Trong bóng đêm mịt mờ, ở bên trong một thành nhỏ ở vùng biên thùy Tây Bắc Đan Lăng quốc, vô số cây đuốc như ngôi sao kết sắc màu lóng lánh, chiếu sáng rực lên khắp trong thành. Cứ điểm Bắc Nguyên, một trong thị trấn quân sự quan trọng của Đan Lăng quốc, trấn giữ vị trí hiểm yếu của Tây Bắc, được khen là một trong những cứ điểm sắt thép bền chắc nhất không thể phá được toàn bộ đại lục.
Nhưng vào lúc này, trong thành lại là một mảnh nghiêm trang, còn có hiu quạnh và đau thương nhàn nhạt. Trên đường phố cổ xưa, từng dãy binh lính bị thương nửa nằm trên mặt đất, thỉnh thoảng nhỏ giọng phát ra tiếng hô khổ sở, trên người của bọn họ dính đầy bùn đen hoặc là vết máu, nhưng ánh mắt lại kiên định như binh khí bên cạnh. Sẽ không ai hoài nghi, chỉ cần tiếng kèn vang lên, bọn họ sẽ lập tức trở về chiến trường, trở thành chiến sĩ dũng cảm nhất.
Trên tường thành cao cao, một nam tử trung niên gương mặt uy vũ thân khoác trọng giáp, nhìn bóng tối phương xa phía chân trời.
Tướng quân, thời gian đã không còn sớm, tối nay sẽ không có chuyện, đi nghỉ ngơi một lát thôi. Sau lưng là một nam tử trung niên có số tuổi xấp xỉ nói, nhìn xuyên qua, hẳn không phải là người trong quân đội, mà là hộ vệ tư nhân của người tướng quân này.
Chờ một chút đi, chờ một chút, trời sắp sáng rồi. Tướng quân nhìn phía chân trời xa xa loáng thoáng xuất hiện màu trắng bạc.
Đợi đến khi trời sáng, các chiến sĩ cũng nên khôi phục một chút nguyên khí, đợi đến trời sáng, có lẽ viện quân nên tới, đợi đến trời sáng, khi mặt trời lên, tất cả lại có hi vọng.
Tuyên Phi, có một việc, muốn nhờ ngươi. Tướng quân trịnh trọng nói với hộ vệ.
Tướng quân mời nói.
Trời vừa sáng, liền mang Duệ Kỳ đi, đưa nó bình an về Kinh Thành. Tướng quân nói.
Tướng quân, ngài đây là. . . . . . Tuyên Phi dưới tình thế cấp bách, giọng nói lại nghẹn ngào.
Đáp ứng ta, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng phải bình an đưa Duệ Kỳ về Kinh Thành. Trên vẻ mặt Tướng quân, có uy nghiêm không cho người khác kháng cự.
Tuyên Phi trầm mặc chốc lát, nhìn Tướng quân, gật đầu một cái, trịnh trọng nói: Tướng quân yên tâm, chờ ta đưa công tử về Kinh Thành, lại trở về.
Tướng quân nặng nề vỗ vỗ bả vai Tuyên Phi, cười cười. Hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, vừa là chủ tớ, cũng là đồng bạn, lại càng là huynh đệ, chờ trời sáng từ biệt, có lẽ sẽ không có cơ hội lại gặp mặt.
Phụ thân, phụ thân, con không đi. Lúc nói chuyện, một Tiểu Chính Thái dáng dấp môi hồng răng trắng mặc đồ ngủ chạy như bay tới đây, ôm chặt chân tướng quân nói.
Duệ Kỳ, không ngủ chạy đến đây làm gì? Tướng quân ôm lấy Tiểu Chính Thái, mặt tràn đầy râu ria cọ xát khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào. Tiểu Chính Thái này, chính là Lăng Duệ Kỳ Gia Cát Minh Nguyệt đã từng đã cứu một lần, mà người đàn ông tuổi trung niên, lại còn là một nhân vật đại biểu trong quân đội Lăng gia: Lăng Hạo Phương.
Phụ thân, con không đi, con muốn ở lại đi chung đánh giặc với người. Tiểu Chính Thái không trả lời vấn đề của hắn, dùng giọng ngây thơ và kiên định.
Ha ha ha ha. . . . . . Lăng Hạo Phương hào sảng cười lớn, ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập của Tiểu Chính Thái, vui mừng nói: Duệ Kỳ nhà ta trưởng thành, cũng có thể đánh giặc!
Đúng vậy phụ thân, con cũng có thể lay động trọng kiếm rồi đó, không tin con lấy cho người xem. Tiểu Chính Thái tự hào nói.
Lăng Hạo Phương buông Tiểu Chính Thái xuống, đỡ bả vai non nớt của nó, hỏi: Duệ Kỳ, nói cho phụ thân, con sợ chết không, sợ những quái thú kia không?
Không sợ, gia gia nói cho con biết, thân là một chiến sĩ, cái gì cũng có thể sợ, chỉ là không thể sợ chết, coi như chết trận ở trên chiến trường, cũng là một loại vinh quang! Tiểu Chính Thái lắc đầu.
Được, được, không hổ là nam nhi tốt của Lăng gia ta! Lăng Hạo Phương ngửa đầu cười to lên vài tiếng.
Phụ thân, người nói với Tuyên thúc thúc, không mang theo con đi về được không? Tiểu Chính Thái ngẹo đầu nói.
Ừ. Lăng Hạo Phương gật đầu một cái, lặng lẽ liếc mắt ra hiệu với Tuyên Phi.
Tuyên Phi lên trước, ngón tay phát ra một cỗ kình khí nhu hòa, thân thể Tiểu Chính Thái mềm nhũn, mệt mỏi nồng đậm dâng lên, thân thể mềm nhũn, ngã vào trong ngực Lăng Hạo Phương.
Ôm lấy ái tử, Lăng Hạo Phương nhìn chăm chú thật lâu vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, không nỡ dời tầm mắt đi.
Chân trời, một luồng hồng mang xông phá bóng đêm đen kịt. Lăng Hạo Phương đưa nhi tử tới trong ngực Tuyên Phi: Chuẩn bị một chút, lên đường đi.
Đại ca, ta trở về rất nhanh, chờ ta. Tuyên Phi không tiếp tục gọi hắn là Tướng quân, mà gọi là đại ca giống như nhiều năm trước.
Lăng Hạo Phương nặng nề gật đầu một cái, nhìn bóng lưng Tuyên Phi đi khỏi, âm thầm nói ở trong lòng: Huynh đệ, đi đường cẩn thận.
Một ánh lửa như sao băng phá vỡ bầu trời đêm, ở bên trong nhiều tiếng trống rung động, một mảnh bóng đen cuồn cuộn như sóng triều từ bốn phương tám hướng vọt tới cứ điểm Bắc Nguyên, đó là một đám kỵ sĩ mặc giáp thép màu đen. Trong tay của bọn họ, trường đao màu đỏ ngòm phát ra ánh sáng khát máu mà tàn bạo, dưới thân thể của bọn hắn, quái thú có hình dạng dị trạng phát ra tiếng gào thét trầm muộn.
Nhanh như vậy lại công tới sao? Ánh mắt Lăng Hạo Phương lẫm liệt, nắm chặt chuôi trọng kiếm. Đã ba ngày rồi, từ khi bọn họ bắt đầu thần bí xuất hiện, những kẻ địch thần bí cường đại lộ ra vẻ quỷ dị gần như cũng chưa có dừng lại công kích. Mặc dù trong những lần đụng chạm thiết huyết, vô số kẻ địch ngã xuống, nhưng thế công của bọn hắn lại không có một chút khuynh hướng hòa hoãn, ngược lại càng ngày mãnh liệt.
Lần này, còn có thể thủ được sao?
Từng nhánh mũi tên nhọn bắn tới dưới thành, vô số binh lính xông lên tường thành, tuyệt đại bộ phận trong số bọn họ trên thân người cũng còn quấn đeo băng vải, lộ ra vết máu đỏ thẫm, nhưng vào giờ khắc này, bóng dáng của tất cả mọi người đều là cao ngất mà kiên cố như thế, tay nắm binh khí có lực mà ổn định như cũ.
Từng quái thú hình dáng cổ quái xấu xí dữ tợn đánh tới tường thành, ném kỵ sĩ trên người thật cao lên tường thành, thậm chí trên lưng mang theo kỵ sĩ bay thẳng leo đến phía trên tường thành. Bọn chúng căn bản hình như không biết đau đớn là gì, giả sử trên người bị trúng mấy mũi tên, cũng sẽ không phát ra tiếng kêu thảm thiết, cho dù đụng phải bể đầu chảy máu, tinh thần vẫn bất khuất đánh tới tường thành như cũ.
Vô số người áo đen bám lên thành tường, quơ múa trường đao màu đỏ ngòm giết tới đám binh sĩ Đan Lăng quốc, ở bên trong tiếng chiêng trống và tiếng kèn rung động, màn chém giết thảm thiết bắt đầu kéo lên.
Cùng lúc đó, Tuyên Phi vẫn cõng Lăng Duệ Kỳ còn đang ngủ mê, nhảy xuống tường thành, chạy như bay tới phương hướng Đan Lăng quốc nơi xa. Trước mắt, chạm mặt võ sĩ giáp đen vọt tới, đông nghẹt không thấy được cuối, nhưng trong đôi mắt Tuyên Phi lại nhìn không ra chút khiếp sợ nào.
Quơ múa Chiến Phủ (vũ khí như cái búa) khổng lồ, thực lực linh hồn cấp đỉnh phong hiển lộ hoàn toàn, trong võ sĩ giáp đen ngăn ở trước mắt vang lên nhiều tiếng kêu thảm bị chém rụng trên mặt đất, nhưng mà, còn có vô số võ sĩ giáp đen vọt tới hắn.
Cự Phủ chém ra, máu bắn tung tóe, từng bóng dáng lần lượt té ở dưới chân Tuyên Phi, nhưng mà bóng dáng của hắn, cũng như lâm vào một mảnh vũng bùn màu đen, tốc độ đi tới càng ngày càng chậm.
