Con người luôn nhớ mãi không quên với đồ vật đã mất đi, tràn ngập quyến luyến.
Sau khi xem thư xong, Trần Thâm mơ một giấc mơ, anh mơ thấy Nhạc Du quên anh là ai.
Anh tự giới thiệu một lần lại một lần, dùng phương thức để cô khắc sâu ấn tượng: “Anh là Trần Thâm, Trần trong Nhĩ Đông, Thâm trong ao nước sâu.”
Nhưng cô chính là không nhớ được, khoảng cách như gần như xa làm anh buồn bã mất mát.
Sau khi anh tỉnh lại, vừa sờ, tất cả trên tay đều là nước mắt lạnh lẽo.
Trần Thâm muốn gặp cô, rất muốn.
Nhưng anh không biết phòng học của cô ở đâu, chỉ có thể ngây ngốc chờ ở cổng trường.
Cô dường như biết anh ở đâu, cho nên vẫn luôn không xuất hiện, tránh khỏi hoàn toàn.
Mỗi đêm anh đều gặp ác mộng kia, cuối cùng cũng đề bút viết cho cô bức thư đầu tiên.
“Ngày đó anh mơ thấy, anh tự giới thiệu anh một lần lại một lần với em, bỗng nhiên mới nhớ lại, em chưa từng giới thiệu chính mình với em.”
“Nhạc Du, em dùng toàn bộ thanh xuân hiểu rõ anh như lòng bàn tay, anh đến phòng học của em cũng không biết.”
“Anh là quỷ không biết quý trọng em, ích kỷ. Rõ ràng đã quyết định, lại không phụ trách với lựa chọn của mình. Anh để thanh xuân của em chôn vùi cùng sự động lòng tiêu vong bên người anh, thậm chí không để lại lối thoát mà để em không cần yêu anh.”
“Nhạc Du, em không biết làm thế nào mới đúng. Lúc trước anh không có cách nào làm sự động lòng biến thành thích, sau đó cũng không có năng lực làm thích trở thành vĩnh hằng. Em ở cạnh anh một tháng, anh không đủ thích em, hiện tại mới ý thức được anh cũng chưa từng tận lực.”
“Anh quá mức yên tâm thoải mái, cho nên mới mất đi em.”
“Bọn họ nói anh lạnh nhạt quá mức, mới có thể mất đi em. Nhưng mà Nhạc Du, anh sai rồi, anh thực sự biết sai rồi.”
“Chỉ cần kiên nhẫn đun nóng nước trong ao, lại là ao sâu, cũng sẽ không đông lạnh em.”
“Nhạc Du, đừng không yêu anh nhanh như vậy.”
“Nhạc Du, anh có thể làm quen với em một lần nữa không?”
“Anh là Trần Thân, Trần trong Nhĩ Đông, Thâm trong ao nước sâu.”
Thư của Trần Thâm không gửi được ra ngoài, anh không quen biết bất cứ người bạn nào của Nhạc Du.
Thư viết thật sự đầy ắp, chi chít.
Anh viết bức thứ hai, thứ ba, còn có bức thứ tư.
Nhưng mà đều không gửi đi được.
Anh không có địa chỉ người nhận thư, cũng không gọi được cho người nhận điện thoại.
Trần Thâm nghĩ, nước trong ao không cần phải đun nóng, Nhạc Du đã rút cạn nước trong ao.
Anh thành một lỗ hổng thất hồn lạc phách, không có sinh cơ.
Sau khi xem thư xong, Trần Thâm mơ một giấc mơ, anh mơ thấy Nhạc Du quên anh là ai.
Anh tự giới thiệu một lần lại một lần, dùng phương thức để cô khắc sâu ấn tượng: “Anh là Trần Thâm, Trần trong Nhĩ Đông, Thâm trong ao nước sâu.”
Nhưng cô chính là không nhớ được, khoảng cách như gần như xa làm anh buồn bã mất mát.
Sau khi anh tỉnh lại, vừa sờ, tất cả trên tay đều là nước mắt lạnh lẽo.
Trần Thâm muốn gặp cô, rất muốn.
Nhưng anh không biết phòng học của cô ở đâu, chỉ có thể ngây ngốc chờ ở cổng trường.
Cô dường như biết anh ở đâu, cho nên vẫn luôn không xuất hiện, tránh khỏi hoàn toàn.
Mỗi đêm anh đều gặp ác mộng kia, cuối cùng cũng đề bút viết cho cô bức thư đầu tiên.
“Ngày đó anh mơ thấy, anh tự giới thiệu anh một lần lại một lần với em, bỗng nhiên mới nhớ lại, em chưa từng giới thiệu chính mình với em.”
“Nhạc Du, em dùng toàn bộ thanh xuân hiểu rõ anh như lòng bàn tay, anh đến phòng học của em cũng không biết.”
“Anh là quỷ không biết quý trọng em, ích kỷ. Rõ ràng đã quyết định, lại không phụ trách với lựa chọn của mình. Anh để thanh xuân của em chôn vùi cùng sự động lòng tiêu vong bên người anh, thậm chí không để lại lối thoát mà để em không cần yêu anh.”
“Nhạc Du, em không biết làm thế nào mới đúng. Lúc trước anh không có cách nào làm sự động lòng biến thành thích, sau đó cũng không có năng lực làm thích trở thành vĩnh hằng. Em ở cạnh anh một tháng, anh không đủ thích em, hiện tại mới ý thức được anh cũng chưa từng tận lực.”
“Anh quá mức yên tâm thoải mái, cho nên mới mất đi em.”
“Bọn họ nói anh lạnh nhạt quá mức, mới có thể mất đi em. Nhưng mà Nhạc Du, anh sai rồi, anh thực sự biết sai rồi.”
“Chỉ cần kiên nhẫn đun nóng nước trong ao, lại là ao sâu, cũng sẽ không đông lạnh em.”
“Nhạc Du, đừng không yêu anh nhanh như vậy.”
“Nhạc Du, anh có thể làm quen với em một lần nữa không?”
“Anh là Trần Thân, Trần trong Nhĩ Đông, Thâm trong ao nước sâu.”
Thư của Trần Thâm không gửi được ra ngoài, anh không quen biết bất cứ người bạn nào của Nhạc Du.
Thư viết thật sự đầy ắp, chi chít.
Anh viết bức thứ hai, thứ ba, còn có bức thứ tư.
Nhưng mà đều không gửi đi được.
Anh không có địa chỉ người nhận thư, cũng không gọi được cho người nhận điện thoại.
Trần Thâm nghĩ, nước trong ao không cần phải đun nóng, Nhạc Du đã rút cạn nước trong ao.
Anh thành một lỗ hổng thất hồn lạc phách, không có sinh cơ.
/11
|