Tiễn Trương Phương bình đi rồi, Thôi Đạt vội giải thích với Vân Tranh: - Hầu gia, tuyệt đối không có chuyện đó, loại trân châu như vậy trong kho ở nhà thế nào cũng phải có năm sáu viên, Thôi Dĩnh tuyệt đối không có lý do gì cạnh tranh với người trong cung.
Vân Tranh mặt âm trầm: - Có hay không không quan trọng nữa, giờ ngay cả quan viên trong Thục cũng nhắc tới chuyện này, chứng tỏ nó đã lan rộng rồi, giờ không bịt miệng thiên hạ được nữa, có kẻ muốn đối phó với chúng ta đây, lại còn ở trong cung, xem ra lão đại nhân vẫn rất có tình cảm với đất Thục cho nên mới nhắc nhở chúng ta.
Thôi Đạt đầu óc xoay chuyển tức tốc, vỗ đét một cái: - Hầu gia, nhất định là Tào gia, Tào Vinh đang trú quân ở Kiến Xương phủ, cách Đậu Sa trị có trăm dặm, đi thẳng một lèo Ngũ Xích đạo là tới, có phải tới giờ hắn vẫn chưa tới thăm hầu gia?
Vân Tranh gật gù: - Đúng thế, nghe nói trước khi ta tới đây, hắn quanh năm suốt tháng ở Đậu Sa quan, mê mẩn một thiếu nữ người Di, vậy mà tà khi ta tới đây thì không thấy hắn nữa, đúng là kỳ quái.
Thôi Đạt thở dài: - Hầu gia nên cẩn thận, kẻ này nhìn như vô dụng, tâm kế kỳ thực không kém ai, tuy hắn chưa bao giờ gây khó cho thương đội đất Thục, nhưng không ưu ái như trước, tiểu nhân vốn đã để ý, có điều chỉ nghĩ hắn muốn cân bằng lợi ích thôi, qua chuyện này mới nhìn ra vấn đề.
- Hừ, hắn không dám đắc tội với ta, hắn thủ một cái huyện nằm ngoài biên cảnh, nếu dám có ý đồ không tốt, hắn sẽ chết không có đất chôn.
Tào Vinh tuy bản chất là tên hoàn khố, song biết đạo dùng người, đối đãi bộ hạ không tệ, càng hiểu đạo giữ mình, hắn ăn thịt cũng cho bộ hạ chén canh, nên Vĩnh Hưng quân hiện một lòng với Tào Vinh, nhiều năm qua phòng thủ cô huyện mà không có sự cố gì, có thể coi là một nhân vật đáng nể.
Thôi Đạt tất nhiên nắm rõ tình hình, nghe ý tứ Vân Tranh hỏi nhỏ: - Hầu gia định ra tay với Tào Vinh?
- Hoàng hậu ra tay vô sỉ với Thương hành đất Thục, vuốt mặt không nể mũi cớ gì ta không thể ra tay với đệ đệ của bà ta.
Thôi Đạt liên tục xua tay: - Làm thế không nên, hầu gia, Thương hành đất Thục đã mạnh tới mức làm người ta cố kỵ, tiểu nhân sớm nghĩ cách ứng phó, sẽ giải tán nó, phân ra ba thương hành hoạt động độc lập, mỗi thương hành có địa bàn riêng, như thế vận hành đơn giản hơn, như vậy vừa ý các bên mà chúng ta không tổn thất gì.
Vân Tranh gõ bản đồ.
Thôi Đạt nhìn kỹ không hiểu gì: - Đại Lý Thiện Cự phủ?
- Đúng thế, Thiện Cự phủ nằm bên Kiến Xương phủ, ta chỉ cần đuổi hết đám đạo phỉ, thế lực chống đối trên thảo nguyên tới Thiện Cự phủ. Đạo phỉ làm loạn nơi đó, Đoàn Tư Liêm sẽ phải xử trí, cách tốt nhất là lại đuổi sang Kiến Xương phủ, để ta xem Tào Vinh mấy năm qua thống quân tới mức nào, đối phó được với đạo phỉ không.
Thôi Đạt sáng mắt: - Tào Vinh sẽ khóc lóc với hoàng hậu.
- Hắn làm gì ta không quan tâm, chỉ cần hoàng hậu biết, đừng có rảnh rỗi đi trêu ghẹo ta, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.
