CHƯƠNG 364: AN KHÊ, ĐÂY LÀ BA
Sau đó Triệu Mịch Thanh vào phòng thay đồ, lúc này Lương Hạnh xụ mặt xuống đi tới, ánh mắt mang theo sự chất vất nhìn về phía Châu La La: “Đây là ý của cậu sao?”
Châu La La chớp mắt, cô còn chưa nói gì thì anh Hoắc rất che chở vợ mình đứng dậy: “Tớ là người mời anh Triệu, do tớ không suy nghĩ chu đáo chuyện này, tớ xin lỗi.”
Lương Hạnh ngước mắt liếc anh ta một cái, không nể mặt nói: “Tôi nghĩ anh Hoắc và Triệu Mịch Thanh vẫn chưa thân thiết đến mức như vậy.”
Cô nói xong thì ánh mắt bình tĩnh nhìn Châu La La một cái, lúc này không còn tâm trạng gì, cô lấy bàn tay che ở chỗ ngực: “Số đo quần áo rất vừa nhưng kiểu dáng quá phô trương, nếu cậu không tìm cho tớ kiểu khác thì tớ sẽ mặc đồng phục đi làm bình thường vào ngày kết hôn.”
Cô nói xong thì cong người đi vào phòng thay đồ, nhân lúc Triệu Mịch Thanh vẫn chưa đi ra thì cô chào hỏi hai tiếng rồi rời đi.
Sau khi cô quay về công ty được một lúc thì lúc chín giờ nhận được điện thoại của dì, lúc này cô mới đứng dậy chuẩn bị tan làm.
Lúc cô dọn dẹp đồ thì bỗng nhiên nhớ tới túi xách của mình để ở cửa hàng áo cưới, cô gọi điện thoại cho Châu La La, bên kia ấp úng nói không nhìn thấy, vì thế cô lái xe vòng một đường xa đến cửa hàng kia, không ngoài dự đoán cửa hàng đã đóng cửa.
Cô bất đắc dĩ đành phải gọi điện thoại cho dì giúp việc: “Tôi không mang chìa khóa, khoảng mười phút nữa sẽ về đến nhà.”
Khoảng mười phút sau, cô đi lên lầu, vừa bước ra khỏi thang máy thì nhìn thấy có một bóng người ở chỗ rẽ dưới ánh sáng mờ mờ, trong lòng lập tức cảnh giác.
Cô bản năng sờ túi xách, sau khi phản ứng lại thì chỉ có thể đi chậm lại, cả người dán lên bức tường, tiện tay cầm gạt tàn thuốc ở khu vực công cộng.
Cô khẽ nuốt nước miếng, giơ gạt tàn thuốc qua đỉnh đầu, từng bước đi đến gần.
Trong giây lát đèn hành lang sáng lên nuốt chửng sự âm u, người đàn ông ngồi ở trong góc hiện ra ở trước mắt, dưới chân anh đã có mấy đầu thuốc lá, sau khi trong lòng cô bình tĩnh lại cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh.
“Triệu, Triệu Mịch Thanh.”
Lương Hạnh bỏ gạt tàn thuốc xuống, lúc này Triệu Mịch Thanh đã đứng dậy, bình tĩnh đối diện với cô, đáy mắt anh đang kiềm chế cảm xúc.
Anh đi tới, Lương Hạnh lại nhíu mày lại: “Anh uống rượu?”
Anh không phủ nhận, cả người nhích lại gần bên cạnh vách tường, cả người hiện lên vẻ mệt mỏi: “Buổi tối có một bữa tiệc, vừa kết thúc.”
“Vừa kết thúc?” Lương Hạnh thoáng nhìn trên tàn thuốc dưới dất, cô cũng không có hứng thú tìm hiểu vấn đề này, cô chỉ liếc anh một cái rồi hỏi: “Châu La La nói cho anh biết chuyện em dọn đến đây sao?”
Triệu Mịch Thanh vẫn không phủ nhận, anh hơi nghiêng người, lấy túi xách treo trên tay cầm cửa cầu thang thoát hiểm ở sau lưng xuống, đưa tới trước mặt cô: “Em để quên ở cửa hàng áo cưới.”
Lương Hạnh im lặng đưa tay cầm lấy, có chút xấu hổ nói một tiếng: “Cảm ơn”.
Lúc này dì giúp việc mở cửa rướn cổ nhìn xung quanh, sau khi nghe thấy giọng nói của Lương Hạnh thì hỏi người bên ngoài: “Cô Lương, cô đã về rồi sao?”
Lương Hạnh nghe tiếng gọi thì quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó nói một câu: “Tôi đây.”
Sau đó cô quay đầu nhìn Triệu Mịch Thanh một cái.
Tâm trạng của cô có chút phức tạp, qua một năm cô vẫn chưa định gặp lại Triệu Mịch Thanh, cô nắm chặt túi xách trong tay do dự một lúc lâu, cuối cùng thu lại ánh mắt, bình tĩnh lạnh nhạt nói: “Em đi vào trước.”
“Ừ.” Giọng của Triệu Mịch Thanh có chút khàn khàn, nhưng trả lời rất dứt khoát, không chút do dự.
Lương Hạnh thấy vậy thì gật đầu, lúc cô xoay người rời đi thì ánh mắt lại không tránh khỏi nhìn tàn thuốc dưới đất, cô hơi nhíu mày lại nhỏ đến mức không thể nhìn thấy: “Anh bớt hút thuốc lại một chút đi.”
