Đoàn người chạy chậm về phía trước, tiếng kêu thảm kia càng ngày càng gần. Mà kim xà chung quanh càng ngày càng nhiều, bọn họ thả chậm cước bộ, rất sợ kim xà né tránh không kịp bị bọn họ đạp lên. Đạp lên liền thảm, bọn họ tin tưởng kim xà này tuyệt đối nguyện ý hung hăng ‘hôn’ bọn họ một cái.
Chờ bọn họ chạy lại gần liền phát hiện phía trước là một mảnh đất trống không lớn, ước chừng hơn ba mươi người làm thành một vòng tròn, đang chật vật đối kháng bầy kim xà vây quanh. Xung quanh bọn họ là một vòng xác kim xà, tầng tầng lớp lớp, nhìn thấy mà giật mình. Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí thật lâu không tiêu tan, vô số kim xà vẫn còn đang liều mạng chạy tới.
"Thẩm Nhược Phong ở đó !" Yến Khinh Phong sửng sốt, thấy được người đứng giữa vòng ngườ. Đó là đội trưởng của dong binh đoàn Đao Phong! Hắn là một gã kiếm sĩ, lúc này sắc mặt cũng rất ngưng trọng, đang quơ cự kiếm trong tay ngăn cản bầy kim xà mãnh liệt lao đến. Ở trong vòng tròn, có người bị kim xà cắn phải, tiếng kêu thảm thiết chính là từ người nọ vọng lại. Chắc là thống khổ khó nhịn.
Yến Khinh Phong không để ý tới nhiều như vậy, nàng lấy ra trường kiếm dự bị, từ ngoại vi bắt đầu hành hạ kim xà đến chết, kim xà mới đầu cũng còn kiêng kỵ, bởi vì trên người nàng có thuốc bột nên không muốn tới gần nàng. Thế nhưng, nàng không ngừng chém giết cho nên đám kim xà cũng bắt đầu phản kích. Tốc độ công kích của kim xà rất nhanh, hơn nữa số lượng nhiều, khiến cho Yến Khinh Phong trở nên vất vả.
Gia Cát Minh Nguyệt thấy thế, đương nhiên không có khả năng khoanh tay đứng nhìn, nhưng nhìn đống xác kim ra chồng chất kia, luôn cảm thấy có cái gì đó không ổn. Vì sao kim xà luôn luôn hoạt động về đêm mà ban ngày cả đàn lại mò ra điên cuồng công kích người như vậy.
Gia Cát Minh Nguyệt móc ra một lọ dược tề, đi phía trước vẩy tới, kim xà đều né tránh, sau đó cứ như vậy trực tiếp mở ra một con đường, đi tới chỗ đất bằng phẳng đám người Liêu Phi đang ở. Bọn Liêu Phi thấy thế, mừng rỡ không thôi, cũng dẫn theo người từ khoảng trống này chạy đến. Thế nhưng kim xà chợt giống như phát cuồng, không để ý đến dược tề thương tổn, điên cuồng xông lên, lần nữa vây bọn họ ở bên trong. Thế nào cũng không chịu tránh ra.
Yến Khinh Phong có chút nóng nảy, nhìn vòng tròn bên trong càng ngày càng nhỏ, mà những người đó phản kháng cũng càng ngày càng yếu, tiếp tục như vậy nữa, người ở bên trong tất nhiên sẽ chết sạch.
"Thẩm đội trưởng, Liêu Phó đoàn trưởng, chống đỡ a!" Yến Khinh Phong ở bên ngoài nóng nảy hô lên.
