Vân Tranh cười thoải mái: - Người ta nói có sai đâu, Tào Vinh đúng là do ta ép chết, chuyện đã làm rồi còn sợ người ta nói à?
Nói rồi đứng dậy mở cửa sổ ra, gió núi lồng lộng mang theo nước mưa đập vào mặt phát đau, đang giữa trưa mà trời tối đen, mây dầy đặc phủ kín đỉnh núi, cảnh tượng như trong phim tận thế.
Lão tộc trưởng mặc áo tơi gọi nam đinh trong trại đi củng cố đê, phá cái cầu đá trước trại, một khi lũ chảy không được sẽ nhấn chìm cả trại.
Trời bắt đầu giật sấm chớp, tiếng nổ đì đùng như pháo tết, Vân Tam kẹp đuôi lại chui xuống ghế không dám thò đầu ra, con rắn trông nhà thì như phát điên bò qua bò lại trên xà, tựa hồ không biết chui vào đâu để trốn, ba mẹ con nhà gấu đào đống cỏ chui vào, dưới thiên uy, bách thú kinh hoàng.
Sét như roi điện quất lên đỉnh nũi, mấy cây cổ thủ cao lớn bị đánh trúng cháy rừng rực, nhưng chớp mắt bị mưa dập tắt.
Mưa xuất hiện một cái là tạo thành màn nước trắng xóa phủ kín trời đất, chỉ còn nghe thấy tiếng mưa đập lên mái nhà, mặt đất.
Lão tộc trưởng lại dẫn người chạy về, mưa lớn thế này, lũ chẳng mấy chốc sẽ tới.
Vân Tranh liên tưởng tới cơn mưa từng làm ngọn núi nơi người Bặc sinh sống bị sạt lở làm gia đình của Tịch Nhục cũng mất tích từ đó, vội vàng mặc áo tơi lên: - Bình Sa Gia địa thế thấp, thế nào cũng bị lũ cuốn qua.
Lục Khinh Doanh giữ lại ngay: - Mưa lớn thế này chàng còn định đi đâu.
- Ta lo tên ngốc Tín vương kia không hiểu tình hình mà án binh bất động, sau đó chết đuối, sau đó phiền toái chưa nói, tính mạng hơn vạn tướng sĩ cũng không thể mất uổng phí như thế.
- Chàng phái người khác đi không được sao?
- Ngoài ta thì ai đủ uy được khiến tên vương gia ngốc đó nghe lời chứ. Vân Tranh trấn an: - Yên tâm, phu quân nàng lớn lên ở nơi này, chuyện tương tự đã trải qua không ít.
Vân Tranh dẫn thân binh ra ngoài trại thì con sông nhỏ hiền hòa giờ đã đục ngầu, nước chảy siết, cầu đá bị lão tộc trưởng phá bỏ, chiến mã miễn cưỡng lắm mới lội qua được sông.
Tới Đậu Sa quan thấy Triệu Phu, Triệu Duyên Niên dẫn rất nhiều người đang kiểm tra những chỗ xung yếu trên thành quan, bảo lũy quân sự mới xây dựng năm nay, chẳng biết chống lại được trận mưa này không.
Không kịp nói gì với bọn họ, Vân Tranh tiếp tục đội mưa tới Sa Gia Bình, tình hình khẩn cấp lắm rồi.
Sa Gia Bình nằm giữa ba ngọn núi, là vùng bình nguyên nhỏ do lũ trên núi tạo nên, càng có vô số suối nhỏ hội tụ, thường ngày không thành vấn đề, nhưng gặp phải mưa lớn thế này, rất có thể bị vô số dòng lũ nhấn chìm.
Còn may Lưu huyện lệnh xây dựng doanh trại ở địa thế khá cao, nước còn chưa dâng tới, chỉ là trong quân doanh im phăng phắc, tới ngay cả thủ vệ cũng không có, Hầu Tử phòng ngựa chạy một vòng về báo không có ai.
Vân Tranh thúc ngựa chậm rãi đi trong doanh trướng, tới hậu doanh thấy mười mấy cỗ thi thể nằm trên mặt đất, vết thương đã bị nước mưa làm trắng bệnh, vén đại trường, bên trong vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là không có người.
Tòa thành gần đây nhất là Đậu Sa quan, nhưng Thần Vệ quân không tới đó, Vân Tranh cưỡi ngựa lên núi cao nhìn bốn xung quanh, mưa xối xả che khuất tầm nhìn, không thấy được gì.
