Edit : Canina
Cửa ải khó khăn của Mặc Sĩ gia cứ trôi qua như vậy. Mặc Sĩ Thần cả ngày đều vui mừng hớn hở, Mặc Sĩ Gia tuy không điên cuồng tiếp nhận sản nghiệp của Ngô gia giống như Bàng gia, thế nhưng tất nhiên cũng sẽ tới chia một chén canh. Đại gia tộc của thành Thương Phong đã một đi không trở lại. Mặc Sĩ Kính Đức chẳng biết làm sao để biểu lộ lòng cảm kích của hắn đối với Gia Cát Minh Nguyệt. Những chuyện này Gia Cát Minh Nguyệt không quan tâm.
Mặc Sĩ Thần mỗi ngày đều đến học viện đi học, nhóm bốn người lại khôi phục hình thức lúc trước. Mỗi sáng sớm Lăng Phi Dương và Gia Cát Minh Nguyệt đến học viện, sau khi tan học, bốn người chạy về nhà Gia Cát Minh Nguyệt chơi. Tiết Tử Hạo dạy tiễn thuật cho Đoan Mộc Huyên , Lăng Phi Dương luyện kiếm, Mặc Sĩ Thần luyện tập thuật triệu hoán của hắn. Trong lúc bất tri bất giác, bốn người bọn họ đã trở thành một đoàn thể không thể tách rời.
Cuối tuần, trong vườn nhà Gia Cát Minh Nguyệt, những khóm hoa cúc nở hoa lấm tấm, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt mà thơm ngát. Ánh mặt trời rạng rỡ chiếu sáng khắp nơi khiến cho vạn vật đều cảm thấy vô cùng ấm áp dễ chịu.
“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt.” Mặc Sĩ Thần cố ý lắc đầu hất tóc, làm ra một tư thế tự cho là rất tuấn tú, chạy tới trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt.
“Chuyện gì?” Tâm trạng Gia Cát Minh Nguyệt cũng vô cùng tốt, trong khoảng thời gian này nàng đang kiên trì luyện tập bí tịch Uất Trì Hồng đưa cho. Thượng cổ thể thuật, kỳ thực Gia Cát Minh Nguyệt cho rằng thứ này không giống với bất cứ một loại võ thuật nào mà nàng đã từng gặp, cũng không giống kiếm thuật. Có thể kích thích tiềm năng của con người, lực lượng, tốc độ, cảm quan, đều tăng lên. Nàng vẫn đang suy nghĩ, lúc nào mình nên đánh với Lăng Phi Dương một trận, xem thực lực bây giờ của mình rốt cuộc đã đến mức độ nào.
“Nhìn nha, thời khắc kích động lòng người lập tức sẽ tới.” Mặc Sĩ Thần đứng vững, tiếp theo há miệng bắt đầu đọc chú ngữ. Rất nhanh, thân ảnh quen thuộc của địa giáp thú xuất hiện ở trước mắt. Đã trải qua vài lần sóng vai chiến đấu, địa giáp thú đã nhận thức Gia Cát Minh Nguyệt, cũng không lộ ra chút địch ý nào, càng không có cảm giác được chiến ý của Mặc Sĩ Thần, Vì vậy vô cùng thân thiết ngả đầu cọ cọ lên chân Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó chạy ra lăn lộn trên mặt đất phơi nắng, tỏ vẻ rất hưởng thụ.
“Thời khắc kích động lòng người của ngươi chính là xem địa giáp thú chơi đùa ?” Lăng Phi Dương lạnh lùng phun ra một câu.
“Không phải vậy, đây không phải là trọng điểm!” Mặc Sĩ Thần trừng mắt nhìn địa giáp thú kém cỏi như vậy, tên kia, tốt xấu cũng nên chọn một phương thức đẹp trai chút để lên sân khấu mới đúng chứ. Tỷ như vẹt mập của Minh Nguyệt… Chờ đã! Mặc Sĩ Thần vừa nghĩ tới thanh âm léo nhéo ầm ĩ của vẹt mập, vẫn cảm thấy hay là thôi đi. Khiêm tốn mới là cách khoe khoang trâu bò nhất.
“Mập mạp, ngươi, ngươi thăng cấp! Ngươi trở thành trung cấp triệu hoán sư!” Đang dạy tiễn thuật cho Đoan Mộc Huyên, Tiết Tử Hạo quay đầu nhìn bên này, cẩn thận nhìn một chút, kinh hô lên.
