Lục Khinh Doanh lườm trượng phu một cái, cẩn thận ngồi xuống thảm Tịch Nhục vừa trải, bóc hạnh ăn, hỏi: - Phu quân, tối qua Nhị thúc giết phó sứ Tây Hạ sẽ không sao chứ?
Vân Tranh ngồi xuống bên cạnh nàng: - Có sao, nhưng có thể tệ tới đâu được nữa? Người ta giam chúng ta lại chính là muốn xem phản ứng của người khác, người khác ở đây có rất nhiều, bao gồm cả những bộ hạ cũ của ta, sau đó mới tính tới đãi ngộ của chúng ta.
Lục Khinh Doanh nhìn quanh: - Vì sao chàng lại tới đây, đừng nói để ăn hạnh, thiếp không tin.
- Gặp một mỹ nhân.
- Ai?
- Hoàng hậu!
Lục Khinh Doanh thất kinh: - Như vậy không hợp quy củ.
- Cho nên mới tình cờ gặp nhau, ài, trước kia thì ra tay với ta, giờ lại muốn tới thảo luận, trái tim nữ nhân các nàng như kim đánh bể, không sao mò được.
Tám cung nữ như tiên nữ trên trời xách nhỏ lướt tới, Vân Tranh không nhìn sai, những cung nữ này đúng là lướt tới thật, đến gần mới phát hiện, các nàng bước rất ngắn và nhanh, vì không nhìn thấy mép váy phiêu động, nên cảm giác như đang lướt trên mặt đất.
Thừa hưởng di truyền ưu tú từ Vân Tranh, cho nên Lạc Lạc ghét nhất nữ tử xinh đẹp hơn mình, giờ nó đã được phó dịch Vân gia tâng bốc lên làm Vân gia đệ nhất mỹ nhân, cho dù mẹ cũng không so được với nó.
Thực ra thì Lạc Lạc đại tiểu thư đúng là rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan tinh tế và đôi mắt hớp hồn của mẹ, sống mũi thẳng và má lúm đồng tiền siêu cấp đáng yêu của cha, mỗi điều hai cái răng cửa thì phá hoại phong cảnh, khuê nữ ủy khuất khóc với cha, Vân Tranh nhe răng ra nói, răng như thế mới đẹp, kẻ nào dám chê bai cứ tát rụng răng.
Vân Nhị còn bổ xung thêm, đánh gãy răng chính là phong cách của Vân gia.
Gia giáo như thế làm sao trách Lạc Lạc hay gây họa, tám cung nữ lướt tới, lập tức nó ra sức rung cành tây, tức thì hạnh rụng lả tả, đám cung nữ ăn mặc lỏe loẹt bị hạnh nát nhấn chìm.
Vân Đình còn ra sức nhặt hạnh ném đám cung nữ, sau đó chạy về bên mẫu thân, đắc ý chỉ đám cung nữ chạy trối chết, hí hửng khoe công với mẫu thân.
Sau tám cung nữ thì có sáu cung nữ áo hồng, đám này khác những nữ tử mặc cung trang trước đó, đám này mặc võ phục bó sát người, hông đeo cung, cưỡi loại ngựa nhỏ như lừa chuyên phục vụ quý tộc, điệu đà vung roi ngựa quát thảo mở đường cho hoàng hậu.
Vân Tranh rất muốn dùng nỏ tám trâu bắn những nữ nhân này thành xâu, trước mặt lão tử dám bày trò chướng mắt này.
Sáu hồng y cung nữ thấy tám cung nữ kia khốn đốn như thế, lập tức nổi giận, kẻ cầm đầu chĩa roi ngựa về phía Vân Tranh quát: - To gan.
Vân Tranh lạnh lùng chỉ tay tiểu sơn cốc bên trái đồi hạnh: - Xéo!
