Chim én nô nức tha rơm xây tổ, một mùa xuân ấm áp lại về với đất Thục, năm nay thời tiết ấm áp thuận lợi hơn mọi năm, tuyết trên đỉnh núi cao tan đi, nước chảy róc rách qua khe suối, nụ đào he hé nở, cây cối trong ngoài thành đâm chổi nảy lộc xanh mơn mởn. Mùa xuân trở lại làm cho khung cảnh khắp nơi trở nên tươi đẹp nên thơ, bừng bừng sức sống, nhưng lòng người bao phủ màu sắc u ám.
Thương hành đất Thục vốn là niềm tự hào của người Thục, thương nhân đất Thục dù đi tới đâu cũng có thể vỗ ngực tự xưng danh giờ đối diện khoảnh khắc đen tối nhất từ khi thành lập.
Những người đồng ý rời vỏ Vân gia đang thất thế để đi theo hoàng gia không ngờ mình lại bị đẩy vào đường cùng nhanh như vậy, khi bọn họ chưa kịp thở phào vì Vân gia chấp nhận rút lui một cách êm thấm thì đối diện với cuộc tranh đấu thảm liệt của hoàng thương, những năm qua huân quý ngoại thích luôn nắm miếng thịt mỡ hoàng thương, bọn họ vừa đứng về phía hoàng đế, còn chưa thấy bất kỳ lợi lộc gì đã tự dựng lên vô số cường địch.
Quyền lợi có hạn, chia cho kẻ này một ít, người kia mất đi một miếng, tất nhiên không vì cùng một phe mà đối phương nương nhẹ, trái lại, xưa nay nội chiến mới là cuộc chiến khốc liệt nhất, đối phương đều có chỗ dựa vững trãi trong khi chỗ dựa lớn nhất của bọn họ đã không còn.
Hoàn cảnh bên trong là thế, khi đang thất thế trong cuộc chiến “tranh sủng”, bọn họ phải đối diện với vô vàn khó khăn bên ngoài.
Trước tiên là cuộc xung đột giữa Đại Lý và Tống đã cắt đứt hoàn toàn thương đạo màu mỡ nhất, đường lên thảo nguyên đã tạm thời bị phong tỏa. Còn ở những thương đạo khác, trước kia đi tới đâu giơ cao chiêu bài thương hành đất Thục, binh sĩ canh cổng thậm chí không cần kiểm tra đã cho bọn họ đi qua, giờ không còn ưu đãi đó nữa, thậm chí còn bị hạch sách đủ điều, quân sĩ tỏ thái độ căm ghét không thèm che dấu, chỉ cần người Thương hành đất Thục thò một ngón chân khỏi lằn ranh, rất có thể toàn bộ hàng hóa bị tịch thu, nhờ cậy quan hệ hay hối lộ đều không ăn thua.
Tới giờ người thương hành đất Thục giật mình nhận ra, những tướng lĩnh có quan hệ với Vân gia đã tạo thành mạng lưới trải khắp từ nam tới bắc, bất kể Thanh Đường, Hà Bắc, Lĩnh Nam, đều có bóng dáng của bọn họ, bọn họ phản bội Vân gia coi như không được chào đón ở bất kỳ nơi nào nữa.
Vì thế một cuộc họp khẩn cấp diễn ra, gia chủ các nhà tụ tập ở Thành Đô bàn bạc suốt ba ngày ba đêm không tìm ra giải pháp, thương hành đất Thục giờ còn một con đường, nếu không muốn bị tiêu diệt, chỉ có cách một lòng một dạ làm theo mọi yêu cầu của hoàng đế, cho dù là vậy, cũng phải sẵn sàng lỗ vốn trong vòng mười năm.
Bọn họ thành con hổ bị hoàng đế đuổi vào đường cùng, từ nay vạn sự không do mình làm chủ được nữa.
Giờ họ chỉ còn là con chó ngẩng đầu nhìn chủ bố thí cho khúc xương.
Danh tiếng trăm năm của Lục gia tổn thất nghiêm trọng, ở Đậu Sa quan, Lương Kỳ bị Ngỗi Minh đuổi thẳng khỏi cửa, lão tộc trưởng hạ lệnh không cho bất kỳ người nào của Lương gia bước chân vào trại.
Lão tộc trưởng có lẽ là người vui vẻ nhất, cứ vào quan là có một đám đại lão gia khúm núm theo bên cạnh, chỉ mong ông cụ nói đỡ một câu với hầu gia, mong hầu gia nhón tay làm phúc, mở một đường cho họ lên thảo nguyên kiếm ít cháo nuôi gia đình.
