Lục Khinh Doanh cùng Tịch Nhục, Tiểu Trùng tính toán xong số tiền Lương quản gia mang tới, báo với Vân Tranh: - Phu quân, được bốn nghìn quan.
Nếu trong nhà chỉ có hai huynh đệ và Tịch Nhục thôi thì cũng đành, chả cần gì, ăn uống hoang phí đến mấy cũng không tốn là bao, nhưng bây giờ có thêm Lục Khinh Doanh, làm Vân Tranh hơi xấu hổ cúi đầu xuống: - Năm nay tướng sĩ Hoàn Khánh Lộ xây thành nên hết tiền, nên ta bớt cho họ sáu thành tiền mua ngựa, chỉ lấy bốn thành, năm sau họ có tiền, chúng ta sẽ lấy nhiều hơn.
Lục Khinh Doanh nâng mặt Vân Tranh, hôn một cái lên trán: - Phu quân, nghe nói Hoàn Khánh Lộ chinh chiến liên miên, tướng sĩ có thêm chiến mã để giết thêm được giặc, là chúng ta thêm bình an, bốn nghìn quan đã là quá nhiều, thiếp còn gì mà không hài lòng, lão tổ tông nói, tiền quá nhiều không phải phúc mà là họa, tiền này đi xây xưởng, bách tính lại có thêm một chỗ làm việc kiếm tiền.
Vân Tranh thực sự không có khái niệm chính xác về tiền tài ở Đại Tống này, y sống khổ quen rồi, ngoại trừ ăn uống và đọc sách thì không có sở thích nào đáng kể, giờ cơm nước bên ngoài chẳng ngon bằng nhà mình, y phục bên ngoài mặc chẳng thoải mái bằng ở nhà làm, y chẳng sưu tầm thư họa đồ cổ, thậm chí nữ nhân ngoài kia cũng chẳng khiến Vân Tranh hứng thú muốn nhìn, khắp thế giới toàn là tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, trong mắt Vân Tranh chẳng khác nào một đàn vịt, đám người Đại Tống biến thái hết thuốc chữa, phàm là những mỹ nhân được họ ca ngợi, đều là loại cá mắm không phân biệt nổi đâu là lưng đâu là ngực.
Với Vân Tranh mà nói trên đời chỉ có hai mỹ nhân, kiều thê mười tám tuổi của y đã ngực nở mông cong, hoặc Hoa Nương như cái bánh thơm phưng phức.
Lục Khinh Doanh thích nhất điều này ở Vân Tranh, đi đường hai mắt nhìn trời, lãnh ngạo hết sức, phu quân tựa hồ ngoài hứng thú với mình ra thì chẳng để ý tới nữ nhân nào nữa, dù là Lam Lam như tranh họa, hay Tịch Nhục ngoan ngoãn vâng lời, phu quân đều đối xử như người thân, không có gì khác.
Nhưng nàng bỏ sót mất một người.
Giờ là gần cuối tháng sáu, sắp hết nửa năm, nông dân thu hoạch vụ chiêm, còn thương nhân cũng chia hoa hồng.
Hoa Nương tới Vân gia, gian nan lấy từ ống tay áo ra một xấp giao tử, chậm rì rì đưa cho Vân Tranh, rất hi vọng Vân Tranh nói “ ta không cần số tiền này, cô cứ mang về.”
Nhưng Vân Tranh không những giật tiền từ tay nàng, còn đếm từng tờ, làm Hoa Nương thương tâm muốn rơi lệ: - Hai nghìn sáu trăm quan, không thiếu một đồng.
- Ta đầu tư vào Linh Tê các bao nhiêu nhỉ, quên mất rồi. Vân Tranh như chỉ hỏi bâng quơ:
- Ba nghìn bốn trăm quan, chưa tới một năm ngươi đã thu lại toàn bộ vốn. Hoa Nương nghiến răng rít lên:
- Vậy thì không đúng, thiếu mất tám trăm, chỗ còn lại đâu? Vân Tranh nhìn ống tay áo mỏng manh như cánh ve của Hoa Nương, bên trong tay ngọc thấp thoáng, lại nhìn thân thể nàng, giờ là mùa hè, nữ nhân này lại thích mặc mỏng, eo thắt dải lụa siết lấy áo sa mềm tôn lên đường cong hoàn mỹ, đồi ngực nảy nở vun tròn, ánh mắt lúc nào cũng long lanh ướt át nửa lả lơi nửa buồn thương, chỉ cần kém định lực một chút thôi là bị nàng làm điên đao thần hồn, còn y thì chỉ thấy, đúng là không thấy chỗ nào có thể giấu tiền:
Thấy Vân Tranh nhìn khắp lượt mà không thấy có biểu hiện nên có, thản nhiên ăn đồ miễn phí, Hoa Nương tức giận: - Này ngươi là cổ đông, chẳng lẽ chỉ biết nhận hoa hồng mà không đầu tư à? Ta vừa mua ba nữ đồng từ Vạn Hoa Lâu, tốn mất một đống tiền đấy.
