“Không đâu mẹ.
” Lương Hạnh lắc đầu, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Bà lại thở dài, ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, khóe mắt hơi ươn ướt: “Thật ra mẹ cũng cảm thấy, chỉ cần con và Mịch Thanh sống tốt, thì bọn trẻ theo họ ai cũng không quan trọng như vậy.
Nhưng con cũng biết tính khí bà già kia rồi đó, nếu chúng ta nhân nhượng chuyện này, chắc chắn về sau con vẫn phải chịu uất ức từ những chuyện khác.
”
Mẹ Lương nghĩ, nếu nhà họ Triệu thật lòng muốn hai đứa ở bên nhau, thì nên tỏ ra chút thành ý, tiền bạc không quan trọng, mà quan trọng là con gái bà không được chịu đựng tính khí của bà già kia nữa.
“Ban đầu con kết hôn với Mịch Thanh, sau khi đăng ký kết hôn thì người trong nhà chỉ ăn một bữa cơm đơn giản, rồi con gái mẹ trở thành con dâu nhà người khác, lúc đó biết con vui, nên cả ba và mẹ đều mừng thay cho con.
”
Nhớ lại chuyện cũ, tim mẹ Lương lại càng chua xót, bà ngừng một lát rồi bổ sung: “Nếu thật lòng muốn cưới vợ thì làm gì có chuyện đơn giản như vậy.
Không thể bàn xong trong một bữa cũng là chuyện thường tình, nên con đừng lo.
”
Suy cho cùng, bà vẫn sợ trong lòng con gái không vui.
Lương Hạnh mỉm cười, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khóe mắt đầy vết chân chim của mẹ Lương hơi ướt át, rồi lại thấy tóc mai của bà mọc thêm mấy sợi tóc bạc, thì cổ họng bỗng nghẹn ngào.
“Con không lo đâu ạ.
” Cô ngừng một lát mới nói tiếp: “Tụi con cũng không phải là không tổ chức hôn lễ, chỉ cần mẹ anh ấy không dằn vặt nữa, thì mấy chuyện khác đều dễ nói.
”
Lúc hai mẹ con trò chuyện, đều ăn ý nói nhỏ lại, đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ.
Lương Hạnh đứng dậy, dặn mẹ ở trong phòng trông chừng hai đứa trẻ, rồi mở cửa đi ra ngoài, hỏi Triệu Mịch Thanh đang đứng ngoài cửa: “Sao thế?”
Trước khi nói, anh đã vươn tay ôm chầm lấy cô, đôi tay mạnh mẽ, ôm trọn cô vào lòng.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào mặt, Lương Hạnh bỗng mỉm cười, một tay nắm lấy góc áo sau lưng anh, rồi vui đầu vào ngực anh lúng túng đáp: “Em không sao.
”
Triệu Mịch Thanh cúi đầu hôn lên trán cô, bỗng cười nói: “Chúng ta đi thôi.
”
“Chúng ta đi đâu?” Đến khi Lương Hạnh phản ứng lại đã bị Triệu Mịch Thanh dẫn ra ngoài.
Bước chân của anh ung dung, giọng nói trầm ổn, hờ hững đáp lại một câu: “Chúng ta đi mua đồ ăn.
”
Tầm nửa tiếng sau, Lương Hạnh nhìn chằm chằm xe đẩy chất đầy rau hoa quả và thịt heo, hơi do dự nói: “Chúng ta mua nhiều như vậy sẽ không thể để hết vào tủ lạnh.
”
Anh cười mê hoặc đáp: “Dù gì cũng phải có chút thể diện để chiêu đãi khách chứ.
”
“Khách?” Lương Hạnh ngờ vực, nhìn người đàn ông trước mặt từ trên xuống dưới, cô đang định suy đoán hàm ý trong câu nói của anh, thì điện thoại trong túi bỗng đổ chuông.
Cô nghe máy xong thì biết rõ, khách mà Triệu Mịch Thanh đang ám chỉ là ai.
“Mẹ anh làm sao thế? Sao bà ấy lại muốn tới nhà xin lỗi?” Cô cầm điện thọai trong tay, mặt đầy kinh ngạc: “Anh nói địa chỉ cho bà ấy biết à?”
Triệu Mịch Thanh hơi nhướng mày đáp: “Bọn trẻ theo họ ai không quan trọng, mà mẹ bọn chúng mới là người quan trọng nhất, về chuyện hôn lễ, anh không muốn để em chịu tủi thân thêm nữa.
”
Anh nghiêng mặt trả lời câu hỏi của Lương Hạnh, bộ dạng thận trọng lại nghiêm túc đó không khỏi chọc cô cười.
Dù cô cười nhưng đáy lòng vẫn thoáng qua cảm xúc khác thường, cô cụp mắt kéo góc áo anh: “Vậy chúng ta mau về thôi, mẹ anh đã tới rồi.
”
Lúc Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh đang lái xe về nhà, thì mẹ Lương và bà Triệu đang ngồi đối diện nhau trên sofa, trong phòng khách chất đầy quà mà trước đó mẹ Lương không mang đi, cộng thêm sau đó mẹ Triệu lại sai người mua tiếp.
/757
|