Cô nói xong thì rời khỏi không gian nhỏ hẹp ở cầu thang, sau khi cô đi vào nhà thì cố tình đóng mạnh cửa lại.
Trong phòng khách, ba Lương ngồi trên sô pha xem tivi, mẹ Lương và dì giúp việc vây quanh hai đứa nhỏ.
An Ngôn vịn hai tay lên ghế sô pha bên cạnh chu mông lên cao, An Khê ngồi trên thảm nhung chơi đồ chơi, cô nhóc nghe thấy tiếng mở cửa thì mắt to chớp hai cái, ngẩng đầu nhìn thấy Lương Hạnh thì giọng non nớt gọi một tiếng: “Mẹ ơi ——”
Lương Hạnh dựa lưng vào cửa, một tiếng “Mẹ ơi” này hoàn toàn xua tan đi sự lo lắng phiền muộn trong đáy mắt, cô thay giày ở cửa, đi tới ôm An Khê vào lòng.
Mẹ Lương thấy thế thì có chút ghen tỵ, lẩm bẩm một câu: “Sao lại gọi mẹ vậy chứ? Bà dạy gọi ‘bà ngoại’ mấy trăm lần cũng không học được.”
Bà vừa nói xong thì sau lưng “rầm” một tiếng, quay đầu nhìn thấy An Ngôn ngã ngồi xuống sàn nhà, có chút mờ mịt gãi đầu, cậu nhóc còn chưa làm sao thì bà ngoại đã hồn bay phách lạc, vội vàng đi tới bế cậu nhóc lên: “Không bị thương chứ?”
Lương Hạnh không nhịn được cười: “Mẹ, mẹ đừng nuông chiều bọn nhỏ quá.”
Cô nói xong thì ôm An Khê ngồi xuống sô pha, người một nhà cùng ngồi xem tivi, dì thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, xoay người vào phòng bếp cầm túi rác đi ra ngoài.
Lúc bà ta mở cửa đi ra ngoài thì không bao lâu truyền đến một thét chói tai làm cho bọn họ hoảng sợ, Lương Hạnh nhíu mày, cô đặt con xuống đi ra ngoài thì thấy cửa mở, dì vội vàng trốn vào nhà, dùng ngón tay chỉ ra ngoài.
Giọng nói hoảng sợ: “Anh, anh ——
Lương Hạnh đi tới mở cửa ra thì thấy Triệu Mịch Thanh đứng ở cạnh cửa, hơn nửa người chìm trong bóng tối cũng không nhìn rõ biểu cảm.
Yết hầu của anh di chuyển, Lương Hạnh lập tức mềm lòng, cô nghiêng người qua bên cạnh nhường đường.
Cô đoán được suy nghĩ của anh, trước khi cô cho anh vào thì vẫn lạnh nhạt nhắc nhở: “Anh có thể gặp con, nhưng sau này không cho phép anh lại xuất hiện ở chỗ này.”
“Ừm.” Tiếng anh trả lời nhanh chóng truyền đến, ánh mắt bị bóng tối bao phủ gần như rơi toàn bộ lên người Lương Hạnh.
Anh bước tới gần, ánh mắt nhất thời khó có thể thích ứng với ánh sáng, mẹ Lương nhìn thấy người đi tới thì sắc mặt rõ ràng trầm xuống dưới, vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua Lương Hạnh.
“Mẹ, mẹ đưa ba vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Dường như Lương Hạnh không phát hiện, cô trầm giọng nói, chờ tiếng đóng cửa truyền đến mới nói với anh: “Anh ngồi đi.”
Cô đi vào phòng ăn rót một ly nước ấm, lúc cô đi ra thì An Ngôn dùng tay chân ôm lấy ống quần của Triệu Mịch Thanh, muốn bò lên người anh, đáy mắt của người đàn ông lóe lên ánh sáng kinh ngạc, cả người cứng đờ không nhúc nhích, giống như một pho tượng, chỉ có đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cậu nhóc dưới chân.
“Sao anh không ôm một chút?” Lương Hạnh đặt ly nước đặt ở trước mặt anh, lại ôm An Khê đang tự chơi một mình đến bên cạnh anh: “An Ngôn đã có thể bước đi, cho nên khá hiếu động, nhưng khả năng ngôn ngữ không quá cao, sẽ không gọi người khác, An Khê ngược lại với thằng bé, bình thường rất yên tĩnh nhưng vô cùng thông minh, đã có thể nói được rồi.”
Cô vừa nói xong thì giống như An Khê có thể nghe hiểu được, nghịch ngợm trong lòng Lương Hạnh, quay đầu nhìn về phía Triệu Mịch Thanh ngồi bên cạnh, đôi mắt sáng lên, giọng non nớt gọi một tiếng: “Mẹ ơi.”
Lương Hạnh đen mặt lại: “An Khê, đây là ba.”
Cô vừa nói xong thì lập tức hối hận, bầu không khí tràn đầy xấu hổ, Lương Hạnh hạ đuôi lông mày xuống, vẫn không ngẩng đầu lên.
Triệu Mịch Thanh không thể nào miêu tả tâm trạng của mình vào lúc này, anh chưa bao giờ trải qua cảm giác này, đáy mắt run rẩy, cuối cùng đứng dậy: “Anh đi trước, em nghỉ ngơi đi.”
Anh nói xong thì nhấc chân rời đi.
/757
|