Thương Phong Thành, trên một đường phố rộng rãi, có hai thiếu niên đang nói cười vui vẻ đi về phía trước.
"Nghi lễ triệu hoán hôm nay, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?" Một thiếu niên tóc ngắn quay đầu hỏi người còn lại.
"Đương nhiên chuẩn bị kỹ càng rồi! Hôm nay ta nhất định sẽ gọi ra một ma sủng thật phong cách cho coi." Thiếu niên hơi mập xoa xoa tay, tự tin tràn đầy.
"Được thì tốt, nếu lần này ngươi triệu hoán thành công, mới có thể trở thành sơ cấp Triệu Hoán Sư. Ngươi có thể triệu hoán ra cái loại ma sủng phong cách gì hả?" Thiếu niên tóc ngắn đả kích không nể mặt.
"Ngươi nói chuyện thật sự là khó nghe muốn chết . . ." Thiếu niên hơi mập giận mà không có chỗ phát tiết, liền làm bộ muốn đánh thiếu niên tóc ngắn kia, quay đầu chợt kinh ngạc thốt lên, "Ồ, mau nhìn, mau nhìn, kia không phải “đầu tổ quạ” sao? Kỳ quái nha, ngày hôm nay tóc làm sao không phải tổ quạ rồi?"
"Ô, cũng thật là." Thiếu niên tóc ngắn quay đầu, nhìn thiếu nữ đang ở phía xa xa sau lưng bọn họ kia, kinh ngạc nói. Nếu như không phải nhìn thấy dấu hiệu ở trên quần áo màu xám của nàng, quả thật là không nhận ra được.
“Đầu tổ quạ” trong miệng bọn họ, là một thiếu nữ tên là Gia Cát Minh Nguyệt. Nàng là con gái của nhà Gia Cát, quý tộc trong kinh thành, bởi vì một số nguyên nhân, vừa mới chuyển đến tòa thành nhỏ này của bọn họ. Nói là con nhà quý tộc, kỳ thực ai cũng biết thân phận của nàng không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Bởi vì, nàng là con gái riêng của nhà Gia Cát. Nhà Gia Cát, truyền thừa trăm năm, tiếng tăm lừng lẫy, các đời đều xuất sinh ra Triệu Hoán Sư nổi danh bốn phía. Trong gia tộc như vậy, sự tồn tại của Gia Cát Minh Nguyệt, chính là sỉ nhục của bọn họ. Vì lẽ đó, nàng bị đưa tới học tập ở tòa thành nhỏ này. Mà tư chất của nàng không tốt, tự ti, hướng nội. Ở học viện không có bất kỳ bằng hữu nào, cũng không thích trang điểm chưng diện. Ở đây, nhà Gia Cát chỉ thuê hai hạ nhân chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho nàng. Mà hai hạ nhân kia đời nào sẽ tận tâm chăm sóc. Không có ai giáo dục, không có ai quan tâm, Gia Cát Minh Nguyệt mỗi ngày đều mặc kệ đầu tóc rối bời mà đến học viện. Vì lẽ đó bị người ta đặt cho biệt danh “đầu tổ quạ”.
"Có muốn đánh cược hay không, ngày hôm nay nàng ta cũng không triệu hoán ra ma sủng." Thiếu niên hơi mập cười hì hì, cười trên sự đau khổ của người khác, nói.
"Đánh cược thì đánh cược, ta đánh cược nàng có chết cũng không triệu hoán ra." Thiếu niên tóc ngắn hừ một tiếng.
"Thôi đi, không có ý nghĩa, cái này không có gì hay mà đánh bạc rồi. Chẳng qua, lần này là cơ hội cuối cùng của “đầu tổ quạ” à nha? Đây là lần thứ ba nàng ta tham gia?" Thiếu niên hơi mập nhíu mày nhớ lại.
"Đúng vậy. Đời này của nàng nha, đừng hi vọng triệu hồi ra ma sủng." Thiếu niên tóc ngắn nhún vai.
