Sau ba tiếng, Gia Cát Phó Vân bưng mắt phải của chính mình, xuất cung. Hoàng thượng tinh thần sảng khoái đi ra khỏi thư phòng, hắn xả giận xong, trong lòng sảng khoái.
"Người đến." Hoàng thượng vươn vai duỗi lưng, thích ý híp mắt.
"Dạ." Tổng lãnh sự lập tức nhanh nhẹn chạy tới.
"Đi, tuyên Gia Cát Minh Nguyệt tiến cung. A, không, là đi mời, thái độ tốt một chút cho trẫm!" Tâm trạng Hoàng thượng xem ra cực kì tốt, điều này làm cho tổng lãnh sự vô cũng không rõ. Hoàng thượng rốt cuộc là làm sao thế này?
Gia Cát Minh Nguyệt thấy tổng lãnh sự hoàng cung đứng ở trước mặt của nàng, nói ý chỉ của hoàng thượng xong, nàng vẫn rất mơ hồ. Hoàng thượng bỗng nhiên tuyên nàng yết kiến, để làm gì vậy ta?
"Tổng lãnh sự, hoàng thượng triệu kiến Minh Nguyệt là vì chuyện gì ngươi biết không?" Lăng Phi Dương trong mắt đều là lo lắng.
"Ta cũng không biết là chuyện gì. Thế nhưng tuyệt đối không phải chuyện xấu là được rồi." Tổng lãnh sự thực sự nói thật, hắn cũng không biết hoàng thượng bỗng nhiên triệu Gia Cát Minh Nguyệt tiến cung là vì cái gì. Thế nhưng vẻ mặt hoàng thượng thật cao hứng, hơn nữa chính mình vừa rời đi, liền nghe thấy phía sau hoàng thượng đang dặn dò người đi hỏi thăm sở thích của Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt nghi hoặc không thôi, vẫn đành phải đi theo tổng lãnh sự tiến vào hoàng cung. Nàng không hiểu, hoàng thượng sao lại triệu kiến một mình nàng, là vì chuyện gì chứ?
Tổng lãnh sự dẫn theo Gia Cát Minh Nguyệt vừa tiến vào hoàng cung thì đã có người chào đón, nói hoàng thượng ra khẩu dụ bảo tổng lãnh sự đưa Gia Cát Minh Nguyệt tới ngự hoa viên.
Ngự hoa viên lúc này hoàn toàn yên tĩnh, cây cối xanh tươi, những đóa hoa màu sắc sặc sỡ, gió nhẹ thoáng qua trên mặt hồ tạo ra từng vòng sóng nhỏ. Ở phía trước, trong đình viện trên mặt hồ, hoàng thượng ngồi ở chỗ đó. Chờ Gia Cát Minh Nguyệt đến gần, hoàng thượng kích động đứng lên, sau đó phất tay bảo tất cả mọi người lui xuống.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hoàng thượng hai mắt phát sáng, trong lòng bồn chồn. Người này rốt cuộc muốn làm gì?
"Đến, đến đây, Minh Nguyệt." Hoàng thượng vẫy tay với Gia Cát Minh Nguyệt, lộ ra nụ cười tự cho là vô cùng từ ái.
Nụ cười này khiến cho Gia Cát Minh Nguyệt thầm hoảng, vô sự lấy lòng không gian tức đạo* a!
"Đến, Minh Nguyệt, mau tới đây, để ta ngắm con cẩn thận một chút." Nụ cười trên mặt Hoàng thượng thực sự là đập hôn mê ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt. Dáng vẻ từ phụ(người cha hiền) này là muốn chơi trò gì đây? Còn có, hoàng thượng sao lại tự xưng ta? Mình và hắn rất quen sao? Lần trước chưa từng gặp chính mình sao?
"Mau tới đây, hài tử." Lúc này hoàng thượng ôn nhu gọi, trực tiếp đổi xưng hô từ Minh Nguyệt thăng cấp thành ‘hài tử’.
Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng run lên, chậm rãi di chuyển bước chân.
