Giữa tái trường rộng rãi, tiếng nghị luận không dứt bên tai , trên mặt mỗi người đều hiện ra hưng phấn cùng chờ mong, học viên Thái Hưng quốc ra tay tàn nhẫn, sớm đã truyền khắp toàn bộ kinh thành Nam Sở quốc, đối lập với loại cao thủ không đánh mà thắng , người xem lại càng thích chứng kiến cảnh đặc sắc kích thích , càng máu tanh càng tốt.
Thời điểm học viên Thái Hưng quốc đi lên khán đài , trong khán phòng bạo phát tiếng vỗ tay tiếng hoan hô như sấm dậy, đối với cường giả bọn họ luôn tôn trọng. Thời điểm mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đi lên khán đài , tiếng hoan hô rõ ràng nhỏ đi rất nhiều, tuy thế cũng không có nghe thấy âm thanh châm chọc như ở trận đấu lần trước . Tuy mọi người còn chưa rõ ràng thực lực thật sự của bọn họ , nhưng hai trận đấu trước đã cho mọi người biết , phàm là người lúc trước nói ra lời châm chọc khinh thị Đan Lăng quốc, kết quả cuối cùng đều là tự tát vào mặt mình một cái thật đau, lần này không ai muốn tự tát mình lần nữa.
Lúc này đối với bọn họ, trong lòng khán giả phần lớn đều là tò mò , bọn họ giống như dựa vào cơ may ngàn năm khó gặp mà tiến vào tứ cường, rồi lại có lời đồn đãi đội ngũ bọn họ thực lực sâu không lường được, rốt cuộc sẽ là cái dạng thực lực gì đây ?
Tù và sừng trâu thổi lên, tất cả khán giả đều bết thời khác bọn họ vô vàn chờ mong cuối cùng đã đến .
Trên khán đài , tên kiếm sĩ Thái Hưng quốc dẫn đầu đi lên , Trần Húc Nhiên, hướng sang phía đám người Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi duỗi ra ngón cái, sau đó xoay ngón tay cái xuống phía mặt đất, cao giọng cười lên ha hả . Tên kia tuy cao gầy nhưng lại có thân thể rất rắn chắc , giống như một khối kim loại cứng rắn , tản mát ra hàn ý vô tận , cuồng phong gào thét thổi qua, thổi bay mái tóc dài của hắn , càng làm cho hắn thêm vài phần hoang dã tiêu điều, giống một pho tượng sát thần đến từ viễn cổ .
Mà ngay cả những khán giả vẫn còn đang reo hò cũng cảm nhận được sát ý nồng đậm tỏa ra trên người hắn, cũng cảm thấy trên người phát lạnh, ngậm miệng lại.
Mà hai gã kiếm sĩ phía sau hắn , cùng lúc rút trường kiếm trên người ra , sắc mặt nghiêm túc mà lạnh lùng, ánh mắt một mảnh lạnh như băng, nhìn không thấy một tia tình cảm . Tuy rằng quần áo bọn họ sạch sẽ, nhưng dường như lại tản mát ra mùi máu tươi nồng đậm, làm cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Đội ngũ cung thủ và triệu hoán sư phía sau , sắc mặt một mảnh tro tàn, nếu không phải bởi vì trong mắt còn có tinh quang chớp động , bọn họ chẳng khác gì người đã chết , mà ở trên người của hắn, như thể hoàn toàn không có một chút hơi thở của sinh mệnh .
Đối mặt loại vũ nhục khiêu khích bên phía Thái Hưng quốc, Mặc Sĩ Thần không hề yếu thế, dựng thẳng bàn tay lên, nhẹ nhàng xoẹt ngang qua cổ. Gia Cát Minh Nguyệt cũng nhìn đối phương ảm đạm cười, trong khoảnh khắc đó, lực lượng thần bí trong cơ thể nhanh chống lưu động, một luồng khí thế cường đại mạnh mẽ phát ra, mơ hồ tỏa ra cảm giác hủy diệt .
Trần Húc Nhiên nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, chậm rãi thu tay về , trong ánh mắt xuất hiện màu máu đỏ tươi , ánh mắt hiện lên chiến ý mãnh liệt cùng sự khát máu dành cho đối thủ cường đại .
Khán giả tuy không đủ nhạy bén để có thể cảm giác được biến hóa trên người bọn họ , nhưng có thể xem hiểu hai động tác kia , tuy trận này trì hoãn lâu như vậy, nhưng vào giờ khắc này cũng đã va chạm tia lửa kịch liệt, kế tiếp, nhất định phấn khích vạn phần.
Khán giả lần nữa bùng nổ tiếng hoan hô như sấm, cũng trong giây phút này , bọn họ mới chân chính bắt đầu coi trọng học viên Đan Lăng quốc thần bí, theo khí thế của Gia Cát Minh Nguyệt , bọn họ nhìn thấy được lòng tin mạnh mẽ, tuyệt đối không yếu thế hơn so với sự tàn nhẫn của Thái Hưng quốc, điều này cũng đã đủ đổi lấy sự tôn trọng của bọn họ, đồng thời cũng càng đáng giá để bọn họ chờ đợi .