"Cũng thế, nàng nếu có thể triệu hồi ra ma sủng, trừ khi trên trời rơi xuống mưa dao." Thiếu niên hơi mập có chút khinh bỉ nói, "Tạp chủng chính là tạp chủng, không thể nào so sánh với huyết thống chính tông của Gia Cát gia được..."
Thiếu niên tóc ngắn biến sắc, đang muốn nhắc nhở thiếu niên hơi mập kiềm chế một chút, tốt xấu đối phương vẫn là họ Gia Cát đấy. Vừa muốn mở miệng, lại chỉ cảm thấy hoa mắt, một bóng người lóe qua.
Thiếu niên tóc ngắn trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt. “Đầu tổ quạ” trong miệng bọn hắn bay người lên, từ một nơi cách bọn họ xa ba mét dậm chân mượn lực, cả người bay lên, một đôi chân hung hăng dẫm lên trên mặt thiếu niên hơi mập. Xung lực cực lớn ầm ầm tới, trực tiếp làm cho thiếu niên hơi mập tóe máu mũi, ngã nhào trên mặt đất.
Sau đó, Gia Cát Minh Nguyệt ưu nhã rơi xuống đất, quay đầu lại, hướng về phía thiếu niên tóc ngắn cười xán lạn.
Thiếu niên tóc ngắn lập tức đứng ngây người. Đây là “đầu tổ quạ” bình thường khúm núm kia? Đây là sao? Chọc mù mắt hắn, hắn cũng không tin đâu! Một đầu tóc tai lộn xộn hiện tại được chải vuốt cực kỳ mềm mại, thả ở sau lưng, để lộ ra trán và hai con mắt. Phía dưới cái trán trơn bóng là một đôi lông mày thon dài xinh đẹp, dưới lông mày lại là hai con ngươi sáng long lanh làm rung động lòng người. Giữa lông mày phấn chấn như ánh mặt trời rạng rỡ, khiến cho người ta mở mắt không ra. Bờ môi xinh xắn khẽ nhếch lên, đang cười với hắn.
"Gia Cát, Gia Cát Minh Nguyệt..." Thiếu niên tóc ngắn thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, thì thào kêu ra tiếng.
Gia Cát Minh Nguyệt không để ý đến hắn, mà là ngồi chồm hỗm trước mặt thiếu niên hơi mập, cười duyên dáng: "Mập Mạp, mới vừa rồi ngươi nói ta cái gì? Lặp lại một lần nữa, được chứ?"
"A, a..." Thiếu niên hơi mập ngẩng đầu liền đối diện khuôn mặt minh diễm kia, tâm thần nhộn nhạo khiến cho máu mũi càng chảy mạnh hơn, theo bản năng liền thành thật trả lời, "Nói, nói tạp chủng là tạp chủng..."
Ngu ngốc! Thiếu niên tóc ngắn đỡ lấy trán của mình, rất muốn ngất xỉu.
"Ồ, là như vậy sao." Gia Cát Minh Nguyệt cười càng thêm rạng rỡ, chậm rãi đứng dậy.
"Ngươi, ngươi là Gia Cát Minh Nguyệt, hóa ra ngươi là như vậy, xinh đẹp như vậy sao..." Thiếu niên hơi mập còn không có ý thức được kế tiếp hắn phải đối mặt với điều gì, mà là si ngốc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, lẩm bẩm nói.
"Đúng vậy nha, ta chính là Gia Cát Minh Nguyệt." Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu, sau một khắc, sắc mặt đại biến, hung hăng nhấc chân, giẫm! Giẫm chết tên mập mạp nhà ngươi này, cho ngươi biến thành mập mạp chết bầm! Ta hận nhất bị người nói là tạp chủng! Giẫm chết ngươi!"Dám nói ta là tạp chủng, đi chết! Đi chết! Đi chết!"
"A a a a a, ô ô ô ô ô, Á á Á á Á á ..." Thiếu niên hơn mập bị giẫm lăn qua lăn lại, sau đó không ngừng tru lên.
