Vương cung tất nhiên không có, nhưng một khu nhà gạch diện tích năm sáu mẫu thì vẫn có, Vân Tranh an bài Tín vương ở Hùng Ưng hồ, sau đó bắt đầu tuân du thảo nguyên.
Việc di cư nhân khẩu tỏ ra rất thành công, sơn dân, đặc biệt là người Bặc bắt đầu trồng trọt, săn thú trên mảnh đất của mình, song vẫn có người ngoan cố tiếp tục tìm vách núi để treo quan tài.
Làm Vân Tranh hài lòng nhất là con cháu hoàng tộc, thời gian qua ở thảo nguyên tuần tra, tác chiến, đã có chút dáng vẻ của võ sĩ, sự kiêu ngạo yếu ớt của hoàng tộc đã bị gió tuyết thổi đi gần hết.
Nay bọn họ thiếu một cuộc chiến sinh tử thôi là sẽ thành dũng sĩ hợp cách.
Triệu Hạo đi bên cạnh Vân Tranh không ngừng giới thiệu các mục trường phía tây Hùng Ưng hồ: - Đại soái, một trăm sáu mươi sáu nông mục trường đã dần ổn định, dung hợp diễn ra không tệ, đầu xuân còn có sự kiện đào nô giết người, từ nhập hạ tới nay không xảy ra nữa.
- Chủ yếu là vì chủ nông trang đã nhận ra người Thổ Phồn không giỏi trồng trọt, nên chuyển sang thuê sơn dân, đồng thời qua phán xử của Quy trí phủ, chủ nông trang cũng không dám coi người Thổ Phồn là nô lệ nữa, mà coi như phó dịch, trả tiền công đàng hoàng.
Vân Tranh gật gù: - Làm rất tốt, chuyện lựa chọn nông trường hay mục trường kỳ thực không phải ép, bọn họ tự nhìn ra lợi ích bên nào hơn để lựa chọn thôi.
Triệu Hạo lại chắp tay nói: - Tuy nhiên gần đây có chuyện phiền toái mới, khi sơn dân được cấp đất và hộ tịch, một số người Thổ Phồn biết chuyện cũng đưa ra yêu cầu này, đại soái, phải làm thế nào?
- Ồ, còn nhanh hơn ta nghĩ đấy, nếu có yêu cầu này, lập tức đồng ý, bọn họ đã xin cấp hộ tịch là thừa nhận sự quản lý của quan phủ rồi, đây là điều rất tốt, ưu đãi cho những người xin sớm, để làm gương cho người khác, khi nào tuyệt đại đa số người Thổ Phồn xin hộ tịch và đất đai, mảnh đất này mới thực sự thuộc về chúng ta, người dân tự ý thức bảo vệ nó, không cần phái binh trông coi nữa.
Triệu Hạo vẫn còn có chút không thoải mái: - Đại soái, chúng ta thực sự cấp cho người Thổ Phồn hộ tịch và đất đai sao, bọn họ …
Vân Tranh bợp cho hắn một phát: - Có vấn đề gì, người Khương, người Di, người Miêu cũng là người Tống, sao người Thổ Phồn lại không thể, người sống trên đất đai Đại Tống thì đều là con dân Đại Tống, tiểu tử ngươi sao còn chưa thông?
- Muốn đoạt thiên hạ thì trước tiên phải yêu thiên hạ, chỉ khi nào ngươi vứt bỏ thành kiến dân tộc hẹp hòi của ngươi, cuối cùng vì yêu thiên hạ, ngươi mới thực sự có thiên hạ, đây là tôn chỉ lão tử luôn tuân theo.
Trong khi Triệu Hạo mặt bừng sáng như ngộ ra được chân lý thì Triệu Dĩnh ở bên nghi ngờ đột nhiên hỏi: - Nhưng đại soái đi đến đâu cũng gió tanh mưa máu đến đó, sao gọi là yêu?
Vân Tranh trở tay quất roi vào mũ trụ của hắn: - Yêu càng nhiều thì hận càng sâu, giống như bây giờ lão tử đánh cho ngươi bớt ngu, gọi là yêu cho roi cho vọt, khi yêu thì mở lòng mà yêu, đã hận thì phải làm kẻ địch khiếp sợ mới thôi, không thể cứng nhắc, hiểu chưa hả?
Lương Tiếp, Bành Cửu cùng Triệu Hạo cười rộ lên, đại soái ghét nhất có kẻ hỏi xoáy mình, tên tiểu tử này xúi quẩy, Triệu Dĩnh vừa né tránh vừa làu bàu gì đó nghe không rõ.