Đậu Sa quan chỉ qua một mùa đông bỗng nhiên tiêu điều hơn không ít, chẳng còn cảnh thương đội nườm nượp ra vào nữa, chỉ có chủ hiệu thở dài sườn sượt nhìn quán hàng ế ẩm.
Lúc này người đi lại nhiều nhất trên đường phố chẳng phải là thương cổ béo tốt, mà lại hòa thượng, nghe nói đám người này tới gây phiền toái với Vân hầu.
Lương Tiếp quỳ trước mặt Vân Đại, đầu dán sát mặt đất, dẫn quân quay về Đại Tống, hắn mới biết mình đã gây ra họa lớn thế nào cho đại soái.
Binh bộ kiểm pháp án Phan Lương đã dẫn công sai đợi sẵn trên con đường mà đại quân ắt phải đi qua.
Lương Tiếp khiếp vía, được sự yểm hộ của Bành Cửu, nhanh chóng phân chia ra trở về, đến khi tới được hẻm Lồng Hấp thì thuộc hạ bên cạnh chỉ còn chưa tới trăm người.
Vân Tranh bỏ sách xuống, đi vòng qua bàn đỡ Lương Tiếp dậy: - Sao thế, rõ ràng là thắng trận lại vác cái bộ mặt bại trận tới đây?
Lương Tiếp không dám đứng lên, lần nữa dập đầu: - Thuộc hạ chọc thủng trời rồi, xin đại soái giáng tội.
Vân Tranh cười ha hả chỉ bầu trời xanh giữa hai dãy nũi: - Đâu có, chẳng thấy thiên hà đổ xuống.
- Hòa thượng..
- Giết thì cũng đã giết rồi, chẳng lẽ chỉ cho hòa thượng giết ngươi mà không cho ngươi giết hòa thượng, trên chiến trường, bất kỳ kẻ nào cầm vũ khí chống lại đại quân thì chỉ có một cái tên chung là kẻ địch mà thôi.
- Ngươi làm không tệ, Lão Lương, cởi giáp nghỉ ngơi đi, gia quyến ngươi nay ở hẻm Lồng Hấp, tắm nước nóng, thả lỏng gân cốt một chút, không có vấn đề gì đâu.
Lương Tiếp nghe thế thì toét miệng cười, bao năm qua hắn nghe Vân Tranh một cách mù quáng rồi, Vân Tranh nói không sao là không sao, yên tâm rồi vất vả nâng cái bọc đặt lên bàn, sau đó chạy đi tìm người nhà.
Vân Tranh mở cái bọc, bên trong có hộp gỗ làm rất thô, xem ra là thợ mộc trong quân làm tạm, vỏ cây bên cạnh còn chưa bào. Tiếp tục mở hộp thấy con Kim sí bằng giang cánh trước mắt.
Kim sí bằng còn gọi là già lâu la điểu, hạng anh điểu, loài chim thần trong Ấn Độ giáo ảnh hưởng lên Phật giáo, đứng đầu bát bộ, cánh màu vàng, sống ở Tu Di sơn, ăn các loài rồng rắn.
Người Đại Lý vì sống ở vùng rừng núi khí hậu ẩm thấp, rắn rết cực nhiều, từng có ghi chép bị rắn dài mười trượng gây hại, vì thế loại chim chuyên ăn độc long, mãng sà này ở Đại Lý được ban cho sứ mệnh càng thêm thần thánh.
Ngũ Câu nói Kim sí bằng xin được từ Nam Thiên Trúc, được một nghìn tám trăm tăng chúng tụng kinh tám mốt ngày, là bảo vật vô thượng của Phật gia, không chùa miếu nào là không muốn có nó.
Vân Tranh nhìn dưới bức tượng vàng có vết đao chém, chỉ biết ôm mặt, tên khốn kiếp đó không ngờ thực sự mang thứ tai hại này về, khác nào giết người xong còn chụp ảnh làm kỷ niệm.
Thật là đau cái đầu.
Nay trên triều đường y đang bị công kích dữ dội, người liên quan lẫn không liên quan đều đàn hặc y một bản cho vui, còn có những lão yêu quái lâu năm không xuất thế cũng lên tiếng, ví dụ như Xà lão thái quân cũng dâng tấu nói Lương Tiếp tàn hại Phật môn.
