CHƯƠNG 182: EM SẼ TỰ MÌNH ĐẾN BỆNH VIỆN PHÁ BỎ NÓ
Sự yên tĩnh ngắn ngủi, ở cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa thanh thúy mà đột ngột.
Thư ký khẽ giật mình quay đầu lại nhìn sang, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng ở cửa thì lập tức thức thời lui sang một bên, cung kính chào hỏi: “Cô Tống.”
Một người phụ nữ ăn mặc thời thượng mà vô cùng có khí chất đạp lên đôi giày cao gót chậm rãi bước vào, liếc mắt nhìn cô ta một chút, lãnh đạm ừ một tiếng, sau đó nhìn về phía người đàn ông đang ngồi đó không thể nhúc nhích, ánh mắt lướt qua một tia dịu dàng: “Vẫn còn chưa làm xong nữa à?”
Đối với sự xuất hiện của cô ta, biểu cảm của Thượng Điền không hề có bất cứ thay đổi nào, giọng nói cũng không có thêm bao nhiêu nhiệt độ: “Sao em lại đến đây?”
Người phụ nữ đặt hộp giữ ấm ở trong tay trước mặt anh ta, vừa nói vừa mở ra: “Em đã kêu dì giúp việc làm cơm, vẫn còn đang nóng đó, anh ăn một chút đi.”
Ánh mắt của thư ký nhìn người đàn ông, nói thật nhỏ: “Thượng tổng, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
Thượng Điền khoát tay.
Rất nhanh, trong phòng hợp chỉ còn lại có hai người, lúc không có người nào nói chuyện chỉ còn lại tiếng va chạm nhẹ của đồ ăn, một sự quái dị kỳ lạ nhưng mà lại không nhìn ra được chút gì khác thường trên gương mặt của hai người, dường như loại phương thức ở chung này đã trở thành thói quen.
Có một số người có gương mặt cấp cao là do trời sinh, có lẽ cô ta chính là loại người này.
“Không cần đâu, một lát nữa bọn tôi vẫn còn có cuộc họp, nếu như em còn chưa ăn thì đến phòng làm việc của tôi ăn đi.” Người đàn ông chậm rãi đứng dậy duỗi tay chân cứng ngắc ra, đi đến cửa sổ.
Nói xong, không đợi anh ta nói chuyện, cô ta thu tay lại quay người chậm rãi rời đi.
1997759_1_25,60 1997759_2_25,60
Sự yên tĩnh ngắn ngủi, ở cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa thanh thúy mà đột ngột.
Thư ký khẽ giật mình quay đầu lại nhìn sang, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng ở cửa thì lập tức thức thời lui sang một bên, cung kính chào hỏi: “Cô Tống.”
Một người phụ nữ ăn mặc thời thượng mà vô cùng có khí chất đạp lên đôi giày cao gót chậm rãi bước vào, liếc mắt nhìn cô ta một chút, lãnh đạm ừ một tiếng, sau đó nhìn về phía người đàn ông đang ngồi đó không thể nhúc nhích, ánh mắt lướt qua một tia dịu dàng: “Vẫn còn chưa làm xong nữa à?”
Đối với sự xuất hiện của cô ta, biểu cảm của Thượng Điền không hề có bất cứ thay đổi nào, giọng nói cũng không có thêm bao nhiêu nhiệt độ: “Sao em lại đến đây?”
Người phụ nữ đặt hộp giữ ấm ở trong tay trước mặt anh ta, vừa nói vừa mở ra: “Em đã kêu dì giúp việc làm cơm, vẫn còn đang nóng đó, anh ăn một chút đi.”
Ánh mắt của thư ký nhìn người đàn ông, nói thật nhỏ: “Thượng tổng, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
Thượng Điền khoát tay.
Rất nhanh, trong phòng hợp chỉ còn lại có hai người, lúc không có người nào nói chuyện chỉ còn lại tiếng va chạm nhẹ của đồ ăn, một sự quái dị kỳ lạ nhưng mà lại không nhìn ra được chút gì khác thường trên gương mặt của hai người, dường như loại phương thức ở chung này đã trở thành thói quen.
Ăn trộm từ Truyen hay online.com vui lòng ghi nguồn. Đọc truyện Triền Miên Sau Ly Hôn.
Người phụ nữ mặc một cái váy đỏ, khoác một cái áo khoác nhỏ, làn da trắng không như con người lộ ra bên ngoài, bộc lộ ra khí chất thiên kim điển hình, mười ngón tay thon dài tinh tế được sơn màu sơn móng tay, ngay cả chiếc nhẫn kim cương hình trứng chim bồ câu trên ngón áp út cũng đã mất đi vẻ rực rỡ.Website này ăn trộm không ghi nguồn làm nhóm dịch Truyện hay online không có kinh phí dịch tiếp.
Nhan sắc không tính là ngọt ngào quyến rũ, nhưng cũng rất có sức hút, lúc không nói chuyện có một loại khí chất lạnh lùng cao ngạo.Nội dung ăn cắp từ Truyện hay online
Có một số người có gương mặt cấp cao là do trời sinh, có lẽ cô ta chính là loại người này.
Ăn trộm từ Truyen hay online.com vui lòng ghi nguồn.
“Không cần đâu, một lát nữa bọn tôi vẫn còn có cuộc họp, nếu như em còn chưa ăn thì đến phòng làm việc của tôi ăn đi.” Người đàn ông chậm rãi đứng dậy duỗi tay chân cứng ngắc ra, đi đến cửa sổ.
Nội dung ăn cắp từ Truyenhayonline.com
Động tác đang sắp xếp đồ ăn của người phụ nữ hơi dừng lại, rất nhanh lại khôi phục bình thường, nhẹ giọng nói: “Vẫn còn thời gian mà, anh ăn một chút đi, em đến phòng làm việc chờ anh, không làm phiền tới anh, ăn xong rồi thì cứ để thư ký dọn dẹp xong đưa qua là được rồi.”Nói xong, không đợi anh ta nói chuyện, cô ta thu tay lại quay người chậm rãi rời đi.
1997759_1_25,60 1997759_2_25,60
/757
|