Trên đầu thành, nhìn bóng dáng Tuyên Phi đang dần dần bị sóng triều màu đen bao phủ, tim Lăng Hạo Phương như bị đao khoét, phát ra một tiếng gào thét điên cuồng, dưới trọng kiếm trong tay, lại thêm mấy tên võ sĩ giáp đen đầu thân hai nơi.
Nơi xa, trong một tiếng thét dài kinh thiên động địa, không khí trắng noãn lóng lánh, cả mặt trời mới mọc, vào giờ khắc này cũng ảm đạm phai mờ.
Một bóng dáng khỏe mạnh, ở trong vòng vây kình khí gần như thực chất, như một thanh đao nhọn sắc bén, đâm rách sóng triều hắc ám, nơi đi qua, tất cả võ sĩ giáp đen cũng bị kình khí mạnh mẽ trực tiếp làm vỡ nát nội tạng, võ sĩ giáp đen ngăn ở trước người, càng bị thanh trường kiếm vô địch không gì thắng nổi và sức lực mạnh mẽ xoắn thành mảnh vụn.
Phi Dương! Nhìn bóng dáng xa xa mà đến, Lăng Hạo Phương vui mừng kêu lên. Người tới, chính là Lăng Phi Pương mới vừa xuất quan.
Dưới thực lực mạnh mẽ, không có bất kỳ võ sĩ nào còn có thể ngăn ở trước người của hắn, ánh sáng kình khí gần như thực chất, giống như ánh mặt trời cắn nuốt bóng tối, vô tình cướp đi sinh mạng võ sĩ giáp đen. Dần dần, chung quanh hắn tạo thành một khu vực trống không, vùng đất dưới chân hắn nhiễm đỏ máu tươi. Vô số thi thể bị hắn bỏ lại ở sau lưng. Giờ khắc này, hắn giống như vị thần, coi thường sống chết.
Mà ở phía sau hắn, một đội kỵ binh hơn ngàn người đang đạp cát vàng cuồn cuộn chạy nhanh đến, chiến ý mãnh liệt phóng lên cao.
Cấm quân Hoàng Thành! Tất cả mọi người nhìn thấy đội kỵ binh này thì vui mừng kêu lên, trong lòng trở nên an tâm.
Thiếu gia! Nhìn thấy Lăng Phi Dương trước mắt, Tuyên Phi cũng không kiên trì nổi nữa, dưới chân mềm nhũn ngã xuống đất.
Cực khổ. Lăng Phi Dương tiến lên một bước, đỡ Tuyên Phi dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại bên ngoài. Chung quanh võ sĩ giáp đen rối rít lui về phía sau, không người nào dám đến gần trong vòng trăm thước bên ngoài Lăng Phi Dương.
Tiếng kèn nặng nề vang lên, tất cả võ sĩ giáp đen kể cả những quái thú kia, như nước thuỷ triều rút xuống, bỏ chạy ra xa, thần bí giống như lúc bọn hắn tới.
Trên tường thành cứ điểm Bắc Nguyên, phát ra một trận tiếng hoan hô chấn động trời xanh, binh lính và bình dân may mắn còn sống sót ôm nhau thật chặt, cực vui mà khóc.
Lăng Hạo Phương đi nhanh xuống tường thành, nhảy lên tuấn mã chạy đi tới Lăng Phi Dương.
Tiểu thúc! Lăng Phi Dương đỡ Tuyên Phi, đứng ở trước mặt Lăng Hạo Phương, trên gương mặt anh tuấn kia, càng thêm mấy phần kiên nghị hơn quá khứ. Lăng Hạo Phương là đệ đệ nhỏ nhất Lăng Triệu Thiên, nhưng mà làm người chính trực, cương trực công chính, tình cảm của Lăng Phi Dương và hắn vẫn luôn không tệ.
Tiểu tử giỏi, thực lực lại tiến bộ. Lăng Hạo Phương nặng nề vỗ xuống bả vai Lăng Phi Dương, hỏi: Làm sao con cũng tới? Lăng Hạo Phương nhìn ra Lăng Phi Dương thực lực rất mạnh, nhưng lại vạn vạn không ngờ Lăng Phi Dương đã tấn thăng Đế cấp!
Con mới xuất quan nhận được lệnh Đại Cung Tư Thánh điện triệu gấp, thuận đường tới thăm người và Duệ Kỳ một chút. Lăng Phi Dương đáp, nhìn khuôn mặt tươi cười vẫn còn đang say ngủ của Lăng Duệ Kỳ một cái, gương mặt ấm áp.
Thật may là con đã đến rồi, nếu không hôm nay. . . . . . Lăng Hạo Phương may mắn nói.
Tiểu thúc, người còn muốn khách khí với con sao? Lăng Phi Dương khẽ nhếch mày kiếm, cười hỏi.
Ha ha ha ha, với tên tiểu tử thúi nhà ngươi, cần gì phải khách khí. Lăng Hạo Phương lại đấm Lăng Phi Dương một quyền, cười to nói: Đi thôi, trước đi trong thành nghỉ một lát!
Không cần tiểu thúc, con phải lập tức chạy về Kinh Thành, tình huống lần này không lạc quan. Lăng Phi Dương nói.
Trừ tình huống không được tốt, có phải là còn vội vã đi gặp người khác chứ gì? Chuyện giao hảo của Lăng Phi Dương và Gia Cát Minh Nguyệt, trước kia từng gây ra sóng to gió lớn ở trong gia tộc hai người. Tất cả người trong gia tộc đều biết, chỉ là tâm Lăng Hạo Phương lại có hảo cảm với Gia Cát Minh Nguyệt, cho nên trêu ghẹo nói. Gia Cát Minh Nguyệt đã cứu con trai bảo bối duy nhất của hắn, cho dù gia tộc phản đối, hắn cũng sẽ ủng hộ hai người đi chung với nhau.
Lăng Phi Dương mất tự nhiên ho khan một cái: Tiểu thúc, người thật là! Ta phải lập tức chạy về Kinh Thành.
Được rồi, không đùa giỡn với con, mau đi đi. Lăng Hạo Phương nói. Lăng Hạo Phương cũng rất rõ ràng, tình huống càng ngày càng gay go. Không chỉ là biên thành nơi này, khắp nơi đều xuất hiện dị biến.
Tiểu thúc, chờ sau khi cấm quân vào thành, người vẫn nên phái những người này, cùng Tuyên thúc đưa Duệ Kỳ trở về đi thôi, còn nữa, đến lúc đó nếu như không ngăn nổi nữa mà nói, liền rút lui đi. Lăng Phi Dương nói.
Ngươi nói cái gì, Phi Dương! Tộc Lăng thị chúng ta, lúc nào thì đã từng hèn nhát lâm trận bỏ chạy? Mặc dù biết Lăng Phi Dương là có ý tốt, nhưng Lăng Hạo Phương vẫn phẫn nộ trách mắng.
Đây là ý tứ Hoàng thượng, còn có ý của ông cụ. Mới vừa rồi thống lĩnh cấm quân Hoàng Thành có nói, một hồi người tự mình hỏi hắn. Lăng Phi Dương sớm biết hắn sẽ có phản ứng như vậy, thản nhiên nói.
Ý tứ Hoàng thượng? Còn có ông cụ vậy. . . . . . Lăng Hạo Phương giật mình.
Được rồi, cháu đi trước, chính người cẩn thận một chút. Lăng Phi Dương nói xong, tùy ý dắt lấy ngựa Lăng Hạo Phương cởi, chạy về phương xa.
Chẳng lẽ, tình thế thật nguy cấp như vậy sao, ngay cả Hoàng thượng cũng. . . . . . Nhìn bóng lưng Lăng Phi Dương đi xa, trong lòng Lăng Hạo Phương càng thêm trầm trọng.
Hai người cũng còn không biết, cũng vào lúc này, vài chục tòa thành biên giới Đan Lăng quốc, chính diện gặp nguy cơ giống như cứ điểm Bắc Nguyên vừa rồi. Chỉ là, bọn họ chưa hẳn có vận khí tốt như vậy, có cao thủ Đế cấp như Lăng Phi Dương kịp thời chạy tới, cũng chưa chắc có thể đợi được cấm quân Hoàng Thành từ kinh thành đến.
. . . . . .
Đan Lăng quốc.
Khi đám người Gia Cát Minh Nguyệt chạy tới Đan Lăng quốc rồi, mới biết tình huống có bao nhiêu nguy cấp. Thanh Vân Châu đã thủ vệ bên cạnh hoàng thượng một tấc cũng không rời, trên đường một mảnh tiêu điều, bước chân Thành Vệ Quân tuần tra cực kỳ vội vàng, bọn họ đang nhanh chóng chạy tới địa điểm gặp chuyện không may. Trên mặt của mỗi người đều là nặng nề như vậy.
Trong hoàng cung, cũng là một mảnh tiêu điều. Hoàng thượng cùng mấy vị trọng thần ra nghênh tiếp bọn họ. Người Thần miếu và Thánh điện không phải là lần đầu hợp tác, nhưng mà tình huống lại chưa bao giờ nguy cấp giống như lần này, cũng chưa từng một lần phái ra nhiều cao thủ như vậy. Trong nhóm đại thần tới đón tiếp thì có Gia Cát Phó Vân, tầm mắt xuyên thấu đám người, Gia Cát Phó Vân khẽ mỉm cười với Gia Cát Minh Nguyệt, Gia Cát Minh Nguyệt cũng mỉm cười lại. Khi người Thánh điện và Thần miếu báo cho Hoàng thượng thân phận bây giờ của Gia Cát Minh Nguyệt, thời điểm yêu cầu bọn họ phối hợp Gia Cát Minh Nguyệt, tất cả mọi người kinh sợ rồi. Hoàng thượng và Gia Cát Phó Vân sau kinh ngạc thì cũng sáng tỏ, đúng rồi, đây mới là nữ nhi của người ấy mà, cũng chỉ có nữ nhi của người nọ mới có vinh quang như vậy.