- Hầu gia, dùng từ trêu ghẹo này hơi ái muội một chút...
- Cút, ngươi định hại lão tử chắc, câu đó mà cũng dám nói à, mấy năm qua các ngươi cũng tham lam lắm, bị người ta dằn mặt một chút cũng tốt. Vân Tranh đá cái mông mỡ của hắn một cái: - Ngươi bắn tin cho đám đạo phỉ, nếu bọn chúng không muốn chết thì chạy về Thiện Cử phủ, ta sẽ để cho chúng một lối thoát.
Thôi Đạt không hỏi Vân Tranh vấn đề phân phối trên thảo nguyên, vì không cần thiết, Vân Tranh nhất định sẽ để lại mảnh đất giá trị nhất cho thương hành, nếu đã chuẩn bị phản kích rồi thì tất nhiên không có lý nào lại nhả miếng thịt trong mồm ra.
Biết Vân Tranh trước khi xuất quân sẽ rất bận rộn, Thôi Đạt không ở lại lâu, để lại đồ mang theo cho Lão Triệu rồi cáo từ.
Rời khỏi quân doanh thì đám thương cổ mặc áo lông điêu ấm áp, ngồi trong những chiếc lều cỏ tạm bợ chờ đợi, Thôi Đạt xua tay bảo mọi người giải tán, lên xe ngựa.
Đám thương cổ thở phào, cười ha hả chắp tay với nhau, cơ hội phát tài tới rồi, không cần ở đây nữa, làm gì thì ai nấy đều thông thuộc, đều là người từng theo quân của Vân hầu xuất chinh, hai bên sớm hình thành ăn ý cùng tín nhiệm.
Thế là phố phường Đậu Sa quan tiếng bước chân rầm rập suốt đêm, rồi tiếng chưởng quầy thúc giục chửi bới hỏa kế, khi có tiếng chiến mã, rồi tù và quân đội...
Kinh thành cũng náo loạn, chẳng biết quân khốn kiếp nào lật lại chuyện của Phạm Trọng Yêm năm xưa, ngay cả Lữ Di Giản chết mà chẳng yên thân, chẳng những bách quan đồ năm xưa tái hiện, gian nịnh đồ cũng có, đám ngự sử ngôn quan thời gian qua bị Bàng Tịch, Hàn Kỳ kiềm chế, có cơ hội thể hiện tiếng nói nào bỏ qua, thế là tấu chương đàn hặc Lữ Di Giản liên tiếp xuất hiện.
Tấu chương biện hộ của Phú Bật cũng bị người ta lật lại, thứ này đáng lẽ phải cất trong kho phủ bụi mới đúng, nay truyền khắp đường phố.
Thế là Thạch Giới thoái ẩn bao năm mặc áo tang quỳ bái ở Thái thường lễ viên, lưng viết chữ oan đỏ rực như máu.
Thế là chuyện phế truất của Quách hoàng hậu được lôi ra.
Lữ Di Giản đã chết, Giả Xương Triều bị biếm quan tới Nhai Châu, Phạm Trọng Yêm cũng chết, Khánh Lịch tân chính đã thay bằng Hoàng Hựu tân chính được lòng người hơn nhiều, không có khả năng bị lật nhào. Một số người tỉnh táo nhận ra, chuyện này ngoại trừ gây thêm rắc rối cho Đại Tống thì không ích gì cả, hoàng đế nhân từ đâu thể lôi xác Lữ Di Giản ra mà đánh được.
Chỉ có Thạch Giới là yêu cầu khôi phục danh dự, không ai đưa ra yêu cầu quá đáng, cho dù Quách hoàng hậu cũng chỉ có yêu cầu duy nhất là muốn Tần Quốc dẫn phò mã vào cung thăm mình.
Một muốn danh dự, một muốn tình thân, không đòi hỏi trừng phạt ai, dù thỏa mãn yêu cầu này đều là chuyện nhỏ.
Tào hoàng hậu dù có lúng túng một chút, nhưng ván đóng thuyền lâu năm, không ảnh hưởng gì.
Thế là thêm nhiều người hoang mang, thế này là sao?
- Toàn một đám ăn no rửng mỡ... Không biết vị lão phu tử nào lẩm bẩm một câu như thế, kéo chăn làu bàu một tiếng, đổi tư thế khác, tiếp tục ngủ ngon lành.