Thiếu niên tóc ngắn khóe miệng run rẩy, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, vô ý thức lui về sau hai bước. Thật là đáng sợ, quá mức, quá mức bi thảm rồi! Gia Cát Minh Nguyệt bình thường thoạt nhìn vô hại, khi bạo phát hóa ra lại khủng bố như vậy? ! Còn có, Mập Mạp, ngươi bị đánh còn muốn gọi mất hồn như vậy sao? Người không biết còn tưởng rằng ngươi bị làm sao.
Giẫm người đã xong, Gia Cát Minh Nguyệt thu chân, nhìn Mập Mạp trên mặt đất đã hôn mê, hừ một tiếng, ưu nhã sửa sang tóc tai một chút, quay người, rời đi.
Thiếu niên tóc ngắn kia đợi Gia Cát Minh Nguyệt đi xa, mới thận trọng ngồi xổm xuống, thò tay lắc lắc người đang nằm trên mặt đất: "Mập Mạp, còn sống không? Chết chưa?"
"..." Mập Mạp trầm mặc.
"Chết chưa? Chết ta đi đến nhà của ngươi báo tang rồi nhân tiện mua quan tài nha." Thiếu niên tóc ngắn vươn tay dùng sức lắc Mập Mạp.
"Ta chết rồi, ta thật đã chết rồi... Ta chết rồi..." Mập Mạp cố hết sức đứng lên, nhìn bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt phía xa xa, túm lấy lồng ngực của chính mình, lẩm bẩm nói, "Làm sao bây giờ? Tử Hạo, ta chết rồi."
"Ta thấy ngươi là choáng váng!" Thiếu niên gọi là Tiết Tử Hạo kia, giơ tay không khách khí đập một chưởng vào đầu Mập Mạp, "Ngươi còn biết ngươi là ai không?"
"Ta đương nhiên biết rõ, ta tên đầy đủ là Mặc Sĩ Thần. A, ta chết rồi ta chết rồi, ta thật đã chết rồi..." Tên Mập Mạp gọi là Mặc Sĩ Thần vẫn túm lấy lồng ngực của mình, si ngốc nhìn bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt phía trước, vẫn còn không ngừng kêu gào.
"Ngu ngốc, ngươi có bị nặng lắm không? Hay là đi y quán trước đi." Tiết Tử Hạo có chút lo lắng hỏi.
"Không, ta không sao, đi mau!" Mặc Sĩ Thần mang một cái đầu heo lớn, gấp rút đuổi theo phía trước.
Gia Cát Minh Nguyệt đúng lúc này lại dừng bước. Nàng đứng ở nơi đó, đánh giá cái cổng lớn có phong cách cổ xưa trước mắt này. Bạch Vũ học viện. Đây là học viện duy nhất ở thành Thương Phong. Nàng là Gia Cát Minh Nguyệt, cũng không phải Gia Cát Minh Nguyệt. Bởi vì, nàng cũng không phải là Gia Cát Minh Nguyệt lúc trước! Sau khi phát sinh chuyện như vậy, nàng không hiểu sao lại đi đến thế giới xa lạ này, không hiểu sao lại trở thành một đứa con riêng của một gia đình quý tộc. Điều mà nàng khiếp sợ nhất ở thế giới này, không phải cách ăn mặc của con người, không phải cơ cấu chính quyền của quốc gia, mà là người của thế giới này, có sức mạnh thần kỳ. Có thể triệu hoán ma sủng!
Thế giới này có cái gọi là võ giả, có ba loại chức nghiệp chủ yếu, một là Triệu Hoán Sư, hai là Kiếm Sĩ, ba là Cung Tiễn Thủ. Triệu Hoán Sư là chức nghiệp cường đại nhất, mỗi người đều hi vọng trở thành Triệu Hoán Sư. Một khi trở thành Triệu Hoán Sư cường đại, danh dự, quyền lợi, tiền tài đều theo đó mà đến. Triệu Hoán Sư tuy nhiều, nhưng mà Triệu Hoán Sư cường đại lại không có nhiều. Muốn trở thành Triệu Hoán Sư, phải có tinh thần lực mạnh mẽ to lớn, hơn nữa muốn tham gia nghi lễ triệu hoán cũng chỉ có ba lần cơ hội. Trong nghi lễ triệu hoán, nếu như không thể triệu hồi ra ma sủng một lần nào, như vậy, cả đời này đều khó có khả năng lại triệu hoán ra.
