Ngay khi cơn mưa tiên sắp bay tới trước người, một cỗ khí tức thần bí xuất hiện. Ngay cả gió thảo nguyên bay qua cũng phải dừng lại trước cỗ khí tức này. Trận mưa tên dày đặc phá không mà đến cũng giống như bị đống băng, nhát mắt dừng lại, treo lơ lửng giữa không trung.
Cảnh tượng quỷ dị như vậy khiến cho Hách Liên Khánh cùng trăm tên hán tử thảo quên đang chạy như bay đến đều phải ngẩn người.
Hai bóng dáng nhẹ nhàng từ trên trời rơi xuống. Nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ, mạnh mẽ, miệng treo nụ cười nhàn nhạt, tóc đen bay trong gió càng làm cho hắn trở nên thần bí. Nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, cả người tản ra khí tức thản nhiên xuất trần. Hai người đứng sóng vai giống như biểu tượng của sự vĩnh hằng, đẹp đến say lòng người.
Nhìn thấy hai người, Hách Liên Khánh và trăm tên hán tử thảo nguyên chạy tới, tất cả đều lộ ra sự căng thẳng và ngưng trọng mà trong mắt Bách Lý lại hiện lên sự kinh hỉ khó tin.
Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng nắm tay, kình khí bao phủ mấy trăm mũi tên chợt ép chặt lại, dưới sức mạnh của kình khí, tất cả vũ tiễn đều hóa thành bột phấn, ngay cả đầu tên được chế tạo bằng tinh thép cũng bị biến thành một đống sắt vụn.
Sắc mặt tất cả hán tử thảo nguyên thay đổi, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi nắm chặt quyền lại nhìn những mũi tên đang lơ lửng giữa không trung hóa thành sắt vụn, cảm giác tim mình cũng bị bóp chặt, ngay cả đập cũng khó khăn, nặng nề.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thẳng vào tên hán tử thảo nguyên phía sau, ánh mắt của tên này cũng dừng trên người Gia Cát Minh Nguyệt.
Qua một lúc lâu, Gia Cát Minh Nguyệt mới thả tay ra, những đầu tên biến thành sắt vụn rơi đầy đất.
“Cút!” Thanh âm của Gia Cát Minh Nguyệt rất nhẹ nhưng sắc mặt tất cả hán tử thảo nguyên đều biến đổi. Tên hán tử dẫn đầu cắn răng, cưỡi ngựa quay đầu chạy. Những tên khác cũng nhanh chóng rời khỏi. Trước mặt cường giả chân chính, võ dũng của bọn họ cũng chỉ là chuyện cười trên đường hoàng tuyền mà thôi.*
(*) Câu này giả thích một chút: Dám chống lại cường giả chân chính thì với sự dũng cảm, võ nghệ của bọn họ cũng phải chết, cái chết của bọn họ chỉ trở thành trò cười cho những người khác trên đường xuống hoàng tuyền mà thôi.
Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn Bách Lý mỉm cười.
“Gia Cát Minh Nguyệt, thực sự là ngươi!” Bách Lý thu hồi sự phóng đãng, ngỗ ngược vừa rồi, dường như không thể tin vào mắt mình, Còn nhớ lần đầu tiên gặp ở học viện Bạch Vũ, hắn còn miễn cưỡng có tư cách khiêu chiến Gia Cát Minh Nguyệt, tới Thần Long đại tái, Gia Cát Minh Nguyệt đã trở thành mục tiêu mà bọn hắn khổ sở theo đuổi, mà đến bây giờ, thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt dường như lại tiến bộ hơn nhiều nữa. Chẳng lẽ, nàng đã bước qua ngưỡng cửa của Thánh cấp rồi sao? Bách Lý không dám tin vào suy đoán của mình, tốc độ tiến bộ như này cũng quá kinh khủng đi.
“Tước La đâu? Sao không thấy nàng?” Không thấy bóng dáng Tước La, Gia Cát Minh Nguyệt hơi ngạc nhiên. Trong ấn tượng của nàng, Tước La và Bách Lý luôn gắn bó với nhau như hình với bóng, quan hệ so với nàng và Mặc Sĩ Thần, Tiết Tử Hạo còn tốt hơn.
