Lúc này thảo nguyên có một đội ngũ kỳ quái, đội ngũ này toàn là võ sĩ cực kỳ cường tráng, chỉ cần nhìn bọn họ hai tay cầm vũ khí, dùng hai chân điều khiển ngựa thì biết đều là mãnh tướng.
Đội ngũ không lớn, võ sĩ chừng trăm ngươi, nhưng trang bị cực kỳ hoàn mỹ, bên hông ngựa gài mã sóc, dưới áo choàng thấp thoáng thấy cung nỏ đeo trên tỏa tử giáp, ngực có tận sáu quả tạc đạn, nhưng khác với tạn đạn dùng trong quân, vì chúng đều màu đỏ, dấu hiệu cực kỳ nguy hiểm, đây là trang bị tối cao trong quân Tống.
Nếu ở Kinh Tây quân thì trang bị này ít nhất cũng thuộc cấp quân hầu.
Trong đội ngũ có hai chiếc xe ngựa cực lớn, mặc dù bên trên phủ vải xanh, nhưng bánh xe kiên cố đầy đinh sắt nói lên đây là chiếc xe ngựa cải tiến từ xe bích du tới từ Đông Kinh.
Ngồi ở càng xe là một người trung niên mặt trắng không râu, tiếng đánh xe bén hơn nam tử bình thường, trên người cũng mang vũ khí.
Võ sĩ rậm râu đi đầu lâu mồ hôi nhìn mặt trời, hạ lệnh dừng lại cắm trại.
Hơn mười võ sĩ lập tức đóng cột gỗ lên mặt đất, sau đó lấy từ cỗ xe phía sau một cuộn vải xanh, hết sức thuần thục mắc quanh cán, quây chiếc xe ngựa ở giữa.
Lúc này mã phu mới cung kính hướng về xe ngựa nói: - Lam phu nhân, đã trưa rồi, phu nhân nên xuống xe thư giãn một chút.
Trong xe chỉ truyền ra tiếng hừ khẽ, hai tiểu tỳ váy xanh nhảy ra, dựng một ô che nắng trên đất trống, trải thảm, đặt cái ghế đỏ trước xe ngựa, sau đó đứng đợi hai bên.
Một nữ tử đội mũ chùm khăn sa phủ kín khuôn mặt, nhưng chỉ nhìn phong tư thướt tha, trang phục không sang trọng nhưng may khéo léo vừa người, toát lên vẻ giản dị mà cao nhã cũng đủ biết thân phận không tầm thường, nàng dẫm lên tấm thảm trắng, nhìn sắc trời rồi bỏ mũ ra, để khuôn mặt đôi phần tiều tụy, nhưng ánh mắt vô cùng quật cường.
Hoạt động gật cốt tê dại do bị giam cầm trong xe quá lâu, Lam Lam ngồi xuống, hai tỳ nữ nhanh chóng lấy đồ ăn từ xe ngựa phía sau bày lên bàn.
Chỉ uống một ngụm trà, Lam Lam đưa mắt quan sát xung quanh, ánh mắt dừng ở bãi cỏ một lúc, nói với trung niên nam tử vẫn khom người đứng đó: - Xem ra chúng ta tới thảo nguyên rồi, nghe nói nơi này rất loạn, sao đi lâu thế không gặp mã tặc?
Lương Bính Càn vội bẩm báo: - Lam phu nhân, nửa tháng trước chúng ta đã qua Nhạn Môn Quan, nay đã tới Tây Kinh nước Liêu, cũng chính là thành Đại Đồng, đi thêm ba ngày nữa là tới Hoằng Châu. Đây là tuyến đường mà đại quân đi qua, tất nhiên không có đạo phỉ.
- Nói vậy Vân hầu đã công phá thành Hoằng Châu rồi?
- Vâng thưa phu nhân, Đại tướng quân đã tiến binh tới Đồng Đầu Quan, theo như nô tài biết, nay đang giằng có với Bình vương nước Liêu, mưu tính phá Bát Môn Kim Tỏa trận do người Liêu bố trí.
Lam Lam cười nhạo: - Quân cơ đại sự ấy vậy mà một tên nô tài biết rõ ràng rành mạch, xem ra thám tử tiên đế bên cạnh Vân hầu không ít. Lương Bính Càn, ngươi đưa ta tới quân doanh xong có còn về được cung không?
Hoạn quan tên Lương Bính Cán ấy quỳ sụp xuống, dập đầu như giã tỏi: - Lam phu nhân, nô tài chỉ là một kẻ đáng thương nghe theo lệnh, phu nhân đi đâu đi đâu nô tài theo đó, đời này kiếp này không dám rời đi.