Gia Cát Minh Nguyệt trước kia đã tham gia nghi lễ triệu hoán hai lần rồi, hôm nay là lần thứ ba, cũng là một cơ hội cuối cùng. Nếu như vẫn còn là Gia Cát Minh Nguyệt lúc trước, có lẽ hôm nay nàng cũng sẽ giống như hai lần trước, không cách nào triệu hồi ra ma sủng. Chỉ là, nàng bây giờ đã không còn là nàng trước kia.
Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười xinh đẹp, mở rộng bước chân tiến vào cánh cửa học viện.
Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo đuổi theo không kịp thở, cũng tiến vào cửa lớn.
Giờ này khắc này, trên quảng trường học viện đã có rất đông người đang huyên náo, cực kỳ ồn ào. Ở trung tâm quảng trường, có một trận pháp cỡ lớn. Đường vân trên trận pháp hết sức phức tạp, là do hiệu trưởng học viện cùng mấy giáo sư dùng tài liệu đặc thù mới xây dựng lên. Hôm nay các học sinh tham gia nghi lễ triệu hoán sắp rảo bước tiến lên trận pháp này, cảm ứng ma sủng.
Chỗ khán đài cao nhất trên quảng trường, hiệu trưởng và mấy vị lão sư đã ngồi ở đó.
Gia Cát Minh Nguyệt không để ý đến ánh mắt kinh ngạc và những lời xì xào bàn tán của người bên cạnh, đơn giản chỉ đang thảo luận hôm nay nàng không giống với mọi ngày mà thôi. Gia Cát Minh Nguyệt biết rõ, trước đây trong học viện này, có rất nhiều người khinh bỉ nàng, cười nhạo nàng, nhưng cũng không dám làm quá mức. Không dám chính diện khi dễ nàng, bởi vì, nàng họ Gia Cát! Cho dù là con gái riêng, nàng cũng là họ Gia Cát!
Không để ý tới chung quanh, nàng trực tiếp đi tới vị trí tham gia nghi lễ triệu hoán hôm nay.
Mặc Sĩ Thần lôi kéo Tiết Tử Hạo đi tới phía Gia Cát Minh Nguyệt bên này, đứng ở bên cạnh nàng. Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lùng liếc qua Mặc Sĩ Thần. Cái đầu heo Mặc Sĩ Thần đang cười hì hì.
"Như thế nào, còn muốn ăn đòn?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn đầu heo lớn trước mặt, lạnh lùng hỏi.
"Đúng vậy nha. A a, không phải, đương nhiên không phải." Mặc Sĩ Thần vừa thấy Gia Cát Minh Nguyệt nói chuyện với hắn, liền ngây người trực tiếp đáp lại. Đợi phản ứng kịp mới vội vàng không nhận.
"Vậy chết xa xa một chút." Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên nói.
"Tốt. Ta sẽ chết xa một chút." Mặc Sĩ Thần lôi kéo Tiết Tử Hạo cẩn thận từng li từng tí dịch sang bên cạnh hai bước. Tiết Tử Hạo khóe miệng co giật sắp cứng ngắc rồi. Thật sự xấu hổ chết ta rồi! Tên mập mạp chết bầm này!
Gia Cát Minh Nguyệt ánh mắt như đuốc, nhìn về phía pháp trận giữa sân rộng kia, trong đầu đang không ngừng nhớ lại chú ngữ sơ cấp triệu hoán ma sủng. Đến lúc đó, một khi bước vào cái pháp trận kia, nhất định phải tập trung tinh thần, đọc chú ngữ lên, toàn lực cảm ứng ma sủng.
Nếu như lúc này đây Gia Cát Minh Nguyệt lại thất bại, cả đời này, đều khó có khả năng trở thành Triệu Hoán Sư nữa.
