Lương Hạnh nghĩ lại thì cảm thấy bản thân rất ngu, một người đàn ông không yêu cô thì làm sao lại muốn có con được chứ, cô làm bao nhiêu kế hoạch cũng không thành công, nếu không có con, sẽ không thể trở thành một gia đình hoàn chỉnh.
“Anh sợ không đủ nên viết bảy tỷ rưỡi.” Hướng Hoành Thừa lấy chi phiếu đưa cho Lương Hạnh.
Lương Hạnh cũng không làm ra vẻ, cầm lấy, sau khi xác nhận xong thì lấy giấy viết trong túi xách ra, viết giấy nợ đưa cho Hướng Hoành Thừa: “Đàn anh, em sẽ cố gắng trả hết cho anh trong vòng một năm.”
“Số tiền này với anh cũng chỉ là số nhỏ mà thôi.” Hướng Hoành Thừa trả giấy nợ về, cười nói: “Huống chi ông ấy cũng là thầy của anh, số tiền này em trả lúc nào cũng được, không cần gấp.”
“Không được, nếu anh không nhận lấy giấy nợ, em sẽ không mượn số tiền này.” Thấy Hướng Hoành Thừa như vậy, Lương Hạnh dứt khoát đẩy chi phiếu về, kiên định.
Hướng Hoành Thừa đành phải xếp giấy nợ lại cất vào ví: “Vậy anh nhận, nhưng mà không cần trả lãi đâu.”
Lương Hạnh còn đang định nói gì đó, Hướng Hoành Thừa lại kịp lúc chặn lời cô, cười nói: “Nếu như em thật sự băn khoăn, không bằng em dạy Xuyến Chi học chữ đi, coi như trả tiền lời, bé không thích đi nhà trẻ cho lắm.”
Lương Hạnh suy nghĩ một chút rồi đồng ý: “Được thôi, dù sao ngày xưa em cũng học khá giỏi.”
“Đương nhiên, người đầu tiên của tỉnh ra đỗ vào đại học Bắc Kinh mà!” Hướng Hoành Thừa cũng cười nói.
Lương Hạnh cảm ơn Hướng Hoành Thừa chịu cho cô vay tiền, vốn dĩ định mời anh ăn một bữa cơm, nhưng lúc rời khỏi, Hướng Hoành Thừa nhận được điện thoại của công ty, muốn anh về xem sao: “Để lần sau ăn cơm vậy, lần này chắc là không được rồi.”
“Không sao, đàn anh có việc thì cứ đi trước đi.” Lương Hạnh thông cảm.
Thấy Hướng Hoành Thừa ôm Xuyến Chi đi rồi, Lương Hạnh cũng rời đi, vào siêu thị mua đồ ăn, lúc về đến khu chung cư, bất ngờ nhìn thấy xe của Triệu Mịch Thanh. Anh đang đứng dựa vào xe, sắc mặt hơi trầm xuống.
“Sao anh lại đến đây?” Lương Hạnh đứng cách anh hơn một mét, vừa mới hỏi xong trong lòng cũng đã thấy hối hận, sớm biết thế này thì lúc thuê nhà cho mẹ Lương đã không nói địa chỉ cho anh biết rồi.
Lúc Triệu Mịch Thanh quay đầu lại nhìn thấy Lương Hạnh, sắc mặt lại trầm hơn nữa, nhanh chóng bước lên, giọng điệu gần như là gặng hỏi: “Tại sao lại thu dọn quần áo, không ở đó nữa?”
“Đó là nhà của anh, tôi cũng không cần thiết phải ở lại nữa.” Lương Hạnh nói, cố gắng tránh nặng tìm nhẹ: “Hơn nữa mẹ của tôi thường bị mất ngủ, tôi muốn ở đây để chăm sóc bà tốt hơn.”
“Vậy cái này thì lại là thế nào?” Triệu Mịch Thanh đưa hồ sơ đến trước mặt Lương Hạnh, trên bìa là mấy chữ “Đơn xin ly hôn” vô cùng chói mắt, trong lòng anh vô cùng bực bội.
Công ty có quá nhiều việc, chờ anh làm xong thì đã là buổi chiều.
Anh cảm thấy chắc là Lương Hạnh đã tự làm thủ tục xuất viện rồi, bèn mua đồ ăn về, vậy mà trong nhà lại vô cùng yên lặng, không có chút tiếng động nào cả.
