Editor: ChieuNinh
Được! Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu một cái, đồng ý.
Là một nữ nhân. Ngự phong giả lại bổ sung một câu.
Nữ nhân? Gia Cát Minh Nguyệt hơi sững sờ.
Thế nào, nữ nhân thì không thể là người xấu sao? Ngự phong giả cười lạnh một tiếng hỏi ngược lại.
Gia Cát Minh Nguyệt không nói thêm gì nữa, gọi Cự Phong ra, cưỡi lên, nhìn sang Quân Khuynh Diệu cười cười nói: Ở đây chờ ta.
Lộ trình ba trăm dặm, đối với Gia Cát Minh Nguyệt mà nói chỉ là một cái búng tay, rất nhanh Gia Cát Minh Nguyệt liền đi tới trước một căn lều cũ nát.
Một hán tử thảo nguyên mặc trường bào cũ rách đang vắt sữa dê, đôi tay có lực khớp ngón tay to lớn, vừa nhìn liền biết là tay của người quen cầm đao kiếm, trường cung.
Linh hồn cấp đỉnh phong! Gia Cát Minh Nguyệt liếc mắt liền nhìn ra thực lực người đàn ông này, âm thầm kinh ngạc, trên thảo nguyên vậy mà cao thủ cũng xuất hiện lớp lớp.
Nam tử này cực kỳ cảnh giác, cảm nhận được sát ý của Gia Cát Minh Nguyệt, đột nhiên xoay người lại, nắm chặt chuôi đao ở bên hông.
Gia Cát Minh Nguyệt cũng không muốn mất thêm thời gian, tuôn ra luồng khí tức Thánh Giả cường đại. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Giống như Gia Cát Minh Nguyệt đoán, nam tử này đã từng thân kinh bách chiến, tuyệt không phải là dân du mục bình thường có thể so sánh được. Cảm nhận được khí tức tinh thần trên người Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng cả kinh, tay nắm chuôi đao chậm rãi thả lỏng.
Ta không phải là đối thủ của ngươi, động thủ đi. Nam tử buông tay nắm chuôi đao ra, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt bình tĩnh nói, trong mắt chỉ có sự lạnh nhạt, giống như đã sớm biết sẽ có ngày này.
Người ta muốn giết không phải ngươi. Gia Cát Minh Nguyệt lại thản nhiên nói.
Nam tử sững sờ, câu nói ngay sau đó của Gia Cát Minh Nguyệt để cho hắn như rơi hầm băng.
Ta muốn giết là một nữ nhân. Tầm mắt Gia Cát Minh Nguyệt xuyên qua nam tử nhìn về phía trong lều. Nàng cảm thấy bên trong còn có một người.
Không! Nam tử trừng mắt như muốn nứt ra, đột nhiên rút đao, chắn trước mặt của Gia Cát Minh Nguyệt: Muốn giết nàng, bước qua thi thể của ta trước!
Ta không thể giết ngươi, tránh ra. Giọng nói của Gia Cát Minh Nguyệt rất lạnh lùng.
Ta sẽ không để cho ngươi động vào nàng dù chỉ một sợi tóc. Trong mắt của nam tử đều là kiên quyết.
Gia Cát Minh Nguyệt trực tiếp đi về phía trước, nam tử cũng vung đao về phía Gia Cát Minh Nguyệt. Gia Cát Minh Nguyệt không cử động, chỉ duỗi ngón tay ra, vào giờ khắc này cả người phát ra khí thế ngập trời, ngón tay đánh thẳng vào lồng ngực nam tử kia.
Dừng tay! Đừng làm tổn thương hắn. Trong lều truyền tới giọng nói khàn khàn của một cô gái: Nếu như tới giết ta, cũng không cần động vào những người khác.
Gia Cát Minh Nguyệt thu tay lại, lui về phía sau mấy bước, nam tử kia lại vung đao hung ác đánh ngược trở lại, tư thế kia, căn bản là muốn mệnh Gia Cát Minh Nguyệt.
