Editor: ChieuNinh
Lam Vũ Hạo, ngươi xem thường bản thái tử? Thái tử sắc mặt nghiêm túc, giọng nói càng thêm giống như mùa đông khắc nghiệt, ánh mắt sắc bén khiến cho Lam Vũ Hạo có chút sợ hãi trong lòng.
Được rồi. Lam Vũ Hạo kì kèo mè nheo đi tới thái tử. Trong lòng âm thầm mắng chửi: Chảnh cái gì mà chảnh, không phải là ỷ có phụ thân tốt sao? Nếu không phải là dựa vào lão tử của ngươi, ngươi chính là một phế vật. Lam Vũ Hạo đang mắng chửi người ta đồng thời cũng hoàn toàn quên mất, nếu như không phải hắn dựa vào gia gia chiến công hiển hách, hắn cũng là phế vật, hơn nữa còn phế hơn cả thái tử, ít nhất người ta có thực lực mạnh hơn hắn.
Gia Cát Minh Nguyệt đi theo sau lưng Lam Vũ Hạo tới đội ngũ của thái tử. Ánh bình minh vừa ló rạng, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên người của Gia Cát Minh Nguyệt, ngũ quan hoàn mỹ, da thịt trắng noãn, dáng người thướt tha chuyển động dưới ánh mặt trời hòa thành ánh sáng thần bí, phong cách cao quý thanh nhã càng làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Tâm thần của thái tử mất phương hướng trong khoảnh khắc, đừng bảo là Lĩnh Nam quốc, càng không cần nói đến cái gọi là ba nghìn mỹ nữ trong hoàng cung, chỉ sợ ngay cả Đại lục Thừa Trạch cũng không tìm ra được sắc nước hương trời như vậy.
Lam Vũ Hạo, đây chính là ma sủng của ngươi? Rất nhanh Thái tử khôi phục thanh tỉnh, nhẹ nhàng ho khan một cái, mở miệng hỏi.
Ừ, nàng gọi là Gia Cát Minh Nguyệt. Lam Vũ Hạo trả lời. Hắn cũng không phải người ngu, đừng tưởng rằng hắn không hiểu ánh mắt của thái tử nhìn Minh Nguyệt. Cái sắc phôi này! Quả nhiên là một biến thái, ngay cả ma sủng cũng không bỏ qua cho! (sắc phôi: háo sắc)
Ừ, quả nhiên giống như trong truyền thuyết. Thái tử mỉm cười gật đầu. Xinh đẹp như trong truyền thuyết lại còn cường hãn như trong truyền thuyết, thái tử nói tới điểm nào, cũng chỉ có chính hắn mới biết.
Đó là đương nhiên, ngươi cũng không nhìn một chút ta là ai, ta chính là. . . . . . Nói tới chỗ này, Lam Vũ Hạo vốn lại bắt đầu hả hê ầm ĩ quên hình, nhưng lại đột nhiên ngừng miệng, ngớ ngẩn nhìn sau lưng thái tử.
Một thiếu nữ số tuổi ước chừng xấp xỉ với Lam Vũ Hạo đang đứng nghiêng ở sau lưng thái tử, mặt mũi đoan trang xinh đẹp, vẻ mặt nhìn về phía Lam Vũ Hạo tràn đầy khinh bỉ.
Vũ Hân, ngươi cũng ở nơi đây à? Lam Vũ Hạo mang theo vài phần vui mừng nói.
Hừ, ta với ngươi quen lắm sao? Người thiếu nữ kia khinh thường mắt trợn trắng.
Hắc hắc, không phải về sau càng quen sao, muốn có bao nhiêu quen thuộc thì có bấy nhiêu quen thuộc đấy. Lam Vũ Hạo làm mặt lơ nói, diễn dịch hai chữ vô sỉ đến cực hạn.
Lam Vũ Hạo, ta nhắc lại cho ngươi một lần nữa, chỉ cần chuyện kia một ngày không có kết luận cuối cùng, thì ít cợt nhã ở trước mặt ta đi. Còn nữa, ta tên là Ngụy Vũ Hân, ít kêu loạn Vũ Hân Vũ Hân, ta với ngươi không quen thuộc như vậy. Thiếu nữ dựng mày liễu lên, nói.
Không gọi thì không gọi, dù sao về sau còn nhiều cơ hội mà. Lam Vũ Hạo bị bẽ mặt, nhưng mà lại cợt nhã không cho là đúng, ra vẻ vô sỉ.
Ngươi nghĩ thì hay lắm! Ta tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi đâu! Giọng Ngụy Vũ Hân the thé, đang muốn nói lời quá đáng hơn thì thái tử khẽ hừ một tiếng, Ngụy Vũ Hân lập tức im miệng.
Nụ cười trên mặt Lam Vũ Hạo dừng lại, hắn thường bị người ta mắng ngu ngốc sau lưng, nhưng mà không có nghĩa là hắn thật sự ngu ngốc. Gia Cát Minh Nguyệt lại nhìn rõ ràng, thái tử này và Ngụy Vũ Hân, chẳng phải chính là Tào Ngạn Tuấn và Lưu Viên Viên lần trước sao. Những người này thật đúng là tâm địa nhiều gian giảo, lại đánh chủ ý tới trên người mình.
Lam Vũ Hạo không nhìn Ngụy Vũ Hân nữa, mà là nói với thái tử: Điện hạ, vậy chúng ta lên đường trước. Nói xong cũng không đợi thái tử đáp lời, kéo Gia Cát Minh Nguyệt đi tới hướng rừng rậm.
Thái tử nhìn bóng lưng xinh đẹp của Gia Cát Minh Nguyệt, tốc độ tim đập nhanh hơn mấy phần, dùng âm thanh chỉ có mình có thể nghe được lẩm bẩm: Thì ra đây chính là ma sủng hình người của Lam Vũ Hạo, hắn là người ngu ngốc như vậy, làm sao có tư cách có được ma sủng cao cấp như vậy, chỉ có ta, mới có tư cách này! Báu vật trời sanh như vậy, đi theo người ngu ngốc này, chẳng phải là quá lãng phí, ha ha. Trên mặt thái tử nào còn có anh khí như bình thường nữa, giờ phút này chỉ lộ ra tà ý nồng đậm, trong cơ thể hình như có một luồng lửa nóng xao động không yên. Thái tử người này, vừa gặp phải sắc đẹp, quả nhiên giống như biến thành người khác.
Điện hạ, vì sao ngươi cho tên kia gia nhập đội ngũ chứ? Ngụy Vũ Hân bất mãn oán giận nói.
Nội tâm thái tử đang khoái chí miên mang suy nghĩ, nghe nói như thế, âm độc nhìn Ngụy Vũ Hân mấy lần, trầm giọng nói: Chẳng lẽ ta làm cái quyết định gì, còn phải trải qua đồng ý của ngươi sao?
Ngụy Vũ Hân nhìn thấy vẻ mặt thái tử không vui, trong bụng hoảng hốt, vội vàng nói: Điện hạ bớt giận, ta. . . . . . ta không phải ý kia, tất cả tâm ý của ta đều ở trên người điện hạ, cho nên, vừa thấy hắn thì phiền. Ngụy Vũ Hân ra vẻ hoa lê đẫm mưa điềm đạm đáng yêu, chỉ cần là nam nhân nhìn thấy cũng sẽ theo bản năng mà sinh ra mấy phần thương tiếc.
Yên tâm đi, lần này thì ta sẽ dọn dẹp hắn một chút, xả giận cho ngươi. Thái tử vươn tay sờ soạng mặt của Ngụy Vũ Hân một cái, thầm nghĩ cảm xúc tay không tệ, da rất bóng loáng. Lại chuyển suy nghĩ, cũng không biết ma sủng kia của Lam Vũ Hạo khi sờ lên thì cảm xúc trên tay sẽ như thế nào.
Sắc mặt Ngụy Vũ Hân đỏ ửng, tim đập nhanh hơn. Ngẩng đầu si ngốc ngắm nhìn thái tử, đang muốn nói chút lời tâm tình thâm ý triền miên biểu đạt tâm ý của mình thì lại bị người cắt đứt.
Điện hạ, chúng ta cũng nên lên đường. Một thị vệ nằm vùng ở trong học viện nhìn mặt trời một chút, nói với thái tử.
Vậy thì tốt, lên đường đi. Thái tử nhàn nhạt gật đầu, dẫn mọi người đi vào trong rừng rậm. Ngụy Vũ Hân hung hăng trợn mắt nhìn thị vệ cắt đứt chuyện tốt của nàng ta một cái.
Rừng rậm Mộ Dã mặc dù kéo dài vạn dặm, là vùng đất nguy hiểm nổi danh cả đại lục Thừa Trạch, nhưng dù sao nơi này chỉ là ngoài rìa rừng rậm, hơn nữa cũng là ngoại ô của Kinh Thành. Cho nên trong lúc đi lại hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, ngay cả dã thú bình thường cũng khó mà nhìn thấy. Một đội người vừa đi vừa nghỉ thư giãn thích ý, thật sự chẳng khác gì dạo chơi.
Nữ hài mới vừa rồi kia là ai vậy? Gia Cát Minh Nguyệt vẫn là lần đầu thấy Lam Vũ Hạo kinh ngạc thành như vậy, không khỏi có chút ngạc nhiên đối với người thiếu nữ mới vừa rồi kia.
Vị hôn thê của ta. Lam Vũ Hạo cúi đầu, đi rất nhanh: Gọi là Ngụy Vũ Hân.
