Vân Tranh mỗi sáng sớm thức dậy là đọc một chương Luận Ngữ, thời gian còn lại thì tập viết chữ theo các loại phong cách thời đó, cứ cách một ngày lại viết một bài văn, không phải văn chương chính thức, là loại bài viết gọi là nghĩa , dùng để giải thích nội dung của Luận Ngữ, đề bài lấy trong bút ký của Lâm huyện lệnh.
Làm xong những thứ này liền tới thời gian dạy học mỗi ngày, mỗi ngày học mười chữ, bất kể mưa gió, đợi tới khi lúa mì trồng trên núi cao được một tấc thì đám học sinh đã đọc thuộc lòng Bách Gia Tính rồi, hơn nữa còn viết ra được một số họ, không tệ lắm.
Tằm do Vân Nhị và Tịch Nhục nuôi đã dài nửa tấc, xám xì xì, không còn bộ dạng đáng yêu của tằm con, chẳng khác gì con giun hết, trông ghê là.
Cuộc sống cứ như vậy trôi đi trong yên tĩnh bình đạm, vải trong trại bán thêm được một đợt nữa, giá không cao như lúc đầu, biết làm sao hàng sản xuất hàng loạt sao bằng hàng mẫu.
Có điều chỉ thế thôi đã làm tộc trưởng thỏa mãn, Hà chưởng quầy cũng thỏa mãn, chỉ yêu cầu làm thêm mấy loại hoa văn, nếu như làm được ra long phượng, ông ta có cách bán tới hoàng cung.
Vẽ tranh vốn là sở trường của Vân Nhị, nhưng bàn tay nhỏ bé của nó cầm bút vẽ không được, nên Vân Tranh phải vẽ mẫu, bị nó chế nhạo, kết quả ăn cái đá lăn vào góc nhà. Vẽ chỉ cần ý tưởng, tự có người sửa lại cho đẹp, còn giai đoạn khắc nữa mà, Vân Tranh làm liên tục sáu bản vẽ liền mất hứng, quá nhiều sản phẩm mới không tốt, một năm làm vài bản là đủ Hà chưởng quầy mừng rỡ rồi.
- Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương. Hàn lai thử vãng, thu thu đông tàng. Nhuận dư thành tuế, luật lữ điều dương. Vân đằng trí vũ, lộ kết vi sương. Kim sanh lệ thủy, ngọc xuất côn cương. Kiếm hào cự khuyết, châu xưng dạ quang.
Bầu trời tối đen, mặt đất có màu vàng; vũ trụ bao la, hoang sơ và hổn độn. Mặt trời lên cao rồi xế dần, mặt trăng tròn sáng rồi lại khuyết; sao hôm sao mai chia ra ngày đêm. Lạnh tới nóng đi; mùa thu thì thu hoạch để tàn trữ cho mùa đông. Tích lại một năm có dư ngày gọi là năm nhuận; dùng qui tắc “lục luật lục lữ” để điều tiết âm dương. Mây bay lên gặp lạnh thành mưa; hơi sương vào đêm lạnh ngưng tụ thành sương mù.
Từ hướng căn nhà gạch của Vân gia truyền tới tiếng đọc sách vang vang, đều là tiếng Quan Thoại tiêu chuẩn, mỗi khi tới thời gian đọc sách, trong trại chỉ có âm thành này vang vọng, chó sủa gà kêu cũng tuyệt tích, tiếng phụ nhân nhuộm vải cũng nhỏ đi rất nhiều. Tộc trưởng tay cầm gậy trúc dài hơn ba xích đi lại tuần tra, không cho người ngoài vào quấy nhiễu, vì thế ông còn chuyên môn sai người làm một bức tường trúc ở sơn cốc.
Cho tới khi Vân Tranh tuyên bố tan học, đám trẻ con ùa ra như đàn ong vỡ tổ, không khí trong trại mới như từ cấm địa quay lại nhân gian huyên náo.
Hôm nay trại có khách, là tổ tôn Tiêu Vô Căn, bọn họ đã tới từ rất sớm, nhưng Tiêu chủ bạ không vào, ông đứng bên ngoài nghe đám trẻ con đọc Thiên Tự Văn rất lâu, ngay cả Tiêu Vô Căn cũng rất kiên nhẫn đứng đợi Vân Tranh dạy học xong.
