Edit : thienbao85
Beta : Canina
“Đại Dụ thành, Tần gia?” Nghe Liễu Hoài Khanh nói xong, Gia Cát Minh Nguyệt âm thầm cười lạnh, nếu hắn đã có mặt tại đây, vì sao không sớm đi ra, mà lại đợi đến khi hai gã hộ vệ sắp động thủ mới đi ra, rõ ràng là trốn ở một nơi bí mật gần đó hòng xem xét thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt rồi mới quyết định.
Ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt dừng lại ở trên người Liễu Hoài Khanh, tuy lão giả này thoạt trông có vẻ hiền lành, nhưng khí thế lại trang nghiêm, mơ hồ mang đến cảm giác sâu không lường được , xem ra, thực lực hắn ít nhất đã ngoài cấp Linh hồn. Một gia tộc có một tên quản gia thực lực cấp Linh hồn, ngay cả hộ vệ cũng đều là cấp Thiên Không, Tần gia ở Đại Dụ thành này, quả nhiên không đơn giản.
Gia Cát Minh Nguyệt không cần đoán cũng biết hôm nay người mà Tần gia tìm kiếm chính là mình, hơn phân nửa có liên quan đến Tần Hồng Vân, tuy rằng chuyện Tần Hồng Vân chết ở cấm địa đã được đè ép xuống, nhưng dựa vào bối cảnh của Tần gia , chuyện này làm sao có thể không giải quyết được, nhất định đã tra ra chút manh mối, mấy người bọn họ chính là tình nghi lớn nhất, không tìm bọn họ thì tìm ai ?
“Đúng vậy, Gia Cát tiểu thư, lão gia nhà ta chân thành mời cô tới làm khách. Mời tiểu thư lên xe.” Liễu Hoài Khanh giơ tay làm động tác xin mời.
“Ta đã nói rồi, không có hứng thú!” Gia Cát Minh Nguyệt di chuyển sang bên cạnh tiếp tục bước lên phía trước. Nếu đã biết người tới là ai , cũng đã biết mục đích của bọn họ, Gia Cát Minh Nguyệt vẫn còn ngu ngơ tự chui đầu vào lưới thì đúng là đứa ngốc. Mặc dù biết Liễu Hoài Khanh có thực lực cao thâm nhưng Gia Cát Minh Nguyệt không hề sợ hãi, nàng có lực lượng thần bí trong cơ thể, còn cả Cự Phong và Dạ Mị, trừ phi gặp được cao thủ cấp Thánh chân chính, chứ đối mặt với cao thủ cấp Linh hồn cho dù mạnh đến mấy, nàng cũng có khả năng tự bảo vệ chính mình. Vả lại , hiện giờ đang ở kinh thành, hắn cũng không dám động thủ.
“Gia Cát tiểu thư, đừng khiến cho tại hạ khó xử được không?” Thân hình Liễu Hoài Khanh chợt lóe lên, đứng chắn phía trước Gia Cát Minh Nguyệt . Tuy rằng ngữ khí bình thản, vẻ mặt lại kiên định dị thường.
“Nếu ta muốn khó xử ngươi thì sao?” Gia Cát Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng hỏi, “Có phải ngươi sẽ động thủ hay không ?”
“Tại hạ không dám, nhưng những việc lão gia nhà ta giao cho ta , ta cũng không dám không làm.” Liễu Hoài Khanh bình tĩnh nói.
Gia Cát Minh Nguyệt không thèm nhắc lại, chuẩn bị động thủ , tuy đối phương nói không dám, nhưng nhìn bộ dạng này, nếu nàng không đi , hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng rời đi một cách dễ dàng.
“Gia Cát tiểu thư, thật ra cô không cần phải căng thẳng như vậy . Tại hạ không mời cô đi Đại Dụ thành, Tần gia chúng ta có phủ đệ ở kinh thành. Lão gia đã tới kinh thành, ngài ấy chỉ định gặp cô, hỏi cô một vài vấn đề mà thôi.” Liễu Hoài Khanh nhẹ nhàng tường thuật.
“Ngay tại kinh thành?” Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt, nàng còn tưởng Liễu Hoài Khanh này muốn bắt cóc nàng đến Đại Dụ thành chứ .
“Đúng vậy, Gia Cát tiểu thư, lão gia nhà ta chỉ muốn tìm hiểu rõ một chuyện, không hơn.” Liễu Hoài Khanh hết sức cam đoan .
“Mèo nhỏ à, nàng thật sự không muốn đi sao? Tinh Huyễn thủ hộ tổng cộng có năm món , Tần gia cũng có một món. Nói không chừng lần này gia chủ Tần gia lại mang theo bên mình nha .” Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Nam Cung Cẩn .
Gia Cát Minh Nguyệt chấn động trong lòng, khóe mắt liếc qua Nam Cung Cẩn. Đối với nàng, Tinh Huyễn thủ hộ có ý nghĩa không bình thường, Nam Cung Cẩn nói lời này, là vô tình hay cố ý. Gia Cát Minh Nguyệt muốn tìm kiếm chút gì đó từ trên mặt hắn, nhưng trên khuôn mặt tuyệt mĩ kia chỉ có nụ cười mị hoặc, không nhìn ra những thứ khác.
Gia Cát Minh Nguyệt do dự . Nàng biết, lần này đi Tần gia muốn toàn thân trở ra sẽ không dễ dàng. Nhưng Tinh Huyễn thủ hộ thật sự rất quan trọng đối với nàng. Hấp dẫn quá lớn. . . . . .
Có đi hay không?
Tần gia là đại gia tộc từ xa xưa , nhân tài đông đúc, Tinh Huyễn thủ hộ tất nhiên sẽ được bảo vệ rất chặt chẽ , không dễ dàng đắc thủ. Nếu như gia chủ Tần gia mang theo bên người , muốn lấy được còn khó khăn hơn. Nhưng cũng không phải không có khả năng .
Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười rạng rỡ: “Nếu Tần lão gia tử có thành ý như vậy, ta đây đi một chuyến cũng tốt.”
Vào giờ khắc này nàng chợt cảm thấy tự tin hơn. Không phải chỉ là một Tần gia hay sao? Cho dù là đầm rồng hang hổ, nàng cũng có thể toàn thân trở ra. Hơn nữa, chớ quên, nàng còn có át chủ bài , Ngạn Hống!
Gia Cát Minh Nguyệt bước lên xe ngựa, Nam Cung Cẩn cũng đi theo lên theo, hai gã hộ vệ đồng loạt giơ tay ngăn lại, nói, “Thực xin lỗi, lão gia nhà ta chỉ mời Gia Cát tiểu thư.”
“Phải không?” Nam Cung Cẩn nở nụ cười tà mị , ánh mắt đảo qua trên người hai gã hộ vệ. Tuy hắn chỉ nhẹ nhàng đảo qua, nhưng hai gã hộ vệ lại có cảm giác giống như là bị độc xà nhằm thẳng, toàn thân nổi lên cảm giác sởn gai óc .
“Thì ra là bằng hữu của Gia Cát tiểu thư , vậy cùng đi đi.” Liễu Hoài Khanh thản nhiên nói một câu, nghe thấy lời này, hai gã hộ vệ lùi về , lại có cảm giác như trút được gánh nặng .
Liễu Hoài Khanh chỉ liếc mắt nhìn Nam Cung Cẩn một cái liền thu hồi tầm mắt. Trong lòng lại giống như sông cuộn biển gầm, khuôn mặt tuấn mĩ của người này làm cho người ta có cảm giác tà mị , rốt cuộc người trẻ tuổi này sao lại đến đây, ngay cả hắn cũng nhìn không thấu. Đối với hắn, đừng nói đối mặt Gia Cát Minh Nguyệt, cho dù là cao thủ Thánh cấp , hắn cũng có dũng khí đánh một trận, nhưng khi đối mặt Nam Cung Cẩn, hắn lại không dậy nổi một chút chiến ý.
Khó trách lúc trước Gia Cát Minh Nguyệt không chút bối rối, ngoại trừ thực lực bản thân không tầm thường, thì ra phía sau nàng còn có bảo tiêu mạnh như vậy. Liễu Hoài Khanh đã hiểu lầm quan hệ của bọn họ.
Tiến vào xe ngựa mới phát hiện xe ngựa này không chỉ xa hoa phô trương ở vẻ bề ngoài, mà bên trong cũng hết sức lộng lẫy, hoa văn trang trí được nạm vàng khảm ngọc, đệm lót mềm mại trơn bóng , không thua kém bao nhiêu so với xe ngựa của Hình Lâm Châu. Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi cảm khái, gia tộc cổ xưa quả nhiên là có tài có thế , nhưng nhớ đến lúc ở cấm địa, những tử sĩ bị Tần Hồng Vân coi như đá kê chân mà tùy tiện vứt bỏ, nàng lại cảm thấy chán ghét thêm vài phần.
Đan Lăng quốc , các gia tộc có lịch sử lâu đời hoặc nhà giàu đều có phủ đệ ở kinh thành, Tần gia cũng không ngoại lệ. Không lâu sau, xe ngựa dừng lại ở trước một tòa nhà cổ xưa, trước cửa có một đôi thạch sư được tạo hình sinh động uy nghi mà đại khí, theo Liễu Hoài Khanh đi vào trong viện, kiến trúc bên trong vừa lịch sự tao nhã lại không mất đi trang nghiêm, mơ hồ toát ra hơi thở xa xăm. Dọc theo đường đi, những hộ vệ và người hầu mà nàng gặp phải đều có vẻ trầm ổn chững chạc, còn lộ ra cảm giác tài trí hơn người, chỉ khi nhìn thấy Liễu Hoài Khanh mới khom mình hành lễ, đối với Gia Cát Minh Nguyệt phía sau lại không hề để ý. Hiển nhiên, địa vị của Liễu Hoài Khanh ở Tần gia không hề thấp.
“Lão gia, Gia Cát tiểu thư đến rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt đi theo sau Liễu Hoài Khanh, xuyên qua một hành lang gấp khúc thật dài mới vào đến chính sảnh, Liễu Hoài Khanh tiến lên bẩm báo.
“Mời nàng tiến vào.” Bên trong truyền ra một thanh âm trầm thấp.
“Gia Cát tiểu thư, mời vào.” Liễu Hoài Khanh đưa tay ra hiệu, nhưng bản thân lại không đi vào theo.
Bên trong đại sảnh, tất cả bàn ghế và bình phong đều được làm từ gỗ lim, thoạt nhìn có vẻ cổ kính, đồng thời cũng khiến cho người ta cảm thấy áp lực nặng nề. Một gã nam tử ước chừng hơn năm mươi tuổi đang ngồi ở trong sảnh, hai bên tóc mai lấm tấm bạc, khuôn mặt. Hắn chính là gia chủ Tần gia , ông nội Tần Hồng Vân, Tần Định Phương.
“Mời Gia Cát tiểu thư ngồi, xin thứ cho Tần mỗ sự vụ bận rộn, không thể đón tiếp từ xa.” Tần Định Phương đứng dậy nói.
“Tần lão tiên sinh khách khí .” Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên nói, sau đó ngồi xuống.
Nam Cung Cẩn cũng thản nhiên nhìn Tần Định Phương, lúc sau không thèm để ý đến hắn nữa, mà tự mình đứng lên quan sát cách bài trí trong phòng . Bởi vì các vật dụng đều làm từ gỗ lim, tựa hồ niên đại đã lâu, cho nên Nam Cung Cẩn cảm thấy hứng thú .
Tần Định Phương nhìn hắn vài lần, trong lòng cũng dâng lên cảm giác giống như Liễu Hoài Khanh , thu được ánh mắt ra hiệu của Liễu Hoài Khanh, Tần Định Phương khẽ gật đầu, dời tầm mắt, hoàn toàn coi hắn như không hề tồn tại .
Vì thế, trong đại sảnh Tần gia trang nhã lại có vẻ sâm nghiêm, xuất hiện một màn quái dị, Tần gia gia chủ ngồi nghiêm chỉnh , khách nhân được mời đến điềm tĩnh tự nhiên, một thanh niên trẻ tuổi tuấn mỹ lại tùy ý đi lại trong đại sảnh, không coi ai ra gì, giống như cố tình không nhìn thấy lão gia đang vô cùng nghiêm túc. Thậm chí người hầu dâng trà lên cũng trố mắt đứng nhìn, chẳng lẽ chính mình gặp quỷ, thấy được những thứ mà người ta không nhìn thấy ?
“Gia Cát tiểu thư, lần này ở Thần Long đại tái các ngươi lực áp quần hùng anh dũng đoạt được quán quân, thực làm vẻ vang cho Đan lăng quốc chúng ta, Tần mỗ lấy trà thay rượu, mời cô một ly.” Tần Định Phương giả bộ cảm khái nói.
