Thật không cách nào có chung tiếng nói với ông già cổ hủ này, Vân Tranh cáo từ quay về quân doanh ở đập Đô Giang, trước kia Trương Phương Bình rất rộng rãi, chia cho Giáp Tử doanh rất nhiều đất đai, nhưng hiện giờ số đất đai đó chỉ vừa vặn chứa bốn vạn người này, Giáp Tử doanh tính cả gia quyến mới gần năm nghìn thôi.
Lều tạm mọc lên san sát khắp núi đồi, chiếm luôn cả đất cày cấy, may đã là mùa thu, lúa gạo đã thu hoạch hết trước khi mưa về, nếu không là thảm họa, một khung cảnh nhếch nhác, bẩn thỉu, người nằm người ngồi la liệt, rác rến, nước bẩn rồi mùi chất thải xú uế khắp nơi, còn đâu Giáp Tử doanh gọn gàng sạch sẽ nữa, Vân Tranh có cảm tưởng như đang ở trại tị nạn thì đúng hơn.
Không khí trong quân doanh đỡ đi phần nào, dù sao có ba trăm xe lương thực, trấn an lòng người không ít, Lang Thản mặt lạnh tanh vẫn một thân giáp trụ chỉ huy binh sĩ đề phòng, tách riêng sĩ tốt mới tới và Giáp Tử doanh.
Trải qua thời gian rèn luyện đám sĩ tử có bốn người biểu hiện xuất sắc vượt trội so với các đồng song, đó là Chu Đồng tên công tử phong lưu ngày nào ở Thành Đô, học rộng biết nhiều, có dã tâm tham vọng. Ngô Kiệt, khuôn mặt đại chúng rất khó ghi nhớ vì chẳng có đặc điểm nảo nổi bật, nhưng trí kế đa đoan. Khương Triết, một thanh niên máu nóng, chủ nghĩa lý tưởng, không ngại hi sinh vì hoải bão. Cuối cùng là Lang Thản, đệ nhất mỹ nam của thư viên, có điều không nên bị vẻ ngoài của hắn làm nhầm lẫn, Lang Thản là kẻ máu lạnh nhất, nghiêm khắc nhất.
Vân Tranh gật đầu với Lang Thản đang đứng gác trên cổng trại một cái, đi ra hậu doanh thấy Tô Tuân đang chạy đôn chạy đáo: - Tô tiên sinh, vất vả rồi.
Tô Tuân chỉ vài ngày mà hốc hác hẳn, lắc đầu, đưa cho Vân Tranh một cuốn sổ: - Không vất vả, đang thấy có khoái cảm của tri huyện nữa, hơn ba vạn người, gần tám ngàn hộ, đây là nhân khẩu của một huyện trung, Vũ Thắng quân chúng ta nói trắng ra giống một phủ huyện, lại có phiền toái mà phủ huyện không có, trăm đầu vạn mối rối loạn, tướng chủ đi bốn ngày, lão phu mới làm rõ được số nhân khẩu, bốn vạn sáu nghìn ba trăm năm mươi người, binh tốt tổng cộng một vạn sáu nghìn ba trăm người, tám nghìn ba trăm năm mươi mốt hộ...
Vân Tranh vừa xem sổ vừa nhíu mày: - Nhân khẩu mỗi nhà ít quá, ta thấy tiên sinh còn ghi nhiều hộ có mỗi một người, ồ, số phụ nhân sao lại ít thế, nam nhân ít ta còn hiểu..
Tô Tuân thống khổ đáp: - Phụ nhân chết rồi... vì tiết kiệm một miếng ăn nuôi trẻ nhỏ.. Nói tới đó đấm tường: - Tướng chủ giết hay lắm, thứ tàn dân hại nước đó đáng băm vằm xé xác, giết là trừ hại vì dân vì nước, lão phu hận không thể đích thân đâm chết loại giặc này.