"Đến, nhanh ngồi." Hoàng thượng để Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xuống, rồi lập tức chỉ chỉ đồ trên bàn, "Xem, bánh hạt dẻ con ưa thích, còn có bánh hoa hồng, xâu thịt nướng, ừm, cả xíu mại nữa... Đều là ta kêu người ta mới vừa mua đến, nhanh ăn đi, còn nóng hổi."
Cặp mắt Gia Cát Minh Nguyệt trợn lên càng to hơn, nàng thậm chí rất muốn đi sờ sờ đầu hoàng thượng. Có phải là bị sốt?
"Ta và mẹ con, là cố nhân." Nhưng mà, câu tiếp theo của hoàng thượng câu lại làm cho Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt.
Cố nhân? Là cố nhân với mẫu thân? Cố nhân của mẫu thân, nhiều như vậy? Cố nhân lần này lại là vị ngồi ở địa vị cao nhất, hoàng thượng! Mẫu thân rốt cuộc là ai?
"Hoàng thượng, và mẫu thân, là cố nhân?" Gia Cát Minh Nguyệt có chút ngẩn ra, lẩm bẩm hỏi.
"Không sai, ta và mẹ con, là cố nhân..." Hoàng thượng nhẹ nhàng thở dài, không nhìn Gia Cát Minh Nguyệt nữa, mà là ngẩng đầu nhìn hướng về phía chân trời xa xôi, giọng nói dần dần trở nên thẫn thờ, thậm chí có chút mịt mờ, trong ánh mắt là hoài niệm sâu sắc.
Gia Cát Minh Nguyệt không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng chờ đợi. Hoàng thượng giờ khắc này đang ở trong hoài niệm, cắt ngang hắn cũng không phải là chuyện tốt.
Một lúc lâu, hoàng thượng rốt cục phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, khẽ mỉm cười: "Minh Nguyệt, những ngày qua, khổ cho con."
"Kỳ thực, người khổ là Gia Cát gia chủ, hắn vì bảo vệ ta, vì ta sắp xếp một thân phận như vậy, lại làm cho chính hắn chịu đựng hiểu lầm và áp lực vô hạn của người nhà." Gia Cát Minh Nguyệt nhớ tới Gia Cát gia hiểu lầm Gia Cát Phó Vân, trong lòng thực hổ thẹn. Nàng đã từng cho rằng Gia Cát Phó Vân là một kẻ vô liêm sỉ, là một người cha không hợp cách, cho nên đối với Gia Cát Phó Vân, Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng rất bất mãn, cho nên lúc nàng đối đầu với đám người Gia Cát Thanh Liên, nàng hoàn toàn không hạ thủ lưu tình. Kết quả không nghĩ tới Gia Cát Phó Vân là vì bảo vệ nàng mới như vậy. Cho nên trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt tất nhiên là xấu hổ.
"Đó là hắn đáng đời!" Gia Cát Minh Nguyệt còn đang hổ thẹn, hoàng thượng lại hung tợn phun ra một câu khẳng định chắc chắn như vậy.
Sao? Gia Cát Minh Nguyệt lại choáng váng, nàng cảm giác mình có chút không theo kịp tư duy của hoàng thượng.
"Được rồi, không đề cập tới hắn nữa." Hoàng thượng rất ghét bỏ nói, tiếp theo lập tức trở mặt, cười thành một đóa hoa, "Minh Nguyệt à, con thiếu cái gì cứ nói cho ta biết, ta kêu người chuẩn bị cho con. Với lại không bao lâu sau đã phải tuyển chọn người tham gia giải thi đấu Thần Long rồi, con đã chuẩn bị kỹ càng chưa?"
"Ta không thiếu cái gì, cảm ơn bệ hạ." Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, "Ta và đồng bạn của ta đang tích cực chuẩn bị. Giải thi đấu Thần Long chúng ta nhất định sẽ đạt được tư cách tham gia."
"Ừ, nhất định sẽ." Hoàng thượng gật đầu, sau đó tự mình rót một ly trà cho Gia Cát Minh Nguyệt, "Nào, uống trà." Người có thể để cho hoàng thượng tự mình châm trà, phỏng chừng không vượt quá số ngón tay trên một bàn tay, Gia Cát Minh Nguyệt chính là một người trong đó.
