"Đây là dược thủy nhanh nhẹn, đây là dược thủy lực lượng, dược thủy lực lượng bản tăng cường này thì không nên tùy tiện sử dụng, nếu như tùy tiện sử dụng, hậu quả các ngươi biết rồi đấy." Gia Cát Minh Nguyệt lấy ra rất nhiều dược thủy, phân chia cho Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo, dặn dò, "Còn có, đây là an thần dược, ..."
"Chờ đã!" Mặc Sĩ Thần trợn mắt lên, "Minh Nguyệt, ngươi nói cái gì? Đây là an thần dược? Hả, Minh Nguyệt, ngươi lại biết luyện chế an thần dược?" Phải biết, an thần dược là thứ giúp đỡ người ta ổn định cảm xúc, làm cho tinh thần lực nhanh chóng được điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất. Đối với Triệu Hoán Sư mà nói, đây là thứ tốt hiếm có. Ở thời khắc nguy cấp, cảm xúc và tinh thần của Triệu Hoán Sư có chút hỗn loạn, sẽ rất ảnh hưởng đến việc triệu hoán. An thần dược đồng thời cũng rất hữu dụng đối với Kiếm Sĩ và Cung Tiễn Thủ, trong thời điểm Kiếm Sĩ và Cung Tiễn Thủ phóng thích kỹ năng, tương tự cũng cần phải tập trung tinh thần.
"Dược thủy nhanh nhẹn này có thể kéo dài bao lâu?" Tiết Tử Hạo cũng kích động cầm bình dược vội vàng hỏi.
Lăng Phi Dương thì đang kinh ngạc nhìn tình cảnh này, Gia Cát Minh Nguyệt lại còn là luyện kim sư?
"Ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết sao." Gia Cát Minh Nguyệt đắc ý nói.
Tiết Tử Hạo đang định uống một hớp, lại cảm thấy không ổn, vội vã đảo quanh tại chỗ, bỗng nhiên giật mình một cái ngẩng đầu lên: "Đi, chúng ta đi Tầm Long sơn mạch. Chúng ta đi thử xem, thuận tiện kiếm chút vật liệu."
"Hừm, ta cũng định như vậy, chỉ có điều, trước đó, nên đi bán một ít dược đã. Làm xong những dược thủy này, tiền của ta tiêu gần hết rồi." Gia Cát Minh Nguyệt than thở trong lòng, luyện kim sư, quả nhiên là chức nghiệp đốt tiền. Trả giá và thu hoạch chênh lệch quá lớn, chẳng trách không có ai bằng lòng trở thành luyện kim sư. Bởi vì tỷ lệ thành công thực sự quá thấp. Chẳng qua là tỷ lệ thành công của nàng cao hơn nhiều, sau này nhất định rất có tương lai. Lúc nào Lâm thiếu chủ đưa 1 vạn kim tệ tới tay, lúc ấy coi như mới có đủ nguồn lực.
"Bán? Bán đi?" Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo nhảy nhót lên như mèo hoang bị giẫm phải đuôi, "Dược thủy tốt như vậy mà ngươi nỡ bán đi? Không thể!"
"Chỉ bán một hai bình thôi, vật lấy hiếm làm quý mà." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hai người kia đang ôm chặt bình dược vào trong lòng như ôm bảo bối, không biết nói sao.
"Được rồi, vậy thì bán một bình an thần dược và một bình nhanh nhẹn dược là được rồi." Tiết Tử Hạo đau lòng thỏa hiệp.
Gia Cát Minh Nguyệt khóe miệng giật giật, dược thủy này, rốt cuộc là do nàng luyện chế hay do bọn hắn luyện chế đây?
"Vậy các ngươi chuẩn bị một chút, ra cửa thành chờ ta, ta đến sở giao dịch một chuyến." Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ một chút lại nói, "Còn có, Mập mạp, lại mua bữa sáng khác cho ta."
"Được!" Mặc Sĩ Thần một lời đáp ứng luôn, cùng với Tiết Tử Hạo cất giữ dược thủy bảo bối thật cẩn thận xong, hí ha hí hửng ra ngoài.
Gia Cát Minh Nguyệt xách theo túi đeo vai, cũng ra ngoài, Lăng Phi Dương đi theo đằng sau, nhìn bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt, suy tư.
Gia Cát Minh Nguyệt lấy một bình dược nhanh nhẹn và một bình dược an thần gửi bán ở sở giao dịch, nộp không ít phí thủ tục, sau đó hướng về phía cửa thành đi tới.