Đám người Thẩm Nhược Phong và Liêu Phi vừa nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt bộc lộ tài năng, đều mừng rỡ như điên, cho rằng có thể chạy ra ngoài, thế nhưng hiện tại kim xà đều đang điên cuồng xông tới, khiến cho lòng của bọn họ trầm xuống. Liêu Phi trong lòng phức tạp, lúc trước hắn quả thực quá coi thường Gia Cát Minh Nguyệt. Lẽ nào người thiếu nữ này, là một luyện kim sư lợi hại? Có thể sao? Liêu Phi vốn có thể để cho sư thứu của mình mang theo chính mình trốn thoát, dưới tình huống như vậy, ma sủng tuy không chịu để cho hắn cưỡi, thế nhưng sẽ đồng ý cho hắn nắm lấy bốn chân của nó để nó mang đi. Chỉ là, hắn tuyệt đối không có khả năng bỏ lại những đồng bạn này. Mà những người khác cũng có ý tưởng giống hắn. Nhóm Triệu Hoán Sư không dám triệu hồi ra ma sủng của mình để quyết đấu với bầy kim xà. Bầy kim xà khổng lồ như vậy, bất cẩm bị cắn một cái, ma sủng sẽ chết!
"Đi vào trước." Gia Cát Minh Nguyệt cuối cùng vẫn là người ra quyết định, ra mòi, Yến Khinh Phong chắc hẳn sẽ không bỏ lại những người này, nàng cũng không trơ mắt nhìn Yến Khinh Phong chết. Nàng thật ra đang nghĩ tới một biện pháp.
"Lúc này?" Yến Khinh Phong lại do dự, nàng không có lý do gì khiến cho đám người Gia Cát Minh Nguyệt mạo hiểm!
"Đi vào, ta có biện pháp!" Gia Cát Minh Nguyệt trầm giọng nói, trên mặt có sự bình tĩnh thản nhiên không hợp với tuổi.
Gia Cát Minh Nguyệt lần nữa móc ra một bình thuốc, mở ra một con đường, đoàn người rốt cuộc hội hợp với người bên trong. Ngay sau đó bầy xà tức khắc ngăn chặn lỗ hổng kia, không để cho bọn họ đi ra.
"Yến đội trưởng, ngươi sao phải làm vậy!" Thẩm Nhược Phong nóng nảy rống lên, "Ngươi hoàn toàn không cần phải tới."
"Thẩm đội trưởng, không cần phải nói nữa, ta sẽ không đứng nhìn các ngươi cứ như vậy táng thân nơi bầy rắn." Yến Khinh Phong cầm kiếm trong tay điểm nhẹ một cái, trong nháy mắt giết chết hai con kim xà.
Gia Cát Minh Nguyệt đánh giá Thẩm Nhược Phong cầm cự kiếm trước mặt, thoạt nhìn hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, vẻ ngoài rất tuấn lãng, có điều gò má bên phải có một vết sẹo. Vết sẹo này cũng không phá hư sự tuấn lãng của hắn, trái lại khiến cho hắn rất có ý vị của nam nhân.
Gia Cát Minh Nguyệt không nói gì, lẳng lặng đọc chú ngữ lên. Rất nhanh, bóng dáng của Dạ Mị đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Mỹ nữ quyến rũ bỗng nhiên xuất hiện khiến cho mọi người đều sửng sốt lên. Chợt lấy lại tinh thần, hiện tại không phải lúc sững sờ a! Chỉ là, không ít người biết rõ cái gọi là mỹ nữ có cánh này thật ra lại là Dạ Mị! Là ai? Là ma sủng của ai? Hoàn toàn không nghe thấy tiếng đọc chú ngữ mà. Đây là có chuyện gì?
"Chuyện gì?" Dạ Mị vỗ vỗ cánh, bay đến bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt.
"Có thể để cho bầy kim xà này sinh ra ảo giác, trợ giúp chúng ta rời đi không?" Gia Cát Minh Nguyệt và Dạ Mị nói chuyện, người chung quanh âm thầm hít một hơi khí lạnh. Dạ Mị lại là ma sủng của người thiếu nữ này? Như vậy, thực lực của thiếu nữ này rốt cuộc ra sao? Còn có, nàng triệu hồi bằng cách nào? Không ai nghe thấy nàng đọc chú ngữ mà.