Hẻm Lồng Hấp nóng hầm hập, một đoàn kỵ binh giáp đen vội vàng phóng qua, không có thời gian nhìn ngắm những phụ nhân mỹ lệ y phục mỏng manh, phải đi liền một hơi vượt qua nơi này nếu không chiến mã sẽ sinh bệnh.
Triệu Uyển lần đầu tiên nhìn thấy quân đội Đại Tống ở khoảng cách gần, nàng và Vân Nhị sóng vai đứng trên lầu trúc nhìn đoàn kỵ binh hùng tráng đi qua, hoan hỉ như chú chim non: - Phu quân, đó là binh mã nhà ta à?
Vân Nhị cẩn thận nhìn Trương Phương Bình đang nói chuyện với đại tẩu, bấm nhẹ tay lão bà: - Đừng nói linh tinh, đây là binh mã Đại Tống.
Triệu Uyển tinh nghịch lè lưỡi, sau đó quay đầu nghe thiếp thân cung nữ bình luận xem kỵ sĩ nào uy vũ nhất.
Đề tài này lan khắp khu nghỉ mát, ở cái thế giới nữ nhân chiếm ưu thế tuyệt đối này, bọn họ trở nên vô cùng bạo dạn, trong đó Ngỗi Minh và Cát Thu Yên là tích cực nhất.
Lương Tiếp với thân cao tám xích, vóc người tráng kiện, hai quả chùy gai đeo bên hông, cùng với vết xẹo khủng bố trở thành nhân vật được hâm mộ nhất. Nhưng đến khi Hàm Ngưu xuất hiện với hai cái sừng trâu trên mũ trụ như Ngư Ma Vương, trảm mã đao to tướng, và con ngựa tới khác thường làm lay động không ít trái tim thiếu phụ, ngay cả đám nữ tử tự chải tóc cũng bị thân hình lực lưỡng của hắn làm tim đập thình thịch, còn về phần Vân Tranh đi phía trước Hàm Ngưu thì hoàn toàn bị ngó lơ, cho rằng bộ giáp nhẹ mặc lỏng lẻo của y chỉ là thứ đồ trang trí, bị Vân Tranh liên lụy còn có đám tân quân hoàng gia dung mạo tuấn tú.
HẾT!
Vân Tranh mặt âm trầm: - Có hay không không quan trọng nữa, giờ ngay cả quan viên trong Thục cũng nhắc tới chuyện này, chứng tỏ nó đã lan rộng rồi, giờ không bịt miệng thiên hạ được nữa, có kẻ muốn đối phó với chúng ta đây, lại còn ở trong cung, xem ra lão đại nhân vẫn rất có tình cảm với đất Thục cho nên mới nhắc nhở chúng ta.
Thôi Đạt đầu óc xoay chuyển tức tốc, vỗ đét một cái: - Hầu gia, nhất định là Tào gia, Tào Vinh đang trú quân ở Kiến Xương phủ, cách Đậu Sa trị có trăm dặm, đi thẳng một lèo Ngũ Xích đạo là tới, có phải tới giờ hắn vẫn chưa tới thăm hầu gia?
Vân Tranh gật gù: - Đúng thế, nghe nói trước khi ta tới đây, hắn quanh năm suốt tháng ở Đậu Sa quan, mê mẩn một thiếu nữ người Di, vậy mà tà khi ta tới đây thì không thấy hắn nữa, đúng là kỳ quái.
Thôi Đạt thở dài: - Hầu gia nên cẩn thận, kẻ này nhìn như vô dụng, tâm kế kỳ thực không kém ai, tuy hắn chưa bao giờ gây khó cho thương đội đất Thục, nhưng không ưu ái như trước, tiểu nhân vốn đã để ý, có điều chỉ nghĩ hắn muốn cân bằng lợi ích thôi, qua chuyện này mới nhìn ra vấn đề.
- Hừ, hắn không dám đắc tội với ta, hắn thủ một cái huyện nằm ngoài biên cảnh, nếu dám có ý đồ không tốt, hắn sẽ chết không có đất chôn.
