Văn sĩ đó rất khó đoán tuổi tác, ba mươi, bốn mươi, hay nói năm mươi cũng có vẻ thích hợp, ăn mặc giống như một vị tiên sinh dạy học không có gì đáng chú ý, khuôn mặt cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào đặc biệt, nhất là thần thái tự nhiên như ở đâu cũng là một phần xung quanh, khiến người ta không để ý tới sự tồn tại của ông ta, nhưng ở hoàn cảnh này sự xuất hiện của ông ta khiến Vân Tranh sống lưng ớn lạnh, cảm giác mình như đang đối diện với một hồn ma.
Thân phận của người này không khó đoán.
Văn sĩ chẳng hề khách khí, cởi giày bước lên giường ngồi đối diện với Vân Tranh, thái độ như quen biết lâu ngày, chỉ một dải Thanh Đường tên bản đồ: - Mặc dù Giác Tư La vì mới lập quốc cho nên chào đón thương nhân bốn phía tới Thanh Đường giao dịch, nhưng trước khi tới đó là dải biên cương nhiễu loạn tranh chấp nhiều thế lực, một thương đội như của ngươi đi qua đó không khác nào dê vào miệng hổ, nơi đó đạo tặc nhung nhúc, chỉ cần một tiếng tù vang lên, đạo phỉ trong núi ùn ùn kéo tới, ngươi ứng phó thế nào?
Vân Tranh không vội trả lời, lấy thêm chén trà, pha một ấm mới, dùng hai tay đưa lên: - Đây là tuyệt kỹ độc môn của Vân gia, mời tiên sinh nếm thử.
Thái độ của Vân Tranh làm văn sĩ rất hài lòng, nhấp một ngụm trà, ngây ngất hồi lâu: - Trà ngon, trà ngon, thuần mà lắng đọng, nhạt mà dư vị, hiếm có hiếm có.
Đợi ông ta uống chén trà thứ ba, Vân Tranh mới chỉ bản đồ nói: - Là con ngươi thì cần giao dịch để bổ xung bù đắp cho nhau thứ thiếu hút, đây là hành vi tự phát, hoặc có thể nói là một loại bản năng, cường đạo cũng là người nên cần giao dịch, chỉ cần có hàng hóa thích hợp. Người Thổ Phồn rất cần trà, đó là thứ thực vật duy nhất mà họ có thể bổ xung lúc tuyết lớn phủ kín trời đất, lá trà có thể trừ mỡ, gia vị giúp món ăn thêm ngon, tơ lụa không khác gì món quà thân linh ban cho.
Vân sĩ khe khẽ lắc đầu: - Lời của ngươi chỉ là lý thuyết, cường đạo không đợi ngươi mở miệng ra nói đã giết ngươi rồi, tạm coi ngươi bình an tới được Thanh Đường đi, bằng thế mà đã mở được cánh cửa tới chỗ người Thổ Phồn sao?
- Tất nhiên cần có thủ đoạn giao tế vô cùng cao minh, chỉ tiếc là nhân tài loại này ở Đại Tống quá ít, người tài giỏi không ít, nhưng đọc sách thánh hiền nên mắt cao trên trời, không thèm hạ mình làm chuyện thấp kém này. Thi phú phong lưu mới là thứ họ theo đuổi, cho nên Đại Tống nay bốn mặt thọ địch là do tự mình gây ra thôi.
Văn sĩ nhìn Vân Tranh một lượt, gật gù cười: - Trấn tĩnh lắm, người như ngươi quả thật hiếm có đấy, chẳng trách Thanh Yên có tiếng cẩn thận vẫn rơi vào tay ngươi.
Vân Tranh thở dài nhìn Cát Thu Yên mặt âm trầm từ cửa đi vào, tuy tập tễnh vẫn đá cho Lương Tiếp lăn lông lốc, vậy mà tên này còn ngủ say tít thò lò, không biết là thứ thuốc mê gì mà độc ác như vậy.
Xòe hai bàn tay đã ướt đẫm ra cho văn sĩ xem, Vân Tranh thành thật thừa nhận: - Tại hạ đang sợ chết khiếp đây, sở dĩ cố gắng trấn định là vì hoảng loạn cũng không ích gì, nếu có ích thì ta đã chạy khắp nơi la hét cứu mang rồi. Ta cứ nghĩ thế nào cũng có vài ba ngày chuẩn bị, chỉ cần tới được Lũng Hữu, thế lực của Phật Tử ở Ba Thục lớn tới mấy cũng không ích gì, muốn phân cao thấp thì chỉ có cách đợi ta từ Ngân Châu trở lại, không ngờ Phật Tử lại tới nhanh như vậy, làm ta trở tay không kịp.