Vị hôn thê của ngươi? Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Lam Vũ Hạo như đưa đám một cái. Thật đúng là không nhìn ra, tên ăn chơi chưa dứt sữa này lại có vị hôn thê, cũng không biết là phụ mẫu nhà nào độc ác như vậy, lại cam lòng đẩy nữ nhi của mình xuống hố lửa. Lời này cũng không phải là châm chọc, trước khi nàng....chưa đến, danh tiếng của Lam Vũ Hạo kém đến cực điểm. Gả cho hắn, không có gì khác với nhảy vào hố lửa.
Ừ, gia gia của ta quyết định hôn sự cho ta sớm mấy năm. Nếu như là lúc trước, tất nhiên Lam Vũ Hạo sẽ nói thao thao bất tuyệt: nàng là nữ nhi nhà Hộ Bộ Thị Lang, mặc dù địa vị kém hơn nhà ta một chút. Chẳng qua ta nhìn dáng dấp nha đầu này cũng coi như miễn cưỡng xứng với bản thiếu gia, cho nên liền gắng gượng thu nhận, tránh cho gia gia bị khó xử. Nói như thế nào thì người ta cũng là Hộ Bộ Thị Lang, là thần tử cùng triều, không thể quá không cho mặt mũi. Nhưng mà bây giờ, những lời này vô luận là như thế nào thì hắn cũng không nói ra miệng được. Căm hận trong mắt của Ngụy Vũ Hân khi nhìn hắn vô cùng rõ ràng. Hiện tại rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ được hắn có bao nhiêu không được người chào đón rồi. Cửa hôn nhân này, thật sự là chuyện tốt sao? Hiện tại Lam Vũ Hạo dao động.
Chẳng qua ta nhìn tiểu nha đầu người ta giống như không quá nguyện ý à. Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày nói.
Đó là xấu hổ, nha đầu này còn nhỏ, nên xấu hổ. Lam Vũ Hạo giả bộ rất thâm trầm, nói tựa như an ủi mình.
Thật sao? Gia Cát Minh Nguyệt phốc cười một tiếng, nhìn chằm chằm ánh mắt của Lam Vũ Hạo.
Có lẽ, là còn chưa phát hiện ưu điểm của ta đi, thiên chi kiêu tử giống như ta, ưu điểm ở bên trong người bình thường thì không dễ dàng phát hiện. Lam Vũ Hạo cười hắc hắc, chỉ là trong tươi cười lại có chút cay đắng không dễ dàng phát giác.
Gia Cát Minh Nguyệt lắc đầu một cái, vươn tay vỗ vỗ đầu Lam Vũ Hạo: Người trẻ tuổi, cô nương kia không thích hợp với ngươi. Lúc nãy Gia Cát Minh Nguyệt thấy rất rõ ràng, cái thiếu nữ gọi là Ngụy Vũ Hân đó, ánh mắt nhìn về phía thái tử hoàn toàn khác biệt. Dĩ nhiên, một người quần là áo lụa nổi danh Kinh Thành, vừa ngu ngốc lại vô dụng, gia thế cũng không so được với thái tử. Thái tử là ai, về sau sẽ là người trở thành quốc vương. Quyền thế, địa vị, tiền bạc, lựa chọn của Ngụy Vũ Hân, Gia Cát Minh Nguyệt không thể nói nàng ta là sai, cũng không thể nói đúng. Mỗi người đều có theo đuổi của riêng mình. Người ngu ngốc quần là áo lụa so sánh với nhất quốc chi quân (vua) tương lai, chọn cái nào tốt hơn thật đúng là khó mà nói. Dĩ nhiên, đó là trước kia, đợi về sau Lam Vũ Hạo tiểu khốn kiếp này chẳng phải là khốn kiếp nữa rồi thì sẽ là một phu quân tốt thôi. Chỉ là, gánh nặng đường xa nha. . . . . .
Lam Vũ Hạo trầm mặc không nói gì. Dọc theo đường đi yên tĩnh không nói.
Trong bất tri bất giác, thời gian một ngày cứ như vậy mà trôi qua. Gần tối, một đội người tìm nơi dựa núi gần sông mà hạ trại ngay tại chỗ.
Hà Chiến, Lý Thượng Hoa, các ngươi mang mấy người dựng trại, Uông Đông Hải, Kha Hướng Tiền, các ngươi dẫn mấy người phụ trách cảnh giới. Lam Vũ Hạo, ngươi phụ trách săn thú, lấy chút đồ ăn trở lại, những người khác nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ. Lam Vũ Hạo mới vừa rửa mặt sạch sẽ ở trong suối nước, đang chuẩn bị móc lương khô thịt muối ra bắt đầu hưởng thụ, thì thái tử bắt đầu ra lệnh rồi.
Ta? Săn thú? Lam Vũ Hạo ngẩn người. Sớm biết ngay thái tử kêu mình đi chung khẳng định không có chuyện tốt. Trong lòng hắn đã làm xong chuẩn bị sẽ bán sức lao động làm việc vặt, lại tuyệt đối không ngờ rằng sẽ kêu hắn đi săn thú, Lam Đại thiếu gia có mấy cân mấy lượng có người nào mà không biết, để cho hắn đi săn, không bằng trực tiếp để cho hắn cầm đao cắt thịt thôi.
Còn nữa, nếu lần này là tới rèn luyện, tất cả mục tiêu để nâng cao thực lực làm mục đích, hiện tại mọi người nộp toàn bộ thức ăn mang theo lên, không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ nhịn đói. Thái tử nói không cho phản bác. Lời này rõ ràng chính là hướng về phía Lam Vũ Hạo, bởi vì trừ hắn ra, hình như người khác nhiều lắm là mang theo chút đồ ăn vặt.
Lam Vũ Hạo còn chưa có phục hồi tinh thần lại, túi đeo lưng trong tay đã bị Uông Đông Hải bên cạnh thái tử cầm đi, sau khi thức ăn bị vơ vét sạch sẽ, ném nỏ tay và chủy thủ về đến trên tay hắn.
Lam Vũ Hạo thiếu chút nữa lại giận tím mặt, nhìn ánh mắt lạnh lùng của thái tử liếc qua, nhịn! Người ở dưới mái hiên, không cúi đầu cũng không được, thân phận của Lam lão Vương Gia có cao hơn nữa quyền thế có nặng hơn nữa thì thế nào, phụ thân của người ta chính là nhất quốc chi quân, không chọc nổi, tiểu gia ta nhẫn nhịn!
Săn thú thì săn thú, tiểu gia ta là người như thế nào, thiên tài trong thiên tài, ngay cả ma sủng hình người cũng có thể triệu hoán ra được, chút chuyện nhỏ săn thú này có thể làm khó được ta? Lam Vũ Hạo đứng lên. Làm sao Lam Vũ Hạo lại không biết là thái tử cố ý nhằm vào hắn, cũng không phải là lần đầu tiên.
Lam Đại thiếu gia, vậy làm phiền ngài động tác nhanh lên một chút, chúng ta vẫn chờ con mồi của ngài vào nồi, nếu một lát đói quá thì có thể không thể làm gì khác hơn là lấy mấy thứ này lấp bao tử rồi. Uông Đông Hải cầm lương khô thịt muối của Lam Vũ Hạo lên, cười lớn tiếng nói. Phần lớn người trong đội ngũ đều là người bên cạnh thái tử, cũng đi theo cười ầm lên. Mà đổi lại mặc dù mấy người bên ngoài không thuộc về nhóm thái tử, nhưng mà đối với Lam Đại quần là áo lụa cũng không có cảm tình gì. Mặc dù nhìn ra thái tử chính là nhằm vào Lam Vũ Hạo, nhưng mà không ai dám bênh vực lẽ phải, dù sao cũng là nội đấu giữa nhà thiên tử và vương công phủ, bọn họ không muốn quản, cũng không có bản lãnh mà trông nom.
Hừ! Một đám chó săn, đắc ý cái rắm. Lam Vũ Hạo thầm mắng một tiếng, chui vào trong rừng rậm, vừa đi vừa nói thầm: Chờ xem, một ngày nào đó bản thiếu gia sẽ đánh gãy chân chó của ngươi!
Gia Cát Minh Nguyệt theo ở phía sau, khẽ mỉm cười, người này cả ngày la hét muốn đánh gãy chân chó này chân chó kia, chỉ là còn chưa từng nghe hắn nói qua thật sự đánh gãy chân của người nào. Tiểu quần là áo lụa tiếng xấu không nhỏ ở kinh thành, ngược lại chỉ là ham chơi chiếm đa số, chuyện thương thiên hại lý thật sự còn không làm qua.
Hà Chiến, các ngươi đánh chút con mồi trở lại. Thái tử nói với một thị vệ.
Vâng, Điện hạ.
Điện hạ, không phải Lam Vũ Hạo đi săn thú sao? Không trông cậy vào hắn, nhưng mà không phải hắn có ma sủng sao? Ngụy Vũ Hân không hiểu hỏi.
Chỉ sợ ma sủng này không đồng ý. Tào Ngạn Tuấn ở một bên lên tiếng: Ma sủng này vốn là bất mãn với tên ngu xuẩn đó, làm sao sẽ cam tâm săn thú cho hắn. Ta đúng là đã hỏi thăm rất rõ ràng, ma sủng này toàn sai bảo Lam Vũ Hạo khắp nơi, Lam Vũ Hạo thích như mật ngọt.
Ha ha, hiểu rồi. Nếu như hắn không nghe lời, ma sủng này giải ước với hắn, hắn muốn khóc cũng không kịp. Ngụy Vũ Hân vỗ tay một cái, bừng tỉnh hiểu ra.
Thái tử nghe đoạn đối thoại này, trên mặt hiện lên một chút ý cười.