Sau khi vào trại, Tiêu chủ bạ gần như không dám tin vào mắt mình, đây là cái trại sạch sẽ nhất ông được thấy, mặt đất được dùng chùy nện bằng phẳng, trại khác phân trâu phân chó khắp nơi, ở đây không có, ngay cả lá rụng cũng không thấy, chỉ có vài con chó vàng lười nhác nằm ở sân phơi cùng tấm vải nhuộm nối nhau san sát, tạo thành cảnh tượng tráng lệ.
- Học là để dùng, học sinh cho rằng văn chương thiên cổ chỉ cần ứng dụng được vào thực tế mới thực sự là học vấn tốt, gần đây học sinh cải tiến một chút công nghệ nhuộm, để nó từ phức tạp trở nên đơn giản, không cần phí nhân lực vất vả nữa, khiến cho hương thân được ăn no bụng, học sinh coi đó là quá trình biến biến kiến thức thành ứng dụng, là một loại tu hành.
Ba người thao thao bất tuyệt ngồi dưới gốc liễu cùng nâng chén trà, trò chuyện say sưa, hết bàn chuyện học vấn và ứng dụng, rồi lại bàn sang chuyện giáo hóa bách tính. Tiêu chủ bạ cười hiền từ, trông như vị trưởng giả, Tiêu Vô Căn nghe tới nhiệt huyết sôi trào, hận không thể ngay từ giờ vứt bút lông, ôm hết việc thiên hạ vào lòng. Cuộc nói chuyện vui vẻ tới khi mặt trời ngả về phía tây, ăn một bữa mỳ ngon lành, tổ tôn Tiêu gia thỏa mãn lên xe la rời trại.
Tiêu chủ bạ thấy cháu mình cả ngày không nói một câu thì hỏi: - Sao vừa rồi không nói tới cái gậy, chẳng phải hôm nay cháu định tới hỏi tội y sao?
- Vì cháu phát hiện cái gậy chỉ là chuyện rất nhỏ thôi, không nói nữa cũng được, thậm chí cả vụ mua kỹ thuật nhuộm của y cũng có thể bỏ qua. Tiêu Vô Căn góp chặt tay, mặt âm trầm: - Vân Tranh mới là mối nguy thực sự, nếu như y không có ý làm việc cho Tiêu gia ta, vậy thì không để y sống được.
- Ồ, vì sao?
- Gia gia không thấy ư, y đang dạy trẻ trong thôn học chữ, không chỉ dạy qua loa, mà rất nghiêm túc, cứ thế này chỉ không tới vài năm, Đậu Sa trại sẽ xuất hiện thêm nhiều đồng sinh nữa, thậm chí có thể có tú tài, lúc đó Tiêu gia ta sẽ ra sao? Thế nên kẻ này không thể giữ lâu được, nếu không là đại họa. Suy bụng ta ra bụng người, Tiêu Vô Căn thấy mình đối xử với Vân Tranh như thế, nếu để y gây dựng thế lực, hình thành vây cánh sẽ là lúc mình gặp họa:
Tiêu chủ bạ không nói gì, đứa cháu này của ông ta thông minh thiên bẩm, mười lắm tuổi đã đỗ tú tài, được xưng tụng là thần đồng, thiên tài, chính vì thế mà sớm tự mãn, ba năm qua tham gia khoa cử không tiến thêm được chút nào, bởi thế khi Vân Tranh xuất hiện, ông cố ý bồi dưỡng để tạo ganh đua với Tiêu Vô Căn. Kết quả rất tốt, đứa cháu này rốt cuộc chịu động não rồi, còn kết cục Vân Tranh thế nào, ông ta chẳng quan tâm.
… …
Lại nói Vân Tranh tiếp chuyện tổ tôn Tiêu chủ bạ xong thì kiệt sức bò về nhà trúc nằm giang chân giang tay, để Tịch Nhục đổ nước vào mồm mình như tưới hoa, nói nhiều quá, khát khô cả họng.
Vân Nhị bò tới đỉnh đầu Vân Tranh, nhìn y nói: - Huynh làm gì mà nói nhảm liền bốn tiếng với lão già đó vậy, lại còn nói liên tục, đệ đếm được lão già đó tổng cộng 5 lần muốn lên tiếng đổi chủ đề, đều bị huynh át đi.
