Tống Nhiễm đi đến gần, ngũ quan tinh xảo càng thêm nổi bật.
“Đợi cô được một lát rồi.”
Lương Hạnh kinh ngạc: “Đợi tôi? Cô Tống có chuyện gì sao?”
Hôm đó sau khi đưa cô đi khỏi nhà hàng, Triệu Mịch Thanh trực tiếp bảo Nghiêm Minh đưa cô đi, hai người ngay cả một câu cũng không nói được.
Tống Nhiễm suy nghĩ rồi trầm tĩnh nói: “Cảm ơn cô và anh Triệu hôm đó đã giúp tôi.”
“Cô….và anh Thượng vẫn ổn chứ?” Lương Hạnh nhìn thấy sắc mặt cô ta có chút trắng bệch, nhịn không được mà hỏi.
Tống Nhiễm cười khổ: “Ổn hay không cũng không liên quan gì nữa, tôi muốn rời khỏi anh ta.”
Lương Hạnh nhíu mày trầm mặc, Thượng Điền không yêu cô ta, chia tay cũng chưa chắc không phải một lựa chọn tốt, ai cũng không cần phải gò bó nữa.
“Cuộc sống phải nhìn về phía trước mà.” Lương Hạnh cảm thấy Thượng Điền tâm tư quá nặng, cũng không xứng với Tống Nhiễm, chỉ có thể an ủi như vậy.
Đôi mi dài của Tống Nhiễm rũ xuống, nhìn phần bụng, thanh âm phát run: “Tôi mang thai rồi.”
Lương Hạnh mở to đôi mắt, nhìn chăm chăm vào phần bụng nhỏ bằng phẳng của cô ta, trong lòng ngũ vị lẫn lộn.
“Vậy cô định…”
“Định giữ lại, nhưng anh ta vẫn chưa ký thỏa thuận ly hôn, tôi muốn một mình nuôi đứa con, cho nên không thể để anh ta biết, bây giờ anh ta tìm tôi khắp nơi, cho nên tôi muốn xin cô…và anh Triệu giúp đỡ, bây giờ cũng chỉ có anh Triệu có năng lực này thôi, đưa tôi đến nơi mà anh ta không tìm được.” Lương Hạnh há hốc mồm, kinh ngạc không ngớt, nhưng vậy mà lại có chút khâm phục cô ta.
Đột nhiên nhớ ra, Triệu Mịch Thanh nói nhà họ Tống quyền thế không nhỏ, dù thế nào cũng có thể bao bọc cho cô ta chứ.
“Ba mẹ cô đâu? Bọn họ hẳn có năng lực đối phó với anh Thượng chứ?”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Tống Nhiễm hiện lên một tia bất lực: “Không sợ cô chê cuời, ban đầu tôi vì có thể gả cho Thượng Điền mà đã cãi nhau căng thẳng với bọn họ rồi.”
Lương Hạnh không khỏi mắng Thượng Điền một tiếng tên khốn ở trong lòng, một cô gái tốt như vậy, có người yêu anh ta như vậy mà anh ta lại hoàn toàn không biết quý trọng.”
“Để tôi suy nghĩ một chút, buổi tối sẽ liên hệ với cô sau.” Thanh âm của Lương Hạnh vừa dứt, Triệu Mịch Thanh liền lạnh mặt xuất hiện ở trước mặt hai người.
Quét nhìn Lương Hạnh một cái, đôi môi mỏng cong lên: “Không cần hỏi nữa, tôi sẽ không giúp đâu.”
Triệu Mịch Thanh nhíu mày, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán cho cô: “Đứng lâu như vậy em không nóng à? Mau lên xe ăn cơm đi.”
Lương Hạnh nhìn Tống Nhiễm một cái, đây là chuyện nhà người ta, bọn họ cũng không tiện can thiệp quá nhiều.
Mình có thể hiểu tâm trạng của Tống Nhiễm bây giờ, ban đầu cô mang thai lại ly hôn, có thể nói là mọi ý niệm đều đã lụi tàn, nếu như không có người ở bên thì chỉ e không thể vượt qua khoảng thời gian đó rồi.
Triệu Mịch Thanh trầm khuôn mặt, lạnh nhạt mà nói: “Cô ta là người phụ nữ của Thượng Điền, tôi đây là đang chuốc rắc rối cho mình.”
Tia sáng cuối cùng trong đôi mắt xinh đẹp của Tống Nhiễm tối đi, Lương Hạnh còn muốn kiên trì thì bị cô ta kéo lấy cổ tay, dịu giọng nói: “Cảm ơn cô, nhưng tôi hoàn toàn có thể hiểu ý của anh Triệu, là tôi đã làm phiền hai người rồi.”
