Nhạc Du thật sự xảy ra tai nạn xe, mất trí nhớ.
Mẹ Nhạc đưa cô đến gặp rất nhiều người và vật quen thuộc, không hề có tác dụng.
Nhưng con gái không có bạn tốt tri tâm nào, bà ấy tìm một lúc cũng chỉ có thể từ bỏ.
Mẹ Nhạc thấy được một chuỗi số trong nhật ký yêu thầm của Nhạc Du, cũng gọi đến.
Lúc Trần Thâm đến, mẹ Nhạc đứng ở dưới lầu chờ anh.
“Tiểu Trần, Nhạc Du trên đường đến bộ biểu diễn xảy ra tai nạn xe, con bé hiện tại chỉ nhớ rõ hôm nay, không nhớ được ngày hôm qua và quá khứ, cháu… cháu hiểu ý tứ của cô không?”
Trần Thâm đờ đẫn, sợ hãi lập tức khuếch trương ở trong lòng anh, đi theo máu làm lạnh thần kinh của anh.
“Cháu còn đang nằm mơ sao?”
“Cái gì?” Giây tiếp theo mẹ Nhạc cứng họng, chàng trai trước mắt đang chảy nước mắt, phát run.
Anh đứng tại chỗ giảm xóc hoảng hốt, đau xót và áy náy, vừa xoa nước mắt vừa nghẹn ngào: “Cháu muốn gặp cô ấy, cô à, cháu là bạn trai cũ của cô ấy, cháu muốn gặp cô ấy.”
Mẹ Nhạc có chút giật mình, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ xoay người đưa anh vào nhà.
Trần Thâm gặp được cô gái trong mơ, cô dùng ánh mắt quen thuộc trong mơ nhìn anh.
Anh không ngăn được hồng thủy bi thương, hô hấp nóng rực chua xót vô cùng, nó trở thành đồng loã bi thương bao phủ âm thanh của anh.
Trần Thâm cực kỳ hít thở không thông, một chữ cũng không nói nên lời.
Ánh mắt Nhạc Du nhìn về phía mẹ xin giúp đỡ càng làm anh đau đớn, anh hít hít mũi, nói: “Anh là Trần Thâm, Trần trong Nhĩ Đông, Thâm trong ao nước sâu.”
Nhạc Du thật cẩn thận mà chào hỏi: “Xin… xin chào, tôi là Nhạc Du.”
Chàng trai đẹp như vậy lần đầu tiên gặp mặt đã khóc xấu như vậy, thật xấu hổ. Nhạc Du nghĩ thầm.
Mà trong lòng Trần Thâm tràn đầy bóng đè buông xuống sự áy náy trong hiện thực, còn có sự đau khổ khi cô không hề yêu anh.
Trần Thâm mỗi ngày đều sẽ đến gặp cô, mỗi ngày đều làm quen với Nhạc Du một lần nữa.
Anh đưa cô đến xem vở kịch mà cô viết, ngày đó cô rơi lệ đầy mặt vì kết cục vui mừng vô cùng.
Sau đó Nhạc Du lại sửa bọt biển một chút, cô bắt đầu có thể nhớ vài việc, nhưng vẫn không nhớ được mặt Trần Thâm.
Trần Thâm mỗi ngày đều sẽ làm rất nhiều sự kinh hỉ nhỏ, làm cho cô những việc lãng mạn khác biệt.
Mỗi tuần anh còn sẽ viết một bức thư cho cô, bởi vì nhưng bức thư đó, Nhạc Du bắt đầu nhớ rõ những thứ vụn vặt khi ở bên anh.
Sau đó bọn họ cuối cùng lại ở bên nhau.
Trần Thâm biến thành bộ dáng Nhạc Du chờ mong trong quá khứ, chủ động nắm tay cô đi khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Nhưng mà Nhạc Du thực áy náy, cô vẫn luôn không nhớ được anh.
