Editor: ChieuNinh
Sư phụ!
Tông chủ!
Sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, Phàn Ninh Dật và mấy vị trưởng lão đồng thời vui mừng kêu lên.
Tỉnh, muốn tỉnh, thật không nghĩ tới, trên đời lại có Thuật Luyện Kim thần kỳ như thế, thật là khiến người mở rộng tầm mắt. Vị cao nhân này y thuật cũng thật là làm cho tại hạ bội phục, thật sự bội phục. Lão đầu lúc ban đầu căm giận bất bình với Gia Cát Minh Nguyệt, cảm khái nói. Trong mắt đều là khiếp sợ và bội phục. Hiện tại hắn cũng hối hận muốn chết mới vừa rồi mình nói ẩu nói tả. Thật là người không thể xem bề ngoài. Một người thiếu nữ tuổi còn trẻ như vậy, y thuật và Luyện Kim Sư cũng xa xa ở trên bọn hắn. Nhưng mà hiện tại hắn cũng mất hết mặt mũi xin chỉ bảo.
Mân mê Thuật Luyện Kim một đời, cho tới hôm nay, ta mới biết cái gì mới thật sự là Thuật Luyện Kim, cả đời này, giày vò vô ích. Tên còn lại cười khổ nói.
Nôi thương trong cơ thể Tông chủ được tiêu trừ hết, bước kế tiếp, là nên chỉnh lý kình khí rồi. Mọi người nhìn lại hướng Gia Cát Minh Nguyệt, thiếu nữ vốn là không đáng nhắc tới trong suy nghĩ bọn hắn, đã mang cho bọn họ quá nhiều vui mừng, nhưng bước kế tiếp, nàng lại nên làm như thế nào đây? Tông chủ cũng là Thánh cấp cao thủ, muốn giúp hắn thông thuận kình khí, ít nhất cũng cần thực lực đồng cấp mới có thể làm được. Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt trước mắt, thấy thế nào cũng không giống có thực lực mạnh kia.
Không có ai chú ý tới, ngay ở trong khoảnh khắc đó, sắc mặt của Nhị trưởng lão đã xảy ra mấy lần thay đổi, từ ban đầu khinh thường, biến thành kinh ngạc, lại biến thành khủng hoảng, hiện tại, thậm chí còn mang theo một vẻ tuyệt vọng. Bóng dáng Nhị trưởng lão thoáng một cái, chợt xuất hiện ở bên cạnh tông chủ, một tay đè xuống ngực ông, trên mặt mang tràn đầy căm ghét dữ tợn.
Nhị ca, ngươi làm gì đấy? Mấy vị trưởng lão khác đều đắm chìm ở trong vui sướng Tông chủ sắp khang phục, không có một ai tới kịp ngăn cản, thấy thế cùng sợ hãi thốt lên, lại nhìn thấy mặt mũi dữ tợn của ông ta, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, kêu lên một tiếng liền muốn xông tới.
Tất cả đứng im, nếu không ta lập tức giết hắn. Nhị Trưởng Lão khinh miệt nhìn mấy người một cái nói, kình khí trên tay thoáng hiện lên màu băng hàn.
Rốt cuộc không nhịn được nhảy ra rồi sao? Kình khí trong cơ thể Tông chủ đều bị đánh nát, cho tới thương thế càng ngày càng nặng, chính là ngươi làm đi? Gia Cát Minh Nguyệt đã sớm nhận thấy được kình khí trong cơ thể Tông chủ khác thường, thấy một màn này ngược lại tuyệt không kinh ngạc, mà là khoanh tay ở trước ngực, cười lạnh bình tĩnh nói.
Lam Vũ Phàm mắt lạnh nhìn Nhị trưởng lão mặt dữ tợn trước mắt. Quả nhiên, bệnh của tông chủ Thiên Hành Tông là do người gây ra, hơn nữa chính là Nhị trưởng lão hắn hoài nghi. Từ lúc vừa mới bắt đầu thấy vẻ mặt Nhị trưởng lão, hắn đã cảm thấy có cái gì đó không đúng. Giọng nói của người này là đang trách cứ và lo lắng, nhưng mà đáy mắt lại không có một tia nhiệt độ, cùng so sánh với Tam trưởng lão bên cạnh, hoàn toàn là hai thái cực.
Lợi hại, cái này cũng bị ngươi đã nhìn ra, lúc trước thật đúng là xem thường ngươi. Nhị trưởng lão không có phủ nhận, mang theo vài phần không cam lòng còn có tức giận lạnh lùng quát khẽ.
Cái gì? Tông chủ thương thế càng ngày càng nặng, đều là ngươi làm!
Nhị ca, Tông chủ luôn luôn đối đãi với ngươi không bạc, tại sao ngươi làm ra loại chuyện như vậy? Mấy vị trưởng lão cả kinh thất sắc, nằm mơ cũng không nghĩ tới, Nhị trưởng lão lại có thể âm thầm hạ độc thủ với Tông chủ. Mặc dù trong lòng nóng nảy, nhưng nhìn Nhị trưởng lão một thân sát ý, tay để lại ở trước ngực tông chủ, cũng không dám tùy tiện hành động.
Đối đãi ta không tệ? Đã nhiều năm như vậy, lão bất tử này độc chiếm bảo khố Thiên Hành chúng ta, ngay cả nhìn cũng không cho chúng ta vào xem một chút, cũng chỉ có cái đám ngu ngốc các ngươi mới có thể cảm thấy hắn đối đãi chúng ta không tệ. Nhị trưởng lão giận dữ nói.
Nghe được mấy chữ bảo khố Thiên Hành, mấy vị trưởng lão đồng thời trầm mặc. Mà Phàn Ninh Dật lại là có chút kinh ngạc, hắn chỉ biết Tàng Bảo Các, nhưng không biết Thiên Hành Tông còn có một bảo khố Thiên Hành như vậy. Xem ra bảo khố Thiên Hành chỉ có người đồng lứa trưởng lão biết.
Trước kia sư phụ từng nói qua, trong bảo khố Thiên Hành cất giữ vô số dị bảo thời kỳ Thượng Cổ còn sót lại, trong đó còn có bí kíp tu luyện chí cao vô thượng. Chỉ cần có thể biết rõ bí mật trong đó, là thực lực có thể tăng nhiều, nâng tay một cái sẽ trở thành Cường Giả Đỉnh Cấp phiến đại lục này. Đáng tiếc, lão bất tử kia làm Tông chủ nhiều năm như vậy, lúc nào thì cho chúng ta đi vào tìm hiểu qua? Hắn chiếm vị trí Tông chủ thì cũng thôi đi, lại còn một lòng độc chiếm bảo khố, vĩnh viễn giẫm chúng ta ở dưới chân, các ngươi có thể nhịn, ta, tuyệt không thể nhịn! Nhị trưởng lão cắn răng nghiến lợi nói.