…
Buổi tối tan ca về nhà, Lương Hạnh kiên quyết muốn đến chỗ mẹ Lương ở, Triệu Mịch Thanh chỉ có thể đưa cô đến cửa.
“Anh mau về đi.” Vẫy vẫy tay, đầu cũng không quay lại lấy một cái mà đi vào cửa.
Người đàn ông đứng ở cửa với khuôn mặt đen sầm, người phụ nữ vong ân phụ nghĩa này.
Ăn xong bữa tối, nói với mẹ Lương mình muốn ra ngoài tản bộ, liền xuống lầu bắt xe đi ra ngoài.
Trên đường đi gọi một cuộc điện thoại.
“Đường Mộng Ninh…đúng…cô đợi tôi ở đó mấy phút, tôi lập tức đến….được.”
Lương Hạnh sờ sờ chìa khóa trong túi áo, thở dài một hơi.
Buổi chiều đã hỏi Châu La La có phòng trống cho thuê không, thì thật sự là có, nên lập tức lấy danh nghĩa của Châu La La ra thuê một căn.
Đường Mộng Ninh cũng coi như là ngoại ô thành phố, Thượng Điền dù có bản lĩnh lớn cũng phải tìm một thời gian.
Trả tiền xe xong thì liền nhìn thấy Tống Nhiễm đứng ở bên đường, sau khi xuống xe thì cười nói: “Sau này cô phải ăn mặc giản dị chút, nếu không thì nhìn một cái cũng thấy cô trong đám người đó.”
Tống Nhiễm mỉm cười cảm kích, theo cô đi vào trong hẻm.
Mãi đến hơn 9 giờ mới về đến nhà, ba mẹ hẳn đã ngủ rồi, vừa mở cửa thấy Triệu Mịch Thanh vậy mà đang ngồi trên ghế sofa, thấy cô về, đôi con ngươi hẹp dài liền đánh giá cô một cái, nhàn nhạt nói: “Mẹ nói em ra ngoài tản bộ rồi, đi tản bộ đến ba tiếng đồng hồ?”
Lương Hạnh rũ mắt xuống, tự rót cho mình một ly nước, không quan tâm đến anh.
Đột nhiên vùng eo bị siết lại, Lương Hạnh suýt nữa đã phun ngụm nước ra, phóng một con mắt đầy dao qua đó.
“Vừa nãy đã đi đâu?” Triệu Mịch Thanh dụi dụi trên cổ cô, lên tiếng hỏi.
“Tản bộ.” Mặt không biến sắc mà đáp.
Triệu Mịch Thanh cười cười, cũng không hỏi nữa, tay trực tiếp thò vào trong quần áo, Lương Hạnh giật mình, vội vàng đặt ly xuống đẩy anh ra.
Nói xấu nói tốt mới khiến anh buông ra, cô vội vàng nấp vào nhà tắm để tắm.
Triệu Mịch Thanh đợi cô đi vào thì thu nụ cười nơi khóe miệng lại, thần sắc thay đổi, như suy nghĩ gì đó.
Một tuần sau đó đều bình an vô sự, Lương Hạnh có lúc sẽ dành thời gian đi thăm Tống Nhiễm, mua chút đồ cho cô, nhưng mình cũng không tiện, mỗi lần về cô ta đều phải đưa đến gần thành phố mới chịu đi về.
Còn Thượng Điền cũng rất nhanh đã tìm đến Triệu Mịch Thanh.
“Đừng có nói với tôi là chưa gặp qua, cô ấy đã đi tìm vợ cũ của anh.” Giữa mi tâm của Thượng Điền toàn là âm trầm, không biết là do khoảng thời gian này không có nghỉ ngơi tốt hay là sao, vậy mà lại có chút mệt mỏi hiếm thấy.
Triệu Mịch Thanh nở nụ cười như không cười, ngồi ở trước bàn làm việc chơi đùa với cây bút máy trong tay, thần sắc thong dong mà gật đầu: “Ừm, quả thực có tìm, tôi cũng gặp qua rồi, muốn tôi giấu cô ta đi, anh nói một người sống sờ sờ như vậy tôi làm sao mà giấu đây? Đã bị tôi từ chối ngay rồi.”
Thượng Điền nhìn anh với đôi mắt màu mực, nhưng không nhìn ra được chút kẽ hở nào trong thái độ không liên quan đến mình đó, một lúc sau, anh ta đứng dậy từ ghế sofa.
/757
|