“Tần lão tiên sinh quá khen, chẳng qua là nhờ vận khí mà thôi.” Gia Cát Minh Nguyệt nâng chung trà lên nhấp một ngụm, không phát hiện vấn đề gì, thoáng yên lòng. Gia Cát Minh Nguyệt vừa thuận miệng ứng phó, vừa âm thầm cân nhắc không biết lần này Tần gia gia chủ có mang Tinh huyễn thủ hộ theo bên người hay không? Tinh Huyễn thủ hộ mang ở trên người đều có năng lực phụ trợ đặc thù nào đó. Chẳng biết Tần gia gia chủ có biết sử dụng nguồn sức mạnh này hay không?
“Gia cát tiểu thư thật khiêm tốn, cái gọi là vận khí, kỳ thật cũng chính là số mệnh, giống như Tôn nhi đáng thương của ta vậy, không chỉ không có vận khí, vì tham gia Thần Long đại tái mà ngay cả mệnh cũng mất.” Trong mắt Tần Định Phương lóe lên một tia âm ngoan không dễ phát hiện, nói tiếp, “Nói đến con ta, chắc hẳn Gia Cát tiểu thư cũng nhận thức hắn , hắn gọi Tần Hồng Vân, từng tiến vào cấm địa cùng với Gia Cát tiểu thư, sau lại chết thảm ở tầng thứ ba cấm địa .”
“Đương nhiên nhận thức, nhân tài như Tần công tử khiến cho người ta đã gặp qua là không quên được. Chẳng qua, Tần công tử thực lực cao cường kinh tài tuyệt diễm , nhưng thân lại gặp tai họa bất ngờ, thật sự là đáng tiếc.” Gia Cát Minh Nguyệt nghe được chủ đề chính, tập trung tinh thần giả vờ tỏ ra tiếc hận.
“Ai, Tôn nhi số khổ của ta . Hoàng thượng chỉ nói một câu ngoài ý muốn liền gạt bỏ hết tất cả. Cũng không biết tôn tử không nên thân của ta rốt cuộc chết trong tay ai, nghe nói ngày đó Gia Cát tiểu thư cũng tiến vào tầng ba cấm địa , không biết có nghe được hay nhìn thấy cái gì hay không ?” Tần Định Phương thắc mắc hỏi.
“Ta và Tần công tử kỳ thật cũng chỉ gặp mặt một lần, ngày đó mấy người Tần công tử bước vào cấm địa thứ ba trước ta, thời điểm chúng ta đi vào căn bản không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ , lúc sau chúng ta gặp phải ma thú, sau khi chém giết xong liền nhanh chóng trở lại, thậm chí chuyện Tần công tử gặp bất hạnh , sau này ta mới nghe nói đến.” Gia Cát Minh Nguyệt nói dối hết sức lưu loát .
“Lời này của Gia Cát tiểu thư có vài phần không thật rồi.” Tần Định Phương nhìn thẳng vào mắt Gia Cát Minh Nguyệt , chậm rãi nói.
“Ý tứ của Tần lão gia , là ta giết Tần công tử sao?” Gia Cát Minh Nguyệt tựa tiếu phi tiếu, lạnh lùng nói .
Tần Định Phương sửng sốt , thật không ngờ Gia Cát Minh Nguyệt lại có thể nói trắng ra như vậy.
“Gia Cát tiểu thư không cần tức giận, Tần mỗ chỉ cảm thấy Tôn nhi chết thật oan uổng, tự nhiên sẽ không buông tha một chút manh mối nào, nếu vừa rồi nói lời đắc tội Gia Cát tiểu thư, mong tiểu thư bỏ qua .” Mặc dù Tần Định Phương chỉ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt hắn lại bắt đầu trở nên sắc bén.
“Nếu Tần lão tiên sinh mời ta đến đây là để hỏi chuyện của lệnh công tử, như vậy những gì ta biết đều đã nói hết, xin cáo từ .” Gia Cát Minh Nguyệt lạnh nhạt đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Gia Cát Minh Nguyệt trừng mắt nhìn Nam Cung Cẩn một cái, cái tên này chỉ biết đi loạn trong phòng, hóng chuyện say sưa.”Đi thôi!” Gia Cát Minh Nguyệt tức giận nói với Nam Cung Cẩn. Hiện tại đã biết phủ đệ ở kinh thành của Tần gia, lần sau có cơ hội đến thăm dò thử xem Tinh huyễn thủ hộ có ở đây không. Ở ngay đây là tốt nhất, không muốn đi đến Đại Dụ thành xa xôi .
“Gia Cát tiểu thư, Tần mỗ còn có chút chuyện chưa hỏi xong, hà tất phải vội vã rời đi như vậy?” Tần Định Phương đứng bật dậy, theo thanh âm của hắn, năm bóng người đồng loạt chắn trước cửa.
Xem ra hôm nay Tần Định Phương mời Gia Cát Minh Nguyệt đến, chắc hẳn muốn được ăn cả ngã về không, căn bản sẽ không thả nàng đi một cách dễ dàng.
Ba gã Thiên Không đỉnh, hai gã linh hồn sơ kỳ . Gia Cát Minh Nguyệt thoáng cái liền nhìn thấu thực lực của năm người, trái tim hơi co thắt lại. Nếu chỉ tính riêng thực lực của năm người, nàng không hề e ngại, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt biết Tần gia có một loại thuật hợp kích thần kỳ, năm người liên thủ, dưới Thánh cấp chỉ sợ không ai có thể thoát thân, huống chi, Tần gia còn có gia chủ Tần Định Phương thực lực sâu không lường được cùng một gã quản gia Liễu Hoài Khanh có thực lực tương đương .
Gia Cát Minh Nguyệt trầm mặt xuống, đối mặt với đội hình như vậy, nàng không sợ chút nào. Nàng lặng lẽ đọc chú ngữ, bàn tay từ từ đặt lên chủy thủ ở bên hông .
Nam Cung Cẩn tựa như đột ngột lấy lại tinh thần , ồ một tiếng, quay đầu nhìn sang bên này, nhưng không có động tác khác, cũng không có ý định tiến lên trợ giúp Gia Cát Minh Nguyệt .
Tần Định Phương thoáng nghi hoặc liếc Nam Cung Cẩn một cái, thật sự không rõ quan hệ của hai người .
Năm tên hộ vệ Tần phủ đứng ở trước cửa, giống như thạch điêu không nhúc nhích, ngay cả khuôn mặt cũng lạnh lùng như thế. Đứng ở trước mặt bọn họ, cảm giác giống như là ngước mắt nhìn lên tòa nhà cao vút không thể vượt qua .
Năm người đều nhẹ nhàng đặt tay lên chuôi kiếm ở bên hông , vào giờ khắc này, Gia Cát Minh Nguyệt gần như sinh ra một loại ảo giác, năm người đứng ở trước mắt kỳ thật chỉ là một người, mấy người khác chẳng qua chỉ là phân thân hoặc hư ảnh của hắn mà thôi.
Gia Cát Minh Nguyệt cước bộ hơi động, làm bộ sắp đánh , một gã hộ vệ linh hồn kiếm sĩ khẽ động đậy ngón tay, trường kiếm hơi hơi thoát ra khỏi vỏ, lộ ra hàn quang, vài luồng kình khí như có như không lưu động trên người bọn họ, như trăm sông tuôn ra hướng đến trên người tên linh hồn kiếm sĩ kia, trong khoảnh khắc đó, người này nguyên bản có thực lực kiếm sĩ linh hồn sơ kì bỗng nhanh chóng tăng lên, khiến cho người ta có cảm giác nhìn không thấu.
Không ngờ Tần gia lại có thuật hợp kích đáng sợ như vậy, điều này làm cho Gia Cát Minh Nguyệt được mở rộng tầm mắt.
Lấy thực lực Tần Định Phương , tự nhiên cũng cảm nhận được cái gọi là lực dao động của tinh thần lực trong lúc đọc chú ngữ. Ban đầu hắn cũng có chút hoài nghi Gia Cát Minh Nguyệt, nhưng khi thấy Gia Cát Minh Nguyệt hắn mới biết lời đồn không giả, Gia Cát Minh Nguyệt có thể đoạt được quán quân Thần Long đại tái , đúng là dựa vào thực lực của chính mình. Lúc này hắn không dám khinh địch, chuẩn bị lặng lẽ động thủ . Mà bên ngoài bồn hoa, Liễu Hoài Khanh hơi hơi khom mình, ánh mắt như điện tập trung nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
Không khí, nhất thời trở nên vô cùng ngưng trọng .
“Ai nha nha, Minh Nguyệt , chúng ta đi thôi, hôm nay ta muốn ăn thủy tinh toàn tịch .” Cuối cùng Nam Cung Cẩn uể oải mở miệng , hắn lướt qua Gia Cát Minh Nguyệt, đi ra bên ngoài. Năm người đứng chắn ở trước cửa trong mắt hắn giống như không tồn tại .
Thân hình năm tên hộ vệ bất giác rung lên, giống như rơi vào trong biển rộng khôn cùng , thân thể đung đưa , tuy nguồn sức mạnh đang dâng lên từ bốn phía nhìn như nhu hòa, nhưng lại cuồn cuộn vô cùng vô tận khiến cho người ta không thể ngăn cản.
Nam Cung Cẩn nhàn nhã đi ra ngoài sân vắng , năm tên hộ vệ bị luồng lực lượng nhu hòa như nước đẩy lùi về phía đằng sau , rẽ ra một con đường cho hắn đi. Mấy tên hộ vệ khẽ cắn môi, cố gắng tiến lên , nhưng dưới lực lượng dập dờn bồng bềnh như nước, bọn chúng căn bản không thể tiến lên một bước.
Tần Định Phương và Liễu Hoài Khanh kinh ngạc rồi, năm tên hộ vệ này từ nhỏ cùng nhau lớn lên, phối hợp cực kỳ ăn ý, thậm chí tâm linh tương thông, một khi năm người thi triển thuật hợp kích , ngay cả Tần Định Phương và Liễu Hoài Khanh cũng chưa chắc có thể thoát thân, nhưng nam tử tuấn mỹ gần như yêu nghiệt này chỉ khẽ nhấc tay nâng lên phía trước đã có thể đẩy lùi bọn họ, thực lực của hắn mạnh đến mức nào?
Tần Định Phương biết hôm nay không thể lưu Gia Cát Minh Nguyệt lại được rồi, phất phất tay, mấy tên hộ vệ thối lui, trong nháy mắt không thấy bóng dáng. Thế nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng Gia Cát Minh Nguyệt tựa như độc xà . Hắn không cam lòng, không cam lòng ! Tần Hồng Vân chết không minh bạch như vậy, người thiếu nữ này nhất định có liên quan đến cái chết của Tần Hồng Vân, cho dù không phải nàng xuống tay, có lẽ nàng cũng biết chân tướng! Nhưng mà, hiện tại bất đắc dĩ phải để cho nàng đi .
Thôi, thôi, sẽ tìm cơ hội.
Chờ đến khi nam tử yêu nghiệt kia không ở bên cạnh nàng, sẽ bắt nàng tới đây, nghiêm hình tra tấn, cho dù dùng hết tất cả khổ hình, cũng phải bắt nàng nói ra sự thật !
Mãi đến khi đi ra khỏi cửa Tần gia, Gia Cát Minh Nguyệt mới nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi tuy hai bên chưa hề giao đấu , nhưng tình thế lại cực kỳ nguy hiểm , thậm chí còn nguy hiểm hơn so với lúc ở Thần Long đại tái, nếu không có Nam Cung Cẩn, nàng tuyệt đối không thể thuận lợi thoải mái đi ra khỏi cổng của Tần gia .
“Đại biến thái, đi, mời ngươi ăn thủy tinh toàn tịch.” Đây là lần đầu tiên Gia Cát Minh Nguyệt hào phóng với Nam Cung Cẩn như vậy. Nhờ biểu hiện vừa rồi của hắn, mời hắn ăn .
“Ta không phải đại biến thái, chú ý ngôn từ của ngươi.” Nam Cung Cẩn quay đầu hừ lạnh một tiếng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
“Vậy ngươi là cái gì?” Gia Cát Minh Nguyệt trêu chọc.
“Đệ nhất thiên hạ cơ trí, đệ nhất thiên hạ soái , đệ nhất thiên hạ thần võ, đệ nhất thiên hạ. . . . . .” Nam Cung Cẩn nói liên miên không dứt .
Gia Cát Minh Nguyệt cười ‘xùy’ ra tiếng: “Làm ơn , Nam Cung Cẩn, ngươi có thể không cần gây cười như thế được không?”
Nam Cung Cẩn hừ nhẹ một tiếng, khinh bỉ nói: “Ngươi, nữ nhân ngu xuẩn có mắt không tròng”.