Phu quân! Dừng tay! Giọng nói khàn khàn vang lên lần nữa, tiếp theo có một bóng dáng từ trong lều đi ra.
Nam tử cắn răng, đành thu hồi thế công, lui về trước cửa lều trại, đứng ở bên cạnh người đi ra ngoài.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn người trước mắt, trong lòng chấn động. Nữ nhân trước mắt, tóc đen nhánh, nhưng mà có một mảng da đầu lại không có tóc, da đầu nám đen, thoạt nhìn rất là quỷ dị. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Lại đánh giá gương mặt của nàng, một bên mặt thì dữ tợn, bên còn lại thì mềm mại đáng yêu. Bên dữ tợn kia, hình như là bị lửa thiêu mà thương tổn, không nhìn ra chỗ mắt và lông mày của nàng. Một cánh tay rũ xuống, hình như không còn cảm giác. Mà bụng của nàng đội lên thật cao, mang thai?!
Dĩ vãng của ta là tội nghiệt, quả thật không cách nào trả lại. Như vậy, vị tiểu thư này, có thể chờ thêm mấy ngày hay không, ta sắp lâm bồn rồi, đợi ta sinh đứa bé của ta ra, rồi lấy tính mạng của ta? Nữ tử chậm rãi vuốt bụng của mình, có thể thấy vẻ dịu dàng tràn đầy trong một con mắt duy nhất còn lại.
Nàng đã thành ra như vậy, đã cố gắng trả nợ rồi. Những người đó cũng bỏ qua cho nàng rồi, tại sao ngươi còn không bỏ qua cho? Nam tử tức giận quát lên với Gia Cát Minh Nguyệt.
Ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi dời đến trên bụng cô gái kia, mà cái nhìn này ở trong mắt nam tử xem ra chính là ngay cả đứa bé trong bụng Gia Cát Minh Nguyệt cũng không bỏ qua. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, liền muốn xông lên. Nữ tử bên cạnh vội vàng kéo hắn lại. Nhưng mà bây giờ sức lực của nam tử quá lớn, chẳng những nàng không có kéo lại được, mà cả người còn ngã xuống trên đất.
Nam tử vội vàng xoay người muốn đi đỡ thê tử của mình, nhưng mà có người động tác còn nhanh hơn hắn. Gia Cát Minh Nguyệt đã đỡ nàng dậy.
Nam tử sững sờ nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt xoay người, chậm rãi nói: Cùng với đứa bé của các ngươi, hãy sống thật tốt. . . . . .
Phu thê hai người vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, cái này, là bỏ qua cho bọn họ? ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Cầm. Gia Cát Minh Nguyệt lấy một cái túi nhỏ ở trên người ném về phía sau cho phu thê bọn họ. Nam tử vươn tay nhận lấy túi, mở ra nhìn, bên trong đều là dược tề trân quý. Hai người vui mừng nhìn bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt đều là cảm kích.
Gia Cát Minh Nguyệt không có quay đầu lại nhìn phu thê hai người đang vui mừng ở phía sau lưng. Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, khóe miệng nhếch lên một đường cong.
Mẫu thân của mình cũng liều mạng muốn bảo vệ mình như vậy đúng không?
. . . . . .
Gia Cát Minh Nguyệt rất nhanh trở lại chỗ ngự phong giả đang chờ đợi nàng.
Ngươi thất bại! Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Gia Cát Minh Nguyệt lại mang theo vẻ mất mác sững sờ, ngự phong giả nói, giống như tất cả đều đã nằm trong dự đoán của hắn.
Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu liếc mắt nhìn nhau, mặc dù không nói câu nào, nhưng tất cả đều hiểu rõ trong lòng.
Ta xuống tay không được. Nhìn thẳng vào ánh mắt ngự phong giả, trong mắt Gia Cát Minh Nguyệt lóe lên sự phẫn nộ.
Vậy ngươi đi thôi. Ngự phong giả phất phất tay.