Trong rừng rậm, nháo nha nháo nhác khắp nơi, hai tay Lam Đại thiếu gia vịn đầu gối thở hổn hển, một con thỏ hoang bị kinh sợ chạy như bay qua ở trước mặt, Vèo , nỏ tay phát ra một âm hưởng vui mừng, một mũi tên ngắn tinh sảo bắn ra nhanh như chớp, hung hăng ghim vào. . . . . . ực, ghim vào trên đất trống cách một thước trước mặt thỏ hoang.
Thỏ hoang giống như bị dọa phát sợ, lại đột nhiên sửng sờ tại chỗ, cơ hội rất tốt. Trong tay Lam Đại thiếu gia đang cầm là liên nỗ được làm đặc biệt, có thể liên tục phát ra hai mũi tên, nhắm ngay cơ hội một mũi tên bắn ra ngoài vừa rồi, lần này, tên ngắn vô cùng chính xác bắn trúng đất trống cách một thước sau lưng thỏ hoang.
Gia Cát Minh Nguyệt bình tĩnh đứng ở một bên tựa vào trên một cây đại thụ, nhìn dáng vẻ Lam Vũ Hạo náo loạn. Nhưng trong lòng đang suy tư những chuyện khác. Cái đại lục này có người mình muốn tìm sao? Nàng đăng kí ở sở giao dịch là tìm một cái gọi là Dong Binh Đoàn tiền vàng cuồn cuộn tới. Mặc kệ là Quân Khuynh Diệu hay là Lăng Phi giương hoặc là Nam Cung Cẩn, thấy tin tức này thì chắc chắn cũng sẽ biết là mình. Hơn nữa tiền thù lao cũng không ít, trăm vạn (một triệu) kim tệ, sẽ phải truyền bá rất nhanh.
Lam Vũ Hạo đuổi theo con thỏ hoang kia, mãi đuổi tới nỗi rời khỏi tầm mắt của Gia Cát Minh Nguyệt.
Đến khi Gia Cát Minh Nguyệt phục hồi tinh thần lại, chợt nghe được cách đó không xa một trận tiếng chạy ầm ầm. Bên trái, một đám chim bay tán loạn lên, kèm theo tiếng rống giận dữ nặng nề, tiếng chạy nặng nề càng ngày càng gần. Một con heo rừng béo phì thể trọng nặng chừng ba trăm cân đang hì hà hì hục đuổi theo ở sau lưng Lam Vũ Hạo.
Bình thường đặc sản miền núi dã vị nào mà Lam Vũ Hạo chưa từng ăn qua, dĩ nhiên thịt heo rừng cũng ăn không ít, nhưng mà heo rừng bự sống sờ sờ thì lại là lần đầu nhìn thấy. Chỉ nhìn cái răng nanh này một chút thôi, không biết là hung hãn gấp bao nhiêu lần đấu chó hắn nuôi dưỡng trước kia, trong lòng nhất thời hoảng hốt.
Gia Cát Minh Nguyệt cũng nhảy lên một cái, nhàn nhã ngồi ở trên nhánh cây, nhìn Lam Vũ Hạo bị con heo rừng kia đuổi náo loạn. Lam Vũ Hạo cắn răng, không có cầu cứu với Gia Cát Minh Nguyệt.
Chạy vòng quanh đại thụ mấy vòng, Lam Vũ Hạo đã thở hồng hộc, hắn biết nếu tiếp tục như vậy thì không được. Hắn ngậm chặt chủy thủ ở trong miệng, lấy ra toàn bộ sức mạnh ôm thân cây vụt vụt bò lên trên. Heo rừng tự mình chạy vòng quanh đại thụ mấy vòng thì phát hiện phản không thích hợp. Nó vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Lam Vũ Hạo đang ôm thân cây. Trong lỗ mũi heo rừng phun ra khí thô, chạy đi về phía sau. Lam Vũ Hạo sững sờ, đang nghi ngờ heo rừng này muốn làm gì? Ngay sau đó thì hắn biết heo rừng muốn làm gì rồi. Nó đang chạy lấy đà! Sau đó vọt tới thân cây. Một thân cây to như vậy lại đung đưa dữ dội. Trước khi nó đánh tới thì Gia Cát Minh Nguyệt ưu nhã nhảy đến đại thụ bên cạnh, tiếp theo sau đó bình tĩnh xem cuộc vui. Nàng không có ý định ra tay giúp Lam Vũ Hạo, không thể để cho Lam Vũ Hạo vẫn lệ thuộc vào nàng như vậy.
Lam Vũ Hạo một tay nắm chặt chủy thủ, nhìn con heo rừng bự ở phía dưới đang liều mạng đụng cây, mặc dù hắn bị sợ đến hai chân run rẩy lên, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Rốt cuộc, Lam Vũ Hạo hạ quyết định, nắm chặt chủy thủ đột nhiên nhảy xuống, hung hăng cắm chủy thủ vào trên đầu heo rừng. Một tiếng phốc vang lên, chủy thủ là đâm vào, nhưng lại không đủ để giết chết heo rừng.
Con heo rừng béo tốt rú thảm một tiếng, lại càng chạy lồng lộn lên giống như nổi điên, một đường đấu đá lung tung muốn ném Lam Vũ Hạo xuống. Lam Vũ Hạo bị dày vò thất điên bát đảo nhưng cũng không dám buông tay, mà là hung hăng kẹp cổ heo rừng, cưỡi trên đầu nó, cố gắng duy trì thăng bằng. Sau giơ tay chém xuống, lại rút chủy thủ ra hung hăng đâm vào đầu heo rừng.
Rốt cuộc, heo rừng hét thảm, té xuống một cái rầm, thân thể co quắp không cách nào động đậy. Lam Vũ Hạo xoa xoa mồ hôi trán, sử dụng chủy thủ hung hăng đâm thêm mấy cái nữa. Mới vừa thở ra một hơi thì bên tai vang lên giọng nói của Gia Cát Minh Nguyệt.
Nhìn đi, thật ra thì ngươi chỉ cần dụng tâm, là có thể làm được. Gia Cát Minh Nguyệt đã đứng ở bên cạnh hắn, mắt chứa nụ cười, giọng tán thưởng nói.
Đúng vậy, ta có thể làm được! Ta thật sự có thể làm được! Thật ra thì hai chân Lam Vũ Hạo còn có chút phát run, nhưng nhìn thi thể heo rừng trên mặt đất, lại cảm giác trong lòng có một cỗ lực lượng đang dần dần lớn mạnh.
Ừ, đi thôi. Gia Cát Minh Nguyệt cười cười, thấy Lam Vũ Hạo ý chí chiến đấu sục sôi như thế, rốt cuộc nàng cảm thấy có chút an ủi.
Lam Vũ Hạo nhìn heo rừng trên đất, ngồi xổm xuống nắm chân sau của nó, rồi bắt đầu kéo trở về.
Khi Lam Vũ Hạo kéo heo rừng trở lại chỗ dựng trại, tất cả mọi người nhìn lại.
Có thịt ăn rồi. Tiểu gia mới vừa đánh đấy. Lam Vũ Hạo thở hổn hển nói.
Mọi người thấy hắn kéo heo rừng, sắc mặt khác nhau.
Ngươi đánh? Cười chết người, ngươi có thể đánh được con mồi? Dựa vào ngươi? Ngụy Vũ Hân khinh thường cười nhạo một tiếng.
Những người khác hết sức chấp nhận, ai cũng không cho là cái tên ngu ngốc Lam Vũ Hạo này có thể đánh chết heo rừng béo tốt như vậy. Sắc mặt của Lam Vũ Hạo hơi đổi, vừa muốn nói gì thì Gia Cát Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, nàng nhìn Ngụy Vũ Hân, lạnh nhạt nói: Ý của ngươi là, công việc bẩn như vậy cũng xứng để ta phải ra tay? Chỉ là một câu nói nhàn nhạt, nhưng trong nháy mắt lại khiến cho lưng mọi người phát lạnh, một cỗ uy áp không gì sánh nổi từ đó mà lan tràn ra. Khiến mọi người vào giờ khắc này dường như muốn hít thở không thông .
Sắc mặt Ngụy Vũ Hân càng thêm vô cùng nhợt nhạt, nàng ta thì không sợ Lam Vũ Hạo, nhưng lại tràn đầy sợ hãi đối với ma sủng hình người này.
Hừ! Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, thu hồi uy áp, mọi người như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.
Thái tử khẽ mỉm cười, đứng lên, khách khí nói với Gia Cát Minh Nguyệt: Gia Cát tiểu thư, mời đi theo qua bên này nghỉ ngơi. Chuyện săn thú như vậy, dĩ nhiên không thể để cho ngươi đi làm. Cũng không ai biết tâm tình của thái tử vào giờ khắc này đến cùng có bao nhiêu tốt. Lúc trước hắn giao cho Lam Vũ Hạo đi săn không chỉ là nhìn hắn không thuận mắt muốn giày vò hắn, còn có suy nghĩ khác là hắn muốn nhìn một chút xem ma sủng của Lam Vũ Hạo sẽ ra tay giúp hắn ta hay không. Bây giờ nhìn lại, kết quả để cho hắn vô cùng hài lòng. Quả nhiên là ma sủng hình người xinh đẹp này không muốn thấy tên phế vật ngu ngốc đó.
Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có khách khí, trực tiếp đi tới rồi ngồi xuống. Lại khẽ quát Lam Vũ Hạo một tiếng: Còn ngẩn người ở đó làm cái gì? Tới đây.
Hả? A a, ừ. Lam Vũ Hạo bỏ heo rừng lại, rất là vui vẻ chạy tới, ngồi ở bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt.
Giờ phút này trên mặt thái tử cũng không có vẻ không vui, ngược lại vẫn là gương mặt mỉm cười.