Tiếng hò reo chấm dứt, một trận cuồng phong gào thét qua khiến cho mọi người đều rùng mình vì lạnh, khán đài vốn đang ngột ngạt nặng nề, càng thêm lộ vẻ hiu quạnh. Gió rất lạnh, trên khán đài , các học viên Thái Hưng quốc lại càng có vẻ lạnh lùng, lệ khí trên người bọn họ không ngừng phát tán, mỗi người đều không khác gì một cỗ máy giết chóc không có sự sống.
Mỗi một khán giả đều cảm giác được biến hóa trên người bọn họ, nỗi sợ hãi không tên bất chợt dâng trào, tim đập không khống chế được "thình thịch" nhảy loạn, gần như muốn nhảy ra ngoài .
"Biết vậy nên nghe lời người kia sớm đi ra ngoài thì hơn." Tên khán giả tự xưng mắc bệnh say máu lúc trước bắt đầu ôm ngực , sắc mặt trắng bệch, bắt đầu hối hận rồi.
Ở giữa khán đài , trọng tài đang đọc quy tắc thi đấu không tự kìm hãm được rụt cổ lại , thanh âm nhỏ đi nhiều, hắn đã làm trọng tài của Thần Long đại tái nhiều năm rồi , nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bất an như vậy , trước kia thậm chí đội ngũ cuối cùng đoạt giải quán quân cũng không gây cho hắn cảm giác như thế, đội ngũ Thái Hưng quốc này là làm sao thế nhỉ?
"Ngươi đi xuống đi, nơi này đã hết chuyện của ngươi ." Trần Húc Nhiên lạnh như băng nói, không hề có tình cảm.
Trước kia nếu như phát sinh chuyện như vậy, trọng tài nhất định sẽ tức giận giơ chân, nhưng hôm nay, hắn không dám ho he câu nào, lóng ngóng đọc xong quy tắc, trực tiếp tuyên bố trận đấu bắt đầu, sau đó như trút được gánh nặng chạy qua một bên.
Lấy Trần Húc Nhiên dẫn đầu, ba gã kiếm sĩ Thái Hưng quốc đều đồng loạt giơ trường kiếm lên, bày ra một tư thế kì quái , ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua kiếm phong, một giọt máu tươi chảy ra, lúc này trường kiếm lập tức trở nên hoàn toàn đỏ ngầu, hồng quang chói mắt bao phủ toàn bộ đội ngũ, bao gồm cả cung thủ và triệu hoán sư phía sau, toàn thân cũng đều tỏa ra từng đạo ánh sáng huyết sắc, trong mắt chứa đựng hơi thở tàn nhẫn mà thô bạo .
Lạnh, rất lạnh! Ngay cả ánh mặt trời trên đỉnh đầu giờ khắc này cũng đều ảm đạm thất sắc, hồng quang huyết sắc tiếp tục lan tràn, gần như hoàn toàn bao phủ cả khán đài. Tất cả mọi người bị một màn quỷ dị này làm cho sợ ngây người, trong lòng khó chịu buồn nôn, không nhịn được che miệng kìm nén cảm giác ghê tởm kia . Toàn bộ khán đài , lâm vào trạng thái yên tĩnh một cách chết chóc .
"Kỳ quái, tinh thần công kích của ta dường như không có tác dụng đối với bọn họ." Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt, Dạ Mị lộ ra cái đầu nhỏ, kỳ quái nói, nhìn hào quang huyết sắc mông lung kia , lộ ra vẻ mặt chán ghét, nhanh chóng lùi đầu về .
"Huyết kiếm sĩ!" Dưới khán đài , đột nhiên có người kinh ngạc thốt lên một tiếng, rồi sau đó quay về yên lặng, tất cả mọi người không rét mà run.
Thì ra là huyết kiếm sĩ, Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương bừng tỉnh đại ngộ. Đây là kiếm pháp tu luyện thất truyền của kiếm sĩ , thông qua vô số lần chém giết tàn khốc và gột rửa bằng máu tươi, để kích thích tiềm năng kiếm sĩ trong cơ thể, nhanh chóng đề cao thực lực. Trải qua tu luyện gần như tàn nhẫn như vậy , tâm linh mỗi một tên huyết kiếm sĩ đều được ma luyện một cách cứng rắn như sắt, bọn họ không có tình cảm, không có bằng hữu, không có đồng tình, hết thảy những thứ có khả năng ảnh hưởng đến chuyện tu luyện của bọn họ, đều sẽ bị diệt trừ tận gốc . Bọn họ coi thường sinh mệnh, vì theo đuổi thực lực cường hãn , bọn họ thậm chí ngay cả sinh mệnh của chính mình cũng có thể bỏ qua.