Tinh Huyễn thủ hộ, cho ta. Gia Cát Minh Nguyệt kiên định mà nói ra. Nếu chưa hoàn thành nhiệm vụ, như vậy thì chỉ còn lại một con đường có thể đi, đó chính là: cướp! ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Nếu như ngươi có thể chiến thắng ta, vậy thì tới lấy đi, nhưng mà, chỉ có thể là chính ngươi, nếu không thì coi như là phá hủy Tinh Huyễn thủ hộ, ngươi cũng đừng mơ tưởng có được. Ngự phong giả nhìn thấu ý niệm của Gia Cát Minh Nguyệt, thản nhiên nói. Ngọn gió lướt qua thảo nguyên ngưng tụ ở quanh thân của ông, nhanh chóng lưu động, dịu dàng như mặt nước nhẵn nhụi, nhưng lại giống như một vòng nước xoáy sâu không lường được, hấp dẫn tất cả ở bên ngoài. Thân ngự phong giả ở trung tâm vòng xoáy, tóc dài lay động áo vờn theo chiều gió, thân hình lại vững như bàn thạch. Giống như gió trên thảo nguyên, đều ở trong lòng bàn tay của ông.
Thì ra đây chính là tồn tại ngự phong giả, trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt rung mình, rút chủy thủ ra. Nàng biết, lúc này đối mặt là đối thủ Đại Cung Ti mạnh mẽ nhất, ít nhất ở trên vùng thảo nguyên này, ngay cả Thanh tiên sinh cũng kém hơn ngự phong giả mấy phần.
Gia Cát Minh Nguyệt không có nửa phần cất giữ, bộc phát hoàn toàn thực lực Thánh Giả cường đại, thiên địa lâm vào biến sắc, cả thảo nguyên gió nổi mây phun.
Bóng dáng Gia Cát Minh Nguyệt nhanh như sao băng, quỷ dị như u hồn, mang theo khí thế cường đại áp đảo tất cả xông về phía ngự phong giả, nhưng lại lấy tốc độ nhanh hơn lui trở lại. Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt vô cùng chấn động, đây là cái dạng phòng ngự gì? Lấy lực ngưng tụ Thánh Giả của nàng cũng không thể đột phá, thậm chí kém chút nữa đã bị cuốn vào thật sâu bên trong vòng xoáy này.
Ngự phong giả nhàn nhạt nhìn nàng một cái, ở trên thảo nguyên, ông chính là gió chủ nhân, gió, không chỉ là nô bộc của ông, đã trở thành một bộ phận thân thể của ông.
Quanh thân Gia Cát Minh Nguyệt lại dần hiện ra từng luồng ánh sáng màu đen mơ hồ, lực lượng bị phong ấn trong cơ thể đang không ngừng phóng thích, lộ ra khí tức mang tính chất huỷ diệt.
Từng dòng ánh sáng màu đen bao phủ quanh người, Gia Cát Minh Nguyệt vọt lên lần nữa. Gió như một vòng xoáy lưu động ở quanh người ngự phong giả, thế nhưng đông lại trong ngắn ngủi, có lẽ là một giây, có lẽ cũng chưa tới một giây. Nhưng chính trong nháy mắt ngắn ngủi này, bóng dáng của Gia Cát Minh Nguyệt và mũi nhọn của chủy thủ điểm thêm một chút ánh sáng màu đen đã hòa làm một thể, giống như mũi nhọn đâm tới ngự phong giả.
Vòng xoáy vây lượn ở quanh thân ngự phong giả, giống như vải vóc mềm mại gặp phải kim châm bén nhọn, bỗng chốc bị đâm thủng.
Mặt ngự phong giả liền biến sắc, vòng xoáy gió kia đã biến thành một bộ phận thân thể của ông, lúc này ngay cả ông cũng nhận được tổn thương, liền lảo đảo lùi lại mấy bước, mới vừa đứng vững bước chân, chủy thủ của Gia Cát Minh Nguyệt đã gác lên cổ họng của ông.