Heo rừng Lam Vũ Hạo đánh trở về, lập tức có người đi lột da, rửa sạch, chuẩn bị nướng thịt.
Trên đống lửa, đùi heo rừng được nướng đến vàng rực tỏa ra mùi thơm mê người, một đám học viên vây quanh đống lửa ăn thịt heo rừng nướng. Mặc dù bình thường cũng khó khăn miễn có chút mâu thuẫn nhỏ lẫn nhau, nhưng lúc này cũng vui vẻ hòa thuận thích thú. Trừ Ngụy Vũ Hân thỉnh thoảng quăng tới ánh mắt khinh thường ra, tất cả đều bình thường.
Sau khi ăn xong, tất cả học viên tản đi, trở về lều trại của mình dựng lên chuẩn bị qua đêm, một cảnh tượng náo nhiệt.
Lam thiếu gia, Điện hạ mời ngươi qua. Lam Vũ Hạo mới vừa dựng lều xong, thì nghe được tiếng của Uông Đông Hải.
Lam Vũ Hạo cau mày, hắn cũng sẽ không tự luyến cho là thái tử muốn nói chuyện phiếm gia tăng tình cảm với hắn.
Nhanh lên một chút, đừng để cho thái tử đợi lâu! Uông Đông Hải không nhịn được thúc giục.
A, ừ. Lam Vũ Hạo nhàn nhạt đáp lời, mang theo Gia Cát Minh Nguyệt đi tới lều của thái tử.
Lều của thái tử lớn gấp ba bốn lần có thừa so với lều đơn giản của người khác, trừ giường đệm, trong đó lại còn để một gốc đại thụ dùng làm cái bàn trà tạm thời, phía trên còn bày hoa quả tươi không biết từ đâu tới. Cho dù là ở rèn luyện, cũng tận lực lộ vẻ thân phận khác biệt với người khác. Gia Cát Minh Nguyệt thật sự không hiểu, rèn luyện như vậy, đối với hắn mà nói có ý nghĩa gì sao?
Điện hạ tìm ta? Lam Vũ Hạo vào lều hỏi.
Ha ha, rất lâu không có tụ họp cùng với ngươi rồi, tới đây ngồi, đừng khách khí. Thái tử ra vẻ ôn tồn nho nhã, Lam Vũ Hạo và Gia Cát Minh Nguyệt nhìn đều cảm thấy đau bao tử rồi.
Nhìn xem tên khốn kiếp nhà ngươi có ý định gì. Trong lòng Lam Vũ Hạo thầm nhủ một câu, trên mặt lại cười rực rỡ: Vậy thì ta không khách khí. Lam Vũ Hạo tùy tùy tiện tiện ngồi xuống, thuận tay cầm hoa quả tươi trên bàn thấp lên ăn. Vừa ăn cũng vừa kêu Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xuống, sau đó ra dáng chủ nhân đưa một trái cây cho Gia Cát Minh Nguyệt.
Đúng rồi, hôm nay ta nhìn thấy chủy thủ của ngươi không tệ, có thể cho ta mượn xem một chút hay không? Thái tử nhìn như tùy ý hỏi.
Chủy thủ của ta tất nhiên không tệ, nếu Điện hạ mở miệng thì cho Điện hạ xem một chút vậy. Lam Vũ Hạo nhét một quả trái cây, thuận tay lấy chủy thủ đưa tới.
Gia Cát Minh Nguyệt âm thầm lắc đầu một cái, vị Lam Đại quần là áo lụa đã này có tiến bộ, nhưng còn xa xa không đủ. Ví dụ như bây giờ thật đúng là một chút tính cảnh giác cũng không có, vũ kỹ bản thân hắn cũng không ra gì, chủy thủ này chính là vũ khí duy nhất hắn có thể bảo vệ tánh mạng, lại có thể không cần suy nghĩ mà giao cho người khác. Mặc dù chủy thủ ở trong tay của hắn không phát huy được tác dụng quá lớn, nhưng mà dầu gì cũng là một thanh vũ khí phòng thân.
Thái tử này, gọi bọn họ tới, cũng không phải là chỉ vì xem chủy thủ của Lam Vũ Hạo một chút chứ? Gia Cát Minh Nguyệt hơi híp mắt lại, nhìn sắc mặt như thường của thái tử. Thái tử nhìn như đang tỉ mỉ nhìn chủy thủ trong tay, nhưng mà dư quang khóe mắt lại nhìn về phía cửa.
Đúng lúc này, mấy hơi thở như có như không truyền đến, trong nháy mắt đã đến bên ngoài cửa lều trại. Ánh sáng lạnh lóe lên, lều trại lập tức bị kéo ra một lổ hổng lớn, ba bóng người màu đen chợt lóe mà vào, ba thanh trường kiếm đâm tới phương hướng của thái tử.
Lại là thích khách! Hơn nữa hai người cấp Thiên Không, một cấp linh hồn. Gia Cát Minh Nguyệt không phải lần đầu tiên trải qua loại chuyện như vậy, không có một chút hốt hoảng, chỉ liếc mắt một cái thì đã nhìn ra thực lực của đối phương. Chỉ là ở trên người của mấy tên thích khách, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có cảm giác được chút sát khí nào. Theo lý thuyết, thích khách thực lực như vậy ở Đại lục Thừa Trạch nên tính là nhất đẳng – là người tài rồi, vốn nên sát khí ngập trời mới đúng, nhưng ở trên người bọn họ thế nhưng nàng lại không cảm thấy một chút sát khí, điều này nói rõ cái gì?
Ở trong điện quang hỏa thạch, bóng dáng thái tử đột nhiên động một cái, gần như ở trong một nháy mắt đối phương xông tới, chợt lách người đến sau lưng Lam Vũ Hạo. Phản ứng nhanh chóng, động tác rất nhanh nhẹn, kinh khủng ngay cả cao thủ linh hồn cấp đều phải thua kém mấy phần. Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt lại nhìn ra thực lực của hắn nhiều nhất sẽ không vượt qua Đại Địa sơ kỳ, thay vì nói hắn phản ứng mau động tác nhanh nhẹn, chẳng bằng nói là càng giống như đã sớm tập luyện kỹ thì hơn. Mà ba người kia mới vừa rồi còn không có chút sát khí nào, thế nhưng lúc này lại sát khí bốn phía. Khí thế kia nghiễm nhiên là muốn lấy tánh mạng Lam Vũ Hạo!
Trong nháy mắt, thái tử ẩn thân sau lưng Lam Vũ Hạo, lúc này Lam Vũ Hạo cũng phản ứng kịp, nhưng mà lấy thực lực của hắn, đối mặt với đối thủ như vậy, căn bản ngay cả cơ hội tránh né cũng không có, chứ đừng nói là phản kích. Lúc này Lam Vũ Hạo mới nhớ tới chủy thủ duy nhất của mình đã bị thái tử lấy đi.
Thái tử núp ở sau lưng Lam Vũ Hạo, ánh mắt cũng không có rơi vào trên người thích khách, mà là dừng lại ở trên người của Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt không có kinh ngạc hoặc là sợ hãi, ngược lại có một chút mong đợi.
Ánh mắt của hắn không có chạy khỏi tầm mắt của Gia Cát Minh Nguyệt, Gia Cát Minh Nguyệt đã hiểu rõ. Những thích khách này, ám sát thái tử là giả, giết chết Lam Vũ Hạo là thật, thử dò xét thực lực của nàng, cũng là thật!
Thật là thúc có thể nhịn, nhưng thẩm không thể nhịn! Vào giờ khắc này Gia Cát Minh Nguyệt là thật sự nổi giận. Thái tử này mơ ước nàng coi như xong, bây giờ còn muốn lấy tánh mạng của Lam Vũ Hạo. Diendanlequydon~ChieuNinh Thật là ngây thơ, cho là giết được Lam Vũ Hạo rồi thì mình có thể làm ma sủng của hắn sao? Cả đám đều ngu như vậy! Trừ Lam Vũ Phàm ra thì không có ai phát hiện được mình là loài người mà không phải ma sủng sao? Ánh mắt tham lam này thật là chán ghét đến cực điểm. Lần này Gia Cát Minh Nguyệt thật nổi giận, cho nên tự nhiên cũng sẽ không lưu tình nữa.
Muốn động vào người nàng bảo vệ, cũng không cân nhắc một chút xem mình nặng mấy lượng!
Sắc mặt Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lẽo, ngay lập tức, tình hình chợt biến.
Phốc , Phốc , Phốc , ba đường máu tươi gần như đồng thời phun ra từ cổ họng của ba tên gọi là thích khách.
Không có ai thấy Gia Cát Minh Nguyệt ra tay, chỉ thấy một bóng người hư vô thoáng một cái, ba tên thích khách bỏ mạng ngay tại chỗ. Mà Gia Cát Minh Nguyệt thì vẫn đứng ở chỗ cũ, gương mặt bình tĩnh và lạnh nhạt, giống như không có chuyện gì phát sinh.
Mới vừa rồi thái tử trấn định đối mặt với thích khách lúc này rốt cuộc cũng biến sắc, trở nên hoàn toàn trắng bệch: Đây là là thực lực gì? Hai người cấp Thiên Không thêm một cấp Linh Hồn, cho dù đặt ở trong hoàng cung cũng là cao thủ nhất đẳng, nhưng trong nháy mắt toàn bộ đều chết hết ở trước mặt, thậm chí ngay cả Gia Cát Minh Nguyệt ra tay thế nào cũng không nhìn thấy, sớm biết lực chiến đấu của ma sủng hình người không yếu, nhưng mà cũng không nên mạnh thành như vậy chứ!
