Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1020: Nam nhân giống như cự long.

/1991


- Rất khó nói, Lãnh Thu Dương thành chủ cũng không phải đèn cạn dầu.

Người đứng xa quan sát, chỉ thấy nguyên tổng chỉ huy chết tại chỗ nhưng không biết cụ thể. Tuy nhiên bọn họ đoán đại khái tình hình, không ảnh hưởng bọn họ đánh giá người nguyên thủy. Cả đám chưa chạy tới nơi thì nguyên tổng chỉ huy, mấy thuộc hạ của gã đã chết, đám người chết rất thảm, còn cần nghĩ trước nghĩ sau rồi bình luận sao?

Không đợi Bắc Đẩu thành chủ trả lời, người nguyên thủy tự lầm bầm:

- Ừm! Chắc các ngươi rất muốn giết ta, nhưng ta bị buộc bất đắc dĩ giết người. Ai kêu tên Lạc Minh vênh váo kia đi Bắc Đẩu cô nhi viện giết con nít? Ta gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, dù sao giết người thì đền mạng. Bọn họ muốn giết các cô nhi tội nghiệp nên ta đành giết trước.

Sự thật không phải như người nguyên thủy nói, Lạc Minh không hề muốn giết người trong nguyên tổng chỉ huy. Nhưng mười mấy Bắc Đẩu kỵ vệ đội, bao gồm Lạc Minh đã chết, không có đối chứng, người nguyên thủy muốn nói trắng nói đen đều được.

Hắn là người nguyên thủy, đầu óc không thông minh, hắn sẽ không nói dối.

Người nguyên thủy rất kiêu ngạo nói:

- Cái tên Lạc Minh đó nếu ta dám giết hắn thì Lạc gia, Bắc Đẩu kỵ vệ đội sẽ đến giết ta, thậm chí giết bọn nhỏ trong cô nhi viện. Ta thì không sợ, chỉ sợ bọn họ đối phó các đứa trẻ tội nghiệp. Nên ta đành giết đám người tổng chỉ huy Bắc Đẩu kỵ vệ đội, Lạc gia trước.

Người nguyên thủy nói lệch lạc nhưng có chút đạo lý.

Nếu là người nắm đấm nhỏ nói mấy lời này thì như gió thoảng bên tai, ai bảo người nguyên thủy có nắm tay to?

Người nguyên thủy giải thích xong hỏi đám người Lãnh Thu Dương luôn im lặng:

- Bây giờ hãy cho ta biết có phải các ngươi rất muốn giết ta, giết cô nhi viện?

Xem bộ dạng của người nguyên thủy nếu người phủ thành chủ đáp phải là hắn vì phòng chừa cẩn thận sẽ giết hết cả đám.

Lãnh Thu Dương không biết nên làm sao, nỗi lòng phức tạp, trợn tròn mắt, không nghĩ ra, hoang mang. Nhưng người ta chỉ vào mũi hỏi thì Bắc Đẩu thành chủ phải đứng ra lên tiếng.

Nghiêm Lôi đứng bên cạnh bỗng kéo Lãnh Thu Dương lại.

Nghiêm Lôi nói:

- Đương nhiên chúng ta muốn giết ngươi. Như ngươi đã nói, giết người phải đền mạng. Nhưng chúng ta không thể xuống tay với đám con nít Bắc Đẩu cô nhi viện, bọn nhỏ là vô tội. Chúng ta không phải Bắc Đẩu kỵ vệ đội ngang ngược, chúng ta là quan tốt làm theo lẽ công bằng, giữ pháp luật.

- Kỳ thực ngươi quá kích động, ngươi không nên giết chết người của Lạc gia, Bắc Đẩu kỵ vệ đội. Ngươi nên đánh xỉu bọn họ rồi đưa đến cho chúng ta xử lý. Tin tưởng pháp luật Huyền Binh đế quốc sẽ chế tài bọn họ, nhưng ngươi là người nguyên thủy chắc không hiểu biết pháp luật thành ra tọa sai lầm lớn.

Người nguyên thủy đáp:

- Cho nên bây giờ các ngươi chỉ muốn giết ta chứ không giết người trong cô nhi viện?

- Đúng vậy! Chúng ta phải bắt ngươi, đây là trách nhiệm của chúng ta. Nhưng ngươi rất mạnh, chúng ta tự hiểu không phải là đối thủ của ngươi, sợ rằng không giết ngươi được. Nhưng chúng ta vẫn phải ra tay.

Không biết Nghiêm Lôi là loại người cứng ngắc hay sao mà nói lời khiến người ta dở khóc dở cười. Nhưng lời Nghiêm Lôi nói tiếp theo khiến người ta cảm thấy gã xem đầu óc người nguyên thủy không thông minh nên định lừa gạt.

Nghiêm Lôi nói:

- Nếu có thể thì chút nữa khi chúng ta đánh ngươi xin hãy nương tay, đừng giết chết chúng ta. Nếu chúng ta chết thì nguyên Bắc Đẩu sẽ rối loạn, có lẽ nhiều người sẽ chết.

