“Luật sư Nhạc, chuyện của ba tôi như thế nào?” Lương Hạnh sau khi ngồi xuống thì lập tức hỏi.
Luật sư Nhạc khẽ mỉm cười, nhìn mẹ Lương, nói: “Tôi vừa rồi đã tìm hiểu một số chi tiết mà bà Lương nói, bệnh này của ba cô thuộc loại bệnh nặng, tôi sẽ gắng sức để xin cho ông ấy được ra ngoài chữa trị.”
Mẹ Lương lập tức kích động không ngừng nói cảm ơn: “Cảm ơn ông... luật sư Nhạc.”
Lương Hạnh luôn ở trạng thái bình tĩnh, nhíu mày, hỏi: “Nếu như không xin được, vậy còn có cách giải quyết nào khác không?”
Ba cô vốn dĩ tuổi tác đã lớn, lại cộng thêm khoảng thời gian này tâm lý chịu dày vò, không có ai an ủi, lại không ăn không uống, cho nên mới đột nhiên trúng gió, người còn chưa tỉnh lại, bác sẽ nói rất nguy hiểm.
“Cái này...” Ông ta suy nghĩ một lát, ngước mắt nhìn cô, ngưng trọng nói: “Ông ấy cũng coi như phạm nhân có tội nặng, hơn nữa vừa bị giam giữ không lâu, còn chưa có được biểu hiện tốt, muốn được chăm sóc đặc biệt có hơi khó khăn, còn nữa, chuyện này còn phải xem mức độ khôi phục khi ông ta tỉnh lại, nếu như không thể tự tỉnh thì hoàn toàn có thể bảo lãnh ra ngoài chữa trị.”
Lương Hạnh mím môi trầm mặc một lát.
Cô đương nhiên hy vọng ông ấy tỉnh lại cũng không sao.
Mặc dù ông tự làm tự chịu, nhưng chung quy vẫn là ba của cô, cô cũng không thể giương mắt nhìn ông chịu khổ.
Lương Hạnh nói vài chuyện cho ông ta, luật sư Nhạc bảo đảm với cô sẽ cố gắng hết khả năng giúp cô giải quyết, sau khi cô liên tục nói cảm ơn mới dẫn mẹ Lương đến phòng bệnh.
Hơn một tháng không gặp, ba Lương đã gầy sọp đi, so với lần cuối cùng cô gặp mặt thật sự là đổi một người khác, tóc bạc trắng, nếp nhăn cũng xuất hiện rất nhiều, già nua lại thê lương.
Lương Hạnh nhìn thấy lập tức mắt đỏ hoe, nhưng kiêng kỵ tâm trạng của mẹ Lương, vẫn cố gắng trấn định.
Mẹ Lương sớm đã khóc không thành tiếng, đến bên giường cẩn thận nhìn ông ta.
Lương Hạnh không nhịn được mà đau lòng, bịt miệng quay mặt đi, thấy bác sĩ đi vào, khịt khịt mũi, vội vàng đi tới, thấp giọng hỏi: “Bác sĩ, ba tôi như thế nào rồi.”
“Tình trạng có chút không lạc quan, có điều, vẫn phải đợi sau khi ông ấy tỉnh lại để kiểm tra kỹ hơn.” Bác sĩ nghiêm túc nói.
“Làm phẫu thuật có thể hoàn toàn khôi phục không?” Sắc mặt của cô rất nặng nề, giọng nói khàn khàn.
Cô không cầu xin cơ thể của ông ta quá tốt, chỉ cần có thể ăn uống có thể đi lại, sau khi ở trong đó vài năm rồi ra ngoài, cô nuôi ông ta cũng không có vấn đề gì, nếu như bây giờ cứ nằm trên giường, cho dù cô có thể mỗi ngày chăm sóc ông ta, cô cũng không muốn nhìn thấy.
“Làm phẫu thuật mức độ có thể khôi phục vẫn không nhỏ, mọi người cứ yên tâm đi.” Bác sĩ nhìn rồi khẽ thở dài.
“Thật sao?” Mắt của Lương Hạnh hơi sáng lên.
Bác sĩ gật đầu: “Có điều, còn phải xem thủ tục pháp lý như thế nào, mọi người có thể chuẩn bị trước.”
“Ồ, được được, cảm ơn bác sĩ.” Giọng nói vui mừng của Lương Hạnh có hơi run rẩy, mắt nhìn sang người ba nằm trên giường, đáy mắt lại xuất hiện một tia hy vọng.
