Edit+beta : Canina
Cuối cùng, Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng vung chủy thủ, trường kiếm của tên linh hồn kiếm sĩ kia trực tiếp bị chấn bay ra ngoài, rơi xuống đất rất xa, bản thân hắn thì đặt mông ngồi bệt xuống đất, lau mồ hôi trên mặt, biểu tình giống như trút được gánh nặng, như thể ước gì chiến đấu có thể kết thúc sớm một chút. Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi nghĩ, nếu như vừa nãy chính mình không động vào hắn, để hắn một mình khua khoắng trường kiếm, khả năng chính hắn sẽ chủ động ngã xuống luôn.
Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu nhìn lại, hai gã kiếm sĩ Thiên Không khác đã sớm nằm lăn trên mặt đất, ngực không hề phập phồng, giống như kẻ chết đuối vừa được mò từ dưới nước lên. Mà Lăng Phi Dương và Trưởng Tôn Ninh Hạo đang ôm kiếm nhàn nhã nhìn mình biểu diễn, giống như xem khỉ diễn trò, nhưng mà con khỉ kia đương nhiên không phải là mình, mà là các học viên Vân La quốc.
"Trọng tài, còn cần tiếp tục không?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn tên cung thủ vẫn còn đang bắn đạn bông cùng với Triệu Hoán Sư đang nói lắp, không đành lòng động thủ, hỏi trọng tài.
"Không cần nữa!" Trọng tài nổi giận đùng đùng chạy lên trên đài, hô to một tiếng: "Ta tuyên bố, trận đấu kết thúc, bên thắng lợi, Đan Lăng quốc!" Chủ trì một cuộc tranh tài như vậy, đối với hắn mà nói vốn là một loại sỉ nhục.
Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt nhìn nhau nở nụ cười, nhanh nhẹn đi lên đài. Mãi đến giờ, ma sủng của Gia Cát Minh Nguyệt và Mặc Sĩ Thần vẫn còn chưa hiện thân, Trưởng Tôn Ninh Hạo căn bản không cần phát ra một chiêu kiếm nào, chỉ đứng nhìn đối phương run rẩy, Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần thì liên tục phải biểu diễn làm mẫu. Dĩ nhiên đối phương càng đáng thương hơn, tên Triệu Hoán Sư kia đến cuối cùng cũng không thể đọc lên một câu chú ngữ hoàn chỉnh, không biết từ nay về sau có bị mắc phải tật xấu nói lắp rồi phải đổi nghề hay không.
"Kháng nghị, có nội tình đen tối, có bán độ, có người nhường, ta muốn khiếu nại!" Sau khi kinh ngạc trong phút chốc, hầu hết tất cả mọi người dưới khán đài đều phẫn nộ rít gào lên, đem dưa hấu chưa kịp ăn xong, nước trà chưa uống hết, mua trứng gà chuẩn bị buổi tối chiên lên nhắm rượu trứng gà ném hết lên trên đài.
"Này, ngươi làm gì?" Một tên khán giả thấy một chiếc giày vừa bay qua mặt, quát lên.
"Mẹ nó dám nhường, hại lão tử thua tiền, lão tử đập chết bọn họ." Đại hán bên cạnh giơ cánh tay toàn hình xăm lên, tức giận khó tiêu gầm gừ.
"Vậy ngươi ném giầy ta làm gì?"
"Hả, là giày của ngươi à, mà còn có một chiếc cũng không cách nào đi được, ném hết lên đi." Thế là, một chiếc giầy khác cũng bay đi theo.
Đối mặt vật thể bay không xác định che rợp bầu trời, trọng tài nhẹ nhàng phất tay chặn lại, một đạo kình khí tuôn ra, quét hết tất cả vật thể bay không rõ sang một bên. Lần này, hắn không phái người ngăn cản những khán giả đã hết sức phẫn nộ kia nữa, nếu như có thể, hắn cũng hy vọng có thể đi xuống dưới đài chen vào đám đông, ném lên một đôi giầy thối hô to một tiếng: "Bán độ a!"