- Nhưng các ngươi định giết ta.

Nghiêm Lôi bình tĩnh nói:

- Chúng ta không phải là đối thủ của ngươi, chỉ cần ngươi đánh bị thương chúng ta là có thể ung dung đi.

Khóe môi mọi người co giật, đây là lời binh phòng bộ đại nhân nên nói sao?

Mắt Lãnh Thu Dương lóe tia sáng, gã chợt nghĩ ra điều gì, nhanh chóng tiếp lời:

- Đúng vậy! Chúng ta không phải là đối thủ của ngươi, chúng ta không giết ngươi được. Nhưng vì yên ổn, hòa bình cho Bắc Đẩu thành, vì không để người cố ý đi trả thù Bắc Đẩu cô nhi viện, xin ngươi đừng giết người nữa. Chúng ta sống mới bảo vệ cô nhi viện được.

Người nguyên thủy khẽ kêu:

- A!

Người nguyên thủy đứng ngây ra một lúc sau đó nói:

- Vậy được rồi, thế thì ta chỉ đánh các ngươi bị thương, ta không phải loại thích giết người, không thích thương thiên hại lý. Vậy . . . Ta ra tay đây.

Người nguyên thủy nói xong hành động ngay, hắn như cự long hình người.

- Grao!

Tình hình càng kịch liệt hơn, người nguyên thủy phối âm rồng ngâm. Lại vang tiếng bùm bùm, đám người Bắc Đẩu thành chủ bị nắm đấm như rồng đánh bay, bao gồm Lãnh Thu Dương, Nghiêm Lôi.

Khi đám người đứng xem phản ứng lại, trong phủ thành chủ trừ người nguyên thủy ra không còn ai đứng.

Thế này là quá khoa trương đi? Có lẽ tên này là thần binh sư? Một thần binh sư chỉ dùng nắm đấm. Tại sao đám người Bắc Đẩu thành chủ không chống cự chút nào? Nghe nói thực lực của Lãnh Thu Dương đến đỉnh thiên binh sư.

Người nguyên thủy vỗ tay nói lời làm tất cả té ngửa:

- Quá yếu, nghĩ tình các ngươi hứa hẹn bảo vệ cô nhi nên ta tha không giết, tự giải quyết cho tốt đi.

Người nguyên thủy bay khỏi phủ thành chủ, nơi hắn đi qua không ai dám cản đường. Người đứng xem quá yếu, không nhìn ra thực lực của người nguyên thủy.

Trong một góc vang lên thanh âm:

- Viện trưởng không ra tay sao?

Nếu Vu Nhai có mặt ở đây sẽ nhận ra hai người trước mắt. Một người là lão viện trưởng Bắc Đẩu học viện, người kia là Ngụy phó viện trưởng, từng tham gia sự kiện Lữ lão, phù văn của Vu Nhai.

Cũng nhờ Ngụy phó viện trưởng nên Lữ lão mới thấy thiên phú phù văn cường đại của Vu Nhai, hoàn thành giấc mộng phù văn.

- A! Thật là từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, người trẻ tuổi rất mạnh. Tuy bây giờ hắn chỉ là thiên binh sư lục đoạn nhưng tu tất cả cảnh giới đến cực độ, quá mạnh. Nếu trong vòng vài năm hắn không chết có lẽ tương lai sẽ là thần binh sư, còn thánh binh sư thì chắc chắn không thành vấn đề.

Lão viện trưởng chỉ cười cười, kinh thán thực lực của người nguyên thủy.

- Mới là thiên binh sư lục đoạn vậy tại sao . . .

Lão viện trưởng cười trả lời câu hỏi của Ngụy phó viện trưởng:

- Tại sao? Bởi vì tiểu tử người nguyên thủy không giết bọn họ, vì người nguyên thủy có thể đánh bị thương tất cả. Vết 'thương' khá nặng, bị 'thương' không xuống giường được, thmạ chí không thể nói chuyện. Bị 'thương' nặng như vậy bọn họ không thể điều binh ra trận.

Lão viện trưởng không cần ra tay.

Ngụy phó viện trưởng trợn to mắt nói:

- A?

Cuối cùng Ngụy phó viện trưởng đã hiểu tại sao Nghiêm Lôi nói lời như thế.

- Nhưng tình cờ quá đi?

Lão viện trưởng cười cười:

- Ai biết, có lẽ thật sự tình cờ.

Lão viện trưởng xoay người đi hướng Học Viện bắc đẩu, sau đó lão nhíu mày. Dường như lão đã gặp tiểu tử người nguyên thủy ở đâu đó, giây lát sau lão viện trưởng nhớ đến một người.

Ngụy phó viện trưởng thấy biểu tình lão viện trưởng thay đổi thì hỏi:

- Lão viện trưởng làm sao vậy?


/1991

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status