Bận rộn thật lâu mới dọn dẹp đồ đạc xong xuôi. Thương Vô Nhai cùng Hình lâm Châu ôm lễ vật của mình , thỏa mãn đi về. Gia Cát Phó Vân phái người đưa cho Gia Cát Minh Nguyệt lễ phục dạ hội, để chuẩn bị cho Lễ Chúc Mừng ngày mai . Buổi sáng ngày hôm sau, Lăng Phi Dương dẫn theo Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo chuẩn bị lễ phục. Lần này, Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo cũng phải vào cung .
Giữa buổi trưa, Mặc Sĩ Thần Tiết Tử Hạo ở trong phòng mặc thử lễ phục, có chút kích động. Dù sao, đây là lần đầu tiên bọn họ tiến cung gặp mặt hoàng thượng, cũng là lần đầu tiên có cơ hội nhìn thấy người của Thần Miếu . Đối với bọn họ, người Thần miếu có ý nghĩa phi phàm. Là tồn tại cao thượng mà thần thánh trong lòng bọn họ . Có thể nhìn thấy sứ giả đại nhân của Thần Miếu, bọn họ đương nhiên là kích động. Trái lại là Gia Cát Minh Nguyệt, nàng không sùng bái sứ giả Thần Miếu như vậy . Nàng không tin tín ngưỡng này nọ , sẽ không dựa dẫm vào nó. Nàng luôn cảm thấy phải dựa vào chính mình, dựa vào người thân , dựa vào bằng hữu, chứ không thể dựa vào tín ngưỡng hư vô mờ mịt gì đó được.
Ban đêm đến, phía trên hoàng cung pháo hoa không ngừng, làm cho khắp kinh thành sáng rực lên giống như ban ngày. Toàn bộ kinh thành đều đắm chìm trong vui sướng. Lần đầu tiên Đan Lăng quốc đạt được quán quân trong Thần Long đại tái. Người dân Đan Lăng quốc rốt cuộc cũng cảm thấy hãnh diện một lần. Hơn nữa lần này Thần Miếu phái người đến Đan Lăng quốc, càng làm cho lòng người kích động hơn nữa. Ngoài cổng hoàng cung đông như trẩy hội, vô số xe ngựa xa hoa đậu ở nơi đó, đám thị vệ đang duy trì trật tự, điều hành việc đỗ xe ngựa .
Ở cửa, Gia Cát Minh Nguyệt gặp một nhà Gia Cát Phó Vân . Gia Cát Phó Vân nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, mỉm cười gật gật đầu. Gia Cát Minh Nguyệt cũng cười cười với hắn. Sắc mặt Viên Thục Tuệ khó coi tới cực điểm , Gia Cát Thanh Liên thì nhìn nàng bằng ánh mắt cừu hận. Nhưng khi Gia Cát Phó Vân sờ đầu của nàng, nàng lập tức biến thành con cừu nhỏ . Gia Cát Minh Nguyệt thầm bật cười. Kỳ thật, Gia Cát Thanh Liên chính là đứa nhỏ hi vọng được phụ thân thừa nhận mà thôi.
Bên trong đại điện vô cùng náo nhiệt. Đám quan lớn quý nhân đều tề tụ thành từng đoàn . Ai cũng đến đông đủ , hoàng thượng, hoàng thái tử, Tam hoàng tử, Nhu phi, nhóm công chúa , mà người đi cùng với bọn họ chính là sứ giả Thần Miếu đại nhân!
Sứ giả Thần Miếu là một vị mỹ nữ dáng người thướt tha , một thân y phục trắng như tuyết, làn váy được thêu hoa văn mạ vàng , mang một chiếc che mặt trong suốt , còn có làn tóc thật dài gần chạm mặt đất . Một thân trắng tinh, nhìn qua vô cùng chói mắt. Ngẩng đầu nói chuyện , cái mũi hầu như luôn hướng lên trời! Cao cao tại thượng , bộ dáng lãnh diễm cao quý , làm cho lòng người "phát run" . Nàng vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người trong đại điện .
"Đây là sứ giả Thần Miếu đại nhân?" Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo đều có chút kích động. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy sứ giả Thần Miếu ở khoảng cách gần như vậy. Cũng không ít người trong đại điện có bộ dáng giống như bọn họ , có thể tưởng tượng được , Thần Miếu có lực ảnh hưởng sâu sắc như thế nào .
