Một đàn sói hoang đang lởn vởn quanh sư tử, chỉ cần sư tử không còn sức giơ móng vuốt lên nữa là đàn sói sẽ xông vào chia nhau món ăn ngon lành.
Địch Thanh kích động là hiển nhiên thôi, bao năm kiên thủ cuối cùng cũng tới thời khắc phản công rồi, tướng quân Đại Tống đều điên cuồng huấn luyện quân đội, bất kể là trước kia có gan đối địch với người Liêu hay không, lần này đều muốn đánh cược một chuyến.
Đám Lang Thản, Tôn Đại Chí, Ngô Kiệt, Khương Triết đều gửi thư tới nói bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần đại soái hạ lệnh, mỗi người sẽ dẫn quân xuất phát từ nơi mình trấn thủ.
Vân Tranh xem thư xong lười chẳng muốn trả lời, một người khổng lồ có suy yếu cũng cần thời gian dài, nhìn kẻ kiêu hùng như Một Tàng Ngoa Bàng còn đặt thời gian mười năm thì thấy tướng lĩnh của mình vẫn kém người ta xa lắm.
Da Luật Hồng Cơ đâu phải hôn quân vô dụng, hắn nhất thời thất ý, Da Luật Tín cũng không phải loại người nhìn quốc gia sụp đổ mà không động lòng, khi áp lực bên ngoài quá lớn, hai người này hợp lực là tất nhiên, nếu đánh nhau thành sa lầy như ở thảo nguyên Điền Tây này, Một Tàng Ngoa Bàng sẽ cười chết luôn.
Đại Tống toàn cao thủ dậu đổ bìm leo, nếu chiến cục thuận lợi, đám người này sẽ đánh tới chân trời, một khi gặp trở ngại, kẻ đầu tiên suy sụp là bọn chúng, trừ thủ hạ của mình, Vân Tranh không quá nhiều hi vọng.
Sư tử suy yếu không nên khiêu khích để nó thức tỉnh, nên cung phụng cho nó không nhấc móng vuốt lên được mới là việc cần làm, người Khổng gia lúc này tận dụng yên bình vào Liêu, tuyên truyền tư tưởng gia thiên hạ, dạy bọn họ cách hưởng thụ sinh hoạt sĩ đại phu.
Tống hóa Yến Vân Thập Lục Châu rồi thì thu phục sẽ chẳng có gì trở ngại, mọi người chẳng qua đổi một vị hoàng đế, đổi một quan viên rồi tiếp tục sống thôi.
Thư của Địch Thanh không thể không trả lời, Vân Tranh cầm bút viết mấy chữ ta ngồi trên thành lâu ngắm quang cảnh! Rồi dặn tín sứ: - Xin Địch soái bảo trọng thân thể, ít lo lắng, năm bảy năm sau có thể rời thành đi săn rồi.
Tín sứ vừa mang theo thư của Vân Tranh và vô số đặc sản đất Thục về Đông Kinh thì lão quản gia của Thạch Trung Tín vào Đậu Sa trại.
Ông cụ tám mươi tuổi còn phải chạy khắp thế giới, xem ra Thạch gia có biến cố lớn.
Thời gian trước Thạch Trung Tín bị điều chức, mà Kiến Vũ quân tiết độ sứ là chức quỷ gì? Vân Tranh cho dù từng là xu mật phó sứ cũng chẳng biết, mà Vân Tranh chẳng lo, bản lĩnh của Thạch gia là tro tàn cháy lại mà.
- Vân hầu, gia chủ sai lão nô tới tặng ngài một bức tượng Bất Động Minh Vương, ngài là người thừa phụng giáo lệnh Đại Như Lai, hiện thân sự phẫn nộ hàng phục ác ma, lão tổ tông nói bức tượng này thích hợp...
Vân Tranh không đợi ông ta nói hết đã vẫy tay bảo ông ta ngồi xuống: - Bức tượng này ta nhận, kim ngân châu báu khác mang về đi, gần đây Lão Thạch cũng không dễ sống. Ài, người tán thưởng Lão Thạch là bệ hạ, nay bệ hạ không thể nói năng cử động, nên ông ta chịu thua thiệt đầu tiên cũng phải, Hàn Kỳ xưa nay không phải kẻ đủ bụng dung người, không thích thần thái đại gia của Lão Thạch, biếm quan là tất nhiên.
