Gì? Đại hội luận võ? Lam Vũ Hạo có chút kinh ngạc nhìn Lam lão gia tử, lặp lại lời của ông.
Không sai, đại hội luận võ lần này, có hai mục đích. Một là kết thân, hai là chọn lựa nhân tài. Lam lão gia tử trịnh trọng gật đầu một cái.
Kết thân? Là chọn rể cho đương kim công chúa Phượng Cửu sao? Lam Vũ Phàm lập tức bắt được điểm chính. Hiện tại hắn vẫn ngồi trên xe lăn, sắc mặt có chút tái nhợt. Chỉ là, bởi vì thoa một chút phấn hóa trang màu trắng. Trước khi còn chưa có tìm được người hạ độc, không thể bại lộ chuyện chân của hắn đã tốt hơn.
Không chỉ vậy, còn có vị công chúa. Lam lão gia tử khẽ cau mày: Cũng không biết hoàng thượng nghĩ như thế nào. Dùng cái loại phương thức này chọn lựa phò mã.
Còn có vị công chúa, chẳng lẽ là công chúa Lỵ Hương của Đồng An quốc nước phụ thuộc Lĩnh Nam quốc chúng ta. Lam Vũ Phàm suy nghĩ thông thấu, vừa nghe đã hiểu rõ. Lĩnh Nam quốc có mấy nước nhỏ phụ thuộc, trong đó chỉ có riêng Đồng An quốc có một khuê nữ công chúa.
Không sai. Lam lão gia tử gật đầu một cái: Hoàng thượng đã ban bố công văn, đến lúc đó tài tuấn toàn quốc đều sẽ tới. Cũng không nói rõ là vì chọn phò mã. Nói chỉ là chọn lựa nhân tài ra sức vì nước.
Gia Cát Minh Nguyệt hiểu được, đại hội luận võ lần này, quả thật không đơn giản. Chỉ là, Lam lão gia tử gọi Lam Vũ Hạo và Lam Vũ Phàm trở lại, chẳng lẽ là có ý kiến gì?
Gia gia, người gọi chúng ta trở về để làm gì? Chúng ta lại không muốn kết thân với công chúa. Lam Vũ Hạo nói thẳng ra.
Ông đương nhiên biết các con không muốn. Lam lão gia tử cười khổ: Ông cũng không muốn. Chỉ là lần này hoàng thượng chỉ đích danh hai người các con tham dự. Ông không muốn cháu dâu của ông là công chúa Phượng Cửu.
Lam lão gia tử nói thẳng thừng như vậy, thật ra khiến Gia Cát Minh Nguyệt có chút ngạc nhiên.
Công chúa Phượng Cửu này, là hạng người gì? Gia Cát Minh Nguyệt không nhịn được hỏi một câu. Bởi vì nàng thấy Lam lão gia tử nói ra câu nói kia rồi, sắc mặt của Lam Vũ Phàm và Lam Vũ Hạo cũng thay đổi, dáng vẻ chỉ sợ tránh không kịp, Lam Vũ Hạo khoa trương hơn, sắc mặt đều có chút xám ngắt.
Đương kim công chúa Phượng Cửu, là nữ nhi hoàng thượng sủng ái nhất, là muội muội ruột thịt của thái tử. Tùy hứng điêu ngoa, cố tình gây sự, không phải là cô gái hiền lương dịu dàng. Lam Vũ Phàm luôn luôn ôn hòa cũng có đánh giá như thế, vậy tính tình công chúa Phượng Cửu có thể thấy rõ.
Nào chỉ có như vậy! Nhất định chính là mất trí! Không hợp ý của nàng thì đánh roi. Vô pháp vô thiên, cố tình gây sự, không ác nào không làm, không gió cũng gây sóng, không ác không làm. . . . . . Hai mắt Lam Vũ Hạo trợn tròn, hung hãn nói.
Ngươi, có thù oán với nàng? Gia Cát Minh Nguyệt hỏi thẳng chỗ mấu chốt.
Không có. Lam Vũ Hạo lên tiếng phủ nhận: Nàng ta là người mất trí, người nào có thù oán với nàng.
