Người cuối cùng đánh đổ phòng tuyến tâm lý của Dã Hỏa Hoàn Xích là Tô Lỗ, khi Tô Lỗ mang yêu bài của thiết diêu tử xuất hiện, thì ông ta đang đi vòng vòng ở đại sảnh, Vân Tranh ngồi một chỗ thở vắn than dài.
Nghe thấy có thiết diêu tử tới, Dã Hỏa Hoàn Xích chưa kịp mừng, Vân Tranh đã vỗ tay nói nhanh: - Đại tướng quân, hai ta không cần chịu đựng dày vò nữa, chỉ cần hỏi thiết diêu tử tình hình của phủ Hưng Khánh là rõ, tới lúc đó phán đoán cũng không muộn.
Dã Hỏa Hoàn Xích gật đầu đi trước, không biết Vân Tranh ở phía sau đang nổi sóng trong lòng, nếu thiết diêu tử này là người Một Tàng Ngoa Bàng phái tới truy sát mình thì nguy, chuyện tới nước này đành đi bước nào tính bước đó, nháy mắt với Hầu Tử, ra hiệu chuẩn bị liều mạng, nếu cần bắt Dã Hỏa Hoàn Xích làm con tin.
Một Tàng Ngoa Bàng nếu làm rõ toàn bộ tình huống, phát hiện ra mình chưa chết suy ra mình là hung thủ thì còn mất rất lâu, hắn ta bây giờ phải đang bận rộn xử lý đại sự, lấp đầy khỏng trống quyền lực mới đúng, một nhân vật nhỏ xíu như mình biến mất có đáng là gì, nghĩ thế yên tâm phần nào.
Vào tiền sảnh, nhìn thấy thiết diêu tử kia toàn thân rách rưới máu me, Vân Tranh yên tâm hẳn, tên này trải qua chém giết tới đây, tám thành là người của Lý Nguyên Hạo hoặc thái tử, không phải của Một Tàng Ngoa Bàng, giờ ờ Tây Hạ, Vân Tranh chỉ cần đề phòng duy nhất người này.
- Hỏa soái, có một tên thích khách vào phủ Tây Bình, mong đại soái mau chóng phái thiết diêu tử giết chết. Tô Lỗ vừa thấy Dã Hỏa Hoàn Xích, nói vội:
Dã Hỏa Hoàn Xích không đáp mà hỏi lại: - Phủ Hưng Khánh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Ti chức chấp hành nhiệm vụ tiêu diệt thích khách, không rõ chuyện xảy ra ở phủ Hưng Khánh, chỉ biết thời gian qua nơi đó rất bất ổn, đại soái nhà ti chức cũng bị ám sát gần Hắc Phong cốc.
Dã Hỏa Hoàn Xích không cần nhiều thông tin hơn nữa, Hắc Phong cốc cách phủ Hưng Khánh chưa tới ba mươi dặm, có nghĩa là trong vòng một ngày có thể đánh vào thành, cũng là khoảng cách phòng bị an toàn, quyết đoán nói với Vân Tranh rời đi, rồi mau chóng lấy ấn tín trên người đóng dấu công văn thông hành cho y, cố tình nói mập mờ: - Ngươi mau mau thực hiện nhiệm vụ của mình đi, không cần lo lắng gì cả, cháu ta ở Vi Châu sẽ cho ngươi thứ ngươi cần, như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian hơn là lấy ở đây.
Vân Tranh gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, cầm văn thư rồi, mặt không dễ coi hơn: - Sau này nếu ti chức có bị đại thần trong triều công kích, xin lão tướng quân nói đỡ vài câu, chẳng trách đại thần trong triều vô số lại phái ti chức đi làm việc này, chỉ mong ti chức không thành tội nhân Tây Hạ, không cầu có công, chỉ mong không có tội.
Dã Hỏa Hoàn Xích càng yên tâm, giờ mọi chuyện đều được lý giải, phẩy tay: - Đi nhanh, về nhanh đừng làm lỡ việc của đại vương.
Vân Tranh gật đầu thật mạnh, đi tới cửa chợt hỏi: - Thích khách ngươi nói là ai, kẻ ám sát Một Tàng Ngoa Bàng tướng quân sao?
Tô Lỗ chắp tay: - Ti chức không biết là ai, nhưng kẻ này võ lực cường hãn, liên tục phá mười sáu phòng tuyết, ti chức không dám tiếp cận, đành tới đây cầu viện, rất có khả năng là người ám sát Ngỗi Lang và đại soái nhà ti chức.