Lúc này Gia Cát Minh Nguyệt nghe cũng đã hiểu, thì ra là bảo khố Thiên Hành cũng không phải là Tàng Bảo Các của Thiên Hành Tông mà Phàn Ninh Dật nói trước đó. Xem ra Tàng Bảo Các là bảo vật nhóm Chưởng môn Thiên Hành Tông sau này tự mình thu thập được, mà bảo khố Thiên Hành, lại còn là bảo vật thật lâu trước đó lưu truyền xuống. Hơn nữa cũng chỉ là những trưởng lão địa vị tương đối cao mới biết.
Nghe đến đó, đám người Ngụy thần y đã biết cái này dính đến bí mật Thiên Hành Tông, đi cũng không được ở lại cũng không xong, nhất thời vô cùng xấu hổ. Mấy người Lam Vũ Hạo và Gia Cát Minh Nguyệt lại là nghe đến say sưa ngon lành. Loại chuyện đấu tranh nội bộ này, vừa náo nhiệt vừa kích thích lại bát quái, cũng không phải là mỗi ngày đều có cơ hội nhìn thấy. Phần tử ác liệt trong thân thể mấy người này ngược lại giống nhau như đúc. Vật họp theo loài. . . . . .
Nhị ca, ta nghĩ Tông chủ cũng không phải là cố ý độc chiếm bảo khố, không cho chúng ta đi vào, nhất định hắn có lý do của mình. Tam trưởng lão trầm mặc chốc lát nói.
Lý do? Hừ, lý do của hắn, đơn giản đúng là sợ hãi chúng ta vượt qua hắn thôi. Lão Tam, ngươi cái người này cái gì cũng tốt, chính là quá thành thực, bị người lừa gạt cả đời cũng không biết. Nhị trưởng lão lắc đầu một cái nói.
Ngươi sai lầm rồi, ta không cho các ngươi vào Thiên Hành bảo khố, là bởi vì trước khi sư phụ lâm chung từng dặn dò qua, mặc kệ là ai, trước khi thực lực đạt tới Thánh cấp, tuyệt đối không thể tiến vào bảo khố, cho dù là bản thân ta, cũng không thể ngoại lệ. Đúng lúc này, giọng nói hơi khàn khàn của Tông chủ truyền đến.
Ngươi đã tỉnh? Toàn thân Nhị trưởng lão run run lên, hoảng sợ nhìn tới.
Nhị đệ, chuyện này, chỉ trách ta trước kia không có giải thích với các ngươi rõ ràng, ta không trách ngươi, hiện tại thu tay lại đi, ta coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Mặc dù Tông chủ hôn mê thời gian rất lâu, nhưng lúc này một khi tỉnh táo, thì trên người tự nhiên toát ra sự uy nghiêm thân là người địa vị cao.
Hừ, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi? Còn nữa, ngươi có tư cách gì nói với ta những lời này, tánh mạng của ngươi bây giờ đang ở trên tay của ta, ta cũng có thể giết chết ngươi bất cứ lúc nào rồi. Nhị trưởng lão ngoan độc nói.
Vậy sao, vậy ngươi có thể thử xem? Tông chủ Thiên Hành Tông bình tĩnh nói.
Nhìn ánh mắt Tông chủ bình tĩnh, trái tim Nhị trưởng lão không khỏi sợ hãi một hồi, khẽ cắn răng, một chưởng chụp lên trên ngực Tông chủ Thiên Hành Tông. Dù sao cũng đã làm đến mức này rồi, một khi Tông chủ khang phục mình khẳng định chỉ một con đường chết, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong. Nhìn dáng vẻ mới vừa rồi của mấy vị trưởng lão, hình như lòng cũng mang bất mãn chuyện bảo khố, chỉ cần kết liễu Tông chủ, lại nghĩ biện pháp thuyết phục mấy vị trưởng lão khác, có lẽ mình cũng còn có một con đường sống, biết đâu có thể tìm hiểu ra bí mật trong bảo khố, trở thành cường giả đỉnh cấp của Thừa Trạch đại lục. Đến lúc đó, còn ai dám phê bình đối với hành động hôm nay của mình.
Về phần Tam trưởng lão và những vãn bối Phàn Ninh Dật này, nghe lời thì giữ lại, cứng đầu cứng cổ thì diệt trừ hết là được.
Hạ quyết tâm, một chưởng này Nhị trưởng lão dùng hết toàn lực, nặng nề rơi vào trên ngực tông chủ. Đúng lúc này, Nhị trưởng lão lại đột nhiên phát hiện, trong ánh mắt Tông chủ lại có vẻ thất vọng và thương hại.
Ầm , ngay tại khi trong lòng Nhị Trưởng Lão kinh nghi chưa định, một cỗ lực lượng cường đại làm cho hắn không cách nào tưởng tượng từ phía trên ngực Tông chủ được bộc phát ra. Nhị trưởng lão giống bị tảng đá ngàn cân đánh trúng, thân thể bay thật cao, đụng vào vách tường phía sau nặng nề rơi xuống đất.
Chỉ là trong nháy mắt, kinh mạch toàn thân Nhị trưởng lão đứt đoạn, kình khí tu luyện cả đời trong phút chốc tan thành mây khói.
Ngươi...ngươi, ngươi khôi phục? Nhị trưởng lão vẫn còn hơi thở, cực kỳ kinh ngạc nhìn Tông chủ Thiên Hành Tông. Lúc này Tông chủ Thiên Hành Tông, một thân Hạo Nhiên Chi Khí, không thấy được một chút dấu hiệu trọng thương mới khỏi, thậm chí thực lực còn mạnh hơn trước kia mấy phân.
Đã sớm khôi phục, vốn là muốn cho ngươi một con đường sống, đáng tiếc, chính ngươi không cần. Tông chủ Thiên Hành Tông đứng lên, thản nhiên nói, thân là người đứng đầu một tông, đương nhiên hắn không phải là người hiền lành không có nguyên tắc. Lời nói mới vừa rồi kia, chính là cho Nhị Trưởng Lão cơ hội cuối cùng, nếu chính hắn không quý trọng, thì Tông chủ Thiên Hành Tông tuyệt sẽ không nhân từ nương tay nữa.
Đã sớm khôi phục. . . . . . Đã sớm khôi phục. . . . . . Sinh mệnh lực của Nhị trưởng lão cấp tốc trôi đi, đột nhiên hồi quang phản chiếu, tức giận hét lớn với Gia Cát Minh Nguyệt: Không phải là ngươi nói còn phải sắp xếp kình khí ư, tại sao liền khôi phục, tại sao liền khôi phục nhanh như vậy?
