“Này, tạo dáng đủ rồi, tạo dáng xong rồi thì nhanh đi xuống.” Trong xe ngựa, vang lên âm thanh lười biếng của Mặc Sĩ Thần, vừa rồi chậm một chút, bị Tiết Tử Hạo đoạt nổi bật, Mặc Sĩ Thần không cơ hội khoe khoang, trong lòng cảm thấy mất mát, ê ẩm nói.
Tiết Tử Hạo nhìn thấy ánh mắt sùng bái của hai gã xa phu, sửng sốt, nhảy xuống xe ngựa. Tiết Tử Hạo trong lòng cảm thán, mình cũng có thể được người khác dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình. Hắn đã mạnh hơn, thế nhưng, còn chưa đủ! Thời điểm Mặc Sĩ Thần và Minh Nguyệt nhảy xuống xe ngựa, đều hướng Lâm Ngữ Hàn đi qua. Lúc trước Lâm Ngữ Hàn giúp nhà bọn họ vượt qua nguy cơ, nhân tình này hắn vẫn nhớ rõ. Tuy rằng Lâm Ngữ Hàn nói vì Gia Cát Minh Nguyệt nên mới giúp bọn họ, nhưng hắn vẫn luôn nhớ mãi chuyện này.
“Gia Cát tiểu thư, ngươi lại cứu ta một mạng.” Lâm Ngữ Hàn cảm kích nói.
“Như thế nào mỗi lần gặp mặt, dường như ngươi đều chờ ta tới cứu?” Gia Cát Minh Nguyệt trêu chọc nói.
“Vấn đề này, ta cũng rất muốn biết.” Lâm Ngữ Hàn cười khổ, vì sao mỗi lần hắn chật vật nguy hiểm nhất đều nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt, cái này có tính là duyên phận không?
“Đúng rồi, lần này ngươi tính cảm ơn ta như thế nào?” Gia Cát Minh Nguyệt đùa giỡn hỏi.
“Này cái. . . . . . Mười vạn, lần này mười vạn kim tệ.” Lâm Ngữ Hàn cắn chặt răng, nói ra giá trị của mình, Thương hội Lâm thị của hắn ở Thương Phong Thành sinh ý làm ăn càng ngày càng lớn, hắn là người phụ trách đương nhiên giá trị của hắn cũng như nước lên thì thuyền lên. Lần trước việc Gia Cát Minh Nguyệt cứu viện Thương Phong Thành, đã truyền vào tai Lâm Ngữ Hàn từ lâu, hắn có thể phần nào đoán được thực lực của nàng bây giờ. Trên thực tế, muốn mời cao thủ ở cấp bậc này, mười vạn kim tệ phải là Lâm Ngữ Hàn buôn bán có lời.
Gia Cát Minh Nguyệt lạnh nhạt cười, hồi tưởng lại lúc trước ở Tầm Long Sơn Mạc , mượn cơ hội bắt nạt Lâm Ngữ Hàn, trong lòng nổi lên vài phần cảm giác ấm áp.
“Nếu như xem ta là bằng hữu, mời ta ăn một bữa ngon đi, mấy ngày nay chỉ lo đi, chưa được ăn một bữa cơm ngon nào.” Gia Cát Minh Nguyệt cười nói.
“Minh Nguyệt nói giỡn với ngươi đó , Lâm thiếu chủ, hoàn hồn .” Mặc Sĩ Thần cười ha hả tiến lên, vỗ vai Lâm Ngữ Hàn, “Ta nói Lâm thiếu chủ, ngươi còn khách khí như vậy, chúng ta thế nhưng đã coi ngươi là bằng hữu từ lâu.”
Bằng hữu? Lâm Ngữ Hàn ngẩn người, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, vui sướng vạn phần nói: “Được, được, ta mời khách.” Có thể trở thành bằng hữu của Gia Cát Minh Nguyệt, đây chính là ước mơ tha thiết của Lâm Ngữ Hàn, phần hữu nghị này ở trong tim hắn có thể so với vạn kim, như thế nào không kích động?
Sau khi hai gã hộ vệ băng bó tốt vết thương, liền dịch chuyển cây đại thụ chắn ở giữa đường, Lâm Ngữ Hàn cùng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt lên xe ngựa, tiếp tục chạy tới phía trước.
“Đúng rồi, ngươi đi đâu, sao lại mang theo có vài người?” Ngồi trên xe ngựa, Gia Cát Minh Nguyệt hỏi. Lâm gia thương hội ở Thương Phong Thành gia nghiệp to lớn, Lâm Ngữ Hàn lại nổi bật, khó tránh khỏi đưa tới một ít người nhìn trộm, đi ra bên ngoài, không nên liều mạng chỉ mang theo vài tên hộ vệ như vậy .
“Mấy hôm trước nhận được thư gia tộc gửi tới, nói trong tộc đang có chuyện phát sinh, khiến tất cả các con cháu trực hệ phải lập tức trở về gia tộc, cho nên ta không kịp chuẩn bị nhân thủ .” Lâm Ngữ Hàn giải thích.
“Hóa ra là như vậy, mấy người vừa rồi là ai, thân thủ không giống sơn tặc bình thường, ngươi gần đây có phải đắc tội người nào hay không ?” Ngồi trên xe ngựa, Gia Cát Minh Nguyệt tò mò hỏi, thực lực Thiên Không cấp, nếu đặt ở Thương Phong Thành sẽ được coi là cao thủ khó có được , tuyệt đối sẽ không chặn đường đánh cướp.
“Gia Cát tiểu thư nói đùa, ta thường ngày cẩn thận buôn bán, làm sao đắc tội với người nào, về phần những người vừa rồi, đương nhiên không phải là sơn tặc, bọn họ chính là vì ta mà đến.” Trong giọng nói Lâm Ngữ Hàn mang theo vài phần hận ý.