Khó trách tinh thần công kích của Dạ Mị đối với bọn họ không có tác dụng, bởi vì tinh thần của bọn họ trừ bỏ tu luyện cũng sẽ không chứa đựng bất cứ chuyện gì , ảo thuật làm sao có tác dụng với bọn họ .
Cũng khó trách những trận đấu trước của Thái Hưng quốc đẫm máu như vậy , bởi vì đây hoàn toàn là một đám kẻ điên vì theo đuổi thực lực mà hết sức liều lĩnh. Khán giả nhìn đám người Gia Cát Minh Nguyệt bằng ánh mắt tràn ngập đồng tình, mặc kệ lúc trước bọn họ có ẩn giấu thực lực thật hay không, gặp phải đối thủ như vậy, bọn họ còn có thể có cơ hội gì , chỉ hy vọng kết cục của bọn họ không thê thảm giống như hai đội ngũ trước là được , nói như thế nào trong đội cũng có một cô nương yểu điệu xinh đẹp , ngẫm lại thật đau lòng người!
Thời điểm khán giả lo lắng thay bọn họ, nét mặt mấy người Gia Cát Minh Nguyệt không hề có một chút biến hóa. Huyết kiếm sĩ! Hừ, chẳng qua là phương pháp tu luyện quỷ dị mà thôi, có lẽ nghe thực đáng sợ, khí thế cũng thật sự khiến người ta kinh sợ, nhưng chỉ có thể dọa người bình thường , còn đối với bọn họ, vô dụng! Vô luận lịch luyện ở Bạch Băng Bình Nguyên hay khảo hạch ở cấm địa , lần nào mà không phải đối diện với thập tử nhất sinh ? Loại đánh cược sinh tử trong không gian tinh thần lần đó, so với phương pháp tu luyện của huyết kiếm sĩ kỳ thật hung hiểm đáng sợ hơn nhiều. Cho nên nhìn về phía những tên huyết kiếm sĩ dựa vào huyết tinh để tăng lên thực lực chính mình đến mất nhân tính, bọn họ lại càng mạnh mẽ tự tin hơn .
"Hôm nay, hãy cho bọn họ chứng kiến một trận đấu đầy vang dội đi !" Gia Cát Minh Nguyệt rút ra chủy thủ, hào tình vạn trượng.
"Tốt, chúng ta dùng thực lực nói cho mọi người, ai mới là cường giả chân chính." Lăng Phi Dương giơ Phá Sát kiếm lên.
Trưởng Tôn Ninh Hạo không nói câu nào, nhưng mà ngón tay cầm kiếm còn chặt hơn bình thường.
Mặc Sĩ Thần Tiết Tử Hạo cũng lộ ra hưng phấn khó kiềm nén. Hai trận đấu trước mạc danh kỳ diệu thắng lợi, lời đồn ùn ùn éo đến , sự hoài nghi thậm chí là khinh miệt không hề che giấu trong mắt mọi người khiến cho bọn họ phải nín nhịn thật lâu, hôm nay, nên là lúc hoàn toàn bùng nổ !
Không để cho đối thủ có thời gian chuẩn bị, Trần Húc Nhiên cùng hai gã huyết kiếm sĩ khác đột ngột phát động công kích, huyết sắc trên kiếm trên người lưu động càng thêm nồng đậm, quỷ dị lạnh lẽo, thân kiếm xé rách không khí phát ra tiếng bén nhọn, giống như tiếng thét thê lương thảm thiết, khiến lòng người run sợ.
Lăng Phi Dương cùng Trưởng Tôn Ninh Hạo nghênh đón , hai luồng khí thế giống như thái sơn áp đỉnh lăng không mà hiện, dưới khí thế cường đại kia , huyết sắc ngập trời cũng phải phai nhạt xuống. Kiếm ra, hai luồng hàn mang lạnh lẽo giống như ánh nắng lúc bình minh, phá vỡ hắc ám vô tận, chói lóa khiến cho mọi người không mở mắt được.
Hai gã huyết kiếm sĩ đối phương trong lòng ngẩn ra, theo bản năng vung trường kiếm lên, phát ra kiếm kĩ tinh diệu nhưng lại vô cùng tàn nhẫn , nhưng khi đối diện với lực lượng cường đại mà thuần túy kia , kỹ xảo của bọn họ có vẻ tái nhợt vô lực. Một kiếm, chỉ dùng một kiếm, hai người đã bị thổi bay ra ngoài, thân thể bay xuống dưới đài, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Trong đó trường kiếm của một gã kiếm sĩ, bị Lăng Phi Dương chém thành mảnh nhỏ.
"Linh hồn kiếm sĩ!" Tất cả mọi người kinh hô ra tiếng. Tuy rằng trước đây có thể đoán được Đan Lăng quốc ẩn tàng thực lực, nhưng không ai ngờ rằng, thực lực bọn họ che giấu lại mạnh mẽ như thế, lại có hai gã kiếm sĩ cấp linh hồn . Nhìn thấy khí thế như vậy, lực lượng như vậy, kiếm kĩ như vậy, còn có ai hoài nghi thực lực của bọn họ?