- Không phải lỗi của ngươi, một sương quân có sự cơ cảnh này là hiếm có rồi, cho thấy ngươi là nhân tài đấy, từ khi ta nghe Lưu Ngưng Tĩnh nói ngươi mới là tên đầu sỏ gây ra sự kiện ở Triệu Công sơn, liền lo Thanh Yên xảy ra chuyện. Ngươi lập công to lại giữ kín như bưng, chứng tỏ kẻ không dễ đối phó, ta lo Thanh Yên chạm chán ngươi chịu thua thiệt, nên tức tốc truy theo, không ngờ vẫn chậm một bước. Cao Đàm Thịnh xua tay: - Những lời ngươi nói trước đó ta rất tán đồng, thứ mình không thích thì đừng làm với người khac, không ai thắng mãi được, hổ còn có lúc lạc đồng bằng, làm việc gì cũng không thể tuyệt tình, để lại đường lui mới được.
Đối diện với Cát Thu Yên thì Vân Tranh còn ứng phó nổi, nhưng trước mặt y là Phật tử Cao Đàm Thịnh, dưới sức mạnh tuyệt đối, y không có chút sức kháng cự nào.
Vân Tranh thở dài: - Phật Tử, bộ hạ của ta chết bao nhiêu người rồi?
- Giờ ngươi là ốc không mang nổi mình ốc, còn lo tới thủ hạ sao? Cát Thu Yên nhạo báng, ả giờ chỉ cần một dấu hiệu cho phép của Phật Tử là băm Vân Tranh thành vạn mảnh, tuy Vân Tranh không làm gì ả, nhưng nụ cười khinh bỉ lúc nãy khiến ả cảm giác giống bị lột trần trước mặt mà người ta không thèm nhìn lấy một cái vậy, đó là sử xỉ nhục lớn, ngay cả lúc này y cũng không thèm chính diện nhìn mình:
Cao Đàm Thịnh hời hợt hỏi: - Có gì khác biệt?
Vân Tranh đáp hết sức tự nhiên: - Nếu bộ hạ của ta thương vong không nặng, vì đa số, ta có thể lựa chọn hợp tác, giao dịch, thậm chí là đầu hàng, ta có nhiều cách để thuyết phục được ngài. Nhưng nếu bộ hạ của ta đều đã chết thì dù không muốn ta cũng phải theo bọn họ thôi.
Cao Đàm Thịnh gật gù: - Tới bây giờ bộ hạ ngươi chỉ có ba người bị thương, hai người phái đi Lợi Châu, một lão đạo thân thủ không tệ, có điều hình như ông ta bị thương trước rồi, nếu không ta cũng chẳng thể lặng lẽ hạ được, bản tọa xưa nay không giết người tùy tiện.
- Thế nên ta nghĩ vẫn trong phạm vi chấp nhận được của ngươi, giờ còn sớm, ngươi có thể thong thả nói, nếu ngươi thuyết phục được bản tọa không giết ngươi, ta sẽ vô cùng khâm phục. Cảnh báo trước, bọn ta không phải lũ chăn dê đâu, thế nên hãy lấy hết bản lĩnh ra.
Trong công báo của quan phủ có nói, năm Khánh Lịch thứ bảy, Vương Tắc người Trác Châu vốn là nông dân, sau khi đi chạy nạn thì làm chăn dê cho địa chủ ở Bối châu, là kẻ phản trắc tham lam, giết chủ cướp tài sản tạo phản, tự xưng là Đông Bình quận chúa.
Một tên chăn dê mà trong giới tạo phản mà được tung hô như anh hùng, quan viên Đại Tống đọc công báo cười khinh bỉ không thôi.
- Tất nhiên tại hạ không dám nghĩ vậy. Vân Tranh cũng không ngạc nhiên khi ông ta nói không giết người tùy tiện, nhưng Cao Đàm Thịnh không phải từ bi, mà ông ta đã tới độ không coi sinh mạng là gì, giết hay không giết cũng chẳng khác gì nhau thôi, người như vậy có điểm yếu gì đây, chuyện quan hệ tới sinh tử, lỡ lời một câu thôi có lẽ không còn cơ hội thứ hai, đầu vừa suy tính vừa ra lệnh: - Đun cho ta ấm nước nóng.
Nơi này có ba người, tất nhiên là nói với Cát Thu Yên.