"Gia Cát, nàng lại còn là một luyện kim sư!" Lăng Phi Dương đuổi theo, đi ở bên cạnh lên tiếng.
"Chuyện ngươi không biết còn rất nhiều." Gia Cát Minh Nguyệt nhàn nhạt đáp lại một câu, lại liếc Lăng Phi Dương, "Ta nói Lăng đại thiếu gia này, ngươi không có chuyện gì quan trọng muốn làm hay sao? Cứ đi theo ta như vậy?"
"Làm Thủ Hộ Sư nàng, đương nhiên là phải bảo vệ nàng một tấc cũng không rời mà." Lăng Phi Dương *tà mị cười cợt.
Gia Cát Minh Nguyệt bước nhanh hơn, ở cửa thành cùng Mặc Sĩ Thần, Tiết Tử Hạo gặp mặt.
"Minh Nguyệt, bữa sáng của ngươi." Mặc Sĩ Thần đưa tới một cái túi giấy dầu, Gia Cát Minh Nguyệt không khách khí nhận lấy bắt đầu ăn.
"Đi, vào núi, lần này lại đi đến chỗ lần trước hái ít dược thảo." Gia Cát Minh Nguyệt cắn bánh bao mơ hồ không rõ nói ra.
...
Bên trong Sở giao dịch, hai bình dược Gia Cát Minh Nguyệt gửi bán đã bị người ta mua đi rồi. Mà sau đó, hai bình dược này lại gây ra sóng to gió lớn, đương nhiên đây là chuyện sau này.
Vừa tiến vào Tầm Long sơn mạch, Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo móc ra dược thủy nhanh nhẹn, nhanh như chớp chạy lên phía trước, đảo mắt đã không thấy bóng người. Lăng Phi Dương hơi nhíu mày, dược thủy nhanh nhẹn, là tương đối quý giá. Trình độ quý giá thì phải xem thời gian hiệu lực, *thành phẩm ít nhất cũng phải là một phút.
"Gia Cát, dược thủy nhanh nhẹn nàng luyện chế ra, có thể kéo dài bao lâu?" Lăng Phi Dương cuối cùng vẫn hỏi.
"Không rõ lắm, chờ bọn họ trở về thì hỏi bọn họ một chút." Ngoài ý muốn, Gia Cát Minh Nguyệt lại cũng không chắc chắn. Bởi vì nàng cũng không chưa từng tự mình thí nghiệm qua.
Qua một lúc lâu, hai người kia cuối cùng cũng trở về, trong tay Tiết Tử Hạo còn có thêm một con thỏ rừng mập mạp.
"Minh Nguyệt, ngươi quá lợi hại, 3 phút, gấp ba lần nha!" Tiết Tử Hạo hưng phấn chạy tới, "Dược hiệu lại có 3 phút!"
Gia Cát Minh Nguyệt sắc mặt trắng nhợt, vỗ đùi, hô to một tiếng: "Nguy rồi!"
Mọi người bị hành động của nàng làm cho sợ hết hồn: "Làm sao?"
"Ta gửi bán quá rẻ rồi!" Gia Cát Minh Nguyệt vô cùng đau đớn nói, "Sớm biết thời gian hiệu lực dài như vậy, ta nên bán đắt một chút mới đúng."
Lăng Phi Dương đã kinh ngạc nói không ra lời, 3 phút! Dược thủy nhanh nhẹn có thời gian hiệu lực là 3 phút, cấp bậc luyện kim của Gia Cát Minh Nguyệt rốt cuộc đã đến trình độ nào rồi? Nàng rốt cuộc là người như thế nào? Nàng thật sự chỉ là đứa con gái riêng trước đây không có tiếng tăm gì sao? Lăng Phi Dương nổi lên một tia hoài nghi từ tận đáy lòng.
"Không sao, không sao, lần sau, bán đắt một chút." Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo an ủi Gia Cát Minh Nguyệt đang đau lòng.
...
Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo lại thử nghiệm hiệu quả của dược thủy lực lượng và dược thủy an thần xong, hai người quả thực đã vui vẻ đến điên rồi. Thực sự là sảng khoái đến hỏng mất!
Lăng Phi Dương dọc theo đường đi nhìn hai người thí nghiệm, khóe miệng run rẩy. Hai người này, biết rõ giá trị của những dược thủy này sao? Lãng phí như vậy.
"Cho ngươi." Gia Cát Minh Nguyệt móc ra mấy bình dược đưa cho Lăng Phi Dương.
"Cho ta?" Lăng Phi Dương rất là kinh ngạc.