“Là đại ca ngươi?” Gia Cát Minh Nguyệt đối với chuyện Lâm gia cũng có một chút hiểu biết, liền đoán được ẩn tình trong đó.
“Trừ hắn ra, còn ai nhớ mong ta nữa, sợ ta ở trên đường tịch mịch nhàm chán, còn đặc biệt phái vài người đi theo ta.” Lâm Ngữ Hàn nghiến răng nghiến lợi nói. Hôm nay may mắn gặp được Gia Cát Minh Nguyệt, nếu không hắn tuyệt đối không có khả năng sống sót trở về.
Gia Cát Minh Nguyệt không nói gì nữa, huynh đệ lục đục trong đại gia tộc, nàng là người ngoài không nên tự tiện đánh giá.
“Đúng rồi, Gia Cát tiểu thư tính đi chỗ nào?” Lâm Ngữ Hàn hiển nhiên cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, liền hỏi sang chuyện khác.
“Chúng ta đi Tuyên Vũ Quốc, có chuyện quan trọng muốn làm.” Gia Cát Minh Nguyệt đáp.
“Tuyên Vũ Quốc, vừa vặn Lâm gia chúng ta cũng ở Tử Tô Thành, nếu có thời gian, mời các ngươi đến nhà ta ở mấy ngày, để cho ta được làm chủ nhà mời khách.” Ánh mắt Lâm Ngữ Hàn sáng ngời, khẩn thiết nói.
"Được rồi, đến lúc đó đừng trách chúng ta ăn của ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ, cười nói. Lộ trình còn dài, cũng không thể cứ mã bất đình đề* như vậy, trên đường dù sao cũng nên dừng lại nghỉ ngơi vài ngày, không bằng đi qua Lâm gia một chút. Lần trước ít nhiều cũng do Lâm Ngữ Hàn báo tin, bọn họ mới có thể đúng lúc chạy về Thương Phong Thành giải quyết Huyết Phong chi vây, lần này nhìn xem Lâm gia có đại sự gì phát sinh, nếu có cơ hội giúp đỡ liền thuận tiện giúp hắn, Gia Cát Minh Nguyệt nếu đã xem Lâm Ngữ Hàn là bằng hữu, cũng tuyệt đối không hi vọng sự tình giống như hôm nay lại phát sinh.
*mã bất đình đề: đi liên tục
Chỉ là, không biết chuyện đại sự của Lâm gia lần này là chuyện gì, lại làm tất cả các con cháu trực hệ phải mau chóng trở về gia tộc, cũng không biết mình có thể giúp được việc gì.
Vài ngày sau, một tòa thành trì cổ xưa xuất hiện ở giữa tầm nhìn, tuy rằng đã giữa trưa, nhưng người đi đường, thương lữ ra vào cửa thành vẫn như nước chảy, cảnh tượng phồn hoa.
Hai chiếc xe ngựa theo thứ tự chạy nhanh vào trong thành, binh lính thủ thành đang kiểm tra, nhìn thấy xe ngựa Lâm Ngữ Hàn, lập tức hành lễ, kinh hỉ nói:
“Nhị thiếu gia ngài đã trở lại.”
Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt âm thầm kinh ngạc không thôi, tuy rằng đã sớm biết Lâm gia là một trong những thương hội lớn của Đan Lăng quốc, lại không nghĩ rằng bọn họ ở Tử Tô Thành lại có uy vọng cao như thế .
Vào trong thành, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt dần dần hiểu rõ nguyên nhân. Tử Tô Thành không lớn, quy mô kém xa Thương Phong Thành, nhưng nói đến sự phồn hoa, chỉ sợ ngay cả kinh thành cũng phải kém hơn một chút. Hai bên đường rộng lớn, bằng phẳng, cửa hàng tấp nập, thương lữ đến từ các nơi trên đại lục nối liền không dứt, hoa quả bán đầy trên đường, có thể nhìn thấy táo hồng đến từ Cực Bắc Chi Địa, cũng có thể nhìn thấy đặc sản xoài vải từ Nam Phương, so với kinh thành còn đầy đủ hơn.
Trên mặt cư dân ở Tử Tô Thành đều tràn ngập cảm giác giàu có và hạnh phúc, không ít nữ tử Tử Tô Thành hiện lên vẻ tự hào, ở các thành thị khác, trên mặt họ lúc nào cũng hiện lên sự bận rộn vì phải bôn ba kiếm sống, Gia Cát Minh Nguyệt ít khi có thể nhìn thấy biểu tình như vậy.
“Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia Lâm gia đã trở lại.” Một gã bình dân mắt sắc nhìn thấy Lâm Ngữ Hàn, kinh hỉ hô
“Chào nhị thiếu gia hảo, chào nhị thiếu gia. . . . . . .” Mọi người đều dừng bước, hướng tới Lâm Ngữ Hàn hành lễ vấn an, ngay cả thương lữ đến từ nước khác, cũng cởi mũ hơi hơi khom mình hành lễ, trên mặt mang theo sùng kính cùng cảm kích phát ra từ nội tâm.
Lâm Ngữ Hàn đã sớm quen được dân chúng nhiệt tình như thế, mỉm cười gật đầu đáp lễ, thế nhưng cảm giác được ánh mắt mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, vẫn có chút ngượng ngùng, nhanh chóng lùi về.
“Nhìn không ra, uy vọng của ngươi ở Tử Tô Thành rất cao.” Gia Cát Minh Nguyệt cười nói.