"Tạ bệ hạ." Gia Cát Minh Nguyệt nâng chung trà lên nhưng không có uống, ly trà bay lên hơi nước nhàn nhạt, trước mắt có chút mông lung, Gia Cát Minh Nguyệt do dự xong cuối cùng vẫn mở miệng, "Hoàng thượng, mẫu thân nàng, là người như thế nào ?"
Hoàng thượng sững sờ, chợt nở nụ cười, chậm rãi gằn từng tiếng một: "Nàng sao, là một nữ tử vô cùng ghê gớm. Ngày đó cứ như vậy bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt ta và Phó Vân. Lúc đó, ta chỉ là một Vương gia không đắc thế, ngày ấy bị phụ hoàng giáo huấn, tâm tình ta không tốt, Phó Vân khi đó đang an ủi ta. Mẹ con bỗng nhiên xuất hiện, ta cho rằng nàng gan to bằng trời, lại dám bất kính với ta, cho nên, ta lớn tiếng quát lớn, kết quả..."
Nụ cười trên mặt hoàng thượng bỗng nhiên trở thành hoài niệm cùng ấm áp.
Kết quả thì sao? Ngài nói đi mà! Gia Cát Minh Nguyệt âm thầm giục giã. Mẫu thân và hoàng thượng còn có Gia Cát gia chủ, rốt cuộc có quan hệ như thế nào?
"Kết quả ta bị nàng mạnh mẽ đánh cho một trận. Thực sự là bị đánh đến choáng váng mặt mày. Mẹ con vừa đánh ta còn vừa nói từ trước tới giờ không ai dám hét lên với nàng như thế, nói ta muốn ăn đòn, nói muốn đánh đến mức cha mẹ ta cũng không nhận ra ta." Hoàng thượng cười nói, rõ ràng là kể lại một chuyện rất mất mặt, nụ cười trên mặt hắn lại ấm áp như vậy.
Gia Cát Minh Nguyệt có chút yên lặng, tính cách người mẹ này của nàng, dường như rất dũng mãnh nha?
"Phải biết, vào lúc ấy, Gia Cát Phó Vân là Triệu Hoán Sư cấp Đại Địa, mà ta, là Cao Cấp Kiếm Sĩ. Kết quả, hai chúng ta bị đánh ngã xuống, không còn chút sức đánh trả. Là thật sự ngã xuống. Đến giờ ta vẫn còn nhớ bộ dáng nàng một tay chống nạnh, chân đạp trên lưng ta." Hoàng thượng dường như không biết thế nào là mất mặt, nói rất tỉ mỉ. Chân mày lại có một vệt nhu tình lóe qua.
Gia Cát Minh Nguyệt nhạy cảm bắt lấy biến hóa này của hoàng thượng. Hoàng thượng cùng mẫu thân, chẳng lẽ còn có ngọn nguồn gì?
"Mẹ con là nữ tử tốt nhất trong thiên hạ." Hoàng thượng rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, cười nói, "Ta biết, con muốn hỏi mẹ của con là ai. Ta có thể nói cho con nghe một chút. Khi con còn chưa có năng lực tự bảo vệ mình, ta cũng sẽ không nói quá nhiều."
Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu thật mạnh, từ lúc hoàng thượng kể những chuyện kia, nàng càng ngày càng thấy hứng thú với mẫu thân. Người rốt cuộc là một nữ tử như thế nào?
"Nhưng mà, ta và Phó Vân, kỳ thực cũng không biết nàng là ai." Hoàng thượng chợt cười cười tự giễu, có chút mất mát nói, "Nàng bỗng nhiên xuất hiện, giống như tiên nữ vậy, trợ giúp ta rất nhiều, sau đó lại đột nhiên biến mất. Ta chỉ biết, trong tên của nàng, có một chữ ‘Quyết’. Nàng gọi Phượng Vu Quyết."
