Để không làm Đình Nhi hoang mang, Hạ Vũ cố gắng lấy lại bình tĩnh. Anh nhẹ nhàng ôm vai cô, trấn an:
– Anh không sao… Chỉ là anh vui quá thôi!
– Thật không?- Đình Nhi lo lắng- Em chỉ lo….
Đình Nhi sờ tay lên bụng. Sự có mặt của sinh linh nhỏ ấy khiến cô không làm sao ngăn được cảm giác phấn khích. Cô sắp làm mẹ, một đứa trẻ sẽ lớn lên từng ngày ở đây.
– Còn có 1 tuần nữa là đám cưới thôi…. Bác sĩ dặn em 3 tháng đầu nên cẩn thận giữ gìn. Anh Vũ ơi, em muốn sửa lại áo cưới, cao lên một chút, mang giày đế thấp nữa.
– Ừ!
Hạ Vũ gượng cười. Anh lại nghe thoảng bên tai tiếng cười khanh khách đầy hạnh phúc. Đứa trẻ cảm nhận được mẹ nó đang vui. Nó lại rụt rè bày tỏ cảm xúc bằng cách gọi ba:
– Ba ơi!
Hạ Vũ run run đặt tay lên chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng của Đình Nhi. Anh cảm nhận bên trong đó có hai nhịp thở, một nhịp thở mạnh, 1 nhịp thở chỉ là những hơi yếu ớt, mỏng manh.
Có đến hai đứa!….. Hạ Vũ áp đầu vào bụng Đình Nhi, trong căn phòng nhỏ, tuy không có ai quan sát, mặt cô vẫn đỏ rần lên:
– Anh ơi, chị hai sẽ vô liền đó. Bác sĩ nói…
– Nói gì?
– 2 tháng đầu em và anh… không nên… không nên có quan hệ… Em…
– Anh biết mà. Anh chỉ muốn nghe con nói chuyện một lúc thôi.
Trẻ con nũng nịu. Nó cũng tò mò cảm nhận anh!
– Ba ơi!
Hạ Vũ dùng ý thức để liên lạc với nó:
– Ba đây!
– Mẹ ơi!
– Mẹ con không nghe được con nói đâu…
– Sao ba lại nghe được?
– Vì chúng ta… chúng ta không phải là người. Chúng ta thuộc một chủng loài khác…
– Ba ơi, bên cạnh con có cái gì đó…. Con đụng vào được không ba?
– Không đâu con! – Hạ Vũ nhẹ nhàng – Đó có thể là một anh em khác của con. Em đang ngủ, không được phá em!
-Dạ…Con không phá em… không phá em!!
Hạ Vũ thực sự hoang mang. Anh không hiểu rõ vào dòng giống mình. Bản thân mình có con?… Con anh sẽ trở nên một đứa bé như thế nào? Mới 3 tuần tuổi, nó đã có ý thức, đã tò mò.Khi ra đời sẽ trở nên như thế nào đây?
Không biết chủ nhân có thể lý giải chuyện này không? Anh chưa hề hỏi người, chúng ta thuộc về dòng giống nào? Đặc điểm của chúng ta ngoài những tháng ngày bất tử, chỉ yêu thích ngủ – khi sinh con đẻ cái, con cái cũng chúng ta sẽ tồn tại dưới hình dạng gì?… Quan trọng là con… con có làm ảnh hưởng gì đến mẹ của chúng không?
– Con phải ngoan. Cơ thể mẹ con rất yếu, không được làm mẹ con mệt…
– Dạ…
Nó ngoan ngãn nằm yên. Hạ Vũ mệt mỏi khép mắt. Anh phải tìm chủ nhân.Tìm được người để hiểu rõ mình.
Hạ Vũ cần biết những đặc điểm của cơ thể mình…. Con cái mình có gây ra hậu quả gì không?… Thân thể con người liệu có đủ sức mang thai, sinh con của một giống loài không phải con người?
