Trần Thâm mơ màng hồ đồ mà đi qua nhìn những phong cảnh mà cô từng dừng lại, một dấu chấm câu ở video cuối cùng làm giấc mộng lớn của anh tỉnh.
Chỉ cần có một bóng dáng, anh sẽ tìm lại sự vui sướng và sợ hãi chạm vào nhau bị mất đi làm đầu óc hôn mê.
Anh đã từng tìm từng bức từng bức thư, so chiếu manh mối, lại khóc lại cười.
Trần Thâm mang theo tất cả hồi ức, tê tâm liệt phế đuổi theo bước chân cô.
Anh đau khổ chờ đợi ở những nơi có khả năng nhất, sưu tầm khắp nơi.
Chờ đến khi Trần Thâm tìm thấy Nhạc Du, cô trúng gió ở bờ sông.
Trần Thâm ngừng bước chân, đôi tay che mặt.
Lốc xoáy sợ hãi và mê mang cuối cùng tan thành nước mắt, nước mắt tích góp ở lòng bàn tay lạnh lẽo, là ấm áp.
Anh cố nến dục vọng kịch liệt, chậm rãi tiến lên.
“Xin chào, chúng ta có thể làm quen một chút không?”
Cuối cùng Trần Thâm cũng hoàn thành kế hoạch cầu hôn như ý nguyện, đeo nhẫn vào tay cô.
Nhạc Du xem xong những bức thư kia vẫn rất áy náy, quên anh, quên yêu anh, đối với anh mà nói quá tàn nhẫn.
Bởi vậy, cô bắt đầu muốn không ngủ nữa.
Cô sợ ngủ, sợ tỉnh dậy lại quên anh, mình lại làm anh mệt mỏi.
Cô vẫn luôn giả vờ nhắm mắt, bản năng dày vò cùng với lý trí thảm thiết vô cùng.
Khi cô bắt đầu đưa lưng về phía người yêu quen thuộc ôm cô, Trần Thâm đã nhận ra không thích hợp.
Anh nhẹ nhàng nắm đầu vai cô, hỏi: “Làm sao thế?”
Thấy cô không trả lời, Trần Thâm ôm chặt cô từ phía sau lưng, hôn vào đỉnh tóc cô.
Cho đến khí cô gái nhỏ trong lồng ngực nghẹn ngào xoay người vùi vào trong lồng ngực anh, anh mới hỏi tiếp: “Cuối cùng là làm sao thế?”
Nhạc Du vẫn cố khóc, gào khóc.
Cô nên nói ra như thế nào đây?
Cô yêu anh, cô không muốn người yêu mình mỗi sáng sớm đều bị mình đề phòng, sợ hãi, cô không muốn sự nhiệt tình của anh luôn bị chán ghét, cô không muốn anh một lần lại một lần làm cô yêu anh lần nữa, như vậy anh quá là mệt mỏi.
Trần Thâm cũng trầm mặc không nói gì, chỉ là đau lòng mà hôn cô.
Anh nghĩ anh biết nguyên nhân cô làm như vậy, cho nên ủy khuất khổ sở mới không chịu được mà trút vào trong lòng anh.
Nhạc Du ngẩng đầu hôn lấy anh, nước mắt hai người giao hoà vào nhau.
Cô dán vào anh, hôn hai má anh từng chút từng chút.
“Anh biết em yêu anh, đúng không?” Nhạc Du khóc nức nở, bi thương ức chế không được mà lan tràn trong tiếng nói.
“Anh biết không, em rất yêu anh, Trần Thâm, em rất yêu anh, rất yêu, rất rất yêu anh.”
Nói xong, anh khóc giống như đứa trẻ, nghẹn ngào gật đầu, đầu cọ vào cổ cô.
“Xin lỗi nhé.” Mặt cô dán vào anh, cảm nhận được độ ấm ướt át kia, cọ nhẹ: “Em chỉ là ngẫu nhiên sẽ quên, nhưng mà em thực sự thực sự yêu anh.”