“Ta có mắt, cũng có con ngươi!” Gia Cát Minh Nguyệt trợn tròn mắt, nghiêm túc chỉ vào hai mắt của mình đáp trả Nam Cung Cẩn .
Nam Cung Cẩn khẽ cười một tiếng, vươn tay, nắm cằm Gia Cát Minh Nguyệt: “Nàng hãy nhìn lại xem .”
Gia Cát Minh Nguyệt rõ ràng thấy hắn thò tay nâng cằm mình, muốn tránh, lại tránh không thoát, nhìn khuôn mặt yêu nghiệt đang tới gần, đánh ra một quyền.
Nam Cung Cẩn buông cằm Gia Cát Minh Nguyệt ra, nắm lấy cổ tay Gia Cát Minh Nguyệt , cười nói: “Mèo con vung móng vuốt , như vậy không đáng yêu nha ~”
Gia Cát Minh Nguyệt tức giận nhìn Nam Cung Cẩn, đang định nói cái gì, hành động sau đó của Nam Cung Cẩn lại làm cho nàng thật sự muốn đánh hắn . Chỉ thấy hắn lấy ra một cái khăn tay, cẩn thận lau bàn tay vừa nắm cổ tay Gia Cát Minh Nguyệt .
Gia cát Minh Nguyệt tức giận suýt phun lửa: “Ngươi là tên biến thái cuồng sạch sẽ, ta nguyền rủa ngươi cả đời không tìm được lão bà!” Cũng không quan tâm Nam Cung Cẩn nghe hiểu được hai chữ lão bà hay không, nàng dứt khoát triệu hồi Cự Phong, cưỡi Cự Phong đi về nhà . Muốn ăn thủy tinh toàn tịch? Nằm mơ đi! Nếu như Tần gia đã tìm tới mình, bước tiếp theo có lẽ tìm tới mấy người Lăng Phi Dương Mặc Sĩ Thần. Hiện giờ Lăng Phi Dương không ở kinh thành, tạm thời không cần lo lắng. Trưởng Tôn Ninh Hạo hình như đang bế quan ở chỗ Thanh Vân Châu, càng không cần lo lắng. Nhưng mà Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo thì không thể không đề phòng .
Nam Cung Cẩn nhìn bóng dáng Gia Cát Minh Nguyệt đi xa, nghi hoặc đưa tay sờ sờ cái cằm trơn bóng của mình, lẩm bẩm: “Lão bà? Nghĩa là gì ? Ta cần tìm lão bà sao?” Nói xong, hắn cũng thong thả đi theo sau Gia Cát Minh Nguyệt .
Ngay lúc Gia Cát Minh Nguyệt rời đi không lâu, ở trong Tần Phủ , Tần Định Phương và Liễu Hoài Khanh đứng khoanh tay trước sảnh, mắt nhìn chăm chú ra ngoài cổng thật lâu, đó là phương hướng thân ảnh Gia Cát Minh Nguyệt biến mất .
“Gia Cát Minh Nguyệt chắc chắn có liên quan đến cái chết của Tần Hồng Vân !” Tần Định Phương khẳng định.
“Lão gia nói là nàng hạ thủ?” Liễu Hoài Khanh dò hỏi.
“Chưa chắc, ta thấy bộ dáng vừa rồi của nàng không giống giả, nhưng mà, cái chết của Tần Hồng Vân, nàng nhất định biết gì đó.” Tần Định Phương suy tư.
“Vậy, chúng ta lại nghĩ biện pháp khác.” Liễu Hoài Khanh nói.
“Cũng tốt, nhưng ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận người bên cạnh nàng, thực lực của hắn rất mạnh! Có lẽ tương đương với Thanh tiên sinh, hậu sinh khả uý .” Tần Định Phương nhắc nhở. Người hắn nói tự nhiên là Nam Cung Cẩn, ở kinh thành, người có thể khiến cho bọn họ coi trọng thật sự không nhiều lắm, ngoại trừ Thanh tiên sinh, nay thêm một cái Nam Cung Cẩn , không biết Nam Cung Cẩn nghe được lời nói của Tần Định Phương , có nên tự hào một chút hay không?
“Lão gia yên tâm, ta sẽ cẩn thận .” Liễu Hoài Khanh nói.
“Đợi chút , mang vật này theo . Cần phải mang Gia Cát Minh Nguyệt về đây .” Tần Định Phương nói xong, trịnh trọng lấy ra hòn đá màu đen vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay giao cho Liễu Hoài Khanh .
“Vâng, lão gia.” Liễu Hoài Khanh tiếp nhận hòn đá nhìn như không hề thu hút , nắm thật chặt trong lòng bàn tay .Tuy rằng cạnh của hòn đá màu đen đã sớm bị mài nhẵn bóng, nhưng đặt vào trong bàn tay lại có cảm giác hơi hơi đau đớn , cảm giác lạnh như băng xâm nhập tận cốt tủy.
Huyền Hồn Thạch, thiên thạch đến từ thiên ngoại, thông qua quán chú kình khí hoặc tinh thần lực, có thể phát ra lực lượng thần bí, nháy mắt đánh sâu vào không gian tinh thần của đối thủ , khiến đối phương không thể lập tức ngưng tụ kình khí hoặc tinh thần lực, khi đối thủ xuất ra chiêu mạnh nhất, sẽ gây thương tổn thật lớn cho triệu hoán sư
Khối Huyền Hồn Thạch này vẫn luôn là bảo vật chấn môn của Tần gia , chỉ có gia chủ mới có tư cách mang theo bên người , hiện tại Tần Định Phương tự tay giao cho Liễu Hoài Khanh , có thể thấy được sự tín nhiệm và coi trọng của hắn, Liễu Hoài Khanh thật cảm động, trong lòng âm thầm thề dù chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ mà gia chủ giao cho .
Màn đêm buông xuống, kinh thành rực rỡ ánh đèn .
Liễu Hoài Khanh ẩn núp ở trong một gian phòng đối diện nhà Gia Cát Minh Nguyệt , ngừng thở nhìn chăm chú động tĩnh trong nhà .
Nam tử yêu nghiệt kia hình như cũng ở bên trong, có hắn, căn bản không thể làm việc.
Một buổi tối lẳng lặng trôi qua , Liễu Hoài Khanh vẫn chưa rời đi, hắn đang chờ đợi, chờ đợi một cơ hội.
Hôm sau , Gia Cát Minh Nguyệt rốt cuộc xuất hiện . Nàng triệu hồi ra Cự Phong, cưỡi lên , chạy về hướng cổng thành. Nam Cung Cẩn không ở bên cạnh, Liễu Hoài Khanh thấy một màn như vậy , quả thực là mừng rỡ như điên. Hắn gia tăng cước bộ, cũng đi theo.
Cự Phong chạy rất nhanh, ban đầu Liễu Hoài Khanh còn có thể đuổi kịp, về sau lại phải cố gắng hết sức mới có thể đuổi theo .
Gia Cát Minh Nguyệt và Liễu Hoài Khanh rời đi không lâu, thân ảnh Nam Cung Cẩn xuất hiện bên cửa sổ ở trên lầu , hắn tựa vào cửa sổ, thần thái lười biếng lại tản ra một luồng hơi thở hấp dẫn .
“Ngươi không lo lắng tiểu tâm can của ngươi gặp nguy hiểm sao?” Nam Cung Cẩn lười biếng quay đầu, nhìn Quân Khuynh Diệu xuất hiện ở trong phòng .
“Lo lắng cái gì?” Quân Khuynh Diệu khẽ cười một tiếng, tao nhã ngồi xuống, “Lo lắng không có ai đi theo sau nhặt xác bọn chúng sao? Nếu ngươi bằng lòng đi nhặt xác, hiện tại ngươi có thể đi theo.”
“Chậc chậc, thật vô tình , mèo con gặp nguy hiểm , ngươi cũng không lo lắng.” Nam Cung Cẩn nhẹ nhàng nâng cằm, u oán cảm thán , “Trong tay đối phương có Huyền Hồn Thạch nha ~”
“Vật kia không tệ, nếu Minh Nguyệt đoạt về được, về sau bớt không ít việc.” Sắc mặt Quân Khuynh Diệu không thay đổi, như trước mỉm cười nói.
“Ngươi tin tưởng tiểu tâm can của ngươi quá nhỉ.” Nam Cung Cẩn nhẹ nhàng phun ra một hơi.
“Đó là đương nhiên, làm nữ nhân của ta, quá yếu sao được?” Quân Khuynh Diệu kiêu ngạo cười, hỏi ngược lại.
“Nữ nhân của ngươi, ha ha ha. . . . . .” Nam Cung Cẩn giống như nghe được chuyện cười , cười đến nỗi nhăn mày, cười đến mức chảy cả nước mắt , cười đến nỗi sắc mặt Quân Khuynh Diệu biến đổi, mới chậm rãi nói, “Ngươi nhận định nàng là nữ nhân của ngươi , nàng chưa chắc đã nhận định ngươi là nam nhân của nàng. Đừng vội vã phủ nhận, như vậy sẽ chỉ khiến ta cảm thấy ngươi là thẹn quá hóa giận . Chờ đến khi nàng nói thích ngươi , ngươi hãy đến nói cho ta biết nàng là nữ nhân của ngươi .”
Sắc mặt Quân Khuynh Diệu có chút khó coi, phất tay áo, dứt khoát nhảy xuống khỏi cửa sổ, đuổi theo phương hướng Gia Cát Minh Nguyệt biến mất.
Nam Cung Cẩn đứng ở bên cửa sổ, cười rất lẳng lơ.
Ra khỏi kinh thành ước chừng mười dặm , Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên dừng lại, cảm thấy nguy cơ cường đại phủ đến.
Liễu Hoài Khanh rốt cuộc không kiềm chế nổi, ra tay không chút do dự, thân ảnh giống như u linh tới từ địa ngục bay về phía Gia Cát Minh Nguyệt, bộc phát ra toàn bộ kình khí, thân ảnh hắn vừa bay qua, những nhánh cây ngọn cỏ dưới mặt đất đều bị chấn nát thành bột phấn.
Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nhảy xuống khỏi lưng Cự Phong, chuẩn bị rút ra chủy thủ.
Cự Phong và Gia Cát Minh Nguyệt tâm linh tương thông, cảm giác được Gia Cát Minh Nguyệt gặp nguy hiểm , rống lên một tiếng , thân thể tức khắc hóa thành một mảnh hư ảnh, cùng Gia Cát Minh Nguyệt lao về phía Liễu Hoài Khanh, lợi trảo sắc nhọn trên vạch lên không trung những tia chớp màu vàng.
Thế nhưng hoàng kim liệt trảo lợi hại lúc này lại không có hiệu quả, đối mặt thế tấn công hung bạo của Cự Phong , Liễu Hoài Khanh nhắm chặt hai mắt, bên ngoài thân thể gió nổi mây phun, kình khí tức khắc che kín toàn thân, trong khoảnh khắc khi hoàng kim liệt trảo vô kiến bất tồi của Cự Phong chạm đến trên người hắn , Liễu Hoài Khanh khẽ quát một tiếng, một dòng khí mãnh liệt từ trên người hắn bùng nổ ra bên ngoài, mạnh mẽ đánh bay Cự Phong ra xa, toàn thân bình yên không có việc gì , ngay cả trang phục tơ lụa mềm nhẵn tinh tế cũng không tổn hại một chút nào.
Cự Phong thoạt nhìn chật vật, nhưng không chịu thương tổn gì . Ngược lại Liễu Hoài Khanh bề ngoài thoạt nhìn không chút tổn hao , nhưng kì thực giờ phút này hắn chút bực mình. Vừa rồi hắn phải dùng hết toàn lực mới cản trở được công kích của Cự Phong .
Gia Cát Minh Nguyệt cũng thừa dịp Cự Phong tấn công, nhanh chóng rút ra chủy thủ, lực lượng trong cơ thể cấp tốc ngưng tụ.
Đột nhiên, trong đầu Gia Cát Minh Nguyệt đau đớn giống như bị kim đâm , toàn thân run lên, giống như có thứ gì đó bất ngờ xâm nhập vào trong không gian tinh thần của nàng , tuy rằng kim châm rất nhỏ , nhưng lại khiến cho người ta không thể chống đỡ, trong khoảnh khắc đó, đau đớn từ chỗ sâu trong đầu truyền đến, cả thân thể giống như mất đi khống chế, lực lượng trong cơ thể không ngừng ngưng tụ, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt lại không thể nắm giữ.
Tinh thần công kích? Gia Cát Minh Nguyệt lập tức nghĩ đến mấy chữ này.
Trong lúc hoảng hốt , Gia Cát Minh Nguyệt thấy Liễu Hoài Khanh từng bước đi tới gần nàng , trên mặt tràn đầy đắc ý .