"Lúc đó, nàng mang theo con. Ta cho rằng nàng hoàn toàn biến mất rồi, không nghĩ tới, con còn ở lại chỗ này." Hoàng thượng mỉm cười, "Tiệc rượu cung đình ngày ấy, ta vừa nhìn thấy con thì đã hoài nghi. Con lớn lên thật sự rất giống nàng. Cho nên, ta phái người đi điều tra con, sau đó phát hiện tên khốn Gia Cát Phó Vân kia, dám giấu ta chuyện của con..."
"Tại sao?" Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn, thế nhưng mơ hồ có một sợi chỉ xuyên qua tất cả. Cụ thể là cái gì, lại không nói ra được. Hoàng thượng và Gia Cát Phó Vân lúc còn trẻ, dường như có quan hệ rất tốt. Sau đó, gặp được mẫu thân đang mang thai? Lại sau đó, mẫu thân trợ giúp hoàng thượng? Tiếp theo mẫu thân sinh hạ nàng, không thấy nữa? Vậy, phụ thân là ai? Phụ thân thực sự là ai?
"Mẹ con nói, có kẻ địch ngay cả nàng cũng không thể đối phó. Cho nên, muốn Gia Cát Phó Vân bảo vệ con. Ta không nghĩ tới phương thức bảo vệ của hắn lại là như vậy. Để con bị khổ rồi, hài tử." Lúc đó hoàng thượng thực sự rất lo lắng. Kỳ nữ tử như vậy, lại cũng có chuyện không cách nào ứng phó. Vậy kẻ địch phải mạnh mẽ đến mức nào? Ngay cả nàng cũng không thể ứng phó, thì không cần nói đến hắn và Gia Cát Phó Vân. Vào lúc ấy, hắn sâu sắc hận sự bất lực của chính mình. Không cách nào trợ giúp nàng, chỉ có thể mặc nàng cứ thế biến mất. Hoàng thượng thầm thở dài, Gia Cát Minh Nguyệt có thân phận con riêng của Gia Cát Phó Vân, còn phải tiếp tục nữa. Chỉ vì, bảo vệ thiếu nữ trước mắt.
"Hoàng thượng, ta có thể biết cha của ta là ai không?" Gia Cát Minh Nguyệt rốt cuộc hỏi ra nghi vấn trong lòng.
--hết chương 66--
"Người đến." Hoàng thượng vươn vai duỗi lưng, thích ý híp mắt.
"Dạ." Tổng lãnh sự lập tức nhanh nhẹn chạy tới.
"Đi, tuyên Gia Cát Minh Nguyệt tiến cung. A, không, là đi mời, thái độ tốt một chút cho trẫm!" Tâm trạng Hoàng thượng xem ra cực kì tốt, điều này làm cho tổng lãnh sự vô cũng không rõ. Hoàng thượng rốt cuộc là làm sao thế này?
Gia Cát Minh Nguyệt thấy tổng lãnh sự hoàng cung đứng ở trước mặt của nàng, nói ý chỉ của hoàng thượng xong, nàng vẫn rất mơ hồ. Hoàng thượng bỗng nhiên tuyên nàng yết kiến, để làm gì vậy ta?
"Tổng lãnh sự, hoàng thượng triệu kiến Minh Nguyệt là vì chuyện gì ngươi biết không?" Lăng Phi Dương trong mắt đều là lo lắng.
"Ta cũng không biết là chuyện gì. Thế nhưng tuyệt đối không phải chuyện xấu là được rồi." Tổng lãnh sự thực sự nói thật, hắn cũng không biết hoàng thượng bỗng nhiên triệu Gia Cát Minh Nguyệt tiến cung là vì cái gì. Thế nhưng vẻ mặt hoàng thượng thật cao hứng, hơn nữa chính mình vừa rời đi, liền nghe thấy phía sau hoàng thượng đang dặn dò người đi hỏi thăm sở thích của Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt nghi hoặc không thôi, vẫn đành phải đi theo tổng lãnh sự tiến vào hoàng cung. Nàng không hiểu, hoàng thượng sao lại triệu kiến một mình nàng, là vì chuyện gì chứ?