- Ngươi... Cát Thu Yên rít lên, nhưng thấy Cao Đàm Tịnh chỉ cười nhẹ, đành cắn răng đi đun nước.
Cao Đàm Thịnh sao không nhìn ra Vân Tranh đang kéo dài thời gian song không coi ra gì, người của ông ta đã bao vây khắp bốn phía, bất kể Vân Tranh bày mưu ma chước quỷ gì cũng vô ích.
Vân Tranh lấy từ trong ống trúc ra ít lá trà, cho vào ấm, nghìn trăng sáng ngoài cửa, thời gian qua y moi được không tin thông tin về Di Lặc giáo cho nên biết Cao Đàm Thịnh nhắc tới chăn dê là đang nói tới Vương Tắc, nói mập mờ như vậy có hàm ý thử kiến thức của y, nếu đơn thuần chỉ là kẻ khuya môi múa mép thì không cần tốn thời gian thêm.
Không biết thân phận thật của Vương Tắc là gì, hậu đại tướng môn hay người đọc sách, với Vân Tranh mà nói thì đều không quan trọng, người ta cho dù là tên chăn dê thật thì quan viên Đại Tống nên thấy đó là xỉ nhục vì bị tên chăn dê đánh cho tan tác chứ không phải ngồi khinh bỉ chê bai: - Công báo là miệng lưỡi của triều đình, các vị không có quyền phát ngôn, nên người ta dù có nói Vương Tắc của các vị là tên quy công thì cũng đành chấp nhận thôi, vì không có cách nào phản kích hết. Ta thì cho rằng một người chăn dê có thể xưng hùng xưng bá như vậy rất đáng ngờ, đến ta cũng không có con đường nào không biết được thân phận chân thực của hắn, cho nên trong mắt đa phần mọi người Di Lặc giáo các vị là đám chân bùn ngu xuẩn, tạo phản là trò cười.
- Có điều ta thấy không hẳn là sai, vì hành vi của Di Lặc giáo tiếp tục biến trò cười này thành sự thực, nhìn xem kẻ mà các vị thu nạp là ai, chẳng phải cường đạo thì là phường trộm cắp, giết người phóng hỏa, gian dâm phụ nữ, không chuyện tàn ác nào không làm, thanh danh đã thối hoắc sao còn phải bận tâm người khác coi mình là kẻ chăn dê?
- Vân Tranh là kẻ hiếu kỳ, cho nên hôm nay may mắn gặp được Phật tử, tại hạ muốn hỏi một câu, Di Lặc giáo muốn tao phản hay muốn làm trò cười?
Thân phận của người này không khó đoán.
Văn sĩ chẳng hề khách khí, cởi giày bước lên giường ngồi đối diện với Vân Tranh, thái độ như quen biết lâu ngày, chỉ một dải Thanh Đường tên bản đồ: - Mặc dù Giác Tư La vì mới lập quốc cho nên chào đón thương nhân bốn phía tới Thanh Đường giao dịch, nhưng trước khi tới đó là dải biên cương nhiễu loạn tranh chấp nhiều thế lực, một thương đội như của ngươi đi qua đó không khác nào dê vào miệng hổ, nơi đó đạo tặc nhung nhúc, chỉ cần một tiếng tù vang lên, đạo phỉ trong núi ùn ùn kéo tới, ngươi ứng phó thế nào?
Vân Tranh không vội trả lời, lấy thêm chén trà, pha một ấm mới, dùng hai tay đưa lên: - Đây là tuyệt kỹ độc môn của Vân gia, mời tiên sinh nếm thử.
Thái độ của Vân Tranh làm văn sĩ rất hài lòng, nhấp một ngụm trà, ngây ngất hồi lâu: - Trà ngon, trà ngon, thuần mà lắng đọng, nhạt mà dư vị, hiếm có hiếm có.
Đợi ông ta uống chén trà thứ ba, Vân Tranh mới chỉ bản đồ nói: - Là con ngươi thì cần giao dịch để bổ xung bù đắp cho nhau thứ thiếu hút, đây là hành vi tự phát, hoặc có thể nói là một loại bản năng, cường đạo cũng là người nên cần giao dịch, chỉ cần có hàng hóa thích hợp. Người Thổ Phồn rất cần trà, đó là thứ thực vật duy nhất mà họ có thể bổ xung lúc tuyết lớn phủ kín trời đất, lá trà có thể trừ mỡ, gia vị giúp món ăn thêm ngon, tơ lụa không khác gì món quà thân linh ban cho.