- Trước tiên ông giải thích cho ta biết cái Kiến Vũ quân tiết độ sứ là chức gì, ta chưa bào giờ nghe nói tới nơi như thế.
Ai dè vừa nghe lão quản gia nước mắt nước mũi ròng ròng, chỉ bản đồ trong phòng Vân Tranh: - Hầu gia, đó là Hàn Kỳ xỉ nhục thiếu gia của lão nô, ngài có biết Kiến Vũ quân ở đâu không, ở đây, là Úc châu đối diện với Hải châu, là hải đảo chưa tới mười mấy dặm, binh lính chưa tới 500, còn tệ hơn cả đi đầy ở Lĩnh Nam. Đáng thương cho thiếu gia bao năm một lần vì nước.
Vân Tranh giật mình, lấy bản đồ hiện đại của mình ra so sánh, chẳng phải đó là Liên Vân cảng sao, nhìn tới ba lần, khẳng định không sai, lẩm bẩm: - Lão Thạch đúng là dẫm phải phân chó, bị đi đầy mà cũng đầy tới yếu địa, sao mình không có cái may mắn đó.
- Vân hầu, ngài đừng trêu thiếu gia của lão nô nữa, thời gian qua thiếu gia chỉ biết lấy rượu sống qua ngày, lão thái quân muốn nhờ ngài khuyên nhủ...
Vân Tranh vẫn nhìn bản đồ, mất kiên nhẫn nói: - Ai rảnh mà trêu ông ta, Hàn Kỳ vì báo thù tiêng mà đuổi Lão Thạch tới Úc châu, nhưng không biết đó là nơi thực sự giúp Lão Thạch bay cao đấy.
Lão quản gia ấp úng: - Nơi đó hoang vu, sông ngòi chằng chịt, rừng núi rậm rạp, người đời chưa bao giờ chú ý.
- Song ngòi chằng chịt là sản vật phong phù, rừng núi rậm rạp có nghĩa khí hậu ôn hòa, người đời không chú ý thì là nơi ẩn thân tốt nhất, quan trọng hơn nó có thể làm hải cảng.
Lão quản gia là người có kiến thức, nghe một hồi không khóc nữa, nheo mắt nhìn bản đồ thật kỹ, giọng phấn chấn hơn nhiều: - Hầu gia nói không sai, đúng là chỗ an thân lập mệnh, nhưng Thạch gia một mình phát triển nơi đó không đủ lực, nghe nói quanh nơi đó khá loạn.
Vân Tranh gõ Trường Sơn đảo trên đó một đoạn: - Đây là nguyên nhân ta cảm khái vận khí vô song của Lão Thạch, Vân gia an thân lập mệnh ở đây, bà nó chứ, nhị đệ ta vất vả đi dọn dẹp hải tặc, tới lúc đó cơ nghiệp Thạch gia ở Úc châu không có nguy hiểm gi nữa, chỉ mở một hai đường hàng hải là kiếm đủ.
Lão quản gia càng nghe càng hớn hở ra mặt: - Nhị gia Vân gia không bao lâu nữa sẽ tới Trường Sơn đảo, vậy thì tốt quá rồi... Hầu gia, lão nô lớn gan kiến nghị thế này, không bằng hai nhà chúng ta thông gia, nghe nói quý tiểu thư đẹp như hoa như ngọc, hiền lương thục đức!
Vân Tranh không để ông ta nói hết, giơ chân đá hờ: - Cút sang bên, Lạc Lạc được mấy tuổi chứ hả, nó đêm ngủ còn đái dầm kìa. Muốn cưới khuê nữ ta đợi nó lớn, bảo tiểu thiếu gia nhà ngươi tự theo đuổi, nếu con ta đồng ý thì được thôi, nếu không đồng ý, dù có hôn ước cũng không tính.