“Không phải uy vọng ta cao, mà là uy vọng Lâm gia của chúng ta cao.” Lâm Ngữ Hàn tự hào giải thích, “Tử Tô Thành ban đầu chỉ là một thôn xóm nhỏ, bởi vì nam bắc yếu đạo*, nên các tiểu thương từ nam đến bắc đều thích ở nơi này dừng lại nghĩ ngơi hồi phục, cũng thuận tiện làm điểm giao dịch, hàng hóa bán nhanh chóng, tàu xe tấp nập đi và về. Tổ tông Lâm gia chúng ta nhìn thấy thương cơ trong đó, liền ở chỗ này xây dựng kho hàng, thu mua hàng hóa, sau đó chuyển về đây. Trải qua gần hai trăm năm cố gắng của các thế hệ, cuối cùng cũng xây dựng được Tử Tô Thành. Có thể nói, không có Lâm gia chúng ta, Tử Tô Thành sẽ không có thành tựu như hôm nay, cho dù có, cũng sẽ không phồn hoa cùng an bình như vậy.”
*yếu đạo: đường giao thông gian trọng
Lâm gia, là nền tảng của Tử Tô Thành, đồng thời cũng là tương lai hi vọng của Tử Tô Thành. Cho nên dân chúng đối với Lâm gia sùng kính như vậy cũng chẳng có gì lạ .
Rất nhanh, xe ngựa dừng lại trước cửa một tòa nhà cổ xưa bình dị, người gác cổng tiến lên đón, cung kính nói với Lâm Ngữ Hàn, “Nhị thiếu gia, ngài đã trở lại.”
“Lão Mã, đã lâu không gặp , mọi chuyện trong nhà gần đây vẫn tốt chứ?” Lâm Ngữ Hàn lộ ra nụ cười ôn hòa.
“Cám ơn nhị thiếu gia quan tâm, trong nhà hết thảy đều tốt.” Người gác cổng trả lời, nhìn Lâm Ngữ Hàn mĩm cười như gió xuân, cảm động rơi nước mắt.
Gia Cát Minh Nguyệt bĩu môi, người này, lại bắt đầu lung lạc lòng người !
“Lão Mã, vài vị này đều là khách quý của ta, ngươi lập tức đi Thiên viện, an bài mấy gian phòng khách tốt nhất, phân phó hạ nhân nhất định phải quét tước sạch sẽ, một chút tro bụi cũng không thể có.” Lâm Ngữ Hàn nói tiếp.
Nụ cười trên khuôn mặt Lão Mã cứng đờ, chần chờ nói: “Nhị thiếu gia, này. . . . . .”
“Làm sao vậy?” Lâm Ngữ Hàn nghi hoặc nhìn hắn một cái, tuy rằng hắn chỉ là người thừa kế thứ hai, mặc dù đia vị trong lòng của các trưởng bối không tính cao nhất, nhưng uy vọng ở hạ nhân lại không hề thấp, hơn nữa luôn đắc nhân tâm*, phân phó chuyện rất ít người thoái thác*, hôm nay làm sao vậy.
*đắc nhân tâm: Được lòng người
*thoái thác: từ chối
“Nhị thiếu gia, ngài trở về trễ nên không biết, Thiên viện tổng cộng có mười hai gian phòng, có năm gian phòng đã có khách nhân, còn lại bảy gian được đại thiếu gia phân phó qua, trừ phi hắn mở miệng, bất luận kẻ nào cũng không thể chiếm dụng.” Lão Mã xin lỗi nói.
“Vậy à? Còn có khách nhân khác sao, là người nào?” Lâm Ngữ Hàn còn tưởng rằng con cháu trực hệ Lâm gia phụng mệnh trở về, không nghĩ tới còn có khách nhân khác, kinh ngạc hỏi. Thiên viện là phòng khách tốt nhất của Lâm gia, chỉ có khách nhân thân phận cực kỳ tôn quý mới có tư cách vào ở, đại đa số thời điểm thì không có. Không hề nghĩ đến thế nhưng có tới năm vị khách nhân, rốt cuộc thân phận của những người này là gì .
“Tiểu nhân cũng không rõ.” Lão Mã trả lời.
“Đã biết, chuyện phòng khách, ta sẽ tự mình nói chuyện với hắn.” Lâm Ngữ Hàn cũng không muốn làm khó hạ nhân.Dù sao đại ca của hắn cũng được xem là gia chủ tương lai danh chính ngôn thuận của Lâm gia, hạ nhân cũng không dám tự tiện chủ trương.
“Ngữ Hàn, ngươi đã trở lại.” Đúng lúc này, một người trẻ tuổi có tướng mạo vài phần tương tự Lâm Ngữ Hàn cùng một thiếu phụ* đi tới, thân thiết gọi Lâm Ngữ Hàn, trong mắt lặng lẽ hiện lên kinh ngạc, trong lòng âm thầm cân nhắc: “Chẳng lẽ, lúc nãy phái người đi nhưng lại thất thủ. Nhị đệ thật đúng là mạng lớn.” Người này, chính là đại ca Lâm Ngữ Hàn, Lâm Ngữ Hào.
*thiếu phụ: phụ nữ có chồng
“Đại ca, đại tẩu.” Lâm Ngữ Hàn cũng lộ ra nụ cười thân thiết. Chẳng qua, nụ cười này cũng không mấy phần chân thật, khó nói .
“Đi đường vất vả chứ, trên đường không xảy ra chuyện gì đi.” Lâm Ngữ Hào hỏi.
“Hoàn hảo, xảy ra một chút phiền toái nhỏ, gặp gỡ vài tên sơn tặc không có mắt, may mắn có vài vị bằng hữu tương trợ, ta mới tránh được một kiếp.” Lâm Ngữ Hàn nói, bởi vì Gia Cát Minh Nguyệt cũng không muốn để lộ ra, cho nên hắn cũng cố ý không giới thân phận của mấy người Gia Cát Minh Nguyệt.