Nếu như nói ở đây còn có ai vui mừng thắng lợi hoan hô, ngoại trừ mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, đương nhiên chỉ có một người. Lúc này, tên trung niên ăn mặc mộc mạc kia đôi mắt rưng rưng lệ nóng, gắt gao nắm chặt đổ phiếu, tỉ lệ đặt cược lớn như vậy, lần này có thể phát đạt, mấy tháng cũng không cần làm việc rồi! Bình tĩnh lại, người trung niên đột nhiên cất kỹ đổ phiếu vào trong túi, nhanh chóng lao ra bên ngoài.
"Này, ngươi đi đâu vậy?" Tên thanh niên kia hỏi.
"Đặt thêm a, ta thắng tiền, tiếp tục mua bọn họ thắng." Người trung niên vừa chạy vừa vui cười hớn hở nói.
"Thôi đi, ngươi cho rằng lần sau bọn họ còn may mắn như vậy nữa hả, người tầm thường chính là tầm thường, ngay cả xem náo nhiệt thế nào cũng không biết." Thanh niên khịt mũi con thường. Mãi đến tận khi trận đấu kết thúc, hắn cũng không nhìn ra học viện Thiên Phong rốt cuộc có thực lực ra sao, càng không hiểu sao bọn họ lại thắng được.
"Chúng ta có nên đi mua mấy khoản bọn họ thắng không?" Bên cạnh, tiểu tuỳ tùng dò hỏi.
"Rầm!" Thanh niên rốt cuộc đấm thẳng xuống đầu tên tùy tùng, "Bảo ngươi đi mua học viện Nam Sở quốc chúng ta là được rồi, ai cho ngươi đi mua Vân La quốc, ngu ngốc!"
"Nhưng mà, vừa nãy không phải ngài còn khen tôi thông minh sao?" Tuỳ tùng bưng đầu, lời này không dám nói ra.
Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên không biết chuyện phát sinh sau đó, đã rời khỏi tái trường từ lâu, chạy sang một tái trường khác xem đội số hai của Đan Lăng quốc thi đấu.
Lúc này, thi đấu ở tái trường kia vừa mới bắt đầu, học viên có tư cách tham gia Thần Long đại tái đều là thiên chi kiêu tử của các quốc gia, mặc dù thực lực có chênh lệch, bình thường cũng sẽ không kém quá xa, chút thời gian mở đầu chỉ thăm dò công phòng của đối phương, chẳng qua là để nóng người mà thôi, cách lúc phân thắng bại còn sớm lắm. Chứ như thi đấu giữa nhóm Gia Cát Minh Nguyệt cùng học viện Vân La là bất ngờ đặc biệt, là tình huống ngoài ý muốn hiếm thấy, mấy trăm năm mới gặp được một lần.
"Minh Nguyệt, vừa nãy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lăng Phi Dương nhỏ giọng hỏi Gia Cát Minh Nguyệt.
"Hẳn là Dạ Mị." Gia Cát Minh Nguyệt cũng hạ thấp giọng.
"Nhưng mà, chúng ta cũng không nghe thấy nàng hát a." Lăng Phi Dương không rõ.
"Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra. Trở về chúng ta hỏi lại nàng, trực giác của ta nói cho ta biết, chúng ta dễ dàng thắng lợi như vậy, là nhờ có nàng." Gia Cát Minh Nguyệt khẳng định.
"Ừ, trở về rồi hãy nói, xem nhóm Kinh Phong thi đấu trước đã." Lăng Phi Dương gật đầu.
Trong trường thi đấu, bất kể quý tộc quyền thế hay là bình dân bách tính đều hết sức chăm chú nhìn vào tái trường, chờ đợi giây phút đặc sắc. Chính giữa tái trường ngay bên cạnh, một quả pháo hoa phát ra một tiếng nổ vang giòn, ánh lửa rực rỡ diễm lệ bắn mạnh ra xung quanh, đó là tín hiệu kết thúc trận đấu.