Ta nói rồi là rất nhanh, đây không phải là rất nhanh sao? Gia Cát Minh Nguyệt vô tội buông tay ra, rõ ràng đã nói rất nhanh sẽ có thể khôi phục, là chính bản thân hắn không tin, tự tìm đường chết, có thể trách ai?
Đám người Ngụy thần y đồng thời lau mồ hôi trán, Gia Cát Minh Nguyệt hình như là nói qua rất nhanh sẽ có thể khôi phục, nhưng ai có thể dự đoán được, rất nhanh sẽ là phương pháp nhanh như vậy. Giờ khắc này, tất cả mọi người vì trong danh tiếng của mình có hai chữ thần y mà cảm thấy xấu hổ thật sâu, cùng so sánh với người khác, bọn họ căn bản là một đám lang băm từ đầu tới chân. Bởi vì cho tới bây giờ, bọn họ cũng không biết rốt cuộc Gia Cát Minh Nguyệt từ bao giờ dùng phương pháp gì, đã chỉnh lý xong kình khí trong cơ thể Tông chủ để hắn khôi phục hoàn toàn triệt để.
Rất nhanh. . . . . . Rất nhanh. . . . . . Nhị trưởng lão lẩm bẩm lặp đi lặp lại hai chữ này, dần dần nhắm hai mắt lại. Ở một khắc trước khi chết kia, trong lòng chỉ có hối hận thật sâu. Tại sao phải để Gia Cát Minh Nguyệt tiến vào Thiên Hành Tông, tại sao phải xem thường nàng? Chỉ cần thoáng tìm lý do chận nàng ngoài cửa, hoặc là chọc giận nàng mang phẫn nộ rời đi, làm sao hắn có thể lại không cam lòng chết đi như vậy?
Ông ta không biết, nếu như ông ta thật sự chọc giận Gia Cát Minh Nguyệt, có lẽ sẽ chết nhanh hơn, lại càng không cam tâm.
Mấy vị trưởng lão nhìn Nhị trưởng lão, trong lòng ngũ vị tạp trần, ngay cả vui sướng khi Tông chủ khang phục thần kỳ cũng phai nhạt rất nhiều, nhất thời hoàn toàn không có ai nói chuyện, không khí trở nên có mấy phần nặng nề mà đè nén.
Sư môn bất hạnh, ngượng ngùng khiến các vị chế giễu. Tông chủ Thiên Hành Tông không có nhìn Nhị trưởng lão một cái, chắp tay nói với chư vị thần y.
Lần này Lão hủ tới Thiên Hành Tông chẩn bệnh thương tổn cho Tông chủ, những chuyện khác hoàn toàn không biết. Một lão giả nhìn nhanh tình thế, vội vàng nói. Chuyện này vừa dính đến bí mật Thiên Hành Tông, lại có chuyện gièm pha Nhị trưởng lão giết huynh làm loạn, truyền ra thì Thiên Hành Tông cực kỳ bất lợi, cho nên hắn lựa chọn rất sáng suốt giả câm vờ điếc.
Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta một lòng chẩn bệnh thương thế, không để ý đến chuyện bên ngoài, bận tâm chuyện khác làm gì? Những người khác rối rít phụ họa, trong lòng âm thầm hối hận, sớm biết thì không đến tiếp tay làm việc xấu rồi, chết sống Tông chủ Thiên Hành Tông ăn thua gì đến ta. Lần này tốt rồi, không cẩn thận nghe được bí mật và gièm pha của Thiên Hành Tông, về sau ngay cả uống rượu cũng không dám uống nữa, nếu không ngộ nhỡ không cẩn thận say rượu lỡ lời, chẳng phải chọc tới phiền toái lớn cho mình sao.
Vậy xin mời các vị trước đi nghỉ ngơi một lát, sau đó ta lại tới cám ơn chư vị. Thiên Hành Tông chủ chắp tay nói.
Tông chủ không cần phải khách khí, chúng ta tới Thiên Hành Tông cũng có một khoảng thờ gian rồi, trong nhà còn có việc gấp, trước hết cáo từ. Cả đám thần y chỉ muốn mau rời khỏi nơi thị phi này, một khắc cũng không muốn chờ lâu. Về phần thỉnh giáo Gia Cát Minh Nguyệt cái gì đó, về sau lại quyết định, dù sao ở đây cũng không thể ở lại được. Giờ phút này chúng thần y là hận không được mọc thêm bốn cái chân, nhanh chóng gia tốc rời đi ngay lúc này thôi.
Ta trọng thương mới khỏi, sẽ không tiễn, Tứ đệ Ngũ đệ, các ngươi thay ta đưa tiễn các vị thần y. Tông chủ Thiên Hành Tông nói xong rồi nói với Tam Trưởng Lão: Tam đệ, nhị đệ bởi vì vất vả quá độ đột ngột phát bệnh không tiện nói ra mà bạo bệnh bỏ mình, ngươi an táng tốt nhất.
Dạ, Tông chủ. Mặc dù Tam trưởng lão thành thật, nhưng mà biết chuyện của Nhị trưởng lão là một gièm pha lớn, tốt nhất không nên lộ ra ra ngoài, vì vậy khom người lên tiếng.
Chúng ta cũng đi thôi. Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt thấy kịch hay diễn xong, cũng đi ra ngoài. Gia Cát Minh Nguyệt biết cần cho bọn họ có một ít thời gian xử lý chuyện trong tông môn.
Mấy vị xin dừng bước. Đột nhiên Tông chủ Thiên Hành Tông gọi mấy người lại, nói: Còn chưa đáp tạ ân cứu mạng của vị tiểu thư này. Tông chủ Thiên Hành Tông chủ dứt lời, cung kính hành đại lễ với Gia Cát Minh Nguyệt. Lúc này ông vẫn không rõ Gia Cát Minh Nguyệt thực lực khủng bố đến mức nào chính là sống uổng phí rồi!
Cám ơn đồ đệ ngoan của ông đi. Gia Cát Minh Nguyệt cười cười: Nếu không phải đồ đệ của ông thông tuệ, suy đoán ra ta là Luyện Kim Sư, thành ý khẩn cầu, ta cũng sẽ không tới.
Tông chủ Thiên Hành Tông sững sờ, tiếp đó quay đầu nhìn Phàn Ninh Dật vẫn trầm mặc đứng ở một bên, trong mắt có cảm động, hình như còn đã quyết tâm quyết định cái gì.
Ninh Dật, tới đây. Tông chủ Thiên Hành Tông ngoắc tay với Phàn Ninh Dật.
Phàn Ninh Dật đi từ từ tới, Tông chủ Thiên Hành Tông vươn tay vỗ vỗ bả vai Phàn Ninh Dật: Ninh Dật, lần này nhờ có con. Còn nữa, con chuẩn bị cẩn thận, mấy ngày gần đây sẽ cử hành nghi thức Chưởng môn kế vị. Cái này con cất trước đi. Tông chủ Thiên Hành Tông gở xuống một cái nhẫn hổ phách trên ngón cái tay phải của mình, đưa tới trước mặt của Phàn Ninh Dật.
