Trời còn chưa sáng Xuân Ca Nhi đã thức dậy, quay đầu nhìn sang bên cạnh, lòng thỏa mãn vô tận, đưa tay nhẹ vuốt những sợi tóc rối dính trên trán Tiểu Man, nàng có thói quen đá chăn ra khi ngủ, bộ y phục bằng vải bông nhẹ mềm mại dán sát vào thân người, làm nổi bật lên những đường cong hoàn mỹ khiến nam nhân mê muội, xuyên qua đường viền hoa, ẩn ước có thể nhìn thấy hai chấp nhỏ gồ lên, phập phồng theo từng hơi thở đều đặn.
Tới giờ Xuân Ca Nhi vẫn không dám tin vào hạnh phúc này, cẩn thận đắp chăn cho Tiểu Man, nhón chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng, vặn mình một cái làm vài động tác giãn gân cốt, rửa mặt qua loa đi tới tiền viện, lấy nước sạch rửa cối đá, đổ bát đậu vào cối rồi dùng chày giã.
Giã xong bận rộn nổi lửa bắc bếp nấu cháo, một mình bận rộn tíu tít, khi chuẩn bị xong xuôi thì trời cũng đã sáng, mang cháo đậu ra ngoài cửa hiệu, cũng chính là gian ngoài cùng của tứ hợp viện nhỏ nằm sát lề đường.
Mới sáng ra mà khách khứa đã không ít rồi, mắt thì đảo láo liên, không thấy bà chủ đâu, món cháo đậu ngon lành cũng mất đi quá nửa mùi vị.
- Xuân Ca Nhi, bà chủ đâu? Một hào khách tây bắc thống khỏi đập đống tiền đồng lên bàn, ăn xong mà không chịu đi.
Cánh tay trắng nõn nà như ngó sen đưa ra, chạm nhẹ vào cánh tay hắn, số tiền đồng liền vào hết tay Tiểu Man, nàng cười khúc khích: - Trương đại ca là hào khách nổi danh của Lan Châu, danh tiếng lẫy lừng trên đường lạc đà vùng tây bắc, sao hôm nay lại tới cái quán nhò nhà muội ăn thứ cháo rẻ tiền thế.
Giọng nói nhỏ nhẹ nhu mì của nàng khiến ai nấy bất giác hạ thấp giọng xuống, tất cả đưa mắt nhìn nàng không chớp.
Hào khách họ Trương như vô tình phanh cái áo da dê để lộ ra lồng ngực rắn chắc cùng túi tiền căng phồng, cặp mặt háu đói chưa từng rời khỏi cơ thể nàng, nhìn chằm chằm từ đôi chân thon dài trở ngược lên eo, lướt lên ngực rồi tới bờ môi cong cong gợi cảm, bất chấp trượng phu người ta ở bên vẫn buông lời dụ dỗ: - Ta đi một chuyến, không kiếm được trăm lượng cũng tám chục, tiền nhiều chẳng có ý nghĩa, chỉ thèm bát cháo mỹ nhân.
- Phu nhân của huynh là đại hộ, muội đắc tội không nổi, chỉ cần huynh thường xuyên ghé thăm cái quán nhỏ này là được.
Ánh mắt câu hồn đoạt phách của Tiểu Man đảo khắp nơi, vừa nói chuyện với Trương đại ca, vừa chiếu cố tới toàn bộ khách trong quán, ai nấy đều có cảm giác nàng đang nhìn mình toàn thân thư thái.
Những lúc như thế Xuân Ca Nhi thường không nói gì, bận rộn chuẩn bị cháo đậu phục vụ khách mỗi lúc một đông.
Cái quán nhỏ này của hắn chỉ độc một món, nếu khách nhất định muốn món khác, Xuân Ca Nhi sẽ chạy sang quán bên mua.