"Nhanh như vậy đã kết thúc rồi!" Khán giả nhao nhao ngẩng đầu nhìn sang, nhìn thấy là tái trường nào rồi, trong lòng không khỏi cảm khái, "Vân La quốc không hổ là một trong tứ cường lần trước, không nghĩ tới nhanh như vậy đã kết thúc chiến đấu, lần này một chi đội của Đan Lăng quốc lại sớm về nhà, còn nhanh hơn cả trước đây!"
Thi đấu vẫn còn tiếp tục, mọi người một lần nữa nghiêng đầu chú ý thi đấu trên sân, Đan Lăng quốc bị thua, chẳng qua là chuyện quá bình thường, có mấy ai thèm quan tâm?
"Nhanh như vậy đã kết thúc, Minh Nguyệt và mấy người Phi Dương cũng thật là nhanh nha." Lạc Kinh Phong liếc mắt nhìn pháo hoa trên trời, khẽ cười cười. Trong tất cả đám người ở đây, chỉ có bọn họ mới tin tưởng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt như thế. Ngay cả những khán giả và lão sư đến từ Đan Lăng quốc cũng đều không thể tin được, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt lại có thể thắng sạch sẽ gọn gàng như vậy, còn tưởng rằng là có chuyện bất ngờ xảy ra.
"Kinh Phong, cố lên a, các ngươi quá chậm rồi." Một góc khán đài, Lăng Phi Dương lớn tiếng hô to với Lạc Kinh Phong. Lấy thân phận học viên thắng lợi tiến vào tái trường này, bọn họ không bị bất kỳ ai ngăn trở.
"Tước La, lần này ngươi xếp sau chúng ta rồi, mất mặt nha." Mập mạp cũng dào dạt đắc ý rống lên một tiếng với Tước La trên đài.
"Giết!" Tước La hung hăng trợn mắt nhìn Mặc Sĩ Thần một chút, giơ thanh cự kiếm còn cao hơn người lên thật cao, phía sau, Bách Lý múa hai thanh cự kiếm quét ngang như gió giật, mũi tên của Lạc Kinh Phong và một Cung Tiễn Thủ khác đến từ học viện Cuồng Chiến bộc phát những tiếng xé gió bén nhọn, mà Tam hoàng tử mặc một chiếc trường bào mộc mạc vẫn còn đang vờ vịt thâm trầm chơi trò điệu thấp cũng nhanh chóng đọc chú ngữ triệu hoán ma sủng.
Hầu như không cần phải suy nghĩ nhiều, khi kiếm xỉ hổ vương* của Tam Hoàng xuất hiện thì, cán cân thắng bại dứt khoát ngả về phía Đan Lăng quốc...
*kiếm xỉ hổ : hổ răng kiếm
Tất cả các trận thi đấu đều kết thúc, khán giả đi ra khỏi tái trường vẫn còn mang dư vị của trận thi đấu đặc sắc lúc nãy, vừa hỏi dò kết quả của các trận thi đấu khác.
"Cái gì, ngươi nói một đội ngũ khác của Đan Lăng quốc đã đánh bại Vân La quốc, sao có thể có chuyện đó?" Nghe được tin tức này, khán giả khó có thể tin.
Nhưng mà sau khi cẩn thận quan sát diễn biến trận thi đấu lúc nãy, tất cả mọi người đều trầm mặc, nếu như đội ngũ Vân La quốc thực sự biểu hiện như vậy, đừng nói Đan Lăng nước, tùy tiện tìm vài tên kiếm sĩ sơ cấp của mấy học viện nhị lưu e là cũng có thể đánh ngã bọn họ. Lẽ nào, thực sự có nội tình đen tối gì?
Trong một đêm, tin tức một trong tứ cường của đại tái lần trước, Vân La quốc bất ngờ bị thua lan ra khắp nơi như mọc cánh, quá trình thi đấu khiến người ta không thể tưởng tượng nổi kia đương nhiên cũng bị thêm mắm dặm muối truyền bá ra chung quanh, còn cái gọi là nội tình đen tối trong đó, cũng có kẻ tò mò tiến hành phân tích các thứ.