- Đây kỳ thực chính là đế vương tâm thuyệt, các ngươi nên học cho tốt, đám tiểu tử, khi tới Đại Lý mở mắt cho to, chớ để địch thừa cơ, sống sót trở về, đừng để lão tử thất tín với bệ hạ. Vân Tranh thở dài: - Thời gian của bệ hạ không còn nhiều nữa, các ngươi là người bệ hạ tin tưởng nhất kỳ vọng nhất, hãy lấy ra dũng khí của mình, cho bệ hạ lời hồi đáp hoàn mỹ, để bệ hạ có thể yên tâm ngủ một giấc dài, chứ không phải vật lộn đấu tranh như bây giờ, mỗi thời khắc đều là một loại dày vò.
Đám Triệu Hạo, Triệu Dĩnh, Triệu Triết đồng loạt xuống ngựa, quỳ gối chắp tay nói: - Mạt tướng không cô phụ kỳ vọng của bệ hạ, khổ tâm của đại soái, nhất định thắng lợi trở về.
Triệu Phu, Triệu Duyên Niên cuối cùng đã chọn xong nhân mã, tiến vào thảo nguyên, dưới nòng cốt là sáu trăm quân Kinh Tây, một đội quân mới nhanh chóng hình thành.
Sau Thanh Minh tới tháng mười là mùa mưa ở Đại Lý, tác chiến trong thời gian này rất khổ sở, đối với quân Tống sức mạnh do thuốc nổ chiếm tỉ lệ lớn là rất bất lợi, cho nên Triệu Phu và Triệu Duyên Niên trì hoãn sau tháng mười.
Huấn luyện hòa nhập tân quân cho tới tận tháng chín, sau đó Vân Tranh giao lại đám con cháu hoàng tộc cho đám Triệu Phu, sau đó lập tức rời thảo nguyên, về phần bọn họ muốn tác chiến ra sao, Vân Tranh không tham gia, cho dù đám Triệu Phu đưa sách lược tác chiến tới, y cũng không xem, hai người đó không cách nào khác là nỗ lực hết mình.
Trong thời gian Vân Tranh không có nhà, Đậu Sa quan vô cùng náo nhiệt, thiên sứ trách mắng y ngang ngược làm càn tới ba đợt, trong đó có hai vị cầm kim bài yêu cầu Vân Tranh về kinh, đợi xu mật viện xử trí.
Nhạc Phi bị người ta dùng mười hai đạo kim bài gọi về rồi giết chết, Vân Tranh thấy mình ủy khuất, phải đợi mười ba đạo kim bài tới để phá kỷ lục đã rồi tính sau.
Cứng rắn không được, lại có một vị thiên sứ dịu giọng khuyên nhủ Vân Tranh về kinh, nói là tửu yến kinh thành đã chuẩn bị sẵn sàng, chẳng chơi, Hàn Tín bị Lữ Hậu chơi chiêu này làm thịt, Vân Tranh chẳng mắc lừa, mời thiên sứ ăn một bữa đại tiệc của Vân gia, thiên sứ say ba ngày mới tỉnh, sau đó bật khóc nói phụ hoàng ân, lủi thủi quay về.
Vân Tranh cứ việc mình mình làm, bồi tiếp lão bà, chơi với con, tới quân doanh luyện quân, kiếm kẻ nào đó phạm lỗi là đá đít, tiêu diêu tự tại.
…
Mắt nhìn lá thu ngoài cửa sổ dần rụng xuống, Triệu Trinh lại lần nữa tràn ngập tự tin mạnh mẽ, mình đã thành công vượt qua hơn nửa năm, vậy có thể qua được vài năm nữa, thời gian trước đó vì sức khỏe phải buông quyền không ít, hắn thấy cần phải thu lại rồi.
Vì thế một đạo ý chỉ trước mặt tể tướng Bàng Tịch, văn võ bá quan cùng hoàng hậu được Trâu Đồng Minh viết từng chữ trên thánh chỉ màu vàng.
Nhìn thấy thánh chỉ, Tào hoàng hậu mặt vàng như nghệ, quỳ trước giường cắn răng nhìn hoàng đế không chớp, hoàng đế liếc mắt một cái, sự phẫn nộ trong đó khiến tên nô tài thân tín như Trâu Đồng Minh cũng lạnh xương sống.
