Theo như truyền thuyết cổ xưa, Da Luật A Bảo Cơ sau khi bình định tứ phương, thống nhất tám bộ Khiết Đan, vì tránh đấu đá giữa các bộ, đã đúc tám người vàng cao ba trượng, làm bảo tàng của Khiết Đan, đảm bảo tám bộ dưới sự thống trị của ông ta đều có cơ hội chấp chính, tiếc rằng sau khi Da Luật A Bảo Cơ chết thì chính sách này cũng không còn hiệu lực.
Vũ Lăng bộ vì tự nguyện rút khỏi tranh đoạt hoàng quyền, được bảy bộ còn lại tôn kính, sau khi các bộ bàn bạc, liền sửa tên thành Chư Lý Cẩn bộ, hàm ý là người giữ lăng. Tám bộ cùng ước định, khi một bộ tộc nào đó sắp diệt vong có quyền lấy đi người vàng của mình gây dựng lại bộ tộc.
Bảo tảng này hiện đang ở Kiều Ba Sơn, dưới sự cai quản của Ô Cổ Địch Liệt Thống quân, có một thần nữ đời đời truyền thừa trông coi bảo tàng, chỉ có người này mới biết bảo tàng thực sự được cất ở đâu.
Trâu Đồng Minh khom lưng khúm núm đứng sau mông chiến mã của Tiêu Hồng Châu, tay dắt con Phi Tuyết, hắn sở dĩ dám lớn tiếng là vì Tiếu Lâm mặt đen xì cầm thanh chiến đao cực lớn đứng bên cạnh. Sau lưng ba người quân Tống không ngừng xuất hiện, đội ngủ còn đông hơn người Liêu gấp nhiều lần, tay lăm lăm cung nỏ chĩa thẳng về phía trước.
- Cẩu nô tài, giết đám người kia cho ta. Tiêu Hồng Châu căm phẫn quát:
Trâu Đồng Minh chắp tay: - Quý phi nương nương, nô tài chỉ là hoạn quan, nếu tự ý ra lệnh quân đội sẽ bị phân thây xé xác, quý phi nên ra lệnh cho Tiếu Lâm tướng quân mới đúng.
Tiêu Hồng Châu quay sang Tiếu Lâm: - Giết bọn chúng cho ta.
- Vì chuyện Thiên Ưng bảo tàng hả? Tiếu Lâm lòng khó chịu, liếc nhìn Da Luật Tín một cái, phất tay ra lệnh, tên bắn ra rào rào như châu chấu, hơn hai trăm giáp sĩ của người Liêu làm sao địch nổi với một nghìn cung nỏ thủ, trang bị thần tí nỏ, đám giáp sĩ ngã xuống như rạ, Quỷ nô tướng quân nghiến răng chửi một câu Khiết Đan thúc ngựa quay đầu chạy, người Liêu thấy tướng quân chạy rồi, không lòng dạ nào tác chiến vứt bỏ gươm giáo chạy nốt.
Một hoạn quan trung niên bước ra khỏi hàng ngũ quân Tống, giương cái cung rất to, nhắm chuẩn Quỷ nô tướng quân bắn một mũi tên, tên bay như chớp giật, chuẩn xác xuyên qua cổ Quỷ nô, hắn không kịp kêu một tiếng đã ngã xuống đất.
Thoáng chốc không còn người Liêu nào sống sót.
Tiêu Hồng Châu thẫn thờ nhìn cảnh tượng đó, không biết nên vui hay buồn, Da Luật Tín càng nhắm chặt mắt, bất kể thế nào đều là đồng bào của mình.
Trâu Đồng Minh nấp sau cái thuẫn dầy nôn ọe khan, đi ra thấy hoạn quan kia lạnh lùng nhìn mình thì hừ một tiếng: - Lão Lưu, ngươi là võ hoạn quan, ta là văn hoạn quan, văn trái võ phải, ta còn cao hơn ngươi một bậc đấy.
Lưu công công đeo trường cung lên lưng, nói: - Đây là nể mặt ngươi ngày xưa chiếu ta, nếu dám sai phái chuyện ngoài chức trách, đừng trách ta không nhớ giao tình, bẩm báo lão tổ tông.
Trâu Đồng Minh tức thì cười nịnh, ở hoàng cung, hắn không sợ hoàng đế, hoàng đế và mình chủ tớ tình thâm, dù phạm lỗi thì tối đa cũng chỉ ăn một trận đòn, hoàng hậu và Thục phi đều khách khí với hắn, chỉ có lão tổ tổng mãi không chết kia là có thể lấy mạng hắn, thậm chí không cần lý do.
