“Cô!”
Phó Tuyết Thảo không ngờ rằng cô cố chấp như vậy, cuối cùng cô ta chỉ có nén cơn tức mà rời đi.
Cô ta vừa đi, Mục Điệp gõ cửa bước vào, đưa tài liệu trong tay cho cô, sau đó lo lắng hỏi: "Vừa rồi cô Phó kia không làm gì chị chứ? Tôi thấy lúc đi sắc mặt cô ta rất tệ."
Sau sự cố thức uống lần trước, Mục Điệp đã nhìn ra được hai người bất hòa, mà Lương Hạnh còn đang mang thai, cộng thêm vị trí cũ của Phó Tuyết Thảo trong công ty, mối liên hệ chông chất không khó để mọi người đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Lương Hạnh không để ý cười: "Không được lợi ích gì, tự nhiên không thể vui vẻ."
“Lợi ích gì?” Mục Điệp thần sắc chợt lóe, cao hứng đến trước mặt cô hỏi, một vẻ nhiều chuyện.
“……”
Lương Hạnh một giây không nói nên lời: "Đừng nhìn tôi như một phóng viên nhiều chuyện nữa, vừa rồi cậu nên chặn cô ta lại để phỏng vấn một chút."
Mục Điệp cười: "Chị vừa chọc vào tim của người ta, tôi lại đi chọc tiếp, đoán chừng cô ta sẽ tát bay tôi mất."
Lương Hạnh bĩu môi: "Đồ xảo quyệt. Được rồi, cậu đi làm việc đi, tôi không sao."
“Ồ, vâng” Mục Điệp gật đầu, xoay người bước một bước, sau đó đột nhiên như mèo cười nhìn cô: “Chị Hạnh, tối mai chị đến chỗ của tôi, mặc thoải mái là được, đừng quá trịnh trọng, chỉ cần thư giãn, tôi tuyệt đối sẽ không ép chị uống rượu."
Lương Hạnh bất ngờ, lập tức nhớ nghĩ ra anh ta chắc quan tâm đến việc cô đang mang thai, trong lòng chợt ấm áp khẽ cười: "Trừ uống rượu ra, những cái khác cứ tùy ý, không cần làm mấy thứ ngoại lệ, nếu không sẽ bị bàn tán."
Không thì người ta sẽ nói là đang nịnh lãnh đạo, miệng lưỡi trơn như bôi dầu, ít nhiều thì cũng toàn lời khó nghe.
“Được, tôi biết rồi.”
……
Buổi tối hôm sau sau khi tan sở, Lương Hạnh lái xe chở vài người cấp dưới, nhóm người phân thành mấy chiếc xe cùng đi đến nhà hàng đã đặt trước.
Xem như thư giãn sau một ngày bận rộn, Lương Hạnh cũng thoải mái đi ăn một bữa cùng mọi người.
Mọi người cầm ly lên, cô tự rót cho mình một ly nước trái cây rồi cười xin lỗi: "Lát nữa tôi phải đi bệnh viện rồi, rượu này sợ không uống được, nhưng không thể làm mọi người mất vui, cạn ly. "
Mục Điệp dẫn đầu đứng lên, cười nói: "Không sao đâu, Chị Hạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể uống ly rượu này, đừng chậm trễ việc mới quan trọng."
“Đúng đúng đúng, cạn ly!”
“Nào, cạn ly, Mục Điệp chúc mừng chúc mừng!”
“……”
Tiếp theo, đẩy ly đổi chén, tiếng cười không ngớt, cả phòng rất sôi nổi, Lương Hạnh không muốn quấy rầy hứng thú của bọn họ, tuy rằng không uống được rượu, nhưng cô vẫn uống cùng bọn họ không ít thức uống, Mục Điệp mấy lần muốn giúp cô, đều bị cô dùng ánh mắt từ chối.
Nguyên nhân bên trong thì không nói, nhưng ở trong mắt người không biết, rất dễ gây ra một loại hiểu lầm khác, anh ta vẫn còn nhỏ, cô không muốn làm liên lụy anh.
