Ngỗi Minh nãy giờ ngồi trở như khúc gỗ nhìn tường thành Đại Tống, nàng biết rất nhiều chuyện về Đại Tống, từ nhỏ còn học văn hóa người Hán, nhưng lần đầu tiên tới nơi này, nghĩ đến tương lai có thể không trở về được nữa, lòng khó tranh khỏi hoang mang sợ sệt, nghe Vân Tranh nói vậy ngạc nhiên ngẩng đầu lên: - Ngươi mà chia tiền cho ta á?
- Cô coi ta là ai vậy, tất nhiên chia phần cho cô rồi, chiến mã về được tới đây công lao của cô không nhỏ, dù cô chỉ ngồi trong xe, suốt ngày đòi ăn cái này ăn cái kia, chẳng làm gì chỉ mỗi lão tử chạy ngược chạy xuôi vất vả, còn chuẩn bị cả nước tỏi để giả khóc... Vân Tranh làu bàu:
- Ngươi không đem ta làm chiến lợi phẩm tặng cho quan gia Đại Tống à? Ngỗi Minh hỏi với giọng nghi ngờ, nhưng đôi mắt muôn phần linh động, chứng tỏ nàng đang trêu Vân Tranh:
Vân Tranh tức giận gõ trán Ngỗi Minh: - Xem ra cô không muốn làm công chúa nữa rồi, được rồi, ta đưa cô về Đậu Sa trại hưởng thụ lạc thú làm người, sáng cô có thể ngắm mây màu, tối nghe mưa xuân, nhàn hạ dẫn thị nữ ra thị tập, tha hồ chọn món vừa miệng mà ăn, ăn cho tới khi thành heo con béo múp béo míp...
- Ngươi mới là heo con béo múp ấy. Ngỗi Minh cười khanh khách, nói chuyện với Vân Tranh mấy câu thôi mà lòng nhẹ nhõm hẳn, bắt đầu ao ước cuộc sống mới, những thứ mất đi, không thể so với những thứ có được.
Vân Tranh nhảy xuống xe ngựa, rồi lại nhảy lên: - Ta vẫn không yên tâm, Đậu Sa huyện cũng có vài kẻ khốn kiếp lắm, thôi cô mang theo Lãng Lý Cách và Tôn Thất Chỉ đi, đều là người Tây Hạ lâm nạn cả, cũng vơi bớt nhớ nhà, cô và hai thị nữ nữa, tạo thành gia đình mới, sẽ có người giúp cô làm hộ khẩu... Để ta nói với hai người kia giúp cô.
Thực ra không cần Vân Tranh nói nhiều, chỉ nói với họ giúp y về Đại Tống bình an là hoàn thành giao ước rồi, không phải ràng buộc với y nữa, hai khuôn mặt khắc khổ nở nụ cười khó coi, nhưng rất thật, rất vui vẻ.
Lãng Lý Cách ôm chầm lấy Vân Tranh, phiêu bạt bao năm, có nơi yên tĩnh sống nốt phần đời còn lại là ân điển lớn nhất: - Ngài là chủ nhân tốt nhất trên đời, Lãng Lý Cách cả đời không quên.
Tôn Thất Chỉ cảm động chưa biết nói gì thì Hàn Lâm đã quát đội ngũ dừng lại, tới báo: - Sắp vào tầm bắn của nỏ tám trâu, không thể đi thêm nữa.
Vẫn là Hầu Tử cầm một cái cờ trắng cười hì hì cưỡi ngựa chạy tới dưới thành, còn trên thành Chủng Ngạc ù ù cạc cạc, nếu muốn tiến công thì thuẫn trận đi trước, nỏ thủ đứng sau bắn cung mới đúng, sao lại cả đám ngớ ngẩn dàn hàng đứng trước phạm vi nỏ tám trâu thế này?
Vì bụi chưa lắng hết, Chủng Ngạc không nhìn rõ tên tướng chỉ huy ngu xuẩn kia là ai, hắn biết từng tướng sĩ Tây Hạ, nhìn cờ là nhận ra ngay.
Một tên kỵ binh gầy gò mang cái cờ lạ chạy tới, lạ nữa là tên đó mặt mày rất tí tởn đắc ý, không ngồi trên yên ngựa mà đứng, khoe khoang kỵ thuật của mình, đúng là cái đích ngắm rõ ràng.