- Bẩm đại soái, quân doanh không có người, dựa vào tro bếp để lại thì là chiều ngày hôm qua, lương thảo cũng không còn, Thần Vệ quân hẳn đã rời Sa Gia Bình vào chập tối. Thân vệ mau chóng làm rõ thời gian Thần Vệ quân rời đi:
- Ở đây chỉ có hai đường, nếu không tới Đậu Sa Quan thì họ chỉ có thể rút lui, mau mau đi điều tra.
Vân Tranh hạ lệnh xong cởi áo tơi ướt sũng, ngồi trong soái trướng đợi tin tức, tay mân mê lễnh tiễn, hoàng đế kỳ thực không tin tưởng ai cả mười phần, đây là điều chắc chắn.
Nhưng con người có cảm tính, không ai chịu nổi ngươi khảo nghiệm hết lần này tới lần khác, dù có một bầu máu nóng cũng sẽ nguội lạnh.
Muốn thu phục Kiến Xương phủ lại không tin quân đội đất Thục, vậy quang minh chính đại phá một vị đại tướng dẫn binh chinh phạt là được, lại còn lằng nhằng phái một tên thân vương chẳng hiểu cái chó gì tới làm hỏng việc.
Đại quân hành động đâu phải là chuyện đơn giản, bố trí lương thảo, nước uống, y dược, quân giới, an bài thám mã mở đường, hậu cần tiếp ứng, hai cánh hộ vệ, hành quân như lội nước qua sông, đó là đạo lý từ cổ đại, đâu phải nói đi là đi được.
Gió dừng rồi, sấm sét cùng dừng rồi, nhưng mưa vẫn như trút, chẳng bao lâu bên ngoài có tiếng người kêu ngựa hí huyên náo.
Vân Tranh thủng thẳng đứng dậy bước ra, thấy Thần Vệ quân đang tranh nhau chui vào lều, chẳng khác gì chó rớt nước.
Lãng Lý Cách dẫn một viên tướng mặc tỏa tử giáp ướt sũng tới soái trướng.
- Ngươi là Vương Chiếu?
Vương Chiếu quỳ một gối: - Chính là mạt tướng.
- Tín vương điện hạ đâu.
- Mạt tướng không biết.
- Đại quân có hoàn chỉnh không?
- Mất ba mươi tư người, bị bùn đất chôn vùi.
Vân Tranh thở dài: - Sau khi mưa tạnh thì dẫn quân về Đông Kinh đi, lương thực ngươi cần sẽ có người chuẩn bị.
Vương Chiếu ngơ ngác: - Nhưng...
- Một đội quân vừa có nội chiến, lại xảy ra sự kiện chủ tướng mất tích còn chiến đấu nổi sao? Về đi, Triệu Phu sẽ lựa chọn một số người miễn cưỡng dùng được tới Kiến Xương phủ, số còn lại về Đông Kinh. Vân Tranh đứng dậy mặc áo tơi, lời nói với ý không cho tranh cãi: - Nếu tới tối mà mưa chưa dừng thì các ngươi tới Đậu Sa quan tạm lánh, nếu không sẽ có lũ lớn, ta sẽ đích thân bẩm báo chuyện xảy ra ở đây với bệ hạ.
- Đại tướng quân xem thường Thần Vệ quân sao? Vương Chiếu mỉm môi nói, hắn là đại tướng lãnh binh, không chịu nổi xỉ nhục này, vết sẹo trên mặt hằn lên rất dễ sợ:
- Ta đã bị giải trừ chức vụ xu mật phó xứ, không thể thay quyền Thần Vệ quân, nếu không ngươi mất đầu rồi đó.
Vương Chiếu không phục: - Mạt tướng không có lỗi lầm gì?
- Từ khi Tín vương mất tích là ngươi đã chết rồi, phó tướng có hai chức trách, một là phụ trợ chủ soái, hai là giám thị chủ soái, vì sao ngươi không biết?
- Trong đại quân thì chủ tướng bảo sao nghe vậy, phó tướng không được hỏi tới chuyện chủ tướng. Đại tướng quân quá xem thường Vương Chiếu này rồi.
Vân Tranh mỉm cười: - Nếu như ngươi đích thân giết Tín vương, giữ lại thủ cấp làm chứng thì còn đường sống, nếu hắn thực sự bỏ trốn thì ngươi chết chắc, sớm sớm an bài người nhà đi.