- Hầu gia, thế là ngài không đúng, nhi nữ hôn nhân do cha mẹ xếp đặt, sao có thể tự ý quyết định, vẫn nên định trước thì hơn. Lão quản gia chưa chịu từ bỏ, cố thuyết phục:
- Vân gia không cần dùng khuê nữ để lôi kéo quan hệ, liên hệ lợi ích càng thích hợp hơn, về nói với Lão Thạch, lợi ích trên biển còn hơn ở đất liền nhiều.
Lão quản gia vâng vâng dạ dạ, trong đầu lại tính đi tìm Lục Khinh Doanh nói chuyện, ông ta biết, loại chuyện này Vân phu nhân có tiếng nói hơn nhiều.
Nếu toàn bộ Vân gia đi ra đảo, cơ bản là tuyệt con đường quyền thần, là kết quả người Tống ai cũng muốn thấy.
Một khi phong vương thì phải chia đất, mà với Vân Tranh thì phong vương là chuyện tất nhiên, nếu Vân Tranh già tám chục tuổi đầu, phong vương không hề gì, nhưng y đang tuổi thanh niên, phong vương sẽ càng khiến người ta kiêng kỵ, đề phòng, kiềm chế, khi đó còn muốn thoải mái chỉ có cách tạo phản thôi, nếu không ra biển.
Ngày mình thu phục Yến Vân là ngày mình rời xa lục địa.
Cũng không sao, dù Trường Sơn đảo hay Đài Loan, Hải Nam sau này, đều vẫn coi như chưa đặt mình bên ngoài đại gia đình.
Vân Nhị không thừa nhận Đại Tống, nhưng Vân Tranh qua nhiều năm phấn đấu, đã dần hòa nhập vào cái quốc gia khiến y vui cười, phẫn nộ thậm chí rơi lệ này.
Níu kéo trái tim y không phải là vị hoàng đế nằm liệt giường, mà là những con người sinh sống trên mảnh đất này như lão tộc trưởng, Tô Thức, Lưu huyện lệnh, hay đơn giản là nông phu vô danh chăm chỉ làm ruộng.
Còn sau này con cháu mình có ý đồ gì khác là chuyện của chúng, thành hay không là phúc của chúng, lão tử mồ yên mả đẹp là tốt rồi.
Địch Thanh kích động là hiển nhiên thôi, bao năm kiên thủ cuối cùng cũng tới thời khắc phản công rồi, tướng quân Đại Tống đều điên cuồng huấn luyện quân đội, bất kể là trước kia có gan đối địch với người Liêu hay không, lần này đều muốn đánh cược một chuyến.
Đám Lang Thản, Tôn Đại Chí, Ngô Kiệt, Khương Triết đều gửi thư tới nói bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần đại soái hạ lệnh, mỗi người sẽ dẫn quân xuất phát từ nơi mình trấn thủ.
Vân Tranh xem thư xong lười chẳng muốn trả lời, một người khổng lồ có suy yếu cũng cần thời gian dài, nhìn kẻ kiêu hùng như Một Tàng Ngoa Bàng còn đặt thời gian mười năm thì thấy tướng lĩnh của mình vẫn kém người ta xa lắm.
Da Luật Hồng Cơ đâu phải hôn quân vô dụng, hắn nhất thời thất ý, Da Luật Tín cũng không phải loại người nhìn quốc gia sụp đổ mà không động lòng, khi áp lực bên ngoài quá lớn, hai người này hợp lực là tất nhiên, nếu đánh nhau thành sa lầy như ở thảo nguyên Điền Tây này, Một Tàng Ngoa Bàng sẽ cười chết luôn.
Đại Tống toàn cao thủ dậu đổ bìm leo, nếu chiến cục thuận lợi, đám người này sẽ đánh tới chân trời, một khi gặp trở ngại, kẻ đầu tiên suy sụp là bọn chúng, trừ thủ hạ của mình, Vân Tranh không quá nhiều hi vọng.
Sư tử suy yếu không nên khiêu khích để nó thức tỉnh, nên cung phụng cho nó không nhấc móng vuốt lên được mới là việc cần làm, người Khổng gia lúc này tận dụng yên bình vào Liêu, tuyên truyền tư tưởng gia thiên hạ, dạy bọn họ cách hưởng thụ sinh hoạt sĩ đại phu.