"Không muốn? Vậy coi như thôi." Gia Cát Minh Nguyệt đang định thu hồi lại, Lăng Phi Dương liền vội vã đoạt mất.
"Ngu sao mà không muốn." Lăng Phi Dương tỉ mỉ xem xét dược thủy trong tay, phát hiện màu sắc của những dược thủy này đậm hơn nhiều so với những dược thủy hắn từng nhìn thấy trước đây. Dược hiệu càng dài, màu sắc càng đậm.
"Dùng đi, nhanh." Gia Cát Minh Nguyệt móc ra một bình dược thủy nhanh nhẹn, uống vào một cái, liền chạy như bay về phía trước. Cảm giác nhanh như chớp làm cho lòng người bay bổng, cảnh vật xung quanh lui về phía sau thật là nhanh. Quả nhiên là thần khí để chạy trốn nha! Gia Cát Minh Nguyệt cảm thán trong lòng.
Lăng Phi Dương ngẩn người, cứ dùng luôn như vậy? Dược thủy nhanh nhẹn quý giá cứ thế mà lãng phí sao? Lăng Phi Dương nhìn vài bình dược trong tay một chút, cũng im lặng uống một bình tăng nhanh nhẹn, đuổi theo.
Mấy phút sau, Gia Cát Minh Nguyệt thở ra một hơi thật dài, nhìn Lăng Phi Dương vừa đuổi tới: "Dược này cũng không tệ lắm, chính là chạy xong hơi bị mệt."
Lăng Phi Dương mới vừa dừng lại, lại nhìn thấy Mặc Sĩ Thần móc ra một bình dược, ừng ực uống xong, sau đó, gào rú hai tiếng, “ầm: một quyền đánh trúng cây đại thụ bên cạnh bọn họ. Đại thụ kia rung lên rầm rầm, quả dại bùm bùm rơi xuống như mưa. Gia Cát Minh Nguyệt ôm đầu đề phòng bị trái cây đập trúng, cười ha ha lên.
"Trái cây này ăn ngon, Minh Nguyệt nếm thử đi." Tiết Tử Hạo ngồi xổm trên mặt đất nhặt trái cây lên.
Mặc Sĩ Thần đứng bên kia hưng phấn gào to: "Lợi hại, ta cảm thấy cả người tràn ngập sức mạnh."
Gia Cát Minh Nguyệt cũng ngồi xuống nhặt quả dại trên đất lên, móc ra một chiếc khăn, lau lau chùi chùi, sau đó nhét vào trong miệng. Một mùi vị ngọt ngào tràn ngập khoang miệng, Gia Cát Minh Nguyệt thích ý nheo mắt lại. Quay đầu lại nhìn thấy Lăng Phi Dương đang đứng ngốc tại chỗ.
"Làm sao?" Gia Cát Minh Nguyệt cắn trái cây hàm hồ hỏi.
"Dược, nàng không cảm thấy bọn họ rất lãng phí?" Lăng Phi Dương có chút khó mà tin nổi nhìn hành động của bọn Mặc Sĩ Thần.
"Lãng phí? Cho bọn họ dùng ta không cảm thấy là lãng phí. Hơn nữa hết rồi thì lại luyện chế tiếp, có đồ vật, không cần phải coi trọng như vậy. Con người, có đôi khi sống tự tại vui vẻ là tốt rồi, không cần kiêng kỵ quá nhiều. Bọn họ bây giờ đang cao hứng, lần đầu tiên được dùng, tất nhiên sẽ hưng phấn. Sau này bọn họ chắc chắn sẽ không dùng như vậy nữa." Gia Cát Minh Nguyệt lại nhặt lên một trái cây, ném cho Lăng Phi Dương, "Nếm thử, hương vị không tệ."
Lăng Phi Dương tiếp nhận quả dại, nhìn khuôn mặt tươi cười của Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo, lại nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt cũng đang mỉm cười nhìn hai người kia, Gia Cát Minh Nguyệt ở cùng bọn họ lại thả lỏng như vậy, chẳng biết vì sao, trong lòng Lăng Phi Dương lại nổi lên một cảm giác ước ao hâm mộ.
Một đường chơi một đường đi như thế, đến trưa còn chưa đi đến nơi bọn họ cần đến. Thế nhưng lúc này, Gia Cát Minh Nguyệt đói bụng.
"Ta muốn ăn thịt!" Gia Cát Minh Nguyệt đặt mông ngồi xuống, không đi nữa.
"Ngài chờ một chút." Mặc Sĩ Thần rất chân chó chạy tới, túm lấy con thỏ Tiết Tử Hạo vẫn cầm theo.