Thành Lan Châu không lớn, nhưng nằm ở con đường giao thông trọng yếu nam bắc, cho nên rất phồn hoa náo nhiệt, tòa thành nhỏ chu vi ba dặm chật kín bởi những đoàn lạc đà.
Dù là muốn tới Thanh Đường đổi đồ da, hay là tới Tây Hạ tham gia hòa thị đều phải dừng lại ở Lan Châu, làm công tác chuẩn bị cuối cùng.
Khi Vân Tranh đánh Thanh Đường, đoạt mất Lan Châu, người Tây Hạ cùng Thổ Phồn đều nhăm nhe đợi cơ hội đoạt lại, nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện ra, từ khi người Tống tới Lan Châu, thương đạo càng thêm tiện lợi, thuế thu ngày càng nhiều, vì thế ngầm chấp nhận sự thực này.
Cả nồi cháo đậu to tướng chỉ nửa buổi sáng thôi là đã bán hết, Xuân Ca Nhi đợi vị khách cuối cùng lưu luyến nhìn Tiểu Man mãi mới đi, đóng ngay cửa lại, thấy Tiểu Man chăm chú rửa đống bát đũa cao như núi, không đành lòng: - Hôm qua nàng làm mất một hạt châu đủ chúng ta mở bảy tám cửa hiệu, tiền chúng ta không hề thiếu, sao phải làm bản thân vất vả như thế?
Nói vậy vẫn ngồi xuống giúp nàng rửa bát.
- Chàng không thấy sống thế này mới là sống à, thiếp biết chàng nhiều tiền, chàng nói nhiều lắm rồi, số tiền tiên sinh chàng để lại đủ cho chúng ta sống tám đời. Nhưng thiếp không thích dùng số tiền đó, ngay cả tiền Vân gia mang theo thiếp cũng không muốn dùng, chỉ thích tiêu từng đồng xu chúng ta kiếm được.
Xuân Ca Nhi dừng tay, lạnh lùng nói: - Nếu nàng lo Vân gia truy sát, ta sẽ chuẩn bị, cho dù là ở Thục, nơi thế lực Vân gia lớn nhất, ta có cách đảm bảo an toàn cho nàng.
Tiểu Man lắc đầu, ôn nhu nói: - Thiếp đã rút khỏi Vân gia rồi, nếu người ta muốn diệt khẩu thì thiếp đã chết tám chục lần, từ khi rời khỏi cánh cửa Vân gia, thiếp là người tự do, không nợ nần ai cả, giờ thiếp chỉ là Tiểu Man, một tiểu nữ tử muốn sống cuộc đời giản đơn của mình.
- Chuyện bảo mật cần người ta muốn giữ mới là bảo mật, nếu không cho dù chặt đầu rồi, chuyện muốn tiết lộ vẫn sẽ bị lộ, cho người muốn đi thoải mái rời đi, đó là điều thiếp hài lòng nhất ở Vân gia, họ giữ lời, vậy thiếp có trách nhiệm giữ bí mật cho họ.
Xuân Ca Nhi thấy bát đã rửa gần xong, lấy rau khô đã ngâm từ sáng thêm vào thịt, nấu bát canh thịt, lấy thêm hai quả trứng gà đem rán, gọi Tiểu Man ăn cơm, sáng sớm chỉ húp một bát cháo đậu, lúc này hẳn đói lắm rồi.
Tiểu Man cầm bát cơm to bên trên đặt quả trứng gà rán chín vàng, vừa ăn được vài miếng nước mắt đã chảy ra, Xuân Ca Nhi hốt hoảng đặt bát xuống: - Làm sao thế?
Lắc lắc đầu, nhưng nước mắt cứ thế trào ra từ đôi mắt, Tiểu Man cầm bát cơm ngồi ngây ra, Xuân Ca Nhi lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, đợi nàng nói.