- Ti chức có ngàn lá gan cũng không dám bất kính với Tín vương, Đại tướng quân không cần thăm dò. Vương Chiếu quật cường nhìn thẳng vào mắt Vân Tranh:
- Vậy thì đợi bị chém đầu, cả nhà đầy đi Thương Châu, ta không cần biết các ngươi tới đây chơi trò gì, nhưng ngàn vạn lần đừng để vùng đất bình yên này cuốn vào trò chơi của các ngươi, nếu không người ra tay sẽ là ta đấy, tự xem mà làm đi.
Vương Chiếu mặt âm trầm nhìn Vân Tranh rời đi, hai tay nắm chặt, đấm mạnh xuống bàn, tay toét máu cũng không có cảm giác gì.
Mưa nhỏ dần, hậu đội Thần Vệ quân vẫn đang hối hạ về quân doanh, Vân Tranh nhìn một lúc, thúc ngựa về Đậu Sa quan.
Tào Vinh chết, hoàng đế nhất định chẳng quan tâm, Bàng Tịch cũng chẳng ảnh hưởng, về phần Hàn Kỳ hẳn chỉ muốn đích thân giết Tào Vinh, người duy nhất để ý tới sinh tử của Tào Vinh chính là vị hoàng hậu có tiếng hiền đức muôn phương.
Đám Triệu Phu có mật chỉ của hoàng đế, tên chủ soái danh nghĩa Tín Vương kia hẳn do Bàng Tịch đề xuất, còn Vương Chiếu là người hoàng hậu?
Nếu thế thì mọi chuyện thông suốt rồi, Tín vương là quân cờ Bàng Tịch ước thúc hoàng hậu, dùng để giám sát thao tác quyền lực.
Vương Chiếu có kinh nghiệm trận mạc biết rõ soái trướng không thể lập cùng một vùng mà không nhắc nhở Tín vương, muốn lợi dụng đấm Triệu Phu để mau chóng nắm quân quyền, thuận nước đẩy thuyền dùng tâm thái mau chóng dẫn quân về Sa Gia Bình của họ để chọc giận Tín vương.
Bất kể Tín vương giết Triệu Phu hay Triệu Phu giết Tín vương, kẻ được lợi sẽ là hắn.
HẾT
Nói rồi đứng dậy mở cửa sổ ra, gió núi lồng lộng mang theo nước mưa đập vào mặt phát đau, đang giữa trưa mà trời tối đen, mây dầy đặc phủ kín đỉnh núi, cảnh tượng như trong phim tận thế.
Lão tộc trưởng mặc áo tơi gọi nam đinh trong trại đi củng cố đê, phá cái cầu đá trước trại, một khi lũ chảy không được sẽ nhấn chìm cả trại.
Trời bắt đầu giật sấm chớp, tiếng nổ đì đùng như pháo tết, Vân Tam kẹp đuôi lại chui xuống ghế không dám thò đầu ra, con rắn trông nhà thì như phát điên bò qua bò lại trên xà, tựa hồ không biết chui vào đâu để trốn, ba mẹ con nhà gấu đào đống cỏ chui vào, dưới thiên uy, bách thú kinh hoàng.
Sét như roi điện quất lên đỉnh nũi, mấy cây cổ thủ cao lớn bị đánh trúng cháy rừng rực, nhưng chớp mắt bị mưa dập tắt.
Mưa xuất hiện một cái là tạo thành màn nước trắng xóa phủ kín trời đất, chỉ còn nghe thấy tiếng mưa đập lên mái nhà, mặt đất.
Lão tộc trưởng lại dẫn người chạy về, mưa lớn thế này, lũ chẳng mấy chốc sẽ tới.
Vân Tranh liên tưởng tới cơn mưa từng làm ngọn núi nơi người Bặc sinh sống bị sạt lở làm gia đình của Tịch Nhục cũng mất tích từ đó, vội vàng mặc áo tơi lên: - Bình Sa Gia địa thế thấp, thế nào cũng bị lũ cuốn qua.
Lục Khinh Doanh giữ lại ngay: - Mưa lớn thế này chàng còn định đi đâu.
- Ta lo tên ngốc Tín vương kia không hiểu tình hình mà án binh bất động, sau đó chết đuối, sau đó phiền toái chưa nói, tính mạng hơn vạn tướng sĩ cũng không thể mất uổng phí như thế.