Vũ Hạo, đệ vẫn còn ở ghi hận chuyện khi còn bé nàng lột quần áo đệ? Lam Vũ Phàm cất giọng trêu tức hỏi.
Mới là lạ! Mặt của Lam Vũ Hạo trong nháy mắt thay đổi đỏ bừng: Đại ca, ca không được nói bậy!
Được rồi, không nên ồn ào. Tóm lại đến khi đại hội luận võ tất cả các con yên lặng chút cho ông là được. Lam lão gia tử phùng mang trợn mắt nói: Không được gây thêm phiền toái cho ông, hiểu chưa?
Vâng. Lam Vũ Hạo và Lam Vũ Phàm cũng đồng ý.
Còn có mấy ngày mới tới đại hội luận võ, gần đây người kinh thành sẽ nhiều lên, đều là tài tuấn các nơi tới. Các con không nên gây chuyện, nói chính là con, con nhìn đại ca con làm cái gì? Ông chỉ là bận tâm mặt mũi của con mới dùng là các con. Con thật sự cho rằng ông nói đại ca con hả? Lam lão gia tử đưa bàn tay ra vỗ vào trên đầu Lam Vũ Hạo: An phận một chút cho ông, có nghe hay không?
Dạ biết rồi. Lam Vũ Hạo lơ đễnh gật đầu một cái: Mấy ngày này con cũng không rãnh đi dạo có được hay không? Con muốn quyết chí tự cường, trở thành cường giả đệ nhất Thừa Trạch đại lục. Minh Nguyệt cho con những thứ kia con còn chưa có dùng hết đâu. Lam Vũ Hạo hắc hắc cười khúc khích. Dược tề Ngưng Khí ở chỗ của hắn vẫn còn một chút, dùng xong thì có thể thăng cấp đến cấp Thiên Không ấy chứ. Chỉ là Gia Cát Minh Nguyệt nói trụ cột của hắn không được tốt, không thích hợp một cái lại nhảy vọt như vậy. Cho nên, vẫn không cho hắn dùng nhiều.
Được rồi, ông còn có chuyện muốn an bài. Tối nay cũng không trở về ăn cơm. Quả thật mấy ngày nay Lam lão gia tử rất nhiều việc phải bận rộn. Lần đại hội luận võ này, Hoàng đế giao cho ông không ít chuyện.
Đợi sau khi Lam lão gia tử đi rồi, Gia Cát Minh Nguyệt nhớ lại chuyện quyết định bán một chai dược tề Ngưng Khí trước đó.
Đúng rồi, chuyện buổi đấu giá. Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Lam Vũ Phàm nói.
Ừ, ta lập tức an bài người đi. Lam Vũ Phàm gật đầu một cái, chuyện này phải phái người có thể tin được đi: Lấy đi qua sớm một chút, Vạn La Các còn thả ra tin tức tuyên truyền. Đến lúc đó, thì có kịch hay nhìn. Trong xương Lam Vũ Phàm vẫn có phần tử ác liệt. Đối với thái tử luôn nắt nạt đệ đệ mình, hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Sinh vật đệ đệ như vậy, muốn bắt nạt thì cũng phải là mình bắt nạt mới được. Những người khác, không có tư cách!
. . . . . .
Chỉ nửa ngày, Kinh Thành đã truyền khắp nơi rằng trong ba ngày sau Vạn La Các sẽ bán đấu giá một chai dược tề Ngưng Khí! Dược tề Ngưng Khí trong truyền thuyết. Nếu như người khác nói mình có phần dược tề Ngưng Khí, thì có lẽ không có mấy người tin. Nhưng mà Vạn La Các, đó là thương hội đệ nhất ở Đại lục Thừa Trạch, chưa bao giờ sẽ làm chuyện không mục đích. Chiêu bài ở đàng kia. Cho nên, trong lúc nhất thời, trong kinh thành xôn xao, tin tức bằng tốc độ nhanh nhất truyền bá đến những thành thị khác của Lĩnh Nam quốc. Không ít người chạy tới đây. Mấy ngày kế tiếp, nhân số kinh thành đã đạt tới điểm cao nhất.