- Xem ra cô định kinh doanh thanh lâu tới cùng rồi, tỷ tỷ à, chúng ta không mở thanh lâu có được không? Con người mà mua đi bán lại như gia súc, ta không thoải mái. Vân Tranh ngửa mặt thở dài, tuy biết khả năng rất thấp, vẫn cố khuyên can: - Hay thế này đi, ta cho cô hết tiền, đủ ngồi ăn cả đời rồi, giải tán hết số nữ tử kia nhé?
Hoa Nương lắc đầu cười buồn bã: - Gà nhép, ngươi có bản lĩnh, tỷ tỷ đây cũng chẳng phải lo cái ăn cái mặc, nhưng những nữ tử đó phải làm sao? Bây giờ thả họ về, ở nhà càng khổ, chưa nói những lời gièm pha thế gian, nói không chừng lại bị chính phụ mẫu huynh trưởng lại bán đi lấy tiền, lúc đó kiếm một nơi còn tình người như Linh Tê các khó lắm, chẳng bằng theo ta, tới khi có ít tích góp, kiếm nông phu thật thà chất phác để gả, như thế ít nhất còn tự chủ được.
Vân Tranh đứng lên, đi vòng quanh Hoa Nương mấy vòng, cuối cùng đứng trước mặt nàng, hạ quyết tâm nói: - Lần này Tiếu Lâm tới, ta bất kể thế nào cũng tác thành cho hai người, thanh xuân nữ nhân được bao nhiêu, trì hoãn vài năm nữa, muốn sinh con cũng khó.
Hoa Nương nhìn Vân Tranh một lúc, nở nụ cười dịu dàng xa vắng, chợt đứng lên ôm nhẹ lấy Vân Tranh, thủ thỉ đầy bi thương: - Không cần, tỷ tỷ chưa kém tới mức ép người khác phải cưới mình, tương lai già rồi không ai cần thì tới nhà ngươi, chỉ cần một gian phòng là đủ, khi ta chết, phiền ngươi chôn hộ, khi nào con cháu ngươi thắp hương cho ngươi, thuận tiện thắp cho ta một nén hương...
Lần đầu ôm Hoa Nương trong lòng mà không hề có ý nghĩ xấu nào, chỉ có thương cảm, Vân Tranh đang vỗ vỗ lưng Hoa Nương, đột nhiên nghiến răng ken két, nắm lấy hai vai nàng: - Tất nhiên không thành vấn đề, nhưng làm ơn trả lại tiền cho ta được không, cô lấy đi rồi, tương lai ta nuôi cô bằng cái gì.
Hoa Nương hậm hực lấy xấp giao tử từ ống tay áo: - Đang lúc tình cảm lại nói tới tiền bạc, mất cả hứng, ngươi là đồ vô tâm, đây là tiền mồ hôi nước mắt của các tỷ muội mà ngươi cũng nỡ lòng lấy à?
- Ta là dê con lạc lối, bị cô lừa vào tròng, này tỷ tỷ, định mở rộng Linh Tê các tới mức nào đây, muốn đem toàn bộ nữ tử nhà lành vào thanh lâu, biến phu thê ân ái thành giao dịch hết sao? Vân Tranh lấy lại tiền rồi còn cẩn thận đếm lần nữa, vừa rồi chẳng biết ai đang lúc tình cảm còn thò tay vào người mình lấy tiền, nữ nhân này không đề phòng không được:
Hoa Nương cười khanh khách: - Nói hay lắm, sau này ta lấy đó làm mục tiêu phấn đấu.