Có người nói, các học viên Vân La quốc đã thu được chỗ tốt từ Đan Lăng quốc, còn chỗ tốt là mỹ nữ hay là vàng bạc châu báu, cái này khó có thể định luận, nói chung, bọn họ nhường, hơn nữa là nhường một cách rất không chuyên nghiệp! Thuyết pháp này được đám bình dân bàn luận say sưa, loại giao dịch tài sắc (tiền tài và sắc đẹp) điển hình này, luôn luôn là dễ hấp dẫn ánh mắt nhất. Tuy nhiên đối với thuyết pháp này, đám quý tộc nhà giàu nghe được đều khịt mũi con thường, đây chính là Thần Long đại tái quan hệ đến uy danh của Vân La quốc, bọn họ dám nhường? Đừng nói bọn họ, chỉ sợ ngay cả gia tộc của bọn họ cũng sẽ vì đó mà bị liên lụy, rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Cũng có người nói, bọn họ bị sinh bệnh do không hợp khí hậu, trên thổ dưới tả sống dở chết dở miễn cưỡng bò lên trên đài thi đấu. Thuyết pháp này có độ tin cậy cao hơn một thoáng so với thuyết pháp trước, nhưng mà những học viên có tư cách tham gia Thần Long đại tái, người nào không phải thực lực kinh người, tố chất thân thể sao có thể không cường hãn, ngay cả bọn họ mà cũng bị bệnh do không hợp khí hậu? Thuyết pháp này thực sự không hợp logic.
Cũng có người nói, Đan Lăng quốc có một thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ được một vị đức cao vọng trọng trong hoàng thất Vân La quốc coi trọng, vị đó ép buộc các học viên phải nhường. Thuyết pháp này bị rất nhiều người cho là lời nói vô căn cứ, nhưng mà người nào từng gặp Gia Cát Minh Nguyệt lại cho rằng chuyện này có thể. Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà, chuyện trùng quan nhất nộ hồng nhan* đều có người làm, thả chút nước thì tính là gì?
*trùng quan nhất nộ vi hồng nhan : câu này xuất phát từ điển cố Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên bị Lưu Tông Mẫn bắt mất mà quay sang đầu hàng Đa Nhĩ Cổn, đem giang sơn Đại Hán bán đứng cho Mãn Thanh.
Còn có người nói, kỳ thực người mà vị đức cao vọng trọng dòng dõi hoàng thất coi trọng không phải là thiếu nữ xinh đẹp kia, mà là một tên mập mạp trắng trẻo non nớt vẻ ngoài rất là tươi ngon mọng nước của Đan Lăng quốc ! Ách, thuyết pháp này hả, bỏ qua, bỏ qua.(
...
Những lời đồn khó tránh khỏi truyền tới tai đám người Gia Cát Minh Nguyệt, lúc ban đầu mới nghe thấy, tất cả mọi người đều không nhịn được phì cười một tiếng, có điều suy nghĩ cẩn thận, người bên ngoài nhìn vào, biểu hiện lần này của Vân La quốc cũng thực quá mức kỳ quái, chẳng trách sẽ có nhiều suy đoán mơ mộng ngớ ngẩn như vậy.
Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt hiểu rõ, đó là công lao của Dạ Mị ! Thế nhưng làm sao làm được, Gia Cát Minh Nguyệt không biết, thoạt nhìn không phải sản sinh ảo giác, bởi vì Dạ Mị không có hát mà. Đúng là khá giống công kích bằng tinh thần. Hỏi Dạ Mị, Dạ Mị cũng không nói. Mấy người Lăng Phi Dương cũng thật tò mò, năng lực này của Dạ Mị rốt cuộc là cái gì. Mặc Sĩ Thần đột nhiên bừng tỉnh, chẳng trách tên Triệu Hoán Sư kia đọc sai chú ngữ. Hóa ra là Dạ Mị can thiệp.
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, mỗi đội ngũ chiến thắng đều được nghỉ ngơi hai ngày, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt căn bản không bị tiêu hao chút thể lực nào, đương nhiên không dùng tới cái gọi là nghỉ ngơi hồi phục, cho nên nha, liền đi làm chuyện rất "trọng yếu".