Một viên bộ tướng cao lớn tức tối nói: - Đại soái, để mạt tướng cho hắn một tên, dám diễu võ giương oai trước mặt chúng ta, khinh Đại Tống ta không có ai à?
- Hai quân giao tranh không giết sứ giả, để xem hắn muốn gì. Cùng với con chiến mã tới gần, Chủng Ngạc nhận ra người kia rồi, hắn là cái tên được Vân Tranh phái tới hầu hạ mình khi ở Giáp Tử doanh, vì tính tình hoạt bát như khỉ nên vẫn nhớ tên hắn là Hầu Tử.
Chẳng lẽ, một ý nghĩ nổi lên trong đầu, nhưng không dám tin, phía dưới kỵ sĩ đã tới gần, cười hì hì: - Phủ tôn có nhớ tiểu nhân không, tiểu nhân là người hầu hạ ngài ở Giáp Tử doanh đó, tên Hầu Tử, thiếu gia nhà tiểu nhân đi làm ăn về rồi, ngài mau mở cửa cho chiến mã vào thành, để lâu e sinh biến.
Bụi đất lắng xuống, chỉ thấy đàn ngựa đông đúc, nhưng chỉ vài trăm người đang vất vả chạy ngược chạy xuôi không cho đàn ngựa tản ra, nhìn là biết không phải người Tây Hạ, vì bọn họ chỉ cần hai ba chục người là chỉ huy được đàn ngựa này.
- Không thể nào, con mẹ nó, không thể nào.
Thấy Chủng Ngạc rống lên, đám bộ hạ cũng nổi giận, định bắn chết Hầu Tử, nhưng lại bị đại soái như dã thú xông vào đấm đá cả đám ngã lộn nhào: - Mã Kim Hổ, ngươi mang hai trăm người tới kiểm tra, xem có che dấu người Tây Hạ dưới bụng ngựa không, nếu không thì tịch thu vũ khí, cho họ vào thành, những người khác giữ nguyên vị trí. Nhanh lên, con mẹ nó, đứng đần ra đó làm cái gì, ngươi điếc à?
- Dạ, dạ.. Viên bộ tướng bị đá ngã chẳng hiểu ra sao, vội vàng dẫn hai trăm người rời thành, lòng chắc mẩm mình chết chắc rồi, nhưng nhìn đại soái điên cuồng thế kia, không dám trái lệnh, rốt cuộc mình làm sai điều gì chứ.
Có điều càng tới gần hắn càng trấn tĩnh, vì rõ ràng không có người trốn dưới bụng ngựa, đám người chăn ngựa kia hình như là người Tống, thấy mình tới còn reo hò, kẻ khóc kẻ cười nói gì mà về rồi, sống rồi.
Mã Kim Hổ thề, Vân Tranh là tên tướng chủ sương quân ngông cuồng nhất mà hắn từng gặp, mình đường đường quan thống chế, cao hơn y mấy cấp mà y coi mình như thuộc hạ, vỗ vai mình nói: - Vất vả cho tướng quân rồi, binh khí đều ở trên xe ngựa đó, có điều ba người kia không chịu giao nộp, có bản lĩnh thì tự đi mà lấy. Kiểm tra nhanh lên, chẳng may người Tây Hạ phát hiện ra thì hỏng.
Kiểm tra thật kỹ, phát hiện không có sơ hở gì, có ba người nghênh ngang đeo cung nỏ, đại đao, trường kiếm, song sĩ tốt tới kiểm tra chạm vào mắt họ là cun cút quay về, thôi, dù sao ba người, làm được trò trống gì, nhanh chóng dẫn ngựa cùng xe chở vũ khí về thành, vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, từ bao giờ Tây Hạ lại đi bán ngựa thế này cơ chứ.
Vân Tranh đứng hẳn lên nóc trên xe ngựa, nhìn thấy Chủng Ngạc thì đắc ý cười lớn: - Phủ tôn, thấy chủ nợ nới nhà, sao lại dàn trận ra đón thế, phải chăng định quịt nợ?
