CHƯƠNG 386: EM THÍCH ANH
Trong siêu thị, Triệu Mịch Thanh mang giỏ hàng đầy ắp đến quầy thanh toán, bác gái vừa tính tiền vừa giương mắt nhìn người đàn ông trước mặt, biểu tình lạnh lùng nhạt nhẽo, bày ra dáng vẻ tập mãi thành quen, điều quan trọng là không biết cô vợ nhà nào may mắn tới vậy.
“Cậu trai trẻ, đây là tã trẻ em, cậu có chắc là muốn mua nó không vậy?” Bác gái giơ gói hàng trên tay lên, trong số hàng đống băng vệ sinh phụ nữ, chỉ có tã trẻ em là đáng chú ý nhất.
Mặt Triệu Mịch Thanh không chút thay đổi: “Không cần, cảm ơn.”
“Vậy còn cái này thì sao, cái này chỉ dành cho phụ nữ mang thai.” Bác gái lại giơ tã lót của phụ nữ lên.
“Cũng không cần.”
Sắc mặt của Triệu Mịch Thanh vẫn chưa thay đổi, làm ra dáng vẻ điềm tĩnh không gợn sóng, thực ra trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Đợi tới lúc thanh toán xong, anh xách theo hai cái túi nặng rời khỏi siêu thị.
Khoảng mười phút sau, Lương Hạnh nhìn chằm chằm băng vệ sinh phủ kín cả giường, cảm thấy ngẩn người.
Mà hình như Triệu Mịch Thanh cũng không quan tâm: “Cũng không biết em thường xài loại băng nào nên anh đã mua hết, em coi loại nào em thích thì dùng là được.”
Lương Hạnh im lặng, mím môi không nói câu nào, cầm một loại băng rồi đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi đi ra, Triệu Mịch Thanh đã sắp xếp lại giường một cách gọn gàng rồi để túi nước ấm vào trong tay cô: “Em nghỉ ngơi sớm một chút đi, anh ở ngay bên cạnh, nếu như có chuyện gì thì cứ việc gọi cho anh.”
Lương Hạnh lúng túng, nhìn chằm chằm túi nước ấm trên tay, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, sau đó thuận tay xốc chăn trên giường, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Triệu Mịch Thanh lặng lẽ đợi một lúc rồi mới nhấc chân rời đi.
Ngày hôm sau, Triệu Mịch Thanh và Lương Hạnh tới bệnh viện đón Đào Mỹ Ân, nhưng y tá trong bệnh viện lại nói với hai ngươi họ là bệnh nhân từ lúc sáng sớm đã xuất viện rồi, Lương Hạnh nhíu mày, bảo Triệu Mịch Thanh gọi một cuộc điện thoại, điện thoại nhanh chóng được gọi đi, nhưng đợi hồi lâu vẫn không có người bắt máy, chỉ truyền tới một lời nhắn.
“Bệnh viện có sắp xếp khẩn cấp, tôi xin đi trước.”
Lời giải thích nhẹ nhàng bình tĩnh, trong câu chữ cũng đọc không ra cảm xúc gì, Triệu Mịch Thanh cất điện thoại, nhẹ nhàng nâng mi: “Cô ấy quay về Tấn Thành rồi.”
Lương Hạnh lại nhớ tới đoạn đối thoại hôm qua giữa cô và Đào Mỹ Ân, nên cũng không bất ngờ gì.
Lấy điện thoại đặt vé máy bay có thời gian gần nhất, nhìn về phía người đàn ông ý bảo: “Em cũng phải đi rồi.”
Lương Hạnh không có đợi gì nhiều, đi xuống lầu bắt một chiếc xe taxi, sau khi lên xe, cô thoáng thấy Triệu Mịch Thanh đang đuổi theo từ phía sau, vỗ vào nắp xe trước khi chiếc xe nổ máy rời đi.
Bác tài sửng sốt, kéo cửa kính xe xuống định mắng người, nhưng chỉ thấy Triệu Mịch Thanh hai ba bước đi tới, mở ghế láy phụ rồi trực tiếp chui vào: “Sân bay Kiều Nguyên.”
Lương Hạnh nhìn anh chằm chằm, do dự xong thì nói với bác tài: “Lái xe đi.”
Sau khi tới sân bay, Lương Hạnh mới phát hiện Triệu Mịch Thanh đã đặt chuyến bay trở về Nam Thành, cô quay đầu liếc nhìn anh, từ cút định nói bên miệng thì người đàn ông sợ cô hiểu lầm gì đó nên đã giải thich trước: “Về Nam Thành là do có chuyện cần phải xử lý.”