(*) Đến đây mềnh cũng mới nhận ra Bách Lý này là bạn nào =)))) Hai bạn này xuất hiện trong chương “Trao đổi sinh hung hăng càn quấy” cho bạn nào cũng ko nhớ cho mình. :v
“Nàng đang bế quan, có lẽ không bao lâu nữa có thể tấn thăng Thánh cấp.” Nhắc tới Tước La, Bách Lý lộ ra vẻ mặt vui mừng và tự hào.
“Hả, thật à? Khi nào gặp Tước La thay ta nói tiếng chúc mừng nhé.” Gia Cát Minh Nguyệt cũng vui mừng, nhớ lại lúc cảnh không đánh không quen Tước La và Bách Lý ở Thương Phong thành.
“Sẽ, đúng rồi, tại sao các người lại ở đây?” Bách Lý nhìn Quân Khuynh Diệu, một sự sợ hãi không tự chủ dâng lên trong lòng.
“Chúng ta đến tìm Ngự Phong giả.” Gia Cát Minh Nguyệt nói. Quân Khuynh Diệu nói với nàng, Thánh Điện tra ra được một kiện tinh huyễn thủ hộ đang nằm trong tay Ngự Phong giả ở thảo nguyên.
“Ngự Phong giả!” Bách Lý khẽ kinh hô một tiếng, trong mắt toát lên vẻ say mê và cuồng nhiệt.
Ngự Phong giả, đây chính là truyền kỳ của thảo nguyên. Có người nói, hắn giống như gió, không chỗ nào trên thảo nguyên không có mặt hắn, dấu chân hắn trải khắp hang cùng ngõ hẻm, lưu lại vô số chuyện thần bí. Hắn là người bảo vệ thảo nguyên, cũng là người quyết định, dùng phương thức của hắn duy trì hòa bình và trật tự trên thảo nguyên.
“Băng Lý thú của ngươi không cần nữa sao?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.
“Cần, đương nhiên là cần! Ngươi chờ ta một chút. Băng Lý thú là mỹ vị thế gian khó có được, đảm bảo ngươi ăn một lần rồi sẽ không thể nào quên được. Hơn nữa nghe nói, sau khi ăn xong còn có thể trẻ mãi không già, ngay cả Tước La cũng … ha ha.” Lúc nói xong câu cuối cùng, thanh âm Bách Lý đột nhiên ngừng lại, trên gương mặt thô kệch dường như hơi đỏ lên, cười to mấy tiếng che đậy, xoay người đi về phía hồ.
Tuy Bách Lý chưa nói hết lời nhưng nhìn sự ngại ngùng hiếm thấy trên mặt hắn, Gia Cát Minh Nguyệt cũng biết chắc chắn hắn định dùng con Băng Lý thú này để lấy lòng Tước La, không khỏi có chút buồn cười.
Thấy Bách Lý chuẩn bị lao xuống hồ, GIa Cát Minh Nguyệt rút chủy thủ, một cỗ khí thế cười đại đột phát. Bách Lý dừng bước, chỉ thấy đầu chủy thủ lóe lên hắc mang. Mặt hồ vẫn yên ả nhưng một đường hầm dài mấy trăm thước bắn thẳng xuống đáy hồ, một con ma thú hình thù kỳ lạ, toàn thân trong suốt như băng vạch nước đi ra, bất lực giãy giụa vài cái trên không trung rồi rơi xuống trước mặt Bách Lý, tứ chi co quắp, lập tức hôn mê.
Bách Lý kinh ngạc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, đối thủ từng ngang tài ngang sức nay đã cường đại đến mức hắn không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù hắn biết Băng Lý thú sâu vài trăm thước dưới hồ nhưng không biết rốt cuộc nó ở chỗ nào, xuống hồ cũng không chắc có thể bắt được. Vậy mà, Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng lôi nó ra khỏi mặt nước. Bách Lý không biết làm sao nàng có thể biết chính xác chỗ Băng Lý thú trốn, cũng không biết trong chủy thủ tinh xảo của nàng rốt cuộc ẩn chứa lực lượng cường đại cỡ nào, hắn chỉ biết là: Nếu như nói trước đây, Gia Cát Minh Nguyệt là mục tiêu bọn hắn ra sức theo đuổi thì bây giờ hắn chỉ có thể ngửa mặt trông lên, ngay cả tư cách đuổi theo cũng không có.
“Thánh cấp, nàng đã tấn thăng Thánh cấp rồi.” Bách Lý lẩm bẩm trong đầu.