Vân Tranh bóp tay răng rắc: - Đây thực chất là hình ảnh thu nhỏ của xã hội, Đại Tống trên dưới đều cho rằng mình vứt đi được một gánh nặng, không biết rằng đây là ẩn họa lớn nhất, nếu ta có mười vạn sương quân, một mảnh đất, trăm vạn phụ nhân trẻ nhỏ, lúc nào cũng có thể rời bỏ Đại Tống, tự lập xưng vương mà chẳng sợ gì. Cho nên mới nói đám người trên triều cũng thông minh lắm, bọn họ chia sương quân thành quân ngũ độc lập, không phụ thuộc vào nhau, sương quân xung đột tàn hại nhau bọn họ cũng chẳng ngó ngàng tới, thực ra là cố tình chia rẽ, để không liên hợp được với nhau, ta nhìn thấu điểm này rồi nên mới thoải mái giết Văn Hán Thần, triều đình càng vui vẻ, ta phá hoại thông lệ sương quân, chắc chắn bị cô lập, Lưu Ngọc Thành đã tuyên bố rồi, chúng ta sau này sẽ không được ông ta hỗ trợ nữa.
Tô Tuân vẫn chưa nguôi: - Đám người đó chỉ nghĩ tới thăng quan phát tài, quốc kế dân sinh với chúng chỉ là thủ đoạn, có lợi thì giả vờ làm quan tốt, không có lợi là vứt đi như rẻ rách, sau này phải làm sao, số đất Trương công cấp cho Giáp Tử doanh trước kia không đủ bố trí nhiều người như vậy.
Vân Tranh bóp trán: - Ở Hoàn Châu ta có một mảnh đất nữa, sinh kế không phải lo, gian nan nhất là nửa năm tới, chỉ cần họ điều dưỡng thân thể tốt, lúc đó tới đấy là có thể bố trí phần nào, chỉ là di chuyển đông người như thế còn cần nhiều thao tác. Trước kia mọi tính toán của ta xoay quanh Vĩnh Hưng quân, tiếp nhận vị trí của Hoàng Trụ, đâu ngờ bọn họ lại ném cho ta đội quân nát bét này.
Tô Tuân thở dài: - Tướng chủ đã có kế hoạch chỉnh biên ra sao chưa?
- Rồi, Thiến niên quân chỉ cần một vạn, thêm hai nghìn người hậu cần, không thể giữ nhiều, ta theo kiến nghị tiên sinh, tìm thương nhân ủy thác hậu cần, ở Đại Tống này, chữ tín của thương nhân đúng là đáng tin hơn quan phủ chục lần.
- Số người khác bố trí ở Tần Phượng Lộ nữa, Phú Bật mua ngựa của ta, nợ ta một ân tình, hẳn ông ta không từ chối, dù sao nơi đó cũng đất rộng người thưa. Hoàn Châu có Chủng Ngạc thì sẽ có thêm vài chục năm an ổn nữa, an bài họ tới đó là yên tâm.
Vân Tranh thực ra đang cười nhạt trong lòng Vũ Thắng quân càng bị bài xích, càng bị cô lập thì càng hợp ý của y, có thế Vân Tranh mới có một đội quân thực sự thuộc về mình, nhưng không có nghĩa là không có tệ nạn, đó là trước tiên y phải biến được đám ăn mày này thành binh sĩ đã, nếu không nói gì cũng là vô nghĩa:
- Đó là an bài cái ăn cái mặc, còn ước vọng cải tổ quân đội của chúng ta thì phải đi đường vòng thôi, tiên sinh nhìn những hán tử kia xem, giờ họ là người chỉ nghĩ tới làm sao no bụng, ai cho cơm nước là cha mẹ, không có tư tưởng, không có giác ngộ, không hề có quan niệm quốc gia dân tộc, bọn họ có lẽ vì miếng ăn mà khơi lên cái dũng nhất thời, làm sao lâu dài được, chỉ cần không lo cơm ăn áo mặc nữa, là sẽ sinh lười nhác đọa lạc.