Rất nhanh Hoàng thượng triệu kiến những cao thủ hắn tập hợp, yêu cầu bọn họ phối hợp người Thần miếu và Thánh điện. Trong những người này, có không ít người biết Gia Cát Minh Nguyệt. Người của Thiên Phong Học Viện và Tử Vân học viện cũng ở trong đây, thời điểm khi bọn hắn thấy bạn đồng môn ngày xưa lại trở thành người lĩnh đạo bậc nhất Thần miếu và Thánh điện, trong lòng cực kỳ phức tạp. Có người ghen tỵ, có người sùng kính, có người không phục. . . . . . dĩ nhiên, những thứ này cũng không có biểu hiện ra.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn ánh mắt khác nhau của mọi người, cũng không có nói cái gì. Tư cách và sự từng trải của nàng nông cạn, những người này không phục nàng cũng là bình thường. Chỉ là, tất cả lấy sự thật đến nói chuyện thôi.
Hoàng thượng rất nhanh sai người an bài chỗ nghỉ ngơi, Gia Cát Minh Nguyệt lại ngăn cản, hiện tại thời khắc này không phải thời điểm tiếp nhận lễ ngộ và hưởng thụ. Nàng lập tức phân công mọi người rải rác mấy điểm ở kinh thành, gặp chuyện bất ngờ thì người ở gần đó cũng dễ dàng có thể chạy tới nhanh nhất. Đối với quyết định này của nàng, mọi người không có bất kỳ dị nghị nào. Mắt Hoàng thượng lộ ra thưởng thức, trong mắt Gia Cát Phó Vân cũng thoáng qua vui mừng và tán thưởng.
An bài tất cả mọi người xong xuôi, Hoàng thượng ở Ngự Thư Phòng thương thảo chuyện với Gia Cát Minh Nguyệt. Nói là thương thảo, nhưng thật ra là lén lút có mấy lời phải nói cho nàng. Tại chỗ đó còn có Gia Cát Phó Vân, Quân Khuynh Diệu cũng ở đây. Hoàng thượng và Gia Cát Phó Vân đầu tiên là nghi ngờ, nhìn tiếp thì giữa hai người nhìn nhau cười một tiếng ăn ý, trong nháy mắt hiểu rõ ra. Sau đó hai người rối rắm dùng ánh mắt nhìn con rể quét mắt Quân Khuynh Diệu thật lâu, mới không thể không thừa nhận ở trong lòng, người này, xứng với bảo bối Minh Nguyệt của bọn hắn.
Ngự Thư Phòng to như vậy, chỉ còn lại bốn người bọn họ, Quân Khuynh Diệu đứng ở một bên, không nói tiếng nào.
Hoàng thượng kích động nhìn Gia Cát Minh Nguyệt: Minh Nguyệt, con quả nhiên không ngoài kỳ vọng của chúng ta.
Bây giờ, con đến Thánh cấp? Gia Cát Phó Vân khẽ cau mày nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, hắn lại nhìn không thấu thực lực Gia Cát Minh Nguyệt, nói như vậy, thực lực trên người Minh Nguyệt. Là Thánh cấp?
Đế cấp. Gia Cát Minh Nguyệt khẽ mỉm cười, thản nhiên nói.
Hoàng thượng và Gia Cát Phó Vân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ trao đổi ánh mắt, liên tiếp nói với Gia Cát Minh Nguyệt: Giỏi, giỏi, Minh Nguyệt, con thật sự là rất giỏi!
Hoàng thượng, phụ thân, bây giờ có thể nói cho con biết thân thế rồi hả? Thực lực của con bây giờ, có thể bảo vệ mình đi? Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hai người thật lòng vui mừng cho mình, trong lòng ấm áp.
Tại sao gọi hắn là phụ thân, hắn mới không phải là phụ thân của con. Hắn làm gì đủ tư cách, phải gọi phụ thân cũng là gọi ta. Gia Cát Minh Nguyệt hỏi ra những lời này, Hoàng thượng lại không có trả lời, mà là bị những lời này chọt trúng nỗi đau: Nếu như mà ta biết con sớm, chắc chắn ta sẽ không để cho con mai một ở trong cái thành nhỏ vắng vẻ đó.
Ngươi thông minh, ngươi mang Minh Nguyệt đi ra, sau đó đặt nàng trong nguy hiểm sao? Gia Cát Phó Vân giận dữ, phản bác. Mới vừa rồi tiếng Minh Nguyệt gọi phụ thân kia, gọi làm cho cả người hắn thoải mái.
Ta không biết, ta sẽ cho Minh Nguyệt, ừ, dầu sao cũng an bài cho nàng một. . . . . . Hoàng thượng không nói được nữa.
Di Tang tộc tất nhiên sẽ có để lại một phần, nếu như phát hiện Minh Nguyệt, hậu quả ngươi có thể gánh chịu? Gia Cát Phó Vân khí thế rào rạt, được voi đòi tiên xông lên hống Hoàng thượng.
Ngươi...ngươi, ngươi phản! Dám khiêu chiến với trẫm! Hoàng thượng bị phản bác khiển trách á khẩu không trả lời được, rốt cuộc thẹn quá thành giận dùng thân phận Hoàng thượng đến áp chế Gia Cát Phó Vân rồi.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn mà buồn cười, hai người này nói là quân thần, lại càng giống như là bằng hữu.
Được rồi được rồi, không để cho Minh Nguyệt chế giễu. Gia Cát Phó Vân trấn an Hoàng thượng xù lông.
Khụ khụ! Lúc này Hoàng thượng mới phục hồi tinh thần lại, Ngự Thư Phòng cũng không chỉ có hai người bọn họ, còn có Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu. Hắn lúng túng ho hai tiếng sau lại nghiêm mặt nói: Được rồi, nói chánh sự, nói chánh sự.
Ừ, Minh Nguyệt, đúng là nên nói cho con biết một ít chuyện. Gia Cát Phó Vân cũng thu nụ cười lại, sắc mặt nghiêm túc.
Mẫu thân của con, cũng không phải là thuộc về nơi này. Hình như là nàng tránh né đuổi giết mới đi tới cái thế giới này, lúc ấy đã mang bầu con. Hoàng thượng trầm giọng nói: Chúng ta muốn giúp nàng, nhưng mà không thể ra sức.
Mẫu thân của con đã từng dùng Tinh Huyễn thủ hộ tăng cường qua phong ấn Di Tang tộc. Nàng có nói qua, Tinh Huyễn thủ hộ không chỉ có lực lượng khổng lồ, còn có thể mở ra không gian. Gia Cát Phó Vân cau mày nói: Nàng mở ra không gian đi trở về, nói muốn đi gặp phụ thân của con. Giữ con ở nơi đây, hi vọng ta có thể chăm sóc con, để cho con bình an khỏe mạnh lớn lên là được.
Nàng lựa chọn một mình đi đối mặt với những nguy cơ kia rồi. Sau khi mẫu thân con biết được có con, mạnh mẽ trốn thoát đi tới nơi này. Giữa lông mày Hoàng thượng đều là đau đớn, người đã từng tâm niệm, cuối cùng hắn cũng không thể giúp một tay.
Vào lúc này Gia Cát Minh Nguyệt đã hiểu, tại sao mẫu thân nhắn lại khi tập hợp đủ Tinh Huyễn thủ hộ là có thể đi tìm nàng. Thì ra là, mẫu thân không phải là người của vị diện này sao? Trở về tìm phụ thân? Phụ thân gặp nguy cơ? Cho nên mẫu thân biết mình mang thai rồi, chạy trốn tới nơi này, sanh nàng ra, sau đó lại đi về sao?
Vậy, lực lượng trong cơ thể con, là chuyện gì xảy ra? Gia Cát Minh Nguyệt cau mày, nghi ngờ hỏi ra lực lượng trong cơ thể mình có vẻ đang dần dần có thể khống chế.
Mẫu thân con đã từng nói, lực lượng của con phải không thuộc về cái thế giới này, cho nên phong ấn chặt lực lượng của con lại. Không biết vì sao con sẽ phá tan phong ấn này. Hoàng thượng cũng rất nghi ngờ, lại nói: Ban đầu mẫu thân con sử dụng Tinh Huyễn thủ hộ tăng cường qua phong ấn Di Tang tộc. Cũng sử dụng lực lượng của chính nàng.
Gia Cát Minh Nguyệt có chút hiểu được, khó trách ban đầu thời điểm ở chủ miếu Thần miếu gặp phải Di Tang tộc, cảm giác lực lượng trong trận pháp cùng với tràn đầy máu tanh trước kia không hề giống nhau, mà là cảm giác tràn đầy hắc ám hủy diệt. Di Tang tộc bị lưu đày, nhất định cũng học được loại lực lượng này. Chỉ là, đây rốt cuộc là lực lượng dạng gì, tại sao ngay cả mẫu thân cũng kiêng kỵ như vậy, muốn phong ấn nó lại?
. . . . . .
Sau khi Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu từ Ngự Thư Phòng ra ngoài, trên mặt Gia Cát Minh Nguyệt có chút kích động. Rốt cuộc hiểu rõ tầm quan trọng tập hợp đủ Tinh Huyễn bảo vệ. Mở ra không gian, đi tới thế giới mẫu thân đang ở. Nhưng mà, vừa nghĩ tới mẫu thân và phụ thân có thể đang đứng ở trong nguy hiểm, nàng mất hết vui mừng. Hơn nữa chuyện trước mắt phải đối mặt là Di Tang tộc.
Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng than thở, lấy lại tinh thần lại thấy Quân Khuynh Diệu đứng lẳng lặng ở bên cạnh nàng. Gia Cát Minh Nguyệt lộ ra một nụ cười với Quân Khuynh Diệu, mới chậm rãi nói: Mẫu thân đã từng sử dụng qua đổi hồn thuật, đổi hồn phách của ta đi tới một thế giới khác. Năm mười sáu tuổi ấy, lại đổi trở lại. Ta không biết lý do cụ thể bà làm như vậy, nhưng mà tất nhiên là bảo vệ ta.
Quân Khuynh Diệu có chút kinh ngạc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, đổi hồn thuật, thật sự lại có chú thuật như vậy. Khó trách, khó trách tài liệu điều tra ở trong một đêm biểu hiện tính tình của Gia Cát Minh Nguyệt đại biến, năng lực đột phá. Thì ra đây mới là dáng vẻ chân thật của nàng.
Thế giới kia, hoàn toàn khác ở đây. . . . . . Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi nói tất cả ở thế giới kia cho Quân Khuynh Diệu, Quân Khuynh Diệu càng nghe thì càng ngạc nhiên, lại có thế giới như vậy.