Sau khi bác sĩ đi, Lương Hạnh luôn cùng mẹ Lương túc trực trong phòng bệnh, trong căn phòng yên lặng, bầu không khí đè nén nặng nề.
Mẹ Lương khóc mệt rồi nắm tay của ba Lương ngủ gục bên giường, Lương Hạnh lấy áo nhẹ nhàng đắp lên người bà ta, sau đó ra ngoài nghe điện thoại.
“Hạnh Hạnh, em bây giờ ở đâu? Anh vừa đi công tác trở về thì nghe thấy chuyện của bác, anh bây giờ qua.”
Là giọng của Hướng Hoành Thừa, trong ngữ khí có sự lo lắng.
Lương Hạnh dựa vào tường, sắc mặt trắng bệch tâm trạng nặng nề, trầm mặc hai giây, giọng nói trầm thấp mà bình tĩnh nói: “Em đã ở bệnh viện rồi, mẹ em cũng ở đây, ba còn chưa có tỉnh, anh vừa đi công tác về, cũng rất mệt rồi, bên em không cần lo lắng, anh đừng chạy đến một chuyến nữa!”
Hướng Hoành Thừa trầm giọng: “Vậy sao mà được? Anh không mệt, hơn nữa ba em ngã bệnh, trình tự bên kia chắc chắn cũng phải thay đổi, anh qua đó cũng có thể giúp em giải quyết một số vấn đề, cơ thể của em cũng không tiện, nếu như còn gục xuống thì càng phiền phức.”
“Đàn anh, thật sự không sao, đã để luật sư đi giải quyết rồi, còn chưa có kết quả, em bây giờ chỉ cần đợi ba em tỉnh lại được rồi, không có chuyện gì khác, anh qua đây cũng thế, vẫn là ở nhà nghỉ ngơi đi, chăm sóc tốt Xuyến Chi, về sau em có thể thật sự vẫn sẽ có chỗ làm phiền đến anh.”
Trong hành lang yên tĩnh, giọng nói của Lương Hạnh trầm thấp bình tĩnh, ngữ khí chậm rãi rõ ràng.
Cô nói rất uyển chuyển, nhưng trong lòng rất rõ, chính là đang từ chối.
Một mặt, chuyện này của ba cô bất luận ai giúp điều nợ nhân tình, cô đã hỏi mượn anh ta 15 tỷ, tiền có thể trả, nhân tình thật sự không dễ trả.
Một mặt khác, cô cảm thấy Triệu Mịch Thanh nói rất đúng, cô đã rơi vào cảnh khó khăn, tại sao còn muốn bước vào thêm một khó khăn khác? Loại hôn nhân không có tình yêu đó, chỉ dựa vào hai chữ thích hợp cũng không chống đỡ được bao lâu.
Nếu đã hiểu rồi, vẫn quả quyết một chút thì tốt hơn.
Không biết là cảm nhận được thâm ý trong lời của cô hay cái gì khác, Hướng Hoành Thừa ở đầu dây bên kia yên lặng vài giây, mới dịu dàng lên tiếng: “Vậy được rồi, điện thoại của anh sẽ luôn mở, em có chuyện gì nhất định cứ gọi cho anh bất cứ lúc nào, bác trai tỉnh lại cũng nói với anh, chuyện thủ tục pháp lý, anh trước tiên giúp em tra thử, xong sẽ đi tìm em.”
Trái tim của Lương Hạnh buông lỏng, khẽ mỉm cười: “Được, cảm ơn đàn anh, vậy anh nghỉ ngơi đi, em cúp máy trước đây.”
“Ừm, được.”
Lương Hạnh tắt máy, ngước đầu thở dài.
Cô vừa rồi thật sự sợ anh ta kiên quyết đến, nếu không cô thật sự không dễ từ chối, có điều may mắn anh ta không hỏi luật sư tìm ở đâu.
Mệt mỏi day day mi tâm, cô ở bên ngoài một lúc mới quay trở lại phòng bệnh.
Buổi tối, ba Lương tóm lại có hơi tỉnh, nhưng tình trạng rất không tốt, ý thức mơ hồ thì không nói, nói chuyện cũng không nói ra được, mẹ Lương Hạnh suýt nữa ngất đi.
Lương Hạnh cũng cố kiềm chế đả kích mà an ủi mẹ: “Mẹ, bác sĩ không phải nói làm phẫu thuật cơ hội hồi phục sẽ tương đối lớn hay sao? Mẹ đừng lo lắng, con lập tức liên hệ với bệnh viện tốt nhất, chỉ cần bên phía luật sư Nhạc xử lý xong, chúng ta ra ngoài làm phẫu thuật!”