“He he, không sai.” Mặc Sĩ Thần đắc ý hất tóc.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn địa giáp thú trong sân, thân hình địa giáp thú lớn hơn một chút, hơn nữa lân giáp toàn thân, hình như cũng sáng bóng lên không ít. Nhìn kỹ mới thấy, cường độ cứng rắn của lân giáp cũng tăng cường.
“Được rồi Mập mạp, nếu đã tấn chức trung cấp, sao không đổi một con ma sủng khác?” Tiết Tử Hạo khó hiểu hỏi.
“Có chút luyến tiếc, hơn nữa nó cũng không yếu, đâu cần phải đổi lại.” Mặc Sĩ Thần nhìn địa giáp thú, ánh mắt hiện lên sự thân thiết và tín nhiệm giống như nhìn thấy thân nhân vậy.
“A, cũng đúng, dù sao cũng chỉ là trung cấp ma sủng, lực phòng ngự của ma sủng mới chưa chắc đã mạnh hơn nó.” Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói. Trong quá trình triệu hoán sư tấn cấp, thực lực của ma sủng vốn có cũng sẽ tăng trưởng theo, địa giáp thú vốn là ma sủng phòng ngự, thực lực đề thăng lên thì lực phòng ngự cũng không kém quá xa so với những ma sủng cao cấp khác, đúng là không cần phải thay đổi.
Trên thực tế, trên thế giới này có rất nhiều triệu hoán sư sau khi tấn thăng sẽ đổi ma sủng, thế nhưng cũng không thiếu triệu hoán sư triệu hồi ra ma sủng thích hợp với bản thân, cho nên, sẽ không dễ dàng thay đổi.
Gia Cát Minh Nguyệt hoàn toàn lý giải tâm lý Mặc Sĩ Thần. Nàng cũng vậy, đối với nàng, vẹt mập và Cự Phong đã không đơn giản chỉ là ma sủng giúp đỡ nàng chiến đấu. Giữa bọn họ, đã có cảm tình sâu đậm.
Mặc Sĩ Thần thăng cấp trở thành trung cấp triệu hoán sư, Tiết Tử Hạo chịu áp lực lớn, thực lực của hắn bây giờ vẫn không thể tu luyện được bí tịch Gia Cát Minh Nguyệt cướp được từ chỗ Ngô Khai Viễn. Cho nên giờ đây mỗi ngày hắn càng luyện tập hăng hái khắc khổ hơn, hắn không thể thua kém Mặc Sĩ Thần.
…
Trong thành Thương Phong, có hai chiếc xe ngựa đang đứng ở trước cửa học viên Bạch Vũ. Thoạt nhìn bên ngoài cũng không quá xa hoa, khả năng vẫn kém hơn so với xe ngựa của mấy gia tộc lớn trong thành Thương Phong, nhưng nếu nhìn thật kỹ, lại có thể nhận thấy sự trang nhã đặc biệt từ điêu văn tinh xảo cùng với vật phẩm trang sức linh lung bên ngoài xe.
Buổi trưa, trong phòng ăn của học viện, Gia Cát Minh Nguyệt ngồi ở góc phòng, Tiết Tử Hạo và Lăng Phi Dương đi mua cơm, Mặc Sĩ Thần còn chưa tới. Chờ Lăng Phi Dương và Tiết Tử Hạo mỗi người bưng hai phần cơm trưa trở về rồi mà còn không thấy Mặc Sĩ Thần đâu.
“Mập mạp đang làm gì? Hắn luôn luôn rất tích cực với đồ ăn kia mà.” Tiết Tử Hạo nhìn về phía cửa phòng ăn.
“Tới rồi, tới rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt cũng nhìn ra cửa.
Mặc Sĩ Thần cười he he một đường chạy chậm tới, ngồi ở đối diện Gia Cát Minh Nguyệt.
“Ngươi cười ngốc gì thế?” Gia Cát Minh Nguyệt bắt đầu động đũa, thuận tiện gắp khối thịt kho tàu của Mặc Sĩ Thần, khinh bỉ hỏi.
“Vừa nãy bên phòng học kia có không ít người vây quanh, ta còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng. Thì ra là…” Mặc Sĩ Thần cúi đầu nhìn bàn ăn một chút, sau đó cầm lấy chiếc đũa định lén trộm đồ ăn của Tiết Tử Hạo ngồi bên cạnh. Tiết Tử Hạo nhanh tay nhanh mắt, vươn chiếc đũa cản lại đũa của Mặc Sĩ Thần.
“Có người của học viện Tử Vân đến đây.” Mặc Sĩ Thần thấy không cướp được đồ ăn, đành phải quay về ăn đồ ăn của chính mình.