Kể xong tất cả, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có mệt mỏi, tính toán đi dò xét đường phố Kinh Thành một phen, Quân Khuynh Diệu khuyên không được, không thể làm gì khác hơn là cùng đi theo ở bên cạnh.
Hai người bước chậm trên đường phố.
Cho nên nói, em gái ngươi quả nhiên là lời mắng người sao? Quân Khuynh Diệu nhíu mày, cười hỏi.
Xem như thế đi. Ha ha, đều đã qua, đừng so đo nha. Gia Cát Minh Nguyệt miễn cưỡng cười ha ha.
Quân Khuynh Diệu cũng cười, thời điểm đang muốn nói gì, nụ cười trên mặt lại đột nhiên cứng đờ. Gia Cát Minh Nguyệt cũng cau mày nhìn về phía trước. Giờ phút này chính là chạng vạng, sắc trời dần dần tối xuống. Nhưng mà chân trời lại nhanh chóng bay tới tầng tầng mây đen, hơn nữa càng lúc càng nhanh tiếp cận tới bên này. Trong tầng mây sấm sét vang dội, tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.
Đây rõ ràng là Thiên Lôi Tôi Thể!
Là ai sắp được tấn thăng Thánh cấp rồi hả? Trong kinh thành, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trong mây đen thật dầy này. Gần, càng gần. Thanh thế như vậy, thậm chí so với thời điểm lúc trước Gia Cát Minh Nguyệt tấn thăng Thánh cấp còn muốn khoa trương đáng sợ hơn.
Đây rốt cuộc là ai muốn tấn thăng? Thiên Lôi đáng sợ như vậy có thể tránh được sao?
Thời điểm mọi người ở đây đang ngạc nhiên nghi ngờ, trên bầu trời kinh thành vang lên một tiếng rít gào thê thảm:
Đại ca! Cứu mạng!
Một tiếng la lên này, dùng kình khí mạnh mẽ, âm thanh gần như vang tận mây xanh, mọi người trong thành đều nghe được, dĩ nhiên cũng bao gồm cả Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu cũng đã nghe được.
Quân Khuynh Diệu nghe âm thanh này, đột nhiên chấn động, chợt ngẩng đầu nhìn về phía phương xa. Một đoàn vật thể không rõ ràng đang cuồn cuộn mà đến, không có sai, thật sự là cuồn cuộn mà đến. Nhìn kỹ lại, đó là một người, cưỡi phía trên một con heo tròn vo, cho nên là cuồn cuộn mà đến. Con heo kia lại hất ra bốn vó, chạy thật nhanh. Trên lưng heo là một thiếu niên, thoạt nhìn ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, vừa chạy vừa gào lên: Đại ca, cứu mạng, cứu mạng với!
Gia Cát Minh Nguyệt theo ánh mắt của thiếu niên kia, dời đến trên người của Quân Khuynh Diệu, liền nhìn thấy sắc mặt Quân Khuynh Diệu khó coi, quỷ dị nhìn thiếu niên trên lưng heo.
Thiếu niên này, gọi đại ca, là đang gọi Quân Khuynh Diệu.
Đại ca, cứu mạng, Thiên Lôi muốn bổ tới rồi, đệ chạy rất nhiều lần, mỗi lần Thiên Lôi tăng gấp bội lại tăng gấp bội, đệ chết chắc rồi, ca không cứu thì đệ nhất định phải chết a a a a. . . . . . Thiếu niên vừa gào lên vừa dùng chân kẹp kẹp heo mập dưới người, xông tới Quân Khuynh Diệu khóc nước mắt bay như bão tố. Sau đó hoa hoa lệ lệ từ từ chạy qua bên người Quân Khuynh Diệu, không phải hắn không muốn ngừng, mà là không dám dừng lại. Bầu trời mây đen đã vừa dầy vừa nặng làm cho người ta cảm thấy đêm tối đến sớm.
Đó là đệ đệ ngươi? Gia Cát Minh Nguyệt giựt giựt khóe miệng hỏi.
Ừ, đứa nhỏ của tiểu thúc! Hắn đã từng nói với ta khi hắn tấn thăng Thánh cấp, nhất định sẽ không ngoan ngoãn bị sét đánh, chúng ta đều cho rằng hắn đang nói giỡn, không ngờ hắn thật sự làm như vậy. Quân Khuynh Diệu cắn răng nghiến lợi, tiếp theo rất bất đắc dĩ nói với Gia Cát Minh Nguyệt: Trước đuổi theo hắn thôi.
Gia Cát Minh Nguyệt cho gọi Cự Phong ra, hai người cưỡi lên, nhanh chóng đuổi theo hướng người thiếu niên kia.
Hai người nhanh chóng đuổi theo hướng tới cửa thành khác, trước khi đi, Gia Cát Minh Nguyệt phân phó mọi người không thể hành động thiếu suy nghĩ, tiếp tục giữ vững cương vị.
Ra khỏi cửa chính Kinh Thành, sắc trời càng ngày càng mờ. Trước mặt thiếu niên cởi heo, đang nước mắt tung bay, quay đầu tới gào thét : Đại ca, cứu đệ!
Quân Khuynh Diệu và Gia Cát Minh Nguyệt đuổi theo rất nhanh, chạy song song với thiếu niên kia.
Lạc Ly, đến cùng là ngươi có chuyện gì xảy ra? Quân Khuynh Diệu cảm thụ tiếng sấm càng ngày càng kinh khủng ở sau lưng, sắc mặt âm trầm: Rốt cuộc ngươi chạy mấy lần?
Năm lần. Quân Lạc Ly vẻ mặt đưa đám nói: Làm sao đệ biết là tăng gấp bội chứ.
Gia Cát Minh Nguyệt nghe đối thoại của hai huynh đệ, hết ý kiến. Năm lần, toàn bộ năm lần! Người này lại tránh né Thiên Lôi năm lần. Có biết là khái niệm gì không? Lần đầu tiên Thiên Lôi là chín đạo, nếu như chạy trốn, như vậy lần sau tăng gấp bội là mười tám đạo. Chạy nữa thì không phải là chín lần ba hai bảy đơn giản như vậy. Mà là tăng gấp bội ở cơ sở từ lần thứ hai, cũng chính là ba mươi sáu Đạo Thiên Lôi. Hiện tại Quân Lạc Ly chạy năm lần, như vậy tính toán ra, chính là toàn bộ một trăm bốn mươi bốn đạo thiên lôi! Thật là một con số đẹp nha, một trăn bốn mươi bốn, muốn liều chết hả! Còn kinh khủng hơn ban đầu nàng Thiên Lôi.
Làm thế nào, đại ca, đệ còn không muốn chết. Vẻ mặt Quân Lạc Ly đưa đám nói, vừa khóc vừa thúc giục heo mập dưới người chạy nhanh lên một chút.
Không muốn chết ngươi còn chạy, thời điểm lần đầu tiên nên thừa nhận! Quân Khuynh Diệu trách mắng.
Hu hu hu, chính là không muốn chết nên đệ mới chạy mà. Lần đầu tiên sao đệ có thể chống đỡ nổi chứ. Giọng nói Quân Lạc Ly mang theo tiếng khóc nức nở. Gia Cát Minh Nguyệt nhìn kỹ khuôn mặt thiếu niên này một chút, thiếu niên này dáng dấp rất tuấn mỹ, chỉ là màu sắc con ngươi là màu đen. Cũng đúng, hắn là đứa bé của đệ đệ phụ thân Quân Khuynh Diệu, tự nhiên không có huyết thống Lâu Việt hoàng triều, cũng không có Dị Đồng hai màu vàng xanh rồi.
Bây giờ mới khóc, sớm đã làm gì? Quân Khuynh Diệu vẫn còn đang quát lớn. Gia Cát Minh Nguyệt lại nghe được rõ ràng, mặc dù Quân Khuynh Diệu đang trách mắng, nhưng mà cũng không có quá nhiều ý tứ trách cứ, hơn nữa là vô cùng tức giận và lo lắng.
Hu hu hu, đại ca, mau cứu đệ. Lần này ca phải cứu đệ, đệ nhất định thay thế chỗ vị trí của ca. Quân Lạc Ly oa oa khóc, thật ra thì một giọt nước mắt không có, chợt nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt, lại oa oa kêu lên: Đại tẩu, ngươi nhất định là đại tẩu của ta, tẩu mau kêu đại ca ta cứu ta đi. Đại ca ta người này chưa từng động hay động lòng qua nữ nhân nào, một khi động lòng đó là lửa mạnh hừng hực nha. Đơn giản mà nói, đại ca ta chính là một nam nhân biến thái trong nóng ngoài lạnh. Thứ người như vậy mà yêu, đó là dốc hết tất cả a. . . . . . Quân Lạc Ly giống như là quên mất đang chạy trối chết, nói thao thao bất tuyệt.
Mặt Quân Khuynh Diệu xạm lại, thật là hận không được một cước đá cái tên đệ đệ không chịu thua kém này xuống lưng ngựa. Không đúng, là đá xuống lưng heo!
Hắn đang muốn giải thích gì đó với Gia Cát Minh Nguyệt, Gia Cát Minh Nguyệt lại nhẹ nhàng gật đầu, nghiêm trang nói: Ừ, ngươi hình dung thật rất chính xác đấy. Đại ca ngươi thật đúng là người như vậy. Trong lời nói, thoáng có vẻ hài lòng dịu dàng.
Quân Khuynh Diệu không nói, ngẩng đầu trừng mắt Quân Lạc Ly đang hả hê, bỏ đi, nét mặt coi như ngươi làm chuyện tốt. Quân Lạc Ly nhếch miệng nở nụ cười.
Bây giờ thì chúng ta có thể giúp ngươi đỡ được. Chỉ là, ta cảm thấy được rất lãng phí. Gia Cát Minh Nguyệt lên tiếng: Lấy vũ khí ra, thuận tiện luyện khí thôi. Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt có tính toán. Lâu Việt hoàng triều của Quân Khuynh Diệu đã biến mất ở dưới lòng đất lâu như vậy, trở về mặt đất lần nữa, thế cục sa mạc sẽ thay đổi. Bọn họ lại trở thành bá chủ sa mạc lần nữa, nhất định phải tăng cường thực lực. Luyện chế một chút vũ khí tốt nhất cho bọn hắn, là không còn gì tốt hơn.