Nhìn ba bộ thi thể trên mặt đất, thái tử điện hạ vừa
Lam Vũ Hạo, ngươi xem thường bản thái tử? Thái tử sắc mặt nghiêm túc, giọng nói càng thêm giống như mùa đông khắc nghiệt, ánh mắt sắc bén khiến cho Lam Vũ Hạo có chút sợ hãi trong lòng.
Được rồi. Lam Vũ Hạo kì kèo mè nheo đi tới thái tử. Trong lòng âm thầm mắng chửi: Chảnh cái gì mà chảnh, không phải là ỷ có phụ thân tốt sao? Nếu không phải là dựa vào lão tử của ngươi, ngươi chính là một phế vật. Lam Vũ Hạo đang mắng chửi người ta đồng thời cũng hoàn toàn quên mất, nếu như không phải hắn dựa vào gia gia chiến công hiển hách, hắn cũng là phế vật, hơn nữa còn phế hơn cả thái tử, ít nhất người ta có thực lực mạnh hơn hắn.
Gia Cát Minh Nguyệt đi theo sau lưng Lam Vũ Hạo tới đội ngũ của thái tử. Ánh bình minh vừa ló rạng, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên người của Gia Cát Minh Nguyệt, ngũ quan hoàn mỹ, da thịt trắng noãn, dáng người thướt tha chuyển động dưới ánh mặt trời hòa thành ánh sáng thần bí, phong cách cao quý thanh nhã càng làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Tâm thần của thái tử mất phương hướng trong khoảnh khắc, đừng bảo là Lĩnh Nam quốc, càng không cần nói đến cái gọi là ba nghìn mỹ nữ trong hoàng cung, chỉ sợ ngay cả Đại lục Thừa Trạch cũng không tìm ra được sắc nước hương trời như vậy.
Lam Vũ Hạo, đây chính là ma sủng của ngươi? Rất nhanh Thái tử khôi phục thanh tỉnh, nhẹ nhàng ho khan một cái, mở miệng hỏi.
Ừ, nàng gọi là Gia Cát Minh Nguyệt. Lam Vũ Hạo trả lời. Hắn cũng không phải người ngu, đừng tưởng rằng hắn không hiểu ánh mắt của thái tử nhìn Minh Nguyệt. Cái sắc phôi này! Quả nhiên là một biến thái, ngay cả ma sủng cũng không bỏ qua cho! (sắc phôi: háo sắc)
Ừ, quả nhiên giống như trong truyền thuyết. Thái tử mỉm cười gật đầu. Xinh đẹp như trong truyền thuyết lại còn cường hãn như trong truyền thuyết, thái tử nói tới điểm nào, cũng chỉ có chính hắn mới biết.
Đó là đương nhiên, ngươi cũng không nhìn một chút ta là ai, ta chính là. . . . . . Nói tới chỗ này, Lam Vũ Hạo vốn lại bắt đầu hả hê ầm ĩ quên hình, nhưng lại đột nhiên ngừng miệng, ngớ ngẩn nhìn sau lưng thái tử.
Một thiếu nữ số tuổi ước chừng xấp xỉ với Lam Vũ Hạo đang đứng nghiêng ở sau lưng thái tử, mặt mũi đoan trang xinh đẹp, vẻ mặt nhìn về phía Lam Vũ Hạo tràn đầy khinh bỉ.
Vũ Hân, ngươi cũng ở nơi đây à? Lam Vũ Hạo mang theo vài phần vui mừng nói.
Hừ, ta với ngươi quen lắm sao? Người thiếu nữ kia khinh thường mắt trợn trắng.
Hắc hắc, không phải về sau càng quen sao, muốn có bao nhiêu quen thuộc thì có bấy nhiêu quen thuộc đấy. Lam Vũ Hạo làm mặt lơ nói, diễn dịch hai chữ vô sỉ đến cực hạn.
Lam Vũ Hạo, ta nhắc lại cho ngươi một lần nữa, chỉ cần chuyện kia một ngày không có kết luận cuối cùng, thì ít cợt nhã ở trước mặt ta đi. Còn nữa, ta tên là Ngụy Vũ Hân, ít kêu loạn Vũ Hân Vũ Hân, ta với ngươi không quen thuộc như vậy. Thiếu nữ dựng mày liễu lên, nói.
Không gọi thì không gọi, dù sao về sau còn nhiều cơ hội mà. Lam Vũ Hạo bị bẽ mặt, nhưng mà lại cợt nhã không cho là đúng, ra vẻ vô sỉ.
Ngươi nghĩ thì hay lắm! Ta tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi đâu! Giọng Ngụy Vũ Hân the thé, đang muốn nói lời quá đáng hơn thì thái tử khẽ hừ một tiếng, Ngụy Vũ Hân lập tức im miệng.
Nụ cười trên mặt Lam Vũ Hạo dừng lại, hắn thường bị người ta mắng ngu ngốc sau lưng, nhưng mà không có nghĩa là hắn thật sự ngu ngốc. Gia Cát Minh Nguyệt lại nhìn rõ ràng, thái tử này và Ngụy Vũ Hân, chẳng phải chính là Tào Ngạn Tuấn và Lưu Viên Viên lần trước sao. Những người này thật đúng là tâm địa nhiều gian giảo, lại đánh chủ ý tới trên người mình.
Lam Vũ Hạo không nhìn Ngụy Vũ Hân nữa, mà là nói với thái tử: Điện hạ, vậy chúng ta lên đường trước. Nói xong cũng không đợi thái tử đáp lời, kéo Gia Cát Minh Nguyệt đi tới hướng rừng rậm.
Thái tử nhìn bóng lưng xinh đẹp của Gia Cát Minh Nguyệt, tốc độ tim đập nhanh hơn mấy phần, dùng âm thanh chỉ có mình có thể nghe được lẩm bẩm: Thì ra đây chính là ma sủng hình người của Lam Vũ Hạo, hắn là người ngu ngốc như vậy, làm sao có tư cách có được ma sủng cao cấp như vậy, chỉ có ta, mới có tư cách này! Báu vật trời sanh như vậy, đi theo người ngu ngốc này, chẳng phải là quá lãng phí, ha ha. Trên mặt thái tử nào còn có anh khí như bình thường nữa, giờ phút này chỉ lộ ra tà ý nồng đậm, trong cơ thể hình như có một luồng lửa nóng xao động không yên. Thái tử người này, vừa gặp phải sắc đẹp, quả nhiên giống như biến thành người khác.
Điện hạ, vì sao ngươi cho tên kia gia nhập đội ngũ chứ? Ngụy Vũ Hân bất mãn oán giận nói.
Nội tâm thái tử đang khoái chí miên mang suy nghĩ, nghe nói như thế, âm độc nhìn Ngụy Vũ Hân mấy lần, trầm giọng nói: Chẳng lẽ ta làm cái quyết định gì, còn phải trải qua đồng ý của ngươi sao?
Ngụy Vũ Hân nhìn thấy vẻ mặt thái tử không vui, trong bụng hoảng hốt, vội vàng nói: Điện hạ bớt giận, ta. . . . . . ta không phải ý kia, tất cả tâm ý của ta đều ở trên người điện hạ, cho nên, vừa thấy hắn thì phiền. Ngụy Vũ Hân ra vẻ hoa lê đẫm mưa điềm đạm đáng yêu, chỉ cần là nam nhân nhìn thấy cũng sẽ theo bản năng mà sinh ra mấy phần thương tiếc.
Yên tâm đi, lần này thì ta sẽ dọn dẹp hắn một chút, xả giận cho ngươi. Thái tử vươn tay sờ soạng mặt của Ngụy Vũ Hân một cái, thầm nghĩ cảm xúc tay không tệ, da rất bóng loáng. Lại chuyển suy nghĩ, cũng không biết ma sủng kia của Lam Vũ Hạo khi sờ lên thì cảm xúc trên tay sẽ như thế nào.
Sắc mặt Ngụy Vũ Hân đỏ ửng, tim đập nhanh hơn. Ngẩng đầu si ngốc ngắm nhìn thái tử, đang muốn nói chút lời tâm tình thâm ý triền miên biểu đạt tâm ý của mình thì lại bị người cắt đứt.
Điện hạ, chúng ta cũng nên lên đường. Một thị vệ nằm vùng ở trong học viện nhìn mặt trời một chút, nói với thái tử.
Vậy thì tốt, lên đường đi. Thái tử nhàn nhạt gật đầu, dẫn mọi người đi vào trong rừng rậm. Ngụy Vũ Hân hung hăng trợn mắt nhìn thị vệ cắt đứt chuyện tốt của nàng ta một cái.
Rừng rậm Mộ Dã mặc dù kéo dài vạn dặm, là vùng đất nguy hiểm nổi danh cả đại lục Thừa Trạch, nhưng dù sao nơi này chỉ là ngoài rìa rừng rậm, hơn nữa cũng là ngoại ô của Kinh Thành. Cho nên trong lúc đi lại hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, ngay cả dã thú bình thường cũng khó mà nhìn thấy. Một đội người vừa đi vừa nghỉ thư giãn thích ý, thật sự chẳng khác gì dạo chơi.
Nữ hài mới vừa rồi kia là ai vậy? Gia Cát Minh Nguyệt vẫn là lần đầu thấy Lam Vũ Hạo kinh ngạc thành như vậy, không khỏi có chút ngạc nhiên đối với người thiếu nữ mới vừa rồi kia.
Vị hôn thê của ta. Lam Vũ Hạo cúi đầu, đi rất nhanh: Gọi là Ngụy Vũ Hân.