Đám ngôn quan thích chuyện nọ xọ chuyện kia thậm chí nói hoàng đế có thể sống tới bây giờ là do Phật tổ phù hộ, nay Lương Tiếp đồ sát tăng chúng, tạo oan nghiệt vô số, nhân quả này sẽ tăng lên người hoàng đế.
Không chỉ như thế lần này ngay cả Bạc thái phi vốn ngả theo Vân Tranh cũng không đứng về phía y nữa, cho rằng Lương Tiếp là một tên bạo ngược không nghe quân lệnh, phải áp giải lên Đông Kinh xét xử.
Nhưng chẳng hiểu vì sao hoàng hậu lại tỏ ra cực kỳ ôn hòa, chẳng những không tham gia vào đại quân công phạt Vân Tranh, mà lại tới Đại Tướng quốc tự cầu phúc.
Dưới bối cảnh như thế Lương Tiếp mang con kim sí bằng to tổ bố đặt trên bàn Vân Tranh làm quà, thuộc hạ có tâm thế này, y thực sự là khóc không được, cười không xong.
Hàm Ngưu vác cái rương gỗ nặng nề vào hậu trạch ở thái viên, Lục Khinh Doanh tò mò nhìn Vân Tranh sắc mặt quái lạ vui không ra vui, buồn chẳng giống buồn, đến khi Hàm Ngưu đặt rương lên bàn, nghe chân kêu ken két mới để ý, không biết trong rương là thứ gì mà nặng thế?
Cát Thu Yên bế tiểu nhi tử trong lòng, hoàn toàn không chú ý tới chuyện xảy ra xung quanh, với nàng mà nói đứa con mới ra đời này quan trọng hơn hết thảy.
- Phu quân, cái gì thế? Lục Khinh Doanh đặt bút lông xuống tò mò hỏi:
- Kim sí đại bằng trên đỉnh tháp Sùng Thánh.
- Cái gì? Tên Lương Tiếp đó điên rồi hay sao? Lục Khinh Doanh thất kinh:
Vân Tranh mở rương ra, chỉ con kim sí điểu vàng lóng lánh: - Phu nhân, chớ kinh hãi, thứ này ta thấy chưa chắc đã phải là chuyện xấu, nhưng phải xem thủ đoạn nàng, phải biến con kim sí bằng này hoa lệ lộng lẫy trang nghiêm tới hết mức có thể.
- Để người đời thấy một cái là chảy nước dãi thèm khát, để tăng nhân nhìn thấy là muốn quỳ bái, phu nhân, Lương Tiếp sống được hay không nhờ nàng cả đó.
Thương hành đất Thục vốn là niềm tự hào của người Thục, thương nhân đất Thục dù đi tới đâu cũng có thể vỗ ngực tự xưng danh giờ đối diện khoảnh khắc đen tối nhất từ khi thành lập.
Những người đồng ý rời vỏ Vân gia đang thất thế để đi theo hoàng gia không ngờ mình lại bị đẩy vào đường cùng nhanh như vậy, khi bọn họ chưa kịp thở phào vì Vân gia chấp nhận rút lui một cách êm thấm thì đối diện với cuộc tranh đấu thảm liệt của hoàng thương, những năm qua huân quý ngoại thích luôn nắm miếng thịt mỡ hoàng thương, bọn họ vừa đứng về phía hoàng đế, còn chưa thấy bất kỳ lợi lộc gì đã tự dựng lên vô số cường địch.
Quyền lợi có hạn, chia cho kẻ này một ít, người kia mất đi một miếng, tất nhiên không vì cùng một phe mà đối phương nương nhẹ, trái lại, xưa nay nội chiến mới là cuộc chiến khốc liệt nhất, đối phương đều có chỗ dựa vững trãi trong khi chỗ dựa lớn nhất của bọn họ đã không còn.
Hoàn cảnh bên trong là thế, khi đang thất thế trong cuộc chiến “tranh sủng”, bọn họ phải đối diện với vô vàn khó khăn bên ngoài.
Trước tiên là cuộc xung đột giữa Đại Lý và Tống đã cắt đứt hoàn toàn thương đạo màu mỡ nhất, đường lên thảo nguyên đã tạm thời bị phong tỏa. Còn ở những thương đạo khác, trước kia đi tới đâu giơ cao chiêu bài thương hành đất Thục, binh sĩ canh cổng thậm chí không cần kiểm tra đã cho bọn họ đi qua, giờ không còn ưu đãi đó nữa, thậm chí còn bị hạch sách đủ điều, quân sĩ tỏ thái độ căm ghét không thèm che dấu, chỉ cần người Thương hành đất Thục thò một ngón chân khỏi lằn ranh, rất có thể toàn bộ hàng hóa bị tịch thu, nhờ cậy quan hệ hay hối lộ đều không ăn thua.