"Nghi lễ triệu hoán hôm nay, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?" Một thiếu niên tóc ngắn quay đầu hỏi người còn lại.
"Đương nhiên chuẩn bị kỹ càng rồi! Hôm nay ta nhất định sẽ gọi ra một ma sủng thật phong cách cho coi." Thiếu niên hơi mập xoa xoa tay, tự tin tràn đầy.
"Được thì tốt, nếu lần này ngươi triệu hoán thành công, mới có thể trở thành sơ cấp Triệu Hoán Sư. Ngươi có thể triệu hoán ra cái loại ma sủng phong cách gì hả?" Thiếu niên tóc ngắn đả kích không nể mặt.
"Ngươi nói chuyện thật sự là khó nghe muốn chết . . ." Thiếu niên hơi mập giận mà không có chỗ phát tiết, liền làm bộ muốn đánh thiếu niên tóc ngắn kia, quay đầu chợt kinh ngạc thốt lên, "Ồ, mau nhìn, mau nhìn, kia không phải “đầu tổ quạ” sao? Kỳ quái nha, ngày hôm nay tóc làm sao không phải tổ quạ rồi?"
"Ô, cũng thật là." Thiếu niên tóc ngắn quay đầu, nhìn thiếu nữ đang ở phía xa xa sau lưng bọn họ kia, kinh ngạc nói. Nếu như không phải nhìn thấy dấu hiệu ở trên quần áo màu xám của nàng, quả thật là không nhận ra được.
“Đầu tổ quạ” trong miệng bọn họ, là một thiếu nữ tên là Gia Cát Minh Nguyệt. Nàng là con gái của nhà Gia Cát, quý tộc trong kinh thành, bởi vì một số nguyên nhân, vừa mới chuyển đến tòa thành nhỏ này của bọn họ. Nói là con nhà quý tộc, kỳ thực ai cũng biết thân phận của nàng không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Bởi vì, nàng là con gái riêng của nhà Gia Cát. Nhà Gia Cát, truyền thừa trăm năm, tiếng tăm lừng lẫy, các đời đều xuất sinh ra Triệu Hoán Sư nổi danh bốn phía. Trong gia tộc như vậy, sự tồn tại của Gia Cát Minh Nguyệt, chính là sỉ nhục của bọn họ. Vì lẽ đó, nàng bị đưa tới học tập ở tòa thành nhỏ này. Mà tư chất của nàng không tốt, tự ti, hướng nội. Ở học viện không có bất kỳ bằng hữu nào, cũng không thích trang điểm chưng diện. Ở đây, nhà Gia Cát chỉ thuê hai hạ nhân chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho nàng. Mà hai hạ nhân kia đời nào sẽ tận tâm chăm sóc. Không có ai giáo dục, không có ai quan tâm, Gia Cát Minh Nguyệt mỗi ngày đều mặc kệ đầu tóc rối bời mà đến học viện. Vì lẽ đó bị người ta đặt cho biệt danh “đầu tổ quạ”.
"Có muốn đánh cược hay không, ngày hôm nay nàng ta cũng không triệu hoán ra ma sủng." Thiếu niên hơi mập cười hì hì, cười trên sự đau khổ của người khác, nói.
"Đánh cược thì đánh cược, ta đánh cược nàng có chết cũng không triệu hoán ra." Thiếu niên tóc ngắn hừ một tiếng.
"Thôi đi, không có ý nghĩa, cái này không có gì hay mà đánh bạc rồi. Chẳng qua, lần này là cơ hội cuối cùng của “đầu tổ quạ” à nha? Đây là lần thứ ba nàng ta tham gia?" Thiếu niên hơi mập nhíu mày nhớ lại.
"Đúng vậy. Đời này của nàng nha, đừng hi vọng triệu hồi ra ma sủng." Thiếu niên tóc ngắn nhún vai.