Mà khi tầm mắt bọn họ dời sang Gia Cát Minh Nguyệt, ngạc nhiên đến nỗi không dám tin tưởng hai mắt của mình .
Gia Cát Minh Nguyệt đứng tại chỗ, chậm rãi thu hồi bàn tay, giống như hoàn toàn chưa hề cử động , nhưng đối thủ của nàng, học viên mạnh nhất Thái Hưng quốc Trần Húc Nhiên , lại đang bay . Đúng vậy, là đang bay, tuy rằng hắn bay thật sự thống khổ, thực bất đắc dĩ, nhưng chính xác là hắn đang bay, cách xa mặt đất, mặt ngửa lên trời .
Không ai nhìn rõ Trần Húc Nhiên bị Gia Cát Minh Nguyệt đánh như thế nào , bởi vì tốc độ của hắn thật sự quá nhanh, thân pháp thật sự rất quỷ dị, quỷ dị đến mức người ta khó có thể nắm giữ, mọi người chỉ nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng bâng quơ giơ thủy thủ lên, chấn trường kiếm của Trần Húc Nhiên văng xa ra ngoài, sau đó đánh một quyền đơn giản ngay quai hàm hắn, trực tiếp đánh hắn bay lên trời .
Đây, đây chính kiếm sĩ mạnh nhất Thái Hưng quốc ? Chính là Trần Húc Nhiên đánh trọng thương sáu gã đối thủ trong hai trận đấu trước ? Được gọi sát thần giáng thế Trần Húc nhiên?
Nếu không phải trước trận đấu hắn làm ra thủ thế tràn đầy vũ nhục, nếu không phải một thân khí thế làm cho người ta phát lạnh rét run , mọi người gần như sẽ hoài nghi Đan Lăng quốc có vận may liên tục, Thái Hưng quốc đã thay đổi người .
Không ai ngờ đến, Trần Húc Nhiên làm cho người ta kinh hãi tột độ, vậy mà lại bị thua trong tay Gia Cát Minh Nguyệt, bị thua sạch sẽ lưu loát như thế . Khó trách vừa rồi Lăng Phi Dương và Trưởng Tôn Ninh Hạo không có ý định ngăn cản công kích của hắn, thì ra, thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt lại kinh khủng như thế.
Người xem đều bị vây trong trạng thái khiếp sợ cực độ , không những bọn họ, mà ngay cả hai tên cung thủ và triệu hoán sư đang bị vây trong đầm rồng hang hổ cũng bị một màn bất khả tư nghị này làm cho sợ ngây người. Đột nhiên, trên khán đài vang lên một tiếng nổ nặng nề, một con địa giáp thú toàn thân bao trùm cương giáp đen bóng bất ngờ xuất hiện, chân lớn tráng kiện mạnh mẽ đạp xuống mặt đất, một làn sóng chấn động vô hình mãnh liệt bùng nổ, đem hai tên cung thủ và triệu hoán sư vẫn còn đang ngẩn người trực tiếp rớt xuống dưới đài.
Trần Húc Nhiên lúc này đã rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng "Bịch" vang dội. Nghe tiếng vang như thế , không ít khán giả đang nhìn chăm chú cũng bị giật thót một cái. Đau! Tuy rằng không phải tự mình lĩnh hội, nhưng có thể tưởng tượng cú ngã kia có bao nhiêu đau.
Miểu sát ! Dĩ nhiên miểu sát !
Đối mặt với đội ngũ Đan Lăng quốc cường thế xuất kích, học viên Thái Hưng quốc hoàn toàn không có khả năng phản kháng, không chỉ ba gã kiếm sĩ bị đối phương dùng một chiêu đánh bại, mà ngay cả triệu hoán sư cùng cung thủ cũng bị đối phương gọi ra ma sủng trực tiếp đánh văng ra khỏi khán đài , không phải miểu sát thì là cái gì?
Nhìn Trần Húc Nhiên trên mặt đất chỉ còn lại một hơi thở run rẩy, Gia Cát Minh Nguyệt vươn tay, dựng thẳng ngón tay cái lên, lật lại, chỉ xuống mặt đất. Tư thế vũ nhục này , bây giờ trả lại cho hắn! Thật sự là làm cho lòng người dâng trào sôi sục , rất bừa bãi , quá sung sướng!
Yên tĩnh, yên tĩnh giống như chết. Toàn bộ khán đài đều yên tĩnh ,ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe thấy.
Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi thu tay về, khẽ cười một tiếng. Một tiếng này, giống như tiếng trời, thức tỉnh mọi người đang sững sờ.
Oa—— cho tới bây giờ, khán giả mới kịp phản ứng.