Ăn xong hết, cô lau miệng, đứng dậy cười nói: "Mọi người uống đi, tôi vào nhà vệ sinh một lát."
“Chị Hạnh Hạnh, có phải chị uống nước quá nhiều không.” Một người nào đó say bí tỉ, say rượu khiến người ta can đảm, bắt đầu đùa với cô.
Lương Hạnh cũng nhướng mày nói đùa: "Ừ, đoán chừng tôi cũng không uống nhiều như cậu, cứ thư giãn đi, cẩn thận buổi tối quay về phải quỳ bàn phím đấy."
“Hahaha…” Mọi người cười ồ lên.
Lương Hạnh vừa đi ra khỏi phòng, Mục Điệp mở cửa đuổi theo, quan tâm hỏi: "Chị Hạnh, chị không sao chứ?"
Lương Hạnh ngơ ngác, chớp chớp mắt: "Không sao? Tôi có thể bị gì? Cả tối tôi ngồi ở đó không động, không phải ăn thì là uống."
"Nhưng..." Cô đổi cách nói chuyện, nhìn xung quanh một chút, thản nhiên cười: "Cậu thật sự rất có lòng, tuy rằng mới vào công ty, mời mọi người ăn cơm là chuyện bình thường, nhưng cậu không cần làm đến mức xa xỉ như vậy, có ý là được rồi, bọn họ cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, tùy ý một chút là được. "
Mục Điệp cúi đầu cười, hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Tôi cũng không để ý lắm, chỉ là muốn cho mọi người vui vẻ. Dù sao bình thường mọi người đều rất qua tâm tôi. Bữa cơm này là nên mời."
Lương Hạnh hai tay tùy ý đặt trước ngực, nghiêng đầu nhìn xung quanh, không biết làm sao nói: "Khách sạn hạng sao, cộng với phòng riêng lớn, rượu và đồ uống đều là ngon nhất... những thứ này, không kém cấp giám đốc trở lên mời khách là bao... lương của cậu... còn không đủ cho một đĩa thức ăn, trên đó có lẽ còn có phòng Karaoke, một lát nữa cậu sẽ đưa họ lên để hát phải không?"
Mục Điệp mở to hai mắt: "Làm sao chị biết?"
Lương Hạnh thu lại nụ cười, bỗng mặt không cảm xúc đánh giá anh ta, mấy giây sau, cô híp mắt cười xấu xa nói: "Cậu nhóc, không lẽ... Cậu là đại gia ngầm của công ty chúng ta sao?"
Dáng vẻ trông rất giống, khí chất không liên quan, mặc dù lần đầu tiên thấy anh ta tiêu xa hoa như vậy, nhưng bình thường anh ta trông không giống một thực tập sinh thiếu tiền. Cô không quan tâm chuyện này, con nhà giàu cô nhìn thấy nhiều rồi, nhưng nếu là thật, vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Mục Điệp không ngờ cô lại đoán như vậy, anh sửng sốt, từ từ nhếch môi cười xấu xa: "Thì ra trong mắt Chị Hạnh, trình độ và khí chất của tôi lại cao như vậy."
Lương Hạnh nhướng mày: "Con nhà giàu trong mắt tôi đều là những đứa trẻ to xác, ham ăn lười làm. Tiền chi ra và thu nhập của cậu chênh lệch quá nhiều, quả thật là đáng nghi ngờ."
“……”
Mục Điệp thở dài ngao ngán, sau đó ghé vào tai cô nói nhỏ: "Số tiền này là tôi mượn của bạn bè, hai tháng nữa tôi sắp phải cạp đất ăn rồi, Chị Hạnh, em chỉ nói nhỏ với chị thôi, chị phải để cho tôi chút thể diện đấy."
Lương Hạnh sắc mặt hơi thay đổi, quay đầu nghiêm túc nhìn anh ta: "Hay là để tôi trả tiền, cứ coi như tôi mời mọi người."
Dù bây giờ cô đang thiếu tiền hơn những người này, nhưng giữ mấy chục triệu này cũng không đủ trả.