"Xin ngài chờ một chút, ta lập tức đi tìm củi lửa." Tiết Tử Hạo nói xong cũng nhảy nhót đi tìm củi lửa, còn Mặc Sĩ Thần thì thuần thục lột da thỏ bỏ nội tạng, lấy nước rửa sạch. Sau đó lại lôi từ trong túi đeo sau lưng ra một đống lọ gia vị.
Rất nhanh, nhóm lửa nướng thịt, tay nghề của Mặc Sĩ Thần thật sự khiến người ta than thở, ngửi mùi thịt thỏ nướng thơm lừng, hai mắt Gia Cát Minh Nguyệt sáng lên nhìn miếng thịt thỏ khô vàng xốp giòn.
"Chân sau là của ta, ai dám tranh cướp với ta, giết không tha!" Gia Cát Minh Nguyệt cực kỳ hung ác nói.
Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo nhìn nhau nở nụ cười, đều lắc đầu bó tay, mỗi lần vừa đến lúc ăn cơm, Gia Cát Minh Nguyệt liền hóa thân thành sói đói.
Lăng Phi Dương trợn mắt ngoác mồm nhìn động tác ưu nhã của Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó là sức ăn không ưu nhã. Hai cái chân sau thỏ to nhất, nàng ăn hết sạch, không dư thừa một chút nào.
"Nhìn cái gì vậy? Ngươi không ăn thì đưa đây." Gia Cát Minh Nguyệt hung tợn quay sang Lăng Phi Dương đang sững sờ, nói.
Lăng Phi Dương yên lặng cúi đầu, nhanh chóng cắn mấy miệng thịt thỏ trong tay.
Ăn uống no đủ, mấy người lại lên đường. Dọc theo đường đi, gặp phải hung thú không quá lợi hại, Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần phối hợp hết sức ăn ý. Lăng Phi Dương đúng là cũng rất *tận trách, ở thời điểm Gia Cát Minh Nguyệt triệu hoán ma sủng, bảo vệ nàng.
Khi Gia Cát Minh Nguyệt gọi phong báo ra, Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần khiếp sợ cực kỳ.
"Minh Nguyệt, ngươi thật sự đã trở thành cao cấp Triệu Hoán Sư? Không có đạo lý, mới có mấy ngày mà!" Mặc Sĩ Thần vừa ao ước vừa ghen tị, ở bên cạnh giơ chân kêu gào.
"Người so với người, quả thực là tức chết mà. Mập mạp, ngươi yên nghỉ đi thôi." Tiết Tử Hạo thò tay ra, che lên hai mắt của Mặc Sĩ Thần.
"Yên nghỉ cái rắm, ta cũng không có chết!" Mặc Sĩ Thần xù lông.
"Há há, ta cho rằng ngươi sẽ chết không nhắm mắt, cho nên giúp ngươi vuốt mắt." Tiết Tử Hạo nín cười.
"Ta thấy ngươi mới là muốn chết!" Mặc Sĩ Thần đuổi theo Tiết Tử Hạo đánh.
Gia Cát Minh Nguyệt xoa đầu Cự Phong, hì hì cười nhìn hai vai hề kia đang biểu diễn.
"Lăng Phi Dương, cảm ơn." Gia Cát Minh Nguyệt bỗng nhiên quay đầu nói với Lăng Phi Dương.
Lăng Phi Dương có chút kinh ngạc.
"Cảm ơn ngươi bảo vệ ta trong lúc ta đọc chú ngữ." Gia Cát Minh Nguyệt giải thích.
"À..." Lăng Phi Dương nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói vậy, trong lòng chẳng biết vì sao lại có chút mất mát. Nhìn ba người trước mắt, Lăng Phi Dương cảm thấy cực kỳ không thoải mái, ba người này, là một thể thống nhất, mà hắn bị bài trừ ở bên ngoài.
Vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng cũng đến thung lũng nhỏ lúc trước bọn họ tìm được, thế nhưng, sau khi bọn họ đi vào, sắc mặt của mấy người Gia Cát Minh Nguyệt trở nên rất khó coi, bởi vì ở trong thung lũng nhỏ đó, bọn họ phát hiện đám hoa cỏ lúc trước Tiết Tử Hạo trồng xuống, toàn bộ bị nhổ lên rồi, mà thi thể của La Kiêu thì lại chẳng thấy đâu!
"Minh Nguyệt, đây là..." Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo đồng thời nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt, đáy lòng của hai người đều nổi lên dự cảm không tốt.