Mọi người trong khán đài sôi trào ! Tiếng hoan hô, tiếng la thét chói tai, tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay, vang tận mây xanh, quanh quẩn ở trên lôi đài. Trận đấu tuy không kịch liệt dữ dội như bọn họ chờ mong, nhưng khoảnh khắc làm chấn động lòng người kia, đã thâm nhập thật sâu vào trong trí óc, suốt đời khó quên.
Thời điểm học viên Thái Hưng quốc đi lên khán đài , trong khán phòng bạo phát tiếng vỗ tay tiếng hoan hô như sấm dậy, đối với cường giả bọn họ luôn tôn trọng. Thời điểm mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đi lên khán đài , tiếng hoan hô rõ ràng nhỏ đi rất nhiều, tuy thế cũng không có nghe thấy âm thanh châm chọc như ở trận đấu lần trước . Tuy mọi người còn chưa rõ ràng thực lực thật sự của bọn họ , nhưng hai trận đấu trước đã cho mọi người biết , phàm là người lúc trước nói ra lời châm chọc khinh thị Đan Lăng quốc, kết quả cuối cùng đều là tự tát vào mặt mình một cái thật đau, lần này không ai muốn tự tát mình lần nữa.
Lúc này đối với bọn họ, trong lòng khán giả phần lớn đều là tò mò , bọn họ giống như dựa vào cơ may ngàn năm khó gặp mà tiến vào tứ cường, rồi lại có lời đồn đãi đội ngũ bọn họ thực lực sâu không lường được, rốt cuộc sẽ là cái dạng thực lực gì đây ?
Tù và sừng trâu thổi lên, tất cả khán giả đều bết thời khác bọn họ vô vàn chờ mong cuối cùng đã đến .
Trên khán đài , tên kiếm sĩ Thái Hưng quốc dẫn đầu đi lên , Trần Húc Nhiên, hướng sang phía đám người Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi duỗi ra ngón cái, sau đó xoay ngón tay cái xuống phía mặt đất, cao giọng cười lên ha hả . Tên kia tuy cao gầy nhưng lại có thân thể rất rắn chắc , giống như một khối kim loại cứng rắn , tản mát ra hàn ý vô tận , cuồng phong gào thét thổi qua, thổi bay mái tóc dài của hắn , càng làm cho hắn thêm vài phần hoang dã tiêu điều, giống một pho tượng sát thần đến từ viễn cổ .
Mà ngay cả những khán giả vẫn còn đang reo hò cũng cảm nhận được sát ý nồng đậm tỏa ra trên người hắn, cũng cảm thấy trên người phát lạnh, ngậm miệng lại.
Mà hai gã kiếm sĩ phía sau hắn , cùng lúc rút trường kiếm trên người ra , sắc mặt nghiêm túc mà lạnh lùng, ánh mắt một mảnh lạnh như băng, nhìn không thấy một tia tình cảm . Tuy rằng quần áo bọn họ sạch sẽ, nhưng dường như lại tản mát ra mùi máu tươi nồng đậm, làm cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Đội ngũ cung thủ và triệu hoán sư phía sau , sắc mặt một mảnh tro tàn, nếu không phải bởi vì trong mắt còn có tinh quang chớp động , bọn họ chẳng khác gì người đã chết , mà ở trên người của hắn, như thể hoàn toàn không có một chút hơi thở của sinh mệnh .
Đối mặt loại vũ nhục khiêu khích bên phía Thái Hưng quốc, Mặc Sĩ Thần không hề yếu thế, dựng thẳng bàn tay lên, nhẹ nhàng xoẹt ngang qua cổ. Gia Cát Minh Nguyệt cũng nhìn đối phương ảm đạm cười, trong khoảnh khắc đó, lực lượng thần bí trong cơ thể nhanh chống lưu động, một luồng khí thế cường đại mạnh mẽ phát ra, mơ hồ tỏa ra cảm giác hủy diệt .
Trần Húc Nhiên nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, chậm rãi thu tay về , trong ánh mắt xuất hiện màu máu đỏ tươi , ánh mắt hiện lên chiến ý mãnh liệt cùng sự khát máu dành cho đối thủ cường đại .
Khán giả tuy không đủ nhạy bén để có thể cảm giác được biến hóa trên người bọn họ , nhưng có thể xem hiểu hai động tác kia , tuy trận này trì hoãn lâu như vậy, nhưng vào giờ khắc này cũng đã va chạm tia lửa kịch liệt, kế tiếp, nhất định phấn khích vạn phần.
Khán giả lần nữa bùng nổ tiếng hoan hô như sấm, cũng trong giây phút này , bọn họ mới chân chính bắt đầu coi trọng học viên Đan Lăng quốc thần bí, theo khí thế của Gia Cát Minh Nguyệt , bọn họ nhìn thấy được lòng tin mạnh mẽ, tuyệt đối không yếu thế hơn so với sự tàn nhẫn của Thái Hưng quốc, điều này cũng đã đủ đổi lấy sự tôn trọng của bọn họ, đồng thời cũng càng đáng giá để bọn họ chờ đợi .