Học viện Tử Vân?
Học viện Tử Vân là một học viện lớn trong kinh thành của Đan Lăng quốc, cùng với học viện Cuồng Chiến ở phía tây bắc được xưng là hai học viện tinh anh lớn nhất nước Đan Lăng, bởi vì nằm ở vị trí trung tâm của đất nước, địa vị của học viện Tử Vân hơn xa so học viện Cuồng Chiến, gọi là học viện tinh anh đệ nhất Đan Lăng quốc cũng không quá đáng.
Đương nhiên, là một học viện hạng nhất cực kỳ nổi tiếng như vậy, yêu cầu chiêu sinh tất nhiên cũng vô cùng nghiêm ngặt. Chỉ có các học viện ưu tú nhất, có tiềm lực lớn nhất ở những địa phương lớn, hơn nữa học viên phải dưới 18 tuổi, mới có cơ hội được học viện Tử Vân chọn trúng, tiếp thu phương pháp giáo dục chuyên nghiệp nhất. Chú ý, đây vẫn chỉ là có cơ hội mà thôi, nói cách khác, tuy rằng ngươi ưu tú, lại có tiềm lực, nhưng nếu như lão sư chiêu sinh nhìn ngươi không vừa mắt, thế thì vẫn mất đi cơ hội này.
“Đến chiêu sinh sao?” Lăng Phi Dương nhướng mày.
“A, quên mất, Lăng thiếu đã tốt nghiệp học viện Tử Vân rồi nhỉ.” Gia Cát Minh Nguyệt cười ha ha nói, “Được rồi, Mập mạp ngươi nói tiếp.”
“Đúng là đến thu nhận học sinh.” Mặc Sĩ Thần gật đầu, nhai cơm.
“Ngươi muốn đi không ?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi Mặc Sĩ Thần.
“Nghĩ là một chuyện, có điều, ta không có tư cách kia. Hơn nữa, cho dù ta có thể đi, các ngươi không đi, ta cũng sẽ không đi.” Mặc Sĩ Thần cười hì hì. Đây là lời trong lòng hắn.
“Ta nghĩ Minh Nguyệt nhất định có tư cách.” Tiết Tử Hạo ngừng đôi đũa trong tay, “Bây giờ Minh Nguyệt đã là cao cấp triệu hoán sư. Hơn nữa trước đây còn đánh bại trao đổi sinh.”
“Nếu như có thể đi, nhất định phải đi nha, Minh Nguyệt. Ở học viện Tử Vân, cao thủ nhiều như mây, sẽ có rất nhiều cơ hội học hỏi. Còn học viện Bạch Vũ, lão sư triệu hoán sư ưu tú nhất chẳng qua cũng chỉ là cấp bậc Đại Địa, chỉ cần ngươi tấn thăng một cấp nữa, hắn cũng không còn nhiều thứ có thể dạy cho ngươi nữa rồi. Hiện tại ngươi còn có thể tấn chức bằng bản lĩnh của chính mình. Nhưng còn sau đó? Dù sao đi nữa, thành Thương Phong cũng quá nhỏ.” Mặc Sĩ Thần hạ giọng, lời nói lại vô cùng đúng trọng tâm.
Gia Cát Minh Nguyệt cúi đầu, dùng chiếc đũa gẩy gẩy cơm. Học viện Tử Vân… Ở kinh thành. Gia Cát gia, cũng ở kinh thành. Tuy rằng trong học viện Tử Vân có chỗ ở, nhưng có lẽ mình sẽ thuê phòng hoặc mua phòng ở bên ngoài. Thế nhưng, dù sao cũng đều ở trong thành, tất nhiên không thể tránh khỏi chạm mặt với người nhà Gia Cát. Nàng cũng chẳng muốn có quan hệ gì với nhà Gia Cát đâu.
“Quên đi, để sau hãy nói, ăn cơm trước.” Lăng Phi Dương nhìn thấu tâm tư Gia Cát Minh Nguyệt, lên tiếng.
Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo cũng nghĩ đến điểm ấy, hai người liếc nhau xong, đều có chút hổ thẹn. Gia Cát Minh Nguyệt là con tư sinh, bị Gia Cát gia đưa tới thành Thương Phong, nhất thời bọn họ đã quên mất sự thật này.