Lúc này nhìn thấy quân Tống đi lên chặt đầu, Tiêu Hồng Châu muốn ngăn cản, Da Luật Tín ngăn lại, nói nỏi: - Đó là quyền lực của người thắng lợi. Rồi quay sang Tiếu Lâm: - Sao ngươi biết chuyện Thiên Ưng bảo tàng?
- Có gì khó hiểu đâu, ở Nhạn Môn Quan bọn ta bắt được không ít huân quý cùng tướng lĩnh cao cấp, bọn chúng tuy có kẻ bị tra tấn tàn khốc không nói một lời, nhưng cũng có những kẻ khiếp sợ, chưa hỏi gì đã khai hết, Thiên Ưng bảo tàng là một trong số đó, bọn ta vốn cũng không hề biết chuyện này.
Da Luật Tin gật đầu, lúc này lòng hắn hoàn toàn nguội lạnh: - Ngươi muốn giết ta phải không, ra tay đi.
- Không được giết hắn, ta là hoàng quý phi, ta ra lệnh cho ngươi. Tiêu Hồng Châu cả kinh hét lên:
- Quý phi nương nương, chẳng lẽ còn chưa hiểu nô tài tới để bảo vệ người rời đi sao, quy củ Đại Tống nhiều lắm, nếu người tới hậu cung, còn chết nhanh hơn Da Luật Tín... Trâu Đồng Minh cười hì hì: - Sau này quý phi tự bảo trọng, nô tài không bảo vệ được nữa rồi.
Tiếu Lâm chắp tay qua loa một cái, nhiệm vụ ông ta hôm nay tới đây là hết, chẳng nói chẳng rằng, dẫn quân rời đi ngay, hối hận vì không đi theo Vân Tranh, ông ta thà lên trận giết địch, chứ không muốn đi thực hiện những nhiệm vụ kiểu này nữa, nửa đời trước đã làm quá nhiều rồi...
Trâu Đồng Minh thấy Tiếu Lâm đi mất rồi, giao cương con Phi Tuyết cho Tiêu Hồng Châu rồi vội vã chạy theo.
Tiếu Lâm đi rồi, Trâu Đồng Minh đi rồi, quân Tống cũng đi rồi, đại doanh quân Tống đã vang lên tiếng tù và khởi hành..
Tiêu Hồng Châu cảm giác mình vừa mới gặp một cơn ác mộng, nàng muốn tỉnh dậy, muốn vùi đầu vào lòng ma ma khóc thật lớn.
Da Luật Tín dù sao từng là đại tướng cầm quân, nhanh chóng trấn tĩnh lại, buộc dây cương chiến mã của Tiêu Hồng Châu vào yên ngựa của mình, quất roi đi về phía bắc, ba con chiến mã, một con ngựa què, dần biến mất ở chân núi.
…. Triệu Trinh nằm nghiêng người trên giường, khép mắt nghe Trâu Đồng Minh thuật lại toàn bộ sự việc, thởi dài cảm thán: - Đem vận mệnh quốc gia gửi gắm vào bảo tảng tổ tông để lại, từ điểm này có thể thấy Da Luật Hồng Cơ không phải bậc hùng chủ.
Trâu Đồng Minh cười toét miệng: - Đúng thế ạ, dù mấy năm qua quốc khố Đại Tống ta thu nhiều hơn chi, bệ hạ và nương nương thà tiết kiệm ăn tiêu chú không muốn dùng tới quốc khố, rõ ràng Liêu hoàng làm sao sánh được với bệ hạ.
Triệu Trinh cười cười ha hả: - Công phu nịnh bợ của ngươi tiến bộ đấy, không phải là trẫm không muốn, mà là tể chấp không thông qua, đám Bàng Tịch, Hàn Tịch thà không nhận bổng lộc chứ không để trẫm đụng vào quốc khố, về sau nếu không phải là Vân khanh đem chiến lợi phẩm ở phương nam về thì trẫm chắc đã hạ chỉ cưỡng ép.
- Hì hì, lần này hội minh bệ hạ đã đạt được toàn bộ tâm nguyện rồi, nô tài chúc mừng bệ hạ.
Triệu Trinh lắc đầu: - Chỉ tiếc cho Bao ái khanh lại bệnh mất ở chốn đồng hoang này, không nhìn thấy ngày minh ước đóng dấu, truyền chỉ của trẫm, dùng toàn bộ băng trong quân, bất kể thế nào cũng phải đảm bảo di thể của Bao ái khanh không hư hỏng.