Buổi đấu giá cũng bày trận thế sẵn sàng đón quân địch, dược tề Ngưng Khí là thứ quý trọng như vậy, dĩ nhiên là phái không ít người trông chừng. Tuyệt đối không thể xảy ra một chút vấn đề. Vị hội trưởng phân hội Vạn La Các này, thật là cười miệng cũng không khép lại được rồi. Hắn đã gặp qua không ít thứ, nhưng lại không có trân quý như cái này. Không khó tưởng tượng, khi lần đấu giá này thành công, tiền lãi hắn được chia sẽ có bao nhiêu khả quan. Hơn nữa, địa vị ở Vạn La Các cũng sẽ tăng lên. Rất nhiều người tìm tới hắn hỏi thăm người gửi bán dược tề Ngưng Khí này, nhưng lại không một ai biết được. Đây là quy củ phòng đấu giá, cho nên dù là thái tử tới hỏi, hắn cũng không có tiết lộ thuốc này là ai gửi bán. Thật ra thì hắn cũng rất tò mò, vì người tới gửi bán rõ ràng không phải là chính chủ. Nhưng mà tò mò thì tò mò, hắn cũng không có phái người theo dõi đi điều tra. Người có thể gửi bán loại thuốc này, cũng không phải là người hắn có thể đắc tội.
Buổi đấu giá đúng hạn cử hành. Sáng sớm, cửa chính phòng bán đấu giá cũng đã chật chội không chịu nổi, mà giá tiền vé vào cửa đã bị xào đến gấp hai lần trở lên so với giá bán ban đầu. Thủ vệ phòng đấu giá ở trong mồ hôi dầm dề chỉ huy xe ngựa đi chỗ nào đỗ lại. Gia Cát Minh Nguyệt và Lam Vũ Hạo còn có Lam Vũ Phàm đã sớm tiến vào buổi đấu giá từ cửa vào khác. Người có thể ở trong phòng bao riêng, không chỉ có tiền, mà địa vị cũng rất cao. Có gã sai vặt dẫn bọn họ đi qua một cái hành lang, đi vào phòng. Lam Vũ Hạo đẩy xe lăn của Lam Vũ Phàm, mặt đầy nụ cười, trong lòng hoàn toàn là vui vẻ đến nở hoa. Vừa nghĩ tới một hồi thì sẽ có kịch hay trình diễn, hắn không kích động mới là lạ.
Ngay tại lúc hắn đang YY, một tiếng khẽ kêu vang lên: Lam Vũ Hạo!
Lam Vũ Hạo vừa nghe giọng nói này, toàn thân cứng đờ, sau đó thì đẩy xe lăn của Lam Vũ Phàm, bắt đầu quăng chân chạy như bay. Gia Cát Minh Nguyệt nghi ngờ quay về phía sau liếc nhìn, thì thấy một thiếu nữ toàn thân đỏ rực, hết sức khoe khoang sải bước đuổi theo. Cô gái kia, một thân đồ trang sức đắt tiền, ngang hông quấn một cái roi màu bạc. Mắt ngọc mày ngài, là một đại mỹ nhân. Chỉ là trên mặt sát khí, liên tiếp phá hư phần mỹ cảm này. Người đi theo phía sau, đang dùng ánh mắt nóng rực nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. Người nọ là thái tử, như vậy thiếu nữ áo đỏ này, chính là công chúa Phượng Cửu đương triều.
Lam Vũ Hạo chạy thật nhanh, đảo mắt đã không còn bóng người. Gia Cát Minh Nguyệt bất đắc dĩ đi theo, bỏ công chúa Phượng Cửu lại đằng sau.
Lại dám chạy! Lam Vũ Hạo cái tên nhát gan này, chờ buổi đấu giá kết thúc nhìn Bổn cung có lột da của ngươi không! Giọng nói phách lối của công chúa Phượng Cửu truyền đến từ phía sau.
Được rồi, hoàng muội, buổi đấu giá sắp bắt đầu. Lần này dược tề Ngưng Khí, cũng không thể để cho người khác có được. Thái tử đưa mắt nhìn bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt biến mất mới thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói.