Chủng Nạc không rảnh để ý tới lời trêu ghẹo của Vân Tranh, mắt chăm chú nhìn ba nghìn chiến mã hùng dũng vào thành, là chiến mã thực sự, là chiến mã đã qua huấn luyện, qua chiến trận, nhìn ký hiệu võ sĩ trên lưng ngựa thì biết trực tiếp lấy từ quân doanh Tây Hạ.
- Lão tử sắp có hai nghìn kỵ binh rồi, sắp có hai nghìn kỵ binh rồi. Chủng Ngạc phá rồi nhảy cẫng lên, quên cả thân phận:
Lập tức có tên hất nước lạnh vào mặt: - Có tiền muốn gì cũng được, ta liều mạng mới kiếm được số chiến mã này về, đừng hòng kẻ nào muốn lấy miễn phí.
- Ngươi muốn gì cũng được, chỉ cần để số ngựa này cho ta, lão bà của ta đẹp như hoa như ngọc, ngươi mà nhìn trúng cứ mang đi. Chủng Ngạc tham lam nhìn đám chiến mã, hai mắt như có lửa bên trong:
Vân Tranh đi cuối cùng đội ngũ, cánh cửa lớn đóng lại tim mới quay về vị trí cũ, leo lên tường thành, cứ thế ngồi bệt xuống sau ụ chắn tên, sự thực là khi sắp về tới nơi y ôm ngực suốt, chỉ sợ tim nhảy ra ngoài, chẳng qua vì muốn ổn định lòng quân mới lúc nào cũng phải tỏ ra điềm tĩnh như không, giờ ngồi đây sờ vách tường, cảm giác mới chân thật: - Ta muốn để lại hết chiến mã cho ngài, nhưng xem chừng thời gian dài sắp tới Thanh Giản thành không có chiến sự đâu, Lý Nguyên Hạo chết rồi, thái tử Ninh Lệnh Ca chết rồi, lên ngôi là đứa bé hai tuổi...
- Cái gì, Lý Nguyên Hạo chết rồi, ai ra tay? Chủng Ngạc sững sờ: - Ngươi, chẳng lẽ là ngươi?
- Ta lấy đâu ra bản lĩnh lớn thế, cũng chẳng rõ là ai giết. Vân Tranh lấy đống thư tín trong lòng ra, ném cho Chủng Ngạc: - Tự xem rồi phán đoán đi, lúc đó bọn họ đóng cửa thành giết nhau, có trời mới biết sự thực rốt cuộc là sao.
- Cô coi ta là ai vậy, tất nhiên chia phần cho cô rồi, chiến mã về được tới đây công lao của cô không nhỏ, dù cô chỉ ngồi trong xe, suốt ngày đòi ăn cái này ăn cái kia, chẳng làm gì chỉ mỗi lão tử chạy ngược chạy xuôi vất vả, còn chuẩn bị cả nước tỏi để giả khóc... Vân Tranh làu bàu:
- Ngươi không đem ta làm chiến lợi phẩm tặng cho quan gia Đại Tống à? Ngỗi Minh hỏi với giọng nghi ngờ, nhưng đôi mắt muôn phần linh động, chứng tỏ nàng đang trêu Vân Tranh:
Vân Tranh tức giận gõ trán Ngỗi Minh: - Xem ra cô không muốn làm công chúa nữa rồi, được rồi, ta đưa cô về Đậu Sa trại hưởng thụ lạc thú làm người, sáng cô có thể ngắm mây màu, tối nghe mưa xuân, nhàn hạ dẫn thị nữ ra thị tập, tha hồ chọn món vừa miệng mà ăn, ăn cho tới khi thành heo con béo múp béo míp...
- Ngươi mới là heo con béo múp ấy. Ngỗi Minh cười khanh khách, nói chuyện với Vân Tranh mấy câu thôi mà lòng nhẹ nhõm hẳn, bắt đầu ao ước cuộc sống mới, những thứ mất đi, không thể so với những thứ có được.
Vân Tranh nhảy xuống xe ngựa, rồi lại nhảy lên: - Ta vẫn không yên tâm, Đậu Sa huyện cũng có vài kẻ khốn kiếp lắm, thôi cô mang theo Lãng Lý Cách và Tôn Thất Chỉ đi, đều là người Tây Hạ lâm nạn cả, cũng vơi bớt nhớ nhà, cô và hai thị nữ nữa, tạo thành gia đình mới, sẽ có người giúp cô làm hộ khẩu... Để ta nói với hai người kia giúp cô.