Hai đứa bé….Nếu chúng làm hại Đình Nhi, Hạ Vũ sẽ làm gì giọt máu oan nghiệt đó? Hủy hoại chúng…. Để đảm bảo an toàn cho một người thân yêu bằng sinh mạng những người thân yêu khác.Hạ Vũ có đủ nhẫn tâm.
Đứa trẻ vẫn hồn nhiên gọi:
– Ba ơi!
Thỉnh thoảng lại như đang thầm thì với ai đó cạnh mình:
– Ngủ ngon nhé em ơi! Ru cho em ngủ nhé!
Hạ Vũ đặt tay lên thành bụng Đình Nhi. Hình như nó cũng cảm nhận được bàn tay ấy. Giọng trong veo nhảy múa trong đầu Hạ Vũ:
– Ba ơi!!!!! Thích lắm ba ơi!….
Một đứa trẻ lắm lời! Bất giác Hạ Vũ mỉm cười ngây ngốc. Con của anh, nếu là một đứa trẻ bình thường, sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu.
….Rồi cũng đến ngày đám cưới. Đình Tâm thở phào nhìn em gái rực rỡ, lộng lẫy trong tay chồng chào khách….Hạ Vũ ôm lấy vợ trong vòng tay. Cô dâu xinh đẹp nhất trong ngày tân hôn của hai người.
– Anh…
– Hửm?
– Em đi tắm một chút. Em mệt quá!
Đình Nhi đẩy nhẹ ngực chồng. Cô cũng cảm thấy hạnh phúc. Nhất là mỗi lần xoa bụng, dường như đứa bé trong đó cũng run lên.
Cô kể với Đình Tâm. Chị hai nói toàn suy nghĩ lung tung. Con mới có 1 tháng, còn chưa thành hình dạng kia mà.
Hạ Vũ âu yếm vuốt tóc vợ, dịu dàng.
– Ừ… Em đi tắm đi!
Ngồi lại trên giường, anh thần người suy nghĩ…. Cả tuần nay xem xét mọi khả năng. Mọi nơi chủ nhân có thể đến nhưng đều chẳng có kết quả. Khi không cảm nhận được, tức là chủ nhân không ở gần đây.
Dù thế nào cũng phải tìm. Anh phải hiểu rõ về bản thân mình. Hơn bao giờ hết. Vì Đình Nhi, vì hai đứa con mình.
– Ba ơi!
Hạ Vũ mỉm cười nhẹ. Đứa nhóc này rất thích nước. Mỗi lần Đình Nhi tắm, nó đều kêu “ba ơi”” rất to.
– Ba ơi!
– Ừ…
– Sao mẹ không cử động nữa ba ơi! Ba ơi!
Hạ Vũ hoảng hốt, vội phóng vào, Đình Nhi đang nằm sóng xoài dưới nền đất. Vội vàng, anh bế xốc cô lên:
– Tiểu Đình… Đừng làm anh sợ… Tiểu Đình!
– Ba ơi!
Lại tiếng của đứa bé. Nhưng lần này sao lại khác hơn:
– Ba ơi!
– Ba ơi! – Giọng trong trẻo cất lên – Em thức rồi… Em đang gọi ba… gọi ba đấy ba ơi!
Hạ Vũ sững lại. Đứa trẻ thứ hai cũng đã có ý thức. Hiện giờ Đình Nhi mang hai mầm sống trong người, đứa nào cũng đều vượt ngoài tầm kiểm soát.
– Ba ơi!
– Ừ… Ba đây…
– Con nè ba…
– Ừ… ba biết rồi…
Sinh linh vừa thức tỉnh có giọng thì thầm nhỏ hơn. Đầy ắp tò mò cũng như háo hức, nó chợt rụt rè:
– Ba ơi! Ba sẽ không vứt bỏ con hả ba? Ba sẽ không bỏ con và anh chứ?
Hạ Vũ sững lại. Rồi anh chợt cười, nhẹ nhàng:
– Sao ba lại vứt bỏ các con được… Chúng ta là một gia đình mà.