Vân sĩ khe khẽ lắc đầu: - Lời của ngươi chỉ là lý thuyết, cường đạo không đợi ngươi mở miệng ra nói đã giết ngươi rồi, tạm coi ngươi bình an tới được Thanh Đường đi, bằng thế mà đã mở được cánh cửa tới chỗ người Thổ Phồn sao?
- Tất nhiên cần có thủ đoạn giao tế vô cùng cao minh, chỉ tiếc là nhân tài loại này ở Đại Tống quá ít, người tài giỏi không ít, nhưng đọc sách thánh hiền nên mắt cao trên trời, không thèm hạ mình làm chuyện thấp kém này. Thi phú phong lưu mới là thứ họ theo đuổi, cho nên Đại Tống nay bốn mặt thọ địch là do tự mình gây ra thôi.
Văn sĩ nhìn Vân Tranh một lượt, gật gù cười: - Trấn tĩnh lắm, người như ngươi quả thật hiếm có đấy, chẳng trách Thanh Yên có tiếng cẩn thận vẫn rơi vào tay ngươi.
Vân Tranh thở dài nhìn Cát Thu Yên mặt âm trầm từ cửa đi vào, tuy tập tễnh vẫn đá cho Lương Tiếp lăn lông lốc, vậy mà tên này còn ngủ say tít thò lò, không biết là thứ thuốc mê gì mà độc ác như vậy.
Xòe hai bàn tay đã ướt đẫm ra cho văn sĩ xem, Vân Tranh thành thật thừa nhận: - Tại hạ đang sợ chết khiếp đây, sở dĩ cố gắng trấn định là vì hoảng loạn cũng không ích gì, nếu có ích thì ta đã chạy khắp nơi la hét cứu mang rồi. Ta cứ nghĩ thế nào cũng có vài ba ngày chuẩn bị, chỉ cần tới được Lũng Hữu, thế lực của Phật Tử ở Ba Thục lớn tới mấy cũng không ích gì, muốn phân cao thấp thì chỉ có cách đợi ta từ Ngân Châu trở lại, không ngờ Phật Tử lại tới nhanh như vậy, làm ta trở tay không kịp.
- Không phải lỗi của ngươi, một sương quân có sự cơ cảnh này là hiếm có rồi, cho thấy ngươi là nhân tài đấy, từ khi ta nghe Lưu Ngưng Tĩnh nói ngươi mới là tên đầu sỏ gây ra sự kiện ở Triệu Công sơn, liền lo Thanh Yên xảy ra chuyện. Ngươi lập công to lại giữ kín như bưng, chứng tỏ kẻ không dễ đối phó, ta lo Thanh Yên chạm chán ngươi chịu thua thiệt, nên tức tốc truy theo, không ngờ vẫn chậm một bước. Cao Đàm Thịnh xua tay: - Những lời ngươi nói trước đó ta rất tán đồng, thứ mình không thích thì đừng làm với người khac, không ai thắng mãi được, hổ còn có lúc lạc đồng bằng, làm việc gì cũng không thể tuyệt tình, để lại đường lui mới được.
Đối diện với Cát Thu Yên thì Vân Tranh còn ứng phó nổi, nhưng trước mặt y là Phật tử Cao Đàm Thịnh, dưới sức mạnh tuyệt đối, y không có chút sức kháng cự nào.
Vân Tranh thở dài: - Phật Tử, bộ hạ của ta chết bao nhiêu người rồi?
- Giờ ngươi là ốc không mang nổi mình ốc, còn lo tới thủ hạ sao? Cát Thu Yên nhạo báng, ả giờ chỉ cần một dấu hiệu cho phép của Phật Tử là băm Vân Tranh thành vạn mảnh, tuy Vân Tranh không làm gì ả, nhưng nụ cười khinh bỉ lúc nãy khiến ả cảm giác giống bị lột trần trước mặt mà người ta không thèm nhìn lấy một cái vậy, đó là sử xỉ nhục lớn, ngay cả lúc này y cũng không thèm chính diện nhìn mình:
Cao Đàm Thịnh hời hợt hỏi: - Có gì khác biệt?
Vân Tranh đáp hết sức tự nhiên: - Nếu bộ hạ của ta thương vong không nặng, vì đa số, ta có thể lựa chọn hợp tác, giao dịch, thậm chí là đầu hàng, ta có nhiều cách để thuyết phục được ngài. Nhưng nếu bộ hạ của ta đều đã chết thì dù không muốn ta cũng phải theo bọn họ thôi.
