Con trâu đang đi chợt dừng lại, Vân Tranh hoang mang ngồi dậy, ánh mắt vẫn còn chưa tập trung thì một nắm đấp mang theo tiếng gió vù một phát to uỳnh trước mặt, cú đấm đã mạnh lại trúng mũi Vân Tranh, máu tươi tung tóe, mũi lệch sang bên, mở luôn tiệm bán gia vị, mặn, chua, cay đều trào lên đầu.
Nằm vật ra mặt đất, đầu óc trống rỗng, chỉ biết chớp chớp mắt nhìn bầu trời, chuyện xảy ra quá bất ngờ, trí tuệ cao tới mấy cũng chẳng kháng cứ nổi quả đấm to uỵch như thế.
Một thiếu niên gày gò như con khỉ dẫm lên ngực mình, nói chuyện với mình, nhưng đầu vẫn còn ong ong, chẳng nghe thấy gì cả, chỉ thấy thêm một tên đầu lợn nữa cười nanh ác với mình, trời ơi, khỉ và lợn kết bạn đi ăn cướp.
- A Ngưu, kéo tên này vào chỗ kín đáo hơn, ngươi kéo người, ta đánh xe, mau lên, đừng để người khác nhìn thấy, đây là đường đi lại.
Hàm Ngưu nhanh nhẹn cầm chân Vân Tranh kéo xềnh xệch vào bụi cỏ, bất cần biết đầu Vân Tranh va cồm cộp vào đá, Hầu Tử dẫn con trâu đi một vòng tiến vào sơn cốc.
Vân Tranh đầu đau như búa bổ, cố gắng để đầu óc tỉnh táo lại nhận định tình hình, nhưng cơn đau khiến nỗ lực của y uổng phí, đưa tay lên sờ cái mũi lệch, cắn răng ấn thẳng lại, cơn đau như dùi khoan não, khiến y suýt ngất xỉu, từ hồi cao trung đánh nhau chưa biết chú ý bảo vệ bản thân, làm gãy tay, Vân Tranh lâu rồi chưa bị thương nặng như vậy.
Có điều kinh nghiệm trước kia không phí, sau cơn đau thấu tim kia liền không quá đau nữa, vẫn trong phạm vi chịu đựng được. Gặp cường đạo rồi, mẹ nó, hai đứa này ở đâu ra, cố nâng đầu lên tránh đập phải đá lổm nhổm trên đường, nhìn cảnh sắc xung quanh, sắp tới khúc sông, không xa phía trước là thác nước, khỏi cần nghĩ hai tên súc sinh này định giết mình ném xác xuống thác.
Lấy từ trong lòng ra hai đĩnh bạc nhỏ, cầm trong tay giơ lên, quả nhiên tên cường đạo đang kéo chân y dừng lại, dẫm lên cổ tay mình, đám người này rất máu lạnh, đó là phán đoán đầu tiên.
Hàm Ngư nhặt đĩnh bạc lên, cao hứng gọi Hầu Tư đánh xe trâu: - Hầu Tử, mau mau lại đây, trên người tên này có bạc, to lắm, phải tới hai lượng, chúng ta phát tài rồi.
Hầu Tử nhanh như cắt xông tới, giật lấy đĩnh bạc, cho vào mồm cắn tới ê răng, vô cùng sung sướng ôm lấy Hàm Ngưu: - Đúng, là bạc thật, chúng ta phải hỏi cho rõ, tên này nhất định thiếu gia nhà đại hộ, ngươi xem, da nó trắng mịn thế này, nhất định là có tiền.
Hàm Ngưu hung ác xông tới túm cổ áo Vân Tranh: - Tiểu tử, đưa hết tiền trên người ra đây, gia gia tha cho ngươi một mạng.
Hầu Tử vung tay tát Hàm Ngưu một phát: - Toàn nói ngu, tiền trên người y không phải là của chúng ta à? Kéo y tới bãi sông kia, tới đó rồi hỏi.
Vân Tranh yên tâm một phần, chỉ cần cho y thời gian, thế nào cũng tìm ra cơ hội xoay chuyển tình thế, đó cũng là ngày tàn của hai tên tiểu tặc này.
Tới bờ cát, Hàm Ngư quẳng Vân Tranh nằm ngã xóng xoài ở đó, Hầu Tử sợ dê béo chảy máu chết, xé cái áo bẩn thỉu, nhét vào mũi y, động tác thô bạo làm Vân Tranh đau tới suýt ngất.