Biết, phiền chết được! Công chúa Phượng Cửu hừ lạnh một tiếng, bước nhanh đi về phía trước.
Lam Vũ Hạo vừa vào phòng, sau đó chờ Gia Cát Minh Nguyệt đi vào, thì phịch một tiếng đóng cửa, khóa lại, kéo cái tủ tới chặn cửa. Động tác làm liền một mạch, lưu loát không ngừng. Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thoáng nhíu mày, giữa vị công chúa Phượng Cửu này và Lam Vũ Hạo, đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Yêu nhau giết nhau?
Ngươi và công chúa Phượng Cửu, là lưỡng tình tương duyệt hoặc là nàng đơn phương đuổi theo ngươi? Gia Cát Minh Nguyệt đắn đo hỏi một câu như vậy.
Lam Vũ Hạo lại sợ đặt mông ngồi trên mặt đất, Lam Vũ Phàm thì lại mặt đầy buồn cười.
Lam Vũ Hạo duỗi ra ngón tay chỉ vào Gia Cát Minh Nguyệt, ngón tay run run, vô cùng đau đớn nói: Minh Nguyệt, ngươi cũng mất trí rồi, sao lại nói lên lời bị thiên lôi đánh như vậy!
Thế nào, ta đoán đúng à? Ta thấy thái độ của nàng đối với ngươi rất khác biệt. Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xuống, nghiêm trang nói.
Đúng cái đầu ngươi á! Cái loại nữ nhân kia, ta chết cũng sẽ không nhìn trúng nàng. Nàng thật sự là một bệnh thần kinh, là một biến thái! Thật đó! Lam Vũ Hạo sợ run cả người: Ngược lại ta cũng thật tò mò, nữ nhân này cuối cùng sẽ thích người nào, rốt cuộc là ai có bản lãnh có thể thu phục nàng.
Có nghiêm trọng vậy sao? Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Lam Vũ Hạo sắc mặt trắng bệch, có chút không hiểu. Lĩnh Nam quốc cũng coi là quốc gia lớn, phía dưới còn có mấy nước nhỏ phụ thuộc đấy. Thanh niên tài tuấn hẳn là không ít, không có bất kỳ người nào khiến cho công chúa này động lòng qua?
Nào chỉ có vậy! Lam Vũ Hạo quắc mắt trừng mi: Ai dám thích nàng hả? Bị quất chết còn không biết xảy ra chuyện gì đâu? Thực lực của nàng rất cao. Linh Hồn cấp đó, mạnh hơn ca ca phế vật của nàng nhiều. Nếu không phải là Lĩnh Nam quốc không thể để nữ nhân làm hoàng đế, thái tử vị. . . . . .
Vũ Hạo! Lam Vũ Pạo nói còn chưa dứt lời, Lam Vũ Phàm khẽ quát một tiếng, ngắt lời hắn. Tai vách mạch rừng, thái tử vốn đã bất mãn với Lam gia, lời này nếu như bị người khác nghe được, hậu quả khó mà lường được.
A nha. Lam Vũ Hạo cũng tự giác lỡ lời, bưng kín miệng mình, sau đó nhỏ giọng nói: Dù sao cô nàng này chính là một biến thái. Nữ nhân có thể ở trước mặt mọi người lột ra quần áo nam nhân, thì có bao biến thái chứ!
Không phải là khi còn bé lột ngươi. . . . . . Gia Cát Minh Nguyệt có chút buồn cười nói.
Không, còn lâu mới dừng lại đấy. Lam Vũ Hạo nói nhỏ, còn đang muốn nói gì, trên đài phía dưới đại sảnh, Vạn Kim Phát đã tuyên bố buổi đấu giá bắt đầu.
Lần này vốn có rất nhiều người hướng về phía dược tề Ngưng Khí mà tới, cho nên trước đó Vạn Kim Phát cũng không có chuẩn bị quá nhiều vật phẩm bán đấu giá, chỉ là bán đấu giá hai kiện vật phẩm mang tính tượng trưng, sau đó thì bưng dược tề Ngưng Khí lên.