Đúng lúc này, những tiếng vó ngựa nặng nề lại vang lên lần nữa, từ xa đến gần, rất nhanh đã đến trước mặt bọn họ. Chính là những người mới chạy trốn vừa rồi.
Chẳng lẽ, bọn họ vẫn còn chưa từ bỏ ý định, lại mang thêm viện quân đến? Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày. Khuôn mặt Quân Khuynh Diệu tuấn mỹ mà tà dị, nụ cười nhàn nhạt nhiều thêm một chút sát ý lạnh lùng.
“Có gì đó không đúng!” Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên nói, trên mặt những người đó viết đầy sự sợ hãi, giống như có gì đó cực kỳ đáng sợ đang đuổi theo sát bọn họ.
Một âm thanh giống như tiếng chim hót vang lên thật to, sắc nhọn, chói tai, hai người cuối cùng của đoàn người hét thảm một tiếng, cơ thể từ trên lưng ngựa bay lên, chỉ thấy một bóng đen to lớn xẹt qua mặt đất, quắp hai người lên, sau đó lượn mấy cái bay thẳng lên trời.
Lúc này, Gia Cát Minh Nguyệt mới nhìn rõ, bóng đen to lớn đó là một con chim màu đen khổng lồ dài chừng năm thước, hai cánh mở ra phải đến hai mươi thước. Trong các loại ma thú, loài ác điểu khổng lồ như vậy rất thưa thớt nhưng cũng không phải là không có. Nhưng điều mà làm người ta đặc biệt sợ hãi chính là hai cái đầu trọc và bốn móng vuốt sắc nhọn của con ác điểu này. Nó xé hai người kia thành hai mảnh, nhét vào cái mỏ nhọn, ngốn vài cái rồi nuốt xuống bụng. Mưa máu từ trên trời rơi xuống, rơi vào những người phía dưới. Mấy tên kỵ sĩ hoảng hốt, bị dọa sợ đến ngã khỏi ngựa. Nếu như không phải đồng bạn phía sau là kỵ sĩ tinh anh, chỉ sợ đã vùi thân dưới vó ngựa ngay tại chỗ.
“Song đầu ác thứu.” Quân Khuynh Diệu nhẹ giọng nói, trên mặt lộ ra sự chán ghét hiếm thấy. Mà mấy người Bách Lý lại đồng thời biến sắc mặt.
(*)Thứu: đại bàng.
“Đây chính là song đầu ác thứu?” Gia Cát Minh Nguyệt kinh hô một tiếng. Song đầu ác thứu là một trong những loại ma thú phi hành hung mãnh và tàn nhẫn nhất trong truyền thuyết. Nó đứng thứ ba trên bảng xếp hạng ác danh của ma thú, mà nó có đứng thứ nhất cũng không có gì là lạ. Đây không phải nói đến sự cường đại của nó, nói đến cường đại không có mấy ma thú có thể sánh với Ma Mông. Điểm khác biệt của nó đối với toàn bộ ma thú đó là, song đầu ác thứu chỉ cảm thấy hứng thú với một loại thức ăn, chính là con người.
Hễ nơi nào có song đầu ác thứu xuất hiện, trong vòng trăm dặm, không người nào có thể thoát khỏi ma trảo của nó, so với Huyết Nha Huyễn* và Thực Kim Nghĩ Gia Cát Minh Nguyệt từng thấy thì còn đáng sợ hơn. Dù sao Huyết Nha cũng sống trong rừng sâu ít người lai vãng, lực công kích cũng không cao. Còn Thực Kim Nghĩ yêu cầu môi trường sống cực cao, tuyệt đối không di chuyển một cách dễ dàng. Mà Song đầu ác thứu lại có thân hình to lớn, bốn móng hữu lực, hai cặp mỏ dài sắc nhọn. Dựa vào năng lực phi hành tấn công làng mạc của loài người ở xung quanh, nơi nào nó đi qua, không ai có thể may mắn thoát khỏi. Trong lịch sử mấy nghìn năm của loài người đã ghi lại, chưa từng có ma thú nào tạo nên thương tổn to lớn và khủng hoảng vô tận cho loài người như Song đầu ác thứu.