“Lần này ít nhiều các vị đã cứu Ngữ Hàn, mời vào trong.” Lâm Ngữ Hào bất động thanh sắc, bộ dáng làm như nhiệt tình, nhưng trong lòng lại thầm mắng không thôi, hóa ra bọn họ làm hỏng chuyện tốt của mình.
“Đúng rồi đại ca, nghe nói Thiên viện còn mấy gian trống phải không, ta muốn mời các vị bằng hữu ở tạm vài ngày.” Lâm Ngữ Hàn nói.
“Này. . . . . . Nếu là bình thường, ngươi muốn toàn bộ phòng chữ Thiên ta cũng không có ý kiến, nhưng mấy ngày này thì không được.”Lâm Ngữ Hào nói năng khéo léo, giọng điệu cũng là bất dung trí nghi*.
*bất dung trí nghi: chân thật đáng tin.
Lâm Ngữ Hàn cho rằng tuy huynh đệ sau lưng không hợp nhau, nhưng chỉ cần chính mình đề suất, Lâm Ngữ Hào sẽ cấp cho mình vài phần mặt mũi, lại không ngờ bị hắn cự tuyệt, nhất thời giật mình.
“Ta nói Ngữ Hàn, ngươi cũng không nhìn xem bây giờ là thời điểm gì, lại đem những người không liên quan vào nhà? Ngươi cũng không phải tiểu hài tử , như thế nào còn không hiểu chuyện như vậy.” Thiếu phụ bên cạnh chanh chua nói.
“Tẩu tử, tại sao ngươi có thể nói như vậy?” Lâm Ngữ Hàn bị chèn ép lâu như vậy, mặt ngoài không nói cái gì, kỳ thật trong lòng đã sớm một bụng hờn dỗi, hiện tại lại bị châm chọc trước mặt mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, nhất thời không xuống đài được, tức giận đến nỗi vẻ mặt đỏ bừng.
“Văn Thiến, tại sao có thể nói Ngữ Hàn như vậy!” Lâm Ngữ Hào trừng mắt nhìn lão bà một cái, trong mắt rõ ràng toát ra vài phần tán thưởng. Thiếu phụ kia hừ một tiếng xoay mặt đi, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
“Ngữ Hàn, ngươi cũng đừng tức giận, tẩu tử ngươi cũng không có ý gì đâu, có điều lúc này, trong nhà quả thật không còn phòng để khách nhân ở lại, không bằng ta cho ngươi mấy gian phòng ở viện khác.” Lâm Ngữ Hào giả vờ giả vịt nói.
Lâm Ngữ Hàn thấy hai người bọn họ rõ ràng cố ý, làm sao không biết đây là muốn ra oai phủ đầu mình trước mặt khách nhân, trong lòng dâng lên ngọn lửa, phẫn nộ nói: “Đại ca, những năm gần đây, ta luôn tôn trọng ngươi, mặc kệ ngươi nói cái gì làm cái gì, ta đều làm bộ không biết, chính là không muốn huynh đệ bất hòa để ngoại nhân nhìn vào chê cười. Thế nhưng lúc này đây, ngươi cũng không cần làm quá mức, Thiên viện hôm nay ta muốn!”.
“Hừ, chuyện của Lâm gia, không tới phiên ngươi làm chủ!” Gặp Lâm Ngữ Hàn tức giận, Lâm Ngữ Hào cũng giận tái mặt, hai người giương cung bạt kiếm trở mặt ngay tại chỗ.
Nhìn tình huống trước mắt, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt cũng đại khái đoán được Lâm Ngữ Hàn ở trong tộc được đối xử như thế nào. Khó trách hắn tình nguyện đi ngàn dặm xa xôi tới Thương Phong Thành mở phân hội, cũng không nguyện ý ở Tử Tô Thành, tình hình như vậy, không muốn đi xa mới là việc lạ.
“Quên đi, chúng ta ở trong thành tìm một chỗ trọ.” Gia Cát Minh lạnh lùng nhìn Lâm Ngữ Hào nói. Nếu không phải bởi vì Lâm gia, nếu không phải đã coi Lâm Ngữ Hàn là bằng hữu, với tính tình của nàng đã sớm xoay người rời đi, nếu như lúc trước, khẳng định sẽ không cho Lâm Ngữ Hào mặt mũi.
“Đợi chút!” Đúng lúc này, một âm thanh hiền lành nhưng lại không mất nghiêm khắc vang lên, một nam tử ước chừng hơn năm mươi tuổi vội vàng từ trong đại sảnh đi ra, đi tới chỗ bọn họ.
“Phụ thân!”
“Phụ thân!” Hai huynh đệ Lâm Ngữ Hào cùng Lâm Ngữ Hàn đồng thời khom mình hành lễ nói.
“Sao có thể đối xử với khách nhân của Ngữ Hàn như vậy, chẳng lẽ ngươi quên tổ huấn của Lâm gia ta là phải lễ độ khiêm tốn với người ngoài sao? Còn ngươi, chỉ là nữ tắc*, ngươi có tư cách gì mà xen mồm vào chuyện này. Ngươi có tư cách gì để nói chuyện?” Phụ thân Lâm Ngữ Hàn hung hăng răn dạy vợ chồng Lâm Ngữ Hào vài câu, sau đó bày ra bộ dáng thương nhân đặc hữu cùng nụ cười khiêm tốn hướng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt nói, “Chư vị là khách nhân của Ngữ Hàn đi, lão phu Lâm Thắng Kiệt, vừa rồi tiểu nhi không hiểu chuyện đắc tội, xin chư vị thứ lỗi, không cần để ở trong lòng.”