Mãi đến khi vào phòng ngủ, nhìn cái bàn trống rỗng, anh mới phát hiện Lương Hạnh đã dọn dẹp hết tất cả đồ đạc của cô đi rồi, trong tủ quần áo cũng chỉ còn lại hai cái áo khoác, trên tủ ngay đầu giường có đặt đơn ly hôn Lương Hạnh đã ký tên.
Không hiểu sao, anh lại hơi hoảng, thậm chí không rõ vì sao Lương Hạnh lại làm như thế.
Bọn họ kết hôn ba năm không phải vẫn rất tốt đẹp sao?
Anh nhanh chóng gọi điện thoại qua, không biết có phải là Lương Hạnh đã cho anh vào danh sách đen không nữa mà gọi vài lần cũng không có ai nghe máy, anh tức giận đạp lên tủ quần áo, trong lòng càng lúc càng bực bội.
Sau khi bình tĩnh lại, Triệu Mịch Thanh nhớ lúc trước Lương Hạnh có nói là thuê nhà cho mẹ Lương, có từng đưa địa chỉ cho anh, anh lập tức kéo ngăn kéo ra tìm, sau khi tìm được tờ giấy ghi địa chỉ rồi, lập tức lái xe chạy thẳng đến khu chung cư nơi mẹ Lương ở, nhưng mà anh không biết mẹ Lương ở tầng nào, cho nên vẫn đứng dưới lầu chờ.
“Như những gì anh thấy đó.” Lương Hạnh liếc mắt nhìn đơn ly hôn, vô cùng bình tĩnh mở miệng: “Tôi muốn ly hôn với anh.”
“Lương Hạnh, cô!” Vẻ mặt bình tĩnh của cô làm Triệu Mịch Thanh cực kỳ bực bội, anh túm chặt cổ tay cô, túi đồ ăn Lương Hạnh đang cầm rơi xuống đất, đồ ăn vương vãi khắp nơi: “Còn chưa được bốn năm, cô lấy quyền gì mà ly hôn hả?”
“Tôi mệt, tôi không muốn sống thế này nữa được không!” Cuối cùng Lương Hạnh cũng bùng nổ sau một ngày trời đè nén áp lực, cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Chưa đến bốn năm thì sao, chúng ta không yêu nhau, ly hôn không đúng à?”
Triệu Mịch Thanh còn chưa kịp nói gì, Lương Hạnh lại hỏi tiếp: “Triệu Mịch Thanh, anh có từng yêu tôi sao?”
“Anh sợ không đủ nên viết bảy tỷ rưỡi.” Hướng Hoành Thừa lấy chi phiếu đưa cho Lương Hạnh.
Lương Hạnh cũng không làm ra vẻ, cầm lấy, sau khi xác nhận xong thì lấy giấy viết trong túi xách ra, viết giấy nợ đưa cho Hướng Hoành Thừa: “Đàn anh, em sẽ cố gắng trả hết cho anh trong vòng một năm.”
“Số tiền này với anh cũng chỉ là số nhỏ mà thôi.” Hướng Hoành Thừa trả giấy nợ về, cười nói: “Huống chi ông ấy cũng là thầy của anh, số tiền này em trả lúc nào cũng được, không cần gấp.”
“Không được, nếu anh không nhận lấy giấy nợ, em sẽ không mượn số tiền này.” Thấy Hướng Hoành Thừa như vậy, Lương Hạnh dứt khoát đẩy chi phiếu về, kiên định.
Hướng Hoành Thừa đành phải xếp giấy nợ lại cất vào ví: “Vậy anh nhận, nhưng mà không cần trả lãi đâu.”
Lương Hạnh còn đang định nói gì đó, Hướng Hoành Thừa lại kịp lúc chặn lời cô, cười nói: “Nếu như em thật sự băn khoăn, không bằng em dạy Xuyến Chi học chữ đi, coi như trả tiền lời, bé không thích đi nhà trẻ cho lắm.”
Lương Hạnh suy nghĩ một chút rồi đồng ý: “Được thôi, dù sao ngày xưa em cũng học khá giỏi.”
“Đương nhiên, người đầu tiên của tỉnh ra đỗ vào đại học Bắc Kinh mà!” Hướng Hoành Thừa cũng cười nói.
Lương Hạnh cảm ơn Hướng Hoành Thừa chịu cho cô vay tiền, vốn dĩ định mời anh ăn một bữa cơm, nhưng lúc rời khỏi, Hướng Hoành Thừa nhận được điện thoại của công ty, muốn anh về xem sao: “Để lần sau ăn cơm vậy, lần này chắc là không được rồi.”
