CHƯƠNG 213: CÓ PHẢI ANH MUỐN BỊ TÔI ĐÁNH KHÔNG?
Ánh mắt Triệu Mịch Thanh lóe qua một ý lạnh cực nhanh: “Xem ra, Hàn Dương luôn là người nhà họ Phó.”
Nghiêm Minh ở bên kia trả lời chắc nịch: “Phải.”
“Bên đó không cần tra nữa, cậu quay về đi.”
Người đàn ông nói xong thì cúp máy.
...
Thời gian nửa ngày đã làm xong công việc trong tay, sau khi tan ca lại đột ngột mở một cuộc họp, Triệu Mịch Thanh không biết là sợ Lương Hạnh đợi quá nóng ruột hay là sợ cô rời khỏi căn hộ của anh, mà sau khi kết thúc thì gần như là không ngơi nghỉ mà liền quay về Cảnh Lâm Loan.
Trong căn hộ, anh đứng ở cửa bấm mật mã, xác nhận, đẩy cửa, một chuỗi động tác liên tục mang theo một trận gió, đi vào trong nhà, nhấc tay lên mở đèn, quét nhìn một vòng phòng khách, không kịp đặt máy tính xuống lại trực tiếp đi về phía phòng ngủ.
Mở đèn phòng ngủ lên, nhìn cái chăn u lên một cục, biểu cảm lãnh khốc của người đàn ông dường như mới dịu lại.
Đặt túi máy tính lên trên bàn, anh bước đi bên giường, nhẹ nhàng vén một góc chăn ra, bên trong chăn lập tức lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng hồng, hơi thở đều đặn mà an tĩnh, mái tóc bên tai hơi hơi có chút mồ hôi, dán lên làn da, toát ra mùi hương nhàn nhạt nóng ẩm.
Thần sắc người đàn ông chợt lóe lên, trái tim hoàn toàn mềm nhũn thành một vũng nước, vầng trán khẽ cúi xuống, hôn lên đôi môi đó.
Cảm giác nghẹt thở khiến cho Lương Hạnh đang ngủ say có chút khó chịu, cô nhíu mày, khứu giác bị khí tức mát lạnh trên người người đàn ông bao phủ.
Cô khẽ rên một cái, chầm chậm mở mắt ra, ý thức ra hành động của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ chợt đỏ bừng lên, theo bản năng muốn tránh đi.
Người đàn ông cúi đầu hôn lên mặt cô, lập tức ngừng lại, mặt dán lên mặt cô, giọng nói ôn nhu dịu dàng: “Ngủ suốt từ chiều à?”
2005058_1_25,60 2005058_2_25,60
Ánh mắt Triệu Mịch Thanh lóe qua một ý lạnh cực nhanh: “Xem ra, Hàn Dương luôn là người nhà họ Phó.”
Nghiêm Minh ở bên kia trả lời chắc nịch: “Phải.”
“Bên đó không cần tra nữa, cậu quay về đi.”
Người đàn ông nói xong thì cúp máy.
...
Thời gian nửa ngày đã làm xong công việc trong tay, sau khi tan ca lại đột ngột mở một cuộc họp, Triệu Mịch Thanh không biết là sợ Lương Hạnh đợi quá nóng ruột hay là sợ cô rời khỏi căn hộ của anh, mà sau khi kết thúc thì gần như là không ngơi nghỉ mà liền quay về Cảnh Lâm Loan.
Đọc trên website Truyen hay online.com để ủng hộ nhóm dịch các bạn nhé. Đọc chương đầy đủ CHƯƠNG 213: CÓ PHẢI ANH MUỐN BỊ TÔI ĐÁNH KHÔNG?.
Trong căn hộ, anh đứng ở cửa bấm mật mã, xác nhận, đẩy cửa, một chuỗi động tác liên tục mang theo một trận gió, đi vào trong nhà, nhấc tay lên mở đèn, quét nhìn một vòng phòng khách, không kịp đặt máy tính xuống lại trực tiếp đi về phía phòng ngủ.
Mở đèn phòng ngủ lên, nhìn cái chăn u lên một cục, biểu cảm lãnh khốc của người đàn ông dường như mới dịu lại.
Đặt túi máy tính lên trên bàn, anh bước đi bên giường, nhẹ nhàng vén một góc chăn ra, bên trong chăn lập tức lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng hồng, hơi thở đều đặn mà an tĩnh, mái tóc bên tai hơi hơi có chút mồ hôi, dán lên làn da, toát ra mùi hương nhàn nhạt nóng ẩm.
Thần sắc người đàn ông chợt lóe lên, trái tim hoàn toàn mềm nhũn thành một vũng nước, vầng trán khẽ cúi xuống, hôn lên đôi môi đó.
Cảm giác nghẹt thở khiến cho Lương Hạnh đang ngủ say có chút khó chịu, cô nhíu mày, khứu giác bị khí tức mát lạnh trên người người đàn ông bao phủ.
Cô khẽ rên một cái, chầm chậm mở mắt ra, ý thức ra hành động của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ chợt đỏ bừng lên, theo bản năng muốn tránh đi.
Người đàn ông cúi đầu hôn lên mặt cô, lập tức ngừng lại, mặt dán lên mặt cô, giọng nói ôn nhu dịu dàng: “Ngủ suốt từ chiều à?”
2005058_1_25,60 2005058_2_25,60
/757
|