*nữ tắc: con dâu nhà chồng
“Bá phụ khách khí , nếu Lâm gia mấy ngày nay có việc, chúng ta sẽ không quấy rầy, cáo từ trước.” Gia Cát Minh Nguyệt biết đây là đại gia chủ của Lâm gia, mỉm cười nói.
Tiết Tử Hạo nhìn thấy ánh mắt sùng bái của hai gã xa phu, sửng sốt, nhảy xuống xe ngựa. Tiết Tử Hạo trong lòng cảm thán, mình cũng có thể được người khác dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình. Hắn đã mạnh hơn, thế nhưng, còn chưa đủ! Thời điểm Mặc Sĩ Thần và Minh Nguyệt nhảy xuống xe ngựa, đều hướng Lâm Ngữ Hàn đi qua. Lúc trước Lâm Ngữ Hàn giúp nhà bọn họ vượt qua nguy cơ, nhân tình này hắn vẫn nhớ rõ. Tuy rằng Lâm Ngữ Hàn nói vì Gia Cát Minh Nguyệt nên mới giúp bọn họ, nhưng hắn vẫn luôn nhớ mãi chuyện này.
“Gia Cát tiểu thư, ngươi lại cứu ta một mạng.” Lâm Ngữ Hàn cảm kích nói.
“Như thế nào mỗi lần gặp mặt, dường như ngươi đều chờ ta tới cứu?” Gia Cát Minh Nguyệt trêu chọc nói.
“Vấn đề này, ta cũng rất muốn biết.” Lâm Ngữ Hàn cười khổ, vì sao mỗi lần hắn chật vật nguy hiểm nhất đều nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt, cái này có tính là duyên phận không?
“Đúng rồi, lần này ngươi tính cảm ơn ta như thế nào?” Gia Cát Minh Nguyệt đùa giỡn hỏi.
“Này cái. . . . . . Mười vạn, lần này mười vạn kim tệ.” Lâm Ngữ Hàn cắn chặt răng, nói ra giá trị của mình, Thương hội Lâm thị của hắn ở Thương Phong Thành sinh ý làm ăn càng ngày càng lớn, hắn là người phụ trách đương nhiên giá trị của hắn cũng như nước lên thì thuyền lên. Lần trước việc Gia Cát Minh Nguyệt cứu viện Thương Phong Thành, đã truyền vào tai Lâm Ngữ Hàn từ lâu, hắn có thể phần nào đoán được thực lực của nàng bây giờ. Trên thực tế, muốn mời cao thủ ở cấp bậc này, mười vạn kim tệ phải là Lâm Ngữ Hàn buôn bán có lời.
Gia Cát Minh Nguyệt lạnh nhạt cười, hồi tưởng lại lúc trước ở Tầm Long Sơn Mạc , mượn cơ hội bắt nạt Lâm Ngữ Hàn, trong lòng nổi lên vài phần cảm giác ấm áp.
“Nếu như xem ta là bằng hữu, mời ta ăn một bữa ngon đi, mấy ngày nay chỉ lo đi, chưa được ăn một bữa cơm ngon nào.” Gia Cát Minh Nguyệt cười nói.
“Minh Nguyệt nói giỡn với ngươi đó , Lâm thiếu chủ, hoàn hồn .” Mặc Sĩ Thần cười ha hả tiến lên, vỗ vai Lâm Ngữ Hàn, “Ta nói Lâm thiếu chủ, ngươi còn khách khí như vậy, chúng ta thế nhưng đã coi ngươi là bằng hữu từ lâu.”
Bằng hữu? Lâm Ngữ Hàn ngẩn người, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, vui sướng vạn phần nói: “Được, được, ta mời khách.” Có thể trở thành bằng hữu của Gia Cát Minh Nguyệt, đây chính là ước mơ tha thiết của Lâm Ngữ Hàn, phần hữu nghị này ở trong tim hắn có thể so với vạn kim, như thế nào không kích động?
Sau khi hai gã hộ vệ băng bó tốt vết thương, liền dịch chuyển cây đại thụ chắn ở giữa đường, Lâm Ngữ Hàn cùng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt lên xe ngựa, tiếp tục chạy tới phía trước.
“Đúng rồi, ngươi đi đâu, sao lại mang theo có vài người?” Ngồi trên xe ngựa, Gia Cát Minh Nguyệt hỏi. Lâm gia thương hội ở Thương Phong Thành gia nghiệp to lớn, Lâm Ngữ Hàn lại nổi bật, khó tránh khỏi đưa tới một ít người nhìn trộm, đi ra bên ngoài, không nên liều mạng chỉ mang theo vài tên hộ vệ như vậy .
“Mấy hôm trước nhận được thư gia tộc gửi tới, nói trong tộc đang có chuyện phát sinh, khiến tất cả các con cháu trực hệ phải lập tức trở về gia tộc, cho nên ta không kịp chuẩn bị nhân thủ .” Lâm Ngữ Hàn giải thích.
“Hóa ra là như vậy, mấy người vừa rồi là ai, thân thủ không giống sơn tặc bình thường, ngươi gần đây có phải đắc tội người nào hay không ?” Ngồi trên xe ngựa, Gia Cát Minh Nguyệt tò mò hỏi, thực lực Thiên Không cấp, nếu đặt ở Thương Phong Thành sẽ được coi là cao thủ khó có được , tuyệt đối sẽ không chặn đường đánh cướp.
“Gia Cát tiểu thư nói đùa, ta thường ngày cẩn thận buôn bán, làm sao đắc tội với người nào, về phần những người vừa rồi, đương nhiên không phải là sơn tặc, bọn họ chính là vì ta mà đến.” Trong giọng nói Lâm Ngữ Hàn mang theo vài phần hận ý.
“Là đại ca ngươi?” Gia Cát Minh Nguyệt đối với chuyện Lâm gia cũng có một chút hiểu biết, liền đoán được ẩn tình trong đó.