Vân Tranh uể oải giải thích: - Nếu như có người muốn đưa ra yêu cầu quá đáng với đệ, mà đệ lại không tiện từ chối thì phải làm sao? Cách tốt nhất là để kẻ đó không mở miệng ra được, hiện tốt rồi Tiêu lão đầu biết huynh đệ ta đã giao chuyện làm ăn cho người nghèo trong trại, biết chúng ta bất kể thế nào cũng không giao vụ làm ăn này cho ông ta, hôm nay tuy ta mệt một chút, nhưng mà thành công.
Vân Nhị nghe xong ca ca giải thích lại bò đi, tự dưng nó thích bò hơn đi, vịn vào cửa sổ nhìn ra ngoài, nhà mới đã xây xong rồi, chỉ một tầng thôi, nhưng xinh xinh, đẹp lắm, hình chữ L, đi vào một cái là phòng khách nối mời bếp, sau đó rẽ phải lần lượt là phòng ngủ của huynh đệ Vân Tranh rồi Tịch Nhục, nhà có hàng rào gỗ, có con đường nhỏ trải đá cuội: - Nhà mới xây xong rồi, cũng được phơi khô rồi, sao chưa vào ở?
- Vì con rắn trông nhà không chịu vào, nên chúng ta không thể vào trước, vả lại bây giờ thời tiết ấm dần, đệ không thấy ở nhà trúc thích hơn à?
Vân Nhị gật đầu tán đồng, nhà có năm khẩu, ba người hai thú, chuyển nhà là chuyện lớn, phải được tất cả thành viên hài lòng.
….
Đuổi được ác khách đi, cuộc sống lại yên bình, Vân Tam sủa gâu gâu đuổi theo con thỏ đã chạy xa, cái chân ngắn ngủn không chạy nhanh bằng người ta nên đành ủ ê quay về, không bắt được thỏ cũng không ảnh hưởng tới nó thè lưỡi với Vân Tranh biểu hiện sự vất vả của mình.
Một miếng cơm ném chuẩn xác vào mồm Vân Tam, nó nuốt ngay, sau đó vui suống chạy vòng quanh Vân Nhị, dùng cái đuôi nhỏ của mình đập lên người Vân Nhị, rủ đi chơi.
Vân Nhị và Vâm Tam nô đùa đuổi nhau, Vân Đại và Tịch Nhục trừ cỏ cho lúa mì, tuy có học sinh để sai bảo, nhưng Vân Tranh muốn tự mình làm, việc của mình, không nên tùy tiện nhờ người khác.
Làm xong những thứ này liền tới thời gian dạy học mỗi ngày, mỗi ngày học mười chữ, bất kể mưa gió, đợi tới khi lúa mì trồng trên núi cao được một tấc thì đám học sinh đã đọc thuộc lòng Bách Gia Tính rồi, hơn nữa còn viết ra được một số họ, không tệ lắm.
Tằm do Vân Nhị và Tịch Nhục nuôi đã dài nửa tấc, xám xì xì, không còn bộ dạng đáng yêu của tằm con, chẳng khác gì con giun hết, trông ghê là.
Cuộc sống cứ như vậy trôi đi trong yên tĩnh bình đạm, vải trong trại bán thêm được một đợt nữa, giá không cao như lúc đầu, biết làm sao hàng sản xuất hàng loạt sao bằng hàng mẫu.
Có điều chỉ thế thôi đã làm tộc trưởng thỏa mãn, Hà chưởng quầy cũng thỏa mãn, chỉ yêu cầu làm thêm mấy loại hoa văn, nếu như làm được ra long phượng, ông ta có cách bán tới hoàng cung.
Vẽ tranh vốn là sở trường của Vân Nhị, nhưng bàn tay nhỏ bé của nó cầm bút vẽ không được, nên Vân Tranh phải vẽ mẫu, bị nó chế nhạo, kết quả ăn cái đá lăn vào góc nhà. Vẽ chỉ cần ý tưởng, tự có người sửa lại cho đẹp, còn giai đoạn khắc nữa mà, Vân Tranh làm liên tục sáu bản vẽ liền mất hứng, quá nhiều sản phẩm mới không tốt, một năm làm vài bản là đủ Hà chưởng quầy mừng rỡ rồi.
- Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương. Hàn lai thử vãng, thu thu đông tàng. Nhuận dư thành tuế, luật lữ điều dương. Vân đằng trí vũ, lộ kết vi sương. Kim sanh lệ thủy, ngọc xuất côn cương. Kiếm hào cự khuyết, châu xưng dạ quang.