- Nếu đã tới phủ Tây Bình thì đừng hòng thoát, Vân Tranh ngươi mau đi đi, chuyện ở đây không cần ngươi quản. Dã Hỏa Hoàn Xích hừ một tiếng, ông ta muốn biết rốt cuộc kẻ nào giở trò khiến Một Tàng Ngoa Bàng và phủ Hưng Khánh dùng binh đao nói chuyện với nhau.
Thành công một nửa rồi, Vân Tranh sải bước thật nhanh về đội xe, từ xa đã nói lớn: - Xuất phát, tới Vi Châu nhận ngựa.
Bành Cửu và Lương Tiếp đều đang sẵn sàng liều mạng, giờ thở phào, vừa nãy nghe Hầu Tử nói, còn tưởng mình chết chắc rồi.
Vân Tranh đá đít chúng: - Đám vô tích sự, biết ngay không trông cậy gì được vào các ngươi mà.
Ngũ Câu há mồm ngạc nhiên: - Ngươi còn kiếm được cả chiến mã? Trong mắt ông ta lần này bình an thoát thân là may lắm rồi, số chiến mã kia bỏ lại ở Tây Hạ cũng không sao, vậy mà Vân Tranh còn điên rồ muốn đòi thêm chiến mã của người Tây Hạ, chuyện hoang đường như vậy mà y cũng thành công, rốt cuộc y làm cách nào, ông ta không tin chỉ dựa vào ba tấc lưỡi có thể hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi như thế.
- Ngựa chưa vào tay thì vẫn còn biến số, nhưng chắc tới tám phần. Vân Tranh cười hăng hắc: - Lần này qua Thanh Giản Thành thuận tiện thu tiền của Chủng Ngạc, hắn nợ ta tiền mấy trăm con chiến mã nữa, lão tử thủ cả vốn lẫn lãi luôn.
Ngũ Câu hoàn toàn không còn gì để nói với loại người này nữa rồi, chỉ cần cho y một khe hở nhỏ bằng cái kim để lợi dụng là thế nào y cũng khoét thành cái động lớn.
Nghe Vân Tranh thông báo tình hình xong, Hàn Lâm, Lãng Lý Cách, Tôn Thất Chỉ không đoán ra nhân vật nào có thể xông qua mười sáu phòng tuyến như thế, Cát Thu Yên nhỏ giọng nói: - Thiếu gia, theo thiếp thân nghĩ, người này rất có khả năng là Cao Đàm Thịnh.
Nghe Cát Thu Yên nói năng nhỏ nhẹ như tiểu tức phụ, Vân Tranh thấy toàn thân thiếu tự nhiên, gai ốc chạy từ chân lên đầu, người ta nói nữ nhân giỏi thay đổi, nhưng thế này cũng quá nhanh đi.
- Ông ta cực kỳ lợi hại, với thân thủ của thiếp thân ở trước mặt ông ta cũng không chống nổi ba chiêu, đó là còn với điều kiện ông ta không hạ sát thủ, nếu chỉ luận riêng vũ lực, Cao Đàm Thịnh là người mạnh nhất trong bốn vị Phật Tử.
Vân Tranh rất muốn chửi thề, cứ tưởng có một tên Phật Tử thôi, ai mà ngờ lúc đồng ý cho Cát Thu Yên đi cùng, ả để lộ ra là có tận bốn tên, có điều giờ không phải lúc lo chuyện ấy, nhìn Hàn Lâm, ông ta lắc đầu, ý nói mình cũng không có bản lĩnh như vậy, hạ lệnh: - Các ngươi ở lại theo dõi, nếu đúng là Cao Đàm Thịnh thì phải giết cho được ông ta, nếu cần đừng ngại dùng thuốc nổ, ông ta mà sống thì dù chúng ta ở đâu cũng đừng hòng sống yên ổn.
Cao Đàm Thịnh đi vào một cửa hiệu lừa ngựa cỡ lớn, giơ tay ra làm hiệu, lập tức được hỏa kế dẫn tới hậu viện.
Tắm rửa sạch sẽ xong Cao Đàm Thịnh uống một bầu rượu, ăn hai cái đùi dê rồi ngã mình xuống giường êm ái ngủ ít mủ, vào phủ Tây Bình lúc rạng sáng, tỉnh dậy thì đã là buổi chiều, bốn bề im ắng, gọi hỏa kế tới hỏi: - Hôm nay làm sao lại yên tĩnh như thế?