*tà mị : không đàng hoàng -_-
*thành phẩm : sản phẩm đã kết thúc giai đoạn chế biến cuối cùng
*tận trách : làm hết trách nhiệm, làm đúng trách nhiệm
"Chờ đã!" Mặc Sĩ Thần trợn mắt lên, "Minh Nguyệt, ngươi nói cái gì? Đây là an thần dược? Hả, Minh Nguyệt, ngươi lại biết luyện chế an thần dược?" Phải biết, an thần dược là thứ giúp đỡ người ta ổn định cảm xúc, làm cho tinh thần lực nhanh chóng được điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất. Đối với Triệu Hoán Sư mà nói, đây là thứ tốt hiếm có. Ở thời khắc nguy cấp, cảm xúc và tinh thần của Triệu Hoán Sư có chút hỗn loạn, sẽ rất ảnh hưởng đến việc triệu hoán. An thần dược đồng thời cũng rất hữu dụng đối với Kiếm Sĩ và Cung Tiễn Thủ, trong thời điểm Kiếm Sĩ và Cung Tiễn Thủ phóng thích kỹ năng, tương tự cũng cần phải tập trung tinh thần.
"Dược thủy nhanh nhẹn này có thể kéo dài bao lâu?" Tiết Tử Hạo cũng kích động cầm bình dược vội vàng hỏi.
Lăng Phi Dương thì đang kinh ngạc nhìn tình cảnh này, Gia Cát Minh Nguyệt lại còn là luyện kim sư?
"Ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết sao." Gia Cát Minh Nguyệt đắc ý nói.
Tiết Tử Hạo đang định uống một hớp, lại cảm thấy không ổn, vội vã đảo quanh tại chỗ, bỗng nhiên giật mình một cái ngẩng đầu lên: "Đi, chúng ta đi Tầm Long sơn mạch. Chúng ta đi thử xem, thuận tiện kiếm chút vật liệu."
"Hừm, ta cũng định như vậy, chỉ có điều, trước đó, nên đi bán một ít dược đã. Làm xong những dược thủy này, tiền của ta tiêu gần hết rồi." Gia Cát Minh Nguyệt than thở trong lòng, luyện kim sư, quả nhiên là chức nghiệp đốt tiền. Trả giá và thu hoạch chênh lệch quá lớn, chẳng trách không có ai bằng lòng trở thành luyện kim sư. Bởi vì tỷ lệ thành công thực sự quá thấp. Chẳng qua là tỷ lệ thành công của nàng cao hơn nhiều, sau này nhất định rất có tương lai. Lúc nào Lâm thiếu chủ đưa 1 vạn kim tệ tới tay, lúc ấy coi như mới có đủ nguồn lực.
"Bán? Bán đi?" Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo nhảy nhót lên như mèo hoang bị giẫm phải đuôi, "Dược thủy tốt như vậy mà ngươi nỡ bán đi? Không thể!"
"Chỉ bán một hai bình thôi, vật lấy hiếm làm quý mà." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hai người kia đang ôm chặt bình dược vào trong lòng như ôm bảo bối, không biết nói sao.
"Được rồi, vậy thì bán một bình an thần dược và một bình nhanh nhẹn dược là được rồi." Tiết Tử Hạo đau lòng thỏa hiệp.
Gia Cát Minh Nguyệt khóe miệng giật giật, dược thủy này, rốt cuộc là do nàng luyện chế hay do bọn hắn luyện chế đây?
"Vậy các ngươi chuẩn bị một chút, ra cửa thành chờ ta, ta đến sở giao dịch một chuyến." Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ một chút lại nói, "Còn có, Mập mạp, lại mua bữa sáng khác cho ta."
"Được!" Mặc Sĩ Thần một lời đáp ứng luôn, cùng với Tiết Tử Hạo cất giữ dược thủy bảo bối thật cẩn thận xong, hí ha hí hửng ra ngoài.
Gia Cát Minh Nguyệt xách theo túi đeo vai, cũng ra ngoài, Lăng Phi Dương đi theo đằng sau, nhìn bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt, suy tư.
Gia Cát Minh Nguyệt lấy một bình dược nhanh nhẹn và một bình dược an thần gửi bán ở sở giao dịch, nộp không ít phí thủ tục, sau đó hướng về phía cửa thành đi tới.
"Gia Cát, nàng lại còn là một luyện kim sư!" Lăng Phi Dương đuổi theo, đi ở bên cạnh lên tiếng.