Lúc này Liêu Phi thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình. Đây là Dạ Mị! Người thiếu nữ kia lại có thực lực như vậy!
Dạ Mị nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói xong, lúc này mới quay đầu nhìn xung quanh một chút, nhìn bầy kim xà chán chê, bỗng nhiên thu nhỏ thân hình, ngồi ở trên vai Gia Cát Minh Nguyệt, môi anh đào khéo léo khẽ mở, thanh âm mềm yếu khiến cho đầu khớp xương cũng phải tan chảy: "Ta có thể khiến cho những kim xà này sinh ra ảo giác, cho các ngươi an toàn rời khỏi."
Mọi người vừa nghe, trong lòng dâng lên hi vọng, mừng rỡ đứng lên, tiếng ca của Dạ Mị, có thể khiến cho sinh vật sinh ra ảo giác, mọi người đều biết! Đây là một loại công kích tinh thần, là loại công kích cao cấp của ma sủng.
Không đợi mọi người vui vẻ xong, Dạ Mị lại chậm rãi nói: "Nhưng mà, ta cự tuyệt."
Cái gì? Mọi người trợn to mắt. Ma sủng này, vậy mà lại cự tuyệt mệnh lệnh của chủ nhân? !
"Ma sủng lại dám cự tuyệt mệnh lệnh của chủ nhân? Có lầm hay không?"
"Thôi động khế ước hạn chế!"
"Nhanh một chút làm cho nàng hát!"
. . .
Khế ước hạn chế, đó là một loại nghiêm phạt của chủ nhân đối với ma sủng. Lúc ma sủng không nghe lời, chủ nhân có thể thôi động loại hạn chế này, tiến hành áp chế ma sủng, ma sủng sẽ phải sự thống khổ cả về tinh thần lẫn thể xác. Loại đau khổ này, đau nhức đến mức tận cùng. Không có bao nhiêu ma sủng có khả năng chống cự lại được.
Ánh mắt sắc bén của Dạ Mị bỗng dưng trầm xuống, trong lòng có chút thấp thỏm còn có một tia tức giận. Nàng quay đầu nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt, lại phát hiện sắc mặt Gia Cát Minh Nguyệt cũng lạnh xuống. Thế này là thế nào?
Thế nhưng, Gia Cát Minh Nguyệt lại không làm như vậy, mà lạnh lùng nói: "Các ngươi nên chú ý đến đám rắn rết trước mặt thì hơn. Ma sủng của chính ta, ta tự biết phải làm sao, không cần các ngươi lắm miệng!"
Mọi người nghẹn xuống, sau đó luống cuống tay chân ứng phó công kích của đám kim xà. Trong thời gian này, lại có người bất cẩn bị cắn. Sức chiến đấu của bọn họ đang giảm xuống.
"Vì sao cự tuyệt? Lý do là gì?" Gia Cát Minh Nguyệt hơi quay đầu, nhìn Dạ Mị, nhẹ giọng hỏi.
Dạ Mị sửng sốt, nàng hoàn toàn không ngờ Gia Cát Minh Nguyệt sẽ nhẹ nhàng hỏi nàng lý do!
"Vì sao?" Dạ Mị ngẩn người, lập tức hỏi ngược.
"Ừ?" Gia Cát Minh Nguyệt không giải thích được.
"Ngươi tại sao muốn hỏi ta lý do, ngươi không phải hẳn là. . ." Câu nói kế tiếp của Dạ Mị nói không được nữa. Ngươi không phải hẳn là cưỡng chế ta chấp hành mệnh lệnh của ngươi sao?
"Ngươi luôn luôn có lý do của ngươi. Mà ta, tin tưởng ngươi." Gia Cát Minh Nguyệt bình tĩnh nhìn Dạ Mị, giọng nói nghiêm túc.