Tiểu Man kéo tay Xuân Ca Nhi, ôm vào lòng, thủ thỉ: - Thiếp là ma nữ giết người vô số, chàng cũng là ma đầu hai tay nhuốm đầy máu tanh, loại người như chúng ta đáng lý ra phải xuống địa nhục, đun trong vạc dầu, không ngờ có cuộc sống an lành này.
Xuân Ca Nhi cảm thụ bầu ngực êm ái của Tiểu Man, cười nói: - Trước kia ta không sợ chết, nhưng bây ta không muốn chết nữa, từ khi nàng đồng ý theo ta lãng tích thiên nhai, Man Nhi, ta trân trọng mỗi giây phút được ở bên nàng, ta chỉ muốn ở trong cửa hiệu nhỏ này, ngày ngày nấu cháo đậu, xem nàng đùa bỡn đám người háo sắc.
- Nếu như trời cao thương xót hai cô nhi chúng ta, ban cho một đứa con, vì mẹ con nàng, ta sẵn lòng mai danh ẩn tính, suốt đời làm ông chủ quán cháo đậu.
Tiểu Man khẽ “ừm” một tiếng, đỏ bừng kiều diễm, làm Xuân Ca Nhi nhìn tới ngất ngây, kéo nàng vào lòng muốn hôn cánh môi hồng căng mọng, chợt nghe thấy Tiểu Man thẽ thọt: - Chàng không thấy mấy ngày qua thiếp luôn uể oải sao?
Xuân Ca Nhi xót xa: - Khổ nàng rồi, chuyện trong quán mai một mình ta lo là được, nàng ngủ thêm một chút, nếu cần ta mua hai nha hoàn về hầu hạ nàng.
- Nha hoàn thì không cần, ma ma lớn tuổi có kinh nghiệm thì hơn.
Xuân Ca Nhi nghĩ Tiểu Man ghen, siết chặt nàng vào lòng, phần eo dán sát vào thân thể mê người đó, vuốt ve mái tóc mềm mượt, giọng đầy thâm tình: - Có nàng ở đây, dù nữ nhân đẹp tới mấy cũng không lọt vào mắt ta được, đừng lo, ta chỉ chọn đứa to khỏe, ma ma thì làm được gì.
Tiểu Mãn khẽ đẩy hắn ra, mắng: - Đúng là đồ ngốc, thiếp có thai rồi, nha hoàn thì biết cái gì, hai ta đều không có kinh nghiệm, thiếu ma ma sao được, chẳng may có chuyện thế nào? Đêm qua chàng còn thô lỗ như thế...
Xuân Ca Nhi mồm mở to từng chút một nhìn Tiểu Man, đột nhiên giật bắn mình nhảy ra sau, tránh thật xa Tiểu Man, giơ hai tay ra phía trước: - Thật, thật không, đừng lừa ta.
Tiểu Man đi tới, nắm lấy tay Xuân Ca Nhi đặt lên bụng mình, nhẹ nhàng nói: - Thực đó, chàng sắp làm cha rồi.
Xuân Ca Nhi vuốt ve bụng Tiểu Man một hồi, cuối cùng khuôn mặt cứng đờ biến thành nụ cười ngoạc tới tận mang tai, quỳ xuống đất dập đầu bốn xung quanh.
Chẳng biết là vái lạy thần tiên nào, dập dầu tới khi sưng cả trán nhảy bật dậy, rút then cửa lao đi, lát sau chạy về vịn khung cửa nghẹn ngào nói với Tiểu Man: - Man Nhi, ta vui lắm. Rồi lại biến mất.
Tiểu Man thong thả về chỗ ngồi, ăn cơm ngon lành, chẳng mấy chốc hết bát cơm, vốn no rồi, cúi đầu nhìn cái bụng phẳng lỳ của mình, lại xới bát cơm, chan canh thịt, thong thả ăn tiếp.