Lương Hạnh nắm chặt vé máy bay, nửa tin nửa ngờ lời anh nói, nhưng cũng không truy cứu gì cả, nghe thông báo phát thanh thì nhấc chân đi về phía cửa soát vé.
Sau khi lên máy bay, Lương Hạnh tìm chỗ ngồi của mình, đi qua người thanh niên bên cạnh, sau khi ngồi xuống, nhắm mắt lại, bởi vì đêm qua đau bụng dữ dội, ngủ không ngon giấc, lúc này cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Trong lúc đang mơ màng, cô cảm thấy bên cạnh mình có động tĩnh tranh cãi ầm ĩ, cô nửa mở mắt ra nhìn thì thấy gương mặt đẹp trai của Triệu Mịch Thanh.
Đôi mắt không tự chủ được mở to thêm vài phần, rồi chớp mắt hai cái, trên mặt hiện lên vẻ gió nhẹ mây bay, sững sờ nhìn vào khuôn mặt bên đó.
Triệu Mịch Thanh bắt gặp ánh mắt của cô, cũng không quay lại nhìn mà chỉ lẳng lặng giải thích: “Bên kia là cặp đôi với nhau, họ yêu cầu anh đổi chỗ ngồi.”
Lương Hạnh lại nửa tin nửa nghi ngờ, cũng không có ham muốn hỏi cho ra lẽ, cho nên chỉ “À” một tiếng rồi quay đầu tiếp tục ngủ.
—
Triệu Mịch Thanh tạm thời quyết định thay đổi lộ trình đến Nam Thành, một phần vì Lương Hạnh, một phần vì nhận được điện thoại của Cố Thời.
Sau khi xuống máy bay, anh bắt taxi đến thẳng bệnh viện, sau đó anh thấy Cố Thời nằm trên giường bệnh, hai tay quấn băng gạc, mặt bị đập như đầu lợn, không thấy được mấy phần anh khí đẹp trai lúc trước nửa.
Triệu Mịch Thanh mở cửa phòng bệnh, nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.
Hơn một năm này, Cố Thời đầu tư vào công ty của Triệu Mịch Thanh kiếm được không ít tiền, cha Cố đã không còn lợi dụng thủ đoạn tài chính để không chế anh ta nữa, đến bây giờ vẫn thuận buồm xuôi gió, làm việc gì cũng ngày càng thuận lợi nên chuyện này cũng khiến cho Trệu Mịch Thanh đoán không ra.
Anh đứng ở cửa một hồi nhìn người đàn ông trên giường trằn trọc, cuối cùng lấy điện thoại di động trong túi ra định gọi cho cha Cố, không ngờ Cố Thời tình cờ nhìn thấy cảnh này thì hoảng sợ hô to: “Người anh em, đừng có mà bán đứng tôi đó!”
Triệu Mịch Thanh nghe vậy, nhấc mắt khỏi màn hình điện thoại, trên tay vẫn cầm điện thoại, chỉ thờ ơ đáp lại: “Nếu như cậu nói rõ ràng mọi chuyện với tôi, tôi sẽ xem xét lại.”
Nói xong anh lập tức bước chân tới trước mặt Cố Thời, không ngừng vươn tay vỗ mặt heo hai lần: “Lại uống nhiều rượu?”
“Lần này thực sự không phải.” Cố Thời oan ức, kể hết mọi chuyện ra.
Hóa ra là vì Tề Uyên nên mới bị đánh.
Triệu Mịch Thanh càng nghe, lông mày nhíu càng sâu: “Cậu nói có người theo dõi Tề Uyên?”
Cố Thời đau miệng mà hít một ngụm khí lạnh, không giống như Triệu Mịch Thanh không có để chuyện này trong lòng mà nghiến răng nghiến lợi: “Xem ra em Uyên nhà tôi lớn lên rất đẹp, tôi lái xe theo mấy người kia cả mấy con phố, thật sự là do xem không được nữa nên mới ra tay.”
Triệu Mịch Thanh gác đề tài này sang một bên, không có tiếp tục truy hỏi nữa mà chỉ nhướng mày hỏi: “Nhà cậu?”
Cố Thời hít hít cái mũi, làm ra bộ dáng đương nhiên rồi: “Từ nhỏ đến lớn luôn chạy theo sau lưng tôi, đương nhiên là tôi xem em ấy như em ruột mà chăm sóc, sao không phải là nhà của tôi được chứ?”