Hỏa kế gãi đầu: - Thuộc hạ không biết, thường ngày huyên náo lắm.
Nghe vậy Cao Đàm Thịnh tức khắc về phòng mặc nhuyễn giáp vào, còn chưa kịp cầm thương lên thì nghe uỳnh một cái, đại môn bị húc đổ, vô số quân tốt Tây Hạ xông vào, đám hỏa kế chưa kịp phản ứng bị chém chết.
Giáo đồ Di Lặc giáo hung hãn cầm trường đao xông ra, tức thì tiếng binh khí va chạm vang lên liên hồi, phủ Tây Bình nhiều người Hán sinh sống, cho nên đại bộ phận giáo đồ trong Thục đều tập trung ở đây.
Ở phủ Hưng Khánh đã chết hết người, giờ tới nơi này, Cao Đàm Thịnh vô cùng phẫn nộ, vừa nhảy lên nóc nhà quan sát tình thế thì mưa tên ào ào bắn tới, dễ dàng dùng thiết thương đánh bay, nhưng lòng thì lạnh toát, ngõ ngách rồi mái nhà bốn xung quanh chật kín binh sĩ Tây Hạ, đang liên tục bắn cung xuống, chỉ chớp mắt bộ hạ của mình đã tổn thương thảm trọng.
- Phật Tử đi mau kẻo không kịp.
Đám giáo đồ phía dưới biết hôm nay không thoát được rồi, liều mình ngăn cản quân tốt Tây Hạ xông tới, Cao Đàm Thịnh nghiến răng, phóng sang mái nhà bên cạnh, thiết thương đâm lia lịa hạ hết quân tốt trên mái nhà, vừa chạm chân vào mái nhà, mái nhà sụp đổ, trong nhà cũng có người phục kích.
Nghe tiếng thủ hạ kêu thảm liên hồi, lòng Cao Đàm Thịnh như lửa đốt, thiết thương tựa giao long xiên một người, ném thẳng vào trận thuẫn, người lao vào cái lỗ hổng không lớn đó, thương đi tới đâi người chết tới đó, thế trận thoáng cái tan ra, còn Cao Đàm Thịnh một tay cầm đao, một tay cầm thương mở ra một con đường máu, tựa ma thần giáng thế.
Dã Hỏa Hoàn Xích nhìn cảnh này rợn xương sống, thế gian có một nhân vật thế này sao?
Nghe thấy có thiết diêu tử tới, Dã Hỏa Hoàn Xích chưa kịp mừng, Vân Tranh đã vỗ tay nói nhanh: - Đại tướng quân, hai ta không cần chịu đựng dày vò nữa, chỉ cần hỏi thiết diêu tử tình hình của phủ Hưng Khánh là rõ, tới lúc đó phán đoán cũng không muộn.
Dã Hỏa Hoàn Xích gật đầu đi trước, không biết Vân Tranh ở phía sau đang nổi sóng trong lòng, nếu thiết diêu tử này là người Một Tàng Ngoa Bàng phái tới truy sát mình thì nguy, chuyện tới nước này đành đi bước nào tính bước đó, nháy mắt với Hầu Tử, ra hiệu chuẩn bị liều mạng, nếu cần bắt Dã Hỏa Hoàn Xích làm con tin.
Một Tàng Ngoa Bàng nếu làm rõ toàn bộ tình huống, phát hiện ra mình chưa chết suy ra mình là hung thủ thì còn mất rất lâu, hắn ta bây giờ phải đang bận rộn xử lý đại sự, lấp đầy khỏng trống quyền lực mới đúng, một nhân vật nhỏ xíu như mình biến mất có đáng là gì, nghĩ thế yên tâm phần nào.
Vào tiền sảnh, nhìn thấy thiết diêu tử kia toàn thân rách rưới máu me, Vân Tranh yên tâm hẳn, tên này trải qua chém giết tới đây, tám thành là người của Lý Nguyên Hạo hoặc thái tử, không phải của Một Tàng Ngoa Bàng, giờ ờ Tây Hạ, Vân Tranh chỉ cần đề phòng duy nhất người này.
- Hỏa soái, có một tên thích khách vào phủ Tây Bình, mong đại soái mau chóng phái thiết diêu tử giết chết. Tô Lỗ vừa thấy Dã Hỏa Hoàn Xích, nói vội:
Dã Hỏa Hoàn Xích không đáp mà hỏi lại: - Phủ Hưng Khánh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Ti chức chấp hành nhiệm vụ tiêu diệt thích khách, không rõ chuyện xảy ra ở phủ Hưng Khánh, chỉ biết thời gian qua nơi đó rất bất ổn, đại soái nhà ti chức cũng bị ám sát gần Hắc Phong cốc.