Bầu trời tối đen, mặt đất có màu vàng; vũ trụ bao la, hoang sơ và hổn độn. Mặt trời lên cao rồi xế dần, mặt trăng tròn sáng rồi lại khuyết; sao hôm sao mai chia ra ngày đêm. Lạnh tới nóng đi; mùa thu thì thu hoạch để tàn trữ cho mùa đông. Tích lại một năm có dư ngày gọi là năm nhuận; dùng qui tắc “lục luật lục lữ” để điều tiết âm dương. Mây bay lên gặp lạnh thành mưa; hơi sương vào đêm lạnh ngưng tụ thành sương mù.
Từ hướng căn nhà gạch của Vân gia truyền tới tiếng đọc sách vang vang, đều là tiếng Quan Thoại tiêu chuẩn, mỗi khi tới thời gian đọc sách, trong trại chỉ có âm thành này vang vọng, chó sủa gà kêu cũng tuyệt tích, tiếng phụ nhân nhuộm vải cũng nhỏ đi rất nhiều. Tộc trưởng tay cầm gậy trúc dài hơn ba xích đi lại tuần tra, không cho người ngoài vào quấy nhiễu, vì thế ông còn chuyên môn sai người làm một bức tường trúc ở sơn cốc.
Cho tới khi Vân Tranh tuyên bố tan học, đám trẻ con ùa ra như đàn ong vỡ tổ, không khí trong trại mới như từ cấm địa quay lại nhân gian huyên náo.
Hôm nay trại có khách, là tổ tôn Tiêu Vô Căn, bọn họ đã tới từ rất sớm, nhưng Tiêu chủ bạ không vào, ông đứng bên ngoài nghe đám trẻ con đọc Thiên Tự Văn rất lâu, ngay cả Tiêu Vô Căn cũng rất kiên nhẫn đứng đợi Vân Tranh dạy học xong.
Sau khi vào trại, Tiêu chủ bạ gần như không dám tin vào mắt mình, đây là cái trại sạch sẽ nhất ông được thấy, mặt đất được dùng chùy nện bằng phẳng, trại khác phân trâu phân chó khắp nơi, ở đây không có, ngay cả lá rụng cũng không thấy, chỉ có vài con chó vàng lười nhác nằm ở sân phơi cùng tấm vải nhuộm nối nhau san sát, tạo thành cảnh tượng tráng lệ.
- Học là để dùng, học sinh cho rằng văn chương thiên cổ chỉ cần ứng dụng được vào thực tế mới thực sự là học vấn tốt, gần đây học sinh cải tiến một chút công nghệ nhuộm, để nó từ phức tạp trở nên đơn giản, không cần phí nhân lực vất vả nữa, khiến cho hương thân được ăn no bụng, học sinh coi đó là quá trình biến biến kiến thức thành ứng dụng, là một loại tu hành.
Ba người thao thao bất tuyệt ngồi dưới gốc liễu cùng nâng chén trà, trò chuyện say sưa, hết bàn chuyện học vấn và ứng dụng, rồi lại bàn sang chuyện giáo hóa bách tính. Tiêu chủ bạ cười hiền từ, trông như vị trưởng giả, Tiêu Vô Căn nghe tới nhiệt huyết sôi trào, hận không thể ngay từ giờ vứt bút lông, ôm hết việc thiên hạ vào lòng. Cuộc nói chuyện vui vẻ tới khi mặt trời ngả về phía tây, ăn một bữa mỳ ngon lành, tổ tôn Tiêu gia thỏa mãn lên xe la rời trại.
Tiêu chủ bạ thấy cháu mình cả ngày không nói một câu thì hỏi: - Sao vừa rồi không nói tới cái gậy, chẳng phải hôm nay cháu định tới hỏi tội y sao?
- Vì cháu phát hiện cái gậy chỉ là chuyện rất nhỏ thôi, không nói nữa cũng được, thậm chí cả vụ mua kỹ thuật nhuộm của y cũng có thể bỏ qua. Tiêu Vô Căn góp chặt tay, mặt âm trầm: - Vân Tranh mới là mối nguy thực sự, nếu như y không có ý làm việc cho Tiêu gia ta, vậy thì không để y sống được.
- Ồ, vì sao?