- Chàng phái người khác đi không được sao?
- Ngoài ta thì ai đủ uy được khiến tên vương gia ngốc đó nghe lời chứ. Vân Tranh trấn an: - Yên tâm, phu quân nàng lớn lên ở nơi này, chuyện tương tự đã trải qua không ít.
Vân Tranh dẫn thân binh ra ngoài trại thì con sông nhỏ hiền hòa giờ đã đục ngầu, nước chảy siết, cầu đá bị lão tộc trưởng phá bỏ, chiến mã miễn cưỡng lắm mới lội qua được sông.
Tới Đậu Sa quan thấy Triệu Phu, Triệu Duyên Niên dẫn rất nhiều người đang kiểm tra những chỗ xung yếu trên thành quan, bảo lũy quân sự mới xây dựng năm nay, chẳng biết chống lại được trận mưa này không.
Không kịp nói gì với bọn họ, Vân Tranh tiếp tục đội mưa tới Sa Gia Bình, tình hình khẩn cấp lắm rồi.
Sa Gia Bình nằm giữa ba ngọn núi, là vùng bình nguyên nhỏ do lũ trên núi tạo nên, càng có vô số suối nhỏ hội tụ, thường ngày không thành vấn đề, nhưng gặp phải mưa lớn thế này, rất có thể bị vô số dòng lũ nhấn chìm.
Còn may Lưu huyện lệnh xây dựng doanh trại ở địa thế khá cao, nước còn chưa dâng tới, chỉ là trong quân doanh im phăng phắc, tới ngay cả thủ vệ cũng không có, Hầu Tử phòng ngựa chạy một vòng về báo không có ai.
Vân Tranh thúc ngựa chậm rãi đi trong doanh trướng, tới hậu doanh thấy mười mấy cỗ thi thể nằm trên mặt đất, vết thương đã bị nước mưa làm trắng bệnh, vén đại trường, bên trong vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là không có người.
Tòa thành gần đây nhất là Đậu Sa quan, nhưng Thần Vệ quân không tới đó, Vân Tranh cưỡi ngựa lên núi cao nhìn bốn xung quanh, mưa xối xả che khuất tầm nhìn, không thấy được gì.
- Bẩm đại soái, quân doanh không có người, dựa vào tro bếp để lại thì là chiều ngày hôm qua, lương thảo cũng không còn, Thần Vệ quân hẳn đã rời Sa Gia Bình vào chập tối. Thân vệ mau chóng làm rõ thời gian Thần Vệ quân rời đi:
- Ở đây chỉ có hai đường, nếu không tới Đậu Sa Quan thì họ chỉ có thể rút lui, mau mau đi điều tra.
Vân Tranh hạ lệnh xong cởi áo tơi ướt sũng, ngồi trong soái trướng đợi tin tức, tay mân mê lễnh tiễn, hoàng đế kỳ thực không tin tưởng ai cả mười phần, đây là điều chắc chắn.
Nhưng con người có cảm tính, không ai chịu nổi ngươi khảo nghiệm hết lần này tới lần khác, dù có một bầu máu nóng cũng sẽ nguội lạnh.
Muốn thu phục Kiến Xương phủ lại không tin quân đội đất Thục, vậy quang minh chính đại phá một vị đại tướng dẫn binh chinh phạt là được, lại còn lằng nhằng phái một tên thân vương chẳng hiểu cái chó gì tới làm hỏng việc.
Đại quân hành động đâu phải là chuyện đơn giản, bố trí lương thảo, nước uống, y dược, quân giới, an bài thám mã mở đường, hậu cần tiếp ứng, hai cánh hộ vệ, hành quân như lội nước qua sông, đó là đạo lý từ cổ đại, đâu phải nói đi là đi được.
Gió dừng rồi, sấm sét cùng dừng rồi, nhưng mưa vẫn như trút, chẳng bao lâu bên ngoài có tiếng người kêu ngựa hí huyên náo.
Vân Tranh thủng thẳng đứng dậy bước ra, thấy Thần Vệ quân đang tranh nhau chui vào lều, chẳng khác gì chó rớt nước.
Lãng Lý Cách dẫn một viên tướng mặc tỏa tử giáp ướt sũng tới soái trướng.
- Ngươi là Vương Chiếu?
Vương Chiếu quỳ một gối: - Chính là mạt tướng.
- Tín vương điện hạ đâu.
- Mạt tướng không biết.