"Đúng vậy." Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên nói, ánh mắt nàng đảo qua toàn bộ đại điện, phát hiện một số trọng thần cũng không quá kích động, phản ứng khá thản nhiên. Nói vậy những người này là những người được hoàng quyền ủng hộ, cho nên đối với người của Thần Miếu, bọn họ cũng không có bao nhiêu sùng bái. Lăng Phi Dương cũng chỉ bình tĩnh đứng bên người Gia Cát Minh Nguyệt , Trưởng Tôn Ninh Hạo mặt không chút thay đổi đứng ở một bên .
Rất nhanh, âm nhạc dừng lại, hoàng thượng hơi hơi đưa tay, toàn bộ đại điện đều yên tĩnh. Hoàng Thượng trịnh trọng giới thiệu sứ giả Thần Miếu , sau đó mới giới thiệu đội ngũ đạt quán quân và đội đạt huy chương đồng của Thần Long đại tái lần này .
Đám người Gia Cát Minh Nguyệt phụng mệnh tiến lên , hoàng thượng ca ngợi một phen, sau đó tuyên bố phần thưởng. Nói đến phần thưởng, Gia Cát Minh Nguyệt nhớ ra phần thưởng khi đạt được quán quân Thần Long đại tái. Tất cả đều là thứ tốt, nhưng mà trước mắt còn chưa dùng được. Tuy nhiên , nàng nhìn thấy hoàng thái tử hay dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm sứ giả Thần Miếu . Chậc chậc, hoàng thái tử hình như động tâm tư rồi kìa. Tuy nhiên , sứ giả Thần Miếu cao quý có vẻ chẳng thèm để ý tới hắn.
"Lần này các ngươi đạt được quán quân Thần Long đại tái , tốt lắm. Các ngươi đều là cường giả." Sứ giả Thần Miếu đứng ở bên trái phía trên đại điện , nhìn đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt phía dưới , mở miệng tán dương. Chẳng qua , giọng điệu này, không biết có phải khen ngợi hay không . Vị trí nàng đứng gần với hoàng thượng. Thần Miếu có địa vị cao thượng, nàng liền thể hiện địa vị của mình một chút.
"Có thể được sứ giả Thần Miếu đại nhân khen ngợi, bọn hắn thật vinh hạnh." Hoàng thượng ở một bên mỉm cười nói.
"Hy vọng các ngươi không ngừng cố gắng." Sứ giả Thần Miếu nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt chuyển qua trên người Gia Cát Minh Nguyệt, nói, "Ngươi chính là Gia Cát Minh Nguyệt?"
"Phải" Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Thế nhưng lông mày sứ giả Thần Miếu hơi hơi chau lại, bộ dáng ngạo nghễ của thiếu nữ trước mắt làm cho nàng vô cùng không vui. Nàng không biết là nàng đang nói chuyện với ai sao? Thái độ như thế thật không cung kính. Bao nhiêu người mong chờ được tiếp xúc với người Thần Miếu bọn họ .
"Ngươi, gia nhập Thần Miếu chúng ta , như thế nào?" Sứ giả Thần Miếu ngẩng cao đầu , giống như đang ban bố ân điển , giọng điệu tùy ý hỏi.
Ở trong đại điện mọi người ngây ngẩn cả người. Có kinh ngạc, có hâm mộ, có ghen tị , có không thể tin, cũng có bất an .
Trái tim Hoàng thượng đột nhiên trầm xuống, chuyện gì thế này? Đan Lăng quốc lần này thật vất vả mới xuất hiện mấy người mới, Thần Miếu chưa gì đã sốt ruột, nhanh như vậy đã kiềm chế không được phải xuống tay . Không thể! Minh Nguyệt không thể bị bọn họ lôi đi! Hoàng thượng sốt ruột dời tầm mắt sang phía Gia Cát Minh Nguyệt , chờ đợi câu trả lời của nàng . Trong lòng Hoàng thượng lo lắng không thôi. Hắn không muốn Gia Cát Minh Nguyệt bị Thần Miếu lôi đi, nhưng lại sợ Gia Cát Minh Nguyệt một mực cự tuyệt sẽ đắc tội Thần Miếu đại nhân . Hiện tại, hắn vẫn chưa thể chống lại Thần Miếu. Nghĩ đến đây, bàn tay hoàng thượng giấu ở trong tay áo gắt gao nắm chặt. Cảm giác vô lực lại dâng lên, không có biện pháp bảo hộ nàng, hiện tại cũng không có biện pháp bảo hộ đứa nhỏ của nàng !
"Ta nghĩ, ta cần suy nghĩ một chút." Gia Cát Minh Nguyệt không lập tức cự tuyệt, cũng không lập tức đáp ứng , mà chỉ bình tĩnh nói ra lời này.