Mẹ Lương đau lòng bi thống mà khóc, nghẹn ngào nói: “Đều, đều tại mẹ, nếu như mẹ trước đó có thể khuyên ba con nhiều hơn, ông ta cũng sẽ không làm ra chuyện xấu như này, đều tại mẹ...”
Sắc mặt của Lương Hạnh thay đổi, mang theo âm mũi nặng nề, khuyên: “Mẹ, chuyện này không có liên quan tới mẹ cả, đó đều là chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ đến nữa được không?”
“Đều tại mẹ...” Bà ta dường như không nghe thấy, nhìn người thở ô xi trên giường lẩm bẩm nói với chính mình.
Lương Hạnh nhíu mày, đau lòng chỉ có thể ôm chặt bà ta, nghẹn ngào: “Không trách mẹ...”
Sóng trước chưa yên, sóng sau lại đến, cuộc sống khó khăn hơn những gì cô tưởng tượng, nhưng những người này đều là người cô yêu nhất, cô bắt buộc phải vực dậy tinh thần kiên cường đối mặt.
Cảm xúc đang hạ thấp, cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa khẽ khàng.
Lương Hạnh sững người, dùng tay áo lau hàng nước mắt, buông mẹ Lương ra đi mở cửa.
“Cô Lương, bên ngoài có người tìm cô.”
“Tìm tôi?”
Cảnh ngục nói xong thì xoay người đi.
Trong lòng Lương Hạnh hiếu kỳ, cất bước đi theo.
Ngoài cửa sắt, cô nhìn thấy người đến thì hơi nhíu mày: “Anh là?”
Người đàn ông hơn 20 tuổi, tuấn lãng thanh tú, trên người mặc vest, cũng hơi có khí chất.
Anh ta cung kính đưa tay ra: “Cô Lương, xin chào, tôi tên Nghiêm Minh, là anh Triệu bảo tôi đến.”
Lương Hạnh nghe vậy, bàn tay đưa tay bỗng khựng lại: “Anh Triệu? Anh ta... bảo anh đến làm gì?”
Triệu Mịch Thanh, anh không phải đã mời luật sư cho cô rồi hay sao?”
Luật sư Nhạc khẽ mỉm cười, nhìn mẹ Lương, nói: “Tôi vừa rồi đã tìm hiểu một số chi tiết mà bà Lương nói, bệnh này của ba cô thuộc loại bệnh nặng, tôi sẽ gắng sức để xin cho ông ấy được ra ngoài chữa trị.”
Mẹ Lương lập tức kích động không ngừng nói cảm ơn: “Cảm ơn ông... luật sư Nhạc.”
Lương Hạnh luôn ở trạng thái bình tĩnh, nhíu mày, hỏi: “Nếu như không xin được, vậy còn có cách giải quyết nào khác không?”
Ba cô vốn dĩ tuổi tác đã lớn, lại cộng thêm khoảng thời gian này tâm lý chịu dày vò, không có ai an ủi, lại không ăn không uống, cho nên mới đột nhiên trúng gió, người còn chưa tỉnh lại, bác sẽ nói rất nguy hiểm.
“Cái này...” Ông ta suy nghĩ một lát, ngước mắt nhìn cô, ngưng trọng nói: “Ông ấy cũng coi như phạm nhân có tội nặng, hơn nữa vừa bị giam giữ không lâu, còn chưa có được biểu hiện tốt, muốn được chăm sóc đặc biệt có hơi khó khăn, còn nữa, chuyện này còn phải xem mức độ khôi phục khi ông ta tỉnh lại, nếu như không thể tự tỉnh thì hoàn toàn có thể bảo lãnh ra ngoài chữa trị.”
Lương Hạnh mím môi trầm mặc một lát.
Cô đương nhiên hy vọng ông ấy tỉnh lại cũng không sao.
Mặc dù ông tự làm tự chịu, nhưng chung quy vẫn là ba của cô, cô cũng không thể giương mắt nhìn ông chịu khổ.
Lương Hạnh nói vài chuyện cho ông ta, luật sư Nhạc bảo đảm với cô sẽ cố gắng hết khả năng giúp cô giải quyết, sau khi cô liên tục nói cảm ơn mới dẫn mẹ Lương đến phòng bệnh.