…
Buổi chiều, Gia Cát Minh Nguyệt đi vào phòng học, không khí trầm lặng thường ngày bỗng trở nên náo nhiệt vô cùng, ngay cả mấy người trước giờ luôn ít nói cũng tốp năm tốp ba tụ tập chung một chỗ, cao hứng bừng bừng thảo luận đề tài Mặc Sĩ Thần nói lúc nãy. Gia Cát Minh Nguyệt không có hứng thú gì, mở ra ghi chép ngày hôm qua, bắt đầu xem qua. Lăng Phi Dương an vị ở bên cạnh nàng, ngủ gật. Các lão sư đã sớm quen với sự tồn tại của Lăng Phi Dương, thật sự không có ai dám trông nom hắn. Hơn nữa, Lăng Phi Dương chỉ ngồi dự thính, cũng không có gây nhiễu loạn kỷ luật.
Chuông vào học vang lên, thế nhưng lão sư mãi vẫn không xuất hiện. Trong phòng học đầu tiên là an tĩnh, sau đó ồn ào ầm ĩ lên. Thực sự là kỳ quái, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, một lão sư không lên lớp, cũng không ai thèm thông báo một chút.
Không lâu sau, có một lão sư thở hổn hển chạy tới, đứng ở cửa, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt: “Gia Cát Minh Nguyệt, mau đến cạnh võ trường, viện trưởng có chuyện tìm ngươi. Đi tham gia khảo hạch của học viện Tử Vân.” Phòng học lập tức yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều tập trung lên người Gia Cát Minh Nguyệt. Cực kỳ hâm mộ, đố kị, bừng tỉnh, coi khinh,.v..v loại ánh mắt nào cũng có. Rất nhiều người hiểu được, viện trưởng đề cử Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có gì kỳ lạ. Bây giờ nàng đã là cao cấp triệu hoán sư, ma sủng là vân văn phong báo, lần trước đánh bại hai trao đổi sinh có thực lực mạnh mẽ mà hống hách. Nói chung, hiện tại Gia Cát Minh Nguyệt chính là danh nhân trong học viện.
Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt, khảo hạch của học viện Tử Vân? Là do học viện đề cử? Gia Cát Minh Nguyệt không hề động đậy, nàng chỉ ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Ta không muốn đi.”
“Cái gì?” Lão sư đứng ngoài cửa quả thực không thể tin vào lỗ tai mình. Không muốn đi? Không muốn đi? Hắn có nghe lầm hay không đây? Phòng học lần nữa lại nổ tung lên. Lại có người nói không muốn đến học viện Tử Vân kìa!
“Ngươi không muốn đi học viện Tử Vân, thế nhưng ta mong muốn ngươi có thể đi tham gia khảo hạch chiêu sinh của học viện Tử Vân.” Một trầm thấp bỗng nhiên vang lên sau lưng lão sư.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn viện trưởng đột ngột xuất hiện, sửng sốt. Viện trưởng sao lại tới?
“Gia Cát Minh Nguyệt, ta hi vọng ngươi có thể đi tham gia khảo hạch. Hai gã trao đổi sinh đã thông qua khảo hạch, nhưng học viện chúng ta vẫn chưa có ai thông qua. Ta mong muốn ngươi đi, ít nhất là vì học viện chúng ta.” Viện trưởng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, giọng nói mang theo thỉnh cầu.
Quan hệ giữa chuyện này, người nơi đây vừa nghe liền hiểu. Học viện Bạch Vũ thế mà không có ai thông qua khảo hạch! Mà hai trao đổi sinh lại thông qua. Việc này nói ra, có chút mất mặt. Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người trong phòng học tha thiết nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. Học viên của học viện Bạch Vũ, có đôi khi nội đấu, tỷ thí luận bàn, to tiếng mắng chửi nhau là bình thường. Thế nhưng khi đối phó với người ngoài, lại cực kỳ đồng lòng. Đặc biệt là Bách Lý và Tước La, hai người này ngay từ đầu đã kiêu ngạo, khiến cho tất cả các học viên trong học viện đều không thích.
“Được.” Gia Cát Minh Nguyệt đứng lên.
“Gia Cát, ngươi nhất định phải thông qua nha.”
Đúng vậy đó, Gia Cát, đừng để cho hai trao đổi sinh kia đắc ý.”
Trong phòng học, mọi người đều *thất chủy bát thiệt.
*Thất chủy bát thiệt[七嘴八舌]: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau nói.
“Được rồi, không cần phải nhao nhao lên, cho phép các ngươi đi xem chiến.” Hiệu trưởng hào phóng phất tay, khiến cho trong phòng học vang lên một trận hoan hô, mọi người xôn xao đứng lên, vây quanh Gia Cát Minh Nguyệt, cùng nhau đi đến cạnh võ trường.