Sắc mặt sứ giả Thần Miếu sau chiếc khăn che mặt chợt biến đổi , cứ tưởng sẽ mở miệng tức giận , nhưng ngay sau đó, nàng lại khẽ run lên, giống như thấy được chuyện đáng sợ , sắc mặt phút chốc tái nhợt, hít một hơi thật dài rồi chậm rãi thở ra , ổn định cảm xúc chính mình, mới nhẹ nhàng nở nụ cười ôn nhu nói: "Nếu như vậy , ta đây sẽ không miễn cưỡng . Nhưng mà, nếu như ngươi suy nghĩ xong ...muốn gia nhập Thần Miếu chúng ta, thì cứ phái người đến nói với ta một tiếng, được không?"
Hoàng thượng bỗng nhíu mày, sứ giả Thần Miếu này , bỗng nhiên có vẻ mặt ôn hoà như vậy là vì cái gì?
"Đa tạ sứ giả đại nhân thông cảm." Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên lễ độ chắp tay .
Sứ giả Thần Miếu cười nhu hòa: "Đồng bạn của ngươi, nếu muốn gia nhập Thần Miếu , thì cũng có thể ."
Các đại thần trong đại điện đều kinh ngạc , sứ giả Thần Miếu này , rốt cuộc muốn làm cái gì?
"Đa tạ sứ giả đại nhân, đợi chúng ta thương lượng tốt , sẽ tìm ngài ." Gia Cát Minh Nguyệt vẫn rất thản nhiên , không kiêu ngạo siểm nịnh .
Sứ giả Thần Miếu nghiến răng nghiến lợi, lại vẫn cười ấm áp như trước: "Được rồi , ta sẽ không nhiều lời . Yến hội bắt đầu đi."
Hoàng thượng suy nghĩ không ra ý tứ của sứ giả Thần Miếu, cũng không rối rắm lâu , tuyên bố yến hội bắt đầu. Âm nhạc lại vang lên, trong đại điện náo nhiệt hẳn lên.
Gia Cát Minh Nguyệt đi tới đâu đều có người tiến lại gần, làm cho nàng phiền toái không thôi . Gia Cát Thanh Liên cũng lặng lẽ đi qua đây, đứng trước mặt nàng nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: "Ngươi không cần đắc ý, ngươi cho là ngươi đạt được quán quân Thần Long đại tái, là có thể thay đổi thân phận của ngươi sao?"
"Ta đương nhiên mãn nguyện ." Gia Cát Minh Nguyệt tươi cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa, "Gia Cát Thanh Liên, chờ ngươi có tư cách tham gia Thần Long đại tái, đạt được quán quân thì hãy diễu võ dương oai với ta . Ngươi bây giờ còn không có tư cách, trở về bú sữa mẹ đi."
"Ngươi!" Gia Cát Thanh Liên hoàn toàn không nghĩ tới Gia Cát Minh Nguyệt lại có thể trả lời nàng một cách kiêu ngạo như vậy, nhất thời nàng tức giận đỏ cả mặt .
"Ngươi còn non lắm . Trở về chăm chỉ luyện tập , ngươi quá yếu, ta chỉ dùng một quyền là có thể đánh bay ngươi luôn." Gia Cát Minh Nguyệt trêu tức nói xong, thành công nhìn thấy Gia Cát Thanh Liên tức giận trong nháy mắt.
"Các ngươi , ta nhất định sẽ đả bại ngươi!" Gia Cát Thanh Liên tức giận thiếu chút nữa cắn phải môi .
"Được , ta chờ, ngươi đừng để cho ta chờ lâu ." Gia Cát Minh Nguyệt chậm rì rì nói.
Gia Cát Thanh Liên oán hận nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, xoay người rời đi. Gia Cát Phó Vân nhìn hết một màn này, khóe miệng thản nhiên tươi cười, vẫn trầm mặc .
Lễ Chúc Mừng rườm rà làm cho Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy có chút áp lực. Những người ở đây chúc mừng bọn họ, nhưng mà có mấy người thật tâm chúc mừng? Thương Vô Nhai cùng Hình Lâm Châu đều ngại yến hội ầm ĩ, bình thường sẽ không tham dự, lần này cũng không tham dự. Gia Cát Minh Nguyệt chán đến chết khi nhìn những người trước mắt đều đeo lên chiếc mặt nạ tươi cười tiêu chuẩn , càng cảm thấy không thú vị .
Yến hội chấm dứt, Gia Cát Minh Nguyệt liền khẩn cấp ra khỏi cung, ngồi lên xe ngựa, chuẩn bị trở về nhà . Lần này đến hoàng cung, một mình nàng ngồi trên một chiếc xe ngựa, vào xe ngựa, nàng có chút mỏi mệt tựa vào thùng xe, nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở hắt ra.