Vẫn là lần đầu tiên, có người có thể phá vỡ vòng xoáy gió của ta. Cảm nhận lạnh lẽo tới thấu xương trên cổ họng, trong giọng nói của ngự phong giả lộ ra mấy phần mất mác, mấy phần buồn bã. Bóng dáng của hắn vẫn như cũ phiêu dật như gió, áo bào bạc màu, tóc dài theo gió, mang theo vài phần tang thương riêng biệt của thảo nguyên. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Tinh Huyễn thủ hộ, cho ta. Tay Gia Cát Minh Nguyệt không tự chủ mà run lên, mới vừa rồi một kích điện quang hoả thạch kia, mặc dù chỉ là một kích, lại gần như đã tiêu hao hết toàn bộ lực lượng trong cơ thể.
Giết chết ta rồi, tự nhiên ngươi cũng lấy được Tinh Huyễn thủ hộ. Trên mặt Ngự phong giả đầy bình tĩnh, giống như đã coi nhẹ sống chết.
Gia Cát Minh Nguyệt nắm tay thật chặt, nhìn ngự phong giả toàn thân áo bào trắng tóc dài theo gió, chủy thủ trở nên vô cùng nặng nề. Qua một hồi lâu sau, Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi thu hồi chủy thủ, khom người bái thật sâu về phía ngự phong giả, thành khẩn nói: Tiền bối, Tinh Huyễn thủ hộ đối với ta thật sự có ý nghĩa rất quan trọng, kính xin tiền bối có thể nhịn đau bỏ thứ yêu thích!
Ngự phong giả nhìn chăm chú vào Gia Cát Minh Nguyệt thật lâu, vẻ mặt trên mặt dần dần trở nên ôn hòa.
Ta không có nhìn lầm ngươi, cái Tinh Huyễn thủ hộ này ta đã quản lý hộ nhiều năm, ngươi cầm đi đi. Qua thật lâu, ngự phong giả gật đầu một cái, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt tán thưởng nói. Gió nhẹ lướt qua, Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên phát hiện, mặc dù ngự phong giả đang đứng ở trước mắt của mình, nhưng lại hình như bay đi theo ngọn gió, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ dị không thể nào nói được.
Đột nhiên Gia Cát Minh Nguyệt phản ứng kịp, ngự phong giả vận dụng và am hiểu đối với gió đã đến trình độ không cách nào phân biệt, ông đã sớm trở thành một bộ phận của gió. Coi như nàng có thể phá tan vòng xoáy gió của ông, căn bản cũng không thể nào thương tổn được ông. Mới vừa rồi cũng chỉ là ông đang khảo nghiệm mình mà thôi.
Ai, lão gia hỏa này, có phải sống thời gian quá dài cảm thấy quá tịch mịch hay không, làm sao lại thích chơi cái trò nhàm chán này! Gia Cát Minh Nguyệt âm thầm kêu may mắn, may nhờ mới vừa rồi mình không có động thủ, nếu không đừng nói không lấy được Tinh Huyễn thủ hộ, chỉ sợ ngay cả cái mạng nhỏ cũng phải bỏ ở nơi này. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Nhưng mà ông nói quản lý hộ nhiều năm vậy là cái ý tứ gì đây? Gia Cát Minh Nguyệt thật sự nghĩ không ra.
Ngự phong giả móc ra một vòng tay xưa cũ từ trong ngực, trịnh trọng đưa cho Gia Cát Minh Nguyệt. Gia Cát Minh Nguyệt đưa tay ra, còn chưa có cầm được vòng tay Tinh Huyễn, dây chuyền và ngọc bội Tinh Huyễn trên người liền sinh ra sóng linh lực mãnh liệt. Ba luồng ánh sáng Thất Thải Quang Mang hoa mỹ phân biệt phát ra từ trên người Gia Cát Minh Nguyệt và từ trong vòng tay Tinh
Được! Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu một cái, đồng ý.