Tổng lãnh sự dẫn theo Gia Cát Minh Nguyệt vừa tiến vào hoàng cung thì đã có người chào đón, nói hoàng thượng ra khẩu dụ bảo tổng lãnh sự đưa Gia Cát Minh Nguyệt tới ngự hoa viên.
Ngự hoa viên lúc này hoàn toàn yên tĩnh, cây cối xanh tươi, những đóa hoa màu sắc sặc sỡ, gió nhẹ thoáng qua trên mặt hồ tạo ra từng vòng sóng nhỏ. Ở phía trước, trong đình viện trên mặt hồ, hoàng thượng ngồi ở chỗ đó. Chờ Gia Cát Minh Nguyệt đến gần, hoàng thượng kích động đứng lên, sau đó phất tay bảo tất cả mọi người lui xuống.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hoàng thượng hai mắt phát sáng, trong lòng bồn chồn. Người này rốt cuộc muốn làm gì?
"Đến, đến đây, Minh Nguyệt." Hoàng thượng vẫy tay với Gia Cát Minh Nguyệt, lộ ra nụ cười tự cho là vô cùng từ ái.
Nụ cười này khiến cho Gia Cát Minh Nguyệt thầm hoảng, vô sự lấy lòng không gian tức đạo* a!
"Đến, Minh Nguyệt, mau tới đây, để ta ngắm con cẩn thận một chút." Nụ cười trên mặt Hoàng thượng thực sự là đập hôn mê ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt. Dáng vẻ từ phụ(người cha hiền) này là muốn chơi trò gì đây? Còn có, hoàng thượng sao lại tự xưng ta? Mình và hắn rất quen sao? Lần trước chưa từng gặp chính mình sao?
"Mau tới đây, hài tử." Lúc này hoàng thượng ôn nhu gọi, trực tiếp đổi xưng hô từ Minh Nguyệt thăng cấp thành ‘hài tử’.
Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng run lên, chậm rãi di chuyển bước chân.
"Đến, nhanh ngồi." Hoàng thượng để Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xuống, rồi lập tức chỉ chỉ đồ trên bàn, "Xem, bánh hạt dẻ con ưa thích, còn có bánh hoa hồng, xâu thịt nướng, ừm, cả xíu mại nữa... Đều là ta kêu người ta mới vừa mua đến, nhanh ăn đi, còn nóng hổi."
Cặp mắt Gia Cát Minh Nguyệt trợn lên càng to hơn, nàng thậm chí rất muốn đi sờ sờ đầu hoàng thượng. Có phải là bị sốt?
"Ta và mẹ con, là cố nhân." Nhưng mà, câu tiếp theo của hoàng thượng câu lại làm cho Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt.
Cố nhân? Là cố nhân với mẫu thân? Cố nhân của mẫu thân, nhiều như vậy? Cố nhân lần này lại là vị ngồi ở địa vị cao nhất, hoàng thượng! Mẫu thân rốt cuộc là ai?
"Hoàng thượng, và mẫu thân, là cố nhân?" Gia Cát Minh Nguyệt có chút ngẩn ra, lẩm bẩm hỏi.
"Không sai, ta và mẹ con, là cố nhân..." Hoàng thượng nhẹ nhàng thở dài, không nhìn Gia Cát Minh Nguyệt nữa, mà là ngẩng đầu nhìn hướng về phía chân trời xa xôi, giọng nói dần dần trở nên thẫn thờ, thậm chí có chút mịt mờ, trong ánh mắt là hoài niệm sâu sắc.
Gia Cát Minh Nguyệt không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng chờ đợi. Hoàng thượng giờ khắc này đang ở trong hoài niệm, cắt ngang hắn cũng không phải là chuyện tốt.
Một lúc lâu, hoàng thượng rốt cục phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, khẽ mỉm cười: "Minh Nguyệt, những ngày qua, khổ cho con."