Tới giờ người thương hành đất Thục giật mình nhận ra, những tướng lĩnh có quan hệ với Vân gia đã tạo thành mạng lưới trải khắp từ nam tới bắc, bất kể Thanh Đường, Hà Bắc, Lĩnh Nam, đều có bóng dáng của bọn họ, bọn họ phản bội Vân gia coi như không được chào đón ở bất kỳ nơi nào nữa.
Vì thế một cuộc họp khẩn cấp diễn ra, gia chủ các nhà tụ tập ở Thành Đô bàn bạc suốt ba ngày ba đêm không tìm ra giải pháp, thương hành đất Thục giờ còn một con đường, nếu không muốn bị tiêu diệt, chỉ có cách một lòng một dạ làm theo mọi yêu cầu của hoàng đế, cho dù là vậy, cũng phải sẵn sàng lỗ vốn trong vòng mười năm.
Bọn họ thành con hổ bị hoàng đế đuổi vào đường cùng, từ nay vạn sự không do mình làm chủ được nữa.
Giờ họ chỉ còn là con chó ngẩng đầu nhìn chủ bố thí cho khúc xương.
Danh tiếng trăm năm của Lục gia tổn thất nghiêm trọng, ở Đậu Sa quan, Lương Kỳ bị Ngỗi Minh đuổi thẳng khỏi cửa, lão tộc trưởng hạ lệnh không cho bất kỳ người nào của Lương gia bước chân vào trại.
Lão tộc trưởng có lẽ là người vui vẻ nhất, cứ vào quan là có một đám đại lão gia khúm núm theo bên cạnh, chỉ mong ông cụ nói đỡ một câu với hầu gia, mong hầu gia nhón tay làm phúc, mở một đường cho họ lên thảo nguyên kiếm ít cháo nuôi gia đình.
Đậu Sa quan chỉ qua một mùa đông bỗng nhiên tiêu điều hơn không ít, chẳng còn cảnh thương đội nườm nượp ra vào nữa, chỉ có chủ hiệu thở dài sườn sượt nhìn quán hàng ế ẩm.
Lúc này người đi lại nhiều nhất trên đường phố chẳng phải là thương cổ béo tốt, mà lại hòa thượng, nghe nói đám người này tới gây phiền toái với Vân hầu.
Lương Tiếp quỳ trước mặt Vân Đại, đầu dán sát mặt đất, dẫn quân quay về Đại Tống, hắn mới biết mình đã gây ra họa lớn thế nào cho đại soái.
Binh bộ kiểm pháp án Phan Lương đã dẫn công sai đợi sẵn trên con đường mà đại quân ắt phải đi qua.
Lương Tiếp khiếp vía, được sự yểm hộ của Bành Cửu, nhanh chóng phân chia ra trở về, đến khi tới được hẻm Lồng Hấp thì thuộc hạ bên cạnh chỉ còn chưa tới trăm người.
Vân Tranh bỏ sách xuống, đi vòng qua bàn đỡ Lương Tiếp dậy: - Sao thế, rõ ràng là thắng trận lại vác cái bộ mặt bại trận tới đây?
Lương Tiếp không dám đứng lên, lần nữa dập đầu: - Thuộc hạ chọc thủng trời rồi, xin đại soái giáng tội.
Vân Tranh cười ha hả chỉ bầu trời xanh giữa hai dãy nũi: - Đâu có, chẳng thấy thiên hà đổ xuống.
- Hòa thượng..
- Giết thì cũng đã giết rồi, chẳng lẽ chỉ cho hòa thượng giết ngươi mà không cho ngươi giết hòa thượng, trên chiến trường, bất kỳ kẻ nào cầm vũ khí chống lại đại quân thì chỉ có một cái tên chung là kẻ địch mà thôi.
- Ngươi làm không tệ, Lão Lương, cởi giáp nghỉ ngơi đi, gia quyến ngươi nay ở hẻm Lồng Hấp, tắm nước nóng, thả lỏng gân cốt một chút, không có vấn đề gì đâu.
Lương Tiếp nghe thế thì toét miệng cười, bao năm qua hắn nghe Vân Tranh một cách mù quáng rồi, Vân Tranh nói không sao là không sao, yên tâm rồi vất vả nâng cái bọc đặt lên bàn, sau đó chạy đi tìm người nhà.