Cuối cùng, Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng vung chủy thủ, trường kiếm của tên linh hồn kiếm sĩ kia trực tiếp bị chấn bay ra ngoài, rơi xuống đất rất xa, bản thân hắn thì đặt mông ngồi bệt xuống đất, lau mồ hôi trên mặt, biểu tình giống như trút được gánh nặng, như thể ước gì chiến đấu có thể kết thúc sớm một chút. Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi nghĩ, nếu như vừa nãy chính mình không động vào hắn, để hắn một mình khua khoắng trường kiếm, khả năng chính hắn sẽ chủ động ngã xuống luôn.
Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu nhìn lại, hai gã kiếm sĩ Thiên Không khác đã sớm nằm lăn trên mặt đất, ngực không hề phập phồng, giống như kẻ chết đuối vừa được mò từ dưới nước lên. Mà Lăng Phi Dương và Trưởng Tôn Ninh Hạo đang ôm kiếm nhàn nhã nhìn mình biểu diễn, giống như xem khỉ diễn trò, nhưng mà con khỉ kia đương nhiên không phải là mình, mà là các học viên Vân La quốc.
"Trọng tài, còn cần tiếp tục không?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn tên cung thủ vẫn còn đang bắn đạn bông cùng với Triệu Hoán Sư đang nói lắp, không đành lòng động thủ, hỏi trọng tài.
"Không cần nữa!" Trọng tài nổi giận đùng đùng chạy lên trên đài, hô to một tiếng: "Ta tuyên bố, trận đấu kết thúc, bên thắng lợi, Đan Lăng quốc!" Chủ trì một cuộc tranh tài như vậy, đối với hắn mà nói vốn là một loại sỉ nhục.
Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt nhìn nhau nở nụ cười, nhanh nhẹn đi lên đài. Mãi đến giờ, ma sủng của Gia Cát Minh Nguyệt và Mặc Sĩ Thần vẫn còn chưa hiện thân, Trưởng Tôn Ninh Hạo căn bản không cần phát ra một chiêu kiếm nào, chỉ đứng nhìn đối phương run rẩy, Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần thì liên tục phải biểu diễn làm mẫu. Dĩ nhiên đối phương càng đáng thương hơn, tên Triệu Hoán Sư kia đến cuối cùng cũng không thể đọc lên một câu chú ngữ hoàn chỉnh, không biết từ nay về sau có bị mắc phải tật xấu nói lắp rồi phải đổi nghề hay không.
"Kháng nghị, có nội tình đen tối, có bán độ, có người nhường, ta muốn khiếu nại!" Sau khi kinh ngạc trong phút chốc, hầu hết tất cả mọi người dưới khán đài đều phẫn nộ rít gào lên, đem dưa hấu chưa kịp ăn xong, nước trà chưa uống hết, mua trứng gà chuẩn bị buổi tối chiên lên nhắm rượu trứng gà ném hết lên trên đài.
"Này, ngươi làm gì?" Một tên khán giả thấy một chiếc giày vừa bay qua mặt, quát lên.
"Mẹ nó dám nhường, hại lão tử thua tiền, lão tử đập chết bọn họ." Đại hán bên cạnh giơ cánh tay toàn hình xăm lên, tức giận khó tiêu gầm gừ.
"Vậy ngươi ném giầy ta làm gì?"
"Hả, là giày của ngươi à, mà còn có một chiếc cũng không cách nào đi được, ném hết lên đi." Thế là, một chiếc giầy khác cũng bay đi theo.
Đối mặt vật thể bay không xác định che rợp bầu trời, trọng tài nhẹ nhàng phất tay chặn lại, một đạo kình khí tuôn ra, quét hết tất cả vật thể bay không rõ sang một bên. Lần này, hắn không phái người ngăn cản những khán giả đã hết sức phẫn nộ kia nữa, nếu như có thể, hắn cũng hy vọng có thể đi xuống dưới đài chen vào đám đông, ném lên một đôi giầy thối hô to một tiếng: "Bán độ a!"
