CHƯƠNG 372: CÁI THAI THỨ HAI
Vết thương ở chân của Lương Hạnh nghỉ ngơi một đêm liền tốt hơn phân nửa, bởi vì không vào ở với khách sạn cùng hợp tác, đường đến hội trường lớn cũng xa hơn rất nhiều, Lương Hạnh không thể không dậy sớm hơn, sau khi rửa mặt đơn giản liền vội vàng hấp tấp ra khỏi cửa.
Cửa vào hội trường thiết kế hai khu vực kiểm soát vé, Lương Hạnh kiễng chân nhìn xung quanh về phía cuối khu, thật vất vả mới xếp hàng tới lượt mình lại phát hiện thẻ mời không thấy đâu.
Mở cái túi theo người ra lục tung từ trong ra ngoài, quay đầu lại hỏi Tống Ba: “Cậu có thấy thẻ mời của tôi không?”
Tống Ba vừa lắc đầu, ký ức hôm qua đột nhiên hồi tưởng lại liên tục, liền cảm thấy hôm qua lúc mình xoay người cầm hành lý rời đi, vị trợ lý bên cạnh Triệu Tổng cầm theo đồ vật hết sức quen mắt, lúc ấy chẳng qua là cảm thấy là lạ, nhưng bây giờ nghĩ đến……
Cậu ta thốt lên: “Ah, Triệu Tổng!”
Lương Hạnh sắc mặt tối sầm lại, vừa định chạm vào điện thoại, cô liền thấy Tống Ba chỉ vào phía sau vẻ mặt như gặp quỷ
Theo hướng chỉ của ngón tay, cô quay đầu nhìn về sau, quả nhiên liền nhìn thấy Triệu Mịch Thanh đang sải bước tới đây.
Cô đứng sang một bên, yên lặng chờ đợi người đàn ông này bước tới gần, biểu cảm không chút ngạc nhiên ở trước mặt cô dừng bước: “Có phải là quên mất thứ gì không?”
Lương Hạnh đè nén lửa giận trong lòng: “Triệu Mịch Thanh, tôi không có tâm tư nói đùa với anh.”
Triệu Mịch Thanh khẽ vuốt cằm, sau đó từ trong túi lấy ra thẻ mời, ánh mắt chậm rãi đọc lên tên ghi trên thư mời: “Trịnh Vân…..”
Sau đó liền đưa thẻ mời tới trước mặt cô: “Em có biết không rằng hệ thống soát vé sử dụng nhận dạng khuôn mặt, thẻ mời được cấy thông tin ID của người tham gia, nếu em muốn sử dụng nó để lừa gạt, em sẽ chỉ được nhân viên bảo vệ ném ra ngoài thôi.”
Lương Hạnh yên lặng, Tống Ba nghe được càng trợn mắt hốc mồm.
Cô khẽ cắn môi, hiểu rõ ý của Triệu Mịch Thanh vì sao lại đợi đến lúc này mới nói cho cô biết những này, không thể nghi ngờ chính là muốn giúp cô, nhưng lại hết lần này tới lần khác muốn nghe được cô chủ động mở miệng.
Ánh mắt tối sầm, cô có chút muốn né tránh ánh mắt của anh: “Anh có thể mang theo một trợ lý đi vào đúng không?”
“Đúng vậy” Triệu Mịch Thanh mím môi, khẽ vuốt cằm, nghĩ nghĩ một chút giống vừa bừng tỉnh đại ngộ: “Sao vậy, em muốn giả làm trợ lý của anh?”
Chỉ cần qua được khu soát vé này, sau khi đi vào cô có thể như cũ đeo lên thẻ mời quang minh chính đại ngồi tại vị trí của Trịnh Vân trên bàn tiệc.
“Nói đi, điều kiện gì.” cô cắn răng, mang theo tư thái đàm phán nói
Liền bắt gặp khóe môi khẽ cười của Triệu Mịch Thanh, đáy mắt lạnh lùng khó giấu vài ý cười, sau một lúc lâu, anh lấy thẻ trên tay của Lưu Nam tự mình gắn vào viền áo vest ngoài: “không có điều kiện gì, đi theo anh.”
Nhìn hai người lần lượt bước vào, trên mặt Lưu Nam nở một nụ cười như mẹ già, còn Tống Ba, người bị bỏ lại mà chẳng rõ nguyên nhân vì sao, lại tràn đầy ánh mắt vô tội: “Tổng giám, tôi nên làm gì đây!”
Lưu Nam nghe vậy vỗ vỗ bả vai Tống Ba “Đi thôi, đi uống hai ly gì đó.”
Đi theo sau lưng Triệu Mịch Thanh qua cổng soát vé, cô tận lực muốn cùng anh kéo dài khoảng cách, lại tiến thêm hai bước tránh khỏi đám đông dâng lên sau lưng, sau cùng không biết bị vấp phải cái gì phía sau, cô liền lung lay sắp ngã kém chút đã ngã sấp xuống.
