Phan Lương lại một lần nữa từ quân doanh Đậu Sa trại trở về dịch quán, hắn vẫn không thể gặp được Vân Tranh, thủ quân nói rõ ràng, Vân soái dưỡng bệnh ở hẻm Lồng Hấp không biết bao giờ mới về.
Lần trước vồ hụt Lương Tiếp, Phan Lương liền biết Vân Tranh muốn bảo hộ thủ hạ, sau đó lại bị Bành Cửu đánh lừa dụ đuổi theo một vòng ở thảo nguyên, hắn càng thêm khẳng định.
Nói thật, lúc nhận được lệnh đi đối phó với Lương Tiếp, hai chân Phan Lương run bần bật, Vân Tranh là kẻ vô lễ thô bạo nổi danh Đại Tống, ngay cả ngự sử Lý Thường còn bị y đánh gãy răng trên kim điện, rồi chuyện ẩu đả ngôn quan trong cung tới này vẫn khiến dân gian bàn tán mãi.
Văn võ toàn triều tới giờ không sao hiểu được, Lý Thường vốn phải là người hận Vân Tranh nhất giờ lại thành minh hữu kiên định nhất của Vân Tranh, dù trong triều bị người ta gọi tiểu nhân vô sỉ vẫn không đổi trận doanh.
Mọi người đều nhìn ra, không phải Lý Thường chỉ qua loa cho có lệ, mà ông ta thực sự giúp đỡ Vân Tranh, tình hữu nghị giữa hai bọn họ rất sâu, từ việc ông ta ra sức tranh luận, kéo hẳn Vân Tranh ra khỏi tội đồ sát tăng lữ là thấy rồi.
Cuối cùng tội tính lên Lương Tiếp, tên đại tướng cầm quân, kết quả trừ mất đầu ra, Lương Tiếp không có lối thoát nào khác, ít nhất đám cao tăng phẫn nộ nghĩ thế.
- Khánh Vân đại sư, Vân hầu tránh mặt không gặp, chúng ta phải làm sao bây giờ? Phan Lương không muốn đắc tội với Vân Tranh, hắn biết Lương Tiếp mà chết, mình sẽ bị Vân Tranh điên cuồng báo thù, hắn không có cơ may nào chống lại Vân ma vương, ít nhất ở Đậu Sa quan này, có hành động ác ý nào với Vân Tranh là ngu xuẩn.
Khánh Vân mi thọ bạc trắng, tuy đã già lắm rồi nhưng da dẻ hồng hào lắng mịn, nãy giờ ngồi nhập định, nghe hỏi tới mới mở mắt ra, giọng đều đều: - Vội gì, y đã rời hẻm Lồng Hấp rồi thì sẽ phải xuất hiện thôi, hơn ba trăm tăng nhân bị đồ sát, tội nghiệt này của hắn sao tránh được sự trừng phạt của Phật tổ.
- Đại sư, triều đình phái hạ quan tới hiệp trợ các vị có dặn, không được đắc tội với Vân soái, người chúng ta cần là Lương Tiếp.
Tuệ Chân hòa thượng của Bạch Mã tự đã lâu không rời chùa, mặc bộ tăng bào sờn rách, đọc một câu phật hiệu, lớn giọng nói: - Kẻ sát nhân thành vương hầu, đó là đạo lý của thế tục. Bần tăng lần này tới Thục là để mời vị ma vương này giết cả bần tăng, nếu nhờ thế mà khiến lửa hung tàn của y nguôi bớt, bần tăng bỏ cái vỏ thối này có sao.
Đám tăng nhân xung quanh đồng thanh tuyên phật hiệu.
Phan Lương chắp tay với ba mươi tư vị tăng nhân trong đại điện nói: - Sự kiện đồ tăng này làm triều đình vô cùng phẫn nộ, Hoa Hạ từ xưa là nơi lễ nghĩa, chưa từng xuất hiện sự kiện kinh hoàng này, bản quan nhất định đòi lại công đạo cho tăng lữ chết oan …
- Thế thì lạ thật thân là quan viên Đại Tống ngươi lại đi đòi công đạo cho con dân nước địch, đúng là kinh hoàng, tả hữu thị vệ đâu, không bắt tên gian tế thông đồng ngoại địch còn đợi bao giờ?
Phan Lương nổi giận quay về cửa, chỉ thấy một người dong dỏng cao, mặc thanh sam thong thả đi vào, hai bên có đám quan binh như hổ lang hùng hổ xông tới.