Cửa ải khó khăn của Mặc Sĩ gia cứ trôi qua như vậy. Mặc Sĩ Thần cả ngày đều vui mừng hớn hở, Mặc Sĩ Gia tuy không điên cuồng tiếp nhận sản nghiệp của Ngô gia giống như Bàng gia, thế nhưng tất nhiên cũng sẽ tới chia một chén canh. Đại gia tộc của thành Thương Phong đã một đi không trở lại. Mặc Sĩ Kính Đức chẳng biết làm sao để biểu lộ lòng cảm kích của hắn đối với Gia Cát Minh Nguyệt. Những chuyện này Gia Cát Minh Nguyệt không quan tâm.
Mặc Sĩ Thần mỗi ngày đều đến học viện đi học, nhóm bốn người lại khôi phục hình thức lúc trước. Mỗi sáng sớm Lăng Phi Dương và Gia Cát Minh Nguyệt đến học viện, sau khi tan học, bốn người chạy về nhà Gia Cát Minh Nguyệt chơi. Tiết Tử Hạo dạy tiễn thuật cho Đoan Mộc Huyên , Lăng Phi Dương luyện kiếm, Mặc Sĩ Thần luyện tập thuật triệu hoán của hắn. Trong lúc bất tri bất giác, bốn người bọn họ đã trở thành một đoàn thể không thể tách rời.
Cuối tuần, trong vườn nhà Gia Cát Minh Nguyệt, những khóm hoa cúc nở hoa lấm tấm, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt mà thơm ngát. Ánh mặt trời rạng rỡ chiếu sáng khắp nơi khiến cho vạn vật đều cảm thấy vô cùng ấm áp dễ chịu.
“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt.” Mặc Sĩ Thần cố ý lắc đầu hất tóc, làm ra một tư thế tự cho là rất tuấn tú, chạy tới trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt.
“Chuyện gì?” Tâm trạng Gia Cát Minh Nguyệt cũng vô cùng tốt, trong khoảng thời gian này nàng đang kiên trì luyện tập bí tịch Uất Trì Hồng đưa cho. Thượng cổ thể thuật, kỳ thực Gia Cát Minh Nguyệt cho rằng thứ này không giống với bất cứ một loại võ thuật nào mà nàng đã từng gặp, cũng không giống kiếm thuật. Có thể kích thích tiềm năng của con người, lực lượng, tốc độ, cảm quan, đều tăng lên. Nàng vẫn đang suy nghĩ, lúc nào mình nên đánh với Lăng Phi Dương một trận, xem thực lực bây giờ của mình rốt cuộc đã đến mức độ nào.
“Nhìn nha, thời khắc kích động lòng người lập tức sẽ tới.” Mặc Sĩ Thần đứng vững, tiếp theo há miệng bắt đầu đọc chú ngữ. Rất nhanh, thân ảnh quen thuộc của địa giáp thú xuất hiện ở trước mắt. Đã trải qua vài lần sóng vai chiến đấu, địa giáp thú đã nhận thức Gia Cát Minh Nguyệt, cũng không lộ ra chút địch ý nào, càng không có cảm giác được chiến ý của Mặc Sĩ Thần, Vì vậy vô cùng thân thiết ngả đầu cọ cọ lên chân Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó chạy ra lăn lộn trên mặt đất phơi nắng, tỏ vẻ rất hưởng thụ.
“Thời khắc kích động lòng người của ngươi chính là xem địa giáp thú chơi đùa ?” Lăng Phi Dương lạnh lùng phun ra một câu.
“Không phải vậy, đây không phải là trọng điểm!” Mặc Sĩ Thần trừng mắt nhìn địa giáp thú kém cỏi như vậy, tên kia, tốt xấu cũng nên chọn một phương thức đẹp trai chút để lên sân khấu mới đúng chứ. Tỷ như vẹt mập của Minh Nguyệt… Chờ đã! Mặc Sĩ Thần vừa nghĩ tới thanh âm léo nhéo ầm ĩ của vẹt mập, vẫn cảm thấy hay là thôi đi. Khiêm tốn mới là cách khoe khoang trâu bò nhất.
“Mập mạp, ngươi, ngươi thăng cấp! Ngươi trở thành trung cấp triệu hoán sư!” Đang dạy tiễn thuật cho Đoan Mộc Huyên, Tiết Tử Hạo quay đầu nhìn bên này, cẩn thận nhìn một chút, kinh hô lên.