- Đại quân có hoàn chỉnh không?
- Mất ba mươi tư người, bị bùn đất chôn vùi.
Vân Tranh thở dài: - Sau khi mưa tạnh thì dẫn quân về Đông Kinh đi, lương thực ngươi cần sẽ có người chuẩn bị.
Vương Chiếu ngơ ngác: - Nhưng...
- Một đội quân vừa có nội chiến, lại xảy ra sự kiện chủ tướng mất tích còn chiến đấu nổi sao? Về đi, Triệu Phu sẽ lựa chọn một số người miễn cưỡng dùng được tới Kiến Xương phủ, số còn lại về Đông Kinh. Vân Tranh đứng dậy mặc áo tơi, lời nói với ý không cho tranh cãi: - Nếu tới tối mà mưa chưa dừng thì các ngươi tới Đậu Sa quan tạm lánh, nếu không sẽ có lũ lớn, ta sẽ đích thân bẩm báo chuyện xảy ra ở đây với bệ hạ.
- Đại tướng quân xem thường Thần Vệ quân sao? Vương Chiếu mỉm môi nói, hắn là đại tướng lãnh binh, không chịu nổi xỉ nhục này, vết sẹo trên mặt hằn lên rất dễ sợ:
- Ta đã bị giải trừ chức vụ xu mật phó xứ, không thể thay quyền Thần Vệ quân, nếu không ngươi mất đầu rồi đó.
Vương Chiếu không phục: - Mạt tướng không có lỗi lầm gì?
- Từ khi Tín vương mất tích là ngươi đã chết rồi, phó tướng có hai chức trách, một là phụ trợ chủ soái, hai là giám thị chủ soái, vì sao ngươi không biết?
- Trong đại quân thì chủ tướng bảo sao nghe vậy, phó tướng không được hỏi tới chuyện chủ tướng. Đại tướng quân quá xem thường Vương Chiếu này rồi.
Vân Tranh mỉm cười: - Nếu như ngươi đích thân giết Tín vương, giữ lại thủ cấp làm chứng thì còn đường sống, nếu hắn thực sự bỏ trốn thì ngươi chết chắc, sớm sớm an bài người nhà đi.
- Ti chức có ngàn lá gan cũng không dám bất kính với Tín vương, Đại tướng quân không cần thăm dò. Vương Chiếu quật cường nhìn thẳng vào mắt Vân Tranh:
- Vậy thì đợi bị chém đầu, cả nhà đầy đi Thương Châu, ta không cần biết các ngươi tới đây chơi trò gì, nhưng ngàn vạn lần đừng để vùng đất bình yên này cuốn vào trò chơi của các ngươi, nếu không người ra tay sẽ là ta đấy, tự xem mà làm đi.
Vương Chiếu mặt âm trầm nhìn Vân Tranh rời đi, hai tay nắm chặt, đấm mạnh xuống bàn, tay toét máu cũng không có cảm giác gì.
Mưa nhỏ dần, hậu đội Thần Vệ quân vẫn đang hối hạ về quân doanh, Vân Tranh nhìn một lúc, thúc ngựa về Đậu Sa quan.
Tào Vinh chết, hoàng đế nhất định chẳng quan tâm, Bàng Tịch cũng chẳng ảnh hưởng, về phần Hàn Kỳ hẳn chỉ muốn đích thân giết Tào Vinh, người duy nhất để ý tới sinh tử của Tào Vinh chính là vị hoàng hậu có tiếng hiền đức muôn phương.
Đám Triệu Phu có mật chỉ của hoàng đế, tên chủ soái danh nghĩa Tín Vương kia hẳn do Bàng Tịch đề xuất, còn Vương Chiếu là người hoàng hậu?
Nếu thế thì mọi chuyện thông suốt rồi, Tín vương là quân cờ Bàng Tịch ước thúc hoàng hậu, dùng để giám sát thao tác quyền lực.
Vương Chiếu có kinh nghiệm trận mạc biết rõ soái trướng không thể lập cùng một vùng mà không nhắc nhở Tín vương, muốn lợi dụng đấm Triệu Phu để mau chóng nắm quân quyền, thuận nước đẩy thuyền dùng tâm thái mau chóng dẫn quân về Sa Gia Bình của họ để chọc giận Tín vương.
Bất kể Tín vương giết Triệu Phu hay Triệu Phu giết Tín vương, kẻ được lợi sẽ là hắn.
HẾT
/594
|