Vào
Không sai, đại hội luận võ lần này, có hai mục đích. Một là kết thân, hai là chọn lựa nhân tài. Lam lão gia tử trịnh trọng gật đầu một cái.
Kết thân? Là chọn rể cho đương kim công chúa Phượng Cửu sao? Lam Vũ Phàm lập tức bắt được điểm chính. Hiện tại hắn vẫn ngồi trên xe lăn, sắc mặt có chút tái nhợt. Chỉ là, bởi vì thoa một chút phấn hóa trang màu trắng. Trước khi còn chưa có tìm được người hạ độc, không thể bại lộ chuyện chân của hắn đã tốt hơn.
Không chỉ vậy, còn có vị công chúa. Lam lão gia tử khẽ cau mày: Cũng không biết hoàng thượng nghĩ như thế nào. Dùng cái loại phương thức này chọn lựa phò mã.
Còn có vị công chúa, chẳng lẽ là công chúa Lỵ Hương của Đồng An quốc nước phụ thuộc Lĩnh Nam quốc chúng ta. Lam Vũ Phàm suy nghĩ thông thấu, vừa nghe đã hiểu rõ. Lĩnh Nam quốc có mấy nước nhỏ phụ thuộc, trong đó chỉ có riêng Đồng An quốc có một khuê nữ công chúa.
Không sai. Lam lão gia tử gật đầu một cái: Hoàng thượng đã ban bố công văn, đến lúc đó tài tuấn toàn quốc đều sẽ tới. Cũng không nói rõ là vì chọn phò mã. Nói chỉ là chọn lựa nhân tài ra sức vì nước.
Gia Cát Minh Nguyệt hiểu được, đại hội luận võ lần này, quả thật không đơn giản. Chỉ là, Lam lão gia tử gọi Lam Vũ Hạo và Lam Vũ Phàm trở lại, chẳng lẽ là có ý kiến gì?
Gia gia, người gọi chúng ta trở về để làm gì? Chúng ta lại không muốn kết thân với công chúa. Lam Vũ Hạo nói thẳng ra.
Ông đương nhiên biết các con không muốn. Lam lão gia tử cười khổ: Ông cũng không muốn. Chỉ là lần này hoàng thượng chỉ đích danh hai người các con tham dự. Ông không muốn cháu dâu của ông là công chúa Phượng Cửu.
Lam lão gia tử nói thẳng thừng như vậy, thật ra khiến Gia Cát Minh Nguyệt có chút ngạc nhiên.
Công chúa Phượng Cửu này, là hạng người gì? Gia Cát Minh Nguyệt không nhịn được hỏi một câu. Bởi vì nàng thấy Lam lão gia tử nói ra câu nói kia rồi, sắc mặt của Lam Vũ Phàm và Lam Vũ Hạo cũng thay đổi, dáng vẻ chỉ sợ tránh không kịp, Lam Vũ Hạo khoa trương hơn, sắc mặt đều có chút xám ngắt.
Đương kim công chúa Phượng Cửu, là nữ nhi hoàng thượng sủng ái nhất, là muội muội ruột thịt của thái tử. Tùy hứng điêu ngoa, cố tình gây sự, không phải là cô gái hiền lương dịu dàng. Lam Vũ Phàm luôn luôn ôn hòa cũng có đánh giá như thế, vậy tính tình công chúa Phượng Cửu có thể thấy rõ.
Nào chỉ có như vậy! Nhất định chính là mất trí! Không hợp ý của nàng thì đánh roi. Vô pháp vô thiên, cố tình gây sự, không ác nào không làm, không gió cũng gây sóng, không ác không làm. . . . . . Hai mắt Lam Vũ Hạo trợn tròn, hung hãn nói.
Ngươi, có thù oán với nàng? Gia Cát Minh Nguyệt hỏi thẳng chỗ mấu chốt.
Không có. Lam Vũ Hạo lên tiếng phủ nhận: Nàng ta là người mất trí, người nào có thù oán với nàng.