Vậy ta làm sao bây giờ, đại tẩu ngươi phải cứu ta. Quân Lạc Ly oa oa kêu to.
Ngươi chạy trước, ba mươi dặm hướng tây,
Nhưng vào lúc này, trong thành lại là một mảnh nghiêm trang, còn có hiu quạnh và đau thương nhàn nhạt. Trên đường phố cổ xưa, từng dãy binh lính bị thương nửa nằm trên mặt đất, thỉnh thoảng nhỏ giọng phát ra tiếng hô khổ sở, trên người của bọn họ dính đầy bùn đen hoặc là vết máu, nhưng ánh mắt lại kiên định như binh khí bên cạnh. Sẽ không ai hoài nghi, chỉ cần tiếng kèn vang lên, bọn họ sẽ lập tức trở về chiến trường, trở thành chiến sĩ dũng cảm nhất.
Trên tường thành cao cao, một nam tử trung niên gương mặt uy vũ thân khoác trọng giáp, nhìn bóng tối phương xa phía chân trời.
Tướng quân, thời gian đã không còn sớm, tối nay sẽ không có chuyện, đi nghỉ ngơi một lát thôi. Sau lưng là một nam tử trung niên có số tuổi xấp xỉ nói, nhìn xuyên qua, hẳn không phải là người trong quân đội, mà là hộ vệ tư nhân của người tướng quân này.
Chờ một chút đi, chờ một chút, trời sắp sáng rồi. Tướng quân nhìn phía chân trời xa xa loáng thoáng xuất hiện màu trắng bạc.
Đợi đến khi trời sáng, các chiến sĩ cũng nên khôi phục một chút nguyên khí, đợi đến trời sáng, có lẽ viện quân nên tới, đợi đến trời sáng, khi mặt trời lên, tất cả lại có hi vọng.
Tuyên Phi, có một việc, muốn nhờ ngươi. Tướng quân trịnh trọng nói với hộ vệ.
Tướng quân mời nói.
Trời vừa sáng, liền mang Duệ Kỳ đi, đưa nó bình an về Kinh Thành. Tướng quân nói.
Tướng quân, ngài đây là. . . . . . Tuyên Phi dưới tình thế cấp bách, giọng nói lại nghẹn ngào.
Đáp ứng ta, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng phải bình an đưa Duệ Kỳ về Kinh Thành. Trên vẻ mặt Tướng quân, có uy nghiêm không cho người khác kháng cự.
Tuyên Phi trầm mặc chốc lát, nhìn Tướng quân, gật đầu một cái, trịnh trọng nói: Tướng quân yên tâm, chờ ta đưa công tử về Kinh Thành, lại trở về.
Tướng quân nặng nề vỗ vỗ bả vai Tuyên Phi, cười cười. Hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, vừa là chủ tớ, cũng là đồng bạn, lại càng là huynh đệ, chờ trời sáng từ biệt, có lẽ sẽ không có cơ hội lại gặp mặt.
Phụ thân, phụ thân, con không đi. Lúc nói chuyện, một Tiểu Chính Thái dáng dấp môi hồng răng trắng mặc đồ ngủ chạy như bay tới đây, ôm chặt chân tướng quân nói.
Duệ Kỳ, không ngủ chạy đến đây làm gì? Tướng quân ôm lấy Tiểu Chính Thái, mặt tràn đầy râu ria cọ xát khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào. Tiểu Chính Thái này, chính là Lăng Duệ Kỳ Gia Cát Minh Nguyệt đã từng đã cứu một lần, mà người đàn ông tuổi trung niên, lại còn là một nhân vật đại biểu trong quân đội Lăng gia: Lăng Hạo Phương.
Phụ thân, con không đi, con muốn ở lại đi chung đánh giặc với người. Tiểu Chính Thái không trả lời vấn đề của hắn, dùng giọng ngây thơ và kiên định.
Ha ha ha ha. . . . . . Lăng Hạo Phương hào sảng cười lớn, ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập của Tiểu Chính Thái, vui mừng nói: Duệ Kỳ nhà ta trưởng thành, cũng có thể đánh giặc!
Đúng vậy phụ thân, con cũng có thể lay động trọng kiếm rồi đó, không tin con lấy cho người xem. Tiểu Chính Thái tự hào nói.
Lăng Hạo Phương buông Tiểu Chính Thái xuống, đỡ bả vai non nớt của nó, hỏi: Duệ Kỳ, nói cho phụ thân, con sợ chết không, sợ những quái thú kia không?
Không sợ, gia gia nói cho con biết, thân là một chiến sĩ, cái gì cũng có thể sợ, chỉ là không thể sợ chết, coi như chết trận ở trên chiến trường, cũng là một loại vinh quang! Tiểu Chính Thái lắc đầu.
Được, được, không hổ là nam nhi tốt của Lăng gia ta! Lăng Hạo Phương ngửa đầu cười to lên vài tiếng.
Phụ thân, người nói với Tuyên thúc thúc, không mang theo con đi về được không? Tiểu Chính Thái ngẹo đầu nói.
Ừ. Lăng Hạo Phương gật đầu một cái, lặng lẽ liếc mắt ra hiệu với Tuyên Phi.
Tuyên Phi lên trước, ngón tay phát ra một cỗ kình khí nhu hòa, thân thể Tiểu Chính Thái mềm nhũn, mệt mỏi nồng đậm dâng lên, thân thể mềm nhũn, ngã vào trong ngực Lăng Hạo Phương.
Ôm lấy ái tử, Lăng Hạo Phương nhìn chăm chú thật lâu vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, không nỡ dời tầm mắt đi.
Chân trời, một luồng hồng mang xông phá bóng đêm đen kịt. Lăng Hạo Phương đưa nhi tử tới trong ngực Tuyên Phi: Chuẩn bị một chút, lên đường đi.
Đại ca, ta trở về rất nhanh, chờ ta. Tuyên Phi không tiếp tục gọi hắn là Tướng quân, mà gọi là đại ca giống như nhiều năm trước.
Lăng Hạo Phương nặng nề gật đầu một cái, nhìn bóng lưng Tuyên Phi đi khỏi, âm thầm nói ở trong lòng: Huynh đệ, đi đường cẩn thận.
Một ánh lửa như sao băng phá vỡ bầu trời đêm, ở bên trong nhiều tiếng trống rung động, một mảnh bóng đen cuồn cuộn như sóng triều từ bốn phương tám hướng vọt tới cứ điểm Bắc Nguyên, đó là một đám kỵ sĩ mặc giáp thép màu đen. Trong tay của bọn họ, trường đao màu đỏ ngòm phát ra ánh sáng khát máu mà tàn bạo, dưới thân thể của bọn hắn, quái thú có hình dạng dị trạng phát ra tiếng gào thét trầm muộn.
Nhanh như vậy lại công tới sao? Ánh mắt Lăng Hạo Phương lẫm liệt, nắm chặt chuôi trọng kiếm. Đã ba ngày rồi, từ khi bọn họ bắt đầu thần bí xuất hiện, những kẻ địch thần bí cường đại lộ ra vẻ quỷ dị gần như cũng chưa có dừng lại công kích. Mặc dù trong những lần đụng chạm thiết huyết, vô số kẻ địch ngã xuống, nhưng thế công của bọn hắn lại không có một chút khuynh hướng hòa hoãn, ngược lại càng ngày mãnh liệt.
Lần này, còn có thể thủ được sao?
Từng nhánh mũi tên nhọn bắn tới dưới thành, vô số binh lính xông lên tường thành, tuyệt đại bộ phận trong số bọn họ trên thân người cũng còn quấn đeo băng vải, lộ ra vết máu đỏ thẫm, nhưng vào giờ khắc này, bóng dáng của tất cả mọi người đều là cao ngất mà kiên cố như thế, tay nắm binh khí có lực mà ổn định như cũ.
Từng quái thú hình dáng cổ quái xấu xí dữ tợn đánh tới tường thành, ném kỵ sĩ trên người thật cao lên tường thành, thậm chí trên lưng mang theo kỵ sĩ bay thẳng leo đến phía trên tường thành. Bọn chúng căn bản hình như không biết đau đớn là gì, giả sử trên người bị trúng mấy mũi tên, cũng sẽ không phát ra tiếng kêu thảm thiết, cho dù đụng phải bể đầu chảy máu, tinh thần vẫn bất khuất đánh tới tường thành như cũ.
Vô số người áo đen bám lên thành tường, quơ múa trường đao màu đỏ ngòm giết tới đám binh sĩ Đan Lăng quốc, ở bên trong tiếng chiêng trống và tiếng kèn rung động, màn chém giết thảm thiết bắt đầu kéo lên.
Cùng lúc đó, Tuyên Phi vẫn cõng Lăng Duệ Kỳ còn đang ngủ mê, nhảy xuống tường thành, chạy như bay tới phương hướng Đan Lăng quốc nơi xa. Trước mắt, chạm mặt võ sĩ giáp đen vọt tới, đông nghẹt không thấy được cuối, nhưng trong đôi mắt Tuyên Phi lại nhìn không ra chút khiếp sợ nào.
Quơ múa Chiến Phủ (vũ khí như cái búa) khổng lồ, thực lực linh hồn cấp đỉnh phong hiển lộ hoàn toàn, trong võ sĩ giáp đen ngăn ở trước mắt vang lên nhiều tiếng kêu thảm bị chém rụng trên mặt đất, nhưng mà, còn có vô số võ sĩ giáp đen vọt tới hắn.
Cự Phủ chém ra, máu bắn tung tóe, từng bóng dáng lần lượt té ở dưới chân Tuyên Phi, nhưng mà bóng dáng của hắn, cũng như lâm vào một mảnh vũng bùn màu đen, tốc độ đi tới càng ngày càng chậm.
Trên đầu thành, nhìn bóng dáng Tuyên Phi đang dần dần bị sóng triều màu đen bao phủ, tim Lăng Hạo Phương như bị đao khoét, phát ra một tiếng gào thét điên cuồng, dưới trọng kiếm trong tay, lại thêm mấy tên võ sĩ giáp đen đầu thân hai nơi.