Hàm Ngưu đi tới gầm gừ như dã nhân, đám cung nữ hống hách kia tức thì co rúm lại một chỗ, khí thế vừa rồi bay vút lên chín tầng mây.
- Đường đường Đại tướng quân vô địch lại chấp nhặt một đám tiểu nha đầu, không thấy mất thân phận sao? Tào hoàng hậu ngồi nghiêng trên một con ngựa cái, dưới búi tóc vấn cao là khuôn mặt tròn hồng nhuận, nếu không biết thân phận bà ta, tuyệt đối không ai liên hệ phụ nhân phong lưu này với cái nghề nghiệp cao quý hoàng hậu.
Về tình về lý Vân Tranh đều phải tỏ ra tôn kính nữ nhân này, khom lưng nói: - Thần Vân Tranh cung nghênh phượng giá.
Tào hoàng hậu liếc y một cái: - Không dám, bản cung tới đồi hạnh để hái ít hạnh cho bệ hạ, thuận tiện xem Vân thị nhụ phu nhân.
Nhất phẩm là phu nhân, nhị phẩm cũng là phu nhân, tam phẩm là thục nhân, tứ phẩm là cung nhân, ngũ phẩm là nghi nhân, lục phẩm là an nhân, thất phẩm là nhụ nhân, bát phẩm là bát phẩm nhụ nhân, cửu phẩm thị cửu phẩm nhụ nhân.
Vân Tranh ngạc nhiên: - Vân gia làm gì có nhụ phu nhân.
- Trong mắt bản cung Lục thị nhụ phu nhân kia vừa mắt hơn một chút, còn về phần cáo mệnh phu nhân, trong mắt bản cung là cái gì.
- Đúng là thế thật, trong mắt hoàng hậu phu nhân hay nhụ phu nhân chẳng khác gì nhau. Vân Tranh cười: - Chỉ tiếc nay Vân Tranh là quan lớn nhị phẩm, không còn quay về cái thời thừa phụng lang ở Thục được nữa.
Tào hoàng hậu trở mặt rất đột ngột, chỉ mặt Vân Tranh, giọng nghẹn ngào lệ rơi như mưa: - Khi xưa ngươi mới vào sĩ đồ, Nông Trí Cao làm loạn, là ai khổ công khuyên gián bệ hạ cho ngươi từ đất Thục xa xôi dẫn quân tới tác chiến. Là ai coi ngươi như thân huynh đệ, nói tốt hết lời, không tiếc vì ngươi lấy mạng bảo đảm, cuối cùng giúp ngươi quật khởi, ngươi báo đáp lại thế nào? Sao trơ mắt nhì hắn chết ở Đại Lý, ngươi không hổ thẹn sao?
Vân Tranh tròn mắt, lần đầu nhìn thấy một người rõ ràng lợi dụng người khác, đẩy người ta đi thế mạng cho đệ đệ mình nói thành hành vi vĩ đại ban ơn thiên hạ. Càng lần đầu nhìn một nữ nhân rõ ràng trái tim sắt đá biến mình thành kẻ yếu bị người khác khinh nhục.
Xưa nay giao tiếp với nữ nhân không phải là sở trường của y, nhất là đối diện với một nữ nhân khóc lóc càng luống cuống.
Lục Khinh Doanh đi tới rất đúng lúc: - Thần thiếp bái kiến hoàng hậu nương nương.
Tào hoàng hậu trước mặt Vân Tranh có thể lộ ra chút yếu đuối, nhưng trước mặt Lục Khinh Doanh bà ta là phượng hoàng kiêu ngạo.
Tuy nước mắt vẫn rưng rưng, nhưng cổ ngửa lên, liếc xéo nàng: - Có câu phu quý thê vinh, những năm qua Lục thị ngươi có không ít lợi lộc từ Vân gia, nói cách khác hào quang quốc triều chưa từng bỏ xót Lục gia ngươi. Vì sao ngươi không biết khuyên nhủ phu quân ra sức vì quốc triều, để y vô cớ sinh ra dã tâm không nên?