Là một nữ nhân. Ngự phong giả lại bổ sung một câu.
Nữ nhân? Gia Cát Minh Nguyệt hơi sững sờ.
Thế nào, nữ nhân thì không thể là người xấu sao? Ngự phong giả cười lạnh một tiếng hỏi ngược lại.
Gia Cát Minh Nguyệt không nói thêm gì nữa, gọi Cự Phong ra, cưỡi lên, nhìn sang Quân Khuynh Diệu cười cười nói: Ở đây chờ ta.
Lộ trình ba trăm dặm, đối với Gia Cát Minh Nguyệt mà nói chỉ là một cái búng tay, rất nhanh Gia Cát Minh Nguyệt liền đi tới trước một căn lều cũ nát.
Một hán tử thảo nguyên mặc trường bào cũ rách đang vắt sữa dê, đôi tay có lực khớp ngón tay to lớn, vừa nhìn liền biết là tay của người quen cầm đao kiếm, trường cung.
Linh hồn cấp đỉnh phong! Gia Cát Minh Nguyệt liếc mắt liền nhìn ra thực lực người đàn ông này, âm thầm kinh ngạc, trên thảo nguyên vậy mà cao thủ cũng xuất hiện lớp lớp.
Nam tử này cực kỳ cảnh giác, cảm nhận được sát ý của Gia Cát Minh Nguyệt, đột nhiên xoay người lại, nắm chặt chuôi đao ở bên hông.
Gia Cát Minh Nguyệt cũng không muốn mất thêm thời gian, tuôn ra luồng khí tức Thánh Giả cường đại. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Giống như Gia Cát Minh Nguyệt đoán, nam tử này đã từng thân kinh bách chiến, tuyệt không phải là dân du mục bình thường có thể so sánh được. Cảm nhận được khí tức tinh thần trên người Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng cả kinh, tay nắm chuôi đao chậm rãi thả lỏng.
Ta không phải là đối thủ của ngươi, động thủ đi. Nam tử buông tay nắm chuôi đao ra, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt bình tĩnh nói, trong mắt chỉ có sự lạnh nhạt, giống như đã sớm biết sẽ có ngày này.
Người ta muốn giết không phải ngươi. Gia Cát Minh Nguyệt lại thản nhiên nói.
Nam tử sững sờ, câu nói ngay sau đó của Gia Cát Minh Nguyệt để cho hắn như rơi hầm băng.
Ta muốn giết là một nữ nhân. Tầm mắt Gia Cát Minh Nguyệt xuyên qua nam tử nhìn về phía trong lều. Nàng cảm thấy bên trong còn có một người.
Không! Nam tử trừng mắt như muốn nứt ra, đột nhiên rút đao, chắn trước mặt của Gia Cát Minh Nguyệt: Muốn giết nàng, bước qua thi thể của ta trước!
Ta không thể giết ngươi, tránh ra. Giọng nói của Gia Cát Minh Nguyệt rất lạnh lùng.
Ta sẽ không để cho ngươi động vào nàng dù chỉ một sợi tóc. Trong mắt của nam tử đều là kiên quyết.
Gia Cát Minh Nguyệt trực tiếp đi về phía trước, nam tử cũng vung đao về phía Gia Cát Minh Nguyệt. Gia Cát Minh Nguyệt không cử động, chỉ duỗi ngón tay ra, vào giờ khắc này cả người phát ra khí thế ngập trời, ngón tay đánh thẳng vào lồng ngực nam tử kia.
Dừng tay! Đừng làm tổn thương hắn. Trong lều truyền tới giọng nói khàn khàn của một cô gái: Nếu như tới giết ta, cũng không cần động vào những người khác.
Gia Cát Minh Nguyệt thu tay lại, lui về phía sau mấy bước, nam tử kia lại vung đao hung ác đánh ngược trở lại, tư thế kia, căn bản là muốn mệnh Gia Cát Minh Nguyệt.