Tống hóa Yến Vân Thập Lục Châu rồi thì thu phục sẽ chẳng có gì trở ngại, mọi người chẳng qua đổi một vị hoàng đế, đổi một quan viên rồi tiếp tục sống thôi.
Thư của Địch Thanh không thể không trả lời, Vân Tranh cầm bút viết mấy chữ ta ngồi trên thành lâu ngắm quang cảnh! Rồi dặn tín sứ: - Xin Địch soái bảo trọng thân thể, ít lo lắng, năm bảy năm sau có thể rời thành đi săn rồi.
Tín sứ vừa mang theo thư của Vân Tranh và vô số đặc sản đất Thục về Đông Kinh thì lão quản gia của Thạch Trung Tín vào Đậu Sa trại.
Ông cụ tám mươi tuổi còn phải chạy khắp thế giới, xem ra Thạch gia có biến cố lớn.
Thời gian trước Thạch Trung Tín bị điều chức, mà Kiến Vũ quân tiết độ sứ là chức quỷ gì? Vân Tranh cho dù từng là xu mật phó sứ cũng chẳng biết, mà Vân Tranh chẳng lo, bản lĩnh của Thạch gia là tro tàn cháy lại mà.
- Vân hầu, gia chủ sai lão nô tới tặng ngài một bức tượng Bất Động Minh Vương, ngài là người thừa phụng giáo lệnh Đại Như Lai, hiện thân sự phẫn nộ hàng phục ác ma, lão tổ tông nói bức tượng này thích hợp...
Vân Tranh không đợi ông ta nói hết đã vẫy tay bảo ông ta ngồi xuống: - Bức tượng này ta nhận, kim ngân châu báu khác mang về đi, gần đây Lão Thạch cũng không dễ sống. Ài, người tán thưởng Lão Thạch là bệ hạ, nay bệ hạ không thể nói năng cử động, nên ông ta chịu thua thiệt đầu tiên cũng phải, Hàn Kỳ xưa nay không phải kẻ đủ bụng dung người, không thích thần thái đại gia của Lão Thạch, biếm quan là tất nhiên.
- Trước tiên ông giải thích cho ta biết cái Kiến Vũ quân tiết độ sứ là chức gì, ta chưa bào giờ nghe nói tới nơi như thế.
Ai dè vừa nghe lão quản gia nước mắt nước mũi ròng ròng, chỉ bản đồ trong phòng Vân Tranh: - Hầu gia, đó là Hàn Kỳ xỉ nhục thiếu gia của lão nô, ngài có biết Kiến Vũ quân ở đâu không, ở đây, là Úc châu đối diện với Hải châu, là hải đảo chưa tới mười mấy dặm, binh lính chưa tới 500, còn tệ hơn cả đi đầy ở Lĩnh Nam. Đáng thương cho thiếu gia bao năm một lần vì nước.
Vân Tranh giật mình, lấy bản đồ hiện đại của mình ra so sánh, chẳng phải đó là Liên Vân cảng sao, nhìn tới ba lần, khẳng định không sai, lẩm bẩm: - Lão Thạch đúng là dẫm phải phân chó, bị đi đầy mà cũng đầy tới yếu địa, sao mình không có cái may mắn đó.
- Vân hầu, ngài đừng trêu thiếu gia của lão nô nữa, thời gian qua thiếu gia chỉ biết lấy rượu sống qua ngày, lão thái quân muốn nhờ ngài khuyên nhủ...
Vân Tranh vẫn nhìn bản đồ, mất kiên nhẫn nói: - Ai rảnh mà trêu ông ta, Hàn Kỳ vì báo thù tiêng mà đuổi Lão Thạch tới Úc châu, nhưng không biết đó là nơi thực sự giúp Lão Thạch bay cao đấy.
Lão quản gia ấp úng: - Nơi đó hoang vu, sông ngòi chằng chịt, rừng núi rậm rạp, người đời chưa bao giờ chú ý.