"Mèo nhỏ à, mệt lắm sao?" Một thanh âm từ tính mà âm trầm bỗng nhiên vang lên bên tai, một luồng nhiệt khí nhẹ nhàng thổi qua lỗ tai Gia Cát Minh Nguyệt .
Gia Cát Minh Nguyệt mở to hai mắt, đột nhiên quay đầu, chống lại một đôi mắt hoa đào tà mị .
"Là ngươi!" Gia Cát Minh Nguyệt cả người cứng đờ, cảm giác sởn tóc gáy bắt đầu dâng lên. Người ở trong xe ngựa, là nam tử mặc tử y đã từng gặp ở cấm địa hoàng cung. Hắn ở trong xe ngựa từ lúc nào? Vậy mà nàng hoàn toàn không phát hiện trong xe ngựa có người .
"Đúng vậy, là ta." Nam tử tỷ y yêu nghiệt khẽ cong khóe miệng tươi cười, nụ cười kia, lạnh nhạt mà mị hoặc.
"Sao ngươi lại ở trong xe ngựa của ta?" Gia Cát Minh Nguyệt đề phòng nhìn nam tử trước mắt . Nam tử này cả người đều lộ ra khí tức nguy hiểm , làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông.
"Thật vô tình quá, mèo nhỏ , ta chính là người giúp nàng giết người ở cấm địa đó nha." Yêu nghiệt nam tới gần Gia Cát Minh Nguyệt, ở bên tai nàng nhẹ nhàng thổi một hơi, một cỗ không khí kiều diễm tràn ngập bên trong xe ngựa .
"Ta không biết là ngươi giúp ta." Gia Cát Minh Nguyệt nhích ra xa, duy trì một khoảng cách với hắn, lạnh nhạt nhìn người trước mắt, "Ngươi làm việc tất nhiên là có mục đích của ngươi ."
"Thật là vô tình, ta vì nàng mà mạo hiểm lớn như vậy . Tần gia chính là một đại gia tộc cổ xưa nha ." Yêu nghiệt nam tử hơi hơi nhíu mi, bày ra bộ dáng thương tâm , dùng đôi mắt hoa đào câu hồn ai oán nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt khẽ ngừng thở, yêu nghiệt, thật sự là yêu nghiệt mà! Người nam nhân trước mắt này, nếu là nữ nhân, sẽ dẫn tới bao nhiêu người tranh đoạt? Khuynh quốc khuynh thành, nói như thế cũng sai .
"Ngươi muốn làm gì?" Gia Cát Minh Nguyệt vẫn đề phòng nhìn hắn.
"Ta tên Nam Cung Cẩn." Yêu nghiệt nam tử nháy cặp mắt hoa đào câu hồn , mỉm cười, ngồi ở bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt .
"Vậy thì sao?" Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày nhìn người trước mắt. Người này vẫn là một thân tử y rộng thùng thình , màu sắc mặc dù màu tím, nhưng mặt trên có thêu một đường ám văn bất đồng . Giày màu đen , cũng có thêu ám văn. Làm tôn lên bộ dáng phiêu dật tao nhã của hắn .
"Ta biết nàng gọi là Gia Cát Minh Nguyệt." Nam Cung Cẩn tựa vào cửa xe ngựa , dùng ngón tay thon dài hơi hơi chống đỡ mặt mình nói , "Ta tính toán đi theo nàng, như thế nào?"
"Không được." Gia Cát Minh Nguyệt lập tức cự tuyệt. Người trước mắt này, rất nguy hiểm, đây là trực giác.
"Không cần vô tình như vậy nha, ta giúp nàng đối phó với đám người Tần gia. Bảo vệ bí mật Tinh Huyễn thủ hộ , sao nàng có thể đối xử với ta như vậy?" Nam Cung Cẩn lại dùng cặp mắt hoa đào câu hồn kia ai oán nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt nghe được mấy chữ Tinh Huyễn thủ hộ , trong lòng căng thẳng.
"Nếu nàng làm cho ta thương tâm, ta không dám cam đoan ở tình huống ta thương tâm muốn chết, sẽ làm ra những chuyện không có lý trí gì nha . Ai. . . . . ." Nam Cung Cẩn nhẹ giọng thở dài, xốc lên bức màn cửa xe ngựa, ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào , làm cho khuôn mặt hắn có thêm một tầng ánh sáng nhu hòa. Cùng với hình dáng hầu kết hoàn mỹ, thoạt nhìn vô cùng đích gợi cảm.
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Gia Cát Minh Nguyệt ánh mắt trầm xuống.
"Đương nhiên là đi theo nàng." Nam Cung Cẩn cười dài nói.