Lục Khinh Doanh nghiêm giọng nói: - Thần thiếp chẳng qua là một giới phụ nhân, thường ngày lấy chăm chồng dạy con làm chức phận, phu quân thần thiếp là danh tướng thiên hạ, thần thiếp không hiểu chuyện quân lược sao dám nói ra nói vào, làm thế không phù hợp tiết hạnh thần tử, càng không phù hợp phụ đạo.
Gà mái gáy sáng xưa nay là đại kỵ, hiện hoàng đế nằm liệt giường, hoàng hậu phải ở bên hầu hạ thuốc thang, chứ không phải mặc trang phục hoa lệ khoe khoang bốn phương, lời Lục Khinh Doanh xen ý châm chọc hoàng hậu tự ý hội kiến đại thần, không giữ phụ đạo, vô cùng cay độc.
Vân Tranh thấy mặt hoàng hậu đanh lại, để xoa dịu tình hình, mời bà ta ngồi xuống, hôm nay thiên lao chắc chắn bị phong tỏa rồi, sẽ không có lời đồn đại nào truyền ra ngoài hết.
- Nương nương hẳn nghe rất nhiều người nói thần thấy chết không cứu, hôm nay tình cờ gặp nương nương, xin nghe thần nói một lời cái gọi là thấy chết không cứu khi đó thế nào.
Tào hoàng hậu lạnh nhạt: - Bản cung không hiểu quân trận.
Vân Tranh ngồi xuống một tảng đá thuận tay vẽ bản đồ thảo nguyên và Kiến Xương phủ: - Bệ hạ và nương nương là bậc chí tôn thiên hạ, không cần thiết cái gì cũng hiểu, chỉ cần biết tình thế là được, đạo buông bỏ chẳng qua nằm hai chữ lợi hại thôi.
- Vậy nói đi, bản cung tuy là giới nữ, nhưng vẫn phân biệt được thị phi.
Vân Tranh cầm cục đá to đặt vào giữa phủ Kiến Xương: - Đây là Tào Vinh đồng thời đại biểu hơn vạn tướng sĩ Vĩnh Hưng quân mà hắn thống lĩnh, theo quy củ, trấn thủ một châu chỉ cần một doanh là đủ, nói cách khác Vĩnh Hưng quân trấn thủ Kiến Xương phủ đã là vượt quy cách rất xa rồi.
Tào hoàng hậu nổi giận: - Ngươi thừa biết đệ đệ ta không giỏi quân trận, nếu ngươi tới cứu viện, làm sao nó chết được.
Vân Tranh không đáp, đặt bốn cục đá nhỏ ở Điền Tây: - Khi đó thần có tám nghìn quân tốt, cần giữ vững thảo nguyên, như thế mới có thể có đủ kỵ binh ứng phó với đại chiến sau này, nương nương xuất thân tướng môn, ắt cũng hiểu tầm quan trọng của kỵ binh khi chiến đấu với kẻ địch phương bắc, thần sao dám tùy ý chia quân.
- Lúc Tào Vinh làm an phủ sứ Kiến Xương phủ, thần không đồng ý, nhưng như nương nương nói, hắn có ân với thần, nên không phản đối tới cùng, hơn nữa cho rằng Vĩnh Hưng quân trấn thủ một mảnh đất nhỏ tẹo, bất kể thế nào cũng không có phiền toái gì.
- Đáng tiếc, Tào Vinh bóc lột bách tính đương địa đã đành, dù sao đất mới quy phục, luật pháp nghiêm khắc một chút là chuyện hợp lý.
- Nhưng thần hỏi nương nương, Tào công quá cố là danh tướng Đại Tống ta, chẳng lẽ chưa bao giờ dạy con cháu phải đối đãi với thuộc hạ thế nào? Phái thuộc hạ đi đào khoáng, vắt kiệt sức bọn họ vì chút lợi ích, chẳng lẽ không quan tâm tới an nguy bản thân?