Nếu như nói ở đây còn có ai vui mừng thắng lợi hoan hô, ngoại trừ mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, đương nhiên chỉ có một người. Lúc này, tên trung niên ăn mặc mộc mạc kia đôi mắt rưng rưng lệ nóng, gắt gao nắm chặt đổ phiếu, tỉ lệ đặt cược lớn như vậy, lần này có thể phát đạt, mấy tháng cũng không cần làm việc rồi! Bình tĩnh lại, người trung niên đột nhiên cất kỹ đổ phiếu vào trong túi, nhanh chóng lao ra bên ngoài.
"Này, ngươi đi đâu vậy?" Tên thanh niên kia hỏi.
"Đặt thêm a, ta thắng tiền, tiếp tục mua bọn họ thắng." Người trung niên vừa chạy vừa vui cười hớn hở nói.
"Thôi đi, ngươi cho rằng lần sau bọn họ còn may mắn như vậy nữa hả, người tầm thường chính là tầm thường, ngay cả xem náo nhiệt thế nào cũng không biết." Thanh niên khịt mũi con thường. Mãi đến tận khi trận đấu kết thúc, hắn cũng không nhìn ra học viện Thiên Phong rốt cuộc có thực lực ra sao, càng không hiểu sao bọn họ lại thắng được.
"Chúng ta có nên đi mua mấy khoản bọn họ thắng không?" Bên cạnh, tiểu tuỳ tùng dò hỏi.
"Rầm!" Thanh niên rốt cuộc đấm thẳng xuống đầu tên tùy tùng, "Bảo ngươi đi mua học viện Nam Sở quốc chúng ta là được rồi, ai cho ngươi đi mua Vân La quốc, ngu ngốc!"
"Nhưng mà, vừa nãy không phải ngài còn khen tôi thông minh sao?" Tuỳ tùng bưng đầu, lời này không dám nói ra.
Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên không biết chuyện phát sinh sau đó, đã rời khỏi tái trường từ lâu, chạy sang một tái trường khác xem đội số hai của Đan Lăng quốc thi đấu.
Lúc này, thi đấu ở tái trường kia vừa mới bắt đầu, học viên có tư cách tham gia Thần Long đại tái đều là thiên chi kiêu tử của các quốc gia, mặc dù thực lực có chênh lệch, bình thường cũng sẽ không kém quá xa, chút thời gian mở đầu chỉ thăm dò công phòng của đối phương, chẳng qua là để nóng người mà thôi, cách lúc phân thắng bại còn sớm lắm. Chứ như thi đấu giữa nhóm Gia Cát Minh Nguyệt cùng học viện Vân La là bất ngờ đặc biệt, là tình huống ngoài ý muốn hiếm thấy, mấy trăm năm mới gặp được một lần.
"Minh Nguyệt, vừa nãy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lăng Phi Dương nhỏ giọng hỏi Gia Cát Minh Nguyệt.
"Hẳn là Dạ Mị." Gia Cát Minh Nguyệt cũng hạ thấp giọng.
"Nhưng mà, chúng ta cũng không nghe thấy nàng hát a." Lăng Phi Dương không rõ.
"Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra. Trở về chúng ta hỏi lại nàng, trực giác của ta nói cho ta biết, chúng ta dễ dàng thắng lợi như vậy, là nhờ có nàng." Gia Cát Minh Nguyệt khẳng định.
"Ừ, trở về rồi hãy nói, xem nhóm Kinh Phong thi đấu trước đã." Lăng Phi Dương gật đầu.
Trong trường thi đấu, bất kể quý tộc quyền thế hay là bình dân bách tính đều hết sức chăm chú nhìn vào tái trường, chờ đợi giây phút đặc sắc. Chính giữa tái trường ngay bên cạnh, một quả pháo hoa phát ra một tiếng nổ vang giòn, ánh lửa rực rỡ diễm lệ bắn mạnh ra xung quanh, đó là tín hiệu kết thúc trận đấu.