- Vì thế hi vọng của chúng ta gửi gắm vào những đứa bé đang run rẩy trong những lán cỏ, đem vũ dũng bồi dưỡng vào huyết mạch vào tâm lý chúng, tương lai mới có đội cường quân, nhưng chí ít cần mười năm! Hà, càng nghĩ càng thấy phục các vị đại lão trên triều rồi, họ trói buộc được ta thêm mười năm, chỉ cần chí hướng của ta chưa mất, ta sẽ bị gắn chết vào đây, còn nếu ta thoái chí, bọn họ chỉ cười khẩy một cái là hết.
Tô Tuân quay đầu nhìn những người kia, chỉ thấy bọn họ nhìn bát cơm của mình, nhìn bát cơm của người khác, so sánh với nhau rồi mới ăn như chết đói, Vân Tranh nói không sai chút nào.
- Tướng chủ nói rất đúng, những đứa trẻ kia mới thực là Thiếu niên quân mà chúng ta mong muốn, từ hôm nay trở đi cơm nước trong quân doanh ưu tiên trẻ con trước, quân tốt thứ hai, ti chức thấy con phải phân chia kỹ hơn, nếu đứa trẻ nào thông tuệ, có thể đọc sách biết chữ là tốt nhất, phải bồi dưỡng lên cho chúng lòng vinh dự và kiêu ngạo, nếu ở nơi khác tìm tiên sinh dạy chữ không dễ, nhưng ở đây lại vô cùng đơn giản, chuyện này ti chức sẽ xử lý tốt, tướng chủ đừng lo.
- Vậy xin nhờ tiên sinh. Vân Tranh chắp tay nhìn Tuân Tuân phấn chấn rời đi, mình dùng có hơn trăm quan tiền dụ được vị tiên sinh này làm tham quân, đúng là vượt giá trị, nếu không có Tô Tuân, bây giờ y sứt đầu vẻ trán vì những chuyện vụn vặt rồi, mỗi cái Vân gia y còn chả xử lý được làm cả nhà loạn cào cào, nói gì tới mấy vạn con người, y giỏi vạch chiến lược hơn xử lý sự vụ cụ thể.
Lều tạm mọc lên san sát khắp núi đồi, chiếm luôn cả đất cày cấy, may đã là mùa thu, lúa gạo đã thu hoạch hết trước khi mưa về, nếu không là thảm họa, một khung cảnh nhếch nhác, bẩn thỉu, người nằm người ngồi la liệt, rác rến, nước bẩn rồi mùi chất thải xú uế khắp nơi, còn đâu Giáp Tử doanh gọn gàng sạch sẽ nữa, Vân Tranh có cảm tưởng như đang ở trại tị nạn thì đúng hơn.
Không khí trong quân doanh đỡ đi phần nào, dù sao có ba trăm xe lương thực, trấn an lòng người không ít, Lang Thản mặt lạnh tanh vẫn một thân giáp trụ chỉ huy binh sĩ đề phòng, tách riêng sĩ tốt mới tới và Giáp Tử doanh.
Trải qua thời gian rèn luyện đám sĩ tử có bốn người biểu hiện xuất sắc vượt trội so với các đồng song, đó là Chu Đồng tên công tử phong lưu ngày nào ở Thành Đô, học rộng biết nhiều, có dã tâm tham vọng. Ngô Kiệt, khuôn mặt đại chúng rất khó ghi nhớ vì chẳng có đặc điểm nảo nổi bật, nhưng trí kế đa đoan. Khương Triết, một thanh niên máu nóng, chủ nghĩa lý tưởng, không ngại hi sinh vì hoải bão. Cuối cùng là Lang Thản, đệ nhất mỹ nam của thư viên, có điều không nên bị vẻ ngoài của hắn làm nhầm lẫn, Lang Thản là kẻ máu lạnh nhất, nghiêm khắc nhất.