Trái tim Dạ Mị vào giờ khắc này gần như muốn ngừng đập. Nàng cứ ngây ra nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng có thứ gì đang chậm rãi tan chảy.
Chờ bọn họ chạy lại gần liền phát hiện phía trước là một mảnh đất trống không lớn, ước chừng hơn ba mươi người làm thành một vòng tròn, đang chật vật đối kháng bầy kim xà vây quanh. Xung quanh bọn họ là một vòng xác kim xà, tầng tầng lớp lớp, nhìn thấy mà giật mình. Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí thật lâu không tiêu tan, vô số kim xà vẫn còn đang liều mạng chạy tới.
"Thẩm Nhược Phong ở đó !" Yến Khinh Phong sửng sốt, thấy được người đứng giữa vòng ngườ. Đó là đội trưởng của dong binh đoàn Đao Phong! Hắn là một gã kiếm sĩ, lúc này sắc mặt cũng rất ngưng trọng, đang quơ cự kiếm trong tay ngăn cản bầy kim xà mãnh liệt lao đến. Ở trong vòng tròn, có người bị kim xà cắn phải, tiếng kêu thảm thiết chính là từ người nọ vọng lại. Chắc là thống khổ khó nhịn.
Yến Khinh Phong không để ý tới nhiều như vậy, nàng lấy ra trường kiếm dự bị, từ ngoại vi bắt đầu hành hạ kim xà đến chết, kim xà mới đầu cũng còn kiêng kỵ, bởi vì trên người nàng có thuốc bột nên không muốn tới gần nàng. Thế nhưng, nàng không ngừng chém giết cho nên đám kim xà cũng bắt đầu phản kích. Tốc độ công kích của kim xà rất nhanh, hơn nữa số lượng nhiều, khiến cho Yến Khinh Phong trở nên vất vả.
Gia Cát Minh Nguyệt thấy thế, đương nhiên không có khả năng khoanh tay đứng nhìn, nhưng nhìn đống xác kim ra chồng chất kia, luôn cảm thấy có cái gì đó không ổn. Vì sao kim xà luôn luôn hoạt động về đêm mà ban ngày cả đàn lại mò ra điên cuồng công kích người như vậy.
Gia Cát Minh Nguyệt móc ra một lọ dược tề, đi phía trước vẩy tới, kim xà đều né tránh, sau đó cứ như vậy trực tiếp mở ra một con đường, đi tới chỗ đất bằng phẳng đám người Liêu Phi đang ở. Bọn Liêu Phi thấy thế, mừng rỡ không thôi, cũng dẫn theo người từ khoảng trống này chạy đến. Thế nhưng kim xà chợt giống như phát cuồng, không để ý đến dược tề thương tổn, điên cuồng xông lên, lần nữa vây bọn họ ở bên trong. Thế nào cũng không chịu tránh ra.
Yến Khinh Phong có chút nóng nảy, nhìn vòng tròn bên trong càng ngày càng nhỏ, mà những người đó phản kháng cũng càng ngày càng yếu, tiếp tục như vậy nữa, người ở bên trong tất nhiên sẽ chết sạch.
"Thẩm đội trưởng, Liêu Phó đoàn trưởng, chống đỡ a!" Yến Khinh Phong ở bên ngoài nóng nảy hô lên.