“Trừ hắn ra, còn ai nhớ mong ta nữa, sợ ta ở trên đường tịch mịch nhàm chán, còn đặc biệt phái vài người đi theo ta.” Lâm Ngữ Hàn nghiến răng nghiến lợi nói. Hôm nay may mắn gặp được Gia Cát Minh Nguyệt, nếu không hắn tuyệt đối không có khả năng sống sót trở về.
Gia Cát Minh Nguyệt không nói gì nữa, huynh đệ lục đục trong đại gia tộc, nàng là người ngoài không nên tự tiện đánh giá.
“Đúng rồi, Gia Cát tiểu thư tính đi chỗ nào?” Lâm Ngữ Hàn hiển nhiên cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, liền hỏi sang chuyện khác.
“Chúng ta đi Tuyên Vũ Quốc, có chuyện quan trọng muốn làm.” Gia Cát Minh Nguyệt đáp.
“Tuyên Vũ Quốc, vừa vặn Lâm gia chúng ta cũng ở Tử Tô Thành, nếu có thời gian, mời các ngươi đến nhà ta ở mấy ngày, để cho ta được làm chủ nhà mời khách.” Ánh mắt Lâm Ngữ Hàn sáng ngời, khẩn thiết nói.
"Được rồi, đến lúc đó đừng trách chúng ta ăn của ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ, cười nói. Lộ trình còn dài, cũng không thể cứ mã bất đình đề* như vậy, trên đường dù sao cũng nên dừng lại nghỉ ngơi vài ngày, không bằng đi qua Lâm gia một chút. Lần trước ít nhiều cũng do Lâm Ngữ Hàn báo tin, bọn họ mới có thể đúng lúc chạy về Thương Phong Thành giải quyết Huyết Phong chi vây, lần này nhìn xem Lâm gia có đại sự gì phát sinh, nếu có cơ hội giúp đỡ liền thuận tiện giúp hắn, Gia Cát Minh Nguyệt nếu đã xem Lâm Ngữ Hàn là bằng hữu, cũng tuyệt đối không hi vọng sự tình giống như hôm nay lại phát sinh.
*mã bất đình đề: đi liên tục
Chỉ là, không biết chuyện đại sự của Lâm gia lần này là chuyện gì, lại làm tất cả các con cháu trực hệ phải mau chóng trở về gia tộc, cũng không biết mình có thể giúp được việc gì.
Vài ngày sau, một tòa thành trì cổ xưa xuất hiện ở giữa tầm nhìn, tuy rằng đã giữa trưa, nhưng người đi đường, thương lữ ra vào cửa thành vẫn như nước chảy, cảnh tượng phồn hoa.
Hai chiếc xe ngựa theo thứ tự chạy nhanh vào trong thành, binh lính thủ thành đang kiểm tra, nhìn thấy xe ngựa Lâm Ngữ Hàn, lập tức hành lễ, kinh hỉ nói:
“Nhị thiếu gia ngài đã trở lại.”
Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt âm thầm kinh ngạc không thôi, tuy rằng đã sớm biết Lâm gia là một trong những thương hội lớn của Đan Lăng quốc, lại không nghĩ rằng bọn họ ở Tử Tô Thành lại có uy vọng cao như thế .
Vào trong thành, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt dần dần hiểu rõ nguyên nhân. Tử Tô Thành không lớn, quy mô kém xa Thương Phong Thành, nhưng nói đến sự phồn hoa, chỉ sợ ngay cả kinh thành cũng phải kém hơn một chút. Hai bên đường rộng lớn, bằng phẳng, cửa hàng tấp nập, thương lữ đến từ các nơi trên đại lục nối liền không dứt, hoa quả bán đầy trên đường, có thể nhìn thấy táo hồng đến từ Cực Bắc Chi Địa, cũng có thể nhìn thấy đặc sản xoài vải từ Nam Phương, so với kinh thành còn đầy đủ hơn.
Trên mặt cư dân ở Tử Tô Thành đều tràn ngập cảm giác giàu có và hạnh phúc, không ít nữ tử Tử Tô Thành hiện lên vẻ tự hào, ở các thành thị khác, trên mặt họ lúc nào cũng hiện lên sự bận rộn vì phải bôn ba kiếm sống, Gia Cát Minh Nguyệt ít khi có thể nhìn thấy biểu tình như vậy.
“Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia Lâm gia đã trở lại.” Một gã bình dân mắt sắc nhìn thấy Lâm Ngữ Hàn, kinh hỉ hô
“Chào nhị thiếu gia hảo, chào nhị thiếu gia. . . . . . .” Mọi người đều dừng bước, hướng tới Lâm Ngữ Hàn hành lễ vấn an, ngay cả thương lữ đến từ nước khác, cũng cởi mũ hơi hơi khom mình hành lễ, trên mặt mang theo sùng kính cùng cảm kích phát ra từ nội tâm.
Lâm Ngữ Hàn đã sớm quen được dân chúng nhiệt tình như thế, mỉm cười gật đầu đáp lễ, thế nhưng cảm giác được ánh mắt mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, vẫn có chút ngượng ngùng, nhanh chóng lùi về.
“Nhìn không ra, uy vọng của ngươi ở Tử Tô Thành rất cao.” Gia Cát Minh Nguyệt cười nói.