Vân Tranh ngồi xuống bên cạnh nàng: - Có sao, nhưng có thể tệ tới đâu được nữa? Người ta giam chúng ta lại chính là muốn xem phản ứng của người khác, người khác ở đây có rất nhiều, bao gồm cả những bộ hạ cũ của ta, sau đó mới tính tới đãi ngộ của chúng ta.
Lục Khinh Doanh nhìn quanh: - Vì sao chàng lại tới đây, đừng nói để ăn hạnh, thiếp không tin.
- Gặp một mỹ nhân.
- Ai?
- Hoàng hậu!
Lục Khinh Doanh thất kinh: - Như vậy không hợp quy củ.
- Cho nên mới tình cờ gặp nhau, ài, trước kia thì ra tay với ta, giờ lại muốn tới thảo luận, trái tim nữ nhân các nàng như kim đánh bể, không sao mò được.
Tám cung nữ như tiên nữ trên trời xách nhỏ lướt tới, Vân Tranh không nhìn sai, những cung nữ này đúng là lướt tới thật, đến gần mới phát hiện, các nàng bước rất ngắn và nhanh, vì không nhìn thấy mép váy phiêu động, nên cảm giác như đang lướt trên mặt đất.
Thừa hưởng di truyền ưu tú từ Vân Tranh, cho nên Lạc Lạc ghét nhất nữ tử xinh đẹp hơn mình, giờ nó đã được phó dịch Vân gia tâng bốc lên làm Vân gia đệ nhất mỹ nhân, cho dù mẹ cũng không so được với nó.
Thực ra thì Lạc Lạc đại tiểu thư đúng là rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan tinh tế và đôi mắt hớp hồn của mẹ, sống mũi thẳng và má lúm đồng tiền siêu cấp đáng yêu của cha, mỗi điều hai cái răng cửa thì phá hoại phong cảnh, khuê nữ ủy khuất khóc với cha, Vân Tranh nhe răng ra nói, răng như thế mới đẹp, kẻ nào dám chê bai cứ tát rụng răng.
Vân Nhị còn bổ xung thêm, đánh gãy răng chính là phong cách của Vân gia.
Gia giáo như thế làm sao trách Lạc Lạc hay gây họa, tám cung nữ lướt tới, lập tức nó ra sức rung cành tây, tức thì hạnh rụng lả tả, đám cung nữ ăn mặc lỏe loẹt bị hạnh nát nhấn chìm.
Vân Đình còn ra sức nhặt hạnh ném đám cung nữ, sau đó chạy về bên mẫu thân, đắc ý chỉ đám cung nữ chạy trối chết, hí hửng khoe công với mẫu thân.
Sau tám cung nữ thì có sáu cung nữ áo hồng, đám này khác những nữ tử mặc cung trang trước đó, đám này mặc võ phục bó sát người, hông đeo cung, cưỡi loại ngựa nhỏ như lừa chuyên phục vụ quý tộc, điệu đà vung roi ngựa quát thảo mở đường cho hoàng hậu.
Vân Tranh rất muốn dùng nỏ tám trâu bắn những nữ nhân này thành xâu, trước mặt lão tử dám bày trò chướng mắt này.
Sáu hồng y cung nữ thấy tám cung nữ kia khốn đốn như thế, lập tức nổi giận, kẻ cầm đầu chĩa roi ngựa về phía Vân Tranh quát: - To gan.
Vân Tranh lạnh lùng chỉ tay tiểu sơn cốc bên trái đồi hạnh: - Xéo!
Hàm Ngưu đi tới gầm gừ như dã nhân, đám cung nữ hống hách kia tức thì co rúm lại một chỗ, khí thế vừa rồi bay vút lên chín tầng mây.