Chỉ là thành Lan Châu từ đó có thêm một tên điên, cứ thấy phụ nhân người ta cho con bú là đứng nhìn cười như thằng ngốc, bị trượng phu người ta đánh cho còn kéo tay hỏi, lão bà nhà hắn có thể làm nhũ nương không, giá tiền có thể thương lượng.
*** Rốt cuộc có phải em Tiểu Man giờ trò hay thằng này mừng quá hóa điên nhỉ, hơi hoang mang.
Tới giờ Xuân Ca Nhi vẫn không dám tin vào hạnh phúc này, cẩn thận đắp chăn cho Tiểu Man, nhón chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng, vặn mình một cái làm vài động tác giãn gân cốt, rửa mặt qua loa đi tới tiền viện, lấy nước sạch rửa cối đá, đổ bát đậu vào cối rồi dùng chày giã.
Giã xong bận rộn nổi lửa bắc bếp nấu cháo, một mình bận rộn tíu tít, khi chuẩn bị xong xuôi thì trời cũng đã sáng, mang cháo đậu ra ngoài cửa hiệu, cũng chính là gian ngoài cùng của tứ hợp viện nhỏ nằm sát lề đường.
Mới sáng ra mà khách khứa đã không ít rồi, mắt thì đảo láo liên, không thấy bà chủ đâu, món cháo đậu ngon lành cũng mất đi quá nửa mùi vị.
- Xuân Ca Nhi, bà chủ đâu? Một hào khách tây bắc thống khỏi đập đống tiền đồng lên bàn, ăn xong mà không chịu đi.
Cánh tay trắng nõn nà như ngó sen đưa ra, chạm nhẹ vào cánh tay hắn, số tiền đồng liền vào hết tay Tiểu Man, nàng cười khúc khích: - Trương đại ca là hào khách nổi danh của Lan Châu, danh tiếng lẫy lừng trên đường lạc đà vùng tây bắc, sao hôm nay lại tới cái quán nhò nhà muội ăn thứ cháo rẻ tiền thế.
Giọng nói nhỏ nhẹ nhu mì của nàng khiến ai nấy bất giác hạ thấp giọng xuống, tất cả đưa mắt nhìn nàng không chớp.
Hào khách họ Trương như vô tình phanh cái áo da dê để lộ ra lồng ngực rắn chắc cùng túi tiền căng phồng, cặp mặt háu đói chưa từng rời khỏi cơ thể nàng, nhìn chằm chằm từ đôi chân thon dài trở ngược lên eo, lướt lên ngực rồi tới bờ môi cong cong gợi cảm, bất chấp trượng phu người ta ở bên vẫn buông lời dụ dỗ: - Ta đi một chuyến, không kiếm được trăm lượng cũng tám chục, tiền nhiều chẳng có ý nghĩa, chỉ thèm bát cháo mỹ nhân.
- Phu nhân của huynh là đại hộ, muội đắc tội không nổi, chỉ cần huynh thường xuyên ghé thăm cái quán nhỏ này là được.
Ánh mắt câu hồn đoạt phách của Tiểu Man đảo khắp nơi, vừa nói chuyện với Trương đại ca, vừa chiếu cố tới toàn bộ khách trong quán, ai nấy đều có cảm giác nàng đang nhìn mình toàn thân thư thái.
Những lúc như thế Xuân Ca Nhi thường không nói gì, bận rộn chuẩn bị cháo đậu phục vụ khách mỗi lúc một đông.
Cái quán nhỏ này của hắn chỉ độc một món, nếu khách nhất định muốn món khác, Xuân Ca Nhi sẽ chạy sang quán bên mua.
Thành Lan Châu không lớn, nhưng nằm ở con đường giao thông trọng yếu nam bắc, cho nên rất phồn hoa náo nhiệt, tòa thành nhỏ chu vi ba dặm chật kín bởi những đoàn lạc đà.
Dù là muốn tới Thanh Đường đổi đồ da, hay là tới Tây Hạ tham gia hòa thị đều phải dừng lại ở Lan Châu, làm công tác chuẩn bị cuối cùng.