Dã Hỏa Hoàn Xích không cần nhiều thông tin hơn nữa, Hắc Phong cốc cách phủ Hưng Khánh chưa tới ba mươi dặm, có nghĩa là trong vòng một ngày có thể đánh vào thành, cũng là khoảng cách phòng bị an toàn, quyết đoán nói với Vân Tranh rời đi, rồi mau chóng lấy ấn tín trên người đóng dấu công văn thông hành cho y, cố tình nói mập mờ: - Ngươi mau mau thực hiện nhiệm vụ của mình đi, không cần lo lắng gì cả, cháu ta ở Vi Châu sẽ cho ngươi thứ ngươi cần, như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian hơn là lấy ở đây.
Vân Tranh gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, cầm văn thư rồi, mặt không dễ coi hơn: - Sau này nếu ti chức có bị đại thần trong triều công kích, xin lão tướng quân nói đỡ vài câu, chẳng trách đại thần trong triều vô số lại phái ti chức đi làm việc này, chỉ mong ti chức không thành tội nhân Tây Hạ, không cầu có công, chỉ mong không có tội.
Dã Hỏa Hoàn Xích càng yên tâm, giờ mọi chuyện đều được lý giải, phẩy tay: - Đi nhanh, về nhanh đừng làm lỡ việc của đại vương.
Vân Tranh gật đầu thật mạnh, đi tới cửa chợt hỏi: - Thích khách ngươi nói là ai, kẻ ám sát Một Tàng Ngoa Bàng tướng quân sao?
Tô Lỗ chắp tay: - Ti chức không biết là ai, nhưng kẻ này võ lực cường hãn, liên tục phá mười sáu phòng tuyết, ti chức không dám tiếp cận, đành tới đây cầu viện, rất có khả năng là người ám sát Ngỗi Lang và đại soái nhà ti chức.
- Nếu đã tới phủ Tây Bình thì đừng hòng thoát, Vân Tranh ngươi mau đi đi, chuyện ở đây không cần ngươi quản. Dã Hỏa Hoàn Xích hừ một tiếng, ông ta muốn biết rốt cuộc kẻ nào giở trò khiến Một Tàng Ngoa Bàng và phủ Hưng Khánh dùng binh đao nói chuyện với nhau.
Thành công một nửa rồi, Vân Tranh sải bước thật nhanh về đội xe, từ xa đã nói lớn: - Xuất phát, tới Vi Châu nhận ngựa.
Bành Cửu và Lương Tiếp đều đang sẵn sàng liều mạng, giờ thở phào, vừa nãy nghe Hầu Tử nói, còn tưởng mình chết chắc rồi.
Vân Tranh đá đít chúng: - Đám vô tích sự, biết ngay không trông cậy gì được vào các ngươi mà.
Ngũ Câu há mồm ngạc nhiên: - Ngươi còn kiếm được cả chiến mã? Trong mắt ông ta lần này bình an thoát thân là may lắm rồi, số chiến mã kia bỏ lại ở Tây Hạ cũng không sao, vậy mà Vân Tranh còn điên rồ muốn đòi thêm chiến mã của người Tây Hạ, chuyện hoang đường như vậy mà y cũng thành công, rốt cuộc y làm cách nào, ông ta không tin chỉ dựa vào ba tấc lưỡi có thể hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi như thế.
- Ngựa chưa vào tay thì vẫn còn biến số, nhưng chắc tới tám phần. Vân Tranh cười hăng hắc: - Lần này qua Thanh Giản Thành thuận tiện thu tiền của Chủng Ngạc, hắn nợ ta tiền mấy trăm con chiến mã nữa, lão tử thủ cả vốn lẫn lãi luôn.
Ngũ Câu hoàn toàn không còn gì để nói với loại người này nữa rồi, chỉ cần cho y một khe hở nhỏ bằng cái kim để lợi dụng là thế nào y cũng khoét thành cái động lớn.
Nghe Vân Tranh thông báo tình hình xong, Hàn Lâm, Lãng Lý Cách, Tôn Thất Chỉ không đoán ra nhân vật nào có thể xông qua mười sáu phòng tuyến như thế, Cát Thu Yên nhỏ giọng nói: - Thiếu gia, theo thiếp thân nghĩ, người này rất có khả năng là Cao Đàm Thịnh.