Hơn một tháng không gặp, ba Lương đã gầy sọp đi, so với lần cuối cùng cô gặp mặt thật sự là đổi một người khác, tóc bạc trắng, nếp nhăn cũng xuất hiện rất nhiều, già nua lại thê lương.
Lương Hạnh nhìn thấy lập tức mắt đỏ hoe, nhưng kiêng kỵ tâm trạng của mẹ Lương, vẫn cố gắng trấn định.
Mẹ Lương sớm đã khóc không thành tiếng, đến bên giường cẩn thận nhìn ông ta.
Lương Hạnh không nhịn được mà đau lòng, bịt miệng quay mặt đi, thấy bác sĩ đi vào, khịt khịt mũi, vội vàng đi tới, thấp giọng hỏi: “Bác sĩ, ba tôi như thế nào rồi.”
“Tình trạng có chút không lạc quan, có điều, vẫn phải đợi sau khi ông ấy tỉnh lại để kiểm tra kỹ hơn.” Bác sĩ nghiêm túc nói.
“Làm phẫu thuật có thể hoàn toàn khôi phục không?” Sắc mặt của cô rất nặng nề, giọng nói khàn khàn.
Cô không cầu xin cơ thể của ông ta quá tốt, chỉ cần có thể ăn uống có thể đi lại, sau khi ở trong đó vài năm rồi ra ngoài, cô nuôi ông ta cũng không có vấn đề gì, nếu như bây giờ cứ nằm trên giường, cho dù cô có thể mỗi ngày chăm sóc ông ta, cô cũng không muốn nhìn thấy.
“Làm phẫu thuật mức độ có thể khôi phục vẫn không nhỏ, mọi người cứ yên tâm đi.” Bác sĩ nhìn rồi khẽ thở dài.
“Thật sao?” Mắt của Lương Hạnh hơi sáng lên.
Bác sĩ gật đầu: “Có điều, còn phải xem thủ tục pháp lý như thế nào, mọi người có thể chuẩn bị trước.”
“Ồ, được được, cảm ơn bác sĩ.” Giọng nói vui mừng của Lương Hạnh có hơi run rẩy, mắt nhìn sang người ba nằm trên giường, đáy mắt lại xuất hiện một tia hy vọng.
Sau khi bác sĩ đi, Lương Hạnh luôn cùng mẹ Lương túc trực trong phòng bệnh, trong căn phòng yên lặng, bầu không khí đè nén nặng nề.
Mẹ Lương khóc mệt rồi nắm tay của ba Lương ngủ gục bên giường, Lương Hạnh lấy áo nhẹ nhàng đắp lên người bà ta, sau đó ra ngoài nghe điện thoại.
“Hạnh Hạnh, em bây giờ ở đâu? Anh vừa đi công tác trở về thì nghe thấy chuyện của bác, anh bây giờ qua.”
Là giọng của Hướng Hoành Thừa, trong ngữ khí có sự lo lắng.
Lương Hạnh dựa vào tường, sắc mặt trắng bệch tâm trạng nặng nề, trầm mặc hai giây, giọng nói trầm thấp mà bình tĩnh nói: “Em đã ở bệnh viện rồi, mẹ em cũng ở đây, ba còn chưa có tỉnh, anh vừa đi công tác về, cũng rất mệt rồi, bên em không cần lo lắng, anh đừng chạy đến một chuyến nữa!”
Hướng Hoành Thừa trầm giọng: “Vậy sao mà được? Anh không mệt, hơn nữa ba em ngã bệnh, trình tự bên kia chắc chắn cũng phải thay đổi, anh qua đó cũng có thể giúp em giải quyết một số vấn đề, cơ thể của em cũng không tiện, nếu như còn gục xuống thì càng phiền phức.”
“Đàn anh, thật sự không sao, đã để luật sư đi giải quyết rồi, còn chưa có kết quả, em bây giờ chỉ cần đợi ba em tỉnh lại được rồi, không có chuyện gì khác, anh qua đây cũng thế, vẫn là ở nhà nghỉ ngơi đi, chăm sóc tốt Xuyến Chi, về sau em có thể thật sự vẫn sẽ có chỗ làm phiền đến anh.”
Trong hành lang yên tĩnh, giọng nói của Lương Hạnh trầm thấp bình tĩnh, ngữ khí chậm rãi rõ ràng.
Cô nói rất uyển chuyển, nhưng trong lòng rất rõ, chính là đang từ chối.
Một mặt, chuyện này của ba cô bất luận ai giúp điều nợ nhân tình, cô đã hỏi mượn anh ta 15 tỷ, tiền có thể trả, nhân tình thật sự không dễ trả.