Vị hôn thê của ngươi? Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Lam Vũ Hạo như đưa đám một cái. Thật đúng là không nhìn ra, tên ăn chơi chưa dứt sữa này lại có vị hôn thê, cũng không biết là phụ mẫu nhà nào độc ác như vậy, lại cam lòng đẩy nữ nhi của mình xuống hố lửa. Lời này cũng không phải là châm chọc, trước khi nàng....chưa đến, danh tiếng của Lam Vũ Hạo kém đến cực điểm. Gả cho hắn, không có gì khác với nhảy vào hố lửa.
Ừ, gia gia của ta quyết định hôn sự cho ta sớm mấy năm. Nếu như là lúc trước, tất nhiên Lam Vũ Hạo sẽ nói thao thao bất tuyệt: nàng là nữ nhi nhà Hộ Bộ Thị Lang, mặc dù địa vị kém hơn nhà ta một chút. Chẳng qua ta nhìn dáng dấp nha đầu này cũng coi như miễn cưỡng xứng với bản thiếu gia, cho nên liền gắng gượng thu nhận, tránh cho gia gia bị khó xử. Nói như thế nào thì người ta cũng là Hộ Bộ Thị Lang, là thần tử cùng triều, không thể quá không cho mặt mũi. Nhưng mà bây giờ, những lời này vô luận là như thế nào thì hắn cũng không nói ra miệng được. Căm hận trong mắt của Ngụy Vũ Hân khi nhìn hắn vô cùng rõ ràng. Hiện tại rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ được hắn có bao nhiêu không được người chào đón rồi. Cửa hôn nhân này, thật sự là chuyện tốt sao? Hiện tại Lam Vũ Hạo dao động.
Chẳng qua ta nhìn tiểu nha đầu người ta giống như không quá nguyện ý à. Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày nói.
Đó là xấu hổ, nha đầu này còn nhỏ, nên xấu hổ. Lam Vũ Hạo giả bộ rất thâm trầm, nói tựa như an ủi mình.
Thật sao? Gia Cát Minh Nguyệt phốc cười một tiếng, nhìn chằm chằm ánh mắt của Lam Vũ Hạo.
Có lẽ, là còn chưa phát hiện ưu điểm của ta đi, thiên chi kiêu tử giống như ta, ưu điểm ở bên trong người bình thường thì không dễ dàng phát hiện. Lam Vũ Hạo cười hắc hắc, chỉ là trong tươi cười lại có chút cay đắng không dễ dàng phát giác.
Gia Cát Minh Nguyệt lắc đầu một cái, vươn tay vỗ vỗ đầu Lam Vũ Hạo: Người trẻ tuổi, cô nương kia không thích hợp với ngươi. Lúc nãy Gia Cát Minh Nguyệt thấy rất rõ ràng, cái thiếu nữ gọi là Ngụy Vũ Hân đó, ánh mắt nhìn về phía thái tử hoàn toàn khác biệt. Dĩ nhiên, một người quần là áo lụa nổi danh Kinh Thành, vừa ngu ngốc lại vô dụng, gia thế cũng không so được với thái tử. Thái tử là ai, về sau sẽ là người trở thành quốc vương. Quyền thế, địa vị, tiền bạc, lựa chọn của Ngụy Vũ Hân, Gia Cát Minh Nguyệt không thể nói nàng ta là sai, cũng không thể nói đúng. Mỗi người đều có theo đuổi của riêng mình. Người ngu ngốc quần là áo lụa so sánh với nhất quốc chi quân (vua) tương lai, chọn cái nào tốt hơn thật đúng là khó mà nói. Dĩ nhiên, đó là trước kia, đợi về sau Lam Vũ Hạo tiểu khốn kiếp này chẳng phải là khốn kiếp nữa rồi thì sẽ là một phu quân tốt thôi. Chỉ là, gánh nặng đường xa nha. . . . . .
Lam Vũ Hạo trầm mặc không nói gì. Dọc theo đường đi yên tĩnh không nói.
Trong bất tri bất giác, thời gian một ngày cứ như vậy mà trôi qua. Gần tối, một đội người tìm nơi dựa núi gần sông mà hạ trại ngay tại chỗ.
Hà Chiến, Lý Thượng Hoa, các ngươi mang mấy người dựng trại, Uông Đông Hải, Kha Hướng Tiền, các ngươi dẫn mấy người phụ trách cảnh giới. Lam Vũ Hạo, ngươi phụ trách săn thú, lấy chút đồ ăn trở lại, những người khác nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ. Lam Vũ Hạo mới vừa rửa mặt sạch sẽ ở trong suối nước, đang chuẩn bị móc lương khô thịt muối ra bắt đầu hưởng thụ, thì thái tử bắt đầu ra lệnh rồi.
Ta? Săn thú? Lam Vũ Hạo ngẩn người. Sớm biết ngay thái tử kêu mình đi chung khẳng định không có chuyện tốt. Trong lòng hắn đã làm xong chuẩn bị sẽ bán sức lao động làm việc vặt, lại tuyệt đối không ngờ rằng sẽ kêu hắn đi săn thú, Lam Đại thiếu gia có mấy cân mấy lượng có người nào mà không biết, để cho hắn đi săn, không bằng trực tiếp để cho hắn cầm đao cắt thịt thôi.
Còn nữa, nếu lần này là tới rèn luyện, tất cả mục tiêu để nâng cao thực lực làm mục đích, hiện tại mọi người nộp toàn bộ thức ăn mang theo lên, không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ nhịn đói. Thái tử nói không cho phản bác. Lời này rõ ràng chính là hướng về phía Lam Vũ Hạo, bởi vì trừ hắn ra, hình như người khác nhiều lắm là mang theo chút đồ ăn vặt.
Lam Vũ Hạo còn chưa có phục hồi tinh thần lại, túi đeo lưng trong tay đã bị Uông Đông Hải bên cạnh thái tử cầm đi, sau khi thức ăn bị vơ vét sạch sẽ, ném nỏ tay và chủy thủ về đến trên tay hắn.
Lam Vũ Hạo thiếu chút nữa lại giận tím mặt, nhìn ánh mắt lạnh lùng của thái tử liếc qua, nhịn! Người ở dưới mái hiên, không cúi đầu cũng không được, thân phận của Lam lão Vương Gia có cao hơn nữa quyền thế có nặng hơn nữa thì thế nào, phụ thân của người ta chính là nhất quốc chi quân, không chọc nổi, tiểu gia ta nhẫn nhịn!
Săn thú thì săn thú, tiểu gia ta là người như thế nào, thiên tài trong thiên tài, ngay cả ma sủng hình người cũng có thể triệu hoán ra được, chút chuyện nhỏ săn thú này có thể làm khó được ta? Lam Vũ Hạo đứng lên. Làm sao Lam Vũ Hạo lại không biết là thái tử cố ý nhằm vào hắn, cũng không phải là lần đầu tiên.
Lam Đại thiếu gia, vậy làm phiền ngài động tác nhanh lên một chút, chúng ta vẫn chờ con mồi của ngài vào nồi, nếu một lát đói quá thì có thể không thể làm gì khác hơn là lấy mấy thứ này lấp bao tử rồi. Uông Đông Hải cầm lương khô thịt muối của Lam Vũ Hạo lên, cười lớn tiếng nói. Phần lớn người trong đội ngũ đều là người bên cạnh thái tử, cũng đi theo cười ầm lên. Mà đổi lại mặc dù mấy người bên ngoài không thuộc về nhóm thái tử, nhưng mà đối với Lam Đại quần là áo lụa cũng không có cảm tình gì. Mặc dù nhìn ra thái tử chính là nhằm vào Lam Vũ Hạo, nhưng mà không ai dám bênh vực lẽ phải, dù sao cũng là nội đấu giữa nhà thiên tử và vương công phủ, bọn họ không muốn quản, cũng không có bản lãnh mà trông nom.
Hừ! Một đám chó săn, đắc ý cái rắm. Lam Vũ Hạo thầm mắng một tiếng, chui vào trong rừng rậm, vừa đi vừa nói thầm: Chờ xem, một ngày nào đó bản thiếu gia sẽ đánh gãy chân chó của ngươi!
Gia Cát Minh Nguyệt theo ở phía sau, khẽ mỉm cười, người này cả ngày la hét muốn đánh gãy chân chó này chân chó kia, chỉ là còn chưa từng nghe hắn nói qua thật sự đánh gãy chân của người nào. Tiểu quần là áo lụa tiếng xấu không nhỏ ở kinh thành, ngược lại chỉ là ham chơi chiếm đa số, chuyện thương thiên hại lý thật sự còn không làm qua.
Hà Chiến, các ngươi đánh chút con mồi trở lại. Thái tử nói với một thị vệ.
Vâng, Điện hạ.
Điện hạ, không phải Lam Vũ Hạo đi săn thú sao? Không trông cậy vào hắn, nhưng mà không phải hắn có ma sủng sao? Ngụy Vũ Hân không hiểu hỏi.
Chỉ sợ ma sủng này không đồng ý. Tào Ngạn Tuấn ở một bên lên tiếng: Ma sủng này vốn là bất mãn với tên ngu xuẩn đó, làm sao sẽ cam tâm săn thú cho hắn. Ta đúng là đã hỏi thăm rất rõ ràng, ma sủng này toàn sai bảo Lam Vũ Hạo khắp nơi, Lam Vũ Hạo thích như mật ngọt.
Ha ha, hiểu rồi. Nếu như hắn không nghe lời, ma sủng này giải ước với hắn, hắn muốn khóc cũng không kịp. Ngụy Vũ Hân vỗ tay một cái, bừng tỉnh hiểu ra.
Thái tử nghe đoạn đối thoại này, trên mặt hiện lên một chút ý cười.