Nơi xa, trong một tiếng thét dài kinh thiên động địa, không khí trắng noãn lóng lánh, cả mặt trời mới mọc, vào giờ khắc này cũng ảm đạm phai mờ.
Một bóng dáng khỏe mạnh, ở trong vòng vây kình khí gần như thực chất, như một thanh đao nhọn sắc bén, đâm rách sóng triều hắc ám, nơi đi qua, tất cả võ sĩ giáp đen cũng bị kình khí mạnh mẽ trực tiếp làm vỡ nát nội tạng, võ sĩ giáp đen ngăn ở trước người, càng bị thanh trường kiếm vô địch không gì thắng nổi và sức lực mạnh mẽ xoắn thành mảnh vụn.
Phi Dương! Nhìn bóng dáng xa xa mà đến, Lăng Hạo Phương vui mừng kêu lên. Người tới, chính là Lăng Phi Pương mới vừa xuất quan.
Dưới thực lực mạnh mẽ, không có bất kỳ võ sĩ nào còn có thể ngăn ở trước người của hắn, ánh sáng kình khí gần như thực chất, giống như ánh mặt trời cắn nuốt bóng tối, vô tình cướp đi sinh mạng võ sĩ giáp đen. Dần dần, chung quanh hắn tạo thành một khu vực trống không, vùng đất dưới chân hắn nhiễm đỏ máu tươi. Vô số thi thể bị hắn bỏ lại ở sau lưng. Giờ khắc này, hắn giống như vị thần, coi thường sống chết.
Mà ở phía sau hắn, một đội kỵ binh hơn ngàn người đang đạp cát vàng cuồn cuộn chạy nhanh đến, chiến ý mãnh liệt phóng lên cao.
Cấm quân Hoàng Thành! Tất cả mọi người nhìn thấy đội kỵ binh này thì vui mừng kêu lên, trong lòng trở nên an tâm.
Thiếu gia! Nhìn thấy Lăng Phi Dương trước mắt, Tuyên Phi cũng không kiên trì nổi nữa, dưới chân mềm nhũn ngã xuống đất.
Cực khổ. Lăng Phi Dương tiến lên một bước, đỡ Tuyên Phi dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại bên ngoài. Chung quanh võ sĩ giáp đen rối rít lui về phía sau, không người nào dám đến gần trong vòng trăm thước bên ngoài Lăng Phi Dương.
Tiếng kèn nặng nề vang lên, tất cả võ sĩ giáp đen kể cả những quái thú kia, như nước thuỷ triều rút xuống, bỏ chạy ra xa, thần bí giống như lúc bọn hắn tới.
Trên tường thành cứ điểm Bắc Nguyên, phát ra một trận tiếng hoan hô chấn động trời xanh, binh lính và bình dân may mắn còn sống sót ôm nhau thật chặt, cực vui mà khóc.
Lăng Hạo Phương đi nhanh xuống tường thành, nhảy lên tuấn mã chạy đi tới Lăng Phi Dương.
Tiểu thúc! Lăng Phi Dương đỡ Tuyên Phi, đứng ở trước mặt Lăng Hạo Phương, trên gương mặt anh tuấn kia, càng thêm mấy phần kiên nghị hơn quá khứ. Lăng Hạo Phương là đệ đệ nhỏ nhất Lăng Triệu Thiên, nhưng mà làm người chính trực, cương trực công chính, tình cảm của Lăng Phi Dương và hắn vẫn luôn không tệ.
Tiểu tử giỏi, thực lực lại tiến bộ. Lăng Hạo Phương nặng nề vỗ xuống bả vai Lăng Phi Dương, hỏi: Làm sao con cũng tới? Lăng Hạo Phương nhìn ra Lăng Phi Dương thực lực rất mạnh, nhưng lại vạn vạn không ngờ Lăng Phi Dương đã tấn thăng Đế cấp!
Con mới xuất quan nhận được lệnh Đại Cung Tư Thánh điện triệu gấp, thuận đường tới thăm người và Duệ Kỳ một chút. Lăng Phi Dương đáp, nhìn khuôn mặt tươi cười vẫn còn đang say ngủ của Lăng Duệ Kỳ một cái, gương mặt ấm áp.
Thật may là con đã đến rồi, nếu không hôm nay. . . . . . Lăng Hạo Phương may mắn nói.
Tiểu thúc, người còn muốn khách khí với con sao? Lăng Phi Dương khẽ nhếch mày kiếm, cười hỏi.
Ha ha ha ha, với tên tiểu tử thúi nhà ngươi, cần gì phải khách khí. Lăng Hạo Phương lại đấm Lăng Phi Dương một quyền, cười to nói: Đi thôi, trước đi trong thành nghỉ một lát!
Không cần tiểu thúc, con phải lập tức chạy về Kinh Thành, tình huống lần này không lạc quan. Lăng Phi Dương nói.
Trừ tình huống không được tốt, có phải là còn vội vã đi gặp người khác chứ gì? Chuyện giao hảo của Lăng Phi Dương và Gia Cát Minh Nguyệt, trước kia từng gây ra sóng to gió lớn ở trong gia tộc hai người. Tất cả người trong gia tộc đều biết, chỉ là tâm Lăng Hạo Phương lại có hảo cảm với Gia Cát Minh Nguyệt, cho nên trêu ghẹo nói. Gia Cát Minh Nguyệt đã cứu con trai bảo bối duy nhất của hắn, cho dù gia tộc phản đối, hắn cũng sẽ ủng hộ hai người đi chung với nhau.
Lăng Phi Dương mất tự nhiên ho khan một cái: Tiểu thúc, người thật là! Ta phải lập tức chạy về Kinh Thành.
Được rồi, không đùa giỡn với con, mau đi đi. Lăng Hạo Phương nói. Lăng Hạo Phương cũng rất rõ ràng, tình huống càng ngày càng gay go. Không chỉ là biên thành nơi này, khắp nơi đều xuất hiện dị biến.
Tiểu thúc, chờ sau khi cấm quân vào thành, người vẫn nên phái những người này, cùng Tuyên thúc đưa Duệ Kỳ trở về đi thôi, còn nữa, đến lúc đó nếu như không ngăn nổi nữa mà nói, liền rút lui đi. Lăng Phi Dương nói.
Ngươi nói cái gì, Phi Dương! Tộc Lăng thị chúng ta, lúc nào thì đã từng hèn nhát lâm trận bỏ chạy? Mặc dù biết Lăng Phi Dương là có ý tốt, nhưng Lăng Hạo Phương vẫn phẫn nộ trách mắng.
Đây là ý tứ Hoàng thượng, còn có ý của ông cụ. Mới vừa rồi thống lĩnh cấm quân Hoàng Thành có nói, một hồi người tự mình hỏi hắn. Lăng Phi Dương sớm biết hắn sẽ có phản ứng như vậy, thản nhiên nói.
Ý tứ Hoàng thượng? Còn có ông cụ vậy. . . . . . Lăng Hạo Phương giật mình.
Được rồi, cháu đi trước, chính người cẩn thận một chút. Lăng Phi Dương nói xong, tùy ý dắt lấy ngựa Lăng Hạo Phương cởi, chạy về phương xa.
Chẳng lẽ, tình thế thật nguy cấp như vậy sao, ngay cả Hoàng thượng cũng. . . . . . Nhìn bóng lưng Lăng Phi Dương đi xa, trong lòng Lăng Hạo Phương càng thêm trầm trọng.
Hai người cũng còn không biết, cũng vào lúc này, vài chục tòa thành biên giới Đan Lăng quốc, chính diện gặp nguy cơ giống như cứ điểm Bắc Nguyên vừa rồi. Chỉ là, bọn họ chưa hẳn có vận khí tốt như vậy, có cao thủ Đế cấp như Lăng Phi Dương kịp thời chạy tới, cũng chưa chắc có thể đợi được cấm quân Hoàng Thành từ kinh thành đến.
. . . . . .
Đan Lăng quốc.
Khi đám người Gia Cát Minh Nguyệt chạy tới Đan Lăng quốc rồi, mới biết tình huống có bao nhiêu nguy cấp. Thanh Vân Châu đã thủ vệ bên cạnh hoàng thượng một tấc cũng không rời, trên đường một mảnh tiêu điều, bước chân Thành Vệ Quân tuần tra cực kỳ vội vàng, bọn họ đang nhanh chóng chạy tới địa điểm gặp chuyện không may. Trên mặt của mỗi người đều là nặng nề như vậy.
Trong hoàng cung, cũng là một mảnh tiêu điều. Hoàng thượng cùng mấy vị trọng thần ra nghênh tiếp bọn họ. Người Thần miếu và Thánh điện không phải là lần đầu hợp tác, nhưng mà tình huống lại chưa bao giờ nguy cấp giống như lần này, cũng chưa từng một lần phái ra nhiều cao thủ như vậy. Trong nhóm đại thần tới đón tiếp thì có Gia Cát Phó Vân, tầm mắt xuyên thấu đám người, Gia Cát Phó Vân khẽ mỉm cười với Gia Cát Minh Nguyệt, Gia Cát Minh Nguyệt cũng mỉm cười lại. Khi người Thánh điện và Thần miếu báo cho Hoàng thượng thân phận bây giờ của Gia Cát Minh Nguyệt, thời điểm yêu cầu bọn họ phối hợp Gia Cát Minh Nguyệt, tất cả mọi người kinh sợ rồi. Hoàng thượng và Gia Cát Phó Vân sau kinh ngạc thì cũng sáng tỏ, đúng rồi, đây mới là nữ nhi của người ấy mà, cũng chỉ có nữ nhi của người nọ mới có vinh quang như vậy.
Rất nhanh Hoàng thượng triệu kiến những cao thủ hắn tập hợp, yêu cầu bọn họ phối hợp người Thần miếu và Thánh điện. Trong những người này, có không ít người biết Gia Cát Minh Nguyệt. Người của Thiên Phong Học Viện và Tử Vân học viện cũng ở trong đây, thời điểm khi bọn hắn thấy bạn đồng môn ngày xưa lại trở thành người lĩnh đạo bậc nhất Thần miếu và Thánh điện, trong lòng cực kỳ phức tạp. Có người ghen tỵ, có người sùng kính, có người không phục. . . . . . dĩ nhiên, những thứ này cũng không có biểu hiện ra.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn ánh mắt khác nhau của mọi người, cũng không có nói cái gì. Tư cách và sự từng trải của nàng nông cạn, những người này không phục nàng cũng là bình thường. Chỉ là, tất cả lấy sự thật đến nói chuyện thôi.
