Lục An Ngôn ở trên xe nhìn quanh, cuối cùng quay đầu lại nhìn chằm chằm người đàn ông phía sau, hai mắt tròn xoe bất mãn, sau đó trong miệng ngâm nga hát một bài hát không rõ giai điệu.
Bài hát không hoàn chỉnh nhưng vẫn có thể nghe hiểu được một số từ, Triệu Mịch Thanh nhíu mày, cẩn thận lắng nghe và rồi sắc mặt suy sụp ngay lập tức.
“Tại sao lại trên đời chỉ có mẹ tốt còn ba thì sao?” Anh nhìn chằm chằm vào cái đầu tròn xoe của thằng nhỏ, trên mặt viết rõ hai chữ không vui.
Còn An Ngôn bé bỏng thì nghịch ngón tay và hiểu được lời ba liền thản nhiên phun ra ba chữ: “Ba hư ghê!”
An Khê bất mãn trong lòng, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn vào mặt Triệu Mịch Thanh, tuy rằng trên cằm có râu chọc vào mặt nhưng An Khê vẫn thích thú chống đối anh trai: “Ba tốt mà.
”
“Ba là người xấu.
”
Mọi chuyện đều có thể nhường nhịn, nhưng trên lập trường của Triệu Mịch Thanh là anh thì không được thỏa hiệp.
Cuối cùng, như thường lệ, đều do Lương Hạnh giảng hòa trước, ôm An Khê bé nhỏ ra khỏi lòng Triệu Mịch Thanh và đặt vào một ghế trống khác của xe đẩy rồi tự mình đẩy cả hai đi.
Vừa đi vừa cười hỏi An Khê: “Râu của ba có nhột không?”
An Khê chớp chớp mắt nói rất thành thật: “Nhột lắm đó…”
Đợi một lúc, cửa thang máy mở ra, sau khi xuống lầu và leo lên xe xong thì họ mất tầm hai mươi phút để lái đến nhà hàng Việt mà mẹ Triệu nói.
Mẹ Triệu cùng mẹ Lục lại gặp nhau, cảnh tượng có phần xấu hổ.
Nhưng đây cũng là một cảnh có thể đoán trước được, sau khi ngồi xuống, mẹ Triệu liền đánh mắt ra hiệu cho một người đàn ông trẻ bên cạnh.
Người này gật đầu hiểu ý, trong chốc lát đã lấy ra mười mấy gói quà to nhỏ khác nhau từ phía sau bình phong, có quần áo trang sức, cũng có thuốc bổ nữa.
“Tôi xin lỗi về những gì đã xảy ra lần trước, đây là một chút tâm ý, nếu chuyện giữa Mịch Thanh và Lục Dao đã định rồi thì chúng ta cũng không tránh được mối quan hệ thông gia, vì hai đứa mong rằng bà sẽ bỏ qua chuyện đó.
”
Mẹ Triệu nói cũng đúng trọng tâm lại còn nhắc đến Lương Hạnh chẳng khác nào đã nắm được chỗ yếu của mẹ Lục nên mẹ Lục cũng đành mím môi, đẩy thuyền theo nước: “Chỉ cần hai đứa thấy ổn thì tôi cũng không có ý kiến gì.
”
Lương Hạnh nghe thấy vậy thì trong lòng vô cùng chua xót.
Tính cách của mẹ Lục luôn mềm mỏng, vì con gái mà bà thỏa hiệp đủ kiểu.
Mà Triệu Mịch Thanh cũng kịp thời nhận ra liền đứng dậy cầm ấm trà lên, đầu tiên là rót trà cho mẹ Lục, sau đó rót vào ly của mẹ mình, mẹ Triệu nhận ra điều này nên ngầm bất mãn nhưng bà ta cũng rất nhanh mà kiềm nén được, quay sang nhìn hai đứa nhỏ đang ríu ra ríu rít trên xe toàn bộ suy nghĩ đều bị cuốn theo tiếng nói cười của hai đứa nhỏ.
Nhưng An Khê vẫn còn hơi rụt rè khi gặp mẹ Triệu, khi nhìn thấy bà ấy lại gần, liền mếu máo giơ hai tay về phía mẹ Lục.
Mẹ Lục đau lòng, lập tức gạt ghế dưới đứng dậy, ôm đứa bé vào lòng dỗ dành.
Mẹ Triệu đang đi tới thì đột nhiên khựng lại, vẻ mặt rõ ràng là không được tốt cho lắm, bà ta xoa xoa hai bàn tay, khi chưa kịp lùi lại thì chợt nghe thấy có một giọng nói non nớt vang lên: “Bà nội.
”
Hai mắt bà ta sáng lên, nhìn thấy trong xe đẩy còn có An Ngôn, thì vẻ mặt u ám lập tức rạng rỡ hẳn lên, vội vàng bế đứa bé vào lòng, hôn trái hôn phải, vui đến mức mày nhướng hết cả lên.
Lương Hạnh ngồi cạnh Triệu Mịch Thanh và lặng lẽ nắm tay chồng dưới gầm bàn, có trời mới biết cô may mắn thế nào khi đã sinh được một cặp sinh đôi.
Hai mẹ là người một nhà, không tranh không giành, hòa hợp biết bao.
/757
|