Thực ra không cần Vân Tranh nói nhiều, chỉ nói với họ giúp y về Đại Tống bình an là hoàn thành giao ước rồi, không phải ràng buộc với y nữa, hai khuôn mặt khắc khổ nở nụ cười khó coi, nhưng rất thật, rất vui vẻ.
Lãng Lý Cách ôm chầm lấy Vân Tranh, phiêu bạt bao năm, có nơi yên tĩnh sống nốt phần đời còn lại là ân điển lớn nhất: - Ngài là chủ nhân tốt nhất trên đời, Lãng Lý Cách cả đời không quên.
Tôn Thất Chỉ cảm động chưa biết nói gì thì Hàn Lâm đã quát đội ngũ dừng lại, tới báo: - Sắp vào tầm bắn của nỏ tám trâu, không thể đi thêm nữa.
Vẫn là Hầu Tử cầm một cái cờ trắng cười hì hì cưỡi ngựa chạy tới dưới thành, còn trên thành Chủng Ngạc ù ù cạc cạc, nếu muốn tiến công thì thuẫn trận đi trước, nỏ thủ đứng sau bắn cung mới đúng, sao lại cả đám ngớ ngẩn dàn hàng đứng trước phạm vi nỏ tám trâu thế này?
Vì bụi chưa lắng hết, Chủng Ngạc không nhìn rõ tên tướng chỉ huy ngu xuẩn kia là ai, hắn biết từng tướng sĩ Tây Hạ, nhìn cờ là nhận ra ngay.
Một tên kỵ binh gầy gò mang cái cờ lạ chạy tới, lạ nữa là tên đó mặt mày rất tí tởn đắc ý, không ngồi trên yên ngựa mà đứng, khoe khoang kỵ thuật của mình, đúng là cái đích ngắm rõ ràng.
Một viên bộ tướng cao lớn tức tối nói: - Đại soái, để mạt tướng cho hắn một tên, dám diễu võ giương oai trước mặt chúng ta, khinh Đại Tống ta không có ai à?
- Hai quân giao tranh không giết sứ giả, để xem hắn muốn gì. Cùng với con chiến mã tới gần, Chủng Ngạc nhận ra người kia rồi, hắn là cái tên được Vân Tranh phái tới hầu hạ mình khi ở Giáp Tử doanh, vì tính tình hoạt bát như khỉ nên vẫn nhớ tên hắn là Hầu Tử.
Chẳng lẽ, một ý nghĩ nổi lên trong đầu, nhưng không dám tin, phía dưới kỵ sĩ đã tới gần, cười hì hì: - Phủ tôn có nhớ tiểu nhân không, tiểu nhân là người hầu hạ ngài ở Giáp Tử doanh đó, tên Hầu Tử, thiếu gia nhà tiểu nhân đi làm ăn về rồi, ngài mau mở cửa cho chiến mã vào thành, để lâu e sinh biến.
Bụi đất lắng xuống, chỉ thấy đàn ngựa đông đúc, nhưng chỉ vài trăm người đang vất vả chạy ngược chạy xuôi không cho đàn ngựa tản ra, nhìn là biết không phải người Tây Hạ, vì bọn họ chỉ cần hai ba chục người là chỉ huy được đàn ngựa này.
- Không thể nào, con mẹ nó, không thể nào.
Thấy Chủng Ngạc rống lên, đám bộ hạ cũng nổi giận, định bắn chết Hầu Tử, nhưng lại bị đại soái như dã thú xông vào đấm đá cả đám ngã lộn nhào: - Mã Kim Hổ, ngươi mang hai trăm người tới kiểm tra, xem có che dấu người Tây Hạ dưới bụng ngựa không, nếu không thì tịch thu vũ khí, cho họ vào thành, những người khác giữ nguyên vị trí. Nhanh lên, con mẹ nó, đứng đần ra đó làm cái gì, ngươi điếc à?
- Dạ, dạ.. Viên bộ tướng bị đá ngã chẳng hiểu ra sao, vội vàng dẫn hai trăm người rời thành, lòng chắc mẩm mình chết chắc rồi, nhưng nhìn đại soái điên cuồng thế kia, không dám trái lệnh, rốt cuộc mình làm sai điều gì chứ.