Đồ đần độn, lỗ mũi bị bịt làm máu chảy xuống mồm, chẳng mấy chốc mồm đầy máu, mang theo thù hận cực lớn, Vân Tranh nuốt máu vào, dù máu của mình cũng không ngon gì hết.
Toàn thân bị lục soát khắp lượt, tên đầu lợn hớn hở đếm tiền, cực kỳ hài lòng về con dê béo, tên mặt khỉ thì ngậm nước lạnh phun vào mặt, Vân Tranh ghê tởm tránh đi cũng không được, nhưng đầu tóc tỉnh táo hơn.
Hầu Tử ngồ xuống bên cạnh Vân Tranh, tóm tóc kéo lên: - Tiểu tử, tên gì, cha mẹ là ai, nhà có mấy người, bao nhiêu đất, bao nhiêu trâu.
- Tên ta là Trương Đại Hổ, cha ta là Trương Đại Hộ, nhà có 20 người, hơn 1000 mẫu đất, mười mấy con trâu.
Hầu Tử tức thì vui mừng, tốt bụng dùng ống tay áo bẩn thỉu của mình lau máu bên mép Vân Tranh: - Có mấy huynh đệ, có thương ngươi không?
- Nhà ta có mười mấy di nương, cha ta chỉ có mình ta là độc đinh, đương nhiên thương ta. Thường ngày ra ngoài đều có gia đinh đi theo, lần này là ta tự ý trốn ra ngoài chơi.
Hầu Tử cười khùng khục, cố làm ra vẻ ôn hòa: - Xem ra ngươi có vẻ là người đọc sách, ta không bạc đãi ngươi, chỉ cần ngươi biết một phong thư về nhà, bảo cha ngươi mang tiền tới chuộc, bọn ta có tiền rồi sẽ thả ngươi đi, thế nào?
Vân Tranh gian nan gật đầu, nhìn cái xe của mình: - Trên đó có các loại đồ ăn vặt, hiếu kính hai vị đại vương, có thể mang cho ta chút vải sạch, mũi ta gãy rồi, cần băng lại.
- Được, nhưng đừng nghĩ tới chạy trốn, nếu không chết ngay. Hầu Tử kiếm một cái dây leo trói chân Vân Tranh lại, tay cầm một đầu dây, Hàm Ngưu đổ hết đồ trên xe xuống, cùng Hầu Tử kiểm tra, thi thoảng quay đầu nhìn Vân Tranh rửa mặt bên suối.
Đồ ăn chất thành đống, đậu hũ nướng, bánh ngọt, quả khô, mứt quả, hạt sen và một ít thuốc có độc kia, Hầu Tử và Hàm Ngư nuốt nước bọt ừng ực nhưng không ăn, trên Nguyên Sơn loại âm mưu quỷ kế gì cũng có, bọn chúng không ăn thức ăn của người khác, trừ khi là trộm hay cướp được mới yên tâm, bây giờ phát tài tới nơi rồi, Hầu Tử không muốn mạo hiểm.
- Trương Đại Hổ lại đây. Hầu Tử giật dây gọi Vân Tranh tới, chọn ra một món: - Ăn cái này đi.
Vân Tranh ăn một miếng đậu hũ nướng, ăn thêm bánh, mứt, quả, vừa ăn vừa giải thích, làm Hàm Ngư nước dãi chảy ròng ròng, cuối cùng chỉ lọ thuốc: - Thứ này các ngươi nhất định chưa được ăn, mang tử Khai Phong Biện Lương tới, gọi là kẹo đắng đắng, cực ngon. Nói rồi lấy ngón tay lấy một ít kẹo đắng đắng cho vào mồm mút với vẻ say sưa.
Đống thức ăn Vân Tranh không đủ cho hai con quỷ đói, một lát sau chúng tranh nhau ăn sạch, sau đó nằm dưới gốc cây nghỉ ngơi, chuyện truyền tin đòi tiền chuộc thế nào cũng phải đợi tới tối.
Vân Tranh kiểm tra dây trói của mình, không thể cởi được loại nút thắt chết này, muốn mài đứt cần rất nhiều thời gian, cho nên Vân Tranh nằm bên bãi cát, lấy nước lạnh làm bớt cơn đau, chỉ cần nhìn bóng mình dưới nước, vốn đã không quá đẹp trai, nếu cái mũi này còn lệch thì làm sau lấy được lão bà đẹp, thế là thù hận liền tăng lên một phần.