Sư phụ! Mặt Phàn Ninh Dật liền biến sắc: Không thể, sư phụ. Đệ tử tuổi quá nhỏ, vả lại. . . . . .
Câm mồm! Đệ tử của ta, há có thể kém hơn người khác! Ta nói con đủ quy cách thì đã đủ cách! Tông chủ Thiên Hành Tông gầm lên cắt đứt lời nói của Phàn Ninh Dật, khí phách hùng hồn.
Dạ, đệ tử lĩnh mệnh. Phàn Ninh Dật nghiêm sắc mặt, nghiêm nghị nhận lấy nhẫn Tông chủ Thiên Hành Tông.
Đúng rồi, con mời bọn họ ra tay, có đồng ý cái gì? Tông chủ Thiên Hành Tông trực tiếp hỏi Phàn Ninh Dật.
Đệ tử hứa hẹn để cho Gia Cát tiểu thư bọn họ tùy ý chọn lựa đồ ở Tàng Bảo Các. Phàn Ninh Dật cung kính trả lời.
Đây không khỏi quá nhẹ rồi. Tông chủ Thiên Hành Tông cau mày, vung tay lên: Gia Cát tiểu thư, xin mời đi theo ta.
Trong lòng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt nghi ngờ, nhưng vẫn đi theo Tông chủ Thiên Hành Tông đi tới. Dọc theo đường đá quanh co uốn lượn xuyên qua sân viện, mấy người đi tới trong sơn cốc sau Thiên Hành Tông. Chỉ thấy giữa một mảnh núi đá rừng cây, một tòa nhà đá cổ xưa cô độc mà đứng, mặc dù nhìn như gần ngay trước mắt, nhưng lại làm cho người ta một loại cảm giác hư vô như có như không. Giữa núi đá, từng trận gió lốc thổi qua, giống như vô số phong nhận của thanh đao sắc bén gào thét có tiếng. Ở trong núi đá này, Gia Cát Minh Nguyệt lại rõ ràng cảm thấy trận pháp đang dao động.
Bây giờ thực lực huynh đệ hai người Lam Vũ Phàm cũng không coi là quá thấp, cũng mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm trong đó, không khỏi nghi ngờ nhìn về Tông chủ Thiên Hành Tông.
Nơi này, chính là bảo khố Thiên Hành các ngươi mới vừa nghe được. Tông chủ Thiên Hành Tông nhìn ra mấy người nghi ngờ, giải thích.
Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu một cái, cũng không hiểu Tông chủ dẫn bọn hắn tới nơi này làm gì?
Gia Cát tiểu thư, chuyện bảo khố các ngươi mới vừa rồi cũng đã nghe được, ta cũng không giải thích nhiều, lần này nhờ có ngươi ra tay cứu giúp, lão phu mới có thể biến nguy thành an, hơn nữa thực lực so với trước kia tinh tiến không ít, thật đúng là đại ân không lời nào cám ơn hết được. Ta cũng cũng không muốn nói nhiều, hôm nay đi tới trong bảo khố cất giữ không ít dị bảo thượng cổ còn sót lại. Nếu như có cái gì các ngươi để ý, cứ việc cầm đi là được. Đồ bên trong Tàng Bảo Các làm sao có thể so được với nơi này? Tông chủ Thiên Hành Tông nói.
Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đồng thời sợ ngây người, chỉ nghe lời nói kia của Nhị trưởng lão trước khi chết, cũng biết bảo khố Thiên Hành trọng yếu bực nào, dù thế nào cũng không nghĩ ra Tông chủ Thiên Hành Tông lại sẽ dùng cái này làm tạ lễ.
Thật ra thì, những cái được gọi là chí bảo, đối với chúng ta mà nói chỗ dùng cũng không lớn, các ngươi nhìn thấy thích thì cứ lấy cũng được. Tông chủ Thiên Hành Tông nói.
Vậy, bí kíp thì sao? Gia Cát Minh Nguyệt hỏi. Thật ra thì Nhị trưởng lão bởi vì lòng mang bất mãn muốn cướp lấy vị trí Tông chủ, nên khẳng định không phải là cái dị bảo gì, vì chính là bí kíp tu luyện.
Bí kíp tu luyện truyền thuyết đã lưu truyền trên vạn năm, nhưng lịch sử cường giả đời trước của Thiên Hành Tông, cũng không có một ai đã từng hiểu thấu. Ngay cả bản thân ta, lần này cũng là bởi vì bí kíp này mà Tẩu Hỏa Nhập Ma thân chịu trọng thương, đoán chừng cũng chỉ có Gia Cát tiểu thư mới có thể cởi ra bí mật trong đó thôi. Tông chủ Thiên Hành Tông chậm rãi nói.
Ta? Nghe lời nói của Tông chủ Thiên Hành Tông, Gia Cát Minh Nguyệt càng thêm nghi ngờ.
Gia Cát tiểu thư, hai đạo kình khí trong cơ thể ta chắc hẳn ngươi cũng đã nhận ra, đến Thánh cấp, nếu như còn muốn tiến thêm một bước đề cao thực lực, nhất định phải tu luyện ra kình khí có tính chất bất đồng với kình khí đã có. Chờ hai kình khí không còn công kích lẫn nhau sau đó thăng bằng rồi, dưới sự hỗ trợ lẫn nhau, thực lực mới có thể có tăng lên diện rộng. Ta chính là bởi vì tu luyện kình khí tương khắc khắc chế lẫn nhau đánh thẳng vào ở trong người, cho nên mới Tẩu Hỏa Nhập Ma bị trọng thương. Bí kíp tu luyện trong bảo khố, chính là bí quyết thăng bằng kình khí, đáng tiếc ngàn vạn năm nay cũng không có một ai có thể lĩnh ngộ. Ta tin tưởng, Gia Cát tiểu thư nhất định có thể lĩnh ngộ bí mật trong đó. Tông chủ Thiên Hành Tông nói. Lúc trước chính là lực lượng thần bí tràn đầy Khí Tức Sinh Mệnh của Gia Cát Minh Nguyệt truyền vào trong cơ thể ông, làm hai đạo kình khí trong cơ thể ông bình thản sống chung, thương thế không ngừng khỏi hẳn, hơn nữa thực lực tăng nhiều, cho nên ông tràn đầy lòng tin đối với Gia Cát Minh Nguyệt.
Kình khí tính chất bất đồng? Mặc dù Gia Cát Minh Nguyệt đã sớm phát giác kình khí đám người Lam Vũ Hạo khác thường, nhưng không có suy nghĩ nhiều. Lúc này nghe Tông chủ Thiên Hành Tông kinh
Sư phụ!