Liễu Hoài Khanh âm thầm cười lạnh , Tần gia đã trải qua mấy ngàn năm lịch sử , gặp phải bao nhiêu mưa gió nhấp nhô, chính là nhờ khối Huyền Hồn Thạch này, gia tộc mới vượt qua vô số nguy hiểm , cho dù là cao thủ cấp Thánh, nếu như không hề phòng bị thì cũng không có khả năng ngăn cản tác dụng ăn mòn của nó. Thực lực Gia Cát Minh Nguyệt tuy cường hãn , nhưng có thể mạnh hơn cấp thánh sao?
Ngay khi Liễu Hoài Khanh âm thầm đắc ý , trên người Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên nở rộ ra một luồng thất thải quang mang, giống như một chiếc cầu vồng , vờn quanh thân thể nàng , vừa mờ mịt hư ảo lại vừa thánh khiết.
Cảm giác thanh nhuận giống như nước suối chảy vào trong lòng, đau đớn trong đầu mất đi, cả người thoải mái.
“Đây là cái gì?” Liễu Hoài Khanh kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng giống như ảo giác này, hắn cảm giác rất rõ khí thế của Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên mạnh lên , một luồng lực lượng đáng sợ đang dâng trào lên mãnh liệt.
“Chẳng lẽ, Huyền Hồn Thạch không có tác dụng đối với nàng! Điều này sao có thể?” Ngay cả Liễu Hoài Khanh cũng không dám tin tưởng suy đoán này , đột nhiên, một ý niệm hiện lên trong đầu hắn, “Chẳng lẽ là Tinh Huyễn thủ hộ, truyền thuyết khi Tinh Huyễn thủ hộ mở ra linh hồn thủ hộ , chẳng phải sẽ có thất thải quang mang sao?”
Ánh mắt Liễu Hoài Khanh trở nên nóng rực, ra tay không giữ lại nửa phần đường sống, bất kể thế nào, hôm nay nhất định phải bắt con nhóc này về.
“Bang” , thất thải huyễn mang trên người Gia Cát Minh Nguyệt càng ngày càng đậm, trong lòng bàn tay Liễu Hoài Khanh tựa hồ truyền đến một tiếng vang nhè nhẹ, hắn không kịp nghĩ nhiều, thừa dịp lực lượng của Gia Cát Minh Nguyệt vẫn chưa tăng đến mức cực hạn, tập hợp lực lượng toàn thân đánh một quyền về phía Gia Cát Minh Nguyệt.
Linh hồn đỉnh phong! Gia Cát Minh Nguyệt rốt cuộc đã biết thực lực của Liễu Hoài Khanh mạnh đến mức nào, một quyền kia đánh ra, dường như trên bầu trời cũng phát ra mấy trận sấm sét vang dội, gió đêm từ khắp nơi nhẹ nhàng phe phất, dường như cũng bị áp lực của một quyền này làm cho tĩnh lặng xuống.
Gia Cát Minh Nguyệt bay người lui về phía sau. Thân pháp của nàng vẫn quỷ dị mà mau lẹ như trước, nàng phải tránh đi một kích toàn lực này của Liễu Hoài Khanh .
Nhưng vừa lúc đó, dị biến nổi lên.
“Lớn mật!” Một tiếng hét phẫn nộ vang lên trong không trung.
Phía chân trời, một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện, đột ngột như vậy, rồi lại nhanh chóng như vậy, giống như đến từ một không gian khác, mang theo tiếng rít xé trời, chém xuống Liễu Hoài Khanh.
Một kiếm kia khiến cho tất cả sinh linh trên thế gian đều phải run rẩy, kêu khóc. Dưới kiếm ý phá thiên kia, trong lòng Liễu Hoài Khanh chợt nổi lên cảm giác không thể ngăn cản , qua nhiều năm như vậy, từ lúc tấn thăng cấp linh hồn, cảm giác này hắn chưa từng trải qua.
Liễu Hoài Khanh cấp tốc lui về phía sau, kiếm kia cũng lao theo như hình với bóng, tốc độ của nó rất nhanh, bất luận tốc độ của hắn nhanh bao nhiêu cũng không thể tránh khỏi.
“Xoẹt”, lưỡi kiếm xẹt qua thân thể Liễu Hoài Khanh, kéo theo một mảnh huyết vụ ướt át. Liễu Hoài Khanh cũng bị kiếm phách nhìn như chậm chạp mà lại vô cùng sắc bén kia đánh ngã bay ra đất.
Liễu Hoài Khanh kêu lên một tiếng đau đớn, hắn cảm thấy thân thể giống như đã bị một kiếm này hoàn toàn chém đứt, da dẻ xương cốt nội tạng không ngừng trào máu tươi, sinh mệnh lực trong cơ thể nhanh chóng mất đi. Liễu Hoài Khanh miễn cưỡng hít sâu một hơi, đột nhiên nhún người nhảy lên, xoay người chạy trốn không chút do dự. Kiếm ý như vậy, cả đời này hắn chỉ có thể cảm nhận được từ trên người của một người, đó cũng là người mà hắn kính trọng và sợ hãi nhất , hiển nhiên, người tới không phải là người nọ, nhưng đồng dạng cũng làm hắn tràn ngập sợ hãi.
Thân ảnh Liễu Hoài Khanh đã biến mất trong tầm mắt, chuôi trường kiếm ngang trời xuất thế lại vẫn đọng lại giữa không trung như cũ, phát ra tiếng vù vù, một thân ảnh già nua hơi còng chậm rãi bay xuống mặt đất, tướng mạo hắn bình thường nhưng lại làm cho người ta có cảm giác hờ hững như đã vượt ra ngoài thế gian.
“Uất Trì gia gia!” Gia Cát Minh Nguyệt mừng rỡ kêu lên. Người tới, đúng là Uất Trì Hồng.
“Không bị thương chứ?” Uất Trì Hồng vươn đôi tay gầy, sờ đầu Gia Cát Minh Nguyệt, quan tâm hỏi.
“Không có.” Gia Cát Minh Nguyệt vui vẻ lắc lắc đầu, bỗng nhiên biến sắc, “Không xong, người nọ là quản gia của Tần gia, vừa rồi hắn chắc chắn đã nhìn ra trên người con có Tinh Huyễn thủ hộ! Vừa rồi không biết hắn dùng biện pháp gì tiến hành tinh thần công kích đối với con!” Gia Cát Minh Nguyệt chợt nhớ ra.
Uất Trì Hồng biến sắc, quay đầu nhìn về phương hướng Liễu Hoài Khanh chạy trốn , trầm giọng nói: “Đuổi không kịp, nhưng không sao. Hắn cũng chẳng sống được bao lâu. Con nói hắn là người của Tần gia?”
“Đúng vậy, Tần gia, Tần gia của Đại Du thành.” Gia Cát Minh Nguyệt giấu nỗi sầu lo trong lòng, vừa nãy Tinh Huyễn thủ hộ tỏa ra thất thải quang mang Liễu Hoài Khanh đã nhìn thấy, Tần Hồng Vân có thể nhận ra được, tất nhiên hắn cũng nhận ra được, tuy hôm nay Tần gia thất thủ, nhưng bọn chúng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu lần sau lại động thủ lần nữa, nhất định sẽ có chuẩn bị mà đến, chính mình cũng không thể luôn trông cậy Uất Trì gia gia bảo vệ. Không phải lúc nào gia gia cũng theo sát bên cạnh mình được.
“Ha ha, hóa ra là Tần gia Đại Dụ thành. Vậy con không cần phải lo lắng , bọn họ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.” Uất Trì Hồng bình thản nói, tuy thân thể hắn có chút gầy yếu , nhưng lại tỏa ra hàn ý thấu xương.
“Uất Trì gia gia biết người Tần gia?” Gia Cát Minh Nguyệt có chút nghi ngờ hỏi.
“Bọn chúng biết ta, nhưng mà ta không biết bọn chúng. Bởi vì, bọn chúng không xứng!” Uất Trì Hồng hừ nhẹ một tiếng, lại nói, “Được rồi, con đến tìm ta có chuyện gì sao?”
“Cũng không có gì, con tới hỏi chuyện Tần gia có một món Tinh Huyễn thủ hộ.” Gia Cát Minh Nguyệt thầm khiếp sợ lời nói của Uất Trì Hồng. Tần gia, không xứng!
“Tần gia lại có một cái Tinh Huyễn thủ hộ? Làm sao con biết?” Uất Trì Hồng nhíu mày, “Không ngờ bọn chúng lại có Tinh Huyễn thủ hộ. Nhưng mà không sao, sớm hay muộn đều là của con. Chờ con đủ thực lực, đến cướp lại.”
Lần đầu tiên Gia Cát Minh Nguyệt thấy Uất Trì Hồng lưu manh như vậy, nhịn không được nở nụ cười.
“Hiện tại thực lực con còn chưa đủ, tóm lại phải tranh thủ thời gian tu luyện, biết chưa?” Uất Trì Hồng nghiêm mặt giáo huấn .
“Vâng vâng” Gia Cát Minh Nguyệt liên tục gật đầu, nàng muốn chính mình mạnh lên hơn so với bất kỳ ai.
. . . . . .
Tần gia, một bóng người toàn thân đều là máu nhanh chóng bay vào như ma quỷ, mấy tên hộ vệ thấy hoa mắt, đang định động thủ, nhưng khi nhìn thấy dung mạo của hắn thì lập tức dừng tay, cung kính cúi đầu nói, “Lão Liễu!”
Liễu Hoài Khanh không thèm liếc mắt nhìn bọn chúng, thân hình chớp nhoáng lao tới hậu viện, hắn và Tần Định Phương ở chung nhiều năm, biết lúc này ông ta nhất định đang ở phía sau hậu viện chờ tin tức của mình. Thời gian của hắn không còn nhiều lắm , hắn muốn dùng chút thời gian cuối cùng tới nói cho gia chủ tình huống cụ thể .
Mấy tên hộ vệ kinh ngạc ngẩng đầu, Liễu Hoài Khanh mặc dù mang họ khác, nhưng lại có địa vị cao thượng trong Tần gia, thậm chí rất nhiều thân thích trong dòng tộc thấy hắn đều phải cung kính tôn xưng một tiếng lão Liễu , qua nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu thấy hắn kích động như thế , rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Nhưng khi thấy trên mặt hắn đều là máu, bọn họ càng kinh ngạc hơn: “Không ngờ lão Liễu còn bị thương, nghe đồn ngoài lão gia chủ ra, hắn chính là đệ nhất cao thủ của Tần gia, thậm chí có người nói thực lực của hắn kỳ thật tương đương với Tần Định Phương, chỉ là sợ danh tiếng của mình lấn át gia chủ mới cố tình ẩn giấu thực lực, đành phải đứng thứ hai, hắn như vậy mà cũng bị thương? Ai lại có thực lực cường hãn làm hắn bị thương như vậy? Chẳng lẽ, là cấp Thánh?” Mấy tên hộ vệ hai mặt nhìn nhau, cấp thánh, đây chính là nhân vật hàng đầu mà bọn họ chỉ có thể ngước nhìn lên chứ không dám hy vọng xa vời .
“Hoài Khanh, ngươi bị thương?” Tần Định Phượng đang ở trong biệt viện chờ, nhìn thấy bộ dáng Liễu Hoài Khanh bèn giật nảy cả mình, vội vàng tiến lên đỡ lấy.
“Lão gia, thực xin lỗi, ta thất bại, Huyền Hồn Thạch, cũng bị hủy.” Liễu Hoài Khanh nói đứt quãng, giọng nói tràn ngập xin lỗi, buông ra bàn tay đang nắm chặt, khối huyền Hồn Thạch ngăm đen đã nứt ra thành mấy khối, tuy vẫn sáng bóng thần bí, nhưng lại cảm giác được hàn băng lạnh thấu xương trong đó.
Tần Định Phương như bị sét đánh, cả người lập tức ngẩn ra, nói không ra lời, Huyền Hồn Thạch bị hủy, đây chính là chi bảo trấn tộc mà Tần gia truyền lại trăm ngàn năm nay, cho dù mấy lần đối mặt với cao thủ thánh cấp đều không hư hao chút nào, không nghĩ tới hôm nay lại bị hủy như vậy, chẳng lẽ nha đầu kia có thực lực mạnh như vậy , điều này sao có thể? Huyền Hồn Thạch bị hủy, mình làm thế nào để ăn nói với tộc nhân?
Gia Cát Minh Nguyệt, Gia Cát Minh Nguyệt, Tần gia ta với ngươi, không đội trời chung*!
*= thế bất lưỡng lập ~
“Lão gia, Gia Cát Minh Nguyệt, trên người nàng có. . . . . .” Liễu Hoài Khanh nói chuyện càng lúc càng vất vả, hắn cố gắng muốn nói trên người Gia Cát Minh Nguyệt có Tinh Huyễn thủ hộ cho Tần Định Phương biết .