“Không phải nói bọn chúng đã tuyệt chủng rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?” Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc, loại ma thú hung ác này đương nhiên không thể nào còn tồn tại tới tận bây giờ, đã sớm bị Hộ quốc thánh giả và cao thủ lánh đời của các nước liên thủ tiêu diệt không còn một mống, nghe nói đã hơn ngàn năm qua không ai trông thấy Song đầu ác thứu.
“Không diệt sạch được, trong sa mạc vẫn còn dấu vết của bọn chúng.” Quân Khuynh Diệu lạnh lùng nói, không thấy chút tiếu ý nào nữa.
“Cứu mạng, cứu mạng!” Bọn kỵ sĩ sợ hãi vạn phần, kêu gào như phát điên.
Song đầu ác thứu lần nữa phát ra tiếng kêu to bén nhọn, bốn lợi trảo vẫn còn dính máu tươi và thịt vụn, hai cánh mở ra bay về phía bầy người phía dưới. Những người đứng cuối đoàn sợ đến run rẩy toàn thân.
Một vũ tiễn bay đi nhưng ngay cả mũi tên có thực lực Linh hồn cấp cũng không làm nó bị tổn thương chút nào. Quân Khuynh Diệu rút trường kiếm, ngay lập tức, nồng nặc sát ý và khí tức cường đại thách thức cả trời đất nhập vào cơ thể, ngay cả Tất Gia Hồ yên ả cũng sôi trào cuộn sóng, một đạo kình khí theo kiếm tuôn trào, giống như cầu vồng cắt ngang, xé rách đất trời.
Song đầu ác thứu không hổ là ác ma đệ nhất lịch sử, không chỉ hung tàn mà còn đặc biệt xảo quyệt. Biết người trước mắt có khả năng giết chết mình, nhưng lại không sợ hãi né tránh mà thu hai cánh lại, cơ thể giống như thiên thạch rơi xuống. Tuy phần lưng bị kình khí của Quân Khuynh Diệu quét trúng, từng mảnh thiết vũ bay tán loạn nhưng cũng không tạo thành vết thương trí mạng. Thời điểm sắp rơi xuống đất, hai cánh song đầu ác thứu mở ra, nhanh như gió vút lên không, tiếp tục lao về phía bọn kỵ sĩ đang hốt hoảng, mượn đám người này để tránh công kích của Quân Khuynh Diệu.
Mặc dù không biết tại sao Quân Khuynh Diệu lại ra tay nhưng Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có nửa điểm lưỡng lự, dưới chân động một cái, thân hình quỷ dị trong nháy mắt xuất hiện phía sau đám người, mũi chủy thủ xuất hiện tinh quang hàn mang *, khí tức hủy diệt tản ra xung quanh.
(*) tinh quang hàn mang: ánh sáng lạnh lẽo, nhỏ như sao. Các nàng tưởng tượng ra như khi Harry Poter niệm chú, pháp thuật bắt đầu hiện ra đầu đũa thần ấy. =))
Song đầu ác thứu cảm nhận được cỗ khí tức hủy diệt kia chợt cả kinh, vỗ hai cánh, thân thể to lớn phóng lên cao nhưng công kích của Thánh cấp cao thủ có thể dễ tránh như vậy sao? Một đạo ánh sáng chói mắt mảnh như tơ từ chủy thủ trong tay Gia Cát Minh Nguyệt bắn ra, xuyên qua một đầu của Song đầu ác thứu, nổ tung.
Bách Lý nhìn một màn này không có lấy một chút kinh ngạc nhưng toàn bộ bọn kỵ sĩ của bộ tộc Hách Liên bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch, may mà vừa rồi bọn họ chạy nhanh, bằng không, kết cục của Song đầu ác thứu trước mặt cũng chính là của bọn họ. Người của bộ tộc Hách Liên vừa mừng vừa sợ nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu. Rốt cuộc, hai người này có lai lịch như thế nào?
Chỉ còn lại một đầu, song đầu ác thứu phát ra một tiếng kêu thảm nhưng vẫn chưa chết, hai cánh phành phạch mấy cái xông vào giữa những đám mây xa xa, bỏ chạy. Tốc độ như vậy, ngay cả Quân Khuynh Diệu và Gia Cát Minh Nguyệt cũng không đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chạy trốn.