- Đường đường Đại tướng quân vô địch lại chấp nhặt một đám tiểu nha đầu, không thấy mất thân phận sao? Tào hoàng hậu ngồi nghiêng trên một con ngựa cái, dưới búi tóc vấn cao là khuôn mặt tròn hồng nhuận, nếu không biết thân phận bà ta, tuyệt đối không ai liên hệ phụ nhân phong lưu này với cái nghề nghiệp cao quý hoàng hậu.
Về tình về lý Vân Tranh đều phải tỏ ra tôn kính nữ nhân này, khom lưng nói: - Thần Vân Tranh cung nghênh phượng giá.
Tào hoàng hậu liếc y một cái: - Không dám, bản cung tới đồi hạnh để hái ít hạnh cho bệ hạ, thuận tiện xem Vân thị nhụ phu nhân.
Nhất phẩm là phu nhân, nhị phẩm cũng là phu nhân, tam phẩm là thục nhân, tứ phẩm là cung nhân, ngũ phẩm là nghi nhân, lục phẩm là an nhân, thất phẩm là nhụ nhân, bát phẩm là bát phẩm nhụ nhân, cửu phẩm thị cửu phẩm nhụ nhân.
Vân Tranh ngạc nhiên: - Vân gia làm gì có nhụ phu nhân.
- Trong mắt bản cung Lục thị nhụ phu nhân kia vừa mắt hơn một chút, còn về phần cáo mệnh phu nhân, trong mắt bản cung là cái gì.
- Đúng là thế thật, trong mắt hoàng hậu phu nhân hay nhụ phu nhân chẳng khác gì nhau. Vân Tranh cười: - Chỉ tiếc nay Vân Tranh là quan lớn nhị phẩm, không còn quay về cái thời thừa phụng lang ở Thục được nữa.
Tào hoàng hậu trở mặt rất đột ngột, chỉ mặt Vân Tranh, giọng nghẹn ngào lệ rơi như mưa: - Khi xưa ngươi mới vào sĩ đồ, Nông Trí Cao làm loạn, là ai khổ công khuyên gián bệ hạ cho ngươi từ đất Thục xa xôi dẫn quân tới tác chiến. Là ai coi ngươi như thân huynh đệ, nói tốt hết lời, không tiếc vì ngươi lấy mạng bảo đảm, cuối cùng giúp ngươi quật khởi, ngươi báo đáp lại thế nào? Sao trơ mắt nhì hắn chết ở Đại Lý, ngươi không hổ thẹn sao?
Vân Tranh tròn mắt, lần đầu nhìn thấy một người rõ ràng lợi dụng người khác, đẩy người ta đi thế mạng cho đệ đệ mình nói thành hành vi vĩ đại ban ơn thiên hạ. Càng lần đầu nhìn một nữ nhân rõ ràng trái tim sắt đá biến mình thành kẻ yếu bị người khác khinh nhục.
Xưa nay giao tiếp với nữ nhân không phải là sở trường của y, nhất là đối diện với một nữ nhân khóc lóc càng luống cuống.
Lục Khinh Doanh đi tới rất đúng lúc: - Thần thiếp bái kiến hoàng hậu nương nương.
Tào hoàng hậu trước mặt Vân Tranh có thể lộ ra chút yếu đuối, nhưng trước mặt Lục Khinh Doanh bà ta là phượng hoàng kiêu ngạo.
Tuy nước mắt vẫn rưng rưng, nhưng cổ ngửa lên, liếc xéo nàng: - Có câu phu quý thê vinh, những năm qua Lục thị ngươi có không ít lợi lộc từ Vân gia, nói cách khác hào quang quốc triều chưa từng bỏ xót Lục gia ngươi. Vì sao ngươi không biết khuyên nhủ phu quân ra sức vì quốc triều, để y vô cớ sinh ra dã tâm không nên?