Tào Vinh tuy bản chất là tên hoàn khố, song biết đạo dùng người, đối đãi bộ hạ không tệ, càng hiểu đạo giữ mình, hắn ăn thịt cũng cho bộ hạ chén canh, nên Vĩnh Hưng quân hiện một lòng với Tào Vinh, nhiều năm qua phòng thủ cô huyện mà không có sự cố gì, có thể coi là một nhân vật đáng nể.
Thôi Đạt tất nhiên nắm rõ tình hình, nghe ý tứ Vân Tranh hỏi nhỏ: - Hầu gia định ra tay với Tào Vinh?
- Hoàng hậu ra tay vô sỉ với Thương hành đất Thục, vuốt mặt không nể mũi cớ gì ta không thể ra tay với đệ đệ của bà ta.
Thôi Đạt liên tục xua tay: - Làm thế không nên, hầu gia, Thương hành đất Thục đã mạnh tới mức làm người ta cố kỵ, tiểu nhân sớm nghĩ cách ứng phó, sẽ giải tán nó, phân ra ba thương hành hoạt động độc lập, mỗi thương hành có địa bàn riêng, như thế vận hành đơn giản hơn, như vậy vừa ý các bên mà chúng ta không tổn thất gì.
Vân Tranh gõ bản đồ.
Thôi Đạt nhìn kỹ không hiểu gì: - Đại Lý Thiện Cự phủ?
- Đúng thế, Thiện Cự phủ nằm bên Kiến Xương phủ, ta chỉ cần đuổi hết đám đạo phỉ, thế lực chống đối trên thảo nguyên tới Thiện Cự phủ. Đạo phỉ làm loạn nơi đó, Đoàn Tư Liêm sẽ phải xử trí, cách tốt nhất là lại đuổi sang Kiến Xương phủ, để ta xem Tào Vinh mấy năm qua thống quân tới mức nào, đối phó được với đạo phỉ không.
Thôi Đạt sáng mắt: - Tào Vinh sẽ khóc lóc với hoàng hậu.
- Hắn làm gì ta không quan tâm, chỉ cần hoàng hậu biết, đừng có rảnh rỗi đi trêu ghẹo ta, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.
- Hầu gia, dùng từ trêu ghẹo này hơi ái muội một chút...
- Cút, ngươi định hại lão tử chắc, câu đó mà cũng dám nói à, mấy năm qua các ngươi cũng tham lam lắm, bị người ta dằn mặt một chút cũng tốt. Vân Tranh đá cái mông mỡ của hắn một cái: - Ngươi bắn tin cho đám đạo phỉ, nếu bọn chúng không muốn chết thì chạy về Thiện Cử phủ, ta sẽ để cho chúng một lối thoát.
Thôi Đạt không hỏi Vân Tranh vấn đề phân phối trên thảo nguyên, vì không cần thiết, Vân Tranh nhất định sẽ để lại mảnh đất giá trị nhất cho thương hành, nếu đã chuẩn bị phản kích rồi thì tất nhiên không có lý nào lại nhả miếng thịt trong mồm ra.
Biết Vân Tranh trước khi xuất quân sẽ rất bận rộn, Thôi Đạt không ở lại lâu, để lại đồ mang theo cho Lão Triệu rồi cáo từ.
Rời khỏi quân doanh thì đám thương cổ mặc áo lông điêu ấm áp, ngồi trong những chiếc lều cỏ tạm bợ chờ đợi, Thôi Đạt xua tay bảo mọi người giải tán, lên xe ngựa.
Đám thương cổ thở phào, cười ha hả chắp tay với nhau, cơ hội phát tài tới rồi, không cần ở đây nữa, làm gì thì ai nấy đều thông thuộc, đều là người từng theo quân của Vân hầu xuất chinh, hai bên sớm hình thành ăn ý cùng tín nhiệm.
Thế là phố phường Đậu Sa quan tiếng bước chân rầm rập suốt đêm, rồi tiếng chưởng quầy thúc giục chửi bới hỏa kế, khi có tiếng chiến mã, rồi tù và quân đội...
Kinh thành cũng náo loạn, chẳng biết quân khốn kiếp nào lật lại chuyện của Phạm Trọng Yêm năm xưa, ngay cả Lữ Di Giản chết mà chẳng yên thân, chẳng những bách quan đồ năm xưa tái hiện, gian nịnh đồ cũng có, đám ngự sử ngôn quan thời gian qua bị Bàng Tịch, Hàn Kỳ kiềm chế, có cơ hội thể hiện tiếng nói nào bỏ qua, thế là tấu chương đàn hặc Lữ Di Giản liên tiếp xuất hiện.