Vân Tranh gật đầu với Lang Thản đang đứng gác trên cổng trại một cái, đi ra hậu doanh thấy Tô Tuân đang chạy đôn chạy đáo: - Tô tiên sinh, vất vả rồi.
Tô Tuân chỉ vài ngày mà hốc hác hẳn, lắc đầu, đưa cho Vân Tranh một cuốn sổ: - Không vất vả, đang thấy có khoái cảm của tri huyện nữa, hơn ba vạn người, gần tám ngàn hộ, đây là nhân khẩu của một huyện trung, Vũ Thắng quân chúng ta nói trắng ra giống một phủ huyện, lại có phiền toái mà phủ huyện không có, trăm đầu vạn mối rối loạn, tướng chủ đi bốn ngày, lão phu mới làm rõ được số nhân khẩu, bốn vạn sáu nghìn ba trăm năm mươi người, binh tốt tổng cộng một vạn sáu nghìn ba trăm người, tám nghìn ba trăm năm mươi mốt hộ...
Vân Tranh vừa xem sổ vừa nhíu mày: - Nhân khẩu mỗi nhà ít quá, ta thấy tiên sinh còn ghi nhiều hộ có mỗi một người, ồ, số phụ nhân sao lại ít thế, nam nhân ít ta còn hiểu..
Tô Tuân thống khổ đáp: - Phụ nhân chết rồi... vì tiết kiệm một miếng ăn nuôi trẻ nhỏ.. Nói tới đó đấm tường: - Tướng chủ giết hay lắm, thứ tàn dân hại nước đó đáng băm vằm xé xác, giết là trừ hại vì dân vì nước, lão phu hận không thể đích thân đâm chết loại giặc này.
Vân Tranh bóp tay răng rắc: - Đây thực chất là hình ảnh thu nhỏ của xã hội, Đại Tống trên dưới đều cho rằng mình vứt đi được một gánh nặng, không biết rằng đây là ẩn họa lớn nhất, nếu ta có mười vạn sương quân, một mảnh đất, trăm vạn phụ nhân trẻ nhỏ, lúc nào cũng có thể rời bỏ Đại Tống, tự lập xưng vương mà chẳng sợ gì. Cho nên mới nói đám người trên triều cũng thông minh lắm, bọn họ chia sương quân thành quân ngũ độc lập, không phụ thuộc vào nhau, sương quân xung đột tàn hại nhau bọn họ cũng chẳng ngó ngàng tới, thực ra là cố tình chia rẽ, để không liên hợp được với nhau, ta nhìn thấu điểm này rồi nên mới thoải mái giết Văn Hán Thần, triều đình càng vui vẻ, ta phá hoại thông lệ sương quân, chắc chắn bị cô lập, Lưu Ngọc Thành đã tuyên bố rồi, chúng ta sau này sẽ không được ông ta hỗ trợ nữa.
Tô Tuân vẫn chưa nguôi: - Đám người đó chỉ nghĩ tới thăng quan phát tài, quốc kế dân sinh với chúng chỉ là thủ đoạn, có lợi thì giả vờ làm quan tốt, không có lợi là vứt đi như rẻ rách, sau này phải làm sao, số đất Trương công cấp cho Giáp Tử doanh trước kia không đủ bố trí nhiều người như vậy.
Vân Tranh bóp trán: - Ở Hoàn Châu ta có một mảnh đất nữa, sinh kế không phải lo, gian nan nhất là nửa năm tới, chỉ cần họ điều dưỡng thân thể tốt, lúc đó tới đấy là có thể bố trí phần nào, chỉ là di chuyển đông người như thế còn cần nhiều thao tác. Trước kia mọi tính toán của ta xoay quanh Vĩnh Hưng quân, tiếp nhận vị trí của Hoàng Trụ, đâu ngờ bọn họ lại ném cho ta đội quân nát bét này.
Tô Tuân thở dài: - Tướng chủ đã có kế hoạch chỉnh biên ra sao chưa?