Đám người Thẩm Nhược Phong và Liêu Phi vừa nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt bộc lộ tài năng, đều mừng rỡ như điên, cho rằng có thể chạy ra ngoài, thế nhưng hiện tại kim xà đều đang điên cuồng xông tới, khiến cho lòng của bọn họ trầm xuống. Liêu Phi trong lòng phức tạp, lúc trước hắn quả thực quá coi thường Gia Cát Minh Nguyệt. Lẽ nào người thiếu nữ này, là một luyện kim sư lợi hại? Có thể sao? Liêu Phi vốn có thể để cho sư thứu của mình mang theo chính mình trốn thoát, dưới tình huống như vậy, ma sủng tuy không chịu để cho hắn cưỡi, thế nhưng sẽ đồng ý cho hắn nắm lấy bốn chân của nó để nó mang đi. Chỉ là, hắn tuyệt đối không có khả năng bỏ lại những đồng bạn này. Mà những người khác cũng có ý tưởng giống hắn. Nhóm Triệu Hoán Sư không dám triệu hồi ra ma sủng của mình để quyết đấu với bầy kim xà. Bầy kim xà khổng lồ như vậy, bất cẩm bị cắn một cái, ma sủng sẽ chết!
"Đi vào trước." Gia Cát Minh Nguyệt cuối cùng vẫn là người ra quyết định, ra mòi, Yến Khinh Phong chắc hẳn sẽ không bỏ lại những người này, nàng cũng không trơ mắt nhìn Yến Khinh Phong chết. Nàng thật ra đang nghĩ tới một biện pháp.
"Lúc này?" Yến Khinh Phong lại do dự, nàng không có lý do gì khiến cho đám người Gia Cát Minh Nguyệt mạo hiểm!
"Đi vào, ta có biện pháp!" Gia Cát Minh Nguyệt trầm giọng nói, trên mặt có sự bình tĩnh thản nhiên không hợp với tuổi.
Gia Cát Minh Nguyệt lần nữa móc ra một bình thuốc, mở ra một con đường, đoàn người rốt cuộc hội hợp với người bên trong. Ngay sau đó bầy xà tức khắc ngăn chặn lỗ hổng kia, không để cho bọn họ đi ra.
"Yến đội trưởng, ngươi sao phải làm vậy!" Thẩm Nhược Phong nóng nảy rống lên, "Ngươi hoàn toàn không cần phải tới."
"Thẩm đội trưởng, không cần phải nói nữa, ta sẽ không đứng nhìn các ngươi cứ như vậy táng thân nơi bầy rắn." Yến Khinh Phong cầm kiếm trong tay điểm nhẹ một cái, trong nháy mắt giết chết hai con kim xà.
Gia Cát Minh Nguyệt đánh giá Thẩm Nhược Phong cầm cự kiếm trước mặt, thoạt nhìn hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, vẻ ngoài rất tuấn lãng, có điều gò má bên phải có một vết sẹo. Vết sẹo này cũng không phá hư sự tuấn lãng của hắn, trái lại khiến cho hắn rất có ý vị của nam nhân.
Gia Cát Minh Nguyệt không nói gì, lẳng lặng đọc chú ngữ lên. Rất nhanh, bóng dáng của Dạ Mị đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Mỹ nữ quyến rũ bỗng nhiên xuất hiện khiến cho mọi người đều sửng sốt lên. Chợt lấy lại tinh thần, hiện tại không phải lúc sững sờ a! Chỉ là, không ít người biết rõ cái gọi là mỹ nữ có cánh này thật ra lại là Dạ Mị! Là ai? Là ma sủng của ai? Hoàn toàn không nghe thấy tiếng đọc chú ngữ mà. Đây là có chuyện gì?
"Chuyện gì?" Dạ Mị vỗ vỗ cánh, bay đến bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt.
"Có thể để cho bầy kim xà này sinh ra ảo giác, trợ giúp chúng ta rời đi không?" Gia Cát Minh Nguyệt và Dạ Mị nói chuyện, người chung quanh âm thầm hít một hơi khí lạnh. Dạ Mị lại là ma sủng của người thiếu nữ này? Như vậy, thực lực của thiếu nữ này rốt cuộc ra sao? Còn có, nàng triệu hồi bằng cách nào? Không ai nghe thấy nàng đọc chú ngữ mà.
Lúc này Liêu Phi thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình. Đây là Dạ Mị! Người thiếu nữ kia lại có thực lực như vậy!