Trâu Đồng Minh liên tục dập đầu: - Hoàng ân lồng lộng, nô tài xin thay mặt Bao thượng thư hấu tạ hoàng ân, Bao thượng thư cho dù dưới cửu tuyền cũng có thể mỉm cười rồi.
Triệu Trinh buông một tiếng thở dài: - Bao ái khanh không để ý tới mấy thứ này đâu, truy tặng hình bộ thượng thư với ông ấy chỉ là vô nghĩa, trẫm làm vậy chỉ để bản thân yên lòng.
Trâu Đồng Minh thấy hoàng đế lại ngây người thì cẩn thận nhích người che đi cửa sổ mở rộng, gió núi rất mạnh, đầu gối hắn càng đau hơn, chứng tỏ sắp mưa tới nơi, cái đầu gối quỳ bao nhiêu năm, giờ tạo phản rồi.
Rặng núi liên miên tưởng chừng đi mãi không hết, ngọn đồi như cái bánh bao, Triệu Trinh ngồi rất lâu, thấy lòng phiền muộn muốn ra ngoài ngắm cảnh, quay đầu sang thấy cảnh tượng mơ hồ, quờ tay: - Hôm nay trời mau tối quá!
Trâu Đồng Minh run bắn, kinh hoàng nhìn bên ngoài cửa sổ tuy mây đen đằng xa kéo tới, nhưng vẫn sáng lắm, nhìn lại thấy máu mũi hoàng đế chảy ra, tức tốc đóng cửa sổ: - Bệ hạ, là do nô tài đóng cửa sổ đấy ạ.
Mũi Triệu Trinh thở ra bong bóng máu, hàm hồ nói: - Trẫm mệt quá, muốn ngủ một giấc.
Thấy hoàng đến nhắm mắt lại, Trâu Đồng Minh vừa bò, vừa lăn khỏi liễn giá, thất thanh gọi: - Ngự, ngự ngự y!
Hàn Kỳ đi hộ vệ bên cạnh, nhìn thấy cảnh này thấy trời đất chao đảo, nhảy ngảy xuống ngựa, đứng không vững ngã lăn ra đất, lồm cồm bò dậy, mặt vặn vẹo rít lên với Trâu Đồng Minh: - Câm mồm ngay!
Rồi ra lệnh cho thân vệ gọi đám Văn Ngạn Bác, Tống Thụ, Tằng Công Lượng tới, sai thân vệ vây kín xa giá, ngăn chặn tin tức truyền ra.
Vũ Lăng bộ vì tự nguyện rút khỏi tranh đoạt hoàng quyền, được bảy bộ còn lại tôn kính, sau khi các bộ bàn bạc, liền sửa tên thành Chư Lý Cẩn bộ, hàm ý là người giữ lăng. Tám bộ cùng ước định, khi một bộ tộc nào đó sắp diệt vong có quyền lấy đi người vàng của mình gây dựng lại bộ tộc.
Bảo tảng này hiện đang ở Kiều Ba Sơn, dưới sự cai quản của Ô Cổ Địch Liệt Thống quân, có một thần nữ đời đời truyền thừa trông coi bảo tàng, chỉ có người này mới biết bảo tàng thực sự được cất ở đâu.
Trâu Đồng Minh khom lưng khúm núm đứng sau mông chiến mã của Tiêu Hồng Châu, tay dắt con Phi Tuyết, hắn sở dĩ dám lớn tiếng là vì Tiếu Lâm mặt đen xì cầm thanh chiến đao cực lớn đứng bên cạnh. Sau lưng ba người quân Tống không ngừng xuất hiện, đội ngủ còn đông hơn người Liêu gấp nhiều lần, tay lăm lăm cung nỏ chĩa thẳng về phía trước.
- Cẩu nô tài, giết đám người kia cho ta. Tiêu Hồng Châu căm phẫn quát:
Trâu Đồng Minh chắp tay: - Quý phi nương nương, nô tài chỉ là hoạn quan, nếu tự ý ra lệnh quân đội sẽ bị phân thây xé xác, quý phi nên ra lệnh cho Tiếu Lâm tướng quân mới đúng.
Tiêu Hồng Châu quay sang Tiếu Lâm: - Giết bọn chúng cho ta.