- Rồi, Thiến niên quân chỉ cần một vạn, thêm hai nghìn người hậu cần, không thể giữ nhiều, ta theo kiến nghị tiên sinh, tìm thương nhân ủy thác hậu cần, ở Đại Tống này, chữ tín của thương nhân đúng là đáng tin hơn quan phủ chục lần.
- Số người khác bố trí ở Tần Phượng Lộ nữa, Phú Bật mua ngựa của ta, nợ ta một ân tình, hẳn ông ta không từ chối, dù sao nơi đó cũng đất rộng người thưa. Hoàn Châu có Chủng Ngạc thì sẽ có thêm vài chục năm an ổn nữa, an bài họ tới đó là yên tâm.
Vân Tranh thực ra đang cười nhạt trong lòng Vũ Thắng quân càng bị bài xích, càng bị cô lập thì càng hợp ý của y, có thế Vân Tranh mới có một đội quân thực sự thuộc về mình, nhưng không có nghĩa là không có tệ nạn, đó là trước tiên y phải biến được đám ăn mày này thành binh sĩ đã, nếu không nói gì cũng là vô nghĩa:
- Đó là an bài cái ăn cái mặc, còn ước vọng cải tổ quân đội của chúng ta thì phải đi đường vòng thôi, tiên sinh nhìn những hán tử kia xem, giờ họ là người chỉ nghĩ tới làm sao no bụng, ai cho cơm nước là cha mẹ, không có tư tưởng, không có giác ngộ, không hề có quan niệm quốc gia dân tộc, bọn họ có lẽ vì miếng ăn mà khơi lên cái dũng nhất thời, làm sao lâu dài được, chỉ cần không lo cơm ăn áo mặc nữa, là sẽ sinh lười nhác đọa lạc.
- Vì thế hi vọng của chúng ta gửi gắm vào những đứa bé đang run rẩy trong những lán cỏ, đem vũ dũng bồi dưỡng vào huyết mạch vào tâm lý chúng, tương lai mới có đội cường quân, nhưng chí ít cần mười năm! Hà, càng nghĩ càng thấy phục các vị đại lão trên triều rồi, họ trói buộc được ta thêm mười năm, chỉ cần chí hướng của ta chưa mất, ta sẽ bị gắn chết vào đây, còn nếu ta thoái chí, bọn họ chỉ cười khẩy một cái là hết.
Tô Tuân quay đầu nhìn những người kia, chỉ thấy bọn họ nhìn bát cơm của mình, nhìn bát cơm của người khác, so sánh với nhau rồi mới ăn như chết đói, Vân Tranh nói không sai chút nào.
- Tướng chủ nói rất đúng, những đứa trẻ kia mới thực là Thiếu niên quân mà chúng ta mong muốn, từ hôm nay trở đi cơm nước trong quân doanh ưu tiên trẻ con trước, quân tốt thứ hai, ti chức thấy con phải phân chia kỹ hơn, nếu đứa trẻ nào thông tuệ, có thể đọc sách biết chữ là tốt nhất, phải bồi dưỡng lên cho chúng lòng vinh dự và kiêu ngạo, nếu ở nơi khác tìm tiên sinh dạy chữ không dễ, nhưng ở đây lại vô cùng đơn giản, chuyện này ti chức sẽ xử lý tốt, tướng chủ đừng lo.
- Vậy xin nhờ tiên sinh. Vân Tranh chắp tay nhìn Tuân Tuân phấn chấn rời đi, mình dùng có hơn trăm quan tiền dụ được vị tiên sinh này làm tham quân, đúng là vượt giá trị, nếu không có Tô Tuân, bây giờ y sứt đầu vẻ trán vì những chuyện vụn vặt rồi, mỗi cái Vân gia y còn chả xử lý được làm cả nhà loạn cào cào, nói gì tới mấy vạn con người, y giỏi vạch chiến lược hơn xử lý sự vụ cụ thể.
/594
|