- Đứng lên, ta biết ngươi không có đường lui nữa, nếu như không phải nể tình ngươi kéo ta ra khỏi giấc mộng vĩnh hằng thì sớm chết cả trăm lần rồi.
- Vận khí ngươi tốt đấy, nam nhân đó không ghét loại người thân thể tàn khuyết như ngươi, ngược lại còn thương hại, chết thì không chết, còn được tự do.
Lương Bính Càn khấu đầu: - Nô tài không dám hi vọng ngày tự do, nếu rời khỏi bên cạnh phu nhân một ngày thôi, nô tài cũng chết không đất chôn.
Lam Lam cười khẽ: - Cũng phải, tên hoàng đế thích đội nón xanh ấy làm sao chấp nhận ngươi tiêu diêu bên ngoài đem chuyện xấu xa của hắn truyền khắp thiên hạ.
Khi ngã xuống ở điện Đại Khánh, Lam Lam thấy như mình mơ một giấc rất dài, trong mơ có sơn thủy đất Thục, có nụ cười của cha mẹ, không thể thiếu khuôn mặt của Vân Tranh cứ nhìn thấy muốn tát một cái.
Mây mù từ khe núi trên Bạch Vân Sơn bay ra, lạnh giá bao phủ mặt đất, không ai biết đó là lúc Lam Lam thích nhất, khi lúc như thế nàng mặc chiếc áo lụa mỏng, nhảy múa trong sương mù, giống như tiên nữ chín tầng trời, cho tới khi sương làm ướt áo lụa mời dừng lại, sau đó nhảy vào thùng nước ấm, để hơi ấm đó bao phủ bản thân.
Lúc đó nàng nhìn thân thể tuyệt mỹ của mình từng tưởng tưởng phu quân tương lai sẽ là người thế nào?
Người đó có thể là quân tử nho nhã, cũng có thể thể là võ phu hiên ngang, nếu như dung hợp được cả hai thì tốt quá.
Nhi tử Tiêu gia chỉ có cái mã ngoài không phải lương phối, tên tiểu tử nhà quê thích đánh xe trâu chạy khắp nơi tốt hơn một chút, nếu như đem y phục của nhi tử Tiêu gia cho tên tiểu tử nhà quên, Lam Lam tất nhiên sẽ muốn tiểu tử nhà quê, cái mắt như trộm của y thường làm toàn thân nàng nóng ran.
Có điều Lam Lam luôn là người lý trí, giống như khi nàng đánh cờ với phụ thân, luôn vì thắng bại mà quên đi mục đích đánh cờ để tu tâm dưỡng tính, khiến cho ván cờ khó coi, nhưng so với tên tiểu tử đánh xe trâu còn đỡ hơn nhiều.
Từ thời thiếu nữ Lam Lam đã biết Vân Tranh là tên bại hoại, nàng cũng là thứ bại hoại, hai kẻ bại hoại tuyệt đối không thể ở cùng nhau, Lam Lam nghĩ như thế, vì kẻ xấu khó chế ngự hơn kẻ tốt.
Nàng rất ưu tú, bất kể học cái gì cũng nhanh hơn người khác, lúc nào cũng có cảm giác xung quanh toàn kẻ ngốc, nhưng vì thế mà nàng nhận ra trong mắt cha, mình là nữ nhi, nên dù mình làm tốt tới đâu cha cũng không hài lòng, thậm chí mình càng giỏi giang, phụ thân càng thêm thất vọng.
Nàng không phục, luôn cho rằng nữ nhân cũng có thể làm việc lớn.
Khi loạn dân xông vào huyện nha, lần đầu tiên nàng nhận ra tấm thân nữ nhi yếu đuối ra sao, tên nhi tử Tiêu gia tìm thấy nàng, dù nàng có dốc toàn lực cũng không phải là đối thủ, nếu không phải tương kế tựu kế thừa lúc hắn si mê sờ soạng thân thể mình, vung dao cắt thứ đó thì kết cục không dám nghĩ.
Tên tiểu tử đánh xe trâu tới, nàng không muốn gặp y trong tình cảnh đó.
Cha chết rồi, treo cổ chết, cổ kéo dài, lưỡi cũng kéo dài, tên bại hoại khi thu xác cha mình, còn chu đáo đặt mình sau cửa, không muốn mình nhìn, nhưng mình nhìn từ đầu tới cuối.
Suy nghĩ của kẻ bại hoại rất lạ, cha chết rồi mình phải thấy thống khổ mới đúng, nhưng mình chỉ chú ý tới cái lưỡi thè ra của phụ thân, chẳng có lấy một giọt nước mắt.