Trong rừng rậm, nháo nha nháo nhác khắp nơi, hai tay Lam Đại thiếu gia vịn đầu gối thở hổn hển, một con thỏ hoang bị kinh sợ chạy như bay qua ở trước mặt, Vèo , nỏ tay phát ra một âm hưởng vui mừng, một mũi tên ngắn tinh sảo bắn ra nhanh như chớp, hung hăng ghim vào. . . . . . ực, ghim vào trên đất trống cách một thước trước mặt thỏ hoang.
Thỏ hoang giống như bị dọa phát sợ, lại đột nhiên sửng sờ tại chỗ, cơ hội rất tốt. Trong tay Lam Đại thiếu gia đang cầm là liên nỗ được làm đặc biệt, có thể liên tục phát ra hai mũi tên, nhắm ngay cơ hội một mũi tên bắn ra ngoài vừa rồi, lần này, tên ngắn vô cùng chính xác bắn trúng đất trống cách một thước sau lưng thỏ hoang.
Gia Cát Minh Nguyệt bình tĩnh đứng ở một bên tựa vào trên một cây đại thụ, nhìn dáng vẻ Lam Vũ Hạo náo loạn. Nhưng trong lòng đang suy tư những chuyện khác. Cái đại lục này có người mình muốn tìm sao? Nàng đăng kí ở sở giao dịch là tìm một cái gọi là Dong Binh Đoàn tiền vàng cuồn cuộn tới. Mặc kệ là Quân Khuynh Diệu hay là Lăng Phi giương hoặc là Nam Cung Cẩn, thấy tin tức này thì chắc chắn cũng sẽ biết là mình. Hơn nữa tiền thù lao cũng không ít, trăm vạn (một triệu) kim tệ, sẽ phải truyền bá rất nhanh.
Lam Vũ Hạo đuổi theo con thỏ hoang kia, mãi đuổi tới nỗi rời khỏi tầm mắt của Gia Cát Minh Nguyệt.
Đến khi Gia Cát Minh Nguyệt phục hồi tinh thần lại, chợt nghe được cách đó không xa một trận tiếng chạy ầm ầm. Bên trái, một đám chim bay tán loạn lên, kèm theo tiếng rống giận dữ nặng nề, tiếng chạy nặng nề càng ngày càng gần. Một con heo rừng béo phì thể trọng nặng chừng ba trăm cân đang hì hà hì hục đuổi theo ở sau lưng Lam Vũ Hạo.
Bình thường đặc sản miền núi dã vị nào mà Lam Vũ Hạo chưa từng ăn qua, dĩ nhiên thịt heo rừng cũng ăn không ít, nhưng mà heo rừng bự sống sờ sờ thì lại là lần đầu nhìn thấy. Chỉ nhìn cái răng nanh này một chút thôi, không biết là hung hãn gấp bao nhiêu lần đấu chó hắn nuôi dưỡng trước kia, trong lòng nhất thời hoảng hốt.
Gia Cát Minh Nguyệt cũng nhảy lên một cái, nhàn nhã ngồi ở trên nhánh cây, nhìn Lam Vũ Hạo bị con heo rừng kia đuổi náo loạn. Lam Vũ Hạo cắn răng, không có cầu cứu với Gia Cát Minh Nguyệt.
Chạy vòng quanh đại thụ mấy vòng, Lam Vũ Hạo đã thở hồng hộc, hắn biết nếu tiếp tục như vậy thì không được. Hắn ngậm chặt chủy thủ ở trong miệng, lấy ra toàn bộ sức mạnh ôm thân cây vụt vụt bò lên trên. Heo rừng tự mình chạy vòng quanh đại thụ mấy vòng thì phát hiện phản không thích hợp. Nó vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Lam Vũ Hạo đang ôm thân cây. Trong lỗ mũi heo rừng phun ra khí thô, chạy đi về phía sau. Lam Vũ Hạo sững sờ, đang nghi ngờ heo rừng này muốn làm gì? Ngay sau đó thì hắn biết heo rừng muốn làm gì rồi. Nó đang chạy lấy đà! Sau đó vọt tới thân cây. Một thân cây to như vậy lại đung đưa dữ dội. Trước khi nó đánh tới thì Gia Cát Minh Nguyệt ưu nhã nhảy đến đại thụ bên cạnh, tiếp theo sau đó bình tĩnh xem cuộc vui. Nàng không có ý định ra tay giúp Lam Vũ Hạo, không thể để cho Lam Vũ Hạo vẫn lệ thuộc vào nàng như vậy.
Lam Vũ Hạo một tay nắm chặt chủy thủ, nhìn con heo rừng bự ở phía dưới đang liều mạng đụng cây, mặc dù hắn bị sợ đến hai chân run rẩy lên, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Rốt cuộc, Lam Vũ Hạo hạ quyết định, nắm chặt chủy thủ đột nhiên nhảy xuống, hung hăng cắm chủy thủ vào trên đầu heo rừng. Một tiếng phốc vang lên, chủy thủ là đâm vào, nhưng lại không đủ để giết chết heo rừng.
Con heo rừng béo tốt rú thảm một tiếng, lại càng chạy lồng lộn lên giống như nổi điên, một đường đấu đá lung tung muốn ném Lam Vũ Hạo xuống. Lam Vũ Hạo bị dày vò thất điên bát đảo nhưng cũng không dám buông tay, mà là hung hăng kẹp cổ heo rừng, cưỡi trên đầu nó, cố gắng duy trì thăng bằng. Sau giơ tay chém xuống, lại rút chủy thủ ra hung hăng đâm vào đầu heo rừng.
Rốt cuộc, heo rừng hét thảm, té xuống một cái rầm, thân thể co quắp không cách nào động đậy. Lam Vũ Hạo xoa xoa mồ hôi trán, sử dụng chủy thủ hung hăng đâm thêm mấy cái nữa. Mới vừa thở ra một hơi thì bên tai vang lên giọng nói của Gia Cát Minh Nguyệt.
Nhìn đi, thật ra thì ngươi chỉ cần dụng tâm, là có thể làm được. Gia Cát Minh Nguyệt đã đứng ở bên cạnh hắn, mắt chứa nụ cười, giọng tán thưởng nói.
Đúng vậy, ta có thể làm được! Ta thật sự có thể làm được! Thật ra thì hai chân Lam Vũ Hạo còn có chút phát run, nhưng nhìn thi thể heo rừng trên mặt đất, lại cảm giác trong lòng có một cỗ lực lượng đang dần dần lớn mạnh.
Ừ, đi thôi. Gia Cát Minh Nguyệt cười cười, thấy Lam Vũ Hạo ý chí chiến đấu sục sôi như thế, rốt cuộc nàng cảm thấy có chút an ủi.
Lam Vũ Hạo nhìn heo rừng trên đất, ngồi xổm xuống nắm chân sau của nó, rồi bắt đầu kéo trở về.
Khi Lam Vũ Hạo kéo heo rừng trở lại chỗ dựng trại, tất cả mọi người nhìn lại.
Có thịt ăn rồi. Tiểu gia mới vừa đánh đấy. Lam Vũ Hạo thở hổn hển nói.
Mọi người thấy hắn kéo heo rừng, sắc mặt khác nhau.
Ngươi đánh? Cười chết người, ngươi có thể đánh được con mồi? Dựa vào ngươi? Ngụy Vũ Hân khinh thường cười nhạo một tiếng.
Những người khác hết sức chấp nhận, ai cũng không cho là cái tên ngu ngốc Lam Vũ Hạo này có thể đánh chết heo rừng béo tốt như vậy. Sắc mặt của Lam Vũ Hạo hơi đổi, vừa muốn nói gì thì Gia Cát Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, nàng nhìn Ngụy Vũ Hân, lạnh nhạt nói: Ý của ngươi là, công việc bẩn như vậy cũng xứng để ta phải ra tay? Chỉ là một câu nói nhàn nhạt, nhưng trong nháy mắt lại khiến cho lưng mọi người phát lạnh, một cỗ uy áp không gì sánh nổi từ đó mà lan tràn ra. Khiến mọi người vào giờ khắc này dường như muốn hít thở không thông .
Sắc mặt Ngụy Vũ Hân càng thêm vô cùng nhợt nhạt, nàng ta thì không sợ Lam Vũ Hạo, nhưng lại tràn đầy sợ hãi đối với ma sủng hình người này.
Hừ! Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, thu hồi uy áp, mọi người như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.
Thái tử khẽ mỉm cười, đứng lên, khách khí nói với Gia Cát Minh Nguyệt: Gia Cát tiểu thư, mời đi theo qua bên này nghỉ ngơi. Chuyện săn thú như vậy, dĩ nhiên không thể để cho ngươi đi làm. Cũng không ai biết tâm tình của thái tử vào giờ khắc này đến cùng có bao nhiêu tốt. Lúc trước hắn giao cho Lam Vũ Hạo đi săn không chỉ là nhìn hắn không thuận mắt muốn giày vò hắn, còn có suy nghĩ khác là hắn muốn nhìn một chút xem ma sủng của Lam Vũ Hạo sẽ ra tay giúp hắn ta hay không. Bây giờ nhìn lại, kết quả để cho hắn vô cùng hài lòng. Quả nhiên là ma sủng hình người xinh đẹp này không muốn thấy tên phế vật ngu ngốc đó.
Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có khách khí, trực tiếp đi tới rồi ngồi xuống. Lại khẽ quát Lam Vũ Hạo một tiếng: Còn ngẩn người ở đó làm cái gì? Tới đây.
Hả? A a, ừ. Lam Vũ Hạo bỏ heo rừng lại, rất là vui vẻ chạy tới, ngồi ở bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt.
Giờ phút này trên mặt thái tử cũng không có vẻ không vui, ngược lại vẫn là gương mặt mỉm cười.