Phu quân! Dừng tay! Giọng nói khàn khàn vang lên lần nữa, tiếp theo có một bóng dáng từ trong lều đi ra.
Nam tử cắn răng, đành thu hồi thế công, lui về trước cửa lều trại, đứng ở bên cạnh người đi ra ngoài.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn người trước mắt, trong lòng chấn động. Nữ nhân trước mắt, tóc đen nhánh, nhưng mà có một mảng da đầu lại không có tóc, da đầu nám đen, thoạt nhìn rất là quỷ dị. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Lại đánh giá gương mặt của nàng, một bên mặt thì dữ tợn, bên còn lại thì mềm mại đáng yêu. Bên dữ tợn kia, hình như là bị lửa thiêu mà thương tổn, không nhìn ra chỗ mắt và lông mày của nàng. Một cánh tay rũ xuống, hình như không còn cảm giác. Mà bụng của nàng đội lên thật cao, mang thai?!
Dĩ vãng của ta là tội nghiệt, quả thật không cách nào trả lại. Như vậy, vị tiểu thư này, có thể chờ thêm mấy ngày hay không, ta sắp lâm bồn rồi, đợi ta sinh đứa bé của ta ra, rồi lấy tính mạng của ta? Nữ tử chậm rãi vuốt bụng của mình, có thể thấy vẻ dịu dàng tràn đầy trong một con mắt duy nhất còn lại.
Nàng đã thành ra như vậy, đã cố gắng trả nợ rồi. Những người đó cũng bỏ qua cho nàng rồi, tại sao ngươi còn không bỏ qua cho? Nam tử tức giận quát lên với Gia Cát Minh Nguyệt.
Ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi dời đến trên bụng cô gái kia, mà cái nhìn này ở trong mắt nam tử xem ra chính là ngay cả đứa bé trong bụng Gia Cát Minh Nguyệt cũng không bỏ qua. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, liền muốn xông lên. Nữ tử bên cạnh vội vàng kéo hắn lại. Nhưng mà bây giờ sức lực của nam tử quá lớn, chẳng những nàng không có kéo lại được, mà cả người còn ngã xuống trên đất.
Nam tử vội vàng xoay người muốn đi đỡ thê tử của mình, nhưng mà có người động tác còn nhanh hơn hắn. Gia Cát Minh Nguyệt đã đỡ nàng dậy.
Nam tử sững sờ nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt xoay người, chậm rãi nói: Cùng với đứa bé của các ngươi, hãy sống thật tốt. . . . . .
Phu thê hai người vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, cái này, là bỏ qua cho bọn họ? ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Cầm. Gia Cát Minh Nguyệt lấy một cái túi nhỏ ở trên người ném về phía sau cho phu thê bọn họ. Nam tử vươn tay nhận lấy túi, mở ra nhìn, bên trong đều là dược tề trân quý. Hai người vui mừng nhìn bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt đều là cảm kích.
Gia Cát Minh Nguyệt không có quay đầu lại nhìn phu thê hai người đang vui mừng ở phía sau lưng. Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, khóe miệng nhếch lên một đường cong.
Mẫu thân của mình cũng liều mạng muốn bảo vệ mình như vậy đúng không?
. . . . . .
Gia Cát Minh Nguyệt rất nhanh trở lại chỗ ngự phong giả đang chờ đợi nàng.
Ngươi thất bại! Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Gia Cát Minh Nguyệt lại mang theo vẻ mất mác sững sờ, ngự phong giả nói, giống như tất cả đều đã nằm trong dự đoán của hắn.
Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu liếc mắt nhìn nhau, mặc dù không nói câu nào, nhưng tất cả đều hiểu rõ trong lòng.
Ta xuống tay không được. Nhìn thẳng vào ánh mắt ngự phong giả, trong mắt Gia Cát Minh Nguyệt lóe lên sự phẫn nộ.
Vậy ngươi đi thôi. Ngự phong giả phất phất tay.