Phan Lương lùi lại quát lớn: - Vân soái, hạ quan phụng lệnh triều đình tới gián sát vụ án đồ tăng, ai dám bắt?
- Vụ án nào? Bản soái đóng quân ở Đậu Sa quan, vì sao chưa từng nghe thấy trong Thục có án đồ tăng?
Phan Lương giật mình, vốn đã biết Vân Tranh sẽ bênh vực Lương Tiếp, không ngờ y bênh trắng trợn như vậy, bất chấp thể diện sĩ đại phu.
Cũng biết lần này lý do chấp pháp không đầy đủ, cho nên mới kéo cả một đám tăng lữ theo, quan viên Đại Tống lại đi quản chuyện ở Đại Lý không đủ lý, huống hồ đại quân Lương Tiếp xảy ra vấn đề trong khi tác chiến, lúc này gây khó khăn cho đội quân chiến thắng chắc chắn làm lòng quân nguội lạnh.
Biết là không ổn nhưng không có đường lựa chọn, trận doanh khác nhau không cho phép hắn suy nghĩ.
- A Di Đà Phật, tăng lữ thiên hạ đều là đệ tử Phật tổ, bọn ta tất nhiên không khoanh tay ngồi nhìn, mời Vân hầu giao hung thủ ra trả lại cho lại công bằng cho Phật môn. Khánh Vân đi lên đối diện với Vân Tranh, chắp tay nói rất uy nghiêm:
- Đại sư là người Tống hay Đại Lý?
Khánh Vân đủng đỉnh đáp: - Bần tăng là người Phật môn.
- Con người sinh ra có cha có mẹ, có dòng có tộc, có quốc có gia, Phật môn thì có thể cho rằng mình cao quý đặc biệt hơn người khác à?
- Vân soái quá khích rồi, Phật tổ từ bi, chúng sinh bình đẳng, dù là bò dê cũng không tăng chúng bọn ta, không gì khác biệt.
Vân Tranh ngồi xuống ghế: - Đại sư đã nói tăng nhân không khác gì bò dê, vậy ta muốn hỏi, thành Đông Kinh mỗi ngày giết hơn nghìn con bò dê, sao chưa bao giờ thấy các vị đại sư lên tiếng, bản soái giết hơn ba trăm bò dê, chư vị đã không quản ngàn dặm xa xôi tới tru diệt là vì cớ gì?
Đám tăng nhân vô cùng nổi giận, tiếng đọc Phật hiệu chấn động đại đường, tăng lữ không khác gì chó lợn, câu này chỉ hợp cho Phật tổ nói, chỉ thích hợp trong kinh nghĩa, cao tăng cũng có thể nói, còn người thường nói ra là xỉ nhục trắng trợn.
Khánh Vân giọng vang vang: - Chẳng lẽ đó là cái gì của Vân soái về đệ tử phật môn?
- Ta tới đây không phải để trả lời các ngươi, mà để chất vấn, các ngươi đứng ở lập trường nào yêu cầu bản hầu giao ra công thần vì nước, để các ngươi chặt đầu thị chúng? Bình thường các ngươi lừa gạt bách tính, kiếm được chút tôn trọng thì nghĩ mình cao hơn người khác chắc? Dám quát tháo trước mặt ta, thật không biết sống chết. Vân Tranh vỗ bàn: - Người đầu, bắt đám lừa trọc này vào xe tù, diễu lên kinh, để người thiên hạ nhìn thấy bản mặt thật của chúng.
- Ngươi, ngươi dám..!
Khánh Vân, Tuệ Chân kinh ngạc cực độ không biết ứng phó ra sao, bọn họ tính tới chuyện Vân Tranh đùn đẩy, phủ nhận, thậm chí là giết người bịt miệng, chứ không ngờ y dùng thủ đoạn kịch liệt trắng trợn như vậy, không để lại đường lui.
Quân tốt xông tới thô bao bắt hòa thượng, bọn họ vốn phẫn nộ vì đồng bạn, nên chẳng có chút nương tình nào, đeo luôn cả gông cùm lên, như đối phó với đám giang dương đại đạo.
Thoáng cái trong phòng chỉ còn lại Phan Lương, nhưng hắn không sợ mà còn mừng, Vân Tranh hành xử hung hăng thô bạo với hắn chỉ có lợi thôi, như thế yêu cầu của quý nhân kia coi như đã hoàn thành.