Tiếng hò reo chấm dứt, một trận cuồng phong gào thét qua khiến cho mọi người đều rùng mình vì lạnh, khán đài vốn đang ngột ngạt nặng nề, càng thêm lộ vẻ hiu quạnh. Gió rất lạnh, trên khán đài , các học viên Thái Hưng quốc lại càng có vẻ lạnh lùng, lệ khí trên người bọn họ không ngừng phát tán, mỗi người đều không khác gì một cỗ máy giết chóc không có sự sống.
Mỗi một khán giả đều cảm giác được biến hóa trên người bọn họ, nỗi sợ hãi không tên bất chợt dâng trào, tim đập không khống chế được "thình thịch" nhảy loạn, gần như muốn nhảy ra ngoài .
"Biết vậy nên nghe lời người kia sớm đi ra ngoài thì hơn." Tên khán giả tự xưng mắc bệnh say máu lúc trước bắt đầu ôm ngực , sắc mặt trắng bệch, bắt đầu hối hận rồi.
Ở giữa khán đài , trọng tài đang đọc quy tắc thi đấu không tự kìm hãm được rụt cổ lại , thanh âm nhỏ đi nhiều, hắn đã làm trọng tài của Thần Long đại tái nhiều năm rồi , nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bất an như vậy , trước kia thậm chí đội ngũ cuối cùng đoạt giải quán quân cũng không gây cho hắn cảm giác như thế, đội ngũ Thái Hưng quốc này là làm sao thế nhỉ?
"Ngươi đi xuống đi, nơi này đã hết chuyện của ngươi ." Trần Húc Nhiên lạnh như băng nói, không hề có tình cảm.
Trước kia nếu như phát sinh chuyện như vậy, trọng tài nhất định sẽ tức giận giơ chân, nhưng hôm nay, hắn không dám ho he câu nào, lóng ngóng đọc xong quy tắc, trực tiếp tuyên bố trận đấu bắt đầu, sau đó như trút được gánh nặng chạy qua một bên.
Lấy Trần Húc Nhiên dẫn đầu, ba gã kiếm sĩ Thái Hưng quốc đều đồng loạt giơ trường kiếm lên, bày ra một tư thế kì quái , ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua kiếm phong, một giọt máu tươi chảy ra, lúc này trường kiếm lập tức trở nên hoàn toàn đỏ ngầu, hồng quang chói mắt bao phủ toàn bộ đội ngũ, bao gồm cả cung thủ và triệu hoán sư phía sau, toàn thân cũng đều tỏa ra từng đạo ánh sáng huyết sắc, trong mắt chứa đựng hơi thở tàn nhẫn mà thô bạo .
Lạnh, rất lạnh! Ngay cả ánh mặt trời trên đỉnh đầu giờ khắc này cũng đều ảm đạm thất sắc, hồng quang huyết sắc tiếp tục lan tràn, gần như hoàn toàn bao phủ cả khán đài. Tất cả mọi người bị một màn quỷ dị này làm cho sợ ngây người, trong lòng khó chịu buồn nôn, không nhịn được che miệng kìm nén cảm giác ghê tởm kia . Toàn bộ khán đài , lâm vào trạng thái yên tĩnh một cách chết chóc .
"Kỳ quái, tinh thần công kích của ta dường như không có tác dụng đối với bọn họ." Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt, Dạ Mị lộ ra cái đầu nhỏ, kỳ quái nói, nhìn hào quang huyết sắc mông lung kia , lộ ra vẻ mặt chán ghét, nhanh chóng lùi đầu về .
"Huyết kiếm sĩ!" Dưới khán đài , đột nhiên có người kinh ngạc thốt lên một tiếng, rồi sau đó quay về yên lặng, tất cả mọi người không rét mà run.
Thì ra là huyết kiếm sĩ, Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương bừng tỉnh đại ngộ. Đây là kiếm pháp tu luyện thất truyền của kiếm sĩ , thông qua vô số lần chém giết tàn khốc và gột rửa bằng máu tươi, để kích thích tiềm năng kiếm sĩ trong cơ thể, nhanh chóng đề cao thực lực. Trải qua tu luyện gần như tàn nhẫn như vậy , tâm linh mỗi một tên huyết kiếm sĩ đều được ma luyện một cách cứng rắn như sắt, bọn họ không có tình cảm, không có bằng hữu, không có đồng tình, hết thảy những thứ có khả năng ảnh hưởng đến chuyện tu luyện của bọn họ, đều sẽ bị diệt trừ tận gốc . Bọn họ coi thường sinh mệnh, vì theo đuổi thực lực cường hãn , bọn họ thậm chí ngay cả sinh mệnh của chính mình cũng có thể bỏ qua.
Khó trách tinh thần công kích của Dạ Mị đối với bọn họ không có tác dụng, bởi vì tinh thần của bọn họ trừ bỏ tu luyện cũng sẽ không chứa đựng bất cứ chuyện gì , ảo thuật làm sao có tác dụng với bọn họ .