Lúc Trần Thâm mở miệng nhắc đến chuyện kết hôn lần đầu tiên, Nhạc Du khóc lóc từ chối.
“A Thâm, em không nhớ được anh, anh vẫn luôn nỗ lực làm em yêu anh, nếu chúng ta kết hôn, anh phải nỗ lực như vậy cả đời, em không bỏ được.” Cô khóc đến khụt khịt ở trong lồng ngực của anh, bi thương và vô lực gắt gao trói chặt trái tim cô, làm cô không thể thở dốc.
“Anh nguyện ý.” Trần Thâm vỗ nhẹ lưng cô: “Em không cho anh nói với em, quá khứ anh không tốt bao nhiêu, nhưng em không để để anh quên đi sự tồn tại của chúng nó, Nhạc Du, luôn phải có người nhớ những sự thương tổn đó, anh rất vui vì đó là anh, anh có thể có cơ hội bù đắp cho em, có cơ hội yêu em.”
“Nhưng mà… Em luôn là… Không… Không nhớ được anh.”
“Không sao cả.” Trần Thâm hôn nước mắt trên môi cô: “Anh sẽ nói cho em một lần lại một lần, anh là Trần Thâm, Trần Thâm yêu em.”
“Nhạc Nhạc, chúng ta phải kết hôn, em không thể giống như trước đó, em biết anh không rời khỏi em, anh sẽ luôn tìm được em, anh nguyện ý không chê phiền mà yêu em một lần nữa, chỉ cần em ở bên cạnh anh.”
“Nhạc Nhạc, còn nhớ rõ bức thư anh viết lúc hai chúng ta vừa yêu nhau không? Là anh gỉo đến mặt đồng xu in hoa, đây là tất cả vận khí của anh mới gieo được, anh chấp nhận kết quả này, anh không cần quá nhiều lòng tham, chỉ cần có thể nhìn thấy em, anh nguyện ý chấp nhận kết quả này.”
“Nhạc Du, anh thật sự rất yêu, rất yêu, rất yêu em.”
Mẹ Nhạc đưa cô đến gặp rất nhiều người và vật quen thuộc, không hề có tác dụng.
Nhưng con gái không có bạn tốt tri tâm nào, bà ấy tìm một lúc cũng chỉ có thể từ bỏ.
Mẹ Nhạc thấy được một chuỗi số trong nhật ký yêu thầm của Nhạc Du, cũng gọi đến.
Lúc Trần Thâm đến, mẹ Nhạc đứng ở dưới lầu chờ anh.
“Tiểu Trần, Nhạc Du trên đường đến bộ biểu diễn xảy ra tai nạn xe, con bé hiện tại chỉ nhớ rõ hôm nay, không nhớ được ngày hôm qua và quá khứ, cháu… cháu hiểu ý tứ của cô không?”
Trần Thâm đờ đẫn, sợ hãi lập tức khuếch trương ở trong lòng anh, đi theo máu làm lạnh thần kinh của anh.
“Cháu còn đang nằm mơ sao?”
“Cái gì?” Giây tiếp theo mẹ Nhạc cứng họng, chàng trai trước mắt đang chảy nước mắt, phát run.
Anh đứng tại chỗ giảm xóc hoảng hốt, đau xót và áy náy, vừa xoa nước mắt vừa nghẹn ngào: “Cháu muốn gặp cô ấy, cô à, cháu là bạn trai cũ của cô ấy, cháu muốn gặp cô ấy.”
Mẹ Nhạc có chút giật mình, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ xoay người đưa anh vào nhà.
Trần Thâm gặp được cô gái trong mơ, cô dùng ánh mắt quen thuộc trong mơ nhìn anh.
Anh không ngăn được hồng thủy bi thương, hô hấp nóng rực chua xót vô cùng, nó trở thành đồng loã bi thương bao phủ âm thanh của anh.
Trần Thâm cực kỳ hít thở không thông, một chữ cũng không nói nên lời.