- Hài lòng rồi chứ, mọi người là đồng liêu cả, sao ta không thỏa mãn kỳ vọng nho nhỏ của ngươi cho được.
Phan Lương hơi giật mình, ánh mắt như nhìn thấu lòng người đó khiến hắn sợ hãi: - Vân soái, chuyện này có rất nhiều cách giải quyết, ngài chọn hạ sách là sai lầm của ngài, không phải hạ quan ép.
Vân Tranh đột nhiên chắp tay với Phan Lương: - Lòng dạ của Phan huynh làm Vân mỗ bội phục vô cùng.
- Từ khi Vũ Tông diệt Phật thời Đường, thêm vào Bắc Ngụy Thái Vũ đế diệt Phật, Bắc Chu Vũ đế diệt Phật và Hậu Chu Thế tông diệt Phật, Phật môn ở Đại Tống bị trọng thương, không thể không bỏ chạy sang Đại Lý, Giao Chỉ, Cao Ly, Tây Hạ truyền đạo. Nhưng những năm qua lại có xu thế tro tàn cháy lại, đúng thời khắc nguy nan anh hùng diệt Phật Phan Lương xuất hiện, bách tính Đại Tống may thay.
Phan Lương tái mặt lảo đào: - Ngài nói gì?
Vân Tranh vẫn thao thao bất tuyệt: - Nay thế lực Phật giáo ngày một bành chướng, từ nơi phong cảnh tuyệt tú thấp thoáng mái cong, tới sơn cốc xa xăm đều vang vọng Phạm âm, tăng nhân cầm bát qua lại phố chợ, nhà phú quý đua nhau làm tỳ hưu thiền môn.
- Những đầu cơ cắt tóc làm tăng để né phú thuế, hào môn cung phụng tăng lữ cầu siêu thoát thế ngoại thế ngoại quên đi chức trách với quốc gia, bách tính lầm than khổ cực hiến lên miếng cơm cuối cùng để được báo đáp kiếp sau.
- Chậc chậc, văn chương của Phan huynh đúng là từng từ như châu ngọc, ắt sẽ là sấm sét chấn động đại giang nam bắc, ý chí diệt Phật của Phan huynh làm Vân mỗ bội phục lắm lắm.
Lần trước vồ hụt Lương Tiếp, Phan Lương liền biết Vân Tranh muốn bảo hộ thủ hạ, sau đó lại bị Bành Cửu đánh lừa dụ đuổi theo một vòng ở thảo nguyên, hắn càng thêm khẳng định.
Nói thật, lúc nhận được lệnh đi đối phó với Lương Tiếp, hai chân Phan Lương run bần bật, Vân Tranh là kẻ vô lễ thô bạo nổi danh Đại Tống, ngay cả ngự sử Lý Thường còn bị y đánh gãy răng trên kim điện, rồi chuyện ẩu đả ngôn quan trong cung tới này vẫn khiến dân gian bàn tán mãi.
Văn võ toàn triều tới giờ không sao hiểu được, Lý Thường vốn phải là người hận Vân Tranh nhất giờ lại thành minh hữu kiên định nhất của Vân Tranh, dù trong triều bị người ta gọi tiểu nhân vô sỉ vẫn không đổi trận doanh.
Mọi người đều nhìn ra, không phải Lý Thường chỉ qua loa cho có lệ, mà ông ta thực sự giúp đỡ Vân Tranh, tình hữu nghị giữa hai bọn họ rất sâu, từ việc ông ta ra sức tranh luận, kéo hẳn Vân Tranh ra khỏi tội đồ sát tăng lữ là thấy rồi.
Cuối cùng tội tính lên Lương Tiếp, tên đại tướng cầm quân, kết quả trừ mất đầu ra, Lương Tiếp không có lối thoát nào khác, ít nhất đám cao tăng phẫn nộ nghĩ thế.
- Khánh Vân đại sư, Vân hầu tránh mặt không gặp, chúng ta phải làm sao bây giờ? Phan Lương không muốn đắc tội với Vân Tranh, hắn biết Lương Tiếp mà chết, mình sẽ bị Vân Tranh điên cuồng báo thù, hắn không có cơ may nào chống lại Vân ma vương, ít nhất ở Đậu Sa quan này, có hành động ác ý nào với Vân Tranh là ngu xuẩn.