Cũng khó trách những trận đấu trước của Thái Hưng quốc đẫm máu như vậy , bởi vì đây hoàn toàn là một đám kẻ điên vì theo đuổi thực lực mà hết sức liều lĩnh. Khán giả nhìn đám người Gia Cát Minh Nguyệt bằng ánh mắt tràn ngập đồng tình, mặc kệ lúc trước bọn họ có ẩn giấu thực lực thật hay không, gặp phải đối thủ như vậy, bọn họ còn có thể có cơ hội gì , chỉ hy vọng kết cục của bọn họ không thê thảm giống như hai đội ngũ trước là được , nói như thế nào trong đội cũng có một cô nương yểu điệu xinh đẹp , ngẫm lại thật đau lòng người!
Thời điểm khán giả lo lắng thay bọn họ, nét mặt mấy người Gia Cát Minh Nguyệt không hề có một chút biến hóa. Huyết kiếm sĩ! Hừ, chẳng qua là phương pháp tu luyện quỷ dị mà thôi, có lẽ nghe thực đáng sợ, khí thế cũng thật sự khiến người ta kinh sợ, nhưng chỉ có thể dọa người bình thường , còn đối với bọn họ, vô dụng! Vô luận lịch luyện ở Bạch Băng Bình Nguyên hay khảo hạch ở cấm địa , lần nào mà không phải đối diện với thập tử nhất sinh ? Loại đánh cược sinh tử trong không gian tinh thần lần đó, so với phương pháp tu luyện của huyết kiếm sĩ kỳ thật hung hiểm đáng sợ hơn nhiều. Cho nên nhìn về phía những tên huyết kiếm sĩ dựa vào huyết tinh để tăng lên thực lực chính mình đến mất nhân tính, bọn họ lại càng mạnh mẽ tự tin hơn .
"Hôm nay, hãy cho bọn họ chứng kiến một trận đấu đầy vang dội đi !" Gia Cát Minh Nguyệt rút ra chủy thủ, hào tình vạn trượng.
"Tốt, chúng ta dùng thực lực nói cho mọi người, ai mới là cường giả chân chính." Lăng Phi Dương giơ Phá Sát kiếm lên.
Trưởng Tôn Ninh Hạo không nói câu nào, nhưng mà ngón tay cầm kiếm còn chặt hơn bình thường.
Mặc Sĩ Thần Tiết Tử Hạo cũng lộ ra hưng phấn khó kiềm nén. Hai trận đấu trước mạc danh kỳ diệu thắng lợi, lời đồn ùn ùn éo đến , sự hoài nghi thậm chí là khinh miệt không hề che giấu trong mắt mọi người khiến cho bọn họ phải nín nhịn thật lâu, hôm nay, nên là lúc hoàn toàn bùng nổ !
Không để cho đối thủ có thời gian chuẩn bị, Trần Húc Nhiên cùng hai gã huyết kiếm sĩ khác đột ngột phát động công kích, huyết sắc trên kiếm trên người lưu động càng thêm nồng đậm, quỷ dị lạnh lẽo, thân kiếm xé rách không khí phát ra tiếng bén nhọn, giống như tiếng thét thê lương thảm thiết, khiến lòng người run sợ.
Lăng Phi Dương cùng Trưởng Tôn Ninh Hạo nghênh đón , hai luồng khí thế giống như thái sơn áp đỉnh lăng không mà hiện, dưới khí thế cường đại kia , huyết sắc ngập trời cũng phải phai nhạt xuống. Kiếm ra, hai luồng hàn mang lạnh lẽo giống như ánh nắng lúc bình minh, phá vỡ hắc ám vô tận, chói lóa khiến cho mọi người không mở mắt được.
Hai gã huyết kiếm sĩ đối phương trong lòng ngẩn ra, theo bản năng vung trường kiếm lên, phát ra kiếm kĩ tinh diệu nhưng lại vô cùng tàn nhẫn , nhưng khi đối diện với lực lượng cường đại mà thuần túy kia , kỹ xảo của bọn họ có vẻ tái nhợt vô lực. Một kiếm, chỉ dùng một kiếm, hai người đã bị thổi bay ra ngoài, thân thể bay xuống dưới đài, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Trong đó trường kiếm của một gã kiếm sĩ, bị Lăng Phi Dương chém thành mảnh nhỏ.
"Linh hồn kiếm sĩ!" Tất cả mọi người kinh hô ra tiếng. Tuy rằng trước đây có thể đoán được Đan Lăng quốc ẩn tàng thực lực, nhưng không ai ngờ rằng, thực lực bọn họ che giấu lại mạnh mẽ như thế, lại có hai gã kiếm sĩ cấp linh hồn . Nhìn thấy khí thế như vậy, lực lượng như vậy, kiếm kĩ như vậy, còn có ai hoài nghi thực lực của bọn họ?
Mà khi tầm mắt bọn họ dời sang Gia Cát Minh Nguyệt, ngạc nhiên đến nỗi không dám tin tưởng hai mắt của mình .