Tông chủ!
Sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, Phàn Ninh Dật và mấy vị trưởng lão đồng thời vui mừng kêu lên.
Tỉnh, muốn tỉnh, thật không nghĩ tới, trên đời lại có Thuật Luyện Kim thần kỳ như thế, thật là khiến người mở rộng tầm mắt. Vị cao nhân này y thuật cũng thật là làm cho tại hạ bội phục, thật sự bội phục. Lão đầu lúc ban đầu căm giận bất bình với Gia Cát Minh Nguyệt, cảm khái nói. Trong mắt đều là khiếp sợ và bội phục. Hiện tại hắn cũng hối hận muốn chết mới vừa rồi mình nói ẩu nói tả. Thật là người không thể xem bề ngoài. Một người thiếu nữ tuổi còn trẻ như vậy, y thuật và Luyện Kim Sư cũng xa xa ở trên bọn hắn. Nhưng mà hiện tại hắn cũng mất hết mặt mũi xin chỉ bảo.
Mân mê Thuật Luyện Kim một đời, cho tới hôm nay, ta mới biết cái gì mới thật sự là Thuật Luyện Kim, cả đời này, giày vò vô ích. Tên còn lại cười khổ nói.
Nôi thương trong cơ thể Tông chủ được tiêu trừ hết, bước kế tiếp, là nên chỉnh lý kình khí rồi. Mọi người nhìn lại hướng Gia Cát Minh Nguyệt, thiếu nữ vốn là không đáng nhắc tới trong suy nghĩ bọn hắn, đã mang cho bọn họ quá nhiều vui mừng, nhưng bước kế tiếp, nàng lại nên làm như thế nào đây? Tông chủ cũng là Thánh cấp cao thủ, muốn giúp hắn thông thuận kình khí, ít nhất cũng cần thực lực đồng cấp mới có thể làm được. Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt trước mắt, thấy thế nào cũng không giống có thực lực mạnh kia.
Không có ai chú ý tới, ngay ở trong khoảnh khắc đó, sắc mặt của Nhị trưởng lão đã xảy ra mấy lần thay đổi, từ ban đầu khinh thường, biến thành kinh ngạc, lại biến thành khủng hoảng, hiện tại, thậm chí còn mang theo một vẻ tuyệt vọng. Bóng dáng Nhị trưởng lão thoáng một cái, chợt xuất hiện ở bên cạnh tông chủ, một tay đè xuống ngực ông, trên mặt mang tràn đầy căm ghét dữ tợn.
Nhị ca, ngươi làm gì đấy? Mấy vị trưởng lão khác đều đắm chìm ở trong vui sướng Tông chủ sắp khang phục, không có một ai tới kịp ngăn cản, thấy thế cùng sợ hãi thốt lên, lại nhìn thấy mặt mũi dữ tợn của ông ta, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, kêu lên một tiếng liền muốn xông tới.
Tất cả đứng im, nếu không ta lập tức giết hắn. Nhị Trưởng Lão khinh miệt nhìn mấy người một cái nói, kình khí trên tay thoáng hiện lên màu băng hàn.
Rốt cuộc không nhịn được nhảy ra rồi sao? Kình khí trong cơ thể Tông chủ đều bị đánh nát, cho tới thương thế càng ngày càng nặng, chính là ngươi làm đi? Gia Cát Minh Nguyệt đã sớm nhận thấy được kình khí trong cơ thể Tông chủ khác thường, thấy một màn này ngược lại tuyệt không kinh ngạc, mà là khoanh tay ở trước ngực, cười lạnh bình tĩnh nói.
Lam Vũ Phàm mắt lạnh nhìn Nhị trưởng lão mặt dữ tợn trước mắt. Quả nhiên, bệnh của tông chủ Thiên Hành Tông là do người gây ra, hơn nữa chính là Nhị trưởng lão hắn hoài nghi. Từ lúc vừa mới bắt đầu thấy vẻ mặt Nhị trưởng lão, hắn đã cảm thấy có cái gì đó không đúng. Giọng nói của người này là đang trách cứ và lo lắng, nhưng mà đáy mắt lại không có một tia nhiệt độ, cùng so sánh với Tam trưởng lão bên cạnh, hoàn toàn là hai thái cực.
Lợi hại, cái này cũng bị ngươi đã nhìn ra, lúc trước thật đúng là xem thường ngươi. Nhị trưởng lão không có phủ nhận, mang theo vài phần không cam lòng còn có tức giận lạnh lùng quát khẽ.
Cái gì? Tông chủ thương thế càng ngày càng nặng, đều là ngươi làm!
Nhị ca, Tông chủ luôn luôn đối đãi với ngươi không bạc, tại sao ngươi làm ra loại chuyện như vậy? Mấy vị trưởng lão cả kinh thất sắc, nằm mơ cũng không nghĩ tới, Nhị trưởng lão lại có thể âm thầm hạ độc thủ với Tông chủ. Mặc dù trong lòng nóng nảy, nhưng nhìn Nhị trưởng lão một thân sát ý, tay để lại ở trước ngực tông chủ, cũng không dám tùy tiện hành động.
Đối đãi ta không tệ? Đã nhiều năm như vậy, lão bất tử này độc chiếm bảo khố Thiên Hành chúng ta, ngay cả nhìn cũng không cho chúng ta vào xem một chút, cũng chỉ có cái đám ngu ngốc các ngươi mới có thể cảm thấy hắn đối đãi chúng ta không tệ. Nhị trưởng lão giận dữ nói.
Nghe được mấy chữ bảo khố Thiên Hành, mấy vị trưởng lão đồng thời trầm mặc. Mà Phàn Ninh Dật lại là có chút kinh ngạc, hắn chỉ biết Tàng Bảo Các, nhưng không biết Thiên Hành Tông còn có một bảo khố Thiên Hành như vậy. Xem ra bảo khố Thiên Hành chỉ có người đồng lứa trưởng lão biết.
Trước kia sư phụ từng nói qua, trong bảo khố Thiên Hành cất giữ vô số dị bảo thời kỳ Thượng Cổ còn sót lại, trong đó còn có bí kíp tu luyện chí cao vô thượng. Chỉ cần có thể biết rõ bí mật trong đó, là thực lực có thể tăng nhiều, nâng tay một cái sẽ trở thành Cường Giả Đỉnh Cấp phiến đại lục này. Đáng tiếc, lão bất tử kia làm Tông chủ nhiều năm như vậy, lúc nào thì cho chúng ta đi vào tìm hiểu qua? Hắn chiếm vị trí Tông chủ thì cũng thôi đi, lại còn một lòng độc chiếm bảo khố, vĩnh viễn giẫm chúng ta ở dưới chân, các ngươi có thể nhịn, ta, tuyệt không thể nhịn! Nhị trưởng lão cắn răng nghiến lợi nói.