"Kỳ thực, người khổ là Gia Cát gia chủ, hắn vì bảo vệ ta, vì ta sắp xếp một thân phận như vậy, lại làm cho chính hắn chịu đựng hiểu lầm và áp lực vô hạn của người nhà." Gia Cát Minh Nguyệt nhớ tới Gia Cát gia hiểu lầm Gia Cát Phó Vân, trong lòng thực hổ thẹn. Nàng đã từng cho rằng Gia Cát Phó Vân là một kẻ vô liêm sỉ, là một người cha không hợp cách, cho nên đối với Gia Cát Phó Vân, Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng rất bất mãn, cho nên lúc nàng đối đầu với đám người Gia Cát Thanh Liên, nàng hoàn toàn không hạ thủ lưu tình. Kết quả không nghĩ tới Gia Cát Phó Vân là vì bảo vệ nàng mới như vậy. Cho nên trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt tất nhiên là xấu hổ.
"Đó là hắn đáng đời!" Gia Cát Minh Nguyệt còn đang hổ thẹn, hoàng thượng lại hung tợn phun ra một câu khẳng định chắc chắn như vậy.
Sao? Gia Cát Minh Nguyệt lại choáng váng, nàng cảm giác mình có chút không theo kịp tư duy của hoàng thượng.
"Được rồi, không đề cập tới hắn nữa." Hoàng thượng rất ghét bỏ nói, tiếp theo lập tức trở mặt, cười thành một đóa hoa, "Minh Nguyệt à, con thiếu cái gì cứ nói cho ta biết, ta kêu người chuẩn bị cho con. Với lại không bao lâu sau đã phải tuyển chọn người tham gia giải thi đấu Thần Long rồi, con đã chuẩn bị kỹ càng chưa?"
"Ta không thiếu cái gì, cảm ơn bệ hạ." Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, "Ta và đồng bạn của ta đang tích cực chuẩn bị. Giải thi đấu Thần Long chúng ta nhất định sẽ đạt được tư cách tham gia."
"Ừ, nhất định sẽ." Hoàng thượng gật đầu, sau đó tự mình rót một ly trà cho Gia Cát Minh Nguyệt, "Nào, uống trà." Người có thể để cho hoàng thượng tự mình châm trà, phỏng chừng không vượt quá số ngón tay trên một bàn tay, Gia Cát Minh Nguyệt chính là một người trong đó.
"Tạ bệ hạ." Gia Cát Minh Nguyệt nâng chung trà lên nhưng không có uống, ly trà bay lên hơi nước nhàn nhạt, trước mắt có chút mông lung, Gia Cát Minh Nguyệt do dự xong cuối cùng vẫn mở miệng, "Hoàng thượng, mẫu thân nàng, là người như thế nào ?"
Hoàng thượng sững sờ, chợt nở nụ cười, chậm rãi gằn từng tiếng một: "Nàng sao, là một nữ tử vô cùng ghê gớm. Ngày đó cứ như vậy bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt ta và Phó Vân. Lúc đó, ta chỉ là một Vương gia không đắc thế, ngày ấy bị phụ hoàng giáo huấn, tâm tình ta không tốt, Phó Vân khi đó đang an ủi ta. Mẹ con bỗng nhiên xuất hiện, ta cho rằng nàng gan to bằng trời, lại dám bất kính với ta, cho nên, ta lớn tiếng quát lớn, kết quả..."
Nụ cười trên mặt hoàng thượng bỗng nhiên trở thành hoài niệm cùng ấm áp.
Kết quả thì sao? Ngài nói đi mà! Gia Cát Minh Nguyệt âm thầm giục giã. Mẫu thân và hoàng thượng còn có Gia Cát gia chủ, rốt cuộc có quan hệ như thế nào?
"Kết quả ta bị nàng mạnh mẽ đánh cho một trận. Thực sự là bị đánh đến choáng váng mặt mày. Mẹ con vừa đánh ta còn vừa nói từ trước tới giờ không ai dám hét lên với nàng như thế, nói ta muốn ăn đòn, nói muốn đánh đến mức cha mẹ ta cũng không nhận ra ta." Hoàng thượng cười nói, rõ ràng là kể lại một chuyện rất mất mặt, nụ cười trên mặt hắn lại ấm áp như vậy.
Gia Cát Minh Nguyệt có chút yên lặng, tính cách người mẹ này của nàng, dường như rất dũng mãnh nha?