Gia Cát Minh Nguyệt đứng tại chỗ, chậm rãi thu hồi bàn tay, giống như hoàn toàn chưa hề cử động , nhưng đối thủ của nàng, học viên mạnh nhất Thái Hưng quốc Trần Húc Nhiên , lại đang bay . Đúng vậy, là đang bay, tuy rằng hắn bay thật sự thống khổ, thực bất đắc dĩ, nhưng chính xác là hắn đang bay, cách xa mặt đất, mặt ngửa lên trời .
Không ai nhìn rõ Trần Húc Nhiên bị Gia Cát Minh Nguyệt đánh như thế nào , bởi vì tốc độ của hắn thật sự quá nhanh, thân pháp thật sự rất quỷ dị, quỷ dị đến mức người ta khó có thể nắm giữ, mọi người chỉ nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng bâng quơ giơ thủy thủ lên, chấn trường kiếm của Trần Húc Nhiên văng xa ra ngoài, sau đó đánh một quyền đơn giản ngay quai hàm hắn, trực tiếp đánh hắn bay lên trời .
Đây, đây chính kiếm sĩ mạnh nhất Thái Hưng quốc ? Chính là Trần Húc Nhiên đánh trọng thương sáu gã đối thủ trong hai trận đấu trước ? Được gọi sát thần giáng thế Trần Húc nhiên?
Nếu không phải trước trận đấu hắn làm ra thủ thế tràn đầy vũ nhục, nếu không phải một thân khí thế làm cho người ta phát lạnh rét run , mọi người gần như sẽ hoài nghi Đan Lăng quốc có vận may liên tục, Thái Hưng quốc đã thay đổi người .
Không ai ngờ đến, Trần Húc Nhiên làm cho người ta kinh hãi tột độ, vậy mà lại bị thua trong tay Gia Cát Minh Nguyệt, bị thua sạch sẽ lưu loát như thế . Khó trách vừa rồi Lăng Phi Dương và Trưởng Tôn Ninh Hạo không có ý định ngăn cản công kích của hắn, thì ra, thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt lại kinh khủng như thế.
Người xem đều bị vây trong trạng thái khiếp sợ cực độ , không những bọn họ, mà ngay cả hai tên cung thủ và triệu hoán sư đang bị vây trong đầm rồng hang hổ cũng bị một màn bất khả tư nghị này làm cho sợ ngây người. Đột nhiên, trên khán đài vang lên một tiếng nổ nặng nề, một con địa giáp thú toàn thân bao trùm cương giáp đen bóng bất ngờ xuất hiện, chân lớn tráng kiện mạnh mẽ đạp xuống mặt đất, một làn sóng chấn động vô hình mãnh liệt bùng nổ, đem hai tên cung thủ và triệu hoán sư vẫn còn đang ngẩn người trực tiếp rớt xuống dưới đài.
Trần Húc Nhiên lúc này đã rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng "Bịch" vang dội. Nghe tiếng vang như thế , không ít khán giả đang nhìn chăm chú cũng bị giật thót một cái. Đau! Tuy rằng không phải tự mình lĩnh hội, nhưng có thể tưởng tượng cú ngã kia có bao nhiêu đau.
Miểu sát ! Dĩ nhiên miểu sát !
Đối mặt với đội ngũ Đan Lăng quốc cường thế xuất kích, học viên Thái Hưng quốc hoàn toàn không có khả năng phản kháng, không chỉ ba gã kiếm sĩ bị đối phương dùng một chiêu đánh bại, mà ngay cả triệu hoán sư cùng cung thủ cũng bị đối phương gọi ra ma sủng trực tiếp đánh văng ra khỏi khán đài , không phải miểu sát thì là cái gì?
Nhìn Trần Húc Nhiên trên mặt đất chỉ còn lại một hơi thở run rẩy, Gia Cát Minh Nguyệt vươn tay, dựng thẳng ngón tay cái lên, lật lại, chỉ xuống mặt đất. Tư thế vũ nhục này , bây giờ trả lại cho hắn! Thật sự là làm cho lòng người dâng trào sôi sục , rất bừa bãi , quá sung sướng!
Yên tĩnh, yên tĩnh giống như chết. Toàn bộ khán đài đều yên tĩnh ,ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe thấy.
Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi thu tay về, khẽ cười một tiếng. Một tiếng này, giống như tiếng trời, thức tỉnh mọi người đang sững sờ.
Oa—— cho tới bây giờ, khán giả mới kịp phản ứng.
Mọi người trong khán đài sôi trào ! Tiếng hoan hô, tiếng la thét chói tai, tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay, vang tận mây xanh, quanh quẩn ở trên lôi đài. Trận đấu tuy không kịch liệt dữ dội như bọn họ chờ mong, nhưng khoảnh khắc làm chấn động lòng người kia, đã thâm nhập thật sâu vào trong trí óc, suốt đời khó quên.
/232
|