Ánh mắt Nhạc Du nhìn về phía mẹ xin giúp đỡ càng làm anh đau đớn, anh hít hít mũi, nói: “Anh là Trần Thâm, Trần trong Nhĩ Đông, Thâm trong ao nước sâu.”
Nhạc Du thật cẩn thận mà chào hỏi: “Xin… xin chào, tôi là Nhạc Du.”
Chàng trai đẹp như vậy lần đầu tiên gặp mặt đã khóc xấu như vậy, thật xấu hổ. Nhạc Du nghĩ thầm.
Mà trong lòng Trần Thâm tràn đầy bóng đè buông xuống sự áy náy trong hiện thực, còn có sự đau khổ khi cô không hề yêu anh.
Trần Thâm mỗi ngày đều sẽ đến gặp cô, mỗi ngày đều làm quen với Nhạc Du một lần nữa.
Anh đưa cô đến xem vở kịch mà cô viết, ngày đó cô rơi lệ đầy mặt vì kết cục vui mừng vô cùng.
Sau đó Nhạc Du lại sửa bọt biển một chút, cô bắt đầu có thể nhớ vài việc, nhưng vẫn không nhớ được mặt Trần Thâm.
Trần Thâm mỗi ngày đều sẽ làm rất nhiều sự kinh hỉ nhỏ, làm cho cô những việc lãng mạn khác biệt.
Mỗi tuần anh còn sẽ viết một bức thư cho cô, bởi vì nhưng bức thư đó, Nhạc Du bắt đầu nhớ rõ những thứ vụn vặt khi ở bên anh.
Sau đó bọn họ cuối cùng lại ở bên nhau.
Trần Thâm biến thành bộ dáng Nhạc Du chờ mong trong quá khứ, chủ động nắm tay cô đi khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Nhưng mà Nhạc Du thực áy náy, cô vẫn luôn không nhớ được anh.
Lúc Trần Thâm mở miệng nhắc đến chuyện kết hôn lần đầu tiên, Nhạc Du khóc lóc từ chối.
“A Thâm, em không nhớ được anh, anh vẫn luôn nỗ lực làm em yêu anh, nếu chúng ta kết hôn, anh phải nỗ lực như vậy cả đời, em không bỏ được.” Cô khóc đến khụt khịt ở trong lồng ngực của anh, bi thương và vô lực gắt gao trói chặt trái tim cô, làm cô không thể thở dốc.
“Anh nguyện ý.” Trần Thâm vỗ nhẹ lưng cô: “Em không cho anh nói với em, quá khứ anh không tốt bao nhiêu, nhưng em không để để anh quên đi sự tồn tại của chúng nó, Nhạc Du, luôn phải có người nhớ những sự thương tổn đó, anh rất vui vì đó là anh, anh có thể có cơ hội bù đắp cho em, có cơ hội yêu em.”
“Nhưng mà… Em luôn là… Không… Không nhớ được anh.”
“Không sao cả.” Trần Thâm hôn nước mắt trên môi cô: “Anh sẽ nói cho em một lần lại một lần, anh là Trần Thâm, Trần Thâm yêu em.”
“Nhạc Nhạc, chúng ta phải kết hôn, em không thể giống như trước đó, em biết anh không rời khỏi em, anh sẽ luôn tìm được em, anh nguyện ý không chê phiền mà yêu em một lần nữa, chỉ cần em ở bên cạnh anh.”
“Nhạc Nhạc, còn nhớ rõ bức thư anh viết lúc hai chúng ta vừa yêu nhau không? Là anh gỉo đến mặt đồng xu in hoa, đây là tất cả vận khí của anh mới gieo được, anh chấp nhận kết quả này, anh không cần quá nhiều lòng tham, chỉ cần có thể nhìn thấy em, anh nguyện ý chấp nhận kết quả này.”
“Nhạc Du, anh thật sự rất yêu, rất yêu, rất yêu em.”
/11
|