Tinh Huyễn thủ hộ, cho ta. Gia Cát Minh Nguyệt kiên định mà nói ra. Nếu chưa hoàn thành nhiệm vụ, như vậy thì chỉ còn lại một con đường có thể đi, đó chính là: cướp! ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Nếu như ngươi có thể chiến thắng ta, vậy thì tới lấy đi, nhưng mà, chỉ có thể là chính ngươi, nếu không thì coi như là phá hủy Tinh Huyễn thủ hộ, ngươi cũng đừng mơ tưởng có được. Ngự phong giả nhìn thấu ý niệm của Gia Cát Minh Nguyệt, thản nhiên nói. Ngọn gió lướt qua thảo nguyên ngưng tụ ở quanh thân của ông, nhanh chóng lưu động, dịu dàng như mặt nước nhẵn nhụi, nhưng lại giống như một vòng nước xoáy sâu không lường được, hấp dẫn tất cả ở bên ngoài. Thân ngự phong giả ở trung tâm vòng xoáy, tóc dài lay động áo vờn theo chiều gió, thân hình lại vững như bàn thạch. Giống như gió trên thảo nguyên, đều ở trong lòng bàn tay của ông.
Thì ra đây chính là tồn tại ngự phong giả, trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt rung mình, rút chủy thủ ra. Nàng biết, lúc này đối mặt là đối thủ Đại Cung Ti mạnh mẽ nhất, ít nhất ở trên vùng thảo nguyên này, ngay cả Thanh tiên sinh cũng kém hơn ngự phong giả mấy phần.
Gia Cát Minh Nguyệt không có nửa phần cất giữ, bộc phát hoàn toàn thực lực Thánh Giả cường đại, thiên địa lâm vào biến sắc, cả thảo nguyên gió nổi mây phun.
Bóng dáng Gia Cát Minh Nguyệt nhanh như sao băng, quỷ dị như u hồn, mang theo khí thế cường đại áp đảo tất cả xông về phía ngự phong giả, nhưng lại lấy tốc độ nhanh hơn lui trở lại. Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt vô cùng chấn động, đây là cái dạng phòng ngự gì? Lấy lực ngưng tụ Thánh Giả của nàng cũng không thể đột phá, thậm chí kém chút nữa đã bị cuốn vào thật sâu bên trong vòng xoáy này.
Ngự phong giả nhàn nhạt nhìn nàng một cái, ở trên thảo nguyên, ông chính là gió chủ nhân, gió, không chỉ là nô bộc của ông, đã trở thành một bộ phận thân thể của ông.
Quanh thân Gia Cát Minh Nguyệt lại dần hiện ra từng luồng ánh sáng màu đen mơ hồ, lực lượng bị phong ấn trong cơ thể đang không ngừng phóng thích, lộ ra khí tức mang tính chất huỷ diệt.
Từng dòng ánh sáng màu đen bao phủ quanh người, Gia Cát Minh Nguyệt vọt lên lần nữa. Gió như một vòng xoáy lưu động ở quanh người ngự phong giả, thế nhưng đông lại trong ngắn ngủi, có lẽ là một giây, có lẽ cũng chưa tới một giây. Nhưng chính trong nháy mắt ngắn ngủi này, bóng dáng của Gia Cát Minh Nguyệt và mũi nhọn của chủy thủ điểm thêm một chút ánh sáng màu đen đã hòa làm một thể, giống như mũi nhọn đâm tới ngự phong giả.
Vòng xoáy vây lượn ở quanh thân ngự phong giả, giống như vải vóc mềm mại gặp phải kim châm bén nhọn, bỗng chốc bị đâm thủng.
Mặt ngự phong giả liền biến sắc, vòng xoáy gió kia đã biến thành một bộ phận thân thể của ông, lúc này ngay cả ông cũng nhận được tổn thương, liền lảo đảo lùi lại mấy bước, mới vừa đứng vững bước chân, chủy thủ của Gia Cát Minh Nguyệt đã gác lên cổ họng của ông.