"Cũng thế, nàng nếu có thể triệu hồi ra ma sủng, trừ khi trên trời rơi xuống mưa dao." Thiếu niên hơi mập có chút khinh bỉ nói, "Tạp chủng chính là tạp chủng, không thể nào so sánh với huyết thống chính tông của Gia Cát gia được..."
Thiếu niên tóc ngắn biến sắc, đang muốn nhắc nhở thiếu niên hơi mập kiềm chế một chút, tốt xấu đối phương vẫn là họ Gia Cát đấy. Vừa muốn mở miệng, lại chỉ cảm thấy hoa mắt, một bóng người lóe qua.
Thiếu niên tóc ngắn trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt. “Đầu tổ quạ” trong miệng bọn hắn bay người lên, từ một nơi cách bọn họ xa ba mét dậm chân mượn lực, cả người bay lên, một đôi chân hung hăng dẫm lên trên mặt thiếu niên hơi mập. Xung lực cực lớn ầm ầm tới, trực tiếp làm cho thiếu niên hơi mập tóe máu mũi, ngã nhào trên mặt đất.
Sau đó, Gia Cát Minh Nguyệt ưu nhã rơi xuống đất, quay đầu lại, hướng về phía thiếu niên tóc ngắn cười xán lạn.
Thiếu niên tóc ngắn lập tức đứng ngây người. Đây là “đầu tổ quạ” bình thường khúm núm kia? Đây là sao? Chọc mù mắt hắn, hắn cũng không tin đâu! Một đầu tóc tai lộn xộn hiện tại được chải vuốt cực kỳ mềm mại, thả ở sau lưng, để lộ ra trán và hai con mắt. Phía dưới cái trán trơn bóng là một đôi lông mày thon dài xinh đẹp, dưới lông mày lại là hai con ngươi sáng long lanh làm rung động lòng người. Giữa lông mày phấn chấn như ánh mặt trời rạng rỡ, khiến cho người ta mở mắt không ra. Bờ môi xinh xắn khẽ nhếch lên, đang cười với hắn.
"Gia Cát, Gia Cát Minh Nguyệt..." Thiếu niên tóc ngắn thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, thì thào kêu ra tiếng.
Gia Cát Minh Nguyệt không để ý đến hắn, mà là ngồi chồm hỗm trước mặt thiếu niên hơi mập, cười duyên dáng: "Mập Mạp, mới vừa rồi ngươi nói ta cái gì? Lặp lại một lần nữa, được chứ?"
"A, a..." Thiếu niên hơi mập ngẩng đầu liền đối diện khuôn mặt minh diễm kia, tâm thần nhộn nhạo khiến cho máu mũi càng chảy mạnh hơn, theo bản năng liền thành thật trả lời, "Nói, nói tạp chủng là tạp chủng..."
Ngu ngốc! Thiếu niên tóc ngắn đỡ lấy trán của mình, rất muốn ngất xỉu.
"Ồ, là như vậy sao." Gia Cát Minh Nguyệt cười càng thêm rạng rỡ, chậm rãi đứng dậy.
"Ngươi, ngươi là Gia Cát Minh Nguyệt, hóa ra ngươi là như vậy, xinh đẹp như vậy sao..." Thiếu niên hơi mập còn không có ý thức được kế tiếp hắn phải đối mặt với điều gì, mà là si ngốc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, lẩm bẩm nói.
"Đúng vậy nha, ta chính là Gia Cát Minh Nguyệt." Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu, sau một khắc, sắc mặt đại biến, hung hăng nhấc chân, giẫm! Giẫm chết tên mập mạp nhà ngươi này, cho ngươi biến thành mập mạp chết bầm! Ta hận nhất bị người nói là tạp chủng! Giẫm chết ngươi!"Dám nói ta là tạp chủng, đi chết! Đi chết! Đi chết!"
"A a a a a, ô ô ô ô ô, Á á Á á Á á ..." Thiếu niên hơn mập bị giẫm lăn qua lăn lại, sau đó không ngừng tru lên.