Đúng lúc này, trên bầu trời, Song đầu ác thứu đang muốn chạy trốn đột nhiên lảo đảo mấy cái, giống như bị cuốn vào một luồng khí lưu điên cuồng hỗn loạn, không thể nào bay được nữa, cơ thể không bị khí lưu khống chế nhưng không ngừng quay cuồng giữa không trung.
Cảnh tượng quỷ dị như vậy khiến cho Hách Liên Khánh cùng trăm tên hán tử thảo quên đang chạy như bay đến đều phải ngẩn người.
Hai bóng dáng nhẹ nhàng từ trên trời rơi xuống. Nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ, mạnh mẽ, miệng treo nụ cười nhàn nhạt, tóc đen bay trong gió càng làm cho hắn trở nên thần bí. Nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, cả người tản ra khí tức thản nhiên xuất trần. Hai người đứng sóng vai giống như biểu tượng của sự vĩnh hằng, đẹp đến say lòng người.
Nhìn thấy hai người, Hách Liên Khánh và trăm tên hán tử thảo nguyên chạy tới, tất cả đều lộ ra sự căng thẳng và ngưng trọng mà trong mắt Bách Lý lại hiện lên sự kinh hỉ khó tin.
Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng nắm tay, kình khí bao phủ mấy trăm mũi tên chợt ép chặt lại, dưới sức mạnh của kình khí, tất cả vũ tiễn đều hóa thành bột phấn, ngay cả đầu tên được chế tạo bằng tinh thép cũng bị biến thành một đống sắt vụn.
Sắc mặt tất cả hán tử thảo nguyên thay đổi, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi nắm chặt quyền lại nhìn những mũi tên đang lơ lửng giữa không trung hóa thành sắt vụn, cảm giác tim mình cũng bị bóp chặt, ngay cả đập cũng khó khăn, nặng nề.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thẳng vào tên hán tử thảo nguyên phía sau, ánh mắt của tên này cũng dừng trên người Gia Cát Minh Nguyệt.
Qua một lúc lâu, Gia Cát Minh Nguyệt mới thả tay ra, những đầu tên biến thành sắt vụn rơi đầy đất.
“Cút!” Thanh âm của Gia Cát Minh Nguyệt rất nhẹ nhưng sắc mặt tất cả hán tử thảo nguyên đều biến đổi. Tên hán tử dẫn đầu cắn răng, cưỡi ngựa quay đầu chạy. Những tên khác cũng nhanh chóng rời khỏi. Trước mặt cường giả chân chính, võ dũng của bọn họ cũng chỉ là chuyện cười trên đường hoàng tuyền mà thôi.*
(*) Câu này giả thích một chút: Dám chống lại cường giả chân chính thì với sự dũng cảm, võ nghệ của bọn họ cũng phải chết, cái chết của bọn họ chỉ trở thành trò cười cho những người khác trên đường xuống hoàng tuyền mà thôi.
Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn Bách Lý mỉm cười.
“Gia Cát Minh Nguyệt, thực sự là ngươi!” Bách Lý thu hồi sự phóng đãng, ngỗ ngược vừa rồi, dường như không thể tin vào mắt mình, Còn nhớ lần đầu tiên gặp ở học viện Bạch Vũ, hắn còn miễn cưỡng có tư cách khiêu chiến Gia Cát Minh Nguyệt, tới Thần Long đại tái, Gia Cát Minh Nguyệt đã trở thành mục tiêu mà bọn hắn khổ sở theo đuổi, mà đến bây giờ, thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt dường như lại tiến bộ hơn nhiều nữa. Chẳng lẽ, nàng đã bước qua ngưỡng cửa của Thánh cấp rồi sao? Bách Lý không dám tin vào suy đoán của mình, tốc độ tiến bộ như này cũng quá kinh khủng đi.
“Tước La đâu? Sao không thấy nàng?” Không thấy bóng dáng Tước La, Gia Cát Minh Nguyệt hơi ngạc nhiên. Trong ấn tượng của nàng, Tước La và Bách Lý luôn gắn bó với nhau như hình với bóng, quan hệ so với nàng và Mặc Sĩ Thần, Tiết Tử Hạo còn tốt hơn.
(*) Đến đây mềnh cũng mới nhận ra Bách Lý này là bạn nào =)))) Hai bạn này xuất hiện trong chương “Trao đổi sinh hung hăng càn quấy” cho bạn nào cũng ko nhớ cho mình. :v
“Nàng đang bế quan, có lẽ không bao lâu nữa có thể tấn thăng Thánh cấp.” Nhắc tới Tước La, Bách Lý lộ ra vẻ mặt vui mừng và tự hào.