"Chuyện ngươi không biết còn rất nhiều." Gia Cát Minh Nguyệt nhàn nhạt đáp lại một câu, lại liếc Lăng Phi Dương, "Ta nói Lăng đại thiếu gia này, ngươi không có chuyện gì quan trọng muốn làm hay sao? Cứ đi theo ta như vậy?"
"Làm Thủ Hộ Sư nàng, đương nhiên là phải bảo vệ nàng một tấc cũng không rời mà." Lăng Phi Dương *tà mị cười cợt.
Gia Cát Minh Nguyệt bước nhanh hơn, ở cửa thành cùng Mặc Sĩ Thần, Tiết Tử Hạo gặp mặt.
"Minh Nguyệt, bữa sáng của ngươi." Mặc Sĩ Thần đưa tới một cái túi giấy dầu, Gia Cát Minh Nguyệt không khách khí nhận lấy bắt đầu ăn.
"Đi, vào núi, lần này lại đi đến chỗ lần trước hái ít dược thảo." Gia Cát Minh Nguyệt cắn bánh bao mơ hồ không rõ nói ra.
...
Bên trong Sở giao dịch, hai bình dược Gia Cát Minh Nguyệt gửi bán đã bị người ta mua đi rồi. Mà sau đó, hai bình dược này lại gây ra sóng to gió lớn, đương nhiên đây là chuyện sau này.
Vừa tiến vào Tầm Long sơn mạch, Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo móc ra dược thủy nhanh nhẹn, nhanh như chớp chạy lên phía trước, đảo mắt đã không thấy bóng người. Lăng Phi Dương hơi nhíu mày, dược thủy nhanh nhẹn, là tương đối quý giá. Trình độ quý giá thì phải xem thời gian hiệu lực, *thành phẩm ít nhất cũng phải là một phút.
"Gia Cát, dược thủy nhanh nhẹn nàng luyện chế ra, có thể kéo dài bao lâu?" Lăng Phi Dương cuối cùng vẫn hỏi.
"Không rõ lắm, chờ bọn họ trở về thì hỏi bọn họ một chút." Ngoài ý muốn, Gia Cát Minh Nguyệt lại cũng không chắc chắn. Bởi vì nàng cũng không chưa từng tự mình thí nghiệm qua.
Qua một lúc lâu, hai người kia cuối cùng cũng trở về, trong tay Tiết Tử Hạo còn có thêm một con thỏ rừng mập mạp.
"Minh Nguyệt, ngươi quá lợi hại, 3 phút, gấp ba lần nha!" Tiết Tử Hạo hưng phấn chạy tới, "Dược hiệu lại có 3 phút!"
Gia Cát Minh Nguyệt sắc mặt trắng nhợt, vỗ đùi, hô to một tiếng: "Nguy rồi!"
Mọi người bị hành động của nàng làm cho sợ hết hồn: "Làm sao?"
"Ta gửi bán quá rẻ rồi!" Gia Cát Minh Nguyệt vô cùng đau đớn nói, "Sớm biết thời gian hiệu lực dài như vậy, ta nên bán đắt một chút mới đúng."
Lăng Phi Dương đã kinh ngạc nói không ra lời, 3 phút! Dược thủy nhanh nhẹn có thời gian hiệu lực là 3 phút, cấp bậc luyện kim của Gia Cát Minh Nguyệt rốt cuộc đã đến trình độ nào rồi? Nàng rốt cuộc là người như thế nào? Nàng thật sự chỉ là đứa con gái riêng trước đây không có tiếng tăm gì sao? Lăng Phi Dương nổi lên một tia hoài nghi từ tận đáy lòng.
"Không sao, không sao, lần sau, bán đắt một chút." Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo an ủi Gia Cát Minh Nguyệt đang đau lòng.
...
Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo lại thử nghiệm hiệu quả của dược thủy lực lượng và dược thủy an thần xong, hai người quả thực đã vui vẻ đến điên rồi. Thực sự là sảng khoái đến hỏng mất!
Lăng Phi Dương dọc theo đường đi nhìn hai người thí nghiệm, khóe miệng run rẩy. Hai người này, biết rõ giá trị của những dược thủy này sao? Lãng phí như vậy.
"Cho ngươi." Gia Cát Minh Nguyệt móc ra mấy bình dược đưa cho Lăng Phi Dương.
"Cho ta?" Lăng Phi Dương rất là kinh ngạc.
"Không muốn? Vậy coi như thôi." Gia Cát Minh Nguyệt đang định thu hồi lại, Lăng Phi Dương liền vội vã đoạt mất.