– Con nghe có ai đó nói… Ba sẽ vứt bỏ tụi con… Nếu tụi con ra đời sẽ là một tai hoạ. Ba rất ghét tụi con!
Có ai đó?…Làm sao còn có thể có ai?
Hạ Vũ chợt nghĩ đến một khả năng. Anh không cảm nhận được khí của chủ nhân nhưng những đứa bé như thế này, có thể chúng hiểu và cảm nhận được nhau. Chúng có thể tìm ra nhau, rất có khả năng Phương cô nương cũng như Đình Nhi hiện giờ, đã mang trong mình một đứa bé. Đứa bé đó có thể cũng ở gần đây.
– Con… còn nghe nói gì nữa không?
– Con nghe lúc mẹ nãy nhưng bây giờ thì không nghe nữa…. Bạn đó nói bám chặt lấy bụng mẹ sẽ làm mẹ bị đau. Phải cho mẹ nghỉ ngơi…
Hạ Vũ nhìn gương mặt thiêm thiếp hồng hào của Đình Nhi. Rồi anh chợt hiểu ra, không khỏi bật cười:
– Con cho mẹ nghỉ ngơi đó đúng không? – Bàn tay xoa nhẹ lên bụng Đình Nhi – Không được làm như vậy đâu, khi nào mẹ mệt, mẹ sẽ tự nghỉ ngơi. Con đừng lo!
– Dạ… Con nhớ rồi!
Tiếng cười khúc khích… Hai đứa trẻ có lẽ vui hơn… Chúng có bạn, có thể nói chuyện cùng nhau.
Một đứa trẻ khác… Ba sẽ vứt bỏ chúng con? Không lẽ hiện giờ chủ nhân không ở chung một chỗ với chúng? Chủ nhân thương yêu Phương cô nương như vậy. Có lẽ nào…
Hạ Vũ chợt nhẹ nhàng:
– Khi nào nghe được tiếng bạn ấy,con lắng nghe xem, phát ra từ hướng nào… Ba sẽ đi tìm bạn ấy…Được không con?
– Dạ…
– Anh không sao… Chỉ là anh vui quá thôi!
– Thật không?- Đình Nhi lo lắng- Em chỉ lo….
Đình Nhi sờ tay lên bụng. Sự có mặt của sinh linh nhỏ ấy khiến cô không làm sao ngăn được cảm giác phấn khích. Cô sắp làm mẹ, một đứa trẻ sẽ lớn lên từng ngày ở đây.
– Còn có 1 tuần nữa là đám cưới thôi…. Bác sĩ dặn em 3 tháng đầu nên cẩn thận giữ gìn. Anh Vũ ơi, em muốn sửa lại áo cưới, cao lên một chút, mang giày đế thấp nữa.
– Ừ!
Hạ Vũ gượng cười. Anh lại nghe thoảng bên tai tiếng cười khanh khách đầy hạnh phúc. Đứa trẻ cảm nhận được mẹ nó đang vui. Nó lại rụt rè bày tỏ cảm xúc bằng cách gọi ba:
– Ba ơi!
Hạ Vũ run run đặt tay lên chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng của Đình Nhi. Anh cảm nhận bên trong đó có hai nhịp thở, một nhịp thở mạnh, 1 nhịp thở chỉ là những hơi yếu ớt, mỏng manh.
Có đến hai đứa!….. Hạ Vũ áp đầu vào bụng Đình Nhi, trong căn phòng nhỏ, tuy không có ai quan sát, mặt cô vẫn đỏ rần lên:
– Anh ơi, chị hai sẽ vô liền đó. Bác sĩ nói…
– Nói gì?
– 2 tháng đầu em và anh… không nên… không nên có quan hệ… Em…
– Anh biết mà. Anh chỉ muốn nghe con nói chuyện một lúc thôi.
Trẻ con nũng nịu. Nó cũng tò mò cảm nhận anh!
– Ba ơi!
Hạ Vũ dùng ý thức để liên lạc với nó:
– Ba đây!