“Hả, thật à? Khi nào gặp Tước La thay ta nói tiếng chúc mừng nhé.” Gia Cát Minh Nguyệt cũng vui mừng, nhớ lại lúc cảnh không đánh không quen Tước La và Bách Lý ở Thương Phong thành.
“Sẽ, đúng rồi, tại sao các người lại ở đây?” Bách Lý nhìn Quân Khuynh Diệu, một sự sợ hãi không tự chủ dâng lên trong lòng.
“Chúng ta đến tìm Ngự Phong giả.” Gia Cát Minh Nguyệt nói. Quân Khuynh Diệu nói với nàng, Thánh Điện tra ra được một kiện tinh huyễn thủ hộ đang nằm trong tay Ngự Phong giả ở thảo nguyên.
“Ngự Phong giả!” Bách Lý khẽ kinh hô một tiếng, trong mắt toát lên vẻ say mê và cuồng nhiệt.
Ngự Phong giả, đây chính là truyền kỳ của thảo nguyên. Có người nói, hắn giống như gió, không chỗ nào trên thảo nguyên không có mặt hắn, dấu chân hắn trải khắp hang cùng ngõ hẻm, lưu lại vô số chuyện thần bí. Hắn là người bảo vệ thảo nguyên, cũng là người quyết định, dùng phương thức của hắn duy trì hòa bình và trật tự trên thảo nguyên.
“Băng Lý thú của ngươi không cần nữa sao?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.
“Cần, đương nhiên là cần! Ngươi chờ ta một chút. Băng Lý thú là mỹ vị thế gian khó có được, đảm bảo ngươi ăn một lần rồi sẽ không thể nào quên được. Hơn nữa nghe nói, sau khi ăn xong còn có thể trẻ mãi không già, ngay cả Tước La cũng … ha ha.” Lúc nói xong câu cuối cùng, thanh âm Bách Lý đột nhiên ngừng lại, trên gương mặt thô kệch dường như hơi đỏ lên, cười to mấy tiếng che đậy, xoay người đi về phía hồ.
Tuy Bách Lý chưa nói hết lời nhưng nhìn sự ngại ngùng hiếm thấy trên mặt hắn, Gia Cát Minh Nguyệt cũng biết chắc chắn hắn định dùng con Băng Lý thú này để lấy lòng Tước La, không khỏi có chút buồn cười.
Thấy Bách Lý chuẩn bị lao xuống hồ, GIa Cát Minh Nguyệt rút chủy thủ, một cỗ khí thế cười đại đột phát. Bách Lý dừng bước, chỉ thấy đầu chủy thủ lóe lên hắc mang. Mặt hồ vẫn yên ả nhưng một đường hầm dài mấy trăm thước bắn thẳng xuống đáy hồ, một con ma thú hình thù kỳ lạ, toàn thân trong suốt như băng vạch nước đi ra, bất lực giãy giụa vài cái trên không trung rồi rơi xuống trước mặt Bách Lý, tứ chi co quắp, lập tức hôn mê.
Bách Lý kinh ngạc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, đối thủ từng ngang tài ngang sức nay đã cường đại đến mức hắn không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù hắn biết Băng Lý thú sâu vài trăm thước dưới hồ nhưng không biết rốt cuộc nó ở chỗ nào, xuống hồ cũng không chắc có thể bắt được. Vậy mà, Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng lôi nó ra khỏi mặt nước. Bách Lý không biết làm sao nàng có thể biết chính xác chỗ Băng Lý thú trốn, cũng không biết trong chủy thủ tinh xảo của nàng rốt cuộc ẩn chứa lực lượng cường đại cỡ nào, hắn chỉ biết là: Nếu như nói trước đây, Gia Cát Minh Nguyệt là mục tiêu bọn hắn ra sức theo đuổi thì bây giờ hắn chỉ có thể ngửa mặt trông lên, ngay cả tư cách đuổi theo cũng không có.
“Thánh cấp, nàng đã tấn thăng Thánh cấp rồi.” Bách Lý lẩm bẩm trong đầu.
Đúng lúc này, những tiếng vó ngựa nặng nề lại vang lên lần nữa, từ xa đến gần, rất nhanh đã đến trước mặt bọn họ. Chính là những người mới chạy trốn vừa rồi.