Sau đó, Trần Thâm cưới được mỹ nhân ngư nhỏ của mình. Mỹ nhân ngư nhỏ sẽ quên Trần Thâm của cô, nhưng cô có một đống lớn thư, không ngừng gia tăng ký ức, còn có tình yêu tràn đầy. Trần Thâm luôn không chê phiền mà giới thiệu chính mình cho cô, mà cô cũng không chê phiền mà yêu anh một lần nữa.
Cô gửi một bức thư cho Trần Thâm mà cô yêu nhất:
“Chồng Trần Thâm mà em yêu nhất thân mến,
Xin chào, em là vợ anh, Nhạc Du.
Anh từng viết như vậy, anh nói, chúng ta gặp lại là anh dùng hết tất cả các vận khí của mình mà bỏ xuống một đồng xu, anh chọn mặt in hoa, nữ thần số mệnh chọn cho anh mặt in hoa. May mắn là có trả giá, anh nói anh cam tâm tình nguyện.
Nhưng mà Trần Thâm, em biết Trần trong Nhĩ Đông là chữ Trần nào, cũng biết ao nước thật sự cũng không sâu như vậy. Hiện tại em có thể nhớ anh, không phải vì anh luôn giới thiệu chính mình như vậy, mà bản năng của em nói cho em, em có một người chồng rất yêu em, anh ấy tên Trần Thâm.
Chồng à, em rõ ràng đã yêu anh như vậy, lại luôn cảm thấy còn kém hơn anh yêu em nhiều. Em biết, em mỗi ngày đều yêu anh lần nữa, mà anh mỗi ngày đều yêu em thêm một chút, em khẳng định sẽ không so được với anh. Nhưng mà Trần Thâm tiên sinh, em rất vui vẻ khi chúng ta vĩnh viễn yêu nhau cuồng nhiệt. Rõ ràng chúng ta lặp lại giữa lưu luyến và xa lạ quen thuộc, nhưng anh chưa bao giờ nói từ bỏ. Trước kia em rất khổ sở, Trần Thâm yêu em như vậy. Hiện tại em rất cảm ơn, Trần Thâm của em yêu em như vậy.
Cảm ơn Trần Thâm tiên sinh không chê phiền mà yêu em như vậy, em cũng sẽ không chê phiền mà yêu anh một lần nữa.”
Chỉ cần có một bóng dáng, anh sẽ tìm lại sự vui sướng và sợ hãi chạm vào nhau bị mất đi làm đầu óc hôn mê.
Anh đã từng tìm từng bức từng bức thư, so chiếu manh mối, lại khóc lại cười.
Trần Thâm mang theo tất cả hồi ức, tê tâm liệt phế đuổi theo bước chân cô.
Anh đau khổ chờ đợi ở những nơi có khả năng nhất, sưu tầm khắp nơi.
Chờ đến khi Trần Thâm tìm thấy Nhạc Du, cô trúng gió ở bờ sông.
Trần Thâm ngừng bước chân, đôi tay che mặt.
Lốc xoáy sợ hãi và mê mang cuối cùng tan thành nước mắt, nước mắt tích góp ở lòng bàn tay lạnh lẽo, là ấm áp.
Anh cố nến dục vọng kịch liệt, chậm rãi tiến lên.
“Xin chào, chúng ta có thể làm quen một chút không?”
Cuối cùng Trần Thâm cũng hoàn thành kế hoạch cầu hôn như ý nguyện, đeo nhẫn vào tay cô.
Nhạc Du xem xong những bức thư kia vẫn rất áy náy, quên anh, quên yêu anh, đối với anh mà nói quá tàn nhẫn.
Bởi vậy, cô bắt đầu muốn không ngủ nữa.
Cô sợ ngủ, sợ tỉnh dậy lại quên anh, mình lại làm anh mệt mỏi.
Cô vẫn luôn giả vờ nhắm mắt, bản năng dày vò cùng với lý trí thảm thiết vô cùng.
Khi cô bắt đầu đưa lưng về phía người yêu quen thuộc ôm cô, Trần Thâm đã nhận ra không thích hợp.
Anh nhẹ nhàng nắm đầu vai cô, hỏi: “Làm sao thế?”
Thấy cô không trả lời, Trần Thâm ôm chặt cô từ phía sau lưng, hôn vào đỉnh tóc cô.