Lúc ở Bạch Vân tự phát hiện ra bại hoại đúng là bại hoại, chuyện đáng sợ xảy ra ở Đậu Sa huyện y biết từ đầu tới cuối, thậm chí nghe nói y nấp sau một đống đất tính toán ra các loại kết cục xảy ra ở Đậu Sa huyện, chọn ra loại kết cục mà y có thể tiếp nhận nhất.
Trong kết cục đó, phụ thân chết, giống như một quân cờ vứt đi thu vào trong hộp.
Ngũ Câu đại sư nói mình sợ quên cả khóc, điều đó nhắc nhở nàng, phải tỏ ra là nữ tử ngoan, để tang phải khóc.
Ánh mắt Lam Lam dừng ở tấm vải xanh, thuận tay kéo một ngọn cỏ, quấn giữa hai đầu ngón tay chơi, cuối cùng nhổ cả gốc lên.
Trong sách phụ thân có giao tử, nàng biết rất rõ, hay nói chính xác thì giao tử do chính tay nàng cho vào.
Chỉ cần tên tiểu tử bại hoại lấy đi giao tử, nàng có lý do bám lấy y cả đời, không cho y thoát khỏi lòng bàn tay. Ai ngờ tên bại hoại lại đưa giao tử về, làm nàng thất vọng...
Lương gia nữ nhi động lòng với y, nhìn ra ngay, tên bại hoại dù làm chuyện nhi tử Tiêu gia làm với mình thì cũng không phản kháng, nha đầu lả lơi ấy nói không chừng còn giúp y cởi nhanh hơn.
Nữ nhi nhà thương cổ mà, biết lợi dụng giá trị của mình, nếu kéo được y vào nhà, Lương gia sẽ nhanh chóng lớn mạnh.
Nàng sớm biết Lương Kỳ sẽ uổng công thôi, da mặt mỏng quá, không dám chủ động quyến rũ tên bại hoại, mà tên bại hoại đó tìm nữ nhân kén chọn lắm, Lương Kỳ không lọt vào mắt y được.
Nếu như mình sớm sửa được tính khí của tiểu thư quan gia nói không chừng có hi vọng, ít nhất tên bại hoại luôn áy náy vì cái chết của cha mình, tuy ít một chút, nhưng đê chỉ cần có lỗ hổng, nước lũ sẽ dần tràn qua.
Đội ngũ không lớn, võ sĩ chừng trăm ngươi, nhưng trang bị cực kỳ hoàn mỹ, bên hông ngựa gài mã sóc, dưới áo choàng thấp thoáng thấy cung nỏ đeo trên tỏa tử giáp, ngực có tận sáu quả tạc đạn, nhưng khác với tạn đạn dùng trong quân, vì chúng đều màu đỏ, dấu hiệu cực kỳ nguy hiểm, đây là trang bị tối cao trong quân Tống.
Nếu ở Kinh Tây quân thì trang bị này ít nhất cũng thuộc cấp quân hầu.
Trong đội ngũ có hai chiếc xe ngựa cực lớn, mặc dù bên trên phủ vải xanh, nhưng bánh xe kiên cố đầy đinh sắt nói lên đây là chiếc xe ngựa cải tiến từ xe bích du tới từ Đông Kinh.
Ngồi ở càng xe là một người trung niên mặt trắng không râu, tiếng đánh xe bén hơn nam tử bình thường, trên người cũng mang vũ khí.
Võ sĩ rậm râu đi đầu lâu mồ hôi nhìn mặt trời, hạ lệnh dừng lại cắm trại.
Hơn mười võ sĩ lập tức đóng cột gỗ lên mặt đất, sau đó lấy từ cỗ xe phía sau một cuộn vải xanh, hết sức thuần thục mắc quanh cán, quây chiếc xe ngựa ở giữa.
Lúc này mã phu mới cung kính hướng về xe ngựa nói: - Lam phu nhân, đã trưa rồi, phu nhân nên xuống xe thư giãn một chút.
Trong xe chỉ truyền ra tiếng hừ khẽ, hai tiểu tỳ váy xanh nhảy ra, dựng một ô che nắng trên đất trống, trải thảm, đặt cái ghế đỏ trước xe ngựa, sau đó đứng đợi hai bên.
Một nữ tử đội mũ chùm khăn sa phủ kín khuôn mặt, nhưng chỉ nhìn phong tư thướt tha, trang phục không sang trọng nhưng may khéo léo vừa người, toát lên vẻ giản dị mà cao nhã cũng đủ biết thân phận không tầm thường, nàng dẫm lên tấm thảm trắng, nhìn sắc trời rồi bỏ mũ ra, để khuôn mặt đôi phần tiều tụy, nhưng ánh mắt vô cùng quật cường.