Beta : Canina
“Đại Dụ thành, Tần gia?” Nghe Liễu Hoài Khanh nói xong, Gia Cát Minh Nguyệt âm thầm cười lạnh, nếu hắn đã có mặt tại đây, vì sao không sớm đi ra, mà lại đợi đến khi hai gã hộ vệ sắp động thủ mới đi ra, rõ ràng là trốn ở một nơi bí mật gần đó hòng xem xét thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt rồi mới quyết định.
Ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt dừng lại ở trên người Liễu Hoài Khanh, tuy lão giả này thoạt trông có vẻ hiền lành, nhưng khí thế lại trang nghiêm, mơ hồ mang đến cảm giác sâu không lường được , xem ra, thực lực hắn ít nhất đã ngoài cấp Linh hồn. Một gia tộc có một tên quản gia thực lực cấp Linh hồn, ngay cả hộ vệ cũng đều là cấp Thiên Không, Tần gia ở Đại Dụ thành này, quả nhiên không đơn giản.
Gia Cát Minh Nguyệt không cần đoán cũng biết hôm nay người mà Tần gia tìm kiếm chính là mình, hơn phân nửa có liên quan đến Tần Hồng Vân, tuy rằng chuyện Tần Hồng Vân chết ở cấm địa đã được đè ép xuống, nhưng dựa vào bối cảnh của Tần gia , chuyện này làm sao có thể không giải quyết được, nhất định đã tra ra chút manh mối, mấy người bọn họ chính là tình nghi lớn nhất, không tìm bọn họ thì tìm ai ?
“Đúng vậy, Gia Cát tiểu thư, lão gia nhà ta chân thành mời cô tới làm khách. Mời tiểu thư lên xe.” Liễu Hoài Khanh giơ tay làm động tác xin mời.
“Ta đã nói rồi, không có hứng thú!” Gia Cát Minh Nguyệt di chuyển sang bên cạnh tiếp tục bước lên phía trước. Nếu đã biết người tới là ai , cũng đã biết mục đích của bọn họ, Gia Cát Minh Nguyệt vẫn còn ngu ngơ tự chui đầu vào lưới thì đúng là đứa ngốc. Mặc dù biết Liễu Hoài Khanh có thực lực cao thâm nhưng Gia Cát Minh Nguyệt không hề sợ hãi, nàng có lực lượng thần bí trong cơ thể, còn cả Cự Phong và Dạ Mị, trừ phi gặp được cao thủ cấp Thánh chân chính, chứ đối mặt với cao thủ cấp Linh hồn cho dù mạnh đến mấy, nàng cũng có khả năng tự bảo vệ chính mình. Vả lại , hiện giờ đang ở kinh thành, hắn cũng không dám động thủ.
“Gia Cát tiểu thư, đừng khiến cho tại hạ khó xử được không?” Thân hình Liễu Hoài Khanh chợt lóe lên, đứng chắn phía trước Gia Cát Minh Nguyệt . Tuy rằng ngữ khí bình thản, vẻ mặt lại kiên định dị thường.
“Nếu ta muốn khó xử ngươi thì sao?” Gia Cát Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng hỏi, “Có phải ngươi sẽ động thủ hay không ?”
“Tại hạ không dám, nhưng những việc lão gia nhà ta giao cho ta , ta cũng không dám không làm.” Liễu Hoài Khanh bình tĩnh nói.
Gia Cát Minh Nguyệt không thèm nhắc lại, chuẩn bị động thủ , tuy đối phương nói không dám, nhưng nhìn bộ dạng này, nếu nàng không đi , hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng rời đi một cách dễ dàng.
“Gia Cát tiểu thư, thật ra cô không cần phải căng thẳng như vậy . Tại hạ không mời cô đi Đại Dụ thành, Tần gia chúng ta có phủ đệ ở kinh thành. Lão gia đã tới kinh thành, ngài ấy chỉ định gặp cô, hỏi cô một vài vấn đề mà thôi.” Liễu Hoài Khanh nhẹ nhàng tường thuật.
“Ngay tại kinh thành?” Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt, nàng còn tưởng Liễu Hoài Khanh này muốn bắt cóc nàng đến Đại Dụ thành chứ .
“Đúng vậy, Gia Cát tiểu thư, lão gia nhà ta chỉ muốn tìm hiểu rõ một chuyện, không hơn.” Liễu Hoài Khanh hết sức cam đoan .
“Mèo nhỏ à, nàng thật sự không muốn đi sao? Tinh Huyễn thủ hộ tổng cộng có năm món , Tần gia cũng có một món. Nói không chừng lần này gia chủ Tần gia lại mang theo bên mình nha .” Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Nam Cung Cẩn .
Gia Cát Minh Nguyệt chấn động trong lòng, khóe mắt liếc qua Nam Cung Cẩn. Đối với nàng, Tinh Huyễn thủ hộ có ý nghĩa không bình thường, Nam Cung Cẩn nói lời này, là vô tình hay cố ý. Gia Cát Minh Nguyệt muốn tìm kiếm chút gì đó từ trên mặt hắn, nhưng trên khuôn mặt tuyệt mĩ kia chỉ có nụ cười mị hoặc, không nhìn ra những thứ khác.
Gia Cát Minh Nguyệt do dự . Nàng biết, lần này đi Tần gia muốn toàn thân trở ra sẽ không dễ dàng. Nhưng Tinh Huyễn thủ hộ thật sự rất quan trọng đối với nàng. Hấp dẫn quá lớn. . . . . .
Có đi hay không?
Tần gia là đại gia tộc từ xa xưa , nhân tài đông đúc, Tinh Huyễn thủ hộ tất nhiên sẽ được bảo vệ rất chặt chẽ , không dễ dàng đắc thủ. Nếu như gia chủ Tần gia mang theo bên người , muốn lấy được còn khó khăn hơn. Nhưng cũng không phải không có khả năng .
Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười rạng rỡ: “Nếu Tần lão gia tử có thành ý như vậy, ta đây đi một chuyến cũng tốt.”
Vào giờ khắc này nàng chợt cảm thấy tự tin hơn. Không phải chỉ là một Tần gia hay sao? Cho dù là đầm rồng hang hổ, nàng cũng có thể toàn thân trở ra. Hơn nữa, chớ quên, nàng còn có át chủ bài , Ngạn Hống!
Gia Cát Minh Nguyệt bước lên xe ngựa, Nam Cung Cẩn cũng đi theo lên theo, hai gã hộ vệ đồng loạt giơ tay ngăn lại, nói, “Thực xin lỗi, lão gia nhà ta chỉ mời Gia Cát tiểu thư.”
“Phải không?” Nam Cung Cẩn nở nụ cười tà mị , ánh mắt đảo qua trên người hai gã hộ vệ. Tuy hắn chỉ nhẹ nhàng đảo qua, nhưng hai gã hộ vệ lại có cảm giác giống như là bị độc xà nhằm thẳng, toàn thân nổi lên cảm giác sởn gai óc .
“Thì ra là bằng hữu của Gia Cát tiểu thư , vậy cùng đi đi.” Liễu Hoài Khanh thản nhiên nói một câu, nghe thấy lời này, hai gã hộ vệ lùi về , lại có cảm giác như trút được gánh nặng .
Liễu Hoài Khanh chỉ liếc mắt nhìn Nam Cung Cẩn một cái liền thu hồi tầm mắt. Trong lòng lại giống như sông cuộn biển gầm, khuôn mặt tuấn mĩ của người này làm cho người ta có cảm giác tà mị , rốt cuộc người trẻ tuổi này sao lại đến đây, ngay cả hắn cũng nhìn không thấu. Đối với hắn, đừng nói đối mặt Gia Cát Minh Nguyệt, cho dù là cao thủ Thánh cấp , hắn cũng có dũng khí đánh một trận, nhưng khi đối mặt Nam Cung Cẩn, hắn lại không dậy nổi một chút chiến ý.
Khó trách lúc trước Gia Cát Minh Nguyệt không chút bối rối, ngoại trừ thực lực bản thân không tầm thường, thì ra phía sau nàng còn có bảo tiêu mạnh như vậy. Liễu Hoài Khanh đã hiểu lầm quan hệ của bọn họ.
Tiến vào xe ngựa mới phát hiện xe ngựa này không chỉ xa hoa phô trương ở vẻ bề ngoài, mà bên trong cũng hết sức lộng lẫy, hoa văn trang trí được nạm vàng khảm ngọc, đệm lót mềm mại trơn bóng , không thua kém bao nhiêu so với xe ngựa của Hình Lâm Châu. Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi cảm khái, gia tộc cổ xưa quả nhiên là có tài có thế , nhưng nhớ đến lúc ở cấm địa, những tử sĩ bị Tần Hồng Vân coi như đá kê chân mà tùy tiện vứt bỏ, nàng lại cảm thấy chán ghét thêm vài phần.
Đan Lăng quốc , các gia tộc có lịch sử lâu đời hoặc nhà giàu đều có phủ đệ ở kinh thành, Tần gia cũng không ngoại lệ. Không lâu sau, xe ngựa dừng lại ở trước một tòa nhà cổ xưa, trước cửa có một đôi thạch sư được tạo hình sinh động uy nghi mà đại khí, theo Liễu Hoài Khanh đi vào trong viện, kiến trúc bên trong vừa lịch sự tao nhã lại không mất đi trang nghiêm, mơ hồ toát ra hơi thở xa xăm. Dọc theo đường đi, những hộ vệ và người hầu mà nàng gặp phải đều có vẻ trầm ổn chững chạc, còn lộ ra cảm giác tài trí hơn người, chỉ khi nhìn thấy Liễu Hoài Khanh mới khom mình hành lễ, đối với Gia Cát Minh Nguyệt phía sau lại không hề để ý. Hiển nhiên, địa vị của Liễu Hoài Khanh ở Tần gia không hề thấp.
“Lão gia, Gia Cát tiểu thư đến rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt đi theo sau Liễu Hoài Khanh, xuyên qua một hành lang gấp khúc thật dài mới vào đến chính sảnh, Liễu Hoài Khanh tiến lên bẩm báo.
“Mời nàng tiến vào.” Bên trong truyền ra một thanh âm trầm thấp.
“Gia Cát tiểu thư, mời vào.” Liễu Hoài Khanh đưa tay ra hiệu, nhưng bản thân lại không đi vào theo.
Bên trong đại sảnh, tất cả bàn ghế và bình phong đều được làm từ gỗ lim, thoạt nhìn có vẻ cổ kính, đồng thời cũng khiến cho người ta cảm thấy áp lực nặng nề. Một gã nam tử ước chừng hơn năm mươi tuổi đang ngồi ở trong sảnh, hai bên tóc mai lấm tấm bạc, khuôn mặt. Hắn chính là gia chủ Tần gia , ông nội Tần Hồng Vân, Tần Định Phương.
“Mời Gia Cát tiểu thư ngồi, xin thứ cho Tần mỗ sự vụ bận rộn, không thể đón tiếp từ xa.” Tần Định Phương đứng dậy nói.
“Tần lão tiên sinh khách khí .” Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên nói, sau đó ngồi xuống.
Nam Cung Cẩn cũng thản nhiên nhìn Tần Định Phương, lúc sau không thèm để ý đến hắn nữa, mà tự mình đứng lên quan sát cách bài trí trong phòng . Bởi vì các vật dụng đều làm từ gỗ lim, tựa hồ niên đại đã lâu, cho nên Nam Cung Cẩn cảm thấy hứng thú .
Tần Định Phương nhìn hắn vài lần, trong lòng cũng dâng lên cảm giác giống như Liễu Hoài Khanh , thu được ánh mắt ra hiệu của Liễu Hoài Khanh, Tần Định Phương khẽ gật đầu, dời tầm mắt, hoàn toàn coi hắn như không hề tồn tại .
Vì thế, trong đại sảnh Tần gia trang nhã lại có vẻ sâm nghiêm, xuất hiện một màn quái dị, Tần gia gia chủ ngồi nghiêm chỉnh , khách nhân được mời đến điềm tĩnh tự nhiên, một thanh niên trẻ tuổi tuấn mỹ lại tùy ý đi lại trong đại sảnh, không coi ai ra gì, giống như cố tình không nhìn thấy lão gia đang vô cùng nghiêm túc. Thậm chí người hầu dâng trà lên cũng trố mắt đứng nhìn, chẳng lẽ chính mình gặp quỷ, thấy được những thứ mà người ta không nhìn thấy ?
“Gia Cát tiểu thư, lần này ở Thần Long đại tái các ngươi lực áp quần hùng anh dũng đoạt được quán quân, thực làm vẻ vang cho Đan lăng quốc chúng ta, Tần mỗ lấy trà thay rượu, mời cô một ly.” Tần Định Phương giả bộ cảm khái nói.