Hàm Ngư đột nhiên rên rỉ, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống má, người cong như con tôm, lăn lộn trên mặt đất, đánh thức Hầu Tử đang ngủ say.
Hầu Tử nhìn Vân Tranh trước, thấy y vẫn nằm bất động trên bãi cát mới chạy tới kiềm tra Hàm Ngư, trán nóng tới kinh người, sốt rồi, lúc ở Nguyên Sơn đã bị thương rồi chạy trốn liền năm ngày, giờ người thả lỏng nên phát bệnh.
Lấy mảnh vài thấm nước, đắp lên trán Hàm Ngư, nhưng không ích gì, Hàm Ngư ngày càng kêu to, xem ra không phải chỉ bị sốt.
Hầu Tử lo lắm, nhưng không cách nào khác ngoài lấy nước liên tục rưới lên đầu Hàm Ngư, đến lượt thứ ba thì nó ngã cắm đầu xuống đất, bụng đau khủng khiếp, tức thì hiểu ngay, cố rút đao ra, chỉ vào mặt Vân Tranh, giọng thều thào tuyệt vọng: - Ngươi, hạ độc vào đồ ăn?
- Ta không bao giờ lãng phí đồ ăn như thế, thứ có độc để riêng, các ngươi ăn thuốc độc nên có hậu quả này. Vân Tranh đợi thêm một lúc khi Hầu Tử không còn sức cầm đao nữa mới nhảy tưng tưng tới, cầm dao cắt dây, thở phào, suýt nữa mất mạng không đáng.
- Giết ta đi, tha cho Hàm Ngư, là ta... đưa ra chủ ý ăn cướp, hắn là thằng ngốc. Hầu Tử nỗ lực cầu khẩn:
- Được, không thành vấn đề.
Vân Tranh về xe trâu, lấy cái hũ múc đầy nước, bịt mũi thằng mặt lợn tên là Hàm Ngư kia, bịt mũi đổ nước vào mồm hắn, hết nước lại múc thêm, không ngừng đổ vào, Hàm Ngữ quẫy đạp chống cự yếu ớt, y dẫm chân lên mặt Hàm Ngư, đổ nước vào miệng.
Hầu Tử nhìn thấy hết, nhưng ngoài chửi bới, không biết làm gì hơn: - Súc sinh có giỏi thì giết bọn ta đi, hành hạ người khác như thế không phải là hảo hán.
Nằm vật ra mặt đất, đầu óc trống rỗng, chỉ biết chớp chớp mắt nhìn bầu trời, chuyện xảy ra quá bất ngờ, trí tuệ cao tới mấy cũng chẳng kháng cứ nổi quả đấm to uỵch như thế.
Một thiếu niên gày gò như con khỉ dẫm lên ngực mình, nói chuyện với mình, nhưng đầu vẫn còn ong ong, chẳng nghe thấy gì cả, chỉ thấy thêm một tên đầu lợn nữa cười nanh ác với mình, trời ơi, khỉ và lợn kết bạn đi ăn cướp.
- A Ngưu, kéo tên này vào chỗ kín đáo hơn, ngươi kéo người, ta đánh xe, mau lên, đừng để người khác nhìn thấy, đây là đường đi lại.
Hàm Ngưu nhanh nhẹn cầm chân Vân Tranh kéo xềnh xệch vào bụi cỏ, bất cần biết đầu Vân Tranh va cồm cộp vào đá, Hầu Tử dẫn con trâu đi một vòng tiến vào sơn cốc.
Vân Tranh đầu đau như búa bổ, cố gắng để đầu óc tỉnh táo lại nhận định tình hình, nhưng cơn đau khiến nỗ lực của y uổng phí, đưa tay lên sờ cái mũi lệch, cắn răng ấn thẳng lại, cơn đau như dùi khoan não, khiến y suýt ngất xỉu, từ hồi cao trung đánh nhau chưa biết chú ý bảo vệ bản thân, làm gãy tay, Vân Tranh lâu rồi chưa bị thương nặng như vậy.
Có điều kinh nghiệm trước kia không phí, sau cơn đau thấu tim kia liền không quá đau nữa, vẫn trong phạm vi chịu đựng được. Gặp cường đạo rồi, mẹ nó, hai đứa này ở đâu ra, cố nâng đầu lên tránh đập phải đá lổm nhổm trên đường, nhìn cảnh sắc xung quanh, sắp tới khúc sông, không xa phía trước là thác nước, khỏi cần nghĩ hai tên súc sinh này định giết mình ném xác xuống thác.