Hoàng thượng rất nhanh sai người an bài chỗ nghỉ ngơi, Gia Cát Minh Nguyệt lại ngăn cản, hiện tại thời khắc này không phải thời điểm tiếp nhận lễ ngộ và hưởng thụ. Nàng lập tức phân công mọi người rải rác mấy điểm ở kinh thành, gặp chuyện bất ngờ thì người ở gần đó cũng dễ dàng có thể chạy tới nhanh nhất. Đối với quyết định này của nàng, mọi người không có bất kỳ dị nghị nào. Mắt Hoàng thượng lộ ra thưởng thức, trong mắt Gia Cát Phó Vân cũng thoáng qua vui mừng và tán thưởng.
An bài tất cả mọi người xong xuôi, Hoàng thượng ở Ngự Thư Phòng thương thảo chuyện với Gia Cát Minh Nguyệt. Nói là thương thảo, nhưng thật ra là lén lút có mấy lời phải nói cho nàng. Tại chỗ đó còn có Gia Cát Phó Vân, Quân Khuynh Diệu cũng ở đây. Hoàng thượng và Gia Cát Phó Vân đầu tiên là nghi ngờ, nhìn tiếp thì giữa hai người nhìn nhau cười một tiếng ăn ý, trong nháy mắt hiểu rõ ra. Sau đó hai người rối rắm dùng ánh mắt nhìn con rể quét mắt Quân Khuynh Diệu thật lâu, mới không thể không thừa nhận ở trong lòng, người này, xứng với bảo bối Minh Nguyệt của bọn hắn.
Ngự Thư Phòng to như vậy, chỉ còn lại bốn người bọn họ, Quân Khuynh Diệu đứng ở một bên, không nói tiếng nào.
Hoàng thượng kích động nhìn Gia Cát Minh Nguyệt: Minh Nguyệt, con quả nhiên không ngoài kỳ vọng của chúng ta.
Bây giờ, con đến Thánh cấp? Gia Cát Phó Vân khẽ cau mày nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, hắn lại nhìn không thấu thực lực Gia Cát Minh Nguyệt, nói như vậy, thực lực trên người Minh Nguyệt. Là Thánh cấp?
Đế cấp. Gia Cát Minh Nguyệt khẽ mỉm cười, thản nhiên nói.
Hoàng thượng và Gia Cát Phó Vân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ trao đổi ánh mắt, liên tiếp nói với Gia Cát Minh Nguyệt: Giỏi, giỏi, Minh Nguyệt, con thật sự là rất giỏi!
Hoàng thượng, phụ thân, bây giờ có thể nói cho con biết thân thế rồi hả? Thực lực của con bây giờ, có thể bảo vệ mình đi? Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hai người thật lòng vui mừng cho mình, trong lòng ấm áp.
Tại sao gọi hắn là phụ thân, hắn mới không phải là phụ thân của con. Hắn làm gì đủ tư cách, phải gọi phụ thân cũng là gọi ta. Gia Cát Minh Nguyệt hỏi ra những lời này, Hoàng thượng lại không có trả lời, mà là bị những lời này chọt trúng nỗi đau: Nếu như mà ta biết con sớm, chắc chắn ta sẽ không để cho con mai một ở trong cái thành nhỏ vắng vẻ đó.
Ngươi thông minh, ngươi mang Minh Nguyệt đi ra, sau đó đặt nàng trong nguy hiểm sao? Gia Cát Phó Vân giận dữ, phản bác. Mới vừa rồi tiếng Minh Nguyệt gọi phụ thân kia, gọi làm cho cả người hắn thoải mái.
Ta không biết, ta sẽ cho Minh Nguyệt, ừ, dầu sao cũng an bài cho nàng một. . . . . . Hoàng thượng không nói được nữa.
Di Tang tộc tất nhiên sẽ có để lại một phần, nếu như phát hiện Minh Nguyệt, hậu quả ngươi có thể gánh chịu? Gia Cát Phó Vân khí thế rào rạt, được voi đòi tiên xông lên hống Hoàng thượng.
Ngươi...ngươi, ngươi phản! Dám khiêu chiến với trẫm! Hoàng thượng bị phản bác khiển trách á khẩu không trả lời được, rốt cuộc thẹn quá thành giận dùng thân phận Hoàng thượng đến áp chế Gia Cát Phó Vân rồi.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn mà buồn cười, hai người này nói là quân thần, lại càng giống như là bằng hữu.
Được rồi được rồi, không để cho Minh Nguyệt chế giễu. Gia Cát Phó Vân trấn an Hoàng thượng xù lông.
Khụ khụ! Lúc này Hoàng thượng mới phục hồi tinh thần lại, Ngự Thư Phòng cũng không chỉ có hai người bọn họ, còn có Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu. Hắn lúng túng ho hai tiếng sau lại nghiêm mặt nói: Được rồi, nói chánh sự, nói chánh sự.
Ừ, Minh Nguyệt, đúng là nên nói cho con biết một ít chuyện. Gia Cát Phó Vân cũng thu nụ cười lại, sắc mặt nghiêm túc.
Mẫu thân của con, cũng không phải là thuộc về nơi này. Hình như là nàng tránh né đuổi giết mới đi tới cái thế giới này, lúc ấy đã mang bầu con. Hoàng thượng trầm giọng nói: Chúng ta muốn giúp nàng, nhưng mà không thể ra sức.
Mẫu thân của con đã từng dùng Tinh Huyễn thủ hộ tăng cường qua phong ấn Di Tang tộc. Nàng có nói qua, Tinh Huyễn thủ hộ không chỉ có lực lượng khổng lồ, còn có thể mở ra không gian. Gia Cát Phó Vân cau mày nói: Nàng mở ra không gian đi trở về, nói muốn đi gặp phụ thân của con. Giữ con ở nơi đây, hi vọng ta có thể chăm sóc con, để cho con bình an khỏe mạnh lớn lên là được.
Nàng lựa chọn một mình đi đối mặt với những nguy cơ kia rồi. Sau khi mẫu thân con biết được có con, mạnh mẽ trốn thoát đi tới nơi này. Giữa lông mày Hoàng thượng đều là đau đớn, người đã từng tâm niệm, cuối cùng hắn cũng không thể giúp một tay.
Vào lúc này Gia Cát Minh Nguyệt đã hiểu, tại sao mẫu thân nhắn lại khi tập hợp đủ Tinh Huyễn thủ hộ là có thể đi tìm nàng. Thì ra là, mẫu thân không phải là người của vị diện này sao? Trở về tìm phụ thân? Phụ thân gặp nguy cơ? Cho nên mẫu thân biết mình mang thai rồi, chạy trốn tới nơi này, sanh nàng ra, sau đó lại đi về sao?
Vậy, lực lượng trong cơ thể con, là chuyện gì xảy ra? Gia Cát Minh Nguyệt cau mày, nghi ngờ hỏi ra lực lượng trong cơ thể mình có vẻ đang dần dần có thể khống chế.
Mẫu thân con đã từng nói, lực lượng của con phải không thuộc về cái thế giới này, cho nên phong ấn chặt lực lượng của con lại. Không biết vì sao con sẽ phá tan phong ấn này. Hoàng thượng cũng rất nghi ngờ, lại nói: Ban đầu mẫu thân con sử dụng Tinh Huyễn thủ hộ tăng cường qua phong ấn Di Tang tộc. Cũng sử dụng lực lượng của chính nàng.
Gia Cát Minh Nguyệt có chút hiểu được, khó trách ban đầu thời điểm ở chủ miếu Thần miếu gặp phải Di Tang tộc, cảm giác lực lượng trong trận pháp cùng với tràn đầy máu tanh trước kia không hề giống nhau, mà là cảm giác tràn đầy hắc ám hủy diệt. Di Tang tộc bị lưu đày, nhất định cũng học được loại lực lượng này. Chỉ là, đây rốt cuộc là lực lượng dạng gì, tại sao ngay cả mẫu thân cũng kiêng kỵ như vậy, muốn phong ấn nó lại?
. . . . . .
Sau khi Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu từ Ngự Thư Phòng ra ngoài, trên mặt Gia Cát Minh Nguyệt có chút kích động. Rốt cuộc hiểu rõ tầm quan trọng tập hợp đủ Tinh Huyễn bảo vệ. Mở ra không gian, đi tới thế giới mẫu thân đang ở. Nhưng mà, vừa nghĩ tới mẫu thân và phụ thân có thể đang đứng ở trong nguy hiểm, nàng mất hết vui mừng. Hơn nữa chuyện trước mắt phải đối mặt là Di Tang tộc.
Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng than thở, lấy lại tinh thần lại thấy Quân Khuynh Diệu đứng lẳng lặng ở bên cạnh nàng. Gia Cát Minh Nguyệt lộ ra một nụ cười với Quân Khuynh Diệu, mới chậm rãi nói: Mẫu thân đã từng sử dụng qua đổi hồn thuật, đổi hồn phách của ta đi tới một thế giới khác. Năm mười sáu tuổi ấy, lại đổi trở lại. Ta không biết lý do cụ thể bà làm như vậy, nhưng mà tất nhiên là bảo vệ ta.
Quân Khuynh Diệu có chút kinh ngạc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, đổi hồn thuật, thật sự lại có chú thuật như vậy. Khó trách, khó trách tài liệu điều tra ở trong một đêm biểu hiện tính tình của Gia Cát Minh Nguyệt đại biến, năng lực đột phá. Thì ra đây mới là dáng vẻ chân thật của nàng.
Thế giới kia, hoàn toàn khác ở đây. . . . . . Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi nói tất cả ở thế giới kia cho Quân Khuynh Diệu, Quân Khuynh Diệu càng nghe thì càng ngạc nhiên, lại có thế giới như vậy.
Kể xong tất cả, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có mệt mỏi, tính toán đi dò xét đường phố Kinh Thành một phen, Quân Khuynh Diệu khuyên không được, không thể làm gì khác hơn là cùng đi theo ở bên cạnh.
Hai người bước chậm trên đường phố.