“He he, không sai.” Mặc Sĩ Thần đắc ý hất tóc.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn địa giáp thú trong sân, thân hình địa giáp thú lớn hơn một chút, hơn nữa lân giáp toàn thân, hình như cũng sáng bóng lên không ít. Nhìn kỹ mới thấy, cường độ cứng rắn của lân giáp cũng tăng cường.
“Được rồi Mập mạp, nếu đã tấn chức trung cấp, sao không đổi một con ma sủng khác?” Tiết Tử Hạo khó hiểu hỏi.
“Có chút luyến tiếc, hơn nữa nó cũng không yếu, đâu cần phải đổi lại.” Mặc Sĩ Thần nhìn địa giáp thú, ánh mắt hiện lên sự thân thiết và tín nhiệm giống như nhìn thấy thân nhân vậy.
“A, cũng đúng, dù sao cũng chỉ là trung cấp ma sủng, lực phòng ngự của ma sủng mới chưa chắc đã mạnh hơn nó.” Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói. Trong quá trình triệu hoán sư tấn cấp, thực lực của ma sủng vốn có cũng sẽ tăng trưởng theo, địa giáp thú vốn là ma sủng phòng ngự, thực lực đề thăng lên thì lực phòng ngự cũng không kém quá xa so với những ma sủng cao cấp khác, đúng là không cần phải thay đổi.
Trên thực tế, trên thế giới này có rất nhiều triệu hoán sư sau khi tấn thăng sẽ đổi ma sủng, thế nhưng cũng không thiếu triệu hoán sư triệu hồi ra ma sủng thích hợp với bản thân, cho nên, sẽ không dễ dàng thay đổi.
Gia Cát Minh Nguyệt hoàn toàn lý giải tâm lý Mặc Sĩ Thần. Nàng cũng vậy, đối với nàng, vẹt mập và Cự Phong đã không đơn giản chỉ là ma sủng giúp đỡ nàng chiến đấu. Giữa bọn họ, đã có cảm tình sâu đậm.
Mặc Sĩ Thần thăng cấp trở thành trung cấp triệu hoán sư, Tiết Tử Hạo chịu áp lực lớn, thực lực của hắn bây giờ vẫn không thể tu luyện được bí tịch Gia Cát Minh Nguyệt cướp được từ chỗ Ngô Khai Viễn. Cho nên giờ đây mỗi ngày hắn càng luyện tập hăng hái khắc khổ hơn, hắn không thể thua kém Mặc Sĩ Thần.
…
Trong thành Thương Phong, có hai chiếc xe ngựa đang đứng ở trước cửa học viên Bạch Vũ. Thoạt nhìn bên ngoài cũng không quá xa hoa, khả năng vẫn kém hơn so với xe ngựa của mấy gia tộc lớn trong thành Thương Phong, nhưng nếu nhìn thật kỹ, lại có thể nhận thấy sự trang nhã đặc biệt từ điêu văn tinh xảo cùng với vật phẩm trang sức linh lung bên ngoài xe.
Buổi trưa, trong phòng ăn của học viện, Gia Cát Minh Nguyệt ngồi ở góc phòng, Tiết Tử Hạo và Lăng Phi Dương đi mua cơm, Mặc Sĩ Thần còn chưa tới. Chờ Lăng Phi Dương và Tiết Tử Hạo mỗi người bưng hai phần cơm trưa trở về rồi mà còn không thấy Mặc Sĩ Thần đâu.
“Mập mạp đang làm gì? Hắn luôn luôn rất tích cực với đồ ăn kia mà.” Tiết Tử Hạo nhìn về phía cửa phòng ăn.
“Tới rồi, tới rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt cũng nhìn ra cửa.
Mặc Sĩ Thần cười he he một đường chạy chậm tới, ngồi ở đối diện Gia Cát Minh Nguyệt.
“Ngươi cười ngốc gì thế?” Gia Cát Minh Nguyệt bắt đầu động đũa, thuận tiện gắp khối thịt kho tàu của Mặc Sĩ Thần, khinh bỉ hỏi.
“Vừa nãy bên phòng học kia có không ít người vây quanh, ta còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng. Thì ra là…” Mặc Sĩ Thần cúi đầu nhìn bàn ăn một chút, sau đó cầm lấy chiếc đũa định lén trộm đồ ăn của Tiết Tử Hạo ngồi bên cạnh. Tiết Tử Hạo nhanh tay nhanh mắt, vươn chiếc đũa cản lại đũa của Mặc Sĩ Thần.
“Có người của học viện Tử Vân đến đây.” Mặc Sĩ Thần thấy không cướp được đồ ăn, đành phải quay về ăn đồ ăn của chính mình.