"Ngu sao mà không muốn." Lăng Phi Dương tỉ mỉ xem xét dược thủy trong tay, phát hiện màu sắc của những dược thủy này đậm hơn nhiều so với những dược thủy hắn từng nhìn thấy trước đây. Dược hiệu càng dài, màu sắc càng đậm.
"Dùng đi, nhanh." Gia Cát Minh Nguyệt móc ra một bình dược thủy nhanh nhẹn, uống vào một cái, liền chạy như bay về phía trước. Cảm giác nhanh như chớp làm cho lòng người bay bổng, cảnh vật xung quanh lui về phía sau thật là nhanh. Quả nhiên là thần khí để chạy trốn nha! Gia Cát Minh Nguyệt cảm thán trong lòng.
Lăng Phi Dương ngẩn người, cứ dùng luôn như vậy? Dược thủy nhanh nhẹn quý giá cứ thế mà lãng phí sao? Lăng Phi Dương nhìn vài bình dược trong tay một chút, cũng im lặng uống một bình tăng nhanh nhẹn, đuổi theo.
Mấy phút sau, Gia Cát Minh Nguyệt thở ra một hơi thật dài, nhìn Lăng Phi Dương vừa đuổi tới: "Dược này cũng không tệ lắm, chính là chạy xong hơi bị mệt."
Lăng Phi Dương mới vừa dừng lại, lại nhìn thấy Mặc Sĩ Thần móc ra một bình dược, ừng ực uống xong, sau đó, gào rú hai tiếng, “ầm: một quyền đánh trúng cây đại thụ bên cạnh bọn họ. Đại thụ kia rung lên rầm rầm, quả dại bùm bùm rơi xuống như mưa. Gia Cát Minh Nguyệt ôm đầu đề phòng bị trái cây đập trúng, cười ha ha lên.
"Trái cây này ăn ngon, Minh Nguyệt nếm thử đi." Tiết Tử Hạo ngồi xổm trên mặt đất nhặt trái cây lên.
Mặc Sĩ Thần đứng bên kia hưng phấn gào to: "Lợi hại, ta cảm thấy cả người tràn ngập sức mạnh."
Gia Cát Minh Nguyệt cũng ngồi xuống nhặt quả dại trên đất lên, móc ra một chiếc khăn, lau lau chùi chùi, sau đó nhét vào trong miệng. Một mùi vị ngọt ngào tràn ngập khoang miệng, Gia Cát Minh Nguyệt thích ý nheo mắt lại. Quay đầu lại nhìn thấy Lăng Phi Dương đang đứng ngốc tại chỗ.
"Làm sao?" Gia Cát Minh Nguyệt cắn trái cây hàm hồ hỏi.
"Dược, nàng không cảm thấy bọn họ rất lãng phí?" Lăng Phi Dương có chút khó mà tin nổi nhìn hành động của bọn Mặc Sĩ Thần.
"Lãng phí? Cho bọn họ dùng ta không cảm thấy là lãng phí. Hơn nữa hết rồi thì lại luyện chế tiếp, có đồ vật, không cần phải coi trọng như vậy. Con người, có đôi khi sống tự tại vui vẻ là tốt rồi, không cần kiêng kỵ quá nhiều. Bọn họ bây giờ đang cao hứng, lần đầu tiên được dùng, tất nhiên sẽ hưng phấn. Sau này bọn họ chắc chắn sẽ không dùng như vậy nữa." Gia Cát Minh Nguyệt lại nhặt lên một trái cây, ném cho Lăng Phi Dương, "Nếm thử, hương vị không tệ."
Lăng Phi Dương tiếp nhận quả dại, nhìn khuôn mặt tươi cười của Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo, lại nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt cũng đang mỉm cười nhìn hai người kia, Gia Cát Minh Nguyệt ở cùng bọn họ lại thả lỏng như vậy, chẳng biết vì sao, trong lòng Lăng Phi Dương lại nổi lên một cảm giác ước ao hâm mộ.
Một đường chơi một đường đi như thế, đến trưa còn chưa đi đến nơi bọn họ cần đến. Thế nhưng lúc này, Gia Cát Minh Nguyệt đói bụng.
"Ta muốn ăn thịt!" Gia Cát Minh Nguyệt đặt mông ngồi xuống, không đi nữa.
"Ngài chờ một chút." Mặc Sĩ Thần rất chân chó chạy tới, túm lấy con thỏ Tiết Tử Hạo vẫn cầm theo.
