Trong trí nhớ của Thượng Điền, anh ta chưa thấy Tống Nhiễm thế này bao giờ.
Cô đeo một chiếc mặt nạ màu hồng đáng yêu che gần hết khuôn mặt, nhưng khí chất vẫn lạnh lùng, cô độc, chỉ nhìn thoáng qua là có thể nhận ra cô trong đám đông hối hả và nhộn nhịp.
Lúc này anh ta cũng cong môi cười đáp lại: “Đúng là rất trùng hợp, cô Tống.
”
Đan Nhiêu cảm nhận được bầu không khí khác thường nên nhanh chóng giấu đi vẻ nhẹ nhàng, vui vẻ trên mặt, trở nên nghiêm túc trở lại, anh lạnh lùng nheo mắt quan sát người tới.
Dưới tình huống như vậy vẫn có thể nhìn thoáng qua là nhận ra Tống Nhiễm, chắc chắn không phải quan hệ quen biết bình thường.
“Không ngờ cô Tống cũng là người ham chơi.
” Sau đó Thượng Điền vẫn là người lên tiếng, anh ta vẫn luôn mỉm cười, nhìn người con gái trước mặt tháo bỏ mặt nạ, lộ ra vẻ mặt lạnh lùng như thường.
Tống Nhiễm đặt mặt nạ vào lòng bàn tay, ngón tay vô thức vẽ vài vòng, phần băng dính mảnh nhọn đâm vào đầu ngón tay cô, máu nhanh chóng chảy ra, dần dần truyền đến cảm giác đau tê dại.
Nhưng cô như không phát hiện, nụ cười hờ hững mà xa cách: “Chuyện của tôi, không phiền anh Thượng phải biết đâu nhỉ?”
Cô dừng một chút rồi hờ hững nhìn sang người phụ nữ bên cạnh anh ta, đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Dù sao bạn gái còn đang ở bên cạnh, anh Thượng nói chuyện nên chú ý chừng mực một chút.
Cô Tề nói có đúng không?”
Vẻ thoáng ngạc nhiên trên mặt Tề Uyên nhanh chóng được giấu đi, nhưng đối mặt với Tống Nhiễm, cô ta vẫn luôn cảm thấy chột dạ.
Đặc biệt là lời này, ngoài Đan Nhiêu không biết chuyện nên không hiểu hàm ý ra, những người khác đều biết Tống Nhiễm đang chế giễu, mỉa mai, mang theo sự chỉ trích không có chút tình cảm nào.
Giữa ba người, ai mới nên là bạn gái thực sự.
Tề Uyên đột nhiên mất hết tự tin, từ từ nới lỏng các ngón tay trắng nõn trên cánh tay Thượng Điền, khi sắp rút về hết thì người đàn ông bên cạnh chợt quay đầu, nở nụ cười với cô ta, kéo bàn tay cô ta lại.
“Xin lỗi, là sơ suất của tôi.
” Đáp lại lời chế giễu của Tống Nhiễm, anh ta kiên quyết nắm lấy bàn tay kia, thành thật xin lỗi: “Chỉ là tôi hơi bất ngờ khi gặp cô Tống ở đây thôi, nếu cô thấy phiền thì chúng tôi đi đây.
”
Sau đó anh ta kéo tay người phụ nữ rời đi.
Khi nhấc chân cất bước không thể tránh khỏi lướt qua người đàn ông đứng sau Tống Nhiễm, anh ta hơi khựng lại, liếc mắt quan sát rồi bật cười trêu chọc.
“Đây hẳn là cậu hai nhà họ Đan ở thành phố T nhỉ? Mới nhìn thoáng qua một lần ở buổi đấu giá đã có dũng khí đuổi từ thành phố T đến Kinh Đô.
Thứ cho tôi mạo muội nói một câu, hẳn là cậu không biết gì về cô Tống nhỉ? Không biết thì nên dừng lại ở đây đi, tránh để sau này lại mất hết tất cả.
”
Đan Nhiêu đứng yên, không đợi anh ta nói xong đã bị khí thế cao ngạo ấy chọc cười, vì thế bèn không chút khách sáo cúi đầu cười khẽ, tiếp đó anh quay lại nhìn thẳng vào mắt người đàn ông.
Hai người đàn ông có chiều cao tương đương, đứng trong dòng người lui tới không ngừng, im lặng đánh giá đối phương.
Cuối cùng Đan Nhiêu chỉ khẽ nhếch môi đáp lại: “Đã biết là mạo muội rồi mà anh vẫn nói, làm sao biết được tôi biết rõ sẽ mất tất cả cũng vẫn làm?”
Sau đó dường như nghĩ ra điều gì, anh cong môi cười tà, cố ý lùi lại một bước quan sát Thượng Điền từ trên xuống dưới một lượt, mang theo ý nhắc nhở nửa đùa nửa thật.
“Lời này của anh Thượng rất dễ khiến người khác hiểu lầm, tưởng anh là người theo đuổi cô Tống không được nên mới tìm cô bên cạnh, nhưng lại sợ tôi có được cô Tống sẽ khiến anh mất mặt.
”
Khoé miệng Thượng Điền khẽ giật.
Nhưng trong lòng lại thầm cười, anh ta theo đuổi không thành công? Thật không may là người phụ nữ được gọi là anh ta theo đuổi không thành công này lại chính là vợ hợp pháp của Thượng Điền anh ta.
/757
|