"Nhanh như vậy đã kết thúc rồi!" Khán giả nhao nhao ngẩng đầu nhìn sang, nhìn thấy là tái trường nào rồi, trong lòng không khỏi cảm khái, "Vân La quốc không hổ là một trong tứ cường lần trước, không nghĩ tới nhanh như vậy đã kết thúc chiến đấu, lần này một chi đội của Đan Lăng quốc lại sớm về nhà, còn nhanh hơn cả trước đây!"
Thi đấu vẫn còn tiếp tục, mọi người một lần nữa nghiêng đầu chú ý thi đấu trên sân, Đan Lăng quốc bị thua, chẳng qua là chuyện quá bình thường, có mấy ai thèm quan tâm?
"Nhanh như vậy đã kết thúc, Minh Nguyệt và mấy người Phi Dương cũng thật là nhanh nha." Lạc Kinh Phong liếc mắt nhìn pháo hoa trên trời, khẽ cười cười. Trong tất cả đám người ở đây, chỉ có bọn họ mới tin tưởng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt như thế. Ngay cả những khán giả và lão sư đến từ Đan Lăng quốc cũng đều không thể tin được, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt lại có thể thắng sạch sẽ gọn gàng như vậy, còn tưởng rằng là có chuyện bất ngờ xảy ra.
"Kinh Phong, cố lên a, các ngươi quá chậm rồi." Một góc khán đài, Lăng Phi Dương lớn tiếng hô to với Lạc Kinh Phong. Lấy thân phận học viên thắng lợi tiến vào tái trường này, bọn họ không bị bất kỳ ai ngăn trở.
"Tước La, lần này ngươi xếp sau chúng ta rồi, mất mặt nha." Mập mạp cũng dào dạt đắc ý rống lên một tiếng với Tước La trên đài.
"Giết!" Tước La hung hăng trợn mắt nhìn Mặc Sĩ Thần một chút, giơ thanh cự kiếm còn cao hơn người lên thật cao, phía sau, Bách Lý múa hai thanh cự kiếm quét ngang như gió giật, mũi tên của Lạc Kinh Phong và một Cung Tiễn Thủ khác đến từ học viện Cuồng Chiến bộc phát những tiếng xé gió bén nhọn, mà Tam hoàng tử mặc một chiếc trường bào mộc mạc vẫn còn đang vờ vịt thâm trầm chơi trò điệu thấp cũng nhanh chóng đọc chú ngữ triệu hoán ma sủng.
Hầu như không cần phải suy nghĩ nhiều, khi kiếm xỉ hổ vương* của Tam Hoàng xuất hiện thì, cán cân thắng bại dứt khoát ngả về phía Đan Lăng quốc...
*kiếm xỉ hổ : hổ răng kiếm
Tất cả các trận thi đấu đều kết thúc, khán giả đi ra khỏi tái trường vẫn còn mang dư vị của trận thi đấu đặc sắc lúc nãy, vừa hỏi dò kết quả của các trận thi đấu khác.
"Cái gì, ngươi nói một đội ngũ khác của Đan Lăng quốc đã đánh bại Vân La quốc, sao có thể có chuyện đó?" Nghe được tin tức này, khán giả khó có thể tin.
Nhưng mà sau khi cẩn thận quan sát diễn biến trận thi đấu lúc nãy, tất cả mọi người đều trầm mặc, nếu như đội ngũ Vân La quốc thực sự biểu hiện như vậy, đừng nói Đan Lăng nước, tùy tiện tìm vài tên kiếm sĩ sơ cấp của mấy học viện nhị lưu e là cũng có thể đánh ngã bọn họ. Lẽ nào, thực sự có nội tình đen tối gì?
Trong một đêm, tin tức một trong tứ cường của đại tái lần trước, Vân La quốc bất ngờ bị thua lan ra khắp nơi như mọc cánh, quá trình thi đấu khiến người ta không thể tưởng tượng nổi kia đương nhiên cũng bị thêm mắm dặm muối truyền bá ra chung quanh, còn cái gọi là nội tình đen tối trong đó, cũng có kẻ tò mò tiến hành phân tích các thứ.