Một mặt khác, cô cảm thấy Triệu Mịch Thanh nói rất đúng, cô đã rơi vào cảnh khó khăn, tại sao còn muốn bước vào thêm một khó khăn khác? Loại hôn nhân không có tình yêu đó, chỉ dựa vào hai chữ thích hợp cũng không chống đỡ được bao lâu.
Nếu đã hiểu rồi, vẫn quả quyết một chút thì tốt hơn.
Không biết là cảm nhận được thâm ý trong lời của cô hay cái gì khác, Hướng Hoành Thừa ở đầu dây bên kia yên lặng vài giây, mới dịu dàng lên tiếng: “Vậy được rồi, điện thoại của anh sẽ luôn mở, em có chuyện gì nhất định cứ gọi cho anh bất cứ lúc nào, bác trai tỉnh lại cũng nói với anh, chuyện thủ tục pháp lý, anh trước tiên giúp em tra thử, xong sẽ đi tìm em.”
Trái tim của Lương Hạnh buông lỏng, khẽ mỉm cười: “Được, cảm ơn đàn anh, vậy anh nghỉ ngơi đi, em cúp máy trước đây.”
“Ừm, được.”
Lương Hạnh tắt máy, ngước đầu thở dài.
Cô vừa rồi thật sự sợ anh ta kiên quyết đến, nếu không cô thật sự không dễ từ chối, có điều may mắn anh ta không hỏi luật sư tìm ở đâu.
Mệt mỏi day day mi tâm, cô ở bên ngoài một lúc mới quay trở lại phòng bệnh.
Buổi tối, ba Lương tóm lại có hơi tỉnh, nhưng tình trạng rất không tốt, ý thức mơ hồ thì không nói, nói chuyện cũng không nói ra được, mẹ Lương Hạnh suýt nữa ngất đi.
Lương Hạnh cũng cố kiềm chế đả kích mà an ủi mẹ: “Mẹ, bác sĩ không phải nói làm phẫu thuật cơ hội hồi phục sẽ tương đối lớn hay sao? Mẹ đừng lo lắng, con lập tức liên hệ với bệnh viện tốt nhất, chỉ cần bên phía luật sư Nhạc xử lý xong, chúng ta ra ngoài làm phẫu thuật!”
Mẹ Lương đau lòng bi thống mà khóc, nghẹn ngào nói: “Đều, đều tại mẹ, nếu như mẹ trước đó có thể khuyên ba con nhiều hơn, ông ta cũng sẽ không làm ra chuyện xấu như này, đều tại mẹ...”
Sắc mặt của Lương Hạnh thay đổi, mang theo âm mũi nặng nề, khuyên: “Mẹ, chuyện này không có liên quan tới mẹ cả, đó đều là chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ đến nữa được không?”
“Đều tại mẹ...” Bà ta dường như không nghe thấy, nhìn người thở ô xi trên giường lẩm bẩm nói với chính mình.
Lương Hạnh nhíu mày, đau lòng chỉ có thể ôm chặt bà ta, nghẹn ngào: “Không trách mẹ...”
Sóng trước chưa yên, sóng sau lại đến, cuộc sống khó khăn hơn những gì cô tưởng tượng, nhưng những người này đều là người cô yêu nhất, cô bắt buộc phải vực dậy tinh thần kiên cường đối mặt.
Cảm xúc đang hạ thấp, cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa khẽ khàng.
Lương Hạnh sững người, dùng tay áo lau hàng nước mắt, buông mẹ Lương ra đi mở cửa.
“Cô Lương, bên ngoài có người tìm cô.”
“Tìm tôi?”
Cảnh ngục nói xong thì xoay người đi.
Trong lòng Lương Hạnh hiếu kỳ, cất bước đi theo.
Ngoài cửa sắt, cô nhìn thấy người đến thì hơi nhíu mày: “Anh là?”
Người đàn ông hơn 20 tuổi, tuấn lãng thanh tú, trên người mặc vest, cũng hơi có khí chất.
Anh ta cung kính đưa tay ra: “Cô Lương, xin chào, tôi tên Nghiêm Minh, là anh Triệu bảo tôi đến.”
Lương Hạnh nghe vậy, bàn tay đưa tay bỗng khựng lại: “Anh Triệu? Anh ta... bảo anh đến làm gì?”
Triệu Mịch Thanh, anh không phải đã mời luật sư cho cô rồi hay sao?”
/757
|