“Không sao, đàn anh có việc thì cứ đi trước đi.” Lương Hạnh thông cảm.
Thấy Hướng Hoành Thừa ôm Xuyến Chi đi rồi, Lương Hạnh cũng rời đi, vào siêu thị mua đồ ăn, lúc về đến khu chung cư, bất ngờ nhìn thấy xe của Triệu Mịch Thanh. Anh đang đứng dựa vào xe, sắc mặt hơi trầm xuống.
“Sao anh lại đến đây?” Lương Hạnh đứng cách anh hơn một mét, vừa mới hỏi xong trong lòng cũng đã thấy hối hận, sớm biết thế này thì lúc thuê nhà cho mẹ Lương đã không nói địa chỉ cho anh biết rồi.
Lúc Triệu Mịch Thanh quay đầu lại nhìn thấy Lương Hạnh, sắc mặt lại trầm hơn nữa, nhanh chóng bước lên, giọng điệu gần như là gặng hỏi: “Tại sao lại thu dọn quần áo, không ở đó nữa?”
“Đó là nhà của anh, tôi cũng không cần thiết phải ở lại nữa.” Lương Hạnh nói, cố gắng tránh nặng tìm nhẹ: “Hơn nữa mẹ của tôi thường bị mất ngủ, tôi muốn ở đây để chăm sóc bà tốt hơn.”
“Vậy cái này thì lại là thế nào?” Triệu Mịch Thanh đưa hồ sơ đến trước mặt Lương Hạnh, trên bìa là mấy chữ “Đơn xin ly hôn” vô cùng chói mắt, trong lòng anh vô cùng bực bội.
Công ty có quá nhiều việc, chờ anh làm xong thì đã là buổi chiều.
Anh cảm thấy chắc là Lương Hạnh đã tự làm thủ tục xuất viện rồi, bèn mua đồ ăn về, vậy mà trong nhà lại vô cùng yên lặng, không có chút tiếng động nào cả.
Mãi đến khi vào phòng ngủ, nhìn cái bàn trống rỗng, anh mới phát hiện Lương Hạnh đã dọn dẹp hết tất cả đồ đạc của cô đi rồi, trong tủ quần áo cũng chỉ còn lại hai cái áo khoác, trên tủ ngay đầu giường có đặt đơn ly hôn Lương Hạnh đã ký tên.
Không hiểu sao, anh lại hơi hoảng, thậm chí không rõ vì sao Lương Hạnh lại làm như thế.
Bọn họ kết hôn ba năm không phải vẫn rất tốt đẹp sao?
Anh nhanh chóng gọi điện thoại qua, không biết có phải là Lương Hạnh đã cho anh vào danh sách đen không nữa mà gọi vài lần cũng không có ai nghe máy, anh tức giận đạp lên tủ quần áo, trong lòng càng lúc càng bực bội.
Sau khi bình tĩnh lại, Triệu Mịch Thanh nhớ lúc trước Lương Hạnh có nói là thuê nhà cho mẹ Lương, có từng đưa địa chỉ cho anh, anh lập tức kéo ngăn kéo ra tìm, sau khi tìm được tờ giấy ghi địa chỉ rồi, lập tức lái xe chạy thẳng đến khu chung cư nơi mẹ Lương ở, nhưng mà anh không biết mẹ Lương ở tầng nào, cho nên vẫn đứng dưới lầu chờ.
“Như những gì anh thấy đó.” Lương Hạnh liếc mắt nhìn đơn ly hôn, vô cùng bình tĩnh mở miệng: “Tôi muốn ly hôn với anh.”
“Lương Hạnh, cô!” Vẻ mặt bình tĩnh của cô làm Triệu Mịch Thanh cực kỳ bực bội, anh túm chặt cổ tay cô, túi đồ ăn Lương Hạnh đang cầm rơi xuống đất, đồ ăn vương vãi khắp nơi: “Còn chưa được bốn năm, cô lấy quyền gì mà ly hôn hả?”
“Tôi mệt, tôi không muốn sống thế này nữa được không!” Cuối cùng Lương Hạnh cũng bùng nổ sau một ngày trời đè nén áp lực, cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Chưa đến bốn năm thì sao, chúng ta không yêu nhau, ly hôn không đúng à?”
Triệu Mịch Thanh còn chưa kịp nói gì, Lương Hạnh lại hỏi tiếp: “Triệu Mịch Thanh, anh có từng yêu tôi sao?”
/757
|