Gia Cát Minh Nguyệt trầm mặc .
"Mèo nhỏ, chẳng lẽ nàng không tin tưởng ta sao? Tâm ý của ta đối với nàng, có nhật nguyệt chứng giám nha." Nam Cung Cẩn cười khẽ ra tiếng.
Giữa buổi trưa, Mặc Sĩ Thần Tiết Tử Hạo ở trong phòng mặc thử lễ phục, có chút kích động. Dù sao, đây là lần đầu tiên bọn họ tiến cung gặp mặt hoàng thượng, cũng là lần đầu tiên có cơ hội nhìn thấy người của Thần Miếu . Đối với bọn họ, người Thần miếu có ý nghĩa phi phàm. Là tồn tại cao thượng mà thần thánh trong lòng bọn họ . Có thể nhìn thấy sứ giả đại nhân của Thần Miếu, bọn họ đương nhiên là kích động. Trái lại là Gia Cát Minh Nguyệt, nàng không sùng bái sứ giả Thần Miếu như vậy . Nàng không tin tín ngưỡng này nọ , sẽ không dựa dẫm vào nó. Nàng luôn cảm thấy phải dựa vào chính mình, dựa vào người thân , dựa vào bằng hữu, chứ không thể dựa vào tín ngưỡng hư vô mờ mịt gì đó được.
Ban đêm đến, phía trên hoàng cung pháo hoa không ngừng, làm cho khắp kinh thành sáng rực lên giống như ban ngày. Toàn bộ kinh thành đều đắm chìm trong vui sướng. Lần đầu tiên Đan Lăng quốc đạt được quán quân trong Thần Long đại tái. Người dân Đan Lăng quốc rốt cuộc cũng cảm thấy hãnh diện một lần. Hơn nữa lần này Thần Miếu phái người đến Đan Lăng quốc, càng làm cho lòng người kích động hơn nữa. Ngoài cổng hoàng cung đông như trẩy hội, vô số xe ngựa xa hoa đậu ở nơi đó, đám thị vệ đang duy trì trật tự, điều hành việc đỗ xe ngựa .
Ở cửa, Gia Cát Minh Nguyệt gặp một nhà Gia Cát Phó Vân . Gia Cát Phó Vân nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, mỉm cười gật gật đầu. Gia Cát Minh Nguyệt cũng cười cười với hắn. Sắc mặt Viên Thục Tuệ khó coi tới cực điểm , Gia Cát Thanh Liên thì nhìn nàng bằng ánh mắt cừu hận. Nhưng khi Gia Cát Phó Vân sờ đầu của nàng, nàng lập tức biến thành con cừu nhỏ . Gia Cát Minh Nguyệt thầm bật cười. Kỳ thật, Gia Cát Thanh Liên chính là đứa nhỏ hi vọng được phụ thân thừa nhận mà thôi.
Bên trong đại điện vô cùng náo nhiệt. Đám quan lớn quý nhân đều tề tụ thành từng đoàn . Ai cũng đến đông đủ , hoàng thượng, hoàng thái tử, Tam hoàng tử, Nhu phi, nhóm công chúa , mà người đi cùng với bọn họ chính là sứ giả Thần Miếu đại nhân!
Sứ giả Thần Miếu là một vị mỹ nữ dáng người thướt tha , một thân y phục trắng như tuyết, làn váy được thêu hoa văn mạ vàng , mang một chiếc che mặt trong suốt , còn có làn tóc thật dài gần chạm mặt đất . Một thân trắng tinh, nhìn qua vô cùng chói mắt. Ngẩng đầu nói chuyện , cái mũi hầu như luôn hướng lên trời! Cao cao tại thượng , bộ dáng lãnh diễm cao quý , làm cho lòng người "phát run" . Nàng vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người trong đại điện .
"Đây là sứ giả Thần Miếu đại nhân?" Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo đều có chút kích động. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy sứ giả Thần Miếu ở khoảng cách gần như vậy. Cũng không ít người trong đại điện có bộ dáng giống như bọn họ , có thể tưởng tượng được , Thần Miếu có lực ảnh hưởng sâu sắc như thế nào .
"Đúng vậy." Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên nói, ánh mắt nàng đảo qua toàn bộ đại điện, phát hiện một số trọng thần cũng không quá kích động, phản ứng khá thản nhiên. Nói vậy những người này là những người được hoàng quyền ủng hộ, cho nên đối với người của Thần Miếu, bọn họ cũng không có bao nhiêu sùng bái. Lăng Phi Dương cũng chỉ bình tĩnh đứng bên người Gia Cát Minh Nguyệt , Trưởng Tôn Ninh Hạo mặt không chút thay đổi đứng ở một bên .