Vẫn là lần đầu tiên, có người có thể phá vỡ vòng xoáy gió của ta. Cảm nhận lạnh lẽo tới thấu xương trên cổ họng, trong giọng nói của ngự phong giả lộ ra mấy phần mất mác, mấy phần buồn bã. Bóng dáng của hắn vẫn như cũ phiêu dật như gió, áo bào bạc màu, tóc dài theo gió, mang theo vài phần tang thương riêng biệt của thảo nguyên. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Tinh Huyễn thủ hộ, cho ta. Tay Gia Cát Minh Nguyệt không tự chủ mà run lên, mới vừa rồi một kích điện quang hoả thạch kia, mặc dù chỉ là một kích, lại gần như đã tiêu hao hết toàn bộ lực lượng trong cơ thể.
Giết chết ta rồi, tự nhiên ngươi cũng lấy được Tinh Huyễn thủ hộ. Trên mặt Ngự phong giả đầy bình tĩnh, giống như đã coi nhẹ sống chết.
Gia Cát Minh Nguyệt nắm tay thật chặt, nhìn ngự phong giả toàn thân áo bào trắng tóc dài theo gió, chủy thủ trở nên vô cùng nặng nề. Qua một hồi lâu sau, Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi thu hồi chủy thủ, khom người bái thật sâu về phía ngự phong giả, thành khẩn nói: Tiền bối, Tinh Huyễn thủ hộ đối với ta thật sự có ý nghĩa rất quan trọng, kính xin tiền bối có thể nhịn đau bỏ thứ yêu thích!
Ngự phong giả nhìn chăm chú vào Gia Cát Minh Nguyệt thật lâu, vẻ mặt trên mặt dần dần trở nên ôn hòa.
Ta không có nhìn lầm ngươi, cái Tinh Huyễn thủ hộ này ta đã quản lý hộ nhiều năm, ngươi cầm đi đi. Qua thật lâu, ngự phong giả gật đầu một cái, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt tán thưởng nói. Gió nhẹ lướt qua, Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên phát hiện, mặc dù ngự phong giả đang đứng ở trước mắt của mình, nhưng lại hình như bay đi theo ngọn gió, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ dị không thể nào nói được.
Đột nhiên Gia Cát Minh Nguyệt phản ứng kịp, ngự phong giả vận dụng và am hiểu đối với gió đã đến trình độ không cách nào phân biệt, ông đã sớm trở thành một bộ phận của gió. Coi như nàng có thể phá tan vòng xoáy gió của ông, căn bản cũng không thể nào thương tổn được ông. Mới vừa rồi cũng chỉ là ông đang khảo nghiệm mình mà thôi.
Ai, lão gia hỏa này, có phải sống thời gian quá dài cảm thấy quá tịch mịch hay không, làm sao lại thích chơi cái trò nhàm chán này! Gia Cát Minh Nguyệt âm thầm kêu may mắn, may nhờ mới vừa rồi mình không có động thủ, nếu không đừng nói không lấy được Tinh Huyễn thủ hộ, chỉ sợ ngay cả cái mạng nhỏ cũng phải bỏ ở nơi này. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Nhưng mà ông nói quản lý hộ nhiều năm vậy là cái ý tứ gì đây? Gia Cát Minh Nguyệt thật sự nghĩ không ra.
Ngự phong giả móc ra một vòng tay xưa cũ từ trong ngực, trịnh trọng đưa cho Gia Cát Minh Nguyệt. Gia Cát Minh Nguyệt đưa tay ra, còn chưa có cầm được vòng tay Tinh Huyễn, dây chuyền và ngọc bội Tinh Huyễn trên người liền sinh ra sóng linh lực mãnh liệt. Ba luồng ánh sáng Thất Thải Quang Mang hoa mỹ phân biệt phát ra từ trên người Gia Cát Minh Nguyệt và từ trong vòng tay Tinh
/232
|