“Đừng mà.” Mục Điệp lập tức xua tay, đỡ trán, bất lực nói: “Vừa mới kêu chị để cho tôi chút mặt mũi, mà chị lại đả kích tôi thế này, tôi còn trẻ như vậy, kiếm tiền không phải rất đơn giản thôi sao, nợ ít tiền còn khiến tôi có chút động lực làm việc. "
Vẻ mặt Lương Hạnh trở nên cứng ngắc, khóe môi khó xử giật giật: "Ách, thực xin lỗi... Nếu cậu không cần thì quên đi, tôi chỉ là khách sáo mà thôi, được rồi, cậu vào đi, tôi đi vệ sinh. "
Quả nhiên, tuyệt không thể động chạm vào tự tôn của nam giới, thật là ngại mà.
Cô nói xong vẫy tay rồi đi.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Lương Hạnh đến bồn rửa tay, điện thoại trong túi chợt rung lên.
Hơi bất ngờ trong chốc lát, cô rút một tờ khăn giấy ra lau tay, sau đó vứt vào thùng rác, rồi cầm điện thoại vừa đi vừa nghe.
“A lô.”
“Đang ở bệnh viện hả?”
“Muộn chút mới đến, bây giờ tôi đang ăn tối với đồng nghiệp.” Lương Hạnh nhàn nhạt giải thích, âm thanh thấp trong hành lang yên tĩnh rõ ràng rất nhẹ nhàng dịu dàng.
"Nơi ồn ào như kia, có thể không đi thì đừng đi, tìm lý do về sớm đi, đến bệnh viện rồi còn phải về nhà, thời gian cô có thể nghỉ ngơi không nhiều.” Giọng điệu nhẹ nhàng của người đàn ông phát ra từ đầu dây bên kia, trầm thấp mạnh mẽ, có thể nghe ra căn phòng bên kia rất yên tĩnh.
Lương Hạnh cũng không phản bác, mím môi ừ một tiếng, cuối cùng, vẫn hỏi thêm một câu: “Anh…anh đang ở công ty?”
Phó Tuyết Thảo không ngờ rằng cô cố chấp như vậy, cuối cùng cô ta chỉ có nén cơn tức mà rời đi.
Cô ta vừa đi, Mục Điệp gõ cửa bước vào, đưa tài liệu trong tay cho cô, sau đó lo lắng hỏi: "Vừa rồi cô Phó kia không làm gì chị chứ? Tôi thấy lúc đi sắc mặt cô ta rất tệ."
Sau sự cố thức uống lần trước, Mục Điệp đã nhìn ra được hai người bất hòa, mà Lương Hạnh còn đang mang thai, cộng thêm vị trí cũ của Phó Tuyết Thảo trong công ty, mối liên hệ chông chất không khó để mọi người đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Lương Hạnh không để ý cười: "Không được lợi ích gì, tự nhiên không thể vui vẻ."
“Lợi ích gì?” Mục Điệp thần sắc chợt lóe, cao hứng đến trước mặt cô hỏi, một vẻ nhiều chuyện.
“……”
Lương Hạnh một giây không nói nên lời: "Đừng nhìn tôi như một phóng viên nhiều chuyện nữa, vừa rồi cậu nên chặn cô ta lại để phỏng vấn một chút."
Mục Điệp cười: "Chị vừa chọc vào tim của người ta, tôi lại đi chọc tiếp, đoán chừng cô ta sẽ tát bay tôi mất."
Lương Hạnh bĩu môi: "Đồ xảo quyệt. Được rồi, cậu đi làm việc đi, tôi không sao."
“Ồ, vâng” Mục Điệp gật đầu, xoay người bước một bước, sau đó đột nhiên như mèo cười nhìn cô: “Chị Hạnh, tối mai chị đến chỗ của tôi, mặc thoải mái là được, đừng quá trịnh trọng, chỉ cần thư giãn, tôi tuyệt đối sẽ không ép chị uống rượu."