Cao Đàm Thịnh gật gù: - Tới bây giờ bộ hạ ngươi chỉ có ba người bị thương, hai người phái đi Lợi Châu, một lão đạo thân thủ không tệ, có điều hình như ông ta bị thương trước rồi, nếu không ta cũng chẳng thể lặng lẽ hạ được, bản tọa xưa nay không giết người tùy tiện.
- Thế nên ta nghĩ vẫn trong phạm vi chấp nhận được của ngươi, giờ còn sớm, ngươi có thể thong thả nói, nếu ngươi thuyết phục được bản tọa không giết ngươi, ta sẽ vô cùng khâm phục. Cảnh báo trước, bọn ta không phải lũ chăn dê đâu, thế nên hãy lấy hết bản lĩnh ra.
Trong công báo của quan phủ có nói, năm Khánh Lịch thứ bảy, Vương Tắc người Trác Châu vốn là nông dân, sau khi đi chạy nạn thì làm chăn dê cho địa chủ ở Bối châu, là kẻ phản trắc tham lam, giết chủ cướp tài sản tạo phản, tự xưng là Đông Bình quận chúa.
Một tên chăn dê mà trong giới tạo phản mà được tung hô như anh hùng, quan viên Đại Tống đọc công báo cười khinh bỉ không thôi.
- Tất nhiên tại hạ không dám nghĩ vậy. Vân Tranh cũng không ngạc nhiên khi ông ta nói không giết người tùy tiện, nhưng Cao Đàm Thịnh không phải từ bi, mà ông ta đã tới độ không coi sinh mạng là gì, giết hay không giết cũng chẳng khác gì nhau thôi, người như vậy có điểm yếu gì đây, chuyện quan hệ tới sinh tử, lỡ lời một câu thôi có lẽ không còn cơ hội thứ hai, đầu vừa suy tính vừa ra lệnh: - Đun cho ta ấm nước nóng.
Nơi này có ba người, tất nhiên là nói với Cát Thu Yên.
- Ngươi... Cát Thu Yên rít lên, nhưng thấy Cao Đàm Tịnh chỉ cười nhẹ, đành cắn răng đi đun nước.
Cao Đàm Thịnh sao không nhìn ra Vân Tranh đang kéo dài thời gian song không coi ra gì, người của ông ta đã bao vây khắp bốn phía, bất kể Vân Tranh bày mưu ma chước quỷ gì cũng vô ích.
Vân Tranh lấy từ trong ống trúc ra ít lá trà, cho vào ấm, nghìn trăng sáng ngoài cửa, thời gian qua y moi được không tin thông tin về Di Lặc giáo cho nên biết Cao Đàm Thịnh nhắc tới chăn dê là đang nói tới Vương Tắc, nói mập mờ như vậy có hàm ý thử kiến thức của y, nếu đơn thuần chỉ là kẻ khuya môi múa mép thì không cần tốn thời gian thêm.
Không biết thân phận thật của Vương Tắc là gì, hậu đại tướng môn hay người đọc sách, với Vân Tranh mà nói thì đều không quan trọng, người ta cho dù là tên chăn dê thật thì quan viên Đại Tống nên thấy đó là xỉ nhục vì bị tên chăn dê đánh cho tan tác chứ không phải ngồi khinh bỉ chê bai: - Công báo là miệng lưỡi của triều đình, các vị không có quyền phát ngôn, nên người ta dù có nói Vương Tắc của các vị là tên quy công thì cũng đành chấp nhận thôi, vì không có cách nào phản kích hết. Ta thì cho rằng một người chăn dê có thể xưng hùng xưng bá như vậy rất đáng ngờ, đến ta cũng không có con đường nào không biết được thân phận chân thực của hắn, cho nên trong mắt đa phần mọi người Di Lặc giáo các vị là đám chân bùn ngu xuẩn, tạo phản là trò cười.
- Có điều ta thấy không hẳn là sai, vì hành vi của Di Lặc giáo tiếp tục biến trò cười này thành sự thực, nhìn xem kẻ mà các vị thu nạp là ai, chẳng phải cường đạo thì là phường trộm cắp, giết người phóng hỏa, gian dâm phụ nữ, không chuyện tàn ác nào không làm, thanh danh đã thối hoắc sao còn phải bận tâm người khác coi mình là kẻ chăn dê?
- Vân Tranh là kẻ hiếu kỳ, cho nên hôm nay may mắn gặp được Phật tử, tại hạ muốn hỏi một câu, Di Lặc giáo muốn tao phản hay muốn làm trò cười?
/594
|