Lấy từ trong lòng ra hai đĩnh bạc nhỏ, cầm trong tay giơ lên, quả nhiên tên cường đạo đang kéo chân y dừng lại, dẫm lên cổ tay mình, đám người này rất máu lạnh, đó là phán đoán đầu tiên.
Hàm Ngư nhặt đĩnh bạc lên, cao hứng gọi Hầu Tư đánh xe trâu: - Hầu Tử, mau mau lại đây, trên người tên này có bạc, to lắm, phải tới hai lượng, chúng ta phát tài rồi.
Hầu Tử nhanh như cắt xông tới, giật lấy đĩnh bạc, cho vào mồm cắn tới ê răng, vô cùng sung sướng ôm lấy Hàm Ngưu: - Đúng, là bạc thật, chúng ta phải hỏi cho rõ, tên này nhất định thiếu gia nhà đại hộ, ngươi xem, da nó trắng mịn thế này, nhất định là có tiền.
Hàm Ngưu hung ác xông tới túm cổ áo Vân Tranh: - Tiểu tử, đưa hết tiền trên người ra đây, gia gia tha cho ngươi một mạng.
Hầu Tử vung tay tát Hàm Ngưu một phát: - Toàn nói ngu, tiền trên người y không phải là của chúng ta à? Kéo y tới bãi sông kia, tới đó rồi hỏi.
Vân Tranh yên tâm một phần, chỉ cần cho y thời gian, thế nào cũng tìm ra cơ hội xoay chuyển tình thế, đó cũng là ngày tàn của hai tên tiểu tặc này.
Tới bờ cát, Hàm Ngư quẳng Vân Tranh nằm ngã xóng xoài ở đó, Hầu Tử sợ dê béo chảy máu chết, xé cái áo bẩn thỉu, nhét vào mũi y, động tác thô bạo làm Vân Tranh đau tới suýt ngất.
Đồ đần độn, lỗ mũi bị bịt làm máu chảy xuống mồm, chẳng mấy chốc mồm đầy máu, mang theo thù hận cực lớn, Vân Tranh nuốt máu vào, dù máu của mình cũng không ngon gì hết.
Toàn thân bị lục soát khắp lượt, tên đầu lợn hớn hở đếm tiền, cực kỳ hài lòng về con dê béo, tên mặt khỉ thì ngậm nước lạnh phun vào mặt, Vân Tranh ghê tởm tránh đi cũng không được, nhưng đầu tóc tỉnh táo hơn.
Hầu Tử ngồ xuống bên cạnh Vân Tranh, tóm tóc kéo lên: - Tiểu tử, tên gì, cha mẹ là ai, nhà có mấy người, bao nhiêu đất, bao nhiêu trâu.
- Tên ta là Trương Đại Hổ, cha ta là Trương Đại Hộ, nhà có 20 người, hơn 1000 mẫu đất, mười mấy con trâu.
Hầu Tử tức thì vui mừng, tốt bụng dùng ống tay áo bẩn thỉu của mình lau máu bên mép Vân Tranh: - Có mấy huynh đệ, có thương ngươi không?
- Nhà ta có mười mấy di nương, cha ta chỉ có mình ta là độc đinh, đương nhiên thương ta. Thường ngày ra ngoài đều có gia đinh đi theo, lần này là ta tự ý trốn ra ngoài chơi.
Hầu Tử cười khùng khục, cố làm ra vẻ ôn hòa: - Xem ra ngươi có vẻ là người đọc sách, ta không bạc đãi ngươi, chỉ cần ngươi biết một phong thư về nhà, bảo cha ngươi mang tiền tới chuộc, bọn ta có tiền rồi sẽ thả ngươi đi, thế nào?
Vân Tranh gian nan gật đầu, nhìn cái xe của mình: - Trên đó có các loại đồ ăn vặt, hiếu kính hai vị đại vương, có thể mang cho ta chút vải sạch, mũi ta gãy rồi, cần băng lại.
- Được, nhưng đừng nghĩ tới chạy trốn, nếu không chết ngay. Hầu Tử kiếm một cái dây leo trói chân Vân Tranh lại, tay cầm một đầu dây, Hàm Ngưu đổ hết đồ trên xe xuống, cùng Hầu Tử kiểm tra, thi thoảng quay đầu nhìn Vân Tranh rửa mặt bên suối.