“Không phải uy vọng ta cao, mà là uy vọng Lâm gia của chúng ta cao.” Lâm Ngữ Hàn tự hào giải thích, “Tử Tô Thành ban đầu chỉ là một thôn xóm nhỏ, bởi vì nam bắc yếu đạo*, nên các tiểu thương từ nam đến bắc đều thích ở nơi này dừng lại nghĩ ngơi hồi phục, cũng thuận tiện làm điểm giao dịch, hàng hóa bán nhanh chóng, tàu xe tấp nập đi và về. Tổ tông Lâm gia chúng ta nhìn thấy thương cơ trong đó, liền ở chỗ này xây dựng kho hàng, thu mua hàng hóa, sau đó chuyển về đây. Trải qua gần hai trăm năm cố gắng của các thế hệ, cuối cùng cũng xây dựng được Tử Tô Thành. Có thể nói, không có Lâm gia chúng ta, Tử Tô Thành sẽ không có thành tựu như hôm nay, cho dù có, cũng sẽ không phồn hoa cùng an bình như vậy.”
*yếu đạo: đường giao thông gian trọng
Lâm gia, là nền tảng của Tử Tô Thành, đồng thời cũng là tương lai hi vọng của Tử Tô Thành. Cho nên dân chúng đối với Lâm gia sùng kính như vậy cũng chẳng có gì lạ .
Rất nhanh, xe ngựa dừng lại trước cửa một tòa nhà cổ xưa bình dị, người gác cổng tiến lên đón, cung kính nói với Lâm Ngữ Hàn, “Nhị thiếu gia, ngài đã trở lại.”
“Lão Mã, đã lâu không gặp , mọi chuyện trong nhà gần đây vẫn tốt chứ?” Lâm Ngữ Hàn lộ ra nụ cười ôn hòa.
“Cám ơn nhị thiếu gia quan tâm, trong nhà hết thảy đều tốt.” Người gác cổng trả lời, nhìn Lâm Ngữ Hàn mĩm cười như gió xuân, cảm động rơi nước mắt.
Gia Cát Minh Nguyệt bĩu môi, người này, lại bắt đầu lung lạc lòng người !
“Lão Mã, vài vị này đều là khách quý của ta, ngươi lập tức đi Thiên viện, an bài mấy gian phòng khách tốt nhất, phân phó hạ nhân nhất định phải quét tước sạch sẽ, một chút tro bụi cũng không thể có.” Lâm Ngữ Hàn nói tiếp.
Nụ cười trên khuôn mặt Lão Mã cứng đờ, chần chờ nói: “Nhị thiếu gia, này. . . . . .”
“Làm sao vậy?” Lâm Ngữ Hàn nghi hoặc nhìn hắn một cái, tuy rằng hắn chỉ là người thừa kế thứ hai, mặc dù đia vị trong lòng của các trưởng bối không tính cao nhất, nhưng uy vọng ở hạ nhân lại không hề thấp, hơn nữa luôn đắc nhân tâm*, phân phó chuyện rất ít người thoái thác*, hôm nay làm sao vậy.
*đắc nhân tâm: Được lòng người
*thoái thác: từ chối
“Nhị thiếu gia, ngài trở về trễ nên không biết, Thiên viện tổng cộng có mười hai gian phòng, có năm gian phòng đã có khách nhân, còn lại bảy gian được đại thiếu gia phân phó qua, trừ phi hắn mở miệng, bất luận kẻ nào cũng không thể chiếm dụng.” Lão Mã xin lỗi nói.
“Vậy à? Còn có khách nhân khác sao, là người nào?” Lâm Ngữ Hàn còn tưởng rằng con cháu trực hệ Lâm gia phụng mệnh trở về, không nghĩ tới còn có khách nhân khác, kinh ngạc hỏi. Thiên viện là phòng khách tốt nhất của Lâm gia, chỉ có khách nhân thân phận cực kỳ tôn quý mới có tư cách vào ở, đại đa số thời điểm thì không có. Không hề nghĩ đến thế nhưng có tới năm vị khách nhân, rốt cuộc thân phận của những người này là gì .
“Tiểu nhân cũng không rõ.” Lão Mã trả lời.
“Đã biết, chuyện phòng khách, ta sẽ tự mình nói chuyện với hắn.” Lâm Ngữ Hàn cũng không muốn làm khó hạ nhân.Dù sao đại ca của hắn cũng được xem là gia chủ tương lai danh chính ngôn thuận của Lâm gia, hạ nhân cũng không dám tự tiện chủ trương.
“Ngữ Hàn, ngươi đã trở lại.” Đúng lúc này, một người trẻ tuổi có tướng mạo vài phần tương tự Lâm Ngữ Hàn cùng một thiếu phụ* đi tới, thân thiết gọi Lâm Ngữ Hàn, trong mắt lặng lẽ hiện lên kinh ngạc, trong lòng âm thầm cân nhắc: “Chẳng lẽ, lúc nãy phái người đi nhưng lại thất thủ. Nhị đệ thật đúng là mạng lớn.” Người này, chính là đại ca Lâm Ngữ Hàn, Lâm Ngữ Hào.
*thiếu phụ: phụ nữ có chồng
“Đại ca, đại tẩu.” Lâm Ngữ Hàn cũng lộ ra nụ cười thân thiết. Chẳng qua, nụ cười này cũng không mấy phần chân thật, khó nói .
“Đi đường vất vả chứ, trên đường không xảy ra chuyện gì đi.” Lâm Ngữ Hào hỏi.
“Hoàn hảo, xảy ra một chút phiền toái nhỏ, gặp gỡ vài tên sơn tặc không có mắt, may mắn có vài vị bằng hữu tương trợ, ta mới tránh được một kiếp.” Lâm Ngữ Hàn nói, bởi vì Gia Cát Minh Nguyệt cũng không muốn để lộ ra, cho nên hắn cũng cố ý không giới thân phận của mấy người Gia Cát Minh Nguyệt.
“Lần này ít nhiều các vị đã cứu Ngữ Hàn, mời vào trong.” Lâm Ngữ Hào bất động thanh sắc, bộ dáng làm như nhiệt tình, nhưng trong lòng lại thầm mắng không thôi, hóa ra bọn họ làm hỏng chuyện tốt của mình.