Bàng Tịch thở phào, lập tức đóng dấu bình chương sự của mình, sau khi cấp sự trung Hoàng Kiệt đọc xong thánh chỉ, nói với hình bộ thượng thư Liễu Nguyên Thiệu: - Đây là ngự bút chế định, mau mau làm đi.
- Xin bệ hạ khai ân. Tào hoàng hậu cuối cùng cũng phải nói ra câu này:
Ánh mắt hoàng đế nhìn vào cuốn thuyết thư giải tự, Trâu Đồng Minh ghép chữ xong tuyên: - Tào Vinh tội không thể tha, ý chỉ hoàng hậu không tùy tiện xuất cung.
Tào hoàng hậu thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt to như hạt châu rơi lã chã, ý chỉ hoàng đế không chút lay động, sáu hai người nhà Tào Vinh đầy đi Lĩnh Nam, cả đời không ân xá.
Vân Tranh thấy chết không cứu, làm đệ đệ mình mất mạng, Tào hoàng hậu vô cùng phẫn nộ, lớn tiếng chỉ trích Vân Tranh làm bừa làm bậy ở thảo nguyên, không thương lượng với triều đình, liên lụy Tào Vinh ở phủ Kiến Xương binh bại, yêu cầu xu mật viện xử trí Vân Tranh tội đẩy quân đội vào tử địa, cố tình không cứu, vì thế không tiếc dùng hai kim bài ép Vân Tranh về kinh. Bây giờ hoàng đế nói một câu quyết định cuối cùng về hành vi của Tào Vinh, không ai lật lại được.
Văn Ngạn Bác không thắc mắc, lập tức chấp hành, lúc này nghĩ ngợi nhiều dễ mang họa, Hàn Kỳ vì bất mãn với hoàng hậu năm ba phen quấy chiếu chính sự, nên phẫn nộ xin ra ngoài làm quan, mời hoàng hậu tọa trấn tham tri chính sự, gây ra oanh động lớn Đông Kinh.
Hoàng đế im lặng lâu ngày giờ rốt cuộc hạ lệnh ước thúc chức quyền của hoàng hậu, đây là chuyện tốt, không thể có thêm bất ổn nào nữa,
Bàng Tịch cũng nhẹ nhõm hẳn, trong thời gian hơn hai tháng hoàng đế nghỉ ngơi không phát lệnh, vô số dấu hiệu hỗn loạn xuất hiện, mình chạy khắp nơi dập chỗ này dẹp chỗ kia, suýt chết mệt.
Việc di cư nhân khẩu tỏ ra rất thành công, sơn dân, đặc biệt là người Bặc bắt đầu trồng trọt, săn thú trên mảnh đất của mình, song vẫn có người ngoan cố tiếp tục tìm vách núi để treo quan tài.
Làm Vân Tranh hài lòng nhất là con cháu hoàng tộc, thời gian qua ở thảo nguyên tuần tra, tác chiến, đã có chút dáng vẻ của võ sĩ, sự kiêu ngạo yếu ớt của hoàng tộc đã bị gió tuyết thổi đi gần hết.
Nay bọn họ thiếu một cuộc chiến sinh tử thôi là sẽ thành dũng sĩ hợp cách.
Triệu Hạo đi bên cạnh Vân Tranh không ngừng giới thiệu các mục trường phía tây Hùng Ưng hồ: - Đại soái, một trăm sáu mươi sáu nông mục trường đã dần ổn định, dung hợp diễn ra không tệ, đầu xuân còn có sự kiện đào nô giết người, từ nhập hạ tới nay không xảy ra nữa.
- Chủ yếu là vì chủ nông trang đã nhận ra người Thổ Phồn không giỏi trồng trọt, nên chuyển sang thuê sơn dân, đồng thời qua phán xử của Quy trí phủ, chủ nông trang cũng không dám coi người Thổ Phồn là nô lệ nữa, mà coi như phó dịch, trả tiền công đàng hoàng.
Vân Tranh gật gù: - Làm rất tốt, chuyện lựa chọn nông trường hay mục trường kỳ thực không phải ép, bọn họ tự nhìn ra lợi ích bên nào hơn để lựa chọn thôi.
Triệu Hạo lại chắp tay nói: - Tuy nhiên gần đây có chuyện phiền toái mới, khi sơn dân được cấp đất và hộ tịch, một số người Thổ Phồn biết chuyện cũng đưa ra yêu cầu này, đại soái, phải làm thế nào?