- Song ngòi chằng chịt là sản vật phong phù, rừng núi rậm rạp có nghĩa khí hậu ôn hòa, người đời không chú ý thì là nơi ẩn thân tốt nhất, quan trọng hơn nó có thể làm hải cảng.
Lão quản gia là người có kiến thức, nghe một hồi không khóc nữa, nheo mắt nhìn bản đồ thật kỹ, giọng phấn chấn hơn nhiều: - Hầu gia nói không sai, đúng là chỗ an thân lập mệnh, nhưng Thạch gia một mình phát triển nơi đó không đủ lực, nghe nói quanh nơi đó khá loạn.
Vân Tranh gõ Trường Sơn đảo trên đó một đoạn: - Đây là nguyên nhân ta cảm khái vận khí vô song của Lão Thạch, Vân gia an thân lập mệnh ở đây, bà nó chứ, nhị đệ ta vất vả đi dọn dẹp hải tặc, tới lúc đó cơ nghiệp Thạch gia ở Úc châu không có nguy hiểm gi nữa, chỉ mở một hai đường hàng hải là kiếm đủ.
Lão quản gia càng nghe càng hớn hở ra mặt: - Nhị gia Vân gia không bao lâu nữa sẽ tới Trường Sơn đảo, vậy thì tốt quá rồi... Hầu gia, lão nô lớn gan kiến nghị thế này, không bằng hai nhà chúng ta thông gia, nghe nói quý tiểu thư đẹp như hoa như ngọc, hiền lương thục đức!
Vân Tranh không để ông ta nói hết, giơ chân đá hờ: - Cút sang bên, Lạc Lạc được mấy tuổi chứ hả, nó đêm ngủ còn đái dầm kìa. Muốn cưới khuê nữ ta đợi nó lớn, bảo tiểu thiếu gia nhà ngươi tự theo đuổi, nếu con ta đồng ý thì được thôi, nếu không đồng ý, dù có hôn ước cũng không tính.
- Hầu gia, thế là ngài không đúng, nhi nữ hôn nhân do cha mẹ xếp đặt, sao có thể tự ý quyết định, vẫn nên định trước thì hơn. Lão quản gia chưa chịu từ bỏ, cố thuyết phục:
- Vân gia không cần dùng khuê nữ để lôi kéo quan hệ, liên hệ lợi ích càng thích hợp hơn, về nói với Lão Thạch, lợi ích trên biển còn hơn ở đất liền nhiều.
Lão quản gia vâng vâng dạ dạ, trong đầu lại tính đi tìm Lục Khinh Doanh nói chuyện, ông ta biết, loại chuyện này Vân phu nhân có tiếng nói hơn nhiều.
Nếu toàn bộ Vân gia đi ra đảo, cơ bản là tuyệt con đường quyền thần, là kết quả người Tống ai cũng muốn thấy.
Một khi phong vương thì phải chia đất, mà với Vân Tranh thì phong vương là chuyện tất nhiên, nếu Vân Tranh già tám chục tuổi đầu, phong vương không hề gì, nhưng y đang tuổi thanh niên, phong vương sẽ càng khiến người ta kiêng kỵ, đề phòng, kiềm chế, khi đó còn muốn thoải mái chỉ có cách tạo phản thôi, nếu không ra biển.
Ngày mình thu phục Yến Vân là ngày mình rời xa lục địa.
Cũng không sao, dù Trường Sơn đảo hay Đài Loan, Hải Nam sau này, đều vẫn coi như chưa đặt mình bên ngoài đại gia đình.
Vân Nhị không thừa nhận Đại Tống, nhưng Vân Tranh qua nhiều năm phấn đấu, đã dần hòa nhập vào cái quốc gia khiến y vui cười, phẫn nộ thậm chí rơi lệ này.
Níu kéo trái tim y không phải là vị hoàng đế nằm liệt giường, mà là những con người sinh sống trên mảnh đất này như lão tộc trưởng, Tô Thức, Lưu huyện lệnh, hay đơn giản là nông phu vô danh chăm chỉ làm ruộng.
Còn sau này con cháu mình có ý đồ gì khác là chuyện của chúng, thành hay không là phúc của chúng, lão tử mồ yên mả đẹp là tốt rồi.
/594
|