Học viện Tử Vân?
Học viện Tử Vân là một học viện lớn trong kinh thành của Đan Lăng quốc, cùng với học viện Cuồng Chiến ở phía tây bắc được xưng là hai học viện tinh anh lớn nhất nước Đan Lăng, bởi vì nằm ở vị trí trung tâm của đất nước, địa vị của học viện Tử Vân hơn xa so học viện Cuồng Chiến, gọi là học viện tinh anh đệ nhất Đan Lăng quốc cũng không quá đáng.
Đương nhiên, là một học viện hạng nhất cực kỳ nổi tiếng như vậy, yêu cầu chiêu sinh tất nhiên cũng vô cùng nghiêm ngặt. Chỉ có các học viện ưu tú nhất, có tiềm lực lớn nhất ở những địa phương lớn, hơn nữa học viên phải dưới 18 tuổi, mới có cơ hội được học viện Tử Vân chọn trúng, tiếp thu phương pháp giáo dục chuyên nghiệp nhất. Chú ý, đây vẫn chỉ là có cơ hội mà thôi, nói cách khác, tuy rằng ngươi ưu tú, lại có tiềm lực, nhưng nếu như lão sư chiêu sinh nhìn ngươi không vừa mắt, thế thì vẫn mất đi cơ hội này.
“Đến chiêu sinh sao?” Lăng Phi Dương nhướng mày.
“A, quên mất, Lăng thiếu đã tốt nghiệp học viện Tử Vân rồi nhỉ.” Gia Cát Minh Nguyệt cười ha ha nói, “Được rồi, Mập mạp ngươi nói tiếp.”
“Đúng là đến thu nhận học sinh.” Mặc Sĩ Thần gật đầu, nhai cơm.
“Ngươi muốn đi không ?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi Mặc Sĩ Thần.
“Nghĩ là một chuyện, có điều, ta không có tư cách kia. Hơn nữa, cho dù ta có thể đi, các ngươi không đi, ta cũng sẽ không đi.” Mặc Sĩ Thần cười hì hì. Đây là lời trong lòng hắn.
“Ta nghĩ Minh Nguyệt nhất định có tư cách.” Tiết Tử Hạo ngừng đôi đũa trong tay, “Bây giờ Minh Nguyệt đã là cao cấp triệu hoán sư. Hơn nữa trước đây còn đánh bại trao đổi sinh.”
“Nếu như có thể đi, nhất định phải đi nha, Minh Nguyệt. Ở học viện Tử Vân, cao thủ nhiều như mây, sẽ có rất nhiều cơ hội học hỏi. Còn học viện Bạch Vũ, lão sư triệu hoán sư ưu tú nhất chẳng qua cũng chỉ là cấp bậc Đại Địa, chỉ cần ngươi tấn thăng một cấp nữa, hắn cũng không còn nhiều thứ có thể dạy cho ngươi nữa rồi. Hiện tại ngươi còn có thể tấn chức bằng bản lĩnh của chính mình. Nhưng còn sau đó? Dù sao đi nữa, thành Thương Phong cũng quá nhỏ.” Mặc Sĩ Thần hạ giọng, lời nói lại vô cùng đúng trọng tâm.
Gia Cát Minh Nguyệt cúi đầu, dùng chiếc đũa gẩy gẩy cơm. Học viện Tử Vân… Ở kinh thành. Gia Cát gia, cũng ở kinh thành. Tuy rằng trong học viện Tử Vân có chỗ ở, nhưng có lẽ mình sẽ thuê phòng hoặc mua phòng ở bên ngoài. Thế nhưng, dù sao cũng đều ở trong thành, tất nhiên không thể tránh khỏi chạm mặt với người nhà Gia Cát. Nàng cũng chẳng muốn có quan hệ gì với nhà Gia Cát đâu.
“Quên đi, để sau hãy nói, ăn cơm trước.” Lăng Phi Dương nhìn thấu tâm tư Gia Cát Minh Nguyệt, lên tiếng.
Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo cũng nghĩ đến điểm ấy, hai người liếc nhau xong, đều có chút hổ thẹn. Gia Cát Minh Nguyệt là con tư sinh, bị Gia Cát gia đưa tới thành Thương Phong, nhất thời bọn họ đã quên mất sự thật này.