- Ồ, còn nhanh hơn ta nghĩ đấy, nếu có yêu cầu này, lập tức đồng ý, bọn họ đã xin cấp hộ tịch là thừa nhận sự quản lý của quan phủ rồi, đây là điều rất tốt, ưu đãi cho những người xin sớm, để làm gương cho người khác, khi nào tuyệt đại đa số người Thổ Phồn xin hộ tịch và đất đai, mảnh đất này mới thực sự thuộc về chúng ta, người dân tự ý thức bảo vệ nó, không cần phái binh trông coi nữa.
Triệu Hạo vẫn còn có chút không thoải mái: - Đại soái, chúng ta thực sự cấp cho người Thổ Phồn hộ tịch và đất đai sao, bọn họ …
Vân Tranh bợp cho hắn một phát: - Có vấn đề gì, người Khương, người Di, người Miêu cũng là người Tống, sao người Thổ Phồn lại không thể, người sống trên đất đai Đại Tống thì đều là con dân Đại Tống, tiểu tử ngươi sao còn chưa thông?
- Muốn đoạt thiên hạ thì trước tiên phải yêu thiên hạ, chỉ khi nào ngươi vứt bỏ thành kiến dân tộc hẹp hòi của ngươi, cuối cùng vì yêu thiên hạ, ngươi mới thực sự có thiên hạ, đây là tôn chỉ lão tử luôn tuân theo.
Trong khi Triệu Hạo mặt bừng sáng như ngộ ra được chân lý thì Triệu Dĩnh ở bên nghi ngờ đột nhiên hỏi: - Nhưng đại soái đi đến đâu cũng gió tanh mưa máu đến đó, sao gọi là yêu?
Vân Tranh trở tay quất roi vào mũ trụ của hắn: - Yêu càng nhiều thì hận càng sâu, giống như bây giờ lão tử đánh cho ngươi bớt ngu, gọi là yêu cho roi cho vọt, khi yêu thì mở lòng mà yêu, đã hận thì phải làm kẻ địch khiếp sợ mới thôi, không thể cứng nhắc, hiểu chưa hả?
Lương Tiếp, Bành Cửu cùng Triệu Hạo cười rộ lên, đại soái ghét nhất có kẻ hỏi xoáy mình, tên tiểu tử này xúi quẩy, Triệu Dĩnh vừa né tránh vừa làu bàu gì đó nghe không rõ.
- Đây kỳ thực chính là đế vương tâm thuyệt, các ngươi nên học cho tốt, đám tiểu tử, khi tới Đại Lý mở mắt cho to, chớ để địch thừa cơ, sống sót trở về, đừng để lão tử thất tín với bệ hạ. Vân Tranh thở dài: - Thời gian của bệ hạ không còn nhiều nữa, các ngươi là người bệ hạ tin tưởng nhất kỳ vọng nhất, hãy lấy ra dũng khí của mình, cho bệ hạ lời hồi đáp hoàn mỹ, để bệ hạ có thể yên tâm ngủ một giấc dài, chứ không phải vật lộn đấu tranh như bây giờ, mỗi thời khắc đều là một loại dày vò.
Đám Triệu Hạo, Triệu Dĩnh, Triệu Triết đồng loạt xuống ngựa, quỳ gối chắp tay nói: - Mạt tướng không cô phụ kỳ vọng của bệ hạ, khổ tâm của đại soái, nhất định thắng lợi trở về.
Triệu Phu, Triệu Duyên Niên cuối cùng đã chọn xong nhân mã, tiến vào thảo nguyên, dưới nòng cốt là sáu trăm quân Kinh Tây, một đội quân mới nhanh chóng hình thành.
Sau Thanh Minh tới tháng mười là mùa mưa ở Đại Lý, tác chiến trong thời gian này rất khổ sở, đối với quân Tống sức mạnh do thuốc nổ chiếm tỉ lệ lớn là rất bất lợi, cho nên Triệu Phu và Triệu Duyên Niên trì hoãn sau tháng mười.
Huấn luyện hòa nhập tân quân cho tới tận tháng chín, sau đó Vân Tranh giao lại đám con cháu hoàng tộc cho đám Triệu Phu, sau đó lập tức rời thảo nguyên, về phần bọn họ muốn tác chiến ra sao, Vân Tranh không tham gia, cho dù đám Triệu Phu đưa sách lược tác chiến tới, y cũng không xem, hai người đó không cách nào khác là nỗ lực hết mình.
Trong thời gian Vân Tranh không có nhà, Đậu Sa quan vô cùng náo nhiệt, thiên sứ trách mắng y ngang ngược làm càn tới ba đợt, trong đó có hai vị cầm kim bài yêu cầu Vân Tranh về kinh, đợi xu mật viện xử trí.