Vân Tranh không dám tưởng tượng ra cảnh mình muốn lên giường Lục Khinh Doanh còn phải trả tiền, lắc đầu xua cảnh đáng sợ đó đi, tới gần Hoa Nương nói nhỏ: - Đừng có nói linh tinh, trước mặt ta thì không sao, ở ngoài không cẩn thận bị người ta biết được đem dìm xuống ao đấy.
- Xì, ai dám, kẻ nào ép ta, ngươi tưởng ta không dám châm thiên phạt ném vào kẻ đó à? Tỷ tỷ đây không phải chưa giết người.
Lần trước Hoa Nương lập kế giúp Vân Tranh chôn thuốc nổ vào đại điện Thừa Yên quan đã tiện tay lấy đi hai quả, Vân Tranh biết thế nào nàng cùng tham ô, về sau hỏi Hạo Nhị thì quả đúng là như vậy: - Trả ta đi, thứ đó cất trong nhà nguy hiểm lắm, nếu bị đè mạnh nó có thể nổ đấy, không phải là không muốn cho cô, chỉ không muốn cô bỏ mạng vì nó thôi, thứ này mới thử nghiệm chưa lâu, đợi có thứ tốt, ổn định hơn rồi ta cho cô được không?
- Khi nào có thứ tốt hơn thì mang tới đổi. Hoa Nương mê chết thứ này rồi, nếu trước kia Nguyên Sơn mà có nó, nàng không phải ở suốt mười năm, dứt khoát không chịu trả, nam nhân là sinh vật nhiều lúc bị nửa dưới điều khiển, nàng phải có thứ phòng thân chứ, đưa tay đặt lên ngực Vân Tranh, ngón tay mảnh mai vẽ vòng vòng, cánh môi căng mọng gợi cảm giảu lên, người hơi ngả tới, dùng giọng trẻ con nũng nịu rót canh mê hồn vào tai y: - Thôi không nói chuyện này nữa, gà nhép à, đi làm mỳ đi, tỷ tỷ lâu rồi chưa được ăn đồ ngươi làm.
Vân Tranh chỉ cảm thấy có thứ êm ái mềm mềm chạm vào ngực, hơi thở âm ấp của Hoa Nương phả vào tai, thế là gật đầu cái rụp xuống bếp nấu mỳ, ăn bánh bao của người ta cũng phải báo đáp chứ.
Nếu trong nhà chỉ có hai huynh đệ và Tịch Nhục thôi thì cũng đành, chả cần gì, ăn uống hoang phí đến mấy cũng không tốn là bao, nhưng bây giờ có thêm Lục Khinh Doanh, làm Vân Tranh hơi xấu hổ cúi đầu xuống: - Năm nay tướng sĩ Hoàn Khánh Lộ xây thành nên hết tiền, nên ta bớt cho họ sáu thành tiền mua ngựa, chỉ lấy bốn thành, năm sau họ có tiền, chúng ta sẽ lấy nhiều hơn.
Lục Khinh Doanh nâng mặt Vân Tranh, hôn một cái lên trán: - Phu quân, nghe nói Hoàn Khánh Lộ chinh chiến liên miên, tướng sĩ có thêm chiến mã để giết thêm được giặc, là chúng ta thêm bình an, bốn nghìn quan đã là quá nhiều, thiếp còn gì mà không hài lòng, lão tổ tông nói, tiền quá nhiều không phải phúc mà là họa, tiền này đi xây xưởng, bách tính lại có thêm một chỗ làm việc kiếm tiền.
Vân Tranh thực sự không có khái niệm chính xác về tiền tài ở Đại Tống này, y sống khổ quen rồi, ngoại trừ ăn uống và đọc sách thì không có sở thích nào đáng kể, giờ cơm nước bên ngoài chẳng ngon bằng nhà mình, y phục bên ngoài mặc chẳng thoải mái bằng ở nhà làm, y chẳng sưu tầm thư họa đồ cổ, thậm chí nữ nhân ngoài kia cũng chẳng khiến Vân Tranh hứng thú muốn nhìn, khắp thế giới toàn là tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, trong mắt Vân Tranh chẳng khác nào một đàn vịt, đám người Đại Tống biến thái hết thuốc chữa, phàm là những mỹ nhân được họ ca ngợi, đều là loại cá mắm không phân biệt nổi đâu là lưng đâu là ngực.