Dừng một chút, cho rằng Triệu Mịch Thanh đang nghĩ đến chuyện của Tề Uyên và Tề Hàm cũng có ý kiến, vì vậy anh ta bày ra dáng vẻ như một người cha che chở con của mình mà chỉ vào mũi anh rồi nói: “Tôi nói với anh rồi, Tề Uyên không giống với chị của em ấy, không có nhiều mưu sâu kế độc như vậy, hơn nữa vì chuyện này mà gần đây khiến em ấy rất đau khổ nên tôi không cho phép anh tới tìm người ta gây rắc rối đó.”
Triệu Mịch Thanh mím môi, vừa nghĩ vừa nhắc nhở anh: “Đừng coi Tề Uyên quá đơn giản, cũng đừng tự cho là đúng.”
Anh nói mấy câu rất mơ hồ, thấy Cố Thời im lặng suy nghĩ thì chợt nghe ở ngoài cửa có bước chân đang tiến lại gần.
Quay đầu nhìn lại thì thấy Tề Uyên mang theo phích nước, đứng ở cuối giường, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tươi cười chỉ hiện trên mặt nhưng trong mắt thì không có xíu nào là tươi cười cả, thoạt nhìn như mang lại cho người ta cảm giác ngoài cười nhưng trong không cười.
“Tôi làm sao mà không đơn giản vậy, anh Thanh có thể nói cho tôi nghe được không.” Cô liếc nhìn Triệu Mịch Thanh một cái, bước lại gần, đặt phích nước lên bàn, phát ra tiếng động không nặng không nhẹ.
Triệu Mịch Thanh trầm mặc, trên mặt không có biểu hiện dư thừa nào, cũng không có trả lời.
Ngập ngừng một lúc, anh đứng dậy chỉnh lại vạt áo, nhìn về phía Cố Thời: “Tôi về trước, nếu anh có chuyện gì thì cứ điện thoại nói chuyện với tôi.”
Không đợi Cố Thời mở miệng giữ anh lại, thì anh đã bước chân ra khỏi phòng bệnh.
Chờ người bước khỏi phòng bệnh, u ám trong đáy mắt của Tề Uyên vẫn còn chưa có tan hết, con ngươi nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh, có chút thất thần.
Cố Thời thấy vậy, miễn cưỡng thay Triệu Mịch Thanh giải thích: “Chuyện của chị em không nên trách anh ta, chắc em cũng biết, bây giờ cuộc sống của anh ta trải qua cũng không tốt gì mấy.
“Em biết.” Tề Uyên đưa lưng về phía Cố Thời, trong mắt hiện lên một tầng sương mù, một lúc sau khẽ cắn môi, chống đỡ không cho giọng nói của bản thân nghẹn lại.
Tề Uyên biết, kết quả của Tề Hàm là gieo gió gặp bão, nhưng dù sao thì cũng là chị của cô, trên lý trí có thể hiểu rõ được, còn trên phương diện tình cảm thì cũng không cách nào tiếp nhận được.
Thoát khỏi dòng suy nghĩ hiện tại, Tề Uyên quay đầu lại nhìn chằm chằm Cố Thời, ánh mắt cô hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy, cô cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt, bỗng chốc nhếch lên đôi môi ửng hồng.
Cũng không nghĩ ra vì sao bản thân lại chìm đắm trong nỗi ám ảnh đến nỗi không cách nào tự giải thoát cho bản thân.
“Uyên ơi, em sao vậy?” Cố Thời phát giác có gì đó không đúng, quơ quơ cánh tay trước mặt cô.
Tề Uyên nghĩ, như là hạ quyết tâm: “Cố Thời, qua hết sinh nhật năm nay thì em cũng đã được hai mươi tám, em cũng không có tinh lực để làm tấm lá chắn cho anh một cách vô tâm vô phế mãi mãi như vậy được, em cũng không có tự tin lúc nào cũng là em Uyên bé nhỏ không chịu lớn khôn từ miệng anh được nữa…”
Sau một hồi im lặng, cô thở dài một hơi: “Nếu như anh muốn một mực giả ngu, em sẽ làm rõ với anh vậy, em thích anh, em sẽ cho anh một khoảng thời gian dài để suy nghĩ, chúng ta sẽ lần nữa xác định quan hệ mới với nhau, hoặc là để cho nhau một con đường sống khác.”
Sau khi nói xong, dường như là sợ Cố Thời đưa ra đáp án nhanh chóng nên nhấc chân rời khỏi phòng bệnh.
/757
|