Lục Khinh Doanh nghiêm giọng nói: - Thần thiếp chẳng qua là một giới phụ nhân, thường ngày lấy chăm chồng dạy con làm chức phận, phu quân thần thiếp là danh tướng thiên hạ, thần thiếp không hiểu chuyện quân lược sao dám nói ra nói vào, làm thế không phù hợp tiết hạnh thần tử, càng không phù hợp phụ đạo.
Gà mái gáy sáng xưa nay là đại kỵ, hiện hoàng đế nằm liệt giường, hoàng hậu phải ở bên hầu hạ thuốc thang, chứ không phải mặc trang phục hoa lệ khoe khoang bốn phương, lời Lục Khinh Doanh xen ý châm chọc hoàng hậu tự ý hội kiến đại thần, không giữ phụ đạo, vô cùng cay độc.
Vân Tranh thấy mặt hoàng hậu đanh lại, để xoa dịu tình hình, mời bà ta ngồi xuống, hôm nay thiên lao chắc chắn bị phong tỏa rồi, sẽ không có lời đồn đại nào truyền ra ngoài hết.
- Nương nương hẳn nghe rất nhiều người nói thần thấy chết không cứu, hôm nay tình cờ gặp nương nương, xin nghe thần nói một lời cái gọi là thấy chết không cứu khi đó thế nào.
Tào hoàng hậu lạnh nhạt: - Bản cung không hiểu quân trận.
Vân Tranh ngồi xuống một tảng đá thuận tay vẽ bản đồ thảo nguyên và Kiến Xương phủ: - Bệ hạ và nương nương là bậc chí tôn thiên hạ, không cần thiết cái gì cũng hiểu, chỉ cần biết tình thế là được, đạo buông bỏ chẳng qua nằm hai chữ lợi hại thôi.
- Vậy nói đi, bản cung tuy là giới nữ, nhưng vẫn phân biệt được thị phi.
Vân Tranh cầm cục đá to đặt vào giữa phủ Kiến Xương: - Đây là Tào Vinh đồng thời đại biểu hơn vạn tướng sĩ Vĩnh Hưng quân mà hắn thống lĩnh, theo quy củ, trấn thủ một châu chỉ cần một doanh là đủ, nói cách khác Vĩnh Hưng quân trấn thủ Kiến Xương phủ đã là vượt quy cách rất xa rồi.
Tào hoàng hậu nổi giận: - Ngươi thừa biết đệ đệ ta không giỏi quân trận, nếu ngươi tới cứu viện, làm sao nó chết được.
Vân Tranh không đáp, đặt bốn cục đá nhỏ ở Điền Tây: - Khi đó thần có tám nghìn quân tốt, cần giữ vững thảo nguyên, như thế mới có thể có đủ kỵ binh ứng phó với đại chiến sau này, nương nương xuất thân tướng môn, ắt cũng hiểu tầm quan trọng của kỵ binh khi chiến đấu với kẻ địch phương bắc, thần sao dám tùy ý chia quân.
- Lúc Tào Vinh làm an phủ sứ Kiến Xương phủ, thần không đồng ý, nhưng như nương nương nói, hắn có ân với thần, nên không phản đối tới cùng, hơn nữa cho rằng Vĩnh Hưng quân trấn thủ một mảnh đất nhỏ tẹo, bất kể thế nào cũng không có phiền toái gì.
- Đáng tiếc, Tào Vinh bóc lột bách tính đương địa đã đành, dù sao đất mới quy phục, luật pháp nghiêm khắc một chút là chuyện hợp lý.
- Nhưng thần hỏi nương nương, Tào công quá cố là danh tướng Đại Tống ta, chẳng lẽ chưa bao giờ dạy con cháu phải đối đãi với thuộc hạ thế nào? Phái thuộc hạ đi đào khoáng, vắt kiệt sức bọn họ vì chút lợi ích, chẳng lẽ không quan tâm tới an nguy bản thân?
/594
|