Cho đến khí cô gái nhỏ trong lồng ngực nghẹn ngào xoay người vùi vào trong lồng ngực anh, anh mới hỏi tiếp: “Cuối cùng là làm sao thế?”
Nhạc Du vẫn cố khóc, gào khóc.
Cô nên nói ra như thế nào đây?
Cô yêu anh, cô không muốn người yêu mình mỗi sáng sớm đều bị mình đề phòng, sợ hãi, cô không muốn sự nhiệt tình của anh luôn bị chán ghét, cô không muốn anh một lần lại một lần làm cô yêu anh lần nữa, như vậy anh quá là mệt mỏi.
Trần Thâm cũng trầm mặc không nói gì, chỉ là đau lòng mà hôn cô.
Anh nghĩ anh biết nguyên nhân cô làm như vậy, cho nên ủy khuất khổ sở mới không chịu được mà trút vào trong lòng anh.
Nhạc Du ngẩng đầu hôn lấy anh, nước mắt hai người giao hoà vào nhau.
Cô dán vào anh, hôn hai má anh từng chút từng chút.
“Anh biết em yêu anh, đúng không?” Nhạc Du khóc nức nở, bi thương ức chế không được mà lan tràn trong tiếng nói.
“Anh biết không, em rất yêu anh, Trần Thâm, em rất yêu anh, rất yêu, rất rất yêu anh.”
Nói xong, anh khóc giống như đứa trẻ, nghẹn ngào gật đầu, đầu cọ vào cổ cô.
“Xin lỗi nhé.” Mặt cô dán vào anh, cảm nhận được độ ấm ướt át kia, cọ nhẹ: “Em chỉ là ngẫu nhiên sẽ quên, nhưng mà em thực sự thực sự yêu anh.”
Sau đó, Trần Thâm cưới được mỹ nhân ngư nhỏ của mình. Mỹ nhân ngư nhỏ sẽ quên Trần Thâm của cô, nhưng cô có một đống lớn thư, không ngừng gia tăng ký ức, còn có tình yêu tràn đầy. Trần Thâm luôn không chê phiền mà giới thiệu chính mình cho cô, mà cô cũng không chê phiền mà yêu anh một lần nữa.
Cô gửi một bức thư cho Trần Thâm mà cô yêu nhất:
“Chồng Trần Thâm mà em yêu nhất thân mến,
Xin chào, em là vợ anh, Nhạc Du.
Anh từng viết như vậy, anh nói, chúng ta gặp lại là anh dùng hết tất cả các vận khí của mình mà bỏ xuống một đồng xu, anh chọn mặt in hoa, nữ thần số mệnh chọn cho anh mặt in hoa. May mắn là có trả giá, anh nói anh cam tâm tình nguyện.
Nhưng mà Trần Thâm, em biết Trần trong Nhĩ Đông là chữ Trần nào, cũng biết ao nước thật sự cũng không sâu như vậy. Hiện tại em có thể nhớ anh, không phải vì anh luôn giới thiệu chính mình như vậy, mà bản năng của em nói cho em, em có một người chồng rất yêu em, anh ấy tên Trần Thâm.
Chồng à, em rõ ràng đã yêu anh như vậy, lại luôn cảm thấy còn kém hơn anh yêu em nhiều. Em biết, em mỗi ngày đều yêu anh lần nữa, mà anh mỗi ngày đều yêu em thêm một chút, em khẳng định sẽ không so được với anh. Nhưng mà Trần Thâm tiên sinh, em rất vui vẻ khi chúng ta vĩnh viễn yêu nhau cuồng nhiệt. Rõ ràng chúng ta lặp lại giữa lưu luyến và xa lạ quen thuộc, nhưng anh chưa bao giờ nói từ bỏ. Trước kia em rất khổ sở, Trần Thâm yêu em như vậy. Hiện tại em rất cảm ơn, Trần Thâm của em yêu em như vậy.
Cảm ơn Trần Thâm tiên sinh không chê phiền mà yêu em như vậy, em cũng sẽ không chê phiền mà yêu anh một lần nữa.”
/11
|