“Đúng rồi đại ca, nghe nói Thiên viện còn mấy gian trống phải không, ta muốn mời các vị bằng hữu ở tạm vài ngày.” Lâm Ngữ Hàn nói.
“Này. . . . . . Nếu là bình thường, ngươi muốn toàn bộ phòng chữ Thiên ta cũng không có ý kiến, nhưng mấy ngày này thì không được.”Lâm Ngữ Hào nói năng khéo léo, giọng điệu cũng là bất dung trí nghi*.
*bất dung trí nghi: chân thật đáng tin.
Lâm Ngữ Hàn cho rằng tuy huynh đệ sau lưng không hợp nhau, nhưng chỉ cần chính mình đề suất, Lâm Ngữ Hào sẽ cấp cho mình vài phần mặt mũi, lại không ngờ bị hắn cự tuyệt, nhất thời giật mình.
“Ta nói Ngữ Hàn, ngươi cũng không nhìn xem bây giờ là thời điểm gì, lại đem những người không liên quan vào nhà? Ngươi cũng không phải tiểu hài tử , như thế nào còn không hiểu chuyện như vậy.” Thiếu phụ bên cạnh chanh chua nói.
“Tẩu tử, tại sao ngươi có thể nói như vậy?” Lâm Ngữ Hàn bị chèn ép lâu như vậy, mặt ngoài không nói cái gì, kỳ thật trong lòng đã sớm một bụng hờn dỗi, hiện tại lại bị châm chọc trước mặt mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, nhất thời không xuống đài được, tức giận đến nỗi vẻ mặt đỏ bừng.
“Văn Thiến, tại sao có thể nói Ngữ Hàn như vậy!” Lâm Ngữ Hào trừng mắt nhìn lão bà một cái, trong mắt rõ ràng toát ra vài phần tán thưởng. Thiếu phụ kia hừ một tiếng xoay mặt đi, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
“Ngữ Hàn, ngươi cũng đừng tức giận, tẩu tử ngươi cũng không có ý gì đâu, có điều lúc này, trong nhà quả thật không còn phòng để khách nhân ở lại, không bằng ta cho ngươi mấy gian phòng ở viện khác.” Lâm Ngữ Hào giả vờ giả vịt nói.
Lâm Ngữ Hàn thấy hai người bọn họ rõ ràng cố ý, làm sao không biết đây là muốn ra oai phủ đầu mình trước mặt khách nhân, trong lòng dâng lên ngọn lửa, phẫn nộ nói: “Đại ca, những năm gần đây, ta luôn tôn trọng ngươi, mặc kệ ngươi nói cái gì làm cái gì, ta đều làm bộ không biết, chính là không muốn huynh đệ bất hòa để ngoại nhân nhìn vào chê cười. Thế nhưng lúc này đây, ngươi cũng không cần làm quá mức, Thiên viện hôm nay ta muốn!”.
“Hừ, chuyện của Lâm gia, không tới phiên ngươi làm chủ!” Gặp Lâm Ngữ Hàn tức giận, Lâm Ngữ Hào cũng giận tái mặt, hai người giương cung bạt kiếm trở mặt ngay tại chỗ.
Nhìn tình huống trước mắt, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt cũng đại khái đoán được Lâm Ngữ Hàn ở trong tộc được đối xử như thế nào. Khó trách hắn tình nguyện đi ngàn dặm xa xôi tới Thương Phong Thành mở phân hội, cũng không nguyện ý ở Tử Tô Thành, tình hình như vậy, không muốn đi xa mới là việc lạ.
“Quên đi, chúng ta ở trong thành tìm một chỗ trọ.” Gia Cát Minh lạnh lùng nhìn Lâm Ngữ Hào nói. Nếu không phải bởi vì Lâm gia, nếu không phải đã coi Lâm Ngữ Hàn là bằng hữu, với tính tình của nàng đã sớm xoay người rời đi, nếu như lúc trước, khẳng định sẽ không cho Lâm Ngữ Hào mặt mũi.
“Đợi chút!” Đúng lúc này, một âm thanh hiền lành nhưng lại không mất nghiêm khắc vang lên, một nam tử ước chừng hơn năm mươi tuổi vội vàng từ trong đại sảnh đi ra, đi tới chỗ bọn họ.
“Phụ thân!”
“Phụ thân!” Hai huynh đệ Lâm Ngữ Hào cùng Lâm Ngữ Hàn đồng thời khom mình hành lễ nói.
“Sao có thể đối xử với khách nhân của Ngữ Hàn như vậy, chẳng lẽ ngươi quên tổ huấn của Lâm gia ta là phải lễ độ khiêm tốn với người ngoài sao? Còn ngươi, chỉ là nữ tắc*, ngươi có tư cách gì mà xen mồm vào chuyện này. Ngươi có tư cách gì để nói chuyện?” Phụ thân Lâm Ngữ Hàn hung hăng răn dạy vợ chồng Lâm Ngữ Hào vài câu, sau đó bày ra bộ dáng thương nhân đặc hữu cùng nụ cười khiêm tốn hướng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt nói, “Chư vị là khách nhân của Ngữ Hàn đi, lão phu Lâm Thắng Kiệt, vừa rồi tiểu nhi không hiểu chuyện đắc tội, xin chư vị thứ lỗi, không cần để ở trong lòng.”
*nữ tắc: con dâu nhà chồng
“Bá phụ khách khí , nếu Lâm gia mấy ngày nay có việc, chúng ta sẽ không quấy rầy, cáo từ trước.” Gia Cát Minh Nguyệt biết đây là đại gia chủ của Lâm gia, mỉm cười nói.
/232
|