Rất nhanh, âm nhạc dừng lại, hoàng thượng hơi hơi đưa tay, toàn bộ đại điện đều yên tĩnh. Hoàng Thượng trịnh trọng giới thiệu sứ giả Thần Miếu , sau đó mới giới thiệu đội ngũ đạt quán quân và đội đạt huy chương đồng của Thần Long đại tái lần này .
Đám người Gia Cát Minh Nguyệt phụng mệnh tiến lên , hoàng thượng ca ngợi một phen, sau đó tuyên bố phần thưởng. Nói đến phần thưởng, Gia Cát Minh Nguyệt nhớ ra phần thưởng khi đạt được quán quân Thần Long đại tái. Tất cả đều là thứ tốt, nhưng mà trước mắt còn chưa dùng được. Tuy nhiên , nàng nhìn thấy hoàng thái tử hay dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm sứ giả Thần Miếu . Chậc chậc, hoàng thái tử hình như động tâm tư rồi kìa. Tuy nhiên , sứ giả Thần Miếu cao quý có vẻ chẳng thèm để ý tới hắn.
"Lần này các ngươi đạt được quán quân Thần Long đại tái , tốt lắm. Các ngươi đều là cường giả." Sứ giả Thần Miếu đứng ở bên trái phía trên đại điện , nhìn đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt phía dưới , mở miệng tán dương. Chẳng qua , giọng điệu này, không biết có phải khen ngợi hay không . Vị trí nàng đứng gần với hoàng thượng. Thần Miếu có địa vị cao thượng, nàng liền thể hiện địa vị của mình một chút.
"Có thể được sứ giả Thần Miếu đại nhân khen ngợi, bọn hắn thật vinh hạnh." Hoàng thượng ở một bên mỉm cười nói.
"Hy vọng các ngươi không ngừng cố gắng." Sứ giả Thần Miếu nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt chuyển qua trên người Gia Cát Minh Nguyệt, nói, "Ngươi chính là Gia Cát Minh Nguyệt?"
"Phải" Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Thế nhưng lông mày sứ giả Thần Miếu hơi hơi chau lại, bộ dáng ngạo nghễ của thiếu nữ trước mắt làm cho nàng vô cùng không vui. Nàng không biết là nàng đang nói chuyện với ai sao? Thái độ như thế thật không cung kính. Bao nhiêu người mong chờ được tiếp xúc với người Thần Miếu bọn họ .
"Ngươi, gia nhập Thần Miếu chúng ta , như thế nào?" Sứ giả Thần Miếu ngẩng cao đầu , giống như đang ban bố ân điển , giọng điệu tùy ý hỏi.
Ở trong đại điện mọi người ngây ngẩn cả người. Có kinh ngạc, có hâm mộ, có ghen tị , có không thể tin, cũng có bất an .
Trái tim Hoàng thượng đột nhiên trầm xuống, chuyện gì thế này? Đan Lăng quốc lần này thật vất vả mới xuất hiện mấy người mới, Thần Miếu chưa gì đã sốt ruột, nhanh như vậy đã kiềm chế không được phải xuống tay . Không thể! Minh Nguyệt không thể bị bọn họ lôi đi! Hoàng thượng sốt ruột dời tầm mắt sang phía Gia Cát Minh Nguyệt , chờ đợi câu trả lời của nàng . Trong lòng Hoàng thượng lo lắng không thôi. Hắn không muốn Gia Cát Minh Nguyệt bị Thần Miếu lôi đi, nhưng lại sợ Gia Cát Minh Nguyệt một mực cự tuyệt sẽ đắc tội Thần Miếu đại nhân . Hiện tại, hắn vẫn chưa thể chống lại Thần Miếu. Nghĩ đến đây, bàn tay hoàng thượng giấu ở trong tay áo gắt gao nắm chặt. Cảm giác vô lực lại dâng lên, không có biện pháp bảo hộ nàng, hiện tại cũng không có biện pháp bảo hộ đứa nhỏ của nàng !
"Ta nghĩ, ta cần suy nghĩ một chút." Gia Cát Minh Nguyệt không lập tức cự tuyệt, cũng không lập tức đáp ứng , mà chỉ bình tĩnh nói ra lời này.
Sắc mặt sứ giả Thần Miếu sau chiếc khăn che mặt chợt biến đổi , cứ tưởng sẽ mở miệng tức giận , nhưng ngay sau đó, nàng lại khẽ run lên, giống như thấy được chuyện đáng sợ , sắc mặt phút chốc tái nhợt, hít một hơi thật dài rồi chậm rãi thở ra , ổn định cảm xúc chính mình, mới nhẹ nhàng nở nụ cười ôn nhu nói: "Nếu như vậy , ta đây sẽ không miễn cưỡng . Nhưng mà, nếu như ngươi suy nghĩ xong ...muốn gia nhập Thần Miếu chúng ta, thì cứ phái người đến nói với ta một tiếng, được không?"