Cho nên nói, em gái ngươi quả nhiên là lời mắng người sao? Quân Khuynh Diệu nhíu mày, cười hỏi.
Xem như thế đi. Ha ha, đều đã qua, đừng so đo nha. Gia Cát Minh Nguyệt miễn cưỡng cười ha ha.
Quân Khuynh Diệu cũng cười, thời điểm đang muốn nói gì, nụ cười trên mặt lại đột nhiên cứng đờ. Gia Cát Minh Nguyệt cũng cau mày nhìn về phía trước. Giờ phút này chính là chạng vạng, sắc trời dần dần tối xuống. Nhưng mà chân trời lại nhanh chóng bay tới tầng tầng mây đen, hơn nữa càng lúc càng nhanh tiếp cận tới bên này. Trong tầng mây sấm sét vang dội, tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.
Đây rõ ràng là Thiên Lôi Tôi Thể!
Là ai sắp được tấn thăng Thánh cấp rồi hả? Trong kinh thành, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trong mây đen thật dầy này. Gần, càng gần. Thanh thế như vậy, thậm chí so với thời điểm lúc trước Gia Cát Minh Nguyệt tấn thăng Thánh cấp còn muốn khoa trương đáng sợ hơn.
Đây rốt cuộc là ai muốn tấn thăng? Thiên Lôi đáng sợ như vậy có thể tránh được sao?
Thời điểm mọi người ở đây đang ngạc nhiên nghi ngờ, trên bầu trời kinh thành vang lên một tiếng rít gào thê thảm:
Đại ca! Cứu mạng!
Một tiếng la lên này, dùng kình khí mạnh mẽ, âm thanh gần như vang tận mây xanh, mọi người trong thành đều nghe được, dĩ nhiên cũng bao gồm cả Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu cũng đã nghe được.
Quân Khuynh Diệu nghe âm thanh này, đột nhiên chấn động, chợt ngẩng đầu nhìn về phía phương xa. Một đoàn vật thể không rõ ràng đang cuồn cuộn mà đến, không có sai, thật sự là cuồn cuộn mà đến. Nhìn kỹ lại, đó là một người, cưỡi phía trên một con heo tròn vo, cho nên là cuồn cuộn mà đến. Con heo kia lại hất ra bốn vó, chạy thật nhanh. Trên lưng heo là một thiếu niên, thoạt nhìn ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, vừa chạy vừa gào lên: Đại ca, cứu mạng, cứu mạng với!
Gia Cát Minh Nguyệt theo ánh mắt của thiếu niên kia, dời đến trên người của Quân Khuynh Diệu, liền nhìn thấy sắc mặt Quân Khuynh Diệu khó coi, quỷ dị nhìn thiếu niên trên lưng heo.
Thiếu niên này, gọi đại ca, là đang gọi Quân Khuynh Diệu.
Đại ca, cứu mạng, Thiên Lôi muốn bổ tới rồi, đệ chạy rất nhiều lần, mỗi lần Thiên Lôi tăng gấp bội lại tăng gấp bội, đệ chết chắc rồi, ca không cứu thì đệ nhất định phải chết a a a a. . . . . . Thiếu niên vừa gào lên vừa dùng chân kẹp kẹp heo mập dưới người, xông tới Quân Khuynh Diệu khóc nước mắt bay như bão tố. Sau đó hoa hoa lệ lệ từ từ chạy qua bên người Quân Khuynh Diệu, không phải hắn không muốn ngừng, mà là không dám dừng lại. Bầu trời mây đen đã vừa dầy vừa nặng làm cho người ta cảm thấy đêm tối đến sớm.
Đó là đệ đệ ngươi? Gia Cát Minh Nguyệt giựt giựt khóe miệng hỏi.
Ừ, đứa nhỏ của tiểu thúc! Hắn đã từng nói với ta khi hắn tấn thăng Thánh cấp, nhất định sẽ không ngoan ngoãn bị sét đánh, chúng ta đều cho rằng hắn đang nói giỡn, không ngờ hắn thật sự làm như vậy. Quân Khuynh Diệu cắn răng nghiến lợi, tiếp theo rất bất đắc dĩ nói với Gia Cát Minh Nguyệt: Trước đuổi theo hắn thôi.
Gia Cát Minh Nguyệt cho gọi Cự Phong ra, hai người cưỡi lên, nhanh chóng đuổi theo hướng người thiếu niên kia.
Hai người nhanh chóng đuổi theo hướng tới cửa thành khác, trước khi đi, Gia Cát Minh Nguyệt phân phó mọi người không thể hành động thiếu suy nghĩ, tiếp tục giữ vững cương vị.
Ra khỏi cửa chính Kinh Thành, sắc trời càng ngày càng mờ. Trước mặt thiếu niên cởi heo, đang nước mắt tung bay, quay đầu tới gào thét : Đại ca, cứu đệ!
Quân Khuynh Diệu và Gia Cát Minh Nguyệt đuổi theo rất nhanh, chạy song song với thiếu niên kia.
Lạc Ly, đến cùng là ngươi có chuyện gì xảy ra? Quân Khuynh Diệu cảm thụ tiếng sấm càng ngày càng kinh khủng ở sau lưng, sắc mặt âm trầm: Rốt cuộc ngươi chạy mấy lần?
Năm lần. Quân Lạc Ly vẻ mặt đưa đám nói: Làm sao đệ biết là tăng gấp bội chứ.
Gia Cát Minh Nguyệt nghe đối thoại của hai huynh đệ, hết ý kiến. Năm lần, toàn bộ năm lần! Người này lại tránh né Thiên Lôi năm lần. Có biết là khái niệm gì không? Lần đầu tiên Thiên Lôi là chín đạo, nếu như chạy trốn, như vậy lần sau tăng gấp bội là mười tám đạo. Chạy nữa thì không phải là chín lần ba hai bảy đơn giản như vậy. Mà là tăng gấp bội ở cơ sở từ lần thứ hai, cũng chính là ba mươi sáu Đạo Thiên Lôi. Hiện tại Quân Lạc Ly chạy năm lần, như vậy tính toán ra, chính là toàn bộ một trăm bốn mươi bốn đạo thiên lôi! Thật là một con số đẹp nha, một trăn bốn mươi bốn, muốn liều chết hả! Còn kinh khủng hơn ban đầu nàng Thiên Lôi.
Làm thế nào, đại ca, đệ còn không muốn chết. Vẻ mặt Quân Lạc Ly đưa đám nói, vừa khóc vừa thúc giục heo mập dưới người chạy nhanh lên một chút.
Không muốn chết ngươi còn chạy, thời điểm lần đầu tiên nên thừa nhận! Quân Khuynh Diệu trách mắng.
Hu hu hu, chính là không muốn chết nên đệ mới chạy mà. Lần đầu tiên sao đệ có thể chống đỡ nổi chứ. Giọng nói Quân Lạc Ly mang theo tiếng khóc nức nở. Gia Cát Minh Nguyệt nhìn kỹ khuôn mặt thiếu niên này một chút, thiếu niên này dáng dấp rất tuấn mỹ, chỉ là màu sắc con ngươi là màu đen. Cũng đúng, hắn là đứa bé của đệ đệ phụ thân Quân Khuynh Diệu, tự nhiên không có huyết thống Lâu Việt hoàng triều, cũng không có Dị Đồng hai màu vàng xanh rồi.
Bây giờ mới khóc, sớm đã làm gì? Quân Khuynh Diệu vẫn còn đang quát lớn. Gia Cát Minh Nguyệt lại nghe được rõ ràng, mặc dù Quân Khuynh Diệu đang trách mắng, nhưng mà cũng không có quá nhiều ý tứ trách cứ, hơn nữa là vô cùng tức giận và lo lắng.
Hu hu hu, đại ca, mau cứu đệ. Lần này ca phải cứu đệ, đệ nhất định thay thế chỗ vị trí của ca. Quân Lạc Ly oa oa khóc, thật ra thì một giọt nước mắt không có, chợt nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt, lại oa oa kêu lên: Đại tẩu, ngươi nhất định là đại tẩu của ta, tẩu mau kêu đại ca ta cứu ta đi. Đại ca ta người này chưa từng động hay động lòng qua nữ nhân nào, một khi động lòng đó là lửa mạnh hừng hực nha. Đơn giản mà nói, đại ca ta chính là một nam nhân biến thái trong nóng ngoài lạnh. Thứ người như vậy mà yêu, đó là dốc hết tất cả a. . . . . . Quân Lạc Ly giống như là quên mất đang chạy trối chết, nói thao thao bất tuyệt.
Mặt Quân Khuynh Diệu xạm lại, thật là hận không được một cước đá cái tên đệ đệ không chịu thua kém này xuống lưng ngựa. Không đúng, là đá xuống lưng heo!
Hắn đang muốn giải thích gì đó với Gia Cát Minh Nguyệt, Gia Cát Minh Nguyệt lại nhẹ nhàng gật đầu, nghiêm trang nói: Ừ, ngươi hình dung thật rất chính xác đấy. Đại ca ngươi thật đúng là người như vậy. Trong lời nói, thoáng có vẻ hài lòng dịu dàng.
Quân Khuynh Diệu không nói, ngẩng đầu trừng mắt Quân Lạc Ly đang hả hê, bỏ đi, nét mặt coi như ngươi làm chuyện tốt. Quân Lạc Ly nhếch miệng nở nụ cười.
Bây giờ thì chúng ta có thể giúp ngươi đỡ được. Chỉ là, ta cảm thấy được rất lãng phí. Gia Cát Minh Nguyệt lên tiếng: Lấy vũ khí ra, thuận tiện luyện khí thôi. Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt có tính toán. Lâu Việt hoàng triều của Quân Khuynh Diệu đã biến mất ở dưới lòng đất lâu như vậy, trở về mặt đất lần nữa, thế cục sa mạc sẽ thay đổi. Bọn họ lại trở thành bá chủ sa mạc lần nữa, nhất định phải tăng cường thực lực. Luyện chế một chút vũ khí tốt nhất cho bọn hắn, là không còn gì tốt hơn.
Vậy ta làm sao bây giờ, đại tẩu ngươi phải cứu ta. Quân Lạc Ly oa oa kêu to.
Ngươi chạy trước, ba mươi dặm hướng tây,
/232
|