– Mẹ ơi!
– Mẹ con không nghe được con nói đâu…
– Sao ba lại nghe được?
– Vì chúng ta… chúng ta không phải là người. Chúng ta thuộc một chủng loài khác…
– Ba ơi, bên cạnh con có cái gì đó…. Con đụng vào được không ba?
– Không đâu con! – Hạ Vũ nhẹ nhàng – Đó có thể là một anh em khác của con. Em đang ngủ, không được phá em!
-Dạ…Con không phá em… không phá em!!
Hạ Vũ thực sự hoang mang. Anh không hiểu rõ vào dòng giống mình. Bản thân mình có con?… Con anh sẽ trở nên một đứa bé như thế nào? Mới 3 tuần tuổi, nó đã có ý thức, đã tò mò.Khi ra đời sẽ trở nên như thế nào đây?
Không biết chủ nhân có thể lý giải chuyện này không? Anh chưa hề hỏi người, chúng ta thuộc về dòng giống nào? Đặc điểm của chúng ta ngoài những tháng ngày bất tử, chỉ yêu thích ngủ – khi sinh con đẻ cái, con cái cũng chúng ta sẽ tồn tại dưới hình dạng gì?… Quan trọng là con… con có làm ảnh hưởng gì đến mẹ của chúng không?
– Con phải ngoan. Cơ thể mẹ con rất yếu, không được làm mẹ con mệt…
– Dạ…
Nó ngoan ngãn nằm yên. Hạ Vũ mệt mỏi khép mắt. Anh phải tìm chủ nhân.Tìm được người để hiểu rõ mình.
Hạ Vũ cần biết những đặc điểm của cơ thể mình…. Con cái mình có gây ra hậu quả gì không?… Thân thể con người liệu có đủ sức mang thai, sinh con của một giống loài không phải con người?
Hai đứa bé….Nếu chúng làm hại Đình Nhi, Hạ Vũ sẽ làm gì giọt máu oan nghiệt đó? Hủy hoại chúng…. Để đảm bảo an toàn cho một người thân yêu bằng sinh mạng những người thân yêu khác.Hạ Vũ có đủ nhẫn tâm.
Đứa trẻ vẫn hồn nhiên gọi:
– Ba ơi!
Thỉnh thoảng lại như đang thầm thì với ai đó cạnh mình:
– Ngủ ngon nhé em ơi! Ru cho em ngủ nhé!
Hạ Vũ đặt tay lên thành bụng Đình Nhi. Hình như nó cũng cảm nhận được bàn tay ấy. Giọng trong veo nhảy múa trong đầu Hạ Vũ:
– Ba ơi!!!!! Thích lắm ba ơi!….
Một đứa trẻ lắm lời! Bất giác Hạ Vũ mỉm cười ngây ngốc. Con của anh, nếu là một đứa trẻ bình thường, sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu.
….Rồi cũng đến ngày đám cưới. Đình Tâm thở phào nhìn em gái rực rỡ, lộng lẫy trong tay chồng chào khách….Hạ Vũ ôm lấy vợ trong vòng tay. Cô dâu xinh đẹp nhất trong ngày tân hôn của hai người.
– Anh…
– Hửm?
– Em đi tắm một chút. Em mệt quá!
Đình Nhi đẩy nhẹ ngực chồng. Cô cũng cảm thấy hạnh phúc. Nhất là mỗi lần xoa bụng, dường như đứa bé trong đó cũng run lên.
Cô kể với Đình Tâm. Chị hai nói toàn suy nghĩ lung tung. Con mới có 1 tháng, còn chưa thành hình dạng kia mà.
Hạ Vũ âu yếm vuốt tóc vợ, dịu dàng.
– Ừ… Em đi tắm đi!
Ngồi lại trên giường, anh thần người suy nghĩ…. Cả tuần nay xem xét mọi khả năng. Mọi nơi chủ nhân có thể đến nhưng đều chẳng có kết quả. Khi không cảm nhận được, tức là chủ nhân không ở gần đây.