Hoàng thượng bỗng nhíu mày, sứ giả Thần Miếu này , bỗng nhiên có vẻ mặt ôn hoà như vậy là vì cái gì?
"Đa tạ sứ giả đại nhân thông cảm." Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên lễ độ chắp tay .
Sứ giả Thần Miếu cười nhu hòa: "Đồng bạn của ngươi, nếu muốn gia nhập Thần Miếu , thì cũng có thể ."
Các đại thần trong đại điện đều kinh ngạc , sứ giả Thần Miếu này , rốt cuộc muốn làm cái gì?
"Đa tạ sứ giả đại nhân, đợi chúng ta thương lượng tốt , sẽ tìm ngài ." Gia Cát Minh Nguyệt vẫn rất thản nhiên , không kiêu ngạo siểm nịnh .
Sứ giả Thần Miếu nghiến răng nghiến lợi, lại vẫn cười ấm áp như trước: "Được rồi , ta sẽ không nhiều lời . Yến hội bắt đầu đi."
Hoàng thượng suy nghĩ không ra ý tứ của sứ giả Thần Miếu, cũng không rối rắm lâu , tuyên bố yến hội bắt đầu. Âm nhạc lại vang lên, trong đại điện náo nhiệt hẳn lên.
Gia Cát Minh Nguyệt đi tới đâu đều có người tiến lại gần, làm cho nàng phiền toái không thôi . Gia Cát Thanh Liên cũng lặng lẽ đi qua đây, đứng trước mặt nàng nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: "Ngươi không cần đắc ý, ngươi cho là ngươi đạt được quán quân Thần Long đại tái, là có thể thay đổi thân phận của ngươi sao?"
"Ta đương nhiên mãn nguyện ." Gia Cát Minh Nguyệt tươi cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa, "Gia Cát Thanh Liên, chờ ngươi có tư cách tham gia Thần Long đại tái, đạt được quán quân thì hãy diễu võ dương oai với ta . Ngươi bây giờ còn không có tư cách, trở về bú sữa mẹ đi."
"Ngươi!" Gia Cát Thanh Liên hoàn toàn không nghĩ tới Gia Cát Minh Nguyệt lại có thể trả lời nàng một cách kiêu ngạo như vậy, nhất thời nàng tức giận đỏ cả mặt .
"Ngươi còn non lắm . Trở về chăm chỉ luyện tập , ngươi quá yếu, ta chỉ dùng một quyền là có thể đánh bay ngươi luôn." Gia Cát Minh Nguyệt trêu tức nói xong, thành công nhìn thấy Gia Cát Thanh Liên tức giận trong nháy mắt.
"Các ngươi , ta nhất định sẽ đả bại ngươi!" Gia Cát Thanh Liên tức giận thiếu chút nữa cắn phải môi .
"Được , ta chờ, ngươi đừng để cho ta chờ lâu ." Gia Cát Minh Nguyệt chậm rì rì nói.
Gia Cát Thanh Liên oán hận nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, xoay người rời đi. Gia Cát Phó Vân nhìn hết một màn này, khóe miệng thản nhiên tươi cười, vẫn trầm mặc .
Lễ Chúc Mừng rườm rà làm cho Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy có chút áp lực. Những người ở đây chúc mừng bọn họ, nhưng mà có mấy người thật tâm chúc mừng? Thương Vô Nhai cùng Hình Lâm Châu đều ngại yến hội ầm ĩ, bình thường sẽ không tham dự, lần này cũng không tham dự. Gia Cát Minh Nguyệt chán đến chết khi nhìn những người trước mắt đều đeo lên chiếc mặt nạ tươi cười tiêu chuẩn , càng cảm thấy không thú vị .
Yến hội chấm dứt, Gia Cát Minh Nguyệt liền khẩn cấp ra khỏi cung, ngồi lên xe ngựa, chuẩn bị trở về nhà . Lần này đến hoàng cung, một mình nàng ngồi trên một chiếc xe ngựa, vào xe ngựa, nàng có chút mỏi mệt tựa vào thùng xe, nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở hắt ra.
"Mèo nhỏ à, mệt lắm sao?" Một thanh âm từ tính mà âm trầm bỗng nhiên vang lên bên tai, một luồng nhiệt khí nhẹ nhàng thổi qua lỗ tai Gia Cát Minh Nguyệt .