Lúc này Gia Cát Minh Nguyệt nghe cũng đã hiểu, thì ra là bảo khố Thiên Hành cũng không phải là Tàng Bảo Các của Thiên Hành Tông mà Phàn Ninh Dật nói trước đó. Xem ra Tàng Bảo Các là bảo vật nhóm Chưởng môn Thiên Hành Tông sau này tự mình thu thập được, mà bảo khố Thiên Hành, lại còn là bảo vật thật lâu trước đó lưu truyền xuống. Hơn nữa cũng chỉ là những trưởng lão địa vị tương đối cao mới biết.
Nghe đến đó, đám người Ngụy thần y đã biết cái này dính đến bí mật Thiên Hành Tông, đi cũng không được ở lại cũng không xong, nhất thời vô cùng xấu hổ. Mấy người Lam Vũ Hạo và Gia Cát Minh Nguyệt lại là nghe đến say sưa ngon lành. Loại chuyện đấu tranh nội bộ này, vừa náo nhiệt vừa kích thích lại bát quái, cũng không phải là mỗi ngày đều có cơ hội nhìn thấy. Phần tử ác liệt trong thân thể mấy người này ngược lại giống nhau như đúc. Vật họp theo loài. . . . . .
Nhị ca, ta nghĩ Tông chủ cũng không phải là cố ý độc chiếm bảo khố, không cho chúng ta đi vào, nhất định hắn có lý do của mình. Tam trưởng lão trầm mặc chốc lát nói.
Lý do? Hừ, lý do của hắn, đơn giản đúng là sợ hãi chúng ta vượt qua hắn thôi. Lão Tam, ngươi cái người này cái gì cũng tốt, chính là quá thành thực, bị người lừa gạt cả đời cũng không biết. Nhị trưởng lão lắc đầu một cái nói.
Ngươi sai lầm rồi, ta không cho các ngươi vào Thiên Hành bảo khố, là bởi vì trước khi sư phụ lâm chung từng dặn dò qua, mặc kệ là ai, trước khi thực lực đạt tới Thánh cấp, tuyệt đối không thể tiến vào bảo khố, cho dù là bản thân ta, cũng không thể ngoại lệ. Đúng lúc này, giọng nói hơi khàn khàn của Tông chủ truyền đến.
Ngươi đã tỉnh? Toàn thân Nhị trưởng lão run run lên, hoảng sợ nhìn tới.
Nhị đệ, chuyện này, chỉ trách ta trước kia không có giải thích với các ngươi rõ ràng, ta không trách ngươi, hiện tại thu tay lại đi, ta coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Mặc dù Tông chủ hôn mê thời gian rất lâu, nhưng lúc này một khi tỉnh táo, thì trên người tự nhiên toát ra sự uy nghiêm thân là người địa vị cao.
Hừ, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi? Còn nữa, ngươi có tư cách gì nói với ta những lời này, tánh mạng của ngươi bây giờ đang ở trên tay của ta, ta cũng có thể giết chết ngươi bất cứ lúc nào rồi. Nhị trưởng lão ngoan độc nói.
Vậy sao, vậy ngươi có thể thử xem? Tông chủ Thiên Hành Tông bình tĩnh nói.
Nhìn ánh mắt Tông chủ bình tĩnh, trái tim Nhị trưởng lão không khỏi sợ hãi một hồi, khẽ cắn răng, một chưởng chụp lên trên ngực Tông chủ Thiên Hành Tông. Dù sao cũng đã làm đến mức này rồi, một khi Tông chủ khang phục mình khẳng định chỉ một con đường chết, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong. Nhìn dáng vẻ mới vừa rồi của mấy vị trưởng lão, hình như lòng cũng mang bất mãn chuyện bảo khố, chỉ cần kết liễu Tông chủ, lại nghĩ biện pháp thuyết phục mấy vị trưởng lão khác, có lẽ mình cũng còn có một con đường sống, biết đâu có thể tìm hiểu ra bí mật trong bảo khố, trở thành cường giả đỉnh cấp của Thừa Trạch đại lục. Đến lúc đó, còn ai dám phê bình đối với hành động hôm nay của mình.
Về phần Tam trưởng lão và những vãn bối Phàn Ninh Dật này, nghe lời thì giữ lại, cứng đầu cứng cổ thì diệt trừ hết là được.
Hạ quyết tâm, một chưởng này Nhị trưởng lão dùng hết toàn lực, nặng nề rơi vào trên ngực tông chủ. Đúng lúc này, Nhị trưởng lão lại đột nhiên phát hiện, trong ánh mắt Tông chủ lại có vẻ thất vọng và thương hại.
Ầm , ngay tại khi trong lòng Nhị Trưởng Lão kinh nghi chưa định, một cỗ lực lượng cường đại làm cho hắn không cách nào tưởng tượng từ phía trên ngực Tông chủ được bộc phát ra. Nhị trưởng lão giống bị tảng đá ngàn cân đánh trúng, thân thể bay thật cao, đụng vào vách tường phía sau nặng nề rơi xuống đất.
Chỉ là trong nháy mắt, kinh mạch toàn thân Nhị trưởng lão đứt đoạn, kình khí tu luyện cả đời trong phút chốc tan thành mây khói.
Ngươi...ngươi, ngươi khôi phục? Nhị trưởng lão vẫn còn hơi thở, cực kỳ kinh ngạc nhìn Tông chủ Thiên Hành Tông. Lúc này Tông chủ Thiên Hành Tông, một thân Hạo Nhiên Chi Khí, không thấy được một chút dấu hiệu trọng thương mới khỏi, thậm chí thực lực còn mạnh hơn trước kia mấy phân.
Đã sớm khôi phục, vốn là muốn cho ngươi một con đường sống, đáng tiếc, chính ngươi không cần. Tông chủ Thiên Hành Tông đứng lên, thản nhiên nói, thân là người đứng đầu một tông, đương nhiên hắn không phải là người hiền lành không có nguyên tắc. Lời nói mới vừa rồi kia, chính là cho Nhị Trưởng Lão cơ hội cuối cùng, nếu chính hắn không quý trọng, thì Tông chủ Thiên Hành Tông tuyệt sẽ không nhân từ nương tay nữa.
Đã sớm khôi phục. . . . . . Đã sớm khôi phục. . . . . . Sinh mệnh lực của Nhị trưởng lão cấp tốc trôi đi, đột nhiên hồi quang phản chiếu, tức giận hét lớn với Gia Cát Minh Nguyệt: Không phải là ngươi nói còn phải sắp xếp kình khí ư, tại sao liền khôi phục, tại sao liền khôi phục nhanh như vậy?