Có người nói, các học viên Vân La quốc đã thu được chỗ tốt từ Đan Lăng quốc, còn chỗ tốt là mỹ nữ hay là vàng bạc châu báu, cái này khó có thể định luận, nói chung, bọn họ nhường, hơn nữa là nhường một cách rất không chuyên nghiệp! Thuyết pháp này được đám bình dân bàn luận say sưa, loại giao dịch tài sắc (tiền tài và sắc đẹp) điển hình này, luôn luôn là dễ hấp dẫn ánh mắt nhất. Tuy nhiên đối với thuyết pháp này, đám quý tộc nhà giàu nghe được đều khịt mũi con thường, đây chính là Thần Long đại tái quan hệ đến uy danh của Vân La quốc, bọn họ dám nhường? Đừng nói bọn họ, chỉ sợ ngay cả gia tộc của bọn họ cũng sẽ vì đó mà bị liên lụy, rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Cũng có người nói, bọn họ bị sinh bệnh do không hợp khí hậu, trên thổ dưới tả sống dở chết dở miễn cưỡng bò lên trên đài thi đấu. Thuyết pháp này có độ tin cậy cao hơn một thoáng so với thuyết pháp trước, nhưng mà những học viên có tư cách tham gia Thần Long đại tái, người nào không phải thực lực kinh người, tố chất thân thể sao có thể không cường hãn, ngay cả bọn họ mà cũng bị bệnh do không hợp khí hậu? Thuyết pháp này thực sự không hợp logic.
Cũng có người nói, Đan Lăng quốc có một thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ được một vị đức cao vọng trọng trong hoàng thất Vân La quốc coi trọng, vị đó ép buộc các học viên phải nhường. Thuyết pháp này bị rất nhiều người cho là lời nói vô căn cứ, nhưng mà người nào từng gặp Gia Cát Minh Nguyệt lại cho rằng chuyện này có thể. Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà, chuyện trùng quan nhất nộ hồng nhan* đều có người làm, thả chút nước thì tính là gì?
*trùng quan nhất nộ vi hồng nhan : câu này xuất phát từ điển cố Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên bị Lưu Tông Mẫn bắt mất mà quay sang đầu hàng Đa Nhĩ Cổn, đem giang sơn Đại Hán bán đứng cho Mãn Thanh.
Còn có người nói, kỳ thực người mà vị đức cao vọng trọng dòng dõi hoàng thất coi trọng không phải là thiếu nữ xinh đẹp kia, mà là một tên mập mạp trắng trẻo non nớt vẻ ngoài rất là tươi ngon mọng nước của Đan Lăng quốc ! Ách, thuyết pháp này hả, bỏ qua, bỏ qua.(
...
Những lời đồn khó tránh khỏi truyền tới tai đám người Gia Cát Minh Nguyệt, lúc ban đầu mới nghe thấy, tất cả mọi người đều không nhịn được phì cười một tiếng, có điều suy nghĩ cẩn thận, người bên ngoài nhìn vào, biểu hiện lần này của Vân La quốc cũng thực quá mức kỳ quái, chẳng trách sẽ có nhiều suy đoán mơ mộng ngớ ngẩn như vậy.
Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt hiểu rõ, đó là công lao của Dạ Mị ! Thế nhưng làm sao làm được, Gia Cát Minh Nguyệt không biết, thoạt nhìn không phải sản sinh ảo giác, bởi vì Dạ Mị không có hát mà. Đúng là khá giống công kích bằng tinh thần. Hỏi Dạ Mị, Dạ Mị cũng không nói. Mấy người Lăng Phi Dương cũng thật tò mò, năng lực này của Dạ Mị rốt cuộc là cái gì. Mặc Sĩ Thần đột nhiên bừng tỉnh, chẳng trách tên Triệu Hoán Sư kia đọc sai chú ngữ. Hóa ra là Dạ Mị can thiệp.
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, mỗi đội ngũ chiến thắng đều được nghỉ ngơi hai ngày, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt căn bản không bị tiêu hao chút thể lực nào, đương nhiên không dùng tới cái gọi là nghỉ ngơi hồi phục, cho nên nha, liền đi làm chuyện rất "trọng yếu".
/232
|