Khi Vân Tranh đánh Thanh Đường, đoạt mất Lan Châu, người Tây Hạ cùng Thổ Phồn đều nhăm nhe đợi cơ hội đoạt lại, nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện ra, từ khi người Tống tới Lan Châu, thương đạo càng thêm tiện lợi, thuế thu ngày càng nhiều, vì thế ngầm chấp nhận sự thực này.
Cả nồi cháo đậu to tướng chỉ nửa buổi sáng thôi là đã bán hết, Xuân Ca Nhi đợi vị khách cuối cùng lưu luyến nhìn Tiểu Man mãi mới đi, đóng ngay cửa lại, thấy Tiểu Man chăm chú rửa đống bát đũa cao như núi, không đành lòng: - Hôm qua nàng làm mất một hạt châu đủ chúng ta mở bảy tám cửa hiệu, tiền chúng ta không hề thiếu, sao phải làm bản thân vất vả như thế?
Nói vậy vẫn ngồi xuống giúp nàng rửa bát.
- Chàng không thấy sống thế này mới là sống à, thiếp biết chàng nhiều tiền, chàng nói nhiều lắm rồi, số tiền tiên sinh chàng để lại đủ cho chúng ta sống tám đời. Nhưng thiếp không thích dùng số tiền đó, ngay cả tiền Vân gia mang theo thiếp cũng không muốn dùng, chỉ thích tiêu từng đồng xu chúng ta kiếm được.
Xuân Ca Nhi dừng tay, lạnh lùng nói: - Nếu nàng lo Vân gia truy sát, ta sẽ chuẩn bị, cho dù là ở Thục, nơi thế lực Vân gia lớn nhất, ta có cách đảm bảo an toàn cho nàng.
Tiểu Man lắc đầu, ôn nhu nói: - Thiếp đã rút khỏi Vân gia rồi, nếu người ta muốn diệt khẩu thì thiếp đã chết tám chục lần, từ khi rời khỏi cánh cửa Vân gia, thiếp là người tự do, không nợ nần ai cả, giờ thiếp chỉ là Tiểu Man, một tiểu nữ tử muốn sống cuộc đời giản đơn của mình.
- Chuyện bảo mật cần người ta muốn giữ mới là bảo mật, nếu không cho dù chặt đầu rồi, chuyện muốn tiết lộ vẫn sẽ bị lộ, cho người muốn đi thoải mái rời đi, đó là điều thiếp hài lòng nhất ở Vân gia, họ giữ lời, vậy thiếp có trách nhiệm giữ bí mật cho họ.
Xuân Ca Nhi thấy bát đã rửa gần xong, lấy rau khô đã ngâm từ sáng thêm vào thịt, nấu bát canh thịt, lấy thêm hai quả trứng gà đem rán, gọi Tiểu Man ăn cơm, sáng sớm chỉ húp một bát cháo đậu, lúc này hẳn đói lắm rồi.
Tiểu Man cầm bát cơm to bên trên đặt quả trứng gà rán chín vàng, vừa ăn được vài miếng nước mắt đã chảy ra, Xuân Ca Nhi hốt hoảng đặt bát xuống: - Làm sao thế?
Lắc lắc đầu, nhưng nước mắt cứ thế trào ra từ đôi mắt, Tiểu Man cầm bát cơm ngồi ngây ra, Xuân Ca Nhi lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, đợi nàng nói.
Tiểu Man kéo tay Xuân Ca Nhi, ôm vào lòng, thủ thỉ: - Thiếp là ma nữ giết người vô số, chàng cũng là ma đầu hai tay nhuốm đầy máu tanh, loại người như chúng ta đáng lý ra phải xuống địa nhục, đun trong vạc dầu, không ngờ có cuộc sống an lành này.