Dạ Mị nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói xong, lúc này mới quay đầu nhìn xung quanh một chút, nhìn bầy kim xà chán chê, bỗng nhiên thu nhỏ thân hình, ngồi ở trên vai Gia Cát Minh Nguyệt, môi anh đào khéo léo khẽ mở, thanh âm mềm yếu khiến cho đầu khớp xương cũng phải tan chảy: "Ta có thể khiến cho những kim xà này sinh ra ảo giác, cho các ngươi an toàn rời khỏi."
Mọi người vừa nghe, trong lòng dâng lên hi vọng, mừng rỡ đứng lên, tiếng ca của Dạ Mị, có thể khiến cho sinh vật sinh ra ảo giác, mọi người đều biết! Đây là một loại công kích tinh thần, là loại công kích cao cấp của ma sủng.
Không đợi mọi người vui vẻ xong, Dạ Mị lại chậm rãi nói: "Nhưng mà, ta cự tuyệt."
Cái gì? Mọi người trợn to mắt. Ma sủng này, vậy mà lại cự tuyệt mệnh lệnh của chủ nhân? !
"Ma sủng lại dám cự tuyệt mệnh lệnh của chủ nhân? Có lầm hay không?"
"Thôi động khế ước hạn chế!"
"Nhanh một chút làm cho nàng hát!"
. . .
Khế ước hạn chế, đó là một loại nghiêm phạt của chủ nhân đối với ma sủng. Lúc ma sủng không nghe lời, chủ nhân có thể thôi động loại hạn chế này, tiến hành áp chế ma sủng, ma sủng sẽ phải sự thống khổ cả về tinh thần lẫn thể xác. Loại đau khổ này, đau nhức đến mức tận cùng. Không có bao nhiêu ma sủng có khả năng chống cự lại được.
Ánh mắt sắc bén của Dạ Mị bỗng dưng trầm xuống, trong lòng có chút thấp thỏm còn có một tia tức giận. Nàng quay đầu nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt, lại phát hiện sắc mặt Gia Cát Minh Nguyệt cũng lạnh xuống. Thế này là thế nào?
Thế nhưng, Gia Cát Minh Nguyệt lại không làm như vậy, mà lạnh lùng nói: "Các ngươi nên chú ý đến đám rắn rết trước mặt thì hơn. Ma sủng của chính ta, ta tự biết phải làm sao, không cần các ngươi lắm miệng!"
Mọi người nghẹn xuống, sau đó luống cuống tay chân ứng phó công kích của đám kim xà. Trong thời gian này, lại có người bất cẩn bị cắn. Sức chiến đấu của bọn họ đang giảm xuống.
"Vì sao cự tuyệt? Lý do là gì?" Gia Cát Minh Nguyệt hơi quay đầu, nhìn Dạ Mị, nhẹ giọng hỏi.
Dạ Mị sửng sốt, nàng hoàn toàn không ngờ Gia Cát Minh Nguyệt sẽ nhẹ nhàng hỏi nàng lý do!
"Vì sao?" Dạ Mị ngẩn người, lập tức hỏi ngược.
"Ừ?" Gia Cát Minh Nguyệt không giải thích được.
"Ngươi tại sao muốn hỏi ta lý do, ngươi không phải hẳn là. . ." Câu nói kế tiếp của Dạ Mị nói không được nữa. Ngươi không phải hẳn là cưỡng chế ta chấp hành mệnh lệnh của ngươi sao?
"Ngươi luôn luôn có lý do của ngươi. Mà ta, tin tưởng ngươi." Gia Cát Minh Nguyệt bình tĩnh nhìn Dạ Mị, giọng nói nghiêm túc.
Trái tim Dạ Mị vào giờ khắc này gần như muốn ngừng đập. Nàng cứ ngây ra nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng có thứ gì đang chậm rãi tan chảy.
/232
|