Vũ Hạo, đệ vẫn còn ở ghi hận chuyện khi còn bé nàng lột quần áo đệ? Lam Vũ Phàm cất giọng trêu tức hỏi.
Mới là lạ! Mặt của Lam Vũ Hạo trong nháy mắt thay đổi đỏ bừng: Đại ca, ca không được nói bậy!
Được rồi, không nên ồn ào. Tóm lại đến khi đại hội luận võ tất cả các con yên lặng chút cho ông là được. Lam lão gia tử phùng mang trợn mắt nói: Không được gây thêm phiền toái cho ông, hiểu chưa?
Vâng. Lam Vũ Hạo và Lam Vũ Phàm cũng đồng ý.
Còn có mấy ngày mới tới đại hội luận võ, gần đây người kinh thành sẽ nhiều lên, đều là tài tuấn các nơi tới. Các con không nên gây chuyện, nói chính là con, con nhìn đại ca con làm cái gì? Ông chỉ là bận tâm mặt mũi của con mới dùng là các con. Con thật sự cho rằng ông nói đại ca con hả? Lam lão gia tử đưa bàn tay ra vỗ vào trên đầu Lam Vũ Hạo: An phận một chút cho ông, có nghe hay không?
Dạ biết rồi. Lam Vũ Hạo lơ đễnh gật đầu một cái: Mấy ngày này con cũng không rãnh đi dạo có được hay không? Con muốn quyết chí tự cường, trở thành cường giả đệ nhất Thừa Trạch đại lục. Minh Nguyệt cho con những thứ kia con còn chưa có dùng hết đâu. Lam Vũ Hạo hắc hắc cười khúc khích. Dược tề Ngưng Khí ở chỗ của hắn vẫn còn một chút, dùng xong thì có thể thăng cấp đến cấp Thiên Không ấy chứ. Chỉ là Gia Cát Minh Nguyệt nói trụ cột của hắn không được tốt, không thích hợp một cái lại nhảy vọt như vậy. Cho nên, vẫn không cho hắn dùng nhiều.
Được rồi, ông còn có chuyện muốn an bài. Tối nay cũng không trở về ăn cơm. Quả thật mấy ngày nay Lam lão gia tử rất nhiều việc phải bận rộn. Lần đại hội luận võ này, Hoàng đế giao cho ông không ít chuyện.
Đợi sau khi Lam lão gia tử đi rồi, Gia Cát Minh Nguyệt nhớ lại chuyện quyết định bán một chai dược tề Ngưng Khí trước đó.
Đúng rồi, chuyện buổi đấu giá. Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Lam Vũ Phàm nói.
Ừ, ta lập tức an bài người đi. Lam Vũ Phàm gật đầu một cái, chuyện này phải phái người có thể tin được đi: Lấy đi qua sớm một chút, Vạn La Các còn thả ra tin tức tuyên truyền. Đến lúc đó, thì có kịch hay nhìn. Trong xương Lam Vũ Phàm vẫn có phần tử ác liệt. Đối với thái tử luôn nắt nạt đệ đệ mình, hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Sinh vật đệ đệ như vậy, muốn bắt nạt thì cũng phải là mình bắt nạt mới được. Những người khác, không có tư cách!
. . . . . .
Chỉ nửa ngày, Kinh Thành đã truyền khắp nơi rằng trong ba ngày sau Vạn La Các sẽ bán đấu giá một chai dược tề Ngưng Khí! Dược tề Ngưng Khí trong truyền thuyết. Nếu như người khác nói mình có phần dược tề Ngưng Khí, thì có lẽ không có mấy người tin. Nhưng mà Vạn La Các, đó là thương hội đệ nhất ở Đại lục Thừa Trạch, chưa bao giờ sẽ làm chuyện không mục đích. Chiêu bài ở đàng kia. Cho nên, trong lúc nhất thời, trong kinh thành xôn xao, tin tức bằng tốc độ nhanh nhất truyền bá đến những thành thị khác của Lĩnh Nam quốc. Không ít người chạy tới đây. Mấy ngày kế tiếp, nhân số kinh thành đã đạt tới điểm cao nhất.