“Tần lão tiên sinh quá khen, chẳng qua là nhờ vận khí mà thôi.” Gia Cát Minh Nguyệt nâng chung trà lên nhấp một ngụm, không phát hiện vấn đề gì, thoáng yên lòng. Gia Cát Minh Nguyệt vừa thuận miệng ứng phó, vừa âm thầm cân nhắc không biết lần này Tần gia gia chủ có mang Tinh huyễn thủ hộ theo bên người hay không? Tinh Huyễn thủ hộ mang ở trên người đều có năng lực phụ trợ đặc thù nào đó. Chẳng biết Tần gia gia chủ có biết sử dụng nguồn sức mạnh này hay không?
“Gia cát tiểu thư thật khiêm tốn, cái gọi là vận khí, kỳ thật cũng chính là số mệnh, giống như Tôn nhi đáng thương của ta vậy, không chỉ không có vận khí, vì tham gia Thần Long đại tái mà ngay cả mệnh cũng mất.” Trong mắt Tần Định Phương lóe lên một tia âm ngoan không dễ phát hiện, nói tiếp, “Nói đến con ta, chắc hẳn Gia Cát tiểu thư cũng nhận thức hắn , hắn gọi Tần Hồng Vân, từng tiến vào cấm địa cùng với Gia Cát tiểu thư, sau lại chết thảm ở tầng thứ ba cấm địa .”
“Đương nhiên nhận thức, nhân tài như Tần công tử khiến cho người ta đã gặp qua là không quên được. Chẳng qua, Tần công tử thực lực cao cường kinh tài tuyệt diễm , nhưng thân lại gặp tai họa bất ngờ, thật sự là đáng tiếc.” Gia Cát Minh Nguyệt nghe được chủ đề chính, tập trung tinh thần giả vờ tỏ ra tiếc hận.
“Ai, Tôn nhi số khổ của ta . Hoàng thượng chỉ nói một câu ngoài ý muốn liền gạt bỏ hết tất cả. Cũng không biết tôn tử không nên thân của ta rốt cuộc chết trong tay ai, nghe nói ngày đó Gia Cát tiểu thư cũng tiến vào tầng ba cấm địa , không biết có nghe được hay nhìn thấy cái gì hay không ?” Tần Định Phương thắc mắc hỏi.
“Ta và Tần công tử kỳ thật cũng chỉ gặp mặt một lần, ngày đó mấy người Tần công tử bước vào cấm địa thứ ba trước ta, thời điểm chúng ta đi vào căn bản không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ , lúc sau chúng ta gặp phải ma thú, sau khi chém giết xong liền nhanh chóng trở lại, thậm chí chuyện Tần công tử gặp bất hạnh , sau này ta mới nghe nói đến.” Gia Cát Minh Nguyệt nói dối hết sức lưu loát .
“Lời này của Gia Cát tiểu thư có vài phần không thật rồi.” Tần Định Phương nhìn thẳng vào mắt Gia Cát Minh Nguyệt , chậm rãi nói.
“Ý tứ của Tần lão gia , là ta giết Tần công tử sao?” Gia Cát Minh Nguyệt tựa tiếu phi tiếu, lạnh lùng nói .
Tần Định Phương sửng sốt , thật không ngờ Gia Cát Minh Nguyệt lại có thể nói trắng ra như vậy.
“Gia Cát tiểu thư không cần tức giận, Tần mỗ chỉ cảm thấy Tôn nhi chết thật oan uổng, tự nhiên sẽ không buông tha một chút manh mối nào, nếu vừa rồi nói lời đắc tội Gia Cát tiểu thư, mong tiểu thư bỏ qua .” Mặc dù Tần Định Phương chỉ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt hắn lại bắt đầu trở nên sắc bén.
“Nếu Tần lão tiên sinh mời ta đến đây là để hỏi chuyện của lệnh công tử, như vậy những gì ta biết đều đã nói hết, xin cáo từ .” Gia Cát Minh Nguyệt lạnh nhạt đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Gia Cát Minh Nguyệt trừng mắt nhìn Nam Cung Cẩn một cái, cái tên này chỉ biết đi loạn trong phòng, hóng chuyện say sưa.”Đi thôi!” Gia Cát Minh Nguyệt tức giận nói với Nam Cung Cẩn. Hiện tại đã biết phủ đệ ở kinh thành của Tần gia, lần sau có cơ hội đến thăm dò thử xem Tinh huyễn thủ hộ có ở đây không. Ở ngay đây là tốt nhất, không muốn đi đến Đại Dụ thành xa xôi .
“Gia Cát tiểu thư, Tần mỗ còn có chút chuyện chưa hỏi xong, hà tất phải vội vã rời đi như vậy?” Tần Định Phương đứng bật dậy, theo thanh âm của hắn, năm bóng người đồng loạt chắn trước cửa.
Xem ra hôm nay Tần Định Phương mời Gia Cát Minh Nguyệt đến, chắc hẳn muốn được ăn cả ngã về không, căn bản sẽ không thả nàng đi một cách dễ dàng.
Ba gã Thiên Không đỉnh, hai gã linh hồn sơ kỳ . Gia Cát Minh Nguyệt thoáng cái liền nhìn thấu thực lực của năm người, trái tim hơi co thắt lại. Nếu chỉ tính riêng thực lực của năm người, nàng không hề e ngại, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt biết Tần gia có một loại thuật hợp kích thần kỳ, năm người liên thủ, dưới Thánh cấp chỉ sợ không ai có thể thoát thân, huống chi, Tần gia còn có gia chủ Tần Định Phương thực lực sâu không lường được cùng một gã quản gia Liễu Hoài Khanh có thực lực tương đương .
Gia Cát Minh Nguyệt trầm mặt xuống, đối mặt với đội hình như vậy, nàng không sợ chút nào. Nàng lặng lẽ đọc chú ngữ, bàn tay từ từ đặt lên chủy thủ ở bên hông .
Nam Cung Cẩn tựa như đột ngột lấy lại tinh thần , ồ một tiếng, quay đầu nhìn sang bên này, nhưng không có động tác khác, cũng không có ý định tiến lên trợ giúp Gia Cát Minh Nguyệt .
Tần Định Phương thoáng nghi hoặc liếc Nam Cung Cẩn một cái, thật sự không rõ quan hệ của hai người .
Năm tên hộ vệ Tần phủ đứng ở trước cửa, giống như thạch điêu không nhúc nhích, ngay cả khuôn mặt cũng lạnh lùng như thế. Đứng ở trước mặt bọn họ, cảm giác giống như là ngước mắt nhìn lên tòa nhà cao vút không thể vượt qua .
Năm người đều nhẹ nhàng đặt tay lên chuôi kiếm ở bên hông , vào giờ khắc này, Gia Cát Minh Nguyệt gần như sinh ra một loại ảo giác, năm người đứng ở trước mắt kỳ thật chỉ là một người, mấy người khác chẳng qua chỉ là phân thân hoặc hư ảnh của hắn mà thôi.
Gia Cát Minh Nguyệt cước bộ hơi động, làm bộ sắp đánh , một gã hộ vệ linh hồn kiếm sĩ khẽ động đậy ngón tay, trường kiếm hơi hơi thoát ra khỏi vỏ, lộ ra hàn quang, vài luồng kình khí như có như không lưu động trên người bọn họ, như trăm sông tuôn ra hướng đến trên người tên linh hồn kiếm sĩ kia, trong khoảnh khắc đó, người này nguyên bản có thực lực kiếm sĩ linh hồn sơ kì bỗng nhanh chóng tăng lên, khiến cho người ta có cảm giác nhìn không thấu.
Không ngờ Tần gia lại có thuật hợp kích đáng sợ như vậy, điều này làm cho Gia Cát Minh Nguyệt được mở rộng tầm mắt.
Lấy thực lực Tần Định Phương , tự nhiên cũng cảm nhận được cái gọi là lực dao động của tinh thần lực trong lúc đọc chú ngữ. Ban đầu hắn cũng có chút hoài nghi Gia Cát Minh Nguyệt, nhưng khi thấy Gia Cát Minh Nguyệt hắn mới biết lời đồn không giả, Gia Cát Minh Nguyệt có thể đoạt được quán quân Thần Long đại tái , đúng là dựa vào thực lực của chính mình. Lúc này hắn không dám khinh địch, chuẩn bị lặng lẽ động thủ . Mà bên ngoài bồn hoa, Liễu Hoài Khanh hơi hơi khom mình, ánh mắt như điện tập trung nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
Không khí, nhất thời trở nên vô cùng ngưng trọng .
“Ai nha nha, Minh Nguyệt , chúng ta đi thôi, hôm nay ta muốn ăn thủy tinh toàn tịch .” Cuối cùng Nam Cung Cẩn uể oải mở miệng , hắn lướt qua Gia Cát Minh Nguyệt, đi ra bên ngoài. Năm người đứng chắn ở trước cửa trong mắt hắn giống như không tồn tại .
Thân hình năm tên hộ vệ bất giác rung lên, giống như rơi vào trong biển rộng khôn cùng , thân thể đung đưa , tuy nguồn sức mạnh đang dâng lên từ bốn phía nhìn như nhu hòa, nhưng lại cuồn cuộn vô cùng vô tận khiến cho người ta không thể ngăn cản.
Nam Cung Cẩn nhàn nhã đi ra ngoài sân vắng , năm tên hộ vệ bị luồng lực lượng nhu hòa như nước đẩy lùi về phía đằng sau , rẽ ra một con đường cho hắn đi. Mấy tên hộ vệ khẽ cắn môi, cố gắng tiến lên , nhưng dưới lực lượng dập dờn bồng bềnh như nước, bọn chúng căn bản không thể tiến lên một bước.
Tần Định Phương và Liễu Hoài Khanh kinh ngạc rồi, năm tên hộ vệ này từ nhỏ cùng nhau lớn lên, phối hợp cực kỳ ăn ý, thậm chí tâm linh tương thông, một khi năm người thi triển thuật hợp kích , ngay cả Tần Định Phương và Liễu Hoài Khanh cũng chưa chắc có thể thoát thân, nhưng nam tử tuấn mỹ gần như yêu nghiệt này chỉ khẽ nhấc tay nâng lên phía trước đã có thể đẩy lùi bọn họ, thực lực của hắn mạnh đến mức nào?
Tần Định Phương biết hôm nay không thể lưu Gia Cát Minh Nguyệt lại được rồi, phất phất tay, mấy tên hộ vệ thối lui, trong nháy mắt không thấy bóng dáng. Thế nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng Gia Cát Minh Nguyệt tựa như độc xà . Hắn không cam lòng, không cam lòng ! Tần Hồng Vân chết không minh bạch như vậy, người thiếu nữ này nhất định có liên quan đến cái chết của Tần Hồng Vân, cho dù không phải nàng xuống tay, có lẽ nàng cũng biết chân tướng! Nhưng mà, hiện tại bất đắc dĩ phải để cho nàng đi .
Thôi, thôi, sẽ tìm cơ hội.
Chờ đến khi nam tử yêu nghiệt kia không ở bên cạnh nàng, sẽ bắt nàng tới đây, nghiêm hình tra tấn, cho dù dùng hết tất cả khổ hình, cũng phải bắt nàng nói ra sự thật !
Mãi đến khi đi ra khỏi cửa Tần gia, Gia Cát Minh Nguyệt mới nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi tuy hai bên chưa hề giao đấu , nhưng tình thế lại cực kỳ nguy hiểm , thậm chí còn nguy hiểm hơn so với lúc ở Thần Long đại tái, nếu không có Nam Cung Cẩn, nàng tuyệt đối không thể thuận lợi thoải mái đi ra khỏi cổng của Tần gia .
“Đại biến thái, đi, mời ngươi ăn thủy tinh toàn tịch.” Đây là lần đầu tiên Gia Cát Minh Nguyệt hào phóng với Nam Cung Cẩn như vậy. Nhờ biểu hiện vừa rồi của hắn, mời hắn ăn .
“Ta không phải đại biến thái, chú ý ngôn từ của ngươi.” Nam Cung Cẩn quay đầu hừ lạnh một tiếng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
“Vậy ngươi là cái gì?” Gia Cát Minh Nguyệt trêu chọc.
“Đệ nhất thiên hạ cơ trí, đệ nhất thiên hạ soái , đệ nhất thiên hạ thần võ, đệ nhất thiên hạ. . . . . .” Nam Cung Cẩn nói liên miên không dứt .
Gia Cát Minh Nguyệt cười ‘xùy’ ra tiếng: “Làm ơn , Nam Cung Cẩn, ngươi có thể không cần gây cười như thế được không?”
Nam Cung Cẩn hừ nhẹ một tiếng, khinh bỉ nói: “Ngươi, nữ nhân ngu xuẩn có mắt không tròng”.