Nghe Cát Thu Yên nói năng nhỏ nhẹ như tiểu tức phụ, Vân Tranh thấy toàn thân thiếu tự nhiên, gai ốc chạy từ chân lên đầu, người ta nói nữ nhân giỏi thay đổi, nhưng thế này cũng quá nhanh đi.
- Ông ta cực kỳ lợi hại, với thân thủ của thiếp thân ở trước mặt ông ta cũng không chống nổi ba chiêu, đó là còn với điều kiện ông ta không hạ sát thủ, nếu chỉ luận riêng vũ lực, Cao Đàm Thịnh là người mạnh nhất trong bốn vị Phật Tử.
Vân Tranh rất muốn chửi thề, cứ tưởng có một tên Phật Tử thôi, ai mà ngờ lúc đồng ý cho Cát Thu Yên đi cùng, ả để lộ ra là có tận bốn tên, có điều giờ không phải lúc lo chuyện ấy, nhìn Hàn Lâm, ông ta lắc đầu, ý nói mình cũng không có bản lĩnh như vậy, hạ lệnh: - Các ngươi ở lại theo dõi, nếu đúng là Cao Đàm Thịnh thì phải giết cho được ông ta, nếu cần đừng ngại dùng thuốc nổ, ông ta mà sống thì dù chúng ta ở đâu cũng đừng hòng sống yên ổn.
Cao Đàm Thịnh đi vào một cửa hiệu lừa ngựa cỡ lớn, giơ tay ra làm hiệu, lập tức được hỏa kế dẫn tới hậu viện.
Tắm rửa sạch sẽ xong Cao Đàm Thịnh uống một bầu rượu, ăn hai cái đùi dê rồi ngã mình xuống giường êm ái ngủ ít mủ, vào phủ Tây Bình lúc rạng sáng, tỉnh dậy thì đã là buổi chiều, bốn bề im ắng, gọi hỏa kế tới hỏi: - Hôm nay làm sao lại yên tĩnh như thế?
Hỏa kế gãi đầu: - Thuộc hạ không biết, thường ngày huyên náo lắm.
Nghe vậy Cao Đàm Thịnh tức khắc về phòng mặc nhuyễn giáp vào, còn chưa kịp cầm thương lên thì nghe uỳnh một cái, đại môn bị húc đổ, vô số quân tốt Tây Hạ xông vào, đám hỏa kế chưa kịp phản ứng bị chém chết.
Giáo đồ Di Lặc giáo hung hãn cầm trường đao xông ra, tức thì tiếng binh khí va chạm vang lên liên hồi, phủ Tây Bình nhiều người Hán sinh sống, cho nên đại bộ phận giáo đồ trong Thục đều tập trung ở đây.
Ở phủ Hưng Khánh đã chết hết người, giờ tới nơi này, Cao Đàm Thịnh vô cùng phẫn nộ, vừa nhảy lên nóc nhà quan sát tình thế thì mưa tên ào ào bắn tới, dễ dàng dùng thiết thương đánh bay, nhưng lòng thì lạnh toát, ngõ ngách rồi mái nhà bốn xung quanh chật kín binh sĩ Tây Hạ, đang liên tục bắn cung xuống, chỉ chớp mắt bộ hạ của mình đã tổn thương thảm trọng.
- Phật Tử đi mau kẻo không kịp.
Đám giáo đồ phía dưới biết hôm nay không thoát được rồi, liều mình ngăn cản quân tốt Tây Hạ xông tới, Cao Đàm Thịnh nghiến răng, phóng sang mái nhà bên cạnh, thiết thương đâm lia lịa hạ hết quân tốt trên mái nhà, vừa chạm chân vào mái nhà, mái nhà sụp đổ, trong nhà cũng có người phục kích.
Nghe tiếng thủ hạ kêu thảm liên hồi, lòng Cao Đàm Thịnh như lửa đốt, thiết thương tựa giao long xiên một người, ném thẳng vào trận thuẫn, người lao vào cái lỗ hổng không lớn đó, thương đi tới đâi người chết tới đó, thế trận thoáng cái tan ra, còn Cao Đàm Thịnh một tay cầm đao, một tay cầm thương mở ra một con đường máu, tựa ma thần giáng thế.
Dã Hỏa Hoàn Xích nhìn cảnh này rợn xương sống, thế gian có một nhân vật thế này sao?
/594
|