Dù thế nào cũng phải tìm. Anh phải hiểu rõ về bản thân mình. Hơn bao giờ hết. Vì Đình Nhi, vì hai đứa con mình.
– Ba ơi!
Hạ Vũ mỉm cười nhẹ. Đứa nhóc này rất thích nước. Mỗi lần Đình Nhi tắm, nó đều kêu “ba ơi”” rất to.
– Ba ơi!
– Ừ…
– Sao mẹ không cử động nữa ba ơi! Ba ơi!
Hạ Vũ hoảng hốt, vội phóng vào, Đình Nhi đang nằm sóng xoài dưới nền đất. Vội vàng, anh bế xốc cô lên:
– Tiểu Đình… Đừng làm anh sợ… Tiểu Đình!
– Ba ơi!
Lại tiếng của đứa bé. Nhưng lần này sao lại khác hơn:
– Ba ơi!
– Ba ơi! – Giọng trong trẻo cất lên – Em thức rồi… Em đang gọi ba… gọi ba đấy ba ơi!
Hạ Vũ sững lại. Đứa trẻ thứ hai cũng đã có ý thức. Hiện giờ Đình Nhi mang hai mầm sống trong người, đứa nào cũng đều vượt ngoài tầm kiểm soát.
– Ba ơi!
– Ừ… Ba đây…
– Con nè ba…
– Ừ… ba biết rồi…
Sinh linh vừa thức tỉnh có giọng thì thầm nhỏ hơn. Đầy ắp tò mò cũng như háo hức, nó chợt rụt rè:
– Ba ơi! Ba sẽ không vứt bỏ con hả ba? Ba sẽ không bỏ con và anh chứ?
Hạ Vũ sững lại. Rồi anh chợt cười, nhẹ nhàng:
– Sao ba lại vứt bỏ các con được… Chúng ta là một gia đình mà.
– Con nghe có ai đó nói… Ba sẽ vứt bỏ tụi con… Nếu tụi con ra đời sẽ là một tai hoạ. Ba rất ghét tụi con!
Có ai đó?…Làm sao còn có thể có ai?
Hạ Vũ chợt nghĩ đến một khả năng. Anh không cảm nhận được khí của chủ nhân nhưng những đứa bé như thế này, có thể chúng hiểu và cảm nhận được nhau. Chúng có thể tìm ra nhau, rất có khả năng Phương cô nương cũng như Đình Nhi hiện giờ, đã mang trong mình một đứa bé. Đứa bé đó có thể cũng ở gần đây.
– Con… còn nghe nói gì nữa không?
– Con nghe lúc mẹ nãy nhưng bây giờ thì không nghe nữa…. Bạn đó nói bám chặt lấy bụng mẹ sẽ làm mẹ bị đau. Phải cho mẹ nghỉ ngơi…
Hạ Vũ nhìn gương mặt thiêm thiếp hồng hào của Đình Nhi. Rồi anh chợt hiểu ra, không khỏi bật cười:
– Con cho mẹ nghỉ ngơi đó đúng không? – Bàn tay xoa nhẹ lên bụng Đình Nhi – Không được làm như vậy đâu, khi nào mẹ mệt, mẹ sẽ tự nghỉ ngơi. Con đừng lo!
– Dạ… Con nhớ rồi!
Tiếng cười khúc khích… Hai đứa trẻ có lẽ vui hơn… Chúng có bạn, có thể nói chuyện cùng nhau.
Một đứa trẻ khác… Ba sẽ vứt bỏ chúng con? Không lẽ hiện giờ chủ nhân không ở chung một chỗ với chúng? Chủ nhân thương yêu Phương cô nương như vậy. Có lẽ nào…
Hạ Vũ chợt nhẹ nhàng:
– Khi nào nghe được tiếng bạn ấy,con lắng nghe xem, phát ra từ hướng nào… Ba sẽ đi tìm bạn ấy…Được không con?
– Dạ…
/30
|