Buổi đấu giá cũng bày trận thế sẵn sàng đón quân địch, dược tề Ngưng Khí là thứ quý trọng như vậy, dĩ nhiên là phái không ít người trông chừng. Tuyệt đối không thể xảy ra một chút vấn đề. Vị hội trưởng phân hội Vạn La Các này, thật là cười miệng cũng không khép lại được rồi. Hắn đã gặp qua không ít thứ, nhưng lại không có trân quý như cái này. Không khó tưởng tượng, khi lần đấu giá này thành công, tiền lãi hắn được chia sẽ có bao nhiêu khả quan. Hơn nữa, địa vị ở Vạn La Các cũng sẽ tăng lên. Rất nhiều người tìm tới hắn hỏi thăm người gửi bán dược tề Ngưng Khí này, nhưng lại không một ai biết được. Đây là quy củ phòng đấu giá, cho nên dù là thái tử tới hỏi, hắn cũng không có tiết lộ thuốc này là ai gửi bán. Thật ra thì hắn cũng rất tò mò, vì người tới gửi bán rõ ràng không phải là chính chủ. Nhưng mà tò mò thì tò mò, hắn cũng không có phái người theo dõi đi điều tra. Người có thể gửi bán loại thuốc này, cũng không phải là người hắn có thể đắc tội.
Buổi đấu giá đúng hạn cử hành. Sáng sớm, cửa chính phòng bán đấu giá cũng đã chật chội không chịu nổi, mà giá tiền vé vào cửa đã bị xào đến gấp hai lần trở lên so với giá bán ban đầu. Thủ vệ phòng đấu giá ở trong mồ hôi dầm dề chỉ huy xe ngựa đi chỗ nào đỗ lại. Gia Cát Minh Nguyệt và Lam Vũ Hạo còn có Lam Vũ Phàm đã sớm tiến vào buổi đấu giá từ cửa vào khác. Người có thể ở trong phòng bao riêng, không chỉ có tiền, mà địa vị cũng rất cao. Có gã sai vặt dẫn bọn họ đi qua một cái hành lang, đi vào phòng. Lam Vũ Hạo đẩy xe lăn của Lam Vũ Phàm, mặt đầy nụ cười, trong lòng hoàn toàn là vui vẻ đến nở hoa. Vừa nghĩ tới một hồi thì sẽ có kịch hay trình diễn, hắn không kích động mới là lạ.
Ngay tại lúc hắn đang YY, một tiếng khẽ kêu vang lên: Lam Vũ Hạo!
Lam Vũ Hạo vừa nghe giọng nói này, toàn thân cứng đờ, sau đó thì đẩy xe lăn của Lam Vũ Phàm, bắt đầu quăng chân chạy như bay. Gia Cát Minh Nguyệt nghi ngờ quay về phía sau liếc nhìn, thì thấy một thiếu nữ toàn thân đỏ rực, hết sức khoe khoang sải bước đuổi theo. Cô gái kia, một thân đồ trang sức đắt tiền, ngang hông quấn một cái roi màu bạc. Mắt ngọc mày ngài, là một đại mỹ nhân. Chỉ là trên mặt sát khí, liên tiếp phá hư phần mỹ cảm này. Người đi theo phía sau, đang dùng ánh mắt nóng rực nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. Người nọ là thái tử, như vậy thiếu nữ áo đỏ này, chính là công chúa Phượng Cửu đương triều.
Lam Vũ Hạo chạy thật nhanh, đảo mắt đã không còn bóng người. Gia Cát Minh Nguyệt bất đắc dĩ đi theo, bỏ công chúa Phượng Cửu lại đằng sau.
Lại dám chạy! Lam Vũ Hạo cái tên nhát gan này, chờ buổi đấu giá kết thúc nhìn Bổn cung có lột da của ngươi không! Giọng nói phách lối của công chúa Phượng Cửu truyền đến từ phía sau.
Được rồi, hoàng muội, buổi đấu giá sắp bắt đầu. Lần này dược tề Ngưng Khí, cũng không thể để cho người khác có được. Thái tử đưa mắt nhìn bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt biến mất mới thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói.