Chẳng lẽ, bọn họ vẫn còn chưa từ bỏ ý định, lại mang thêm viện quân đến? Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày. Khuôn mặt Quân Khuynh Diệu tuấn mỹ mà tà dị, nụ cười nhàn nhạt nhiều thêm một chút sát ý lạnh lùng.
“Có gì đó không đúng!” Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên nói, trên mặt những người đó viết đầy sự sợ hãi, giống như có gì đó cực kỳ đáng sợ đang đuổi theo sát bọn họ.
Một âm thanh giống như tiếng chim hót vang lên thật to, sắc nhọn, chói tai, hai người cuối cùng của đoàn người hét thảm một tiếng, cơ thể từ trên lưng ngựa bay lên, chỉ thấy một bóng đen to lớn xẹt qua mặt đất, quắp hai người lên, sau đó lượn mấy cái bay thẳng lên trời.
Lúc này, Gia Cát Minh Nguyệt mới nhìn rõ, bóng đen to lớn đó là một con chim màu đen khổng lồ dài chừng năm thước, hai cánh mở ra phải đến hai mươi thước. Trong các loại ma thú, loài ác điểu khổng lồ như vậy rất thưa thớt nhưng cũng không phải là không có. Nhưng điều mà làm người ta đặc biệt sợ hãi chính là hai cái đầu trọc và bốn móng vuốt sắc nhọn của con ác điểu này. Nó xé hai người kia thành hai mảnh, nhét vào cái mỏ nhọn, ngốn vài cái rồi nuốt xuống bụng. Mưa máu từ trên trời rơi xuống, rơi vào những người phía dưới. Mấy tên kỵ sĩ hoảng hốt, bị dọa sợ đến ngã khỏi ngựa. Nếu như không phải đồng bạn phía sau là kỵ sĩ tinh anh, chỉ sợ đã vùi thân dưới vó ngựa ngay tại chỗ.
“Song đầu ác thứu.” Quân Khuynh Diệu nhẹ giọng nói, trên mặt lộ ra sự chán ghét hiếm thấy. Mà mấy người Bách Lý lại đồng thời biến sắc mặt.
(*)Thứu: đại bàng.
“Đây chính là song đầu ác thứu?” Gia Cát Minh Nguyệt kinh hô một tiếng. Song đầu ác thứu là một trong những loại ma thú phi hành hung mãnh và tàn nhẫn nhất trong truyền thuyết. Nó đứng thứ ba trên bảng xếp hạng ác danh của ma thú, mà nó có đứng thứ nhất cũng không có gì là lạ. Đây không phải nói đến sự cường đại của nó, nói đến cường đại không có mấy ma thú có thể sánh với Ma Mông. Điểm khác biệt của nó đối với toàn bộ ma thú đó là, song đầu ác thứu chỉ cảm thấy hứng thú với một loại thức ăn, chính là con người.
Hễ nơi nào có song đầu ác thứu xuất hiện, trong vòng trăm dặm, không người nào có thể thoát khỏi ma trảo của nó, so với Huyết Nha Huyễn* và Thực Kim Nghĩ Gia Cát Minh Nguyệt từng thấy thì còn đáng sợ hơn. Dù sao Huyết Nha cũng sống trong rừng sâu ít người lai vãng, lực công kích cũng không cao. Còn Thực Kim Nghĩ yêu cầu môi trường sống cực cao, tuyệt đối không di chuyển một cách dễ dàng. Mà Song đầu ác thứu lại có thân hình to lớn, bốn móng hữu lực, hai cặp mỏ dài sắc nhọn. Dựa vào năng lực phi hành tấn công làng mạc của loài người ở xung quanh, nơi nào nó đi qua, không ai có thể may mắn thoát khỏi. Trong lịch sử mấy nghìn năm của loài người đã ghi lại, chưa từng có ma thú nào tạo nên thương tổn to lớn và khủng hoảng vô tận cho loài người như Song đầu ác thứu.
“Không phải nói bọn chúng đã tuyệt chủng rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?” Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc, loại ma thú hung ác này đương nhiên không thể nào còn tồn tại tới tận bây giờ, đã sớm bị Hộ quốc thánh giả và cao thủ lánh đời của các nước liên thủ tiêu diệt không còn một mống, nghe nói đã hơn ngàn năm qua không ai trông thấy Song đầu ác thứu.