Có điều càng tới gần hắn càng trấn tĩnh, vì rõ ràng không có người trốn dưới bụng ngựa, đám người chăn ngựa kia hình như là người Tống, thấy mình tới còn reo hò, kẻ khóc kẻ cười nói gì mà về rồi, sống rồi.
Mã Kim Hổ thề, Vân Tranh là tên tướng chủ sương quân ngông cuồng nhất mà hắn từng gặp, mình đường đường quan thống chế, cao hơn y mấy cấp mà y coi mình như thuộc hạ, vỗ vai mình nói: - Vất vả cho tướng quân rồi, binh khí đều ở trên xe ngựa đó, có điều ba người kia không chịu giao nộp, có bản lĩnh thì tự đi mà lấy. Kiểm tra nhanh lên, chẳng may người Tây Hạ phát hiện ra thì hỏng.
Kiểm tra thật kỹ, phát hiện không có sơ hở gì, có ba người nghênh ngang đeo cung nỏ, đại đao, trường kiếm, song sĩ tốt tới kiểm tra chạm vào mắt họ là cun cút quay về, thôi, dù sao ba người, làm được trò trống gì, nhanh chóng dẫn ngựa cùng xe chở vũ khí về thành, vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, từ bao giờ Tây Hạ lại đi bán ngựa thế này cơ chứ.
Vân Tranh đứng hẳn lên nóc trên xe ngựa, nhìn thấy Chủng Ngạc thì đắc ý cười lớn: - Phủ tôn, thấy chủ nợ nới nhà, sao lại dàn trận ra đón thế, phải chăng định quịt nợ?
Chủng Nạc không rảnh để ý tới lời trêu ghẹo của Vân Tranh, mắt chăm chú nhìn ba nghìn chiến mã hùng dũng vào thành, là chiến mã thực sự, là chiến mã đã qua huấn luyện, qua chiến trận, nhìn ký hiệu võ sĩ trên lưng ngựa thì biết trực tiếp lấy từ quân doanh Tây Hạ.
- Lão tử sắp có hai nghìn kỵ binh rồi, sắp có hai nghìn kỵ binh rồi. Chủng Ngạc phá rồi nhảy cẫng lên, quên cả thân phận:
Lập tức có tên hất nước lạnh vào mặt: - Có tiền muốn gì cũng được, ta liều mạng mới kiếm được số chiến mã này về, đừng hòng kẻ nào muốn lấy miễn phí.
- Ngươi muốn gì cũng được, chỉ cần để số ngựa này cho ta, lão bà của ta đẹp như hoa như ngọc, ngươi mà nhìn trúng cứ mang đi. Chủng Ngạc tham lam nhìn đám chiến mã, hai mắt như có lửa bên trong:
Vân Tranh đi cuối cùng đội ngũ, cánh cửa lớn đóng lại tim mới quay về vị trí cũ, leo lên tường thành, cứ thế ngồi bệt xuống sau ụ chắn tên, sự thực là khi sắp về tới nơi y ôm ngực suốt, chỉ sợ tim nhảy ra ngoài, chẳng qua vì muốn ổn định lòng quân mới lúc nào cũng phải tỏ ra điềm tĩnh như không, giờ ngồi đây sờ vách tường, cảm giác mới chân thật: - Ta muốn để lại hết chiến mã cho ngài, nhưng xem chừng thời gian dài sắp tới Thanh Giản thành không có chiến sự đâu, Lý Nguyên Hạo chết rồi, thái tử Ninh Lệnh Ca chết rồi, lên ngôi là đứa bé hai tuổi...
- Cái gì, Lý Nguyên Hạo chết rồi, ai ra tay? Chủng Ngạc sững sờ: - Ngươi, chẳng lẽ là ngươi?
- Ta lấy đâu ra bản lĩnh lớn thế, cũng chẳng rõ là ai giết. Vân Tranh lấy đống thư tín trong lòng ra, ném cho Chủng Ngạc: - Tự xem rồi phán đoán đi, lúc đó bọn họ đóng cửa thành giết nhau, có trời mới biết sự thực rốt cuộc là sao.
/594
|