Khánh Vân mi thọ bạc trắng, tuy đã già lắm rồi nhưng da dẻ hồng hào lắng mịn, nãy giờ ngồi nhập định, nghe hỏi tới mới mở mắt ra, giọng đều đều: - Vội gì, y đã rời hẻm Lồng Hấp rồi thì sẽ phải xuất hiện thôi, hơn ba trăm tăng nhân bị đồ sát, tội nghiệt này của hắn sao tránh được sự trừng phạt của Phật tổ.
- Đại sư, triều đình phái hạ quan tới hiệp trợ các vị có dặn, không được đắc tội với Vân soái, người chúng ta cần là Lương Tiếp.
Tuệ Chân hòa thượng của Bạch Mã tự đã lâu không rời chùa, mặc bộ tăng bào sờn rách, đọc một câu phật hiệu, lớn giọng nói: - Kẻ sát nhân thành vương hầu, đó là đạo lý của thế tục. Bần tăng lần này tới Thục là để mời vị ma vương này giết cả bần tăng, nếu nhờ thế mà khiến lửa hung tàn của y nguôi bớt, bần tăng bỏ cái vỏ thối này có sao.
Đám tăng nhân xung quanh đồng thanh tuyên phật hiệu.
Phan Lương chắp tay với ba mươi tư vị tăng nhân trong đại điện nói: - Sự kiện đồ tăng này làm triều đình vô cùng phẫn nộ, Hoa Hạ từ xưa là nơi lễ nghĩa, chưa từng xuất hiện sự kiện kinh hoàng này, bản quan nhất định đòi lại công đạo cho tăng lữ chết oan …
- Thế thì lạ thật thân là quan viên Đại Tống ngươi lại đi đòi công đạo cho con dân nước địch, đúng là kinh hoàng, tả hữu thị vệ đâu, không bắt tên gian tế thông đồng ngoại địch còn đợi bao giờ?
Phan Lương nổi giận quay về cửa, chỉ thấy một người dong dỏng cao, mặc thanh sam thong thả đi vào, hai bên có đám quan binh như hổ lang hùng hổ xông tới.
Phan Lương lùi lại quát lớn: - Vân soái, hạ quan phụng lệnh triều đình tới gián sát vụ án đồ tăng, ai dám bắt?
- Vụ án nào? Bản soái đóng quân ở Đậu Sa quan, vì sao chưa từng nghe thấy trong Thục có án đồ tăng?
Phan Lương giật mình, vốn đã biết Vân Tranh sẽ bênh vực Lương Tiếp, không ngờ y bênh trắng trợn như vậy, bất chấp thể diện sĩ đại phu.
Cũng biết lần này lý do chấp pháp không đầy đủ, cho nên mới kéo cả một đám tăng lữ theo, quan viên Đại Tống lại đi quản chuyện ở Đại Lý không đủ lý, huống hồ đại quân Lương Tiếp xảy ra vấn đề trong khi tác chiến, lúc này gây khó khăn cho đội quân chiến thắng chắc chắn làm lòng quân nguội lạnh.
Biết là không ổn nhưng không có đường lựa chọn, trận doanh khác nhau không cho phép hắn suy nghĩ.
- A Di Đà Phật, tăng lữ thiên hạ đều là đệ tử Phật tổ, bọn ta tất nhiên không khoanh tay ngồi nhìn, mời Vân hầu giao hung thủ ra trả lại cho lại công bằng cho Phật môn. Khánh Vân đi lên đối diện với Vân Tranh, chắp tay nói rất uy nghiêm:
- Đại sư là người Tống hay Đại Lý?
Khánh Vân đủng đỉnh đáp: - Bần tăng là người Phật môn.
- Con người sinh ra có cha có mẹ, có dòng có tộc, có quốc có gia, Phật môn thì có thể cho rằng mình cao quý đặc biệt hơn người khác à?
- Vân soái quá khích rồi, Phật tổ từ bi, chúng sinh bình đẳng, dù là bò dê cũng không tăng chúng bọn ta, không gì khác biệt.
Vân Tranh ngồi xuống ghế: - Đại sư đã nói tăng nhân không khác gì bò dê, vậy ta muốn hỏi, thành Đông Kinh mỗi ngày giết hơn nghìn con bò dê, sao chưa bao giờ thấy các vị đại sư lên tiếng, bản soái giết hơn ba trăm bò dê, chư vị đã không quản ngàn dặm xa xôi tới tru diệt là vì cớ gì?