- Vì chuyện Thiên Ưng bảo tàng hả? Tiếu Lâm lòng khó chịu, liếc nhìn Da Luật Tín một cái, phất tay ra lệnh, tên bắn ra rào rào như châu chấu, hơn hai trăm giáp sĩ của người Liêu làm sao địch nổi với một nghìn cung nỏ thủ, trang bị thần tí nỏ, đám giáp sĩ ngã xuống như rạ, Quỷ nô tướng quân nghiến răng chửi một câu Khiết Đan thúc ngựa quay đầu chạy, người Liêu thấy tướng quân chạy rồi, không lòng dạ nào tác chiến vứt bỏ gươm giáo chạy nốt.
Một hoạn quan trung niên bước ra khỏi hàng ngũ quân Tống, giương cái cung rất to, nhắm chuẩn Quỷ nô tướng quân bắn một mũi tên, tên bay như chớp giật, chuẩn xác xuyên qua cổ Quỷ nô, hắn không kịp kêu một tiếng đã ngã xuống đất.
Thoáng chốc không còn người Liêu nào sống sót.
Tiêu Hồng Châu thẫn thờ nhìn cảnh tượng đó, không biết nên vui hay buồn, Da Luật Tín càng nhắm chặt mắt, bất kể thế nào đều là đồng bào của mình.
Trâu Đồng Minh nấp sau cái thuẫn dầy nôn ọe khan, đi ra thấy hoạn quan kia lạnh lùng nhìn mình thì hừ một tiếng: - Lão Lưu, ngươi là võ hoạn quan, ta là văn hoạn quan, văn trái võ phải, ta còn cao hơn ngươi một bậc đấy.
Lưu công công đeo trường cung lên lưng, nói: - Đây là nể mặt ngươi ngày xưa chiếu ta, nếu dám sai phái chuyện ngoài chức trách, đừng trách ta không nhớ giao tình, bẩm báo lão tổ tông.
Trâu Đồng Minh tức thì cười nịnh, ở hoàng cung, hắn không sợ hoàng đế, hoàng đế và mình chủ tớ tình thâm, dù phạm lỗi thì tối đa cũng chỉ ăn một trận đòn, hoàng hậu và Thục phi đều khách khí với hắn, chỉ có lão tổ tổng mãi không chết kia là có thể lấy mạng hắn, thậm chí không cần lý do.
Lúc này nhìn thấy quân Tống đi lên chặt đầu, Tiêu Hồng Châu muốn ngăn cản, Da Luật Tín ngăn lại, nói nỏi: - Đó là quyền lực của người thắng lợi. Rồi quay sang Tiếu Lâm: - Sao ngươi biết chuyện Thiên Ưng bảo tàng?
- Có gì khó hiểu đâu, ở Nhạn Môn Quan bọn ta bắt được không ít huân quý cùng tướng lĩnh cao cấp, bọn chúng tuy có kẻ bị tra tấn tàn khốc không nói một lời, nhưng cũng có những kẻ khiếp sợ, chưa hỏi gì đã khai hết, Thiên Ưng bảo tàng là một trong số đó, bọn ta vốn cũng không hề biết chuyện này.
Da Luật Tin gật đầu, lúc này lòng hắn hoàn toàn nguội lạnh: - Ngươi muốn giết ta phải không, ra tay đi.
- Không được giết hắn, ta là hoàng quý phi, ta ra lệnh cho ngươi. Tiêu Hồng Châu cả kinh hét lên:
- Quý phi nương nương, chẳng lẽ còn chưa hiểu nô tài tới để bảo vệ người rời đi sao, quy củ Đại Tống nhiều lắm, nếu người tới hậu cung, còn chết nhanh hơn Da Luật Tín... Trâu Đồng Minh cười hì hì: - Sau này quý phi tự bảo trọng, nô tài không bảo vệ được nữa rồi.
Tiếu Lâm chắp tay qua loa một cái, nhiệm vụ ông ta hôm nay tới đây là hết, chẳng nói chẳng rằng, dẫn quân rời đi ngay, hối hận vì không đi theo Vân Tranh, ông ta thà lên trận giết địch, chứ không muốn đi thực hiện những nhiệm vụ kiểu này nữa, nửa đời trước đã làm quá nhiều rồi...
Trâu Đồng Minh thấy Tiếu Lâm đi mất rồi, giao cương con Phi Tuyết cho Tiêu Hồng Châu rồi vội vã chạy theo.
Tiếu Lâm đi rồi, Trâu Đồng Minh đi rồi, quân Tống cũng đi rồi, đại doanh quân Tống đã vang lên tiếng tù và khởi hành..
Tiêu Hồng Châu cảm giác mình vừa mới gặp một cơn ác mộng, nàng muốn tỉnh dậy, muốn vùi đầu vào lòng ma ma khóc thật lớn.