“Không diệt sạch được, trong sa mạc vẫn còn dấu vết của bọn chúng.” Quân Khuynh Diệu lạnh lùng nói, không thấy chút tiếu ý nào nữa.
“Cứu mạng, cứu mạng!” Bọn kỵ sĩ sợ hãi vạn phần, kêu gào như phát điên.
Song đầu ác thứu lần nữa phát ra tiếng kêu to bén nhọn, bốn lợi trảo vẫn còn dính máu tươi và thịt vụn, hai cánh mở ra bay về phía bầy người phía dưới. Những người đứng cuối đoàn sợ đến run rẩy toàn thân.
Một vũ tiễn bay đi nhưng ngay cả mũi tên có thực lực Linh hồn cấp cũng không làm nó bị tổn thương chút nào. Quân Khuynh Diệu rút trường kiếm, ngay lập tức, nồng nặc sát ý và khí tức cường đại thách thức cả trời đất nhập vào cơ thể, ngay cả Tất Gia Hồ yên ả cũng sôi trào cuộn sóng, một đạo kình khí theo kiếm tuôn trào, giống như cầu vồng cắt ngang, xé rách đất trời.
Song đầu ác thứu không hổ là ác ma đệ nhất lịch sử, không chỉ hung tàn mà còn đặc biệt xảo quyệt. Biết người trước mắt có khả năng giết chết mình, nhưng lại không sợ hãi né tránh mà thu hai cánh lại, cơ thể giống như thiên thạch rơi xuống. Tuy phần lưng bị kình khí của Quân Khuynh Diệu quét trúng, từng mảnh thiết vũ bay tán loạn nhưng cũng không tạo thành vết thương trí mạng. Thời điểm sắp rơi xuống đất, hai cánh song đầu ác thứu mở ra, nhanh như gió vút lên không, tiếp tục lao về phía bọn kỵ sĩ đang hốt hoảng, mượn đám người này để tránh công kích của Quân Khuynh Diệu.
Mặc dù không biết tại sao Quân Khuynh Diệu lại ra tay nhưng Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có nửa điểm lưỡng lự, dưới chân động một cái, thân hình quỷ dị trong nháy mắt xuất hiện phía sau đám người, mũi chủy thủ xuất hiện tinh quang hàn mang *, khí tức hủy diệt tản ra xung quanh.
(*) tinh quang hàn mang: ánh sáng lạnh lẽo, nhỏ như sao. Các nàng tưởng tượng ra như khi Harry Poter niệm chú, pháp thuật bắt đầu hiện ra đầu đũa thần ấy. =))
Song đầu ác thứu cảm nhận được cỗ khí tức hủy diệt kia chợt cả kinh, vỗ hai cánh, thân thể to lớn phóng lên cao nhưng công kích của Thánh cấp cao thủ có thể dễ tránh như vậy sao? Một đạo ánh sáng chói mắt mảnh như tơ từ chủy thủ trong tay Gia Cát Minh Nguyệt bắn ra, xuyên qua một đầu của Song đầu ác thứu, nổ tung.
Bách Lý nhìn một màn này không có lấy một chút kinh ngạc nhưng toàn bộ bọn kỵ sĩ của bộ tộc Hách Liên bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch, may mà vừa rồi bọn họ chạy nhanh, bằng không, kết cục của Song đầu ác thứu trước mặt cũng chính là của bọn họ. Người của bộ tộc Hách Liên vừa mừng vừa sợ nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu. Rốt cuộc, hai người này có lai lịch như thế nào?
Chỉ còn lại một đầu, song đầu ác thứu phát ra một tiếng kêu thảm nhưng vẫn chưa chết, hai cánh phành phạch mấy cái xông vào giữa những đám mây xa xa, bỏ chạy. Tốc độ như vậy, ngay cả Quân Khuynh Diệu và Gia Cát Minh Nguyệt cũng không đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chạy trốn.
Đúng lúc này, trên bầu trời, Song đầu ác thứu đang muốn chạy trốn đột nhiên lảo đảo mấy cái, giống như bị cuốn vào một luồng khí lưu điên cuồng hỗn loạn, không thể nào bay được nữa, cơ thể không bị khí lưu khống chế nhưng không ngừng quay cuồng giữa không trung.
/232
|