Vân Tranh mở cái bọc, bên trong có hộp gỗ làm rất thô, xem ra là thợ mộc trong quân làm tạm, vỏ cây bên cạnh còn chưa bào. Tiếp tục mở hộp thấy con Kim sí bằng giang cánh trước mắt.
Kim sí bằng còn gọi là già lâu la điểu, hạng anh điểu, loài chim thần trong Ấn Độ giáo ảnh hưởng lên Phật giáo, đứng đầu bát bộ, cánh màu vàng, sống ở Tu Di sơn, ăn các loài rồng rắn.
Người Đại Lý vì sống ở vùng rừng núi khí hậu ẩm thấp, rắn rết cực nhiều, từng có ghi chép bị rắn dài mười trượng gây hại, vì thế loại chim chuyên ăn độc long, mãng sà này ở Đại Lý được ban cho sứ mệnh càng thêm thần thánh.
Ngũ Câu nói Kim sí bằng xin được từ Nam Thiên Trúc, được một nghìn tám trăm tăng chúng tụng kinh tám mốt ngày, là bảo vật vô thượng của Phật gia, không chùa miếu nào là không muốn có nó.
Vân Tranh nhìn dưới bức tượng vàng có vết đao chém, chỉ biết ôm mặt, tên khốn kiếp đó không ngờ thực sự mang thứ tai hại này về, khác nào giết người xong còn chụp ảnh làm kỷ niệm.
Thật là đau cái đầu.
Nay trên triều đường y đang bị công kích dữ dội, người liên quan lẫn không liên quan đều đàn hặc y một bản cho vui, còn có những lão yêu quái lâu năm không xuất thế cũng lên tiếng, ví dụ như Xà lão thái quân cũng dâng tấu nói Lương Tiếp tàn hại Phật môn.
Đám ngôn quan thích chuyện nọ xọ chuyện kia thậm chí nói hoàng đế có thể sống tới bây giờ là do Phật tổ phù hộ, nay Lương Tiếp đồ sát tăng chúng, tạo oan nghiệt vô số, nhân quả này sẽ tăng lên người hoàng đế.
Không chỉ như thế lần này ngay cả Bạc thái phi vốn ngả theo Vân Tranh cũng không đứng về phía y nữa, cho rằng Lương Tiếp là một tên bạo ngược không nghe quân lệnh, phải áp giải lên Đông Kinh xét xử.
Nhưng chẳng hiểu vì sao hoàng hậu lại tỏ ra cực kỳ ôn hòa, chẳng những không tham gia vào đại quân công phạt Vân Tranh, mà lại tới Đại Tướng quốc tự cầu phúc.
Dưới bối cảnh như thế Lương Tiếp mang con kim sí bằng to tổ bố đặt trên bàn Vân Tranh làm quà, thuộc hạ có tâm thế này, y thực sự là khóc không được, cười không xong.
Hàm Ngưu vác cái rương gỗ nặng nề vào hậu trạch ở thái viên, Lục Khinh Doanh tò mò nhìn Vân Tranh sắc mặt quái lạ vui không ra vui, buồn chẳng giống buồn, đến khi Hàm Ngưu đặt rương lên bàn, nghe chân kêu ken két mới để ý, không biết trong rương là thứ gì mà nặng thế?
Cát Thu Yên bế tiểu nhi tử trong lòng, hoàn toàn không chú ý tới chuyện xảy ra xung quanh, với nàng mà nói đứa con mới ra đời này quan trọng hơn hết thảy.
- Phu quân, cái gì thế? Lục Khinh Doanh đặt bút lông xuống tò mò hỏi:
- Kim sí đại bằng trên đỉnh tháp Sùng Thánh.
- Cái gì? Tên Lương Tiếp đó điên rồi hay sao? Lục Khinh Doanh thất kinh:
Vân Tranh mở rương ra, chỉ con kim sí điểu vàng lóng lánh: - Phu nhân, chớ kinh hãi, thứ này ta thấy chưa chắc đã phải là chuyện xấu, nhưng phải xem thủ đoạn nàng, phải biến con kim sí bằng này hoa lệ lộng lẫy trang nghiêm tới hết mức có thể.
- Để người đời thấy một cái là chảy nước dãi thèm khát, để tăng nhân nhìn thấy là muốn quỳ bái, phu nhân, Lương Tiếp sống được hay không nhờ nàng cả đó.
/594
|