Lương Hạnh bất ngờ, lập tức nhớ nghĩ ra anh ta chắc quan tâm đến việc cô đang mang thai, trong lòng chợt ấm áp khẽ cười: "Trừ uống rượu ra, những cái khác cứ tùy ý, không cần làm mấy thứ ngoại lệ, nếu không sẽ bị bàn tán."
Không thì người ta sẽ nói là đang nịnh lãnh đạo, miệng lưỡi trơn như bôi dầu, ít nhiều thì cũng toàn lời khó nghe.
“Được, tôi biết rồi.”
……
Buổi tối hôm sau sau khi tan sở, Lương Hạnh lái xe chở vài người cấp dưới, nhóm người phân thành mấy chiếc xe cùng đi đến nhà hàng đã đặt trước.
Xem như thư giãn sau một ngày bận rộn, Lương Hạnh cũng thoải mái đi ăn một bữa cùng mọi người.
Mọi người cầm ly lên, cô tự rót cho mình một ly nước trái cây rồi cười xin lỗi: "Lát nữa tôi phải đi bệnh viện rồi, rượu này sợ không uống được, nhưng không thể làm mọi người mất vui, cạn ly. "
Mục Điệp dẫn đầu đứng lên, cười nói: "Không sao đâu, Chị Hạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể uống ly rượu này, đừng chậm trễ việc mới quan trọng."
“Đúng đúng đúng, cạn ly!”
“Nào, cạn ly, Mục Điệp chúc mừng chúc mừng!”
“……”
Tiếp theo, đẩy ly đổi chén, tiếng cười không ngớt, cả phòng rất sôi nổi, Lương Hạnh không muốn quấy rầy hứng thú của bọn họ, tuy rằng không uống được rượu, nhưng cô vẫn uống cùng bọn họ không ít thức uống, Mục Điệp mấy lần muốn giúp cô, đều bị cô dùng ánh mắt từ chối.
Nguyên nhân bên trong thì không nói, nhưng ở trong mắt người không biết, rất dễ gây ra một loại hiểu lầm khác, anh ta vẫn còn nhỏ, cô không muốn làm liên lụy anh.
Ăn xong hết, cô lau miệng, đứng dậy cười nói: "Mọi người uống đi, tôi vào nhà vệ sinh một lát."
“Chị Hạnh Hạnh, có phải chị uống nước quá nhiều không.” Một người nào đó say bí tỉ, say rượu khiến người ta can đảm, bắt đầu đùa với cô.
Lương Hạnh cũng nhướng mày nói đùa: "Ừ, đoán chừng tôi cũng không uống nhiều như cậu, cứ thư giãn đi, cẩn thận buổi tối quay về phải quỳ bàn phím đấy."
“Hahaha…” Mọi người cười ồ lên.
Lương Hạnh vừa đi ra khỏi phòng, Mục Điệp mở cửa đuổi theo, quan tâm hỏi: "Chị Hạnh, chị không sao chứ?"
Lương Hạnh ngơ ngác, chớp chớp mắt: "Không sao? Tôi có thể bị gì? Cả tối tôi ngồi ở đó không động, không phải ăn thì là uống."
"Nhưng..." Cô đổi cách nói chuyện, nhìn xung quanh một chút, thản nhiên cười: "Cậu thật sự rất có lòng, tuy rằng mới vào công ty, mời mọi người ăn cơm là chuyện bình thường, nhưng cậu không cần làm đến mức xa xỉ như vậy, có ý là được rồi, bọn họ cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, tùy ý một chút là được. "
Mục Điệp cúi đầu cười, hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Tôi cũng không để ý lắm, chỉ là muốn cho mọi người vui vẻ. Dù sao bình thường mọi người đều rất qua tâm tôi. Bữa cơm này là nên mời."
Lương Hạnh hai tay tùy ý đặt trước ngực, nghiêng đầu nhìn xung quanh, không biết làm sao nói: "Khách sạn hạng sao, cộng với phòng riêng lớn, rượu và đồ uống đều là ngon nhất... những thứ này, không kém cấp giám đốc trở lên mời khách là bao... lương của cậu... còn không đủ cho một đĩa thức ăn, trên đó có lẽ còn có phòng Karaoke, một lát nữa cậu sẽ đưa họ lên để hát phải không?"