Ta nói rồi là rất nhanh, đây không phải là rất nhanh sao? Gia Cát Minh Nguyệt vô tội buông tay ra, rõ ràng đã nói rất nhanh sẽ có thể khôi phục, là chính bản thân hắn không tin, tự tìm đường chết, có thể trách ai?
Đám người Ngụy thần y đồng thời lau mồ hôi trán, Gia Cát Minh Nguyệt hình như là nói qua rất nhanh sẽ có thể khôi phục, nhưng ai có thể dự đoán được, rất nhanh sẽ là phương pháp nhanh như vậy. Giờ khắc này, tất cả mọi người vì trong danh tiếng của mình có hai chữ thần y mà cảm thấy xấu hổ thật sâu, cùng so sánh với người khác, bọn họ căn bản là một đám lang băm từ đầu tới chân. Bởi vì cho tới bây giờ, bọn họ cũng không biết rốt cuộc Gia Cát Minh Nguyệt từ bao giờ dùng phương pháp gì, đã chỉnh lý xong kình khí trong cơ thể Tông chủ để hắn khôi phục hoàn toàn triệt để.
Rất nhanh. . . . . . Rất nhanh. . . . . . Nhị trưởng lão lẩm bẩm lặp đi lặp lại hai chữ này, dần dần nhắm hai mắt lại. Ở một khắc trước khi chết kia, trong lòng chỉ có hối hận thật sâu. Tại sao phải để Gia Cát Minh Nguyệt tiến vào Thiên Hành Tông, tại sao phải xem thường nàng? Chỉ cần thoáng tìm lý do chận nàng ngoài cửa, hoặc là chọc giận nàng mang phẫn nộ rời đi, làm sao hắn có thể lại không cam lòng chết đi như vậy?
Ông ta không biết, nếu như ông ta thật sự chọc giận Gia Cát Minh Nguyệt, có lẽ sẽ chết nhanh hơn, lại càng không cam tâm.
Mấy vị trưởng lão nhìn Nhị trưởng lão, trong lòng ngũ vị tạp trần, ngay cả vui sướng khi Tông chủ khang phục thần kỳ cũng phai nhạt rất nhiều, nhất thời hoàn toàn không có ai nói chuyện, không khí trở nên có mấy phần nặng nề mà đè nén.
Sư môn bất hạnh, ngượng ngùng khiến các vị chế giễu. Tông chủ Thiên Hành Tông không có nhìn Nhị trưởng lão một cái, chắp tay nói với chư vị thần y.
Lần này Lão hủ tới Thiên Hành Tông chẩn bệnh thương tổn cho Tông chủ, những chuyện khác hoàn toàn không biết. Một lão giả nhìn nhanh tình thế, vội vàng nói. Chuyện này vừa dính đến bí mật Thiên Hành Tông, lại có chuyện gièm pha Nhị trưởng lão giết huynh làm loạn, truyền ra thì Thiên Hành Tông cực kỳ bất lợi, cho nên hắn lựa chọn rất sáng suốt giả câm vờ điếc.
Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta một lòng chẩn bệnh thương thế, không để ý đến chuyện bên ngoài, bận tâm chuyện khác làm gì? Những người khác rối rít phụ họa, trong lòng âm thầm hối hận, sớm biết thì không đến tiếp tay làm việc xấu rồi, chết sống Tông chủ Thiên Hành Tông ăn thua gì đến ta. Lần này tốt rồi, không cẩn thận nghe được bí mật và gièm pha của Thiên Hành Tông, về sau ngay cả uống rượu cũng không dám uống nữa, nếu không ngộ nhỡ không cẩn thận say rượu lỡ lời, chẳng phải chọc tới phiền toái lớn cho mình sao.
Vậy xin mời các vị trước đi nghỉ ngơi một lát, sau đó ta lại tới cám ơn chư vị. Thiên Hành Tông chủ chắp tay nói.
Tông chủ không cần phải khách khí, chúng ta tới Thiên Hành Tông cũng có một khoảng thờ gian rồi, trong nhà còn có việc gấp, trước hết cáo từ. Cả đám thần y chỉ muốn mau rời khỏi nơi thị phi này, một khắc cũng không muốn chờ lâu. Về phần thỉnh giáo Gia Cát Minh Nguyệt cái gì đó, về sau lại quyết định, dù sao ở đây cũng không thể ở lại được. Giờ phút này chúng thần y là hận không được mọc thêm bốn cái chân, nhanh chóng gia tốc rời đi ngay lúc này thôi.
Ta trọng thương mới khỏi, sẽ không tiễn, Tứ đệ Ngũ đệ, các ngươi thay ta đưa tiễn các vị thần y. Tông chủ Thiên Hành Tông nói xong rồi nói với Tam Trưởng Lão: Tam đệ, nhị đệ bởi vì vất vả quá độ đột ngột phát bệnh không tiện nói ra mà bạo bệnh bỏ mình, ngươi an táng tốt nhất.
Dạ, Tông chủ. Mặc dù Tam trưởng lão thành thật, nhưng mà biết chuyện của Nhị trưởng lão là một gièm pha lớn, tốt nhất không nên lộ ra ra ngoài, vì vậy khom người lên tiếng.
Chúng ta cũng đi thôi. Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt thấy kịch hay diễn xong, cũng đi ra ngoài. Gia Cát Minh Nguyệt biết cần cho bọn họ có một ít thời gian xử lý chuyện trong tông môn.
Mấy vị xin dừng bước. Đột nhiên Tông chủ Thiên Hành Tông gọi mấy người lại, nói: Còn chưa đáp tạ ân cứu mạng của vị tiểu thư này. Tông chủ Thiên Hành Tông chủ dứt lời, cung kính hành đại lễ với Gia Cát Minh Nguyệt. Lúc này ông vẫn không rõ Gia Cát Minh Nguyệt thực lực khủng bố đến mức nào chính là sống uổng phí rồi!
Cám ơn đồ đệ ngoan của ông đi. Gia Cát Minh Nguyệt cười cười: Nếu không phải đồ đệ của ông thông tuệ, suy đoán ra ta là Luyện Kim Sư, thành ý khẩn cầu, ta cũng sẽ không tới.
Tông chủ Thiên Hành Tông sững sờ, tiếp đó quay đầu nhìn Phàn Ninh Dật vẫn trầm mặc đứng ở một bên, trong mắt có cảm động, hình như còn đã quyết tâm quyết định cái gì.
Ninh Dật, tới đây. Tông chủ Thiên Hành Tông ngoắc tay với Phàn Ninh Dật.
Phàn Ninh Dật đi từ từ tới, Tông chủ Thiên Hành Tông vươn tay vỗ vỗ bả vai Phàn Ninh Dật: Ninh Dật, lần này nhờ có con. Còn nữa, con chuẩn bị cẩn thận, mấy ngày gần đây sẽ cử hành nghi thức Chưởng môn kế vị. Cái này con cất trước đi. Tông chủ Thiên Hành Tông gở xuống một cái nhẫn hổ phách trên ngón cái tay phải của mình, đưa tới trước mặt của Phàn Ninh Dật.