Da Luật Tín dù sao từng là đại tướng cầm quân, nhanh chóng trấn tĩnh lại, buộc dây cương chiến mã của Tiêu Hồng Châu vào yên ngựa của mình, quất roi đi về phía bắc, ba con chiến mã, một con ngựa què, dần biến mất ở chân núi.
…. Triệu Trinh nằm nghiêng người trên giường, khép mắt nghe Trâu Đồng Minh thuật lại toàn bộ sự việc, thởi dài cảm thán: - Đem vận mệnh quốc gia gửi gắm vào bảo tảng tổ tông để lại, từ điểm này có thể thấy Da Luật Hồng Cơ không phải bậc hùng chủ.
Trâu Đồng Minh cười toét miệng: - Đúng thế ạ, dù mấy năm qua quốc khố Đại Tống ta thu nhiều hơn chi, bệ hạ và nương nương thà tiết kiệm ăn tiêu chú không muốn dùng tới quốc khố, rõ ràng Liêu hoàng làm sao sánh được với bệ hạ.
Triệu Trinh cười cười ha hả: - Công phu nịnh bợ của ngươi tiến bộ đấy, không phải là trẫm không muốn, mà là tể chấp không thông qua, đám Bàng Tịch, Hàn Tịch thà không nhận bổng lộc chứ không để trẫm đụng vào quốc khố, về sau nếu không phải là Vân khanh đem chiến lợi phẩm ở phương nam về thì trẫm chắc đã hạ chỉ cưỡng ép.
- Hì hì, lần này hội minh bệ hạ đã đạt được toàn bộ tâm nguyện rồi, nô tài chúc mừng bệ hạ.
Triệu Trinh lắc đầu: - Chỉ tiếc cho Bao ái khanh lại bệnh mất ở chốn đồng hoang này, không nhìn thấy ngày minh ước đóng dấu, truyền chỉ của trẫm, dùng toàn bộ băng trong quân, bất kể thế nào cũng phải đảm bảo di thể của Bao ái khanh không hư hỏng.
Trâu Đồng Minh liên tục dập đầu: - Hoàng ân lồng lộng, nô tài xin thay mặt Bao thượng thư hấu tạ hoàng ân, Bao thượng thư cho dù dưới cửu tuyền cũng có thể mỉm cười rồi.
Triệu Trinh buông một tiếng thở dài: - Bao ái khanh không để ý tới mấy thứ này đâu, truy tặng hình bộ thượng thư với ông ấy chỉ là vô nghĩa, trẫm làm vậy chỉ để bản thân yên lòng.
Trâu Đồng Minh thấy hoàng đế lại ngây người thì cẩn thận nhích người che đi cửa sổ mở rộng, gió núi rất mạnh, đầu gối hắn càng đau hơn, chứng tỏ sắp mưa tới nơi, cái đầu gối quỳ bao nhiêu năm, giờ tạo phản rồi.
Rặng núi liên miên tưởng chừng đi mãi không hết, ngọn đồi như cái bánh bao, Triệu Trinh ngồi rất lâu, thấy lòng phiền muộn muốn ra ngoài ngắm cảnh, quay đầu sang thấy cảnh tượng mơ hồ, quờ tay: - Hôm nay trời mau tối quá!
Trâu Đồng Minh run bắn, kinh hoàng nhìn bên ngoài cửa sổ tuy mây đen đằng xa kéo tới, nhưng vẫn sáng lắm, nhìn lại thấy máu mũi hoàng đế chảy ra, tức tốc đóng cửa sổ: - Bệ hạ, là do nô tài đóng cửa sổ đấy ạ.
Mũi Triệu Trinh thở ra bong bóng máu, hàm hồ nói: - Trẫm mệt quá, muốn ngủ một giấc.
Thấy hoàng đến nhắm mắt lại, Trâu Đồng Minh vừa bò, vừa lăn khỏi liễn giá, thất thanh gọi: - Ngự, ngự ngự y!
Hàn Kỳ đi hộ vệ bên cạnh, nhìn thấy cảnh này thấy trời đất chao đảo, nhảy ngảy xuống ngựa, đứng không vững ngã lăn ra đất, lồm cồm bò dậy, mặt vặn vẹo rít lên với Trâu Đồng Minh: - Câm mồm ngay!
Rồi ra lệnh cho thân vệ gọi đám Văn Ngạn Bác, Tống Thụ, Tằng Công Lượng tới, sai thân vệ vây kín xa giá, ngăn chặn tin tức truyền ra.
/594
|