Hoạt động gật cốt tê dại do bị giam cầm trong xe quá lâu, Lam Lam ngồi xuống, hai tỳ nữ nhanh chóng lấy đồ ăn từ xe ngựa phía sau bày lên bàn.
Chỉ uống một ngụm trà, Lam Lam đưa mắt quan sát xung quanh, ánh mắt dừng ở bãi cỏ một lúc, nói với trung niên nam tử vẫn khom người đứng đó: - Xem ra chúng ta tới thảo nguyên rồi, nghe nói nơi này rất loạn, sao đi lâu thế không gặp mã tặc?
Lương Bính Càn vội bẩm báo: - Lam phu nhân, nửa tháng trước chúng ta đã qua Nhạn Môn Quan, nay đã tới Tây Kinh nước Liêu, cũng chính là thành Đại Đồng, đi thêm ba ngày nữa là tới Hoằng Châu. Đây là tuyến đường mà đại quân đi qua, tất nhiên không có đạo phỉ.
- Nói vậy Vân hầu đã công phá thành Hoằng Châu rồi?
- Vâng thưa phu nhân, Đại tướng quân đã tiến binh tới Đồng Đầu Quan, theo như nô tài biết, nay đang giằng có với Bình vương nước Liêu, mưu tính phá Bát Môn Kim Tỏa trận do người Liêu bố trí.
Lam Lam cười nhạo: - Quân cơ đại sự ấy vậy mà một tên nô tài biết rõ ràng rành mạch, xem ra thám tử tiên đế bên cạnh Vân hầu không ít. Lương Bính Càn, ngươi đưa ta tới quân doanh xong có còn về được cung không?
Hoạn quan tên Lương Bính Cán ấy quỳ sụp xuống, dập đầu như giã tỏi: - Lam phu nhân, nô tài chỉ là một kẻ đáng thương nghe theo lệnh, phu nhân đi đâu đi đâu nô tài theo đó, đời này kiếp này không dám rời đi.
- Đứng lên, ta biết ngươi không có đường lui nữa, nếu như không phải nể tình ngươi kéo ta ra khỏi giấc mộng vĩnh hằng thì sớm chết cả trăm lần rồi.
- Vận khí ngươi tốt đấy, nam nhân đó không ghét loại người thân thể tàn khuyết như ngươi, ngược lại còn thương hại, chết thì không chết, còn được tự do.
Lương Bính Càn khấu đầu: - Nô tài không dám hi vọng ngày tự do, nếu rời khỏi bên cạnh phu nhân một ngày thôi, nô tài cũng chết không đất chôn.
Lam Lam cười khẽ: - Cũng phải, tên hoàng đế thích đội nón xanh ấy làm sao chấp nhận ngươi tiêu diêu bên ngoài đem chuyện xấu xa của hắn truyền khắp thiên hạ.
Khi ngã xuống ở điện Đại Khánh, Lam Lam thấy như mình mơ một giấc rất dài, trong mơ có sơn thủy đất Thục, có nụ cười của cha mẹ, không thể thiếu khuôn mặt của Vân Tranh cứ nhìn thấy muốn tát một cái.
Mây mù từ khe núi trên Bạch Vân Sơn bay ra, lạnh giá bao phủ mặt đất, không ai biết đó là lúc Lam Lam thích nhất, khi lúc như thế nàng mặc chiếc áo lụa mỏng, nhảy múa trong sương mù, giống như tiên nữ chín tầng trời, cho tới khi sương làm ướt áo lụa mời dừng lại, sau đó nhảy vào thùng nước ấm, để hơi ấm đó bao phủ bản thân.
Lúc đó nàng nhìn thân thể tuyệt mỹ của mình từng tưởng tưởng phu quân tương lai sẽ là người thế nào?
Người đó có thể là quân tử nho nhã, cũng có thể thể là võ phu hiên ngang, nếu như dung hợp được cả hai thì tốt quá.
Nhi tử Tiêu gia chỉ có cái mã ngoài không phải lương phối, tên tiểu tử nhà quê thích đánh xe trâu chạy khắp nơi tốt hơn một chút, nếu như đem y phục của nhi tử Tiêu gia cho tên tiểu tử nhà quên, Lam Lam tất nhiên sẽ muốn tiểu tử nhà quê, cái mắt như trộm của y thường làm toàn thân nàng nóng ran.