“Chậm thôi.” Trong lúc bối rối một sức mạnh ngoài dự tính đỡ lấy cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay trắng nõn đang đỡ mình, ánh nhìn thuận thế dời lên trên, liền nhìn thấy gương mặt đã quen từ lâu…
Ở đây gặp được Tống Nhiễm quả thật thập phần ngoài ý muốn.
Cô ta so một năm trước đây gầy gò đi rất nhiều, có lẽ cũng bởi nguyên nhân vậy, cho nên gương mặt cũng lộ ra vẻ nhợt nhạt lạnh lùng hơn rất nhiều, cười cũng không cười liền lộ ra bộ dáng xa cách khó gần
“Cám ơn.” Lương Hạnh nhờ lực đỡ của cô ta mà đứng vững trở lại, cô ta mới chậm rãi thu cánh tay về.
Trong mắt Tống Nhiễm chợt lóe lên một tia ngạc nhiên, cùng lúc đó, ánh mắt cô ta rơi vào tấm thẻ trên ngực cô, khóe môi khẽ giật giật, cô ta chợt hiểu gì đó mà không hỏi thêm nữa.
Sau khi chuyện của Mộc Điệp được giải quyết, Tống Nhiễm cũng không để ý đến Lương Hạnh nữa.
Cô ta tin rằng năng lực bản thân có hạn, cô ta không bao giờ có thể dành cả cuộc đời mình cho những người hoặc những thứ không phù hợp với mình. Vì vậy, cô ta không cần phải tham gia kéo bản thân vào quá nhiều chuyện, khẽ gật đầu với cô rồi bước qua người cô rời đi.
Quanh đi quẩn lại, Lương Hạnh lại phát hiện chỗ ngồi của cô cùng Triệu Mịch Thanh vậy mà lại sát bên nhau.
Người đàn ông này lướt qua bên người cô tiến vào chỗ mình, mang trên mặt một kiểu cười mà Lương Hạnh tự thấy như nụ cười trào phúng, thế là cô ngoài mặt liền đáp lại nụ cười khẽ .
“Em vừa mới nhìn thấy Tống Nhiễm?” Triệu Mịch Thanh chủ động tìm chủ đề hỏi
Sự quan tâm của Lương Hạnh dành cho Tống Nhiễm bây giờ nằm ở chỗ cô ta là người đứng sau Mộc Điệp, nếu cô ta không từ bỏ sự ủng hộ của mình cho Mộc Điệp thì rất khó để hạ bệ anh ta.
Nghĩ đến đây, cô thì thào “Ừm”.
“Cô ta đã gầy đi rất nhiều.” Triệu Mịch Thanh hơi nheo mắt lại, trong lời nói không có bất kỳ ý tứ sâu xa nào.
Vốn dĩ không có ý nghĩa sâu xa gì, nhưng lời nói rõ ràng của Triệu Mịch Thanh khiến Lương Hạnh chú ý, cô khẽ nhíu mày, trong lòng đột nhiên lộ ra vài phần quan tâm: “Ý anh là gì?”
Người đàn ông khẽ dựa người vào cô: “Tống Nhiễm có triệu chứng trầm cảm nhẹ và sẽ thường xuyên bay ra nước ngoài để trị liệu tâm lý. Nguyên nhân của chứng trầm cảm chắc hẳn liên quan đến việc cô ấy bị sẩy thai.”
“Sẩy thai?” Lương Hạnh suy nghĩ một chút: “Không phải đã lâu rồi sao?”
Chiếc nhẫn
Trong lòng cô thầm nghĩ, sau đó liền mang túi tiền kiểm tra từ trong ra ngoài, cuối cùng trên bàn bày đầy lỉnh kỉnh giấy tờ tiền lẻ nhưng vẫn không có gì ngoài sự thất vọng, gương mặt cô không giấu được cảm giác cô đơn trống rỗng
Cô hoàn toàn không có ấn tượng nào, chiếc nhẫn có thể là ở đâu trong nháy mắt mà mất đi, nghĩ nghĩ, cô đột nhiên lại cảm thấy chuyện này xảy ra chính là đang biểu thị điều gì.
Bất giác ngẩng đầu lên, liền thấy người đàn ông trước mặt, Triệu Mịch Thanh có thể đã biết rõ, nhưng lại ngây ngốc hỏi: “Còn mất cái gì sao?”
Trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải, là tôi nhớ lầm rồi.”
Có lẽ là cô nhớ lầm, cô có thể từ đầu đến giờ đều không có đem chiếc nhẫn kia nhặt về, đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng.
Không chú ý tới người đàn ông bên cạnh đã đưa tay vào trong túi áo vest, nghe được câu nói của cô đáp lại tay liền dừng lại, lập tức đặt tay trở lại trên mặt bàn, trên mặt vẫn là biểu cảm không để lộ ra nửa điểm sơ hở.
/757
|