Gia Cát Minh Nguyệt mở to hai mắt, đột nhiên quay đầu, chống lại một đôi mắt hoa đào tà mị .
"Là ngươi!" Gia Cát Minh Nguyệt cả người cứng đờ, cảm giác sởn tóc gáy bắt đầu dâng lên. Người ở trong xe ngựa, là nam tử mặc tử y đã từng gặp ở cấm địa hoàng cung. Hắn ở trong xe ngựa từ lúc nào? Vậy mà nàng hoàn toàn không phát hiện trong xe ngựa có người .
"Đúng vậy, là ta." Nam tử tỷ y yêu nghiệt khẽ cong khóe miệng tươi cười, nụ cười kia, lạnh nhạt mà mị hoặc.
"Sao ngươi lại ở trong xe ngựa của ta?" Gia Cát Minh Nguyệt đề phòng nhìn nam tử trước mắt . Nam tử này cả người đều lộ ra khí tức nguy hiểm , làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông.
"Thật vô tình quá, mèo nhỏ , ta chính là người giúp nàng giết người ở cấm địa đó nha." Yêu nghiệt nam tới gần Gia Cát Minh Nguyệt, ở bên tai nàng nhẹ nhàng thổi một hơi, một cỗ không khí kiều diễm tràn ngập bên trong xe ngựa .
"Ta không biết là ngươi giúp ta." Gia Cát Minh Nguyệt nhích ra xa, duy trì một khoảng cách với hắn, lạnh nhạt nhìn người trước mắt, "Ngươi làm việc tất nhiên là có mục đích của ngươi ."
"Thật là vô tình, ta vì nàng mà mạo hiểm lớn như vậy . Tần gia chính là một đại gia tộc cổ xưa nha ." Yêu nghiệt nam tử hơi hơi nhíu mi, bày ra bộ dáng thương tâm , dùng đôi mắt hoa đào câu hồn ai oán nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt khẽ ngừng thở, yêu nghiệt, thật sự là yêu nghiệt mà! Người nam nhân trước mắt này, nếu là nữ nhân, sẽ dẫn tới bao nhiêu người tranh đoạt? Khuynh quốc khuynh thành, nói như thế cũng sai .
"Ngươi muốn làm gì?" Gia Cát Minh Nguyệt vẫn đề phòng nhìn hắn.
"Ta tên Nam Cung Cẩn." Yêu nghiệt nam tử nháy cặp mắt hoa đào câu hồn , mỉm cười, ngồi ở bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt .
"Vậy thì sao?" Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày nhìn người trước mắt. Người này vẫn là một thân tử y rộng thùng thình , màu sắc mặc dù màu tím, nhưng mặt trên có thêu một đường ám văn bất đồng . Giày màu đen , cũng có thêu ám văn. Làm tôn lên bộ dáng phiêu dật tao nhã của hắn .
"Ta biết nàng gọi là Gia Cát Minh Nguyệt." Nam Cung Cẩn tựa vào cửa xe ngựa , dùng ngón tay thon dài hơi hơi chống đỡ mặt mình nói , "Ta tính toán đi theo nàng, như thế nào?"
"Không được." Gia Cát Minh Nguyệt lập tức cự tuyệt. Người trước mắt này, rất nguy hiểm, đây là trực giác.
"Không cần vô tình như vậy nha, ta giúp nàng đối phó với đám người Tần gia. Bảo vệ bí mật Tinh Huyễn thủ hộ , sao nàng có thể đối xử với ta như vậy?" Nam Cung Cẩn lại dùng cặp mắt hoa đào câu hồn kia ai oán nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt nghe được mấy chữ Tinh Huyễn thủ hộ , trong lòng căng thẳng.
"Nếu nàng làm cho ta thương tâm, ta không dám cam đoan ở tình huống ta thương tâm muốn chết, sẽ làm ra những chuyện không có lý trí gì nha . Ai. . . . . ." Nam Cung Cẩn nhẹ giọng thở dài, xốc lên bức màn cửa xe ngựa, ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào , làm cho khuôn mặt hắn có thêm một tầng ánh sáng nhu hòa. Cùng với hình dáng hầu kết hoàn mỹ, thoạt nhìn vô cùng đích gợi cảm.
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Gia Cát Minh Nguyệt ánh mắt trầm xuống.
"Đương nhiên là đi theo nàng." Nam Cung Cẩn cười dài nói.
Gia Cát Minh Nguyệt trầm mặc .
"Mèo nhỏ, chẳng lẽ nàng không tin tưởng ta sao? Tâm ý của ta đối với nàng, có nhật nguyệt chứng giám nha." Nam Cung Cẩn cười khẽ ra tiếng.
/232
|