- Gia gia không thấy ư, y đang dạy trẻ trong thôn học chữ, không chỉ dạy qua loa, mà rất nghiêm túc, cứ thế này chỉ không tới vài năm, Đậu Sa trại sẽ xuất hiện thêm nhiều đồng sinh nữa, thậm chí có thể có tú tài, lúc đó Tiêu gia ta sẽ ra sao? Thế nên kẻ này không thể giữ lâu được, nếu không là đại họa. Suy bụng ta ra bụng người, Tiêu Vô Căn thấy mình đối xử với Vân Tranh như thế, nếu để y gây dựng thế lực, hình thành vây cánh sẽ là lúc mình gặp họa:
Tiêu chủ bạ không nói gì, đứa cháu này của ông ta thông minh thiên bẩm, mười lắm tuổi đã đỗ tú tài, được xưng tụng là thần đồng, thiên tài, chính vì thế mà sớm tự mãn, ba năm qua tham gia khoa cử không tiến thêm được chút nào, bởi thế khi Vân Tranh xuất hiện, ông cố ý bồi dưỡng để tạo ganh đua với Tiêu Vô Căn. Kết quả rất tốt, đứa cháu này rốt cuộc chịu động não rồi, còn kết cục Vân Tranh thế nào, ông ta chẳng quan tâm.
… …
Lại nói Vân Tranh tiếp chuyện tổ tôn Tiêu chủ bạ xong thì kiệt sức bò về nhà trúc nằm giang chân giang tay, để Tịch Nhục đổ nước vào mồm mình như tưới hoa, nói nhiều quá, khát khô cả họng.
Vân Nhị bò tới đỉnh đầu Vân Tranh, nhìn y nói: - Huynh làm gì mà nói nhảm liền bốn tiếng với lão già đó vậy, lại còn nói liên tục, đệ đếm được lão già đó tổng cộng 5 lần muốn lên tiếng đổi chủ đề, đều bị huynh át đi.
Vân Tranh uể oải giải thích: - Nếu như có người muốn đưa ra yêu cầu quá đáng với đệ, mà đệ lại không tiện từ chối thì phải làm sao? Cách tốt nhất là để kẻ đó không mở miệng ra được, hiện tốt rồi Tiêu lão đầu biết huynh đệ ta đã giao chuyện làm ăn cho người nghèo trong trại, biết chúng ta bất kể thế nào cũng không giao vụ làm ăn này cho ông ta, hôm nay tuy ta mệt một chút, nhưng mà thành công.
Vân Nhị nghe xong ca ca giải thích lại bò đi, tự dưng nó thích bò hơn đi, vịn vào cửa sổ nhìn ra ngoài, nhà mới đã xây xong rồi, chỉ một tầng thôi, nhưng xinh xinh, đẹp lắm, hình chữ L, đi vào một cái là phòng khách nối mời bếp, sau đó rẽ phải lần lượt là phòng ngủ của huynh đệ Vân Tranh rồi Tịch Nhục, nhà có hàng rào gỗ, có con đường nhỏ trải đá cuội: - Nhà mới xây xong rồi, cũng được phơi khô rồi, sao chưa vào ở?
- Vì con rắn trông nhà không chịu vào, nên chúng ta không thể vào trước, vả lại bây giờ thời tiết ấm dần, đệ không thấy ở nhà trúc thích hơn à?
Vân Nhị gật đầu tán đồng, nhà có năm khẩu, ba người hai thú, chuyển nhà là chuyện lớn, phải được tất cả thành viên hài lòng.
….
Đuổi được ác khách đi, cuộc sống lại yên bình, Vân Tam sủa gâu gâu đuổi theo con thỏ đã chạy xa, cái chân ngắn ngủn không chạy nhanh bằng người ta nên đành ủ ê quay về, không bắt được thỏ cũng không ảnh hưởng tới nó thè lưỡi với Vân Tranh biểu hiện sự vất vả của mình.
Một miếng cơm ném chuẩn xác vào mồm Vân Tam, nó nuốt ngay, sau đó vui suống chạy vòng quanh Vân Nhị, dùng cái đuôi nhỏ của mình đập lên người Vân Nhị, rủ đi chơi.
Vân Nhị và Vâm Tam nô đùa đuổi nhau, Vân Đại và Tịch Nhục trừ cỏ cho lúa mì, tuy có học sinh để sai bảo, nhưng Vân Tranh muốn tự mình làm, việc của mình, không nên tùy tiện nhờ người khác.
/594
|