Có điều Lam Lam luôn là người lý trí, giống như khi nàng đánh cờ với phụ thân, luôn vì thắng bại mà quên đi mục đích đánh cờ để tu tâm dưỡng tính, khiến cho ván cờ khó coi, nhưng so với tên tiểu tử đánh xe trâu còn đỡ hơn nhiều.
Từ thời thiếu nữ Lam Lam đã biết Vân Tranh là tên bại hoại, nàng cũng là thứ bại hoại, hai kẻ bại hoại tuyệt đối không thể ở cùng nhau, Lam Lam nghĩ như thế, vì kẻ xấu khó chế ngự hơn kẻ tốt.
Nàng rất ưu tú, bất kể học cái gì cũng nhanh hơn người khác, lúc nào cũng có cảm giác xung quanh toàn kẻ ngốc, nhưng vì thế mà nàng nhận ra trong mắt cha, mình là nữ nhi, nên dù mình làm tốt tới đâu cha cũng không hài lòng, thậm chí mình càng giỏi giang, phụ thân càng thêm thất vọng.
Nàng không phục, luôn cho rằng nữ nhân cũng có thể làm việc lớn.
Khi loạn dân xông vào huyện nha, lần đầu tiên nàng nhận ra tấm thân nữ nhi yếu đuối ra sao, tên nhi tử Tiêu gia tìm thấy nàng, dù nàng có dốc toàn lực cũng không phải là đối thủ, nếu không phải tương kế tựu kế thừa lúc hắn si mê sờ soạng thân thể mình, vung dao cắt thứ đó thì kết cục không dám nghĩ.
Tên tiểu tử đánh xe trâu tới, nàng không muốn gặp y trong tình cảnh đó.
Cha chết rồi, treo cổ chết, cổ kéo dài, lưỡi cũng kéo dài, tên bại hoại khi thu xác cha mình, còn chu đáo đặt mình sau cửa, không muốn mình nhìn, nhưng mình nhìn từ đầu tới cuối.
Suy nghĩ của kẻ bại hoại rất lạ, cha chết rồi mình phải thấy thống khổ mới đúng, nhưng mình chỉ chú ý tới cái lưỡi thè ra của phụ thân, chẳng có lấy một giọt nước mắt.
Lúc ở Bạch Vân tự phát hiện ra bại hoại đúng là bại hoại, chuyện đáng sợ xảy ra ở Đậu Sa huyện y biết từ đầu tới cuối, thậm chí nghe nói y nấp sau một đống đất tính toán ra các loại kết cục xảy ra ở Đậu Sa huyện, chọn ra loại kết cục mà y có thể tiếp nhận nhất.
Trong kết cục đó, phụ thân chết, giống như một quân cờ vứt đi thu vào trong hộp.
Ngũ Câu đại sư nói mình sợ quên cả khóc, điều đó nhắc nhở nàng, phải tỏ ra là nữ tử ngoan, để tang phải khóc.
Ánh mắt Lam Lam dừng ở tấm vải xanh, thuận tay kéo một ngọn cỏ, quấn giữa hai đầu ngón tay chơi, cuối cùng nhổ cả gốc lên.
Trong sách phụ thân có giao tử, nàng biết rất rõ, hay nói chính xác thì giao tử do chính tay nàng cho vào.
Chỉ cần tên tiểu tử bại hoại lấy đi giao tử, nàng có lý do bám lấy y cả đời, không cho y thoát khỏi lòng bàn tay. Ai ngờ tên bại hoại lại đưa giao tử về, làm nàng thất vọng...
Lương gia nữ nhi động lòng với y, nhìn ra ngay, tên bại hoại dù làm chuyện nhi tử Tiêu gia làm với mình thì cũng không phản kháng, nha đầu lả lơi ấy nói không chừng còn giúp y cởi nhanh hơn.
Nữ nhi nhà thương cổ mà, biết lợi dụng giá trị của mình, nếu kéo được y vào nhà, Lương gia sẽ nhanh chóng lớn mạnh.
Nàng sớm biết Lương Kỳ sẽ uổng công thôi, da mặt mỏng quá, không dám chủ động quyến rũ tên bại hoại, mà tên bại hoại đó tìm nữ nhân kén chọn lắm, Lương Kỳ không lọt vào mắt y được.
Nếu như mình sớm sửa được tính khí của tiểu thư quan gia nói không chừng có hi vọng, ít nhất tên bại hoại luôn áy náy vì cái chết của cha mình, tuy ít một chút, nhưng đê chỉ cần có lỗ hổng, nước lũ sẽ dần tràn qua.
/594
|