"Xin ngài chờ một chút, ta lập tức đi tìm củi lửa." Tiết Tử Hạo nói xong cũng nhảy nhót đi tìm củi lửa, còn Mặc Sĩ Thần thì thuần thục lột da thỏ bỏ nội tạng, lấy nước rửa sạch. Sau đó lại lôi từ trong túi đeo sau lưng ra một đống lọ gia vị.
Rất nhanh, nhóm lửa nướng thịt, tay nghề của Mặc Sĩ Thần thật sự khiến người ta than thở, ngửi mùi thịt thỏ nướng thơm lừng, hai mắt Gia Cát Minh Nguyệt sáng lên nhìn miếng thịt thỏ khô vàng xốp giòn.
"Chân sau là của ta, ai dám tranh cướp với ta, giết không tha!" Gia Cát Minh Nguyệt cực kỳ hung ác nói.
Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo nhìn nhau nở nụ cười, đều lắc đầu bó tay, mỗi lần vừa đến lúc ăn cơm, Gia Cát Minh Nguyệt liền hóa thân thành sói đói.
Lăng Phi Dương trợn mắt ngoác mồm nhìn động tác ưu nhã của Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó là sức ăn không ưu nhã. Hai cái chân sau thỏ to nhất, nàng ăn hết sạch, không dư thừa một chút nào.
"Nhìn cái gì vậy? Ngươi không ăn thì đưa đây." Gia Cát Minh Nguyệt hung tợn quay sang Lăng Phi Dương đang sững sờ, nói.
Lăng Phi Dương yên lặng cúi đầu, nhanh chóng cắn mấy miệng thịt thỏ trong tay.
Ăn uống no đủ, mấy người lại lên đường. Dọc theo đường đi, gặp phải hung thú không quá lợi hại, Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần phối hợp hết sức ăn ý. Lăng Phi Dương đúng là cũng rất *tận trách, ở thời điểm Gia Cát Minh Nguyệt triệu hoán ma sủng, bảo vệ nàng.
Khi Gia Cát Minh Nguyệt gọi phong báo ra, Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần khiếp sợ cực kỳ.
"Minh Nguyệt, ngươi thật sự đã trở thành cao cấp Triệu Hoán Sư? Không có đạo lý, mới có mấy ngày mà!" Mặc Sĩ Thần vừa ao ước vừa ghen tị, ở bên cạnh giơ chân kêu gào.
"Người so với người, quả thực là tức chết mà. Mập mạp, ngươi yên nghỉ đi thôi." Tiết Tử Hạo thò tay ra, che lên hai mắt của Mặc Sĩ Thần.
"Yên nghỉ cái rắm, ta cũng không có chết!" Mặc Sĩ Thần xù lông.
"Há há, ta cho rằng ngươi sẽ chết không nhắm mắt, cho nên giúp ngươi vuốt mắt." Tiết Tử Hạo nín cười.
"Ta thấy ngươi mới là muốn chết!" Mặc Sĩ Thần đuổi theo Tiết Tử Hạo đánh.
Gia Cát Minh Nguyệt xoa đầu Cự Phong, hì hì cười nhìn hai vai hề kia đang biểu diễn.
"Lăng Phi Dương, cảm ơn." Gia Cát Minh Nguyệt bỗng nhiên quay đầu nói với Lăng Phi Dương.
Lăng Phi Dương có chút kinh ngạc.
"Cảm ơn ngươi bảo vệ ta trong lúc ta đọc chú ngữ." Gia Cát Minh Nguyệt giải thích.
"À..." Lăng Phi Dương nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói vậy, trong lòng chẳng biết vì sao lại có chút mất mát. Nhìn ba người trước mắt, Lăng Phi Dương cảm thấy cực kỳ không thoải mái, ba người này, là một thể thống nhất, mà hắn bị bài trừ ở bên ngoài.
Vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng cũng đến thung lũng nhỏ lúc trước bọn họ tìm được, thế nhưng, sau khi bọn họ đi vào, sắc mặt của mấy người Gia Cát Minh Nguyệt trở nên rất khó coi, bởi vì ở trong thung lũng nhỏ đó, bọn họ phát hiện đám hoa cỏ lúc trước Tiết Tử Hạo trồng xuống, toàn bộ bị nhổ lên rồi, mà thi thể của La Kiêu thì lại chẳng thấy đâu!
"Minh Nguyệt, đây là..." Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo đồng thời nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt, đáy lòng của hai người đều nổi lên dự cảm không tốt.
*tà mị : không đàng hoàng -_-
*thành phẩm : sản phẩm đã kết thúc giai đoạn chế biến cuối cùng
*tận trách : làm hết trách nhiệm, làm đúng trách nhiệm
/232
|