Thiếu niên tóc ngắn khóe miệng run rẩy, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, vô ý thức lui về sau hai bước. Thật là đáng sợ, quá mức, quá mức bi thảm rồi! Gia Cát Minh Nguyệt bình thường thoạt nhìn vô hại, khi bạo phát hóa ra lại khủng bố như vậy? ! Còn có, Mập Mạp, ngươi bị đánh còn muốn gọi mất hồn như vậy sao? Người không biết còn tưởng rằng ngươi bị làm sao.
Giẫm người đã xong, Gia Cát Minh Nguyệt thu chân, nhìn Mập Mạp trên mặt đất đã hôn mê, hừ một tiếng, ưu nhã sửa sang tóc tai một chút, quay người, rời đi.
Thiếu niên tóc ngắn kia đợi Gia Cát Minh Nguyệt đi xa, mới thận trọng ngồi xổm xuống, thò tay lắc lắc người đang nằm trên mặt đất: "Mập Mạp, còn sống không? Chết chưa?"
"..." Mập Mạp trầm mặc.
"Chết chưa? Chết ta đi đến nhà của ngươi báo tang rồi nhân tiện mua quan tài nha." Thiếu niên tóc ngắn vươn tay dùng sức lắc Mập Mạp.
"Ta chết rồi, ta thật đã chết rồi... Ta chết rồi..." Mập Mạp cố hết sức đứng lên, nhìn bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt phía xa xa, túm lấy lồng ngực của chính mình, lẩm bẩm nói, "Làm sao bây giờ? Tử Hạo, ta chết rồi."
"Ta thấy ngươi là choáng váng!" Thiếu niên gọi là Tiết Tử Hạo kia, giơ tay không khách khí đập một chưởng vào đầu Mập Mạp, "Ngươi còn biết ngươi là ai không?"
"Ta đương nhiên biết rõ, ta tên đầy đủ là Mặc Sĩ Thần. A, ta chết rồi ta chết rồi, ta thật đã chết rồi..." Tên Mập Mạp gọi là Mặc Sĩ Thần vẫn túm lấy lồng ngực của mình, si ngốc nhìn bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt phía trước, vẫn còn không ngừng kêu gào.
"Ngu ngốc, ngươi có bị nặng lắm không? Hay là đi y quán trước đi." Tiết Tử Hạo có chút lo lắng hỏi.
"Không, ta không sao, đi mau!" Mặc Sĩ Thần mang một cái đầu heo lớn, gấp rút đuổi theo phía trước.
Gia Cát Minh Nguyệt đúng lúc này lại dừng bước. Nàng đứng ở nơi đó, đánh giá cái cổng lớn có phong cách cổ xưa trước mắt này. Bạch Vũ học viện. Đây là học viện duy nhất ở thành Thương Phong. Nàng là Gia Cát Minh Nguyệt, cũng không phải Gia Cát Minh Nguyệt. Bởi vì, nàng cũng không phải là Gia Cát Minh Nguyệt lúc trước! Sau khi phát sinh chuyện như vậy, nàng không hiểu sao lại đi đến thế giới xa lạ này, không hiểu sao lại trở thành một đứa con riêng của một gia đình quý tộc. Điều mà nàng khiếp sợ nhất ở thế giới này, không phải cách ăn mặc của con người, không phải cơ cấu chính quyền của quốc gia, mà là người của thế giới này, có sức mạnh thần kỳ. Có thể triệu hoán ma sủng!
Thế giới này có cái gọi là võ giả, có ba loại chức nghiệp chủ yếu, một là Triệu Hoán Sư, hai là Kiếm Sĩ, ba là Cung Tiễn Thủ. Triệu Hoán Sư là chức nghiệp cường đại nhất, mỗi người đều hi vọng trở thành Triệu Hoán Sư. Một khi trở thành Triệu Hoán Sư cường đại, danh dự, quyền lợi, tiền tài đều theo đó mà đến. Triệu Hoán Sư tuy nhiều, nhưng mà Triệu Hoán Sư cường đại lại không có nhiều. Muốn trở thành Triệu Hoán Sư, phải có tinh thần lực mạnh mẽ to lớn, hơn nữa muốn tham gia nghi lễ triệu hoán cũng chỉ có ba lần cơ hội. Trong nghi lễ triệu hoán, nếu như không thể triệu hồi ra ma sủng một lần nào, như vậy, cả đời này đều khó có khả năng lại triệu hoán ra.