…
Buổi chiều, Gia Cát Minh Nguyệt đi vào phòng học, không khí trầm lặng thường ngày bỗng trở nên náo nhiệt vô cùng, ngay cả mấy người trước giờ luôn ít nói cũng tốp năm tốp ba tụ tập chung một chỗ, cao hứng bừng bừng thảo luận đề tài Mặc Sĩ Thần nói lúc nãy. Gia Cát Minh Nguyệt không có hứng thú gì, mở ra ghi chép ngày hôm qua, bắt đầu xem qua. Lăng Phi Dương an vị ở bên cạnh nàng, ngủ gật. Các lão sư đã sớm quen với sự tồn tại của Lăng Phi Dương, thật sự không có ai dám trông nom hắn. Hơn nữa, Lăng Phi Dương chỉ ngồi dự thính, cũng không có gây nhiễu loạn kỷ luật.
Chuông vào học vang lên, thế nhưng lão sư mãi vẫn không xuất hiện. Trong phòng học đầu tiên là an tĩnh, sau đó ồn ào ầm ĩ lên. Thực sự là kỳ quái, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, một lão sư không lên lớp, cũng không ai thèm thông báo một chút.
Không lâu sau, có một lão sư thở hổn hển chạy tới, đứng ở cửa, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt: “Gia Cát Minh Nguyệt, mau đến cạnh võ trường, viện trưởng có chuyện tìm ngươi. Đi tham gia khảo hạch của học viện Tử Vân.” Phòng học lập tức yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều tập trung lên người Gia Cát Minh Nguyệt. Cực kỳ hâm mộ, đố kị, bừng tỉnh, coi khinh,.v..v loại ánh mắt nào cũng có. Rất nhiều người hiểu được, viện trưởng đề cử Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có gì kỳ lạ. Bây giờ nàng đã là cao cấp triệu hoán sư, ma sủng là vân văn phong báo, lần trước đánh bại hai trao đổi sinh có thực lực mạnh mẽ mà hống hách. Nói chung, hiện tại Gia Cát Minh Nguyệt chính là danh nhân trong học viện.
Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt, khảo hạch của học viện Tử Vân? Là do học viện đề cử? Gia Cát Minh Nguyệt không hề động đậy, nàng chỉ ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Ta không muốn đi.”
“Cái gì?” Lão sư đứng ngoài cửa quả thực không thể tin vào lỗ tai mình. Không muốn đi? Không muốn đi? Hắn có nghe lầm hay không đây? Phòng học lần nữa lại nổ tung lên. Lại có người nói không muốn đến học viện Tử Vân kìa!
“Ngươi không muốn đi học viện Tử Vân, thế nhưng ta mong muốn ngươi có thể đi tham gia khảo hạch chiêu sinh của học viện Tử Vân.” Một trầm thấp bỗng nhiên vang lên sau lưng lão sư.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn viện trưởng đột ngột xuất hiện, sửng sốt. Viện trưởng sao lại tới?
“Gia Cát Minh Nguyệt, ta hi vọng ngươi có thể đi tham gia khảo hạch. Hai gã trao đổi sinh đã thông qua khảo hạch, nhưng học viện chúng ta vẫn chưa có ai thông qua. Ta mong muốn ngươi đi, ít nhất là vì học viện chúng ta.” Viện trưởng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, giọng nói mang theo thỉnh cầu.
Quan hệ giữa chuyện này, người nơi đây vừa nghe liền hiểu. Học viện Bạch Vũ thế mà không có ai thông qua khảo hạch! Mà hai trao đổi sinh lại thông qua. Việc này nói ra, có chút mất mặt. Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người trong phòng học tha thiết nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. Học viên của học viện Bạch Vũ, có đôi khi nội đấu, tỷ thí luận bàn, to tiếng mắng chửi nhau là bình thường. Thế nhưng khi đối phó với người ngoài, lại cực kỳ đồng lòng. Đặc biệt là Bách Lý và Tước La, hai người này ngay từ đầu đã kiêu ngạo, khiến cho tất cả các học viên trong học viện đều không thích.
“Được.” Gia Cát Minh Nguyệt đứng lên.
“Gia Cát, ngươi nhất định phải thông qua nha.”
Đúng vậy đó, Gia Cát, đừng để cho hai trao đổi sinh kia đắc ý.”
Trong phòng học, mọi người đều *thất chủy bát thiệt.
*Thất chủy bát thiệt[七嘴八舌]: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau nói.
“Được rồi, không cần phải nhao nhao lên, cho phép các ngươi đi xem chiến.” Hiệu trưởng hào phóng phất tay, khiến cho trong phòng học vang lên một trận hoan hô, mọi người xôn xao đứng lên, vây quanh Gia Cát Minh Nguyệt, cùng nhau đi đến cạnh võ trường.
/232
|