“Ta có mắt, cũng có con ngươi!” Gia Cát Minh Nguyệt trợn tròn mắt, nghiêm túc chỉ vào hai mắt của mình đáp trả Nam Cung Cẩn .
Nam Cung Cẩn khẽ cười một tiếng, vươn tay, nắm cằm Gia Cát Minh Nguyệt: “Nàng hãy nhìn lại xem .”
Gia Cát Minh Nguyệt rõ ràng thấy hắn thò tay nâng cằm mình, muốn tránh, lại tránh không thoát, nhìn khuôn mặt yêu nghiệt đang tới gần, đánh ra một quyền.
Nam Cung Cẩn buông cằm Gia Cát Minh Nguyệt ra, nắm lấy cổ tay Gia Cát Minh Nguyệt , cười nói: “Mèo con vung móng vuốt , như vậy không đáng yêu nha ~”
Gia Cát Minh Nguyệt tức giận nhìn Nam Cung Cẩn, đang định nói cái gì, hành động sau đó của Nam Cung Cẩn lại làm cho nàng thật sự muốn đánh hắn . Chỉ thấy hắn lấy ra một cái khăn tay, cẩn thận lau bàn tay vừa nắm cổ tay Gia Cát Minh Nguyệt .
Gia cát Minh Nguyệt tức giận suýt phun lửa: “Ngươi là tên biến thái cuồng sạch sẽ, ta nguyền rủa ngươi cả đời không tìm được lão bà!” Cũng không quan tâm Nam Cung Cẩn nghe hiểu được hai chữ lão bà hay không, nàng dứt khoát triệu hồi Cự Phong, cưỡi Cự Phong đi về nhà . Muốn ăn thủy tinh toàn tịch? Nằm mơ đi! Nếu như Tần gia đã tìm tới mình, bước tiếp theo có lẽ tìm tới mấy người Lăng Phi Dương Mặc Sĩ Thần. Hiện giờ Lăng Phi Dương không ở kinh thành, tạm thời không cần lo lắng. Trưởng Tôn Ninh Hạo hình như đang bế quan ở chỗ Thanh Vân Châu, càng không cần lo lắng. Nhưng mà Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo thì không thể không đề phòng .
Nam Cung Cẩn nhìn bóng dáng Gia Cát Minh Nguyệt đi xa, nghi hoặc đưa tay sờ sờ cái cằm trơn bóng của mình, lẩm bẩm: “Lão bà? Nghĩa là gì ? Ta cần tìm lão bà sao?” Nói xong, hắn cũng thong thả đi theo sau Gia Cát Minh Nguyệt .
Ngay lúc Gia Cát Minh Nguyệt rời đi không lâu, ở trong Tần Phủ , Tần Định Phương và Liễu Hoài Khanh đứng khoanh tay trước sảnh, mắt nhìn chăm chú ra ngoài cổng thật lâu, đó là phương hướng thân ảnh Gia Cát Minh Nguyệt biến mất .
“Gia Cát Minh Nguyệt chắc chắn có liên quan đến cái chết của Tần Hồng Vân !” Tần Định Phương khẳng định.
“Lão gia nói là nàng hạ thủ?” Liễu Hoài Khanh dò hỏi.
“Chưa chắc, ta thấy bộ dáng vừa rồi của nàng không giống giả, nhưng mà, cái chết của Tần Hồng Vân, nàng nhất định biết gì đó.” Tần Định Phương suy tư.
“Vậy, chúng ta lại nghĩ biện pháp khác.” Liễu Hoài Khanh nói.
“Cũng tốt, nhưng ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận người bên cạnh nàng, thực lực của hắn rất mạnh! Có lẽ tương đương với Thanh tiên sinh, hậu sinh khả uý .” Tần Định Phương nhắc nhở. Người hắn nói tự nhiên là Nam Cung Cẩn, ở kinh thành, người có thể khiến cho bọn họ coi trọng thật sự không nhiều lắm, ngoại trừ Thanh tiên sinh, nay thêm một cái Nam Cung Cẩn , không biết Nam Cung Cẩn nghe được lời nói của Tần Định Phương , có nên tự hào một chút hay không?
“Lão gia yên tâm, ta sẽ cẩn thận .” Liễu Hoài Khanh nói.
“Đợi chút , mang vật này theo . Cần phải mang Gia Cát Minh Nguyệt về đây .” Tần Định Phương nói xong, trịnh trọng lấy ra hòn đá màu đen vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay giao cho Liễu Hoài Khanh .
“Vâng, lão gia.” Liễu Hoài Khanh tiếp nhận hòn đá nhìn như không hề thu hút , nắm thật chặt trong lòng bàn tay .Tuy rằng cạnh của hòn đá màu đen đã sớm bị mài nhẵn bóng, nhưng đặt vào trong bàn tay lại có cảm giác hơi hơi đau đớn , cảm giác lạnh như băng xâm nhập tận cốt tủy.
Huyền Hồn Thạch, thiên thạch đến từ thiên ngoại, thông qua quán chú kình khí hoặc tinh thần lực, có thể phát ra lực lượng thần bí, nháy mắt đánh sâu vào không gian tinh thần của đối thủ , khiến đối phương không thể lập tức ngưng tụ kình khí hoặc tinh thần lực, khi đối thủ xuất ra chiêu mạnh nhất, sẽ gây thương tổn thật lớn cho triệu hoán sư
Khối Huyền Hồn Thạch này vẫn luôn là bảo vật chấn môn của Tần gia , chỉ có gia chủ mới có tư cách mang theo bên người , hiện tại Tần Định Phương tự tay giao cho Liễu Hoài Khanh , có thể thấy được sự tín nhiệm và coi trọng của hắn, Liễu Hoài Khanh thật cảm động, trong lòng âm thầm thề dù chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ mà gia chủ giao cho .
Màn đêm buông xuống, kinh thành rực rỡ ánh đèn .
Liễu Hoài Khanh ẩn núp ở trong một gian phòng đối diện nhà Gia Cát Minh Nguyệt , ngừng thở nhìn chăm chú động tĩnh trong nhà .
Nam tử yêu nghiệt kia hình như cũng ở bên trong, có hắn, căn bản không thể làm việc.
Một buổi tối lẳng lặng trôi qua , Liễu Hoài Khanh vẫn chưa rời đi, hắn đang chờ đợi, chờ đợi một cơ hội.
Hôm sau , Gia Cát Minh Nguyệt rốt cuộc xuất hiện . Nàng triệu hồi ra Cự Phong, cưỡi lên , chạy về hướng cổng thành. Nam Cung Cẩn không ở bên cạnh, Liễu Hoài Khanh thấy một màn như vậy , quả thực là mừng rỡ như điên. Hắn gia tăng cước bộ, cũng đi theo.
Cự Phong chạy rất nhanh, ban đầu Liễu Hoài Khanh còn có thể đuổi kịp, về sau lại phải cố gắng hết sức mới có thể đuổi theo .
Gia Cát Minh Nguyệt và Liễu Hoài Khanh rời đi không lâu, thân ảnh Nam Cung Cẩn xuất hiện bên cửa sổ ở trên lầu , hắn tựa vào cửa sổ, thần thái lười biếng lại tản ra một luồng hơi thở hấp dẫn .
“Ngươi không lo lắng tiểu tâm can của ngươi gặp nguy hiểm sao?” Nam Cung Cẩn lười biếng quay đầu, nhìn Quân Khuynh Diệu xuất hiện ở trong phòng .
“Lo lắng cái gì?” Quân Khuynh Diệu khẽ cười một tiếng, tao nhã ngồi xuống, “Lo lắng không có ai đi theo sau nhặt xác bọn chúng sao? Nếu ngươi bằng lòng đi nhặt xác, hiện tại ngươi có thể đi theo.”
“Chậc chậc, thật vô tình , mèo con gặp nguy hiểm , ngươi cũng không lo lắng.” Nam Cung Cẩn nhẹ nhàng nâng cằm, u oán cảm thán , “Trong tay đối phương có Huyền Hồn Thạch nha ~”
“Vật kia không tệ, nếu Minh Nguyệt đoạt về được, về sau bớt không ít việc.” Sắc mặt Quân Khuynh Diệu không thay đổi, như trước mỉm cười nói.
“Ngươi tin tưởng tiểu tâm can của ngươi quá nhỉ.” Nam Cung Cẩn nhẹ nhàng phun ra một hơi.
“Đó là đương nhiên, làm nữ nhân của ta, quá yếu sao được?” Quân Khuynh Diệu kiêu ngạo cười, hỏi ngược lại.
“Nữ nhân của ngươi, ha ha ha. . . . . .” Nam Cung Cẩn giống như nghe được chuyện cười , cười đến nỗi nhăn mày, cười đến mức chảy cả nước mắt , cười đến nỗi sắc mặt Quân Khuynh Diệu biến đổi, mới chậm rãi nói, “Ngươi nhận định nàng là nữ nhân của ngươi , nàng chưa chắc đã nhận định ngươi là nam nhân của nàng. Đừng vội vã phủ nhận, như vậy sẽ chỉ khiến ta cảm thấy ngươi là thẹn quá hóa giận . Chờ đến khi nàng nói thích ngươi , ngươi hãy đến nói cho ta biết nàng là nữ nhân của ngươi .”
Sắc mặt Quân Khuynh Diệu có chút khó coi, phất tay áo, dứt khoát nhảy xuống khỏi cửa sổ, đuổi theo phương hướng Gia Cát Minh Nguyệt biến mất.
Nam Cung Cẩn đứng ở bên cửa sổ, cười rất lẳng lơ.
Ra khỏi kinh thành ước chừng mười dặm , Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên dừng lại, cảm thấy nguy cơ cường đại phủ đến.
Liễu Hoài Khanh rốt cuộc không kiềm chế nổi, ra tay không chút do dự, thân ảnh giống như u linh tới từ địa ngục bay về phía Gia Cát Minh Nguyệt, bộc phát ra toàn bộ kình khí, thân ảnh hắn vừa bay qua, những nhánh cây ngọn cỏ dưới mặt đất đều bị chấn nát thành bột phấn.
Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nhảy xuống khỏi lưng Cự Phong, chuẩn bị rút ra chủy thủ.
Cự Phong và Gia Cát Minh Nguyệt tâm linh tương thông, cảm giác được Gia Cát Minh Nguyệt gặp nguy hiểm , rống lên một tiếng , thân thể tức khắc hóa thành một mảnh hư ảnh, cùng Gia Cát Minh Nguyệt lao về phía Liễu Hoài Khanh, lợi trảo sắc nhọn trên vạch lên không trung những tia chớp màu vàng.
Thế nhưng hoàng kim liệt trảo lợi hại lúc này lại không có hiệu quả, đối mặt thế tấn công hung bạo của Cự Phong , Liễu Hoài Khanh nhắm chặt hai mắt, bên ngoài thân thể gió nổi mây phun, kình khí tức khắc che kín toàn thân, trong khoảnh khắc khi hoàng kim liệt trảo vô kiến bất tồi của Cự Phong chạm đến trên người hắn , Liễu Hoài Khanh khẽ quát một tiếng, một dòng khí mãnh liệt từ trên người hắn bùng nổ ra bên ngoài, mạnh mẽ đánh bay Cự Phong ra xa, toàn thân bình yên không có việc gì , ngay cả trang phục tơ lụa mềm nhẵn tinh tế cũng không tổn hại một chút nào.
Cự Phong thoạt nhìn chật vật, nhưng không chịu thương tổn gì . Ngược lại Liễu Hoài Khanh bề ngoài thoạt nhìn không chút tổn hao , nhưng kì thực giờ phút này hắn chút bực mình. Vừa rồi hắn phải dùng hết toàn lực mới cản trở được công kích của Cự Phong .
Gia Cát Minh Nguyệt cũng thừa dịp Cự Phong tấn công, nhanh chóng rút ra chủy thủ, lực lượng trong cơ thể cấp tốc ngưng tụ.
Đột nhiên, trong đầu Gia Cát Minh Nguyệt đau đớn giống như bị kim đâm , toàn thân run lên, giống như có thứ gì đó bất ngờ xâm nhập vào trong không gian tinh thần của nàng , tuy rằng kim châm rất nhỏ , nhưng lại khiến cho người ta không thể chống đỡ, trong khoảnh khắc đó, đau đớn từ chỗ sâu trong đầu truyền đến, cả thân thể giống như mất đi khống chế, lực lượng trong cơ thể không ngừng ngưng tụ, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt lại không thể nắm giữ.
Tinh thần công kích? Gia Cát Minh Nguyệt lập tức nghĩ đến mấy chữ này.
Trong lúc hoảng hốt , Gia Cát Minh Nguyệt thấy Liễu Hoài Khanh từng bước đi tới gần nàng , trên mặt tràn đầy đắc ý .