Heo rừng Lam Vũ Hạo đánh trở về, lập tức có người đi lột da, rửa sạch, chuẩn bị nướng thịt.
Trên đống lửa, đùi heo rừng được nướng đến vàng rực tỏa ra mùi thơm mê người, một đám học viên vây quanh đống lửa ăn thịt heo rừng nướng. Mặc dù bình thường cũng khó khăn miễn có chút mâu thuẫn nhỏ lẫn nhau, nhưng lúc này cũng vui vẻ hòa thuận thích thú. Trừ Ngụy Vũ Hân thỉnh thoảng quăng tới ánh mắt khinh thường ra, tất cả đều bình thường.
Sau khi ăn xong, tất cả học viên tản đi, trở về lều trại của mình dựng lên chuẩn bị qua đêm, một cảnh tượng náo nhiệt.
Lam thiếu gia, Điện hạ mời ngươi qua. Lam Vũ Hạo mới vừa dựng lều xong, thì nghe được tiếng của Uông Đông Hải.
Lam Vũ Hạo cau mày, hắn cũng sẽ không tự luyến cho là thái tử muốn nói chuyện phiếm gia tăng tình cảm với hắn.
Nhanh lên một chút, đừng để cho thái tử đợi lâu! Uông Đông Hải không nhịn được thúc giục.
A, ừ. Lam Vũ Hạo nhàn nhạt đáp lời, mang theo Gia Cát Minh Nguyệt đi tới lều của thái tử.
Lều của thái tử lớn gấp ba bốn lần có thừa so với lều đơn giản của người khác, trừ giường đệm, trong đó lại còn để một gốc đại thụ dùng làm cái bàn trà tạm thời, phía trên còn bày hoa quả tươi không biết từ đâu tới. Cho dù là ở rèn luyện, cũng tận lực lộ vẻ thân phận khác biệt với người khác. Gia Cát Minh Nguyệt thật sự không hiểu, rèn luyện như vậy, đối với hắn mà nói có ý nghĩa gì sao?
Điện hạ tìm ta? Lam Vũ Hạo vào lều hỏi.
Ha ha, rất lâu không có tụ họp cùng với ngươi rồi, tới đây ngồi, đừng khách khí. Thái tử ra vẻ ôn tồn nho nhã, Lam Vũ Hạo và Gia Cát Minh Nguyệt nhìn đều cảm thấy đau bao tử rồi.
Nhìn xem tên khốn kiếp nhà ngươi có ý định gì. Trong lòng Lam Vũ Hạo thầm nhủ một câu, trên mặt lại cười rực rỡ: Vậy thì ta không khách khí. Lam Vũ Hạo tùy tùy tiện tiện ngồi xuống, thuận tay cầm hoa quả tươi trên bàn thấp lên ăn. Vừa ăn cũng vừa kêu Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xuống, sau đó ra dáng chủ nhân đưa một trái cây cho Gia Cát Minh Nguyệt.
Đúng rồi, hôm nay ta nhìn thấy chủy thủ của ngươi không tệ, có thể cho ta mượn xem một chút hay không? Thái tử nhìn như tùy ý hỏi.
Chủy thủ của ta tất nhiên không tệ, nếu Điện hạ mở miệng thì cho Điện hạ xem một chút vậy. Lam Vũ Hạo nhét một quả trái cây, thuận tay lấy chủy thủ đưa tới.
Gia Cát Minh Nguyệt âm thầm lắc đầu một cái, vị Lam Đại quần là áo lụa đã này có tiến bộ, nhưng còn xa xa không đủ. Ví dụ như bây giờ thật đúng là một chút tính cảnh giác cũng không có, vũ kỹ bản thân hắn cũng không ra gì, chủy thủ này chính là vũ khí duy nhất hắn có thể bảo vệ tánh mạng, lại có thể không cần suy nghĩ mà giao cho người khác. Mặc dù chủy thủ ở trong tay của hắn không phát huy được tác dụng quá lớn, nhưng mà dầu gì cũng là một thanh vũ khí phòng thân.
Thái tử này, gọi bọn họ tới, cũng không phải là chỉ vì xem chủy thủ của Lam Vũ Hạo một chút chứ? Gia Cát Minh Nguyệt hơi híp mắt lại, nhìn sắc mặt như thường của thái tử. Thái tử nhìn như đang tỉ mỉ nhìn chủy thủ trong tay, nhưng mà dư quang khóe mắt lại nhìn về phía cửa.
Đúng lúc này, mấy hơi thở như có như không truyền đến, trong nháy mắt đã đến bên ngoài cửa lều trại. Ánh sáng lạnh lóe lên, lều trại lập tức bị kéo ra một lổ hổng lớn, ba bóng người màu đen chợt lóe mà vào, ba thanh trường kiếm đâm tới phương hướng của thái tử.
Lại là thích khách! Hơn nữa hai người cấp Thiên Không, một cấp linh hồn. Gia Cát Minh Nguyệt không phải lần đầu tiên trải qua loại chuyện như vậy, không có một chút hốt hoảng, chỉ liếc mắt một cái thì đã nhìn ra thực lực của đối phương. Chỉ là ở trên người của mấy tên thích khách, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có cảm giác được chút sát khí nào. Theo lý thuyết, thích khách thực lực như vậy ở Đại lục Thừa Trạch nên tính là nhất đẳng – là người tài rồi, vốn nên sát khí ngập trời mới đúng, nhưng ở trên người bọn họ thế nhưng nàng lại không cảm thấy một chút sát khí, điều này nói rõ cái gì?
Ở trong điện quang hỏa thạch, bóng dáng thái tử đột nhiên động một cái, gần như ở trong một nháy mắt đối phương xông tới, chợt lách người đến sau lưng Lam Vũ Hạo. Phản ứng nhanh chóng, động tác rất nhanh nhẹn, kinh khủng ngay cả cao thủ linh hồn cấp đều phải thua kém mấy phần. Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt lại nhìn ra thực lực của hắn nhiều nhất sẽ không vượt qua Đại Địa sơ kỳ, thay vì nói hắn phản ứng mau động tác nhanh nhẹn, chẳng bằng nói là càng giống như đã sớm tập luyện kỹ thì hơn. Mà ba người kia mới vừa rồi còn không có chút sát khí nào, thế nhưng lúc này lại sát khí bốn phía. Khí thế kia nghiễm nhiên là muốn lấy tánh mạng Lam Vũ Hạo!
Trong nháy mắt, thái tử ẩn thân sau lưng Lam Vũ Hạo, lúc này Lam Vũ Hạo cũng phản ứng kịp, nhưng mà lấy thực lực của hắn, đối mặt với đối thủ như vậy, căn bản ngay cả cơ hội tránh né cũng không có, chứ đừng nói là phản kích. Lúc này Lam Vũ Hạo mới nhớ tới chủy thủ duy nhất của mình đã bị thái tử lấy đi.
Thái tử núp ở sau lưng Lam Vũ Hạo, ánh mắt cũng không có rơi vào trên người thích khách, mà là dừng lại ở trên người của Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt không có kinh ngạc hoặc là sợ hãi, ngược lại có một chút mong đợi.
Ánh mắt của hắn không có chạy khỏi tầm mắt của Gia Cát Minh Nguyệt, Gia Cát Minh Nguyệt đã hiểu rõ. Những thích khách này, ám sát thái tử là giả, giết chết Lam Vũ Hạo là thật, thử dò xét thực lực của nàng, cũng là thật!
Thật là thúc có thể nhịn, nhưng thẩm không thể nhịn! Vào giờ khắc này Gia Cát Minh Nguyệt là thật sự nổi giận. Thái tử này mơ ước nàng coi như xong, bây giờ còn muốn lấy tánh mạng của Lam Vũ Hạo. Diendanlequydon~ChieuNinh Thật là ngây thơ, cho là giết được Lam Vũ Hạo rồi thì mình có thể làm ma sủng của hắn sao? Cả đám đều ngu như vậy! Trừ Lam Vũ Phàm ra thì không có ai phát hiện được mình là loài người mà không phải ma sủng sao? Ánh mắt tham lam này thật là chán ghét đến cực điểm. Lần này Gia Cát Minh Nguyệt thật nổi giận, cho nên tự nhiên cũng sẽ không lưu tình nữa.
Muốn động vào người nàng bảo vệ, cũng không cân nhắc một chút xem mình nặng mấy lượng!
Sắc mặt Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lẽo, ngay lập tức, tình hình chợt biến.
Phốc , Phốc , Phốc , ba đường máu tươi gần như đồng thời phun ra từ cổ họng của ba tên gọi là thích khách.
Không có ai thấy Gia Cát Minh Nguyệt ra tay, chỉ thấy một bóng người hư vô thoáng một cái, ba tên thích khách bỏ mạng ngay tại chỗ. Mà Gia Cát Minh Nguyệt thì vẫn đứng ở chỗ cũ, gương mặt bình tĩnh và lạnh nhạt, giống như không có chuyện gì phát sinh.
Mới vừa rồi thái tử trấn định đối mặt với thích khách lúc này rốt cuộc cũng biến sắc, trở nên hoàn toàn trắng bệch: Đây là là thực lực gì? Hai người cấp Thiên Không thêm một cấp Linh Hồn, cho dù đặt ở trong hoàng cung cũng là cao thủ nhất đẳng, nhưng trong nháy mắt toàn bộ đều chết hết ở trước mặt, thậm chí ngay cả Gia Cát Minh Nguyệt ra tay thế nào cũng không nhìn thấy, sớm biết lực chiến đấu của ma sủng hình người không yếu, nhưng mà cũng không nên mạnh thành như vậy chứ!
Nhìn ba bộ thi thể trên mặt đất, thái tử điện hạ vừa
/232
|