Mục Điệp mở to hai mắt: "Làm sao chị biết?"
Lương Hạnh thu lại nụ cười, bỗng mặt không cảm xúc đánh giá anh ta, mấy giây sau, cô híp mắt cười xấu xa nói: "Cậu nhóc, không lẽ... Cậu là đại gia ngầm của công ty chúng ta sao?"
Dáng vẻ trông rất giống, khí chất không liên quan, mặc dù lần đầu tiên thấy anh ta tiêu xa hoa như vậy, nhưng bình thường anh ta trông không giống một thực tập sinh thiếu tiền. Cô không quan tâm chuyện này, con nhà giàu cô nhìn thấy nhiều rồi, nhưng nếu là thật, vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Mục Điệp không ngờ cô lại đoán như vậy, anh sửng sốt, từ từ nhếch môi cười xấu xa: "Thì ra trong mắt Chị Hạnh, trình độ và khí chất của tôi lại cao như vậy."
Lương Hạnh nhướng mày: "Con nhà giàu trong mắt tôi đều là những đứa trẻ to xác, ham ăn lười làm. Tiền chi ra và thu nhập của cậu chênh lệch quá nhiều, quả thật là đáng nghi ngờ."
“……”
Mục Điệp thở dài ngao ngán, sau đó ghé vào tai cô nói nhỏ: "Số tiền này là tôi mượn của bạn bè, hai tháng nữa tôi sắp phải cạp đất ăn rồi, Chị Hạnh, em chỉ nói nhỏ với chị thôi, chị phải để cho tôi chút thể diện đấy."
Lương Hạnh sắc mặt hơi thay đổi, quay đầu nghiêm túc nhìn anh ta: "Hay là để tôi trả tiền, cứ coi như tôi mời mọi người."
Dù bây giờ cô đang thiếu tiền hơn những người này, nhưng giữ mấy chục triệu này cũng không đủ trả.
“Đừng mà.” Mục Điệp lập tức xua tay, đỡ trán, bất lực nói: “Vừa mới kêu chị để cho tôi chút mặt mũi, mà chị lại đả kích tôi thế này, tôi còn trẻ như vậy, kiếm tiền không phải rất đơn giản thôi sao, nợ ít tiền còn khiến tôi có chút động lực làm việc. "
Vẻ mặt Lương Hạnh trở nên cứng ngắc, khóe môi khó xử giật giật: "Ách, thực xin lỗi... Nếu cậu không cần thì quên đi, tôi chỉ là khách sáo mà thôi, được rồi, cậu vào đi, tôi đi vệ sinh. "
Quả nhiên, tuyệt không thể động chạm vào tự tôn của nam giới, thật là ngại mà.
Cô nói xong vẫy tay rồi đi.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Lương Hạnh đến bồn rửa tay, điện thoại trong túi chợt rung lên.
Hơi bất ngờ trong chốc lát, cô rút một tờ khăn giấy ra lau tay, sau đó vứt vào thùng rác, rồi cầm điện thoại vừa đi vừa nghe.
“A lô.”
“Đang ở bệnh viện hả?”
“Muộn chút mới đến, bây giờ tôi đang ăn tối với đồng nghiệp.” Lương Hạnh nhàn nhạt giải thích, âm thanh thấp trong hành lang yên tĩnh rõ ràng rất nhẹ nhàng dịu dàng.
"Nơi ồn ào như kia, có thể không đi thì đừng đi, tìm lý do về sớm đi, đến bệnh viện rồi còn phải về nhà, thời gian cô có thể nghỉ ngơi không nhiều.” Giọng điệu nhẹ nhàng của người đàn ông phát ra từ đầu dây bên kia, trầm thấp mạnh mẽ, có thể nghe ra căn phòng bên kia rất yên tĩnh.
Lương Hạnh cũng không phản bác, mím môi ừ một tiếng, cuối cùng, vẫn hỏi thêm một câu: “Anh…anh đang ở công ty?”
/757
|