Đám tăng nhân vô cùng nổi giận, tiếng đọc Phật hiệu chấn động đại đường, tăng lữ không khác gì chó lợn, câu này chỉ hợp cho Phật tổ nói, chỉ thích hợp trong kinh nghĩa, cao tăng cũng có thể nói, còn người thường nói ra là xỉ nhục trắng trợn.
Khánh Vân giọng vang vang: - Chẳng lẽ đó là cái gì của Vân soái về đệ tử phật môn?
- Ta tới đây không phải để trả lời các ngươi, mà để chất vấn, các ngươi đứng ở lập trường nào yêu cầu bản hầu giao ra công thần vì nước, để các ngươi chặt đầu thị chúng? Bình thường các ngươi lừa gạt bách tính, kiếm được chút tôn trọng thì nghĩ mình cao hơn người khác chắc? Dám quát tháo trước mặt ta, thật không biết sống chết. Vân Tranh vỗ bàn: - Người đầu, bắt đám lừa trọc này vào xe tù, diễu lên kinh, để người thiên hạ nhìn thấy bản mặt thật của chúng.
- Ngươi, ngươi dám..!
Khánh Vân, Tuệ Chân kinh ngạc cực độ không biết ứng phó ra sao, bọn họ tính tới chuyện Vân Tranh đùn đẩy, phủ nhận, thậm chí là giết người bịt miệng, chứ không ngờ y dùng thủ đoạn kịch liệt trắng trợn như vậy, không để lại đường lui.
Quân tốt xông tới thô bao bắt hòa thượng, bọn họ vốn phẫn nộ vì đồng bạn, nên chẳng có chút nương tình nào, đeo luôn cả gông cùm lên, như đối phó với đám giang dương đại đạo.
Thoáng cái trong phòng chỉ còn lại Phan Lương, nhưng hắn không sợ mà còn mừng, Vân Tranh hành xử hung hăng thô bạo với hắn chỉ có lợi thôi, như thế yêu cầu của quý nhân kia coi như đã hoàn thành.
- Hài lòng rồi chứ, mọi người là đồng liêu cả, sao ta không thỏa mãn kỳ vọng nho nhỏ của ngươi cho được.
Phan Lương hơi giật mình, ánh mắt như nhìn thấu lòng người đó khiến hắn sợ hãi: - Vân soái, chuyện này có rất nhiều cách giải quyết, ngài chọn hạ sách là sai lầm của ngài, không phải hạ quan ép.
Vân Tranh đột nhiên chắp tay với Phan Lương: - Lòng dạ của Phan huynh làm Vân mỗ bội phục vô cùng.
- Từ khi Vũ Tông diệt Phật thời Đường, thêm vào Bắc Ngụy Thái Vũ đế diệt Phật, Bắc Chu Vũ đế diệt Phật và Hậu Chu Thế tông diệt Phật, Phật môn ở Đại Tống bị trọng thương, không thể không bỏ chạy sang Đại Lý, Giao Chỉ, Cao Ly, Tây Hạ truyền đạo. Nhưng những năm qua lại có xu thế tro tàn cháy lại, đúng thời khắc nguy nan anh hùng diệt Phật Phan Lương xuất hiện, bách tính Đại Tống may thay.
Phan Lương tái mặt lảo đào: - Ngài nói gì?
Vân Tranh vẫn thao thao bất tuyệt: - Nay thế lực Phật giáo ngày một bành chướng, từ nơi phong cảnh tuyệt tú thấp thoáng mái cong, tới sơn cốc xa xăm đều vang vọng Phạm âm, tăng nhân cầm bát qua lại phố chợ, nhà phú quý đua nhau làm tỳ hưu thiền môn.
- Những đầu cơ cắt tóc làm tăng để né phú thuế, hào môn cung phụng tăng lữ cầu siêu thoát thế ngoại thế ngoại quên đi chức trách với quốc gia, bách tính lầm than khổ cực hiến lên miếng cơm cuối cùng để được báo đáp kiếp sau.
- Chậc chậc, văn chương của Phan huynh đúng là từng từ như châu ngọc, ắt sẽ là sấm sét chấn động đại giang nam bắc, ý chí diệt Phật của Phan huynh làm Vân mỗ bội phục lắm lắm.
/594
|