Nhạc Phi bị người ta dùng mười hai đạo kim bài gọi về rồi giết chết, Vân Tranh thấy mình ủy khuất, phải đợi mười ba đạo kim bài tới để phá kỷ lục đã rồi tính sau.
Cứng rắn không được, lại có một vị thiên sứ dịu giọng khuyên nhủ Vân Tranh về kinh, nói là tửu yến kinh thành đã chuẩn bị sẵn sàng, chẳng chơi, Hàn Tín bị Lữ Hậu chơi chiêu này làm thịt, Vân Tranh chẳng mắc lừa, mời thiên sứ ăn một bữa đại tiệc của Vân gia, thiên sứ say ba ngày mới tỉnh, sau đó bật khóc nói phụ hoàng ân, lủi thủi quay về.
Vân Tranh cứ việc mình mình làm, bồi tiếp lão bà, chơi với con, tới quân doanh luyện quân, kiếm kẻ nào đó phạm lỗi là đá đít, tiêu diêu tự tại.
…
Mắt nhìn lá thu ngoài cửa sổ dần rụng xuống, Triệu Trinh lại lần nữa tràn ngập tự tin mạnh mẽ, mình đã thành công vượt qua hơn nửa năm, vậy có thể qua được vài năm nữa, thời gian trước đó vì sức khỏe phải buông quyền không ít, hắn thấy cần phải thu lại rồi.
Vì thế một đạo ý chỉ trước mặt tể tướng Bàng Tịch, văn võ bá quan cùng hoàng hậu được Trâu Đồng Minh viết từng chữ trên thánh chỉ màu vàng.
Nhìn thấy thánh chỉ, Tào hoàng hậu mặt vàng như nghệ, quỳ trước giường cắn răng nhìn hoàng đế không chớp, hoàng đế liếc mắt một cái, sự phẫn nộ trong đó khiến tên nô tài thân tín như Trâu Đồng Minh cũng lạnh xương sống.
Bàng Tịch thở phào, lập tức đóng dấu bình chương sự của mình, sau khi cấp sự trung Hoàng Kiệt đọc xong thánh chỉ, nói với hình bộ thượng thư Liễu Nguyên Thiệu: - Đây là ngự bút chế định, mau mau làm đi.
- Xin bệ hạ khai ân. Tào hoàng hậu cuối cùng cũng phải nói ra câu này:
Ánh mắt hoàng đế nhìn vào cuốn thuyết thư giải tự, Trâu Đồng Minh ghép chữ xong tuyên: - Tào Vinh tội không thể tha, ý chỉ hoàng hậu không tùy tiện xuất cung.
Tào hoàng hậu thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt to như hạt châu rơi lã chã, ý chỉ hoàng đế không chút lay động, sáu hai người nhà Tào Vinh đầy đi Lĩnh Nam, cả đời không ân xá.
Vân Tranh thấy chết không cứu, làm đệ đệ mình mất mạng, Tào hoàng hậu vô cùng phẫn nộ, lớn tiếng chỉ trích Vân Tranh làm bừa làm bậy ở thảo nguyên, không thương lượng với triều đình, liên lụy Tào Vinh ở phủ Kiến Xương binh bại, yêu cầu xu mật viện xử trí Vân Tranh tội đẩy quân đội vào tử địa, cố tình không cứu, vì thế không tiếc dùng hai kim bài ép Vân Tranh về kinh. Bây giờ hoàng đế nói một câu quyết định cuối cùng về hành vi của Tào Vinh, không ai lật lại được.
Văn Ngạn Bác không thắc mắc, lập tức chấp hành, lúc này nghĩ ngợi nhiều dễ mang họa, Hàn Kỳ vì bất mãn với hoàng hậu năm ba phen quấy chiếu chính sự, nên phẫn nộ xin ra ngoài làm quan, mời hoàng hậu tọa trấn tham tri chính sự, gây ra oanh động lớn Đông Kinh.
Hoàng đế im lặng lâu ngày giờ rốt cuộc hạ lệnh ước thúc chức quyền của hoàng hậu, đây là chuyện tốt, không thể có thêm bất ổn nào nữa,
Bàng Tịch cũng nhẹ nhõm hẳn, trong thời gian hơn hai tháng hoàng đế nghỉ ngơi không phát lệnh, vô số dấu hiệu hỗn loạn xuất hiện, mình chạy khắp nơi dập chỗ này dẹp chỗ kia, suýt chết mệt.
/594
|