Biết, phiền chết được! Công chúa Phượng Cửu hừ lạnh một tiếng, bước nhanh đi về phía trước.
Lam Vũ Hạo vừa vào phòng, sau đó chờ Gia Cát Minh Nguyệt đi vào, thì phịch một tiếng đóng cửa, khóa lại, kéo cái tủ tới chặn cửa. Động tác làm liền một mạch, lưu loát không ngừng. Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thoáng nhíu mày, giữa vị công chúa Phượng Cửu này và Lam Vũ Hạo, đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Yêu nhau giết nhau?
Ngươi và công chúa Phượng Cửu, là lưỡng tình tương duyệt hoặc là nàng đơn phương đuổi theo ngươi? Gia Cát Minh Nguyệt đắn đo hỏi một câu như vậy.
Lam Vũ Hạo lại sợ đặt mông ngồi trên mặt đất, Lam Vũ Phàm thì lại mặt đầy buồn cười.
Lam Vũ Hạo duỗi ra ngón tay chỉ vào Gia Cát Minh Nguyệt, ngón tay run run, vô cùng đau đớn nói: Minh Nguyệt, ngươi cũng mất trí rồi, sao lại nói lên lời bị thiên lôi đánh như vậy!
Thế nào, ta đoán đúng à? Ta thấy thái độ của nàng đối với ngươi rất khác biệt. Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xuống, nghiêm trang nói.
Đúng cái đầu ngươi á! Cái loại nữ nhân kia, ta chết cũng sẽ không nhìn trúng nàng. Nàng thật sự là một bệnh thần kinh, là một biến thái! Thật đó! Lam Vũ Hạo sợ run cả người: Ngược lại ta cũng thật tò mò, nữ nhân này cuối cùng sẽ thích người nào, rốt cuộc là ai có bản lãnh có thể thu phục nàng.
Có nghiêm trọng vậy sao? Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Lam Vũ Hạo sắc mặt trắng bệch, có chút không hiểu. Lĩnh Nam quốc cũng coi là quốc gia lớn, phía dưới còn có mấy nước nhỏ phụ thuộc đấy. Thanh niên tài tuấn hẳn là không ít, không có bất kỳ người nào khiến cho công chúa này động lòng qua?
Nào chỉ có vậy! Lam Vũ Hạo quắc mắt trừng mi: Ai dám thích nàng hả? Bị quất chết còn không biết xảy ra chuyện gì đâu? Thực lực của nàng rất cao. Linh Hồn cấp đó, mạnh hơn ca ca phế vật của nàng nhiều. Nếu không phải là Lĩnh Nam quốc không thể để nữ nhân làm hoàng đế, thái tử vị. . . . . .
Vũ Hạo! Lam Vũ Pạo nói còn chưa dứt lời, Lam Vũ Phàm khẽ quát một tiếng, ngắt lời hắn. Tai vách mạch rừng, thái tử vốn đã bất mãn với Lam gia, lời này nếu như bị người khác nghe được, hậu quả khó mà lường được.
A nha. Lam Vũ Hạo cũng tự giác lỡ lời, bưng kín miệng mình, sau đó nhỏ giọng nói: Dù sao cô nàng này chính là một biến thái. Nữ nhân có thể ở trước mặt mọi người lột ra quần áo nam nhân, thì có bao biến thái chứ!
Không phải là khi còn bé lột ngươi. . . . . . Gia Cát Minh Nguyệt có chút buồn cười nói.
Không, còn lâu mới dừng lại đấy. Lam Vũ Hạo nói nhỏ, còn đang muốn nói gì, trên đài phía dưới đại sảnh, Vạn Kim Phát đã tuyên bố buổi đấu giá bắt đầu.
Lần này vốn có rất nhiều người hướng về phía dược tề Ngưng Khí mà tới, cho nên trước đó Vạn Kim Phát cũng không có chuẩn bị quá nhiều vật phẩm bán đấu giá, chỉ là bán đấu giá hai kiện vật phẩm mang tính tượng trưng, sau đó thì bưng dược tề Ngưng Khí lên.
Vào
/232
|