Gia Cát Minh Nguyệt trước kia đã tham gia nghi lễ triệu hoán hai lần rồi, hôm nay là lần thứ ba, cũng là một cơ hội cuối cùng. Nếu như vẫn còn là Gia Cát Minh Nguyệt lúc trước, có lẽ hôm nay nàng cũng sẽ giống như hai lần trước, không cách nào triệu hồi ra ma sủng. Chỉ là, nàng bây giờ đã không còn là nàng trước kia.
Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười xinh đẹp, mở rộng bước chân tiến vào cánh cửa học viện.
Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo đuổi theo không kịp thở, cũng tiến vào cửa lớn.
Giờ này khắc này, trên quảng trường học viện đã có rất đông người đang huyên náo, cực kỳ ồn ào. Ở trung tâm quảng trường, có một trận pháp cỡ lớn. Đường vân trên trận pháp hết sức phức tạp, là do hiệu trưởng học viện cùng mấy giáo sư dùng tài liệu đặc thù mới xây dựng lên. Hôm nay các học sinh tham gia nghi lễ triệu hoán sắp rảo bước tiến lên trận pháp này, cảm ứng ma sủng.
Chỗ khán đài cao nhất trên quảng trường, hiệu trưởng và mấy vị lão sư đã ngồi ở đó.
Gia Cát Minh Nguyệt không để ý đến ánh mắt kinh ngạc và những lời xì xào bàn tán của người bên cạnh, đơn giản chỉ đang thảo luận hôm nay nàng không giống với mọi ngày mà thôi. Gia Cát Minh Nguyệt biết rõ, trước đây trong học viện này, có rất nhiều người khinh bỉ nàng, cười nhạo nàng, nhưng cũng không dám làm quá mức. Không dám chính diện khi dễ nàng, bởi vì, nàng họ Gia Cát! Cho dù là con gái riêng, nàng cũng là họ Gia Cát!
Không để ý tới chung quanh, nàng trực tiếp đi tới vị trí tham gia nghi lễ triệu hoán hôm nay.
Mặc Sĩ Thần lôi kéo Tiết Tử Hạo đi tới phía Gia Cát Minh Nguyệt bên này, đứng ở bên cạnh nàng. Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lùng liếc qua Mặc Sĩ Thần. Cái đầu heo Mặc Sĩ Thần đang cười hì hì.
"Như thế nào, còn muốn ăn đòn?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn đầu heo lớn trước mặt, lạnh lùng hỏi.
"Đúng vậy nha. A a, không phải, đương nhiên không phải." Mặc Sĩ Thần vừa thấy Gia Cát Minh Nguyệt nói chuyện với hắn, liền ngây người trực tiếp đáp lại. Đợi phản ứng kịp mới vội vàng không nhận.
"Vậy chết xa xa một chút." Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên nói.
"Tốt. Ta sẽ chết xa một chút." Mặc Sĩ Thần lôi kéo Tiết Tử Hạo cẩn thận từng li từng tí dịch sang bên cạnh hai bước. Tiết Tử Hạo khóe miệng co giật sắp cứng ngắc rồi. Thật sự xấu hổ chết ta rồi! Tên mập mạp chết bầm này!
Gia Cát Minh Nguyệt ánh mắt như đuốc, nhìn về phía pháp trận giữa sân rộng kia, trong đầu đang không ngừng nhớ lại chú ngữ sơ cấp triệu hoán ma sủng. Đến lúc đó, một khi bước vào cái pháp trận kia, nhất định phải tập trung tinh thần, đọc chú ngữ lên, toàn lực cảm ứng ma sủng.
Nếu như lúc này đây Gia Cát Minh Nguyệt lại thất bại, cả đời này, đều khó có khả năng trở thành Triệu Hoán Sư nữa.
/232
|