Xuân Ca Nhi cảm thụ bầu ngực êm ái của Tiểu Man, cười nói: - Trước kia ta không sợ chết, nhưng bây ta không muốn chết nữa, từ khi nàng đồng ý theo ta lãng tích thiên nhai, Man Nhi, ta trân trọng mỗi giây phút được ở bên nàng, ta chỉ muốn ở trong cửa hiệu nhỏ này, ngày ngày nấu cháo đậu, xem nàng đùa bỡn đám người háo sắc.
- Nếu như trời cao thương xót hai cô nhi chúng ta, ban cho một đứa con, vì mẹ con nàng, ta sẵn lòng mai danh ẩn tính, suốt đời làm ông chủ quán cháo đậu.
Tiểu Man khẽ “ừm” một tiếng, đỏ bừng kiều diễm, làm Xuân Ca Nhi nhìn tới ngất ngây, kéo nàng vào lòng muốn hôn cánh môi hồng căng mọng, chợt nghe thấy Tiểu Man thẽ thọt: - Chàng không thấy mấy ngày qua thiếp luôn uể oải sao?
Xuân Ca Nhi xót xa: - Khổ nàng rồi, chuyện trong quán mai một mình ta lo là được, nàng ngủ thêm một chút, nếu cần ta mua hai nha hoàn về hầu hạ nàng.
- Nha hoàn thì không cần, ma ma lớn tuổi có kinh nghiệm thì hơn.
Xuân Ca Nhi nghĩ Tiểu Man ghen, siết chặt nàng vào lòng, phần eo dán sát vào thân thể mê người đó, vuốt ve mái tóc mềm mượt, giọng đầy thâm tình: - Có nàng ở đây, dù nữ nhân đẹp tới mấy cũng không lọt vào mắt ta được, đừng lo, ta chỉ chọn đứa to khỏe, ma ma thì làm được gì.
Tiểu Mãn khẽ đẩy hắn ra, mắng: - Đúng là đồ ngốc, thiếp có thai rồi, nha hoàn thì biết cái gì, hai ta đều không có kinh nghiệm, thiếu ma ma sao được, chẳng may có chuyện thế nào? Đêm qua chàng còn thô lỗ như thế...
Xuân Ca Nhi mồm mở to từng chút một nhìn Tiểu Man, đột nhiên giật bắn mình nhảy ra sau, tránh thật xa Tiểu Man, giơ hai tay ra phía trước: - Thật, thật không, đừng lừa ta.
Tiểu Man đi tới, nắm lấy tay Xuân Ca Nhi đặt lên bụng mình, nhẹ nhàng nói: - Thực đó, chàng sắp làm cha rồi.
Xuân Ca Nhi vuốt ve bụng Tiểu Man một hồi, cuối cùng khuôn mặt cứng đờ biến thành nụ cười ngoạc tới tận mang tai, quỳ xuống đất dập đầu bốn xung quanh.
Chẳng biết là vái lạy thần tiên nào, dập dầu tới khi sưng cả trán nhảy bật dậy, rút then cửa lao đi, lát sau chạy về vịn khung cửa nghẹn ngào nói với Tiểu Man: - Man Nhi, ta vui lắm. Rồi lại biến mất.
Tiểu Man thong thả về chỗ ngồi, ăn cơm ngon lành, chẳng mấy chốc hết bát cơm, vốn no rồi, cúi đầu nhìn cái bụng phẳng lỳ của mình, lại xới bát cơm, chan canh thịt, thong thả ăn tiếp.
Chỉ là thành Lan Châu từ đó có thêm một tên điên, cứ thấy phụ nhân người ta cho con bú là đứng nhìn cười như thằng ngốc, bị trượng phu người ta đánh cho còn kéo tay hỏi, lão bà nhà hắn có thể làm nhũ nương không, giá tiền có thể thương lượng.
*** Rốt cuộc có phải em Tiểu Man giờ trò hay thằng này mừng quá hóa điên nhỉ, hơi hoang mang.
/594
|