Sư phụ! Mặt Phàn Ninh Dật liền biến sắc: Không thể, sư phụ. Đệ tử tuổi quá nhỏ, vả lại. . . . . .
Câm mồm! Đệ tử của ta, há có thể kém hơn người khác! Ta nói con đủ quy cách thì đã đủ cách! Tông chủ Thiên Hành Tông gầm lên cắt đứt lời nói của Phàn Ninh Dật, khí phách hùng hồn.
Dạ, đệ tử lĩnh mệnh. Phàn Ninh Dật nghiêm sắc mặt, nghiêm nghị nhận lấy nhẫn Tông chủ Thiên Hành Tông.
Đúng rồi, con mời bọn họ ra tay, có đồng ý cái gì? Tông chủ Thiên Hành Tông trực tiếp hỏi Phàn Ninh Dật.
Đệ tử hứa hẹn để cho Gia Cát tiểu thư bọn họ tùy ý chọn lựa đồ ở Tàng Bảo Các. Phàn Ninh Dật cung kính trả lời.
Đây không khỏi quá nhẹ rồi. Tông chủ Thiên Hành Tông cau mày, vung tay lên: Gia Cát tiểu thư, xin mời đi theo ta.
Trong lòng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt nghi ngờ, nhưng vẫn đi theo Tông chủ Thiên Hành Tông đi tới. Dọc theo đường đá quanh co uốn lượn xuyên qua sân viện, mấy người đi tới trong sơn cốc sau Thiên Hành Tông. Chỉ thấy giữa một mảnh núi đá rừng cây, một tòa nhà đá cổ xưa cô độc mà đứng, mặc dù nhìn như gần ngay trước mắt, nhưng lại làm cho người ta một loại cảm giác hư vô như có như không. Giữa núi đá, từng trận gió lốc thổi qua, giống như vô số phong nhận của thanh đao sắc bén gào thét có tiếng. Ở trong núi đá này, Gia Cát Minh Nguyệt lại rõ ràng cảm thấy trận pháp đang dao động.
Bây giờ thực lực huynh đệ hai người Lam Vũ Phàm cũng không coi là quá thấp, cũng mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm trong đó, không khỏi nghi ngờ nhìn về Tông chủ Thiên Hành Tông.
Nơi này, chính là bảo khố Thiên Hành các ngươi mới vừa nghe được. Tông chủ Thiên Hành Tông nhìn ra mấy người nghi ngờ, giải thích.
Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu một cái, cũng không hiểu Tông chủ dẫn bọn hắn tới nơi này làm gì?
Gia Cát tiểu thư, chuyện bảo khố các ngươi mới vừa rồi cũng đã nghe được, ta cũng không giải thích nhiều, lần này nhờ có ngươi ra tay cứu giúp, lão phu mới có thể biến nguy thành an, hơn nữa thực lực so với trước kia tinh tiến không ít, thật đúng là đại ân không lời nào cám ơn hết được. Ta cũng cũng không muốn nói nhiều, hôm nay đi tới trong bảo khố cất giữ không ít dị bảo thượng cổ còn sót lại. Nếu như có cái gì các ngươi để ý, cứ việc cầm đi là được. Đồ bên trong Tàng Bảo Các làm sao có thể so được với nơi này? Tông chủ Thiên Hành Tông nói.
Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đồng thời sợ ngây người, chỉ nghe lời nói kia của Nhị trưởng lão trước khi chết, cũng biết bảo khố Thiên Hành trọng yếu bực nào, dù thế nào cũng không nghĩ ra Tông chủ Thiên Hành Tông lại sẽ dùng cái này làm tạ lễ.
Thật ra thì, những cái được gọi là chí bảo, đối với chúng ta mà nói chỗ dùng cũng không lớn, các ngươi nhìn thấy thích thì cứ lấy cũng được. Tông chủ Thiên Hành Tông nói.
Vậy, bí kíp thì sao? Gia Cát Minh Nguyệt hỏi. Thật ra thì Nhị trưởng lão bởi vì lòng mang bất mãn muốn cướp lấy vị trí Tông chủ, nên khẳng định không phải là cái dị bảo gì, vì chính là bí kíp tu luyện.
Bí kíp tu luyện truyền thuyết đã lưu truyền trên vạn năm, nhưng lịch sử cường giả đời trước của Thiên Hành Tông, cũng không có một ai đã từng hiểu thấu. Ngay cả bản thân ta, lần này cũng là bởi vì bí kíp này mà Tẩu Hỏa Nhập Ma thân chịu trọng thương, đoán chừng cũng chỉ có Gia Cát tiểu thư mới có thể cởi ra bí mật trong đó thôi. Tông chủ Thiên Hành Tông chậm rãi nói.
Ta? Nghe lời nói của Tông chủ Thiên Hành Tông, Gia Cát Minh Nguyệt càng thêm nghi ngờ.
Gia Cát tiểu thư, hai đạo kình khí trong cơ thể ta chắc hẳn ngươi cũng đã nhận ra, đến Thánh cấp, nếu như còn muốn tiến thêm một bước đề cao thực lực, nhất định phải tu luyện ra kình khí có tính chất bất đồng với kình khí đã có. Chờ hai kình khí không còn công kích lẫn nhau sau đó thăng bằng rồi, dưới sự hỗ trợ lẫn nhau, thực lực mới có thể có tăng lên diện rộng. Ta chính là bởi vì tu luyện kình khí tương khắc khắc chế lẫn nhau đánh thẳng vào ở trong người, cho nên mới Tẩu Hỏa Nhập Ma bị trọng thương. Bí kíp tu luyện trong bảo khố, chính là bí quyết thăng bằng kình khí, đáng tiếc ngàn vạn năm nay cũng không có một ai có thể lĩnh ngộ. Ta tin tưởng, Gia Cát tiểu thư nhất định có thể lĩnh ngộ bí mật trong đó. Tông chủ Thiên Hành Tông nói. Lúc trước chính là lực lượng thần bí tràn đầy Khí Tức Sinh Mệnh của Gia Cát Minh Nguyệt truyền vào trong cơ thể ông, làm hai đạo kình khí trong cơ thể ông bình thản sống chung, thương thế không ngừng khỏi hẳn, hơn nữa thực lực tăng nhiều, cho nên ông tràn đầy lòng tin đối với Gia Cát Minh Nguyệt.
Kình khí tính chất bất đồng? Mặc dù Gia Cát Minh Nguyệt đã sớm phát giác kình khí đám người Lam Vũ Hạo khác thường, nhưng không có suy nghĩ nhiều. Lúc này nghe Tông chủ Thiên Hành Tông kinh
/232
|