Với Vân Tranh mà nói trên đời chỉ có hai mỹ nhân, kiều thê mười tám tuổi của y đã ngực nở mông cong, hoặc Hoa Nương như cái bánh thơm phưng phức.
Lục Khinh Doanh thích nhất điều này ở Vân Tranh, đi đường hai mắt nhìn trời, lãnh ngạo hết sức, phu quân tựa hồ ngoài hứng thú với mình ra thì chẳng để ý tới nữ nhân nào nữa, dù là Lam Lam như tranh họa, hay Tịch Nhục ngoan ngoãn vâng lời, phu quân đều đối xử như người thân, không có gì khác.
Nhưng nàng bỏ sót mất một người.
Giờ là gần cuối tháng sáu, sắp hết nửa năm, nông dân thu hoạch vụ chiêm, còn thương nhân cũng chia hoa hồng.
Hoa Nương tới Vân gia, gian nan lấy từ ống tay áo ra một xấp giao tử, chậm rì rì đưa cho Vân Tranh, rất hi vọng Vân Tranh nói “ ta không cần số tiền này, cô cứ mang về.”
Nhưng Vân Tranh không những giật tiền từ tay nàng, còn đếm từng tờ, làm Hoa Nương thương tâm muốn rơi lệ: - Hai nghìn sáu trăm quan, không thiếu một đồng.
- Ta đầu tư vào Linh Tê các bao nhiêu nhỉ, quên mất rồi. Vân Tranh như chỉ hỏi bâng quơ:
- Ba nghìn bốn trăm quan, chưa tới một năm ngươi đã thu lại toàn bộ vốn. Hoa Nương nghiến răng rít lên:
- Vậy thì không đúng, thiếu mất tám trăm, chỗ còn lại đâu? Vân Tranh nhìn ống tay áo mỏng manh như cánh ve của Hoa Nương, bên trong tay ngọc thấp thoáng, lại nhìn thân thể nàng, giờ là mùa hè, nữ nhân này lại thích mặc mỏng, eo thắt dải lụa siết lấy áo sa mềm tôn lên đường cong hoàn mỹ, đồi ngực nảy nở vun tròn, ánh mắt lúc nào cũng long lanh ướt át nửa lả lơi nửa buồn thương, chỉ cần kém định lực một chút thôi là bị nàng làm điên đao thần hồn, còn y thì chỉ thấy, đúng là không thấy chỗ nào có thể giấu tiền:
Thấy Vân Tranh nhìn khắp lượt mà không thấy có biểu hiện nên có, thản nhiên ăn đồ miễn phí, Hoa Nương tức giận: - Này ngươi là cổ đông, chẳng lẽ chỉ biết nhận hoa hồng mà không đầu tư à? Ta vừa mua ba nữ đồng từ Vạn Hoa Lâu, tốn mất một đống tiền đấy.
- Xem ra cô định kinh doanh thanh lâu tới cùng rồi, tỷ tỷ à, chúng ta không mở thanh lâu có được không? Con người mà mua đi bán lại như gia súc, ta không thoải mái. Vân Tranh ngửa mặt thở dài, tuy biết khả năng rất thấp, vẫn cố khuyên can: - Hay thế này đi, ta cho cô hết tiền, đủ ngồi ăn cả đời rồi, giải tán hết số nữ tử kia nhé?
Hoa Nương lắc đầu cười buồn bã: - Gà nhép, ngươi có bản lĩnh, tỷ tỷ đây cũng chẳng phải lo cái ăn cái mặc, nhưng những nữ tử đó phải làm sao? Bây giờ thả họ về, ở nhà càng khổ, chưa nói những lời gièm pha thế gian, nói không chừng lại bị chính phụ mẫu huynh trưởng lại bán đi lấy tiền, lúc đó kiếm một nơi còn tình người như Linh Tê các khó lắm, chẳng bằng theo ta, tới khi có ít tích góp, kiếm nông phu thật thà chất phác để gả, như thế ít nhất còn tự chủ được.
Vân Tranh đứng lên, đi vòng quanh Hoa Nương mấy vòng, cuối cùng đứng trước mặt nàng, hạ quyết tâm nói: - Lần này Tiếu Lâm tới, ta bất kể thế nào cũng tác thành cho hai người, thanh xuân nữ nhân được bao nhiêu, trì hoãn vài năm nữa, muốn sinh con cũng khó.