"Phải biết, vào lúc ấy, Gia Cát Phó Vân là Triệu Hoán Sư cấp Đại Địa, mà ta, là Cao Cấp Kiếm Sĩ. Kết quả, hai chúng ta bị đánh ngã xuống, không còn chút sức đánh trả. Là thật sự ngã xuống. Đến giờ ta vẫn còn nhớ bộ dáng nàng một tay chống nạnh, chân đạp trên lưng ta." Hoàng thượng dường như không biết thế nào là mất mặt, nói rất tỉ mỉ. Chân mày lại có một vệt nhu tình lóe qua.
Gia Cát Minh Nguyệt nhạy cảm bắt lấy biến hóa này của hoàng thượng. Hoàng thượng cùng mẫu thân, chẳng lẽ còn có ngọn nguồn gì?
"Mẹ con là nữ tử tốt nhất trong thiên hạ." Hoàng thượng rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, cười nói, "Ta biết, con muốn hỏi mẹ của con là ai. Ta có thể nói cho con nghe một chút. Khi con còn chưa có năng lực tự bảo vệ mình, ta cũng sẽ không nói quá nhiều."
Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu thật mạnh, từ lúc hoàng thượng kể những chuyện kia, nàng càng ngày càng thấy hứng thú với mẫu thân. Người rốt cuộc là một nữ tử như thế nào?
"Nhưng mà, ta và Phó Vân, kỳ thực cũng không biết nàng là ai." Hoàng thượng chợt cười cười tự giễu, có chút mất mát nói, "Nàng bỗng nhiên xuất hiện, giống như tiên nữ vậy, trợ giúp ta rất nhiều, sau đó lại đột nhiên biến mất. Ta chỉ biết, trong tên của nàng, có một chữ ‘Quyết’. Nàng gọi Phượng Vu Quyết."
"Lúc đó, nàng mang theo con. Ta cho rằng nàng hoàn toàn biến mất rồi, không nghĩ tới, con còn ở lại chỗ này." Hoàng thượng mỉm cười, "Tiệc rượu cung đình ngày ấy, ta vừa nhìn thấy con thì đã hoài nghi. Con lớn lên thật sự rất giống nàng. Cho nên, ta phái người đi điều tra con, sau đó phát hiện tên khốn Gia Cát Phó Vân kia, dám giấu ta chuyện của con..."
"Tại sao?" Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn, thế nhưng mơ hồ có một sợi chỉ xuyên qua tất cả. Cụ thể là cái gì, lại không nói ra được. Hoàng thượng và Gia Cát Phó Vân lúc còn trẻ, dường như có quan hệ rất tốt. Sau đó, gặp được mẫu thân đang mang thai? Lại sau đó, mẫu thân trợ giúp hoàng thượng? Tiếp theo mẫu thân sinh hạ nàng, không thấy nữa? Vậy, phụ thân là ai? Phụ thân thực sự là ai?
"Mẹ con nói, có kẻ địch ngay cả nàng cũng không thể đối phó. Cho nên, muốn Gia Cát Phó Vân bảo vệ con. Ta không nghĩ tới phương thức bảo vệ của hắn lại là như vậy. Để con bị khổ rồi, hài tử." Lúc đó hoàng thượng thực sự rất lo lắng. Kỳ nữ tử như vậy, lại cũng có chuyện không cách nào ứng phó. Vậy kẻ địch phải mạnh mẽ đến mức nào? Ngay cả nàng cũng không thể ứng phó, thì không cần nói đến hắn và Gia Cát Phó Vân. Vào lúc ấy, hắn sâu sắc hận sự bất lực của chính mình. Không cách nào trợ giúp nàng, chỉ có thể mặc nàng cứ thế biến mất. Hoàng thượng thầm thở dài, Gia Cát Minh Nguyệt có thân phận con riêng của Gia Cát Phó Vân, còn phải tiếp tục nữa. Chỉ vì, bảo vệ thiếu nữ trước mắt.
"Hoàng thượng, ta có thể biết cha của ta là ai không?" Gia Cát Minh Nguyệt rốt cuộc hỏi ra nghi vấn trong lòng.
--hết chương 66--
/232
|