Đồ ăn chất thành đống, đậu hũ nướng, bánh ngọt, quả khô, mứt quả, hạt sen và một ít thuốc có độc kia, Hầu Tử và Hàm Ngư nuốt nước bọt ừng ực nhưng không ăn, trên Nguyên Sơn loại âm mưu quỷ kế gì cũng có, bọn chúng không ăn thức ăn của người khác, trừ khi là trộm hay cướp được mới yên tâm, bây giờ phát tài tới nơi rồi, Hầu Tử không muốn mạo hiểm.
- Trương Đại Hổ lại đây. Hầu Tử giật dây gọi Vân Tranh tới, chọn ra một món: - Ăn cái này đi.
Vân Tranh ăn một miếng đậu hũ nướng, ăn thêm bánh, mứt, quả, vừa ăn vừa giải thích, làm Hàm Ngư nước dãi chảy ròng ròng, cuối cùng chỉ lọ thuốc: - Thứ này các ngươi nhất định chưa được ăn, mang tử Khai Phong Biện Lương tới, gọi là kẹo đắng đắng, cực ngon. Nói rồi lấy ngón tay lấy một ít kẹo đắng đắng cho vào mồm mút với vẻ say sưa.
Đống thức ăn Vân Tranh không đủ cho hai con quỷ đói, một lát sau chúng tranh nhau ăn sạch, sau đó nằm dưới gốc cây nghỉ ngơi, chuyện truyền tin đòi tiền chuộc thế nào cũng phải đợi tới tối.
Vân Tranh kiểm tra dây trói của mình, không thể cởi được loại nút thắt chết này, muốn mài đứt cần rất nhiều thời gian, cho nên Vân Tranh nằm bên bãi cát, lấy nước lạnh làm bớt cơn đau, chỉ cần nhìn bóng mình dưới nước, vốn đã không quá đẹp trai, nếu cái mũi này còn lệch thì làm sau lấy được lão bà đẹp, thế là thù hận liền tăng lên một phần.
Hàm Ngư đột nhiên rên rỉ, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống má, người cong như con tôm, lăn lộn trên mặt đất, đánh thức Hầu Tử đang ngủ say.
Hầu Tử nhìn Vân Tranh trước, thấy y vẫn nằm bất động trên bãi cát mới chạy tới kiềm tra Hàm Ngư, trán nóng tới kinh người, sốt rồi, lúc ở Nguyên Sơn đã bị thương rồi chạy trốn liền năm ngày, giờ người thả lỏng nên phát bệnh.
Lấy mảnh vài thấm nước, đắp lên trán Hàm Ngư, nhưng không ích gì, Hàm Ngư ngày càng kêu to, xem ra không phải chỉ bị sốt.
Hầu Tử lo lắm, nhưng không cách nào khác ngoài lấy nước liên tục rưới lên đầu Hàm Ngư, đến lượt thứ ba thì nó ngã cắm đầu xuống đất, bụng đau khủng khiếp, tức thì hiểu ngay, cố rút đao ra, chỉ vào mặt Vân Tranh, giọng thều thào tuyệt vọng: - Ngươi, hạ độc vào đồ ăn?
- Ta không bao giờ lãng phí đồ ăn như thế, thứ có độc để riêng, các ngươi ăn thuốc độc nên có hậu quả này. Vân Tranh đợi thêm một lúc khi Hầu Tử không còn sức cầm đao nữa mới nhảy tưng tưng tới, cầm dao cắt dây, thở phào, suýt nữa mất mạng không đáng.
- Giết ta đi, tha cho Hàm Ngư, là ta... đưa ra chủ ý ăn cướp, hắn là thằng ngốc. Hầu Tử nỗ lực cầu khẩn:
- Được, không thành vấn đề.
Vân Tranh về xe trâu, lấy cái hũ múc đầy nước, bịt mũi thằng mặt lợn tên là Hàm Ngư kia, bịt mũi đổ nước vào mồm hắn, hết nước lại múc thêm, không ngừng đổ vào, Hàm Ngữ quẫy đạp chống cự yếu ớt, y dẫm chân lên mặt Hàm Ngư, đổ nước vào miệng.
Hầu Tử nhìn thấy hết, nhưng ngoài chửi bới, không biết làm gì hơn: - Súc sinh có giỏi thì giết bọn ta đi, hành hạ người khác như thế không phải là hảo hán.
/594
|