Hoa Nương nhìn Vân Tranh một lúc, nở nụ cười dịu dàng xa vắng, chợt đứng lên ôm nhẹ lấy Vân Tranh, thủ thỉ đầy bi thương: - Không cần, tỷ tỷ chưa kém tới mức ép người khác phải cưới mình, tương lai già rồi không ai cần thì tới nhà ngươi, chỉ cần một gian phòng là đủ, khi ta chết, phiền ngươi chôn hộ, khi nào con cháu ngươi thắp hương cho ngươi, thuận tiện thắp cho ta một nén hương...
Lần đầu ôm Hoa Nương trong lòng mà không hề có ý nghĩ xấu nào, chỉ có thương cảm, Vân Tranh đang vỗ vỗ lưng Hoa Nương, đột nhiên nghiến răng ken két, nắm lấy hai vai nàng: - Tất nhiên không thành vấn đề, nhưng làm ơn trả lại tiền cho ta được không, cô lấy đi rồi, tương lai ta nuôi cô bằng cái gì.
Hoa Nương hậm hực lấy xấp giao tử từ ống tay áo: - Đang lúc tình cảm lại nói tới tiền bạc, mất cả hứng, ngươi là đồ vô tâm, đây là tiền mồ hôi nước mắt của các tỷ muội mà ngươi cũng nỡ lòng lấy à?
- Ta là dê con lạc lối, bị cô lừa vào tròng, này tỷ tỷ, định mở rộng Linh Tê các tới mức nào đây, muốn đem toàn bộ nữ tử nhà lành vào thanh lâu, biến phu thê ân ái thành giao dịch hết sao? Vân Tranh lấy lại tiền rồi còn cẩn thận đếm lần nữa, vừa rồi chẳng biết ai đang lúc tình cảm còn thò tay vào người mình lấy tiền, nữ nhân này không đề phòng không được:
Hoa Nương cười khanh khách: - Nói hay lắm, sau này ta lấy đó làm mục tiêu phấn đấu.
Vân Tranh không dám tưởng tượng ra cảnh mình muốn lên giường Lục Khinh Doanh còn phải trả tiền, lắc đầu xua cảnh đáng sợ đó đi, tới gần Hoa Nương nói nhỏ: - Đừng có nói linh tinh, trước mặt ta thì không sao, ở ngoài không cẩn thận bị người ta biết được đem dìm xuống ao đấy.
- Xì, ai dám, kẻ nào ép ta, ngươi tưởng ta không dám châm thiên phạt ném vào kẻ đó à? Tỷ tỷ đây không phải chưa giết người.
Lần trước Hoa Nương lập kế giúp Vân Tranh chôn thuốc nổ vào đại điện Thừa Yên quan đã tiện tay lấy đi hai quả, Vân Tranh biết thế nào nàng cùng tham ô, về sau hỏi Hạo Nhị thì quả đúng là như vậy: - Trả ta đi, thứ đó cất trong nhà nguy hiểm lắm, nếu bị đè mạnh nó có thể nổ đấy, không phải là không muốn cho cô, chỉ không muốn cô bỏ mạng vì nó thôi, thứ này mới thử nghiệm chưa lâu, đợi có thứ tốt, ổn định hơn rồi ta cho cô được không?
- Khi nào có thứ tốt hơn thì mang tới đổi. Hoa Nương mê chết thứ này rồi, nếu trước kia Nguyên Sơn mà có nó, nàng không phải ở suốt mười năm, dứt khoát không chịu trả, nam nhân là sinh vật nhiều lúc bị nửa dưới điều khiển, nàng phải có thứ phòng thân chứ, đưa tay đặt lên ngực Vân Tranh, ngón tay mảnh mai vẽ vòng vòng, cánh môi căng mọng gợi cảm giảu lên, người hơi ngả tới, dùng giọng trẻ con nũng nịu rót canh mê hồn vào tai y: - Thôi không nói chuyện này nữa, gà nhép à, đi làm mỳ đi, tỷ tỷ lâu rồi chưa được ăn đồ ngươi làm.
Vân Tranh chỉ cảm thấy có thứ êm ái mềm mềm chạm vào ngực, hơi thở âm ấp của Hoa Nương phả vào tai, thế là gật đầu cái rụp xuống bếp nấu mỳ, ăn bánh bao của người ta cũng phải báo đáp chứ.
/594
|