Tấu chương biện hộ của Phú Bật cũng bị người ta lật lại, thứ này đáng lẽ phải cất trong kho phủ bụi mới đúng, nay truyền khắp đường phố.
Thế là Thạch Giới thoái ẩn bao năm mặc áo tang quỳ bái ở Thái thường lễ viên, lưng viết chữ oan đỏ rực như máu.
Thế là chuyện phế truất của Quách hoàng hậu được lôi ra.
Lữ Di Giản đã chết, Giả Xương Triều bị biếm quan tới Nhai Châu, Phạm Trọng Yêm cũng chết, Khánh Lịch tân chính đã thay bằng Hoàng Hựu tân chính được lòng người hơn nhiều, không có khả năng bị lật nhào. Một số người tỉnh táo nhận ra, chuyện này ngoại trừ gây thêm rắc rối cho Đại Tống thì không ích gì cả, hoàng đế nhân từ đâu thể lôi xác Lữ Di Giản ra mà đánh được.
Chỉ có Thạch Giới là yêu cầu khôi phục danh dự, không ai đưa ra yêu cầu quá đáng, cho dù Quách hoàng hậu cũng chỉ có yêu cầu duy nhất là muốn Tần Quốc dẫn phò mã vào cung thăm mình.
Một muốn danh dự, một muốn tình thân, không đòi hỏi trừng phạt ai, dù thỏa mãn yêu cầu này đều là chuyện nhỏ.
Tào hoàng hậu dù có lúng túng một chút, nhưng ván đóng thuyền lâu năm, không ảnh hưởng gì.
Thế là thêm nhiều người hoang mang, thế này là sao?
- Toàn một đám ăn no rửng mỡ... Không biết vị lão phu tử nào lẩm bẩm một câu như thế, kéo chăn làu bàu một tiếng, đổi tư thế khác, tiếp tục ngủ ngon lành.
Hẻm Lồng Hấp nóng hầm hập, một đoàn kỵ binh giáp đen vội vàng phóng qua, không có thời gian nhìn ngắm những phụ nhân mỹ lệ y phục mỏng manh, phải đi liền một hơi vượt qua nơi này nếu không chiến mã sẽ sinh bệnh.
Triệu Uyển lần đầu tiên nhìn thấy quân đội Đại Tống ở khoảng cách gần, nàng và Vân Nhị sóng vai đứng trên lầu trúc nhìn đoàn kỵ binh hùng tráng đi qua, hoan hỉ như chú chim non: - Phu quân, đó là binh mã nhà ta à?
Vân Nhị cẩn thận nhìn Trương Phương Bình đang nói chuyện với đại tẩu, bấm nhẹ tay lão bà: - Đừng nói linh tinh, đây là binh mã Đại Tống.
Triệu Uyển tinh nghịch lè lưỡi, sau đó quay đầu nghe thiếp thân cung nữ bình luận xem kỵ sĩ nào uy vũ nhất.
Đề tài này lan khắp khu nghỉ mát, ở cái thế giới nữ nhân chiếm ưu thế tuyệt đối này, bọn họ trở nên vô cùng bạo dạn, trong đó Ngỗi Minh và Cát Thu Yên là tích cực nhất.
Lương Tiếp với thân cao tám xích, vóc người tráng kiện, hai quả chùy gai đeo bên hông, cùng với vết xẹo khủng bố trở thành nhân vật được hâm mộ nhất. Nhưng đến khi Hàm Ngưu xuất hiện với hai cái sừng trâu trên mũ trụ như Ngư Ma Vương, trảm mã đao to tướng, và con ngựa tới khác thường làm lay động không ít trái tim thiếu phụ, ngay cả đám nữ tử tự chải tóc cũng bị thân hình lực lưỡng của hắn làm tim đập thình thịch, còn về phần Vân Tranh đi phía trước Hàm Ngưu thì hoàn toàn bị ngó lơ, cho rằng bộ giáp nhẹ mặc lỏng lẻo của y chỉ là thứ đồ trang trí, bị Vân Tranh liên lụy còn có đám tân quân hoàng gia dung mạo tuấn tú.
HẾT!
/594
|