Liễu Hoài Khanh âm thầm cười lạnh , Tần gia đã trải qua mấy ngàn năm lịch sử , gặp phải bao nhiêu mưa gió nhấp nhô, chính là nhờ khối Huyền Hồn Thạch này, gia tộc mới vượt qua vô số nguy hiểm , cho dù là cao thủ cấp Thánh, nếu như không hề phòng bị thì cũng không có khả năng ngăn cản tác dụng ăn mòn của nó. Thực lực Gia Cát Minh Nguyệt tuy cường hãn , nhưng có thể mạnh hơn cấp thánh sao?
Ngay khi Liễu Hoài Khanh âm thầm đắc ý , trên người Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên nở rộ ra một luồng thất thải quang mang, giống như một chiếc cầu vồng , vờn quanh thân thể nàng , vừa mờ mịt hư ảo lại vừa thánh khiết.
Cảm giác thanh nhuận giống như nước suối chảy vào trong lòng, đau đớn trong đầu mất đi, cả người thoải mái.
“Đây là cái gì?” Liễu Hoài Khanh kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng giống như ảo giác này, hắn cảm giác rất rõ khí thế của Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên mạnh lên , một luồng lực lượng đáng sợ đang dâng trào lên mãnh liệt.
“Chẳng lẽ, Huyền Hồn Thạch không có tác dụng đối với nàng! Điều này sao có thể?” Ngay cả Liễu Hoài Khanh cũng không dám tin tưởng suy đoán này , đột nhiên, một ý niệm hiện lên trong đầu hắn, “Chẳng lẽ là Tinh Huyễn thủ hộ, truyền thuyết khi Tinh Huyễn thủ hộ mở ra linh hồn thủ hộ , chẳng phải sẽ có thất thải quang mang sao?”
Ánh mắt Liễu Hoài Khanh trở nên nóng rực, ra tay không giữ lại nửa phần đường sống, bất kể thế nào, hôm nay nhất định phải bắt con nhóc này về.
“Bang” , thất thải huyễn mang trên người Gia Cát Minh Nguyệt càng ngày càng đậm, trong lòng bàn tay Liễu Hoài Khanh tựa hồ truyền đến một tiếng vang nhè nhẹ, hắn không kịp nghĩ nhiều, thừa dịp lực lượng của Gia Cát Minh Nguyệt vẫn chưa tăng đến mức cực hạn, tập hợp lực lượng toàn thân đánh một quyền về phía Gia Cát Minh Nguyệt.
Linh hồn đỉnh phong! Gia Cát Minh Nguyệt rốt cuộc đã biết thực lực của Liễu Hoài Khanh mạnh đến mức nào, một quyền kia đánh ra, dường như trên bầu trời cũng phát ra mấy trận sấm sét vang dội, gió đêm từ khắp nơi nhẹ nhàng phe phất, dường như cũng bị áp lực của một quyền này làm cho tĩnh lặng xuống.
Gia Cát Minh Nguyệt bay người lui về phía sau. Thân pháp của nàng vẫn quỷ dị mà mau lẹ như trước, nàng phải tránh đi một kích toàn lực này của Liễu Hoài Khanh .
Nhưng vừa lúc đó, dị biến nổi lên.
“Lớn mật!” Một tiếng hét phẫn nộ vang lên trong không trung.
Phía chân trời, một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện, đột ngột như vậy, rồi lại nhanh chóng như vậy, giống như đến từ một không gian khác, mang theo tiếng rít xé trời, chém xuống Liễu Hoài Khanh.
Một kiếm kia khiến cho tất cả sinh linh trên thế gian đều phải run rẩy, kêu khóc. Dưới kiếm ý phá thiên kia, trong lòng Liễu Hoài Khanh chợt nổi lên cảm giác không thể ngăn cản , qua nhiều năm như vậy, từ lúc tấn thăng cấp linh hồn, cảm giác này hắn chưa từng trải qua.
Liễu Hoài Khanh cấp tốc lui về phía sau, kiếm kia cũng lao theo như hình với bóng, tốc độ của nó rất nhanh, bất luận tốc độ của hắn nhanh bao nhiêu cũng không thể tránh khỏi.
“Xoẹt”, lưỡi kiếm xẹt qua thân thể Liễu Hoài Khanh, kéo theo một mảnh huyết vụ ướt át. Liễu Hoài Khanh cũng bị kiếm phách nhìn như chậm chạp mà lại vô cùng sắc bén kia đánh ngã bay ra đất.
Liễu Hoài Khanh kêu lên một tiếng đau đớn, hắn cảm thấy thân thể giống như đã bị một kiếm này hoàn toàn chém đứt, da dẻ xương cốt nội tạng không ngừng trào máu tươi, sinh mệnh lực trong cơ thể nhanh chóng mất đi. Liễu Hoài Khanh miễn cưỡng hít sâu một hơi, đột nhiên nhún người nhảy lên, xoay người chạy trốn không chút do dự. Kiếm ý như vậy, cả đời này hắn chỉ có thể cảm nhận được từ trên người của một người, đó cũng là người mà hắn kính trọng và sợ hãi nhất , hiển nhiên, người tới không phải là người nọ, nhưng đồng dạng cũng làm hắn tràn ngập sợ hãi.
Thân ảnh Liễu Hoài Khanh đã biến mất trong tầm mắt, chuôi trường kiếm ngang trời xuất thế lại vẫn đọng lại giữa không trung như cũ, phát ra tiếng vù vù, một thân ảnh già nua hơi còng chậm rãi bay xuống mặt đất, tướng mạo hắn bình thường nhưng lại làm cho người ta có cảm giác hờ hững như đã vượt ra ngoài thế gian.
“Uất Trì gia gia!” Gia Cát Minh Nguyệt mừng rỡ kêu lên. Người tới, đúng là Uất Trì Hồng.
“Không bị thương chứ?” Uất Trì Hồng vươn đôi tay gầy, sờ đầu Gia Cát Minh Nguyệt, quan tâm hỏi.
“Không có.” Gia Cát Minh Nguyệt vui vẻ lắc lắc đầu, bỗng nhiên biến sắc, “Không xong, người nọ là quản gia của Tần gia, vừa rồi hắn chắc chắn đã nhìn ra trên người con có Tinh Huyễn thủ hộ! Vừa rồi không biết hắn dùng biện pháp gì tiến hành tinh thần công kích đối với con!” Gia Cát Minh Nguyệt chợt nhớ ra.
Uất Trì Hồng biến sắc, quay đầu nhìn về phương hướng Liễu Hoài Khanh chạy trốn , trầm giọng nói: “Đuổi không kịp, nhưng không sao. Hắn cũng chẳng sống được bao lâu. Con nói hắn là người của Tần gia?”
“Đúng vậy, Tần gia, Tần gia của Đại Du thành.” Gia Cát Minh Nguyệt giấu nỗi sầu lo trong lòng, vừa nãy Tinh Huyễn thủ hộ tỏa ra thất thải quang mang Liễu Hoài Khanh đã nhìn thấy, Tần Hồng Vân có thể nhận ra được, tất nhiên hắn cũng nhận ra được, tuy hôm nay Tần gia thất thủ, nhưng bọn chúng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu lần sau lại động thủ lần nữa, nhất định sẽ có chuẩn bị mà đến, chính mình cũng không thể luôn trông cậy Uất Trì gia gia bảo vệ. Không phải lúc nào gia gia cũng theo sát bên cạnh mình được.
“Ha ha, hóa ra là Tần gia Đại Dụ thành. Vậy con không cần phải lo lắng , bọn họ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.” Uất Trì Hồng bình thản nói, tuy thân thể hắn có chút gầy yếu , nhưng lại tỏa ra hàn ý thấu xương.
“Uất Trì gia gia biết người Tần gia?” Gia Cát Minh Nguyệt có chút nghi ngờ hỏi.
“Bọn chúng biết ta, nhưng mà ta không biết bọn chúng. Bởi vì, bọn chúng không xứng!” Uất Trì Hồng hừ nhẹ một tiếng, lại nói, “Được rồi, con đến tìm ta có chuyện gì sao?”
“Cũng không có gì, con tới hỏi chuyện Tần gia có một món Tinh Huyễn thủ hộ.” Gia Cát Minh Nguyệt thầm khiếp sợ lời nói của Uất Trì Hồng. Tần gia, không xứng!
“Tần gia lại có một cái Tinh Huyễn thủ hộ? Làm sao con biết?” Uất Trì Hồng nhíu mày, “Không ngờ bọn chúng lại có Tinh Huyễn thủ hộ. Nhưng mà không sao, sớm hay muộn đều là của con. Chờ con đủ thực lực, đến cướp lại.”
Lần đầu tiên Gia Cát Minh Nguyệt thấy Uất Trì Hồng lưu manh như vậy, nhịn không được nở nụ cười.
“Hiện tại thực lực con còn chưa đủ, tóm lại phải tranh thủ thời gian tu luyện, biết chưa?” Uất Trì Hồng nghiêm mặt giáo huấn .
“Vâng vâng” Gia Cát Minh Nguyệt liên tục gật đầu, nàng muốn chính mình mạnh lên hơn so với bất kỳ ai.
. . . . . .
Tần gia, một bóng người toàn thân đều là máu nhanh chóng bay vào như ma quỷ, mấy tên hộ vệ thấy hoa mắt, đang định động thủ, nhưng khi nhìn thấy dung mạo của hắn thì lập tức dừng tay, cung kính cúi đầu nói, “Lão Liễu!”
Liễu Hoài Khanh không thèm liếc mắt nhìn bọn chúng, thân hình chớp nhoáng lao tới hậu viện, hắn và Tần Định Phương ở chung nhiều năm, biết lúc này ông ta nhất định đang ở phía sau hậu viện chờ tin tức của mình. Thời gian của hắn không còn nhiều lắm , hắn muốn dùng chút thời gian cuối cùng tới nói cho gia chủ tình huống cụ thể .
Mấy tên hộ vệ kinh ngạc ngẩng đầu, Liễu Hoài Khanh mặc dù mang họ khác, nhưng lại có địa vị cao thượng trong Tần gia, thậm chí rất nhiều thân thích trong dòng tộc thấy hắn đều phải cung kính tôn xưng một tiếng lão Liễu , qua nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu thấy hắn kích động như thế , rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Nhưng khi thấy trên mặt hắn đều là máu, bọn họ càng kinh ngạc hơn: “Không ngờ lão Liễu còn bị thương, nghe đồn ngoài lão gia chủ ra, hắn chính là đệ nhất cao thủ của Tần gia, thậm chí có người nói thực lực của hắn kỳ thật tương đương với Tần Định Phương, chỉ là sợ danh tiếng của mình lấn át gia chủ mới cố tình ẩn giấu thực lực, đành phải đứng thứ hai, hắn như vậy mà cũng bị thương? Ai lại có thực lực cường hãn làm hắn bị thương như vậy? Chẳng lẽ, là cấp Thánh?” Mấy tên hộ vệ hai mặt nhìn nhau, cấp thánh, đây chính là nhân vật hàng đầu mà bọn họ chỉ có thể ngước nhìn lên chứ không dám hy vọng xa vời .
“Hoài Khanh, ngươi bị thương?” Tần Định Phượng đang ở trong biệt viện chờ, nhìn thấy bộ dáng Liễu Hoài Khanh bèn giật nảy cả mình, vội vàng tiến lên đỡ lấy.
“Lão gia, thực xin lỗi, ta thất bại, Huyền Hồn Thạch, cũng bị hủy.” Liễu Hoài Khanh nói đứt quãng, giọng nói tràn ngập xin lỗi, buông ra bàn tay đang nắm chặt, khối huyền Hồn Thạch ngăm đen đã nứt ra thành mấy khối, tuy vẫn sáng bóng thần bí, nhưng lại cảm giác được hàn băng lạnh thấu xương trong đó.
Tần Định Phương như bị sét đánh, cả người lập tức ngẩn ra, nói không ra lời, Huyền Hồn Thạch bị hủy, đây chính là chi bảo trấn tộc mà Tần gia truyền lại trăm ngàn năm nay, cho dù mấy lần đối mặt với cao thủ thánh cấp đều không hư hao chút nào, không nghĩ tới hôm nay lại bị hủy như vậy, chẳng lẽ nha đầu kia có thực lực mạnh như vậy , điều này sao có thể? Huyền Hồn Thạch bị hủy, mình làm thế nào để ăn nói với tộc nhân?
Gia Cát Minh Nguyệt, Gia Cát Minh Nguyệt, Tần gia ta với ngươi, không đội trời chung*!
*= thế bất lưỡng lập ~
“Lão gia, Gia Cát Minh Nguyệt, trên người nàng có. . . . . .” Liễu Hoài Khanh nói chuyện càng lúc càng vất vả, hắn cố gắng muốn nói trên người Gia